Bởi vì lời của Giang lão gia, lúc Giang lão đại mời người đến khai hoang cũng không có nói cho trưởng thôn biết mà là đi tìm đến mấy huynh đệ có quan hệ khá tốt với mình. Giúp đỡ mấy người không biết cảm ơn kia thì còn không bằng giúp đỡ cho bọn họ. Bọn họ mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng đều là những người chịu thương chịu khó. Sau khi Giang lão gia biết được thì cũng không có phản đối.
Nhưng mà bởi vì chuyện này, ông ta cũng nhớ tới một chuyện, ông ta có một người huynh đệ mở tiệm lương thực. Sự việc này có thể nói với huynh đệ đó một chút, giúp đỡ nhau đồng thời cũng có thể nhanh chóng truyền chuyện này ra ngoài.
Giang lão gia phải đi vào trong thành, Tô Thiến Ly nhờ ông ấy đi đến tiệm thuốc hỏi một ít về hạt giống của dược liệu, ngoài ra còn đi hỏi tiểu phụ thân rằng mấy ngày nay ông ấy có thể trở về một chuyến hay không, còn có đại ca của cô nữa, bảo bọn họ trở về ăn lươn. Mặc dù lươn không phải là một món đồ gì đó rất tốt nhưng mà cô muốn cả nhà cùng ăn chung với nhau. Huống chi người đại ca này cô chỉ mới gặp lúc vừa tỉnh dậy, sau này đại ca đã đi thư trai, cũng chưa từng trở về nhà.
Ngoại tôn nữ nói con lươn này là nhân sâm trong nước, thật sự thì cũng nên gọi tế tử và đại tôn tử(cháu trai lớn) trở về để bồi bổ thân thể.
“Phụ thân, đồ thêu của nữ nhi đã may xong rồi, người giúp con đem đi bán rồi mang về lụa trắng và sợi may về được không. Đúng rồi, mua vài xấp vải bông về nữa, sau khi vào thu thì rất nhanh sẽ vào đông rồi, nữ nhi muốn may vài bộ đồ mùa đông cho gia đình, nhất là cho nha đầu Tô Thiến Ly, sắp tới sinh thần của con bé rồi.” Ông cháu hai người đang trò chuyện, Giang thị đi ra từ trong nhà, cầm trong tay một bộ đồ thêu. Màu sắc và hoa văn đó cùng với kỹ thuật, những thứ đó trong mắt Tô Thiến Ly thì chính là một tác phẩm nghệ thuật, quá là đẹp.
“Được, còn có món đồ nào cần phải đem về nữa không?”
“Không còn gì nữa.” Giang thị nghiêm túc suy nghĩ một lát, cảm thấy nhà không còn thiếu cái gì, chỉ lắc đầu nói không có.
Giang lão gia cũng không có gò ép, nhận lấy đồ đạc rồi liền rời đi. Tô Thiến Ly nhìn mẫu thân dịu dàng như nước này của mình mà trong lòng ấm áp, nàng ấy trông thì giống như đang giống trong thế giới của riêng mình nhưng thực ra nàng ấy đều để ý quan tâm đến từng thành viên trong gia đình.
“Sao vậy nha đầu, con không thấy khỏe ở đâu à?” Giang thị nhìn thấy nữ nhi ôm lấy cánh tay của mình rồi dựa vào, còn tưởng rằng cô cảm thấy khó chịu ở đâu.
“Không có đâu mẫu thân, người cắt sửa hoa và cây cối trông thật là đẹp mắt.” Tô Thiến Ly đứng thẳng người, chỉ về phía hoa tường vi được Giang thị dời sang bên kia để chăm sóc, còn có vài chậu bông sành bày thành luống hoa, khen ngợi nàng ấy.
“Còn chưa có đẹp lắm đâu, nếu có thêm hoa Phù Dung và hoa Mẫu Đơn nữa thì sẽ càng đẹp hơn.” Giang thị không quá hài lòng, cảm thấy hoa Tường Vi rất là hẹp hòi, không rộng rãi như hoa Phù Dung và hoa Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn có nghĩa là giàu sang phú quý, xem ra thân thế của vị mẫu thân này không giàu thì cũng sang, chẳng qua là không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại khiến cho nàng ấy lưu lạc đến đây.
“Mẫu thân, nếu như người thích thì lần sau nếu con thấy được những bông hoa đẹp thì con sẽ đào một ít đem về nhà cho người trồng.” Mẫu thân ngoại trừ làm việc nhà thì chính là thêu thùa, như vậy không có lợi đối với mắt của nàng ấy. Bây giờ nàng ấy có thêm một sở thích nữa thì tất nhiên phải cực lực ủng hộ nàng ấy rồi.
“Được rồi, mẫu thân chắc chắn sẽ sửa sang lại hậu viện chúng ta cho thật đẹp đẽ, Nam Ca trở về chắc chắn sẽ rất là vui mừng.” Tình cảm của phu thê hai người thật sự rất tốt, lúc ở riêng toàn là kêu tên, chỉ khi ở trước mặt người ngoài mới nhập gia tùy tục mà gọi cha hài tử với nương hài tử mà thôi.
