Tô Nam không biết những chuyện sau lưng mình. Trong lòng hắn giờ chỉ nhớ tới thê tử. Một đại nam nhân như hắn vốn chẳng thèm bận tâm tới những chuyện tuyển chọn thêu thùa nhi nữ. Giữa những ánh nhìn dị thường dành cho hắn, vị chủ tiệm lại nhìn Tô Nam một cách rất nghiêm túc. Nàng cũng nảy sinh sự ngưỡng mộ đối với vị Tô phu nhân chưa từng gặp mặt, có thể gặp được một phu quân vừa rộng lượng lại chu đáo như vậy.

Những bức thêu mà vị Tô phu nhân này đưa tới rất ít, nhưng kĩ thuật thêu quả thực hiếm ai có được, tác phẩm của nàng ấy lần nào cũng giúp nàng kiếm trác được một món lớn. Chỉ tiếc là nàng chưa có cơ hội được diện kiến, nếu gặp được, nàng thực lòng muốn thỉnh giáo nàng ấy, cho dù có phải bỏ tiền đi chăng nữa. Nhưng nghe cha của Tô nương tử nói, lúc nhỏ nàng ấy gặp phải chuyện kinh hoàng, từ đó sợ hãi gặp người lạ. Do vậy, nàng chỉ còn cách khước từ, mỗi lần đều nhờ người đem các bức thêu giao tới cửa tiệm.

Mỗi lần Tô tiên sinh giao tranh tới, đều mua cho thê tử rất nhiều đồ, nhưng lại rất hiếm khi mua cho bản thân. Kể cả có mua, thì đồ mua cho thê tử cũng phải là đồ tốt, còn mình thì có thể tùy ý sao cũng được. Nhưng nhìn tính cách của hắn, tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho thê tử, sao có thể khiến người khác không ngưỡng mộ được?

“Tô tiên sinh, dạo này tiêm ta mới về loại vải bông mỏng, ngài có muốn xem thử không? Vải này may áo lót trong cho tụi nhỏ là hết ý đó.” Chủ tiệm miệng nói làm vải may áo cho các con, nhưng ý hiển nhiên là may cho người lớn hay trẻ nhỏ đều được, đặc biệt là nữ nhân. Chỉ là chủ tiệm vốn là nữ, nói chuyện với nam nhân không thể trực tiếp như vậy.

“Ở nhà nhiều trẻ nhỏ, vậy ta lấy một cuộn đi.” Lời của chủ tiệm Tô Nam vừa nghe đã hiểu. Hắn đương nhiên muốn mua cho thê tử những đồ tốt nhất, huống hồ tiền này còn do nàng ấy kiếm ra, tiêu cho nàng ấy bao nhiêu cũng là chuyện nên làm. Còn có nữ nhi Ly Nhi, nữ nhi là để cưng chiều, hơn nữa vải mua nhiều thế này, dù có để lâu cũng không bị hỏng.

“Được rồi. Chỗ lụa, chỉ thêu và cả vải bông này tất cả là tám lượng bạc, một cuộn vải bông mỏng là năm lượng, tổng cộng mười ba lượng bạc. Lần này khăn thêu bán được ba mươi lượng, ta trả lại cho ngài mười bảy lượng, ngài xem có đúng không?” Chủ tiệm vừa bấm bàn tính vừa tính tiền cho Tô Nam. Tô Nam vốn là người có học, vừa nghe liền hiểu, gật đầu đồng tình.

Chủ tiệm trả lại tiền thừa cho Tô Nam xong liền kêu người làm chuyển cuộn vải lên xe cho hắn.

Khi Tô Nam và người làm tới nơi, Giang lão gia cùng Tô Thanh Vân đã đứng đó đợi sẵn. Tô Thanh Vân thấy ngoại tổ tới trường xin thầy giáo cho nghỉ học, hắn rất vui mừng. Đặc biệt còn nghe nói đó là lời của muội muội, liền không đợi được mà muốn về nhà ngay lập tức.

“Phụ thân!” Tô Thanh Vân nhìn thấy phụ thân đi từ xa tới liền xuống ngựa, lúc phụ thân tới nơi thì hắn ta lấp tức cúi người hành lễ. Tô Nam nhìn thấy nhi tử cũng rất vui mừng, nhưng hắn vốn là người không hay thể hiện tình cảm, nơi này lại ở bên ngoài, nên hắn chỉ mỉm cười khẽ gật đầu.