Tình cảm của phụ mẫu tốt đẹp, Tô Thiến Ly đương nhiên thấy rất vui. Sau khi ăn xong bữa sáng liền bắt đầu sự nghiệp tìm hoa của cô, dĩ nhiên ngoại trừ tìm hoa ra, cô cũng muốn tìm thảo dược trên núi. Và hai vị hộ vệ dĩ nhiên chính là tiểu cữu cữu của cô.
Tiểu Vân Tiêu vốn cũng muốn đi theo nữa nhưng mà Tô Thiến Ly không dám mang theo cậu bé, trên núi không có giống ở trong thôn. Cô phải bảo là sẽ nhớ mang theo hoa quả trở về mới có thể dỗ được Tiểu Vân Tiêu.
Giang lão gia sau khi vào thành thì chạy thẳng tới chỗ tiệm thóc của lão huynh đệ của ông ấy, quy mô của tiệm cũng không lớn lắm. Phần lớn lương thực trong tiệm cũng đều thu được từ tám thôn trong vòng mười dặm, chú yếu là lời chút tiền chênh giá, không thể so sánh được với những đại thương gia được.
Lúc ông ấy đi vào, một người nam thanh niên đang tiễn khách ra cửa thấy ông ấy liền lập tức đi tới chào đón: “Giang đại bá, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi mà vào thành thế, phụ thân của con ở trong hậu viên, để con đưa ngài qua đó.”
“Ha ha, ta cũng đâu phải khách đâu, cứ khách khí như thế làm gì. Để ta tự đi là được rồi, con cứ đi làm việc của mình đi.” Giang lão gia nhìn nhi tử của huynh đệ tốt của mình, cười ha ha vỗ vai hắn. Sau đó liền sãi bước đến hậu viện.
Uông Chính Lương vốn đang giữ tôn tử ở trong viện thì nghe được tiếng cười quen thuộc, liền ra đón. Hai người vừa vặn đụng mặt nhau: “Giang đại ca huynh thật sự là đã rất lâu rồi không tới đó, khách hiếm nha, hôm nay thế nào cũng phải uống một ly rồi mới được đi.”
Từ sau khi Giang đại ca về thôn thì ông ấy mỗi lần vào thành đều rất vội vàng. Trước đó là do sợ thê tử mình bị người khác khi dễ, sau đó lại là đứa trẻ còn quá nhỏ nên thê tử phải bận bịu một mình không nổi. Bây giờ con cái đều trưởng thành hết rồi nhưng Giang đại ca lại tới mấy tháng không vào thành một chuyến nào.
“Không được đâu, hôm nay ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm đó, nói chuyện với đệ xong thì ta phải đi liền.”
“Chuyện gì mà gấp thế?”
“ y da, nếu mà là chuyện đại sự thì không có nhưng mà mấy chuyện lặt vặt linh tinh thì tốn rất nhiều thời gian. Cho nên rượu này để lần sau uống đi, lần sau cho dù đệ không mời ta uống thì ta vẫn sẽ uống đấy?”
“Nếu nói như vậy thế thì đệ sẽ không ép buộc nữa, lần sau huynh mà từ chối thì đệ sẽ đến tận thôn tìm huynh đấy.” Uông Chính Lương thấy ông ấy nói như vậy nên cũng không ép buộc, thật ra thì ông ta cũng không ngờ tới, đại ca của ông ấy nhìn thô kệch như vậy nhưng lại là loại người yêu thương thê tử và biết chăm sóc cho gia đình.
Nhớ hồi đó, mấy người họ còn ghét bỏ dáng vẻ của đại ca, nói rằng sợ huynh ấy sẽ đánh thê tử. Vì thế tới tận hai mười tuổi mà vẫn chưa lấy thê tử, sau đó lại vô tình giúp đỡ Kiều tú tài, vị Kiều tú tài đó vì để cảm ơn huynh ấy dĩ nhiên cũng là vì cảm thấy tính cách của huynh ấy cũng không tệ nên trước lúc lâm chung đã hứa gả nữ nhi của mình cho huynh ấy.
Sau đó lấy vợ mười năm nhưng mà không có được đứa con nào, đại ca vì đại tẩu mà dứt khoát từ chức ở nha môn, về quê trồng ruộng. Nhưng chẳng ai nghĩ rằng khi về nông thôn thì vận mệnh của đại ca liền thay đổi, không chỉ sinh ra nhi tử, mà gia sản càng ngày càng phát triển. Tiệm thóc của ông ta nếu như không nhờ có sự ủng hộ của đại ca thì cũng không chống đỡ nổi nữa.
Bởi vì việc này nên ông vẫn luôn rất cảm kích ông ấy, luôn muốn giúp đỡ ông ấy làm vài việc gì đó.