Hai phụ tử mừng rỡ gặp lại khiến cho Giang lão gia ở bên cạnh có chút ganh tị, có điều ông ta cũng là người có hiểu biết, mới ban đầu đã nhận ra người tế tử này xuất thân phi phàm. Cho dù bây giờ hắn áo vải thô sờn, nhưng toàn thân đều toát lên khí chất. Cho dù không với tới thân phận công tử thế gia, nhưng cũng là sinh ra từ hào môn. Tất cả những điều Tô Nam dạy dỗ cho con cái, ông không phải mảy may bận lòng.

Suy cho cùng nhà tế tử và nhà ông không giống nhau, nhà ông xuất thân làm ruộng chân lấm tay bùn, mấy tên tiểu tử ở nhà thì e là cũng không có triển vọng, thật là người chẳng ra người, tức chết đi được.

Lão Tứ và Thanh Vân cũng tầm tuổi ngang nhau, tên cũng đều do tế tử đặt. Vậy mà sao tên tiểu tử đó lại kém cỏi như vậy chứ?

Mấy người đàn ông trở về nhà, người vui nhất ngoài Tô Thiến Ly, còn có Giang thị. Nàng nghe nữ nhi nói trượng phu mình sắp trở về, việc đầu tiên là ra cửa mở cổng lớn, sau đó đun sẵn nước nóng. Cuối cùng, nàng đem những hoa thảo mà Tô Thiến Ly vừa hái được trên núi rửa sạch hãm trà, trong miệng còn lẩm bẩm: “Giá như có quế hoa thì tốt biết mấy, giá như trồng một cây quế hoa ở hoa viên, không những cả hoa viên cả ngày thơm ngát, thi thoảng còn có thể làm chút điểm tâm.” Nghe vậy, Tô Thiến Ly nuốt nước miếng, cô nhớ lại những món điểm tâm thơm ngon mẫu thân làm trước đây.

Có điều, nói tới mát, Tô Thiến Ly liền nhớ tới đám nho dại hôm nay cô tình cờ thấy trên núi. Tam cữu cữu nói nho dại không ăn được, nhưng cô lại nghĩ, nếu có thể trồng một dàn nho trong vườn, chẳng những có thể thỏa mãn được ước muốn làm đẹp hoa viên của mẫu thân, mà mọi người cũng có nơi để ngồi chơi hàn huyên tâm sự.

Không chừng cô có thể tìm được giống nho tốt để ghép cây con, chuyện này quá là đơn giản.

Tô Thiến Ly không biết rằng, việc cô ngày càng lấn sâu vào con đường làm đẹp khu vườn, cuối cùng làm cho Tô gia, Giang gia, thậm chí cả thôn Hòe Thụ đều trở thành thắng cảnh của thành Thông Châu, khiến rất nhiều người vì ngưỡng mộ mà tới tham quan.

Giang thị nghe thấy tiếng xe ngựa từ trong vườn nhà, biết được trượng phu và nhi tử đã trở về, nàng lập tức buông chiếc kéo trong tay xuống, rửa sạch tay, soi gương chỉnh lại y phục, thấy không có chỗ nào xô lệch mới nhanh chân chạy ra cổng lớn. Nàng không dám ra khỏi cửa nhà quá xa, chỉ dám đứng ngay trước cửa nhà, nhìn chằm chằm vào cửa sổ chiếc xe ngựa đang từ từ tiến tới. Tô Nam ngồi trên xe dường như cảm nhận được, hắn vén rèm chắn xe ngựa lên, hai người ánh mắt chạm nhau, mỉm cười đầy ngọt ngào.

Giang lão gia nhìn thấy nữ nhi và tế tử tình cảm như vậy lại thấy ghen tị. Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp, mà nữ nhi với tế tử tình cảm sâu đậm, cho dù có ghen tị ông cũng rất vui.

Người đánh xe ngựa này cũng rất thân quen với Giang lão gia. Bình thường ông thuê xe ngựa đều sẽ tìm hắn ta. Thực ra không phải ông không mua nổi chiếc xe ngựa, mà ông nghĩ, nhà ông chỉ làm nông, mua xe ngựa làm gì? Ông không muốn khoa trương như vậy.

Đánh xe nhìn thấy cảnh này cũng có chút sởn da gà, nhưng cũng thấy rất mới mẻ. Ở vùng quê này, ai ai cũng chật vật để lo toan cuốc sống, dù cho tình cảm tốt đến mấy cũng đều bị cuộc sống làm cho chai sạn. Tình cảm như Tô tiên sinh và Tô phu nhân quả thực là hiếm thấy.

Người đọc sách quả thực là sống không giống dân thường.

Tô Thiến Ly cũng ra cổng cùng Giang thị, tự nhiên cũng thấy được ánh mắt đầy tình ý của phụ mẫu. Nhưng cô không hề ghen tị, chỉ thấy cảm phục trong lòng