“Đi thôi chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.”
Uông Chính Lương thấy ông ấy lúc nói chuyện cứ tránh người khác, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, cứ nghĩ là ông ấy đã gặp phải chuyện gì khó nhưng sau khi vào phòng, nghe lời đối phương nói thì miệng lại há thật to, hốc mắt ửng đỏ.
“Đại ca, cả đời này của đệ có vị đại ca như huynh thì thật sự phải tích đức rất nhiều, nhưng mà chuyện này không thể làm theo huynh nói được. Việc này hai nhà chúng ta chia đồng ăn đủ, mỗi người một nửa, nếu không thì huynh cứ làm việc này một mình đi.”
“Ầy, cái tính này của đệ sao mà ngang tàng thế không biết, sự việc có thể làm theo những gì đệ nói, hai nhà chúng ta cùng nhau làm. Nhưng mà không thể chia như vậy được, dù sao thì chủ ý cũng là ta đưa ra còn làm thì để hai người các đệ đi làm, ta chỉ cần hai phần là được.” Giang lão gia rất hiểu rõ tính tình của vị huynh đệ này, nếu như đệ ấy đã cắn chặt chuyện gì thì chắc chắn sẽ không nhả ra.
“Được thôi, liền theo ý của đại ca.” Uông Chính Lương cũng không có nhăn nhó gì chỉ còn lại kích động. Sau khi việc này trôi qua, không nói tới nhà ông ta kiếm được bao nhiêu tiền, danh tiếng của tiệm thóc nhà bọn họ cũng sẽ tăng thêm, làm ăn sau này cũng sẽ càng ngày càng phất lên.
“Thu Thực, Thu Thực.”
“Đây ạ, phụ thân có việc gì thế?” Uông Thu Thực ở đây nổi danh là hiếu thảo, nghe được phụ thân của mình hô lên liền lên tiếng thất lễ với khách hàng rồi nhanh chóng đi vào.
“Thu Thực, con mau chóng đóng cửa tiệm đi, chúng ta có đại sự cần phải làm.”
“Đại sự, đại sự gì chứ?” Uông Thu Thực sửng sốt một hồi, kinh ngạc nhìn về phía Giang lão gia, cho là Giang lão giã đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của phụ thân hắn và Giang đại bá thì hình như cũng không phải là chuyện gì xấu, ngược lại cha hắn kích động đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, thật giống như vừa nhặt được bạc vậy.
“Bớt nói nhiều đi, con mau chóng đi đóng cửa.”
Uông Thu Thực không thể không vâng lời cha hắn, đi ra ngoài cân lương thực cho khách muốn mua rồi tiễn họ ra ngoài. Sau đó thì đóng cửa tiệm, lúc đi vào phòng còn chưa kịp chờ hắn hỏi thì phụ thân đã đùng đùng nói hết đầu đuôi câu chuyện, lần này Uông Thu Thực cũng rất xúc động, nhưng mà hắn lại nghĩ ngợi nhiều hơn phụ thân của mình một chút.
“Giang đại bá, số ngô này thật sự có thể nghiền thành bột rồi làm màn thầu ạ?”
“Đúng thế, trước đó thẩm thẩm của con đã làm rồi. Nhưng mà bột ngô không có tính dính nên phải thêm bột mì hoặc là bột lúa mì đen vào, còn có thể bỏ thêm trứng gà vào để mà làm, ăn vào còn dai ngon hơn cả bánh làm từ bột hoa màu và bột lúa mì đen, đã vậy còn thơm nữa.”
“Đây thật sự là quá tốt luôn, bây giờ loại ngô này đang là đồ rẻ tiền, chúng ta về nông thôn thu gom lại, sau đó lại nhờ người đến làm mấy cái cối đa lớn, mua con lừa về để kéo cối, mua thêm bột mì, bột ngô và bột hoa màu. Cho dù bột của ba thứ đó thì gía cả cũng chỉ mắc hơn ngô một xíu thôi, dân chúng cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn. Mà chúng ta chỉ cần mua đi bán lại là liền có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần ròi.” Uông Thu Thực không hổ là làm chưởng quỹ bao nhiêu năm nay, đầu óc rất là lanh lợi.
“Được, cứ làm như vậy đi, số ngô này cứ chăm bón cho tốt, sản sinh cũng lẹ, dân chúng mà biết số ngô này có thể mài thành bột thì chắc chắn sẽ trồng rất nhiều. Sau này không chỉ có việc làm ăn của tiệm phất lên mà cũng sẽ không còn người nào phải nhịn đói nữa rồi.” Uông Chính Lương nhớ đến trước kia khi mình còn nhỏ, khi đó thì nhịn đói là việc bình thường như cơm bữa, cũng vì việc này mà ông ta vào thành một mình để lang thang kiếm sống, quen biết Giang đại ca, làm sai dịch để miễn chế độ tòng quân của gia đình, nhưng mà sau đó.
Hầy, không nhắc lại nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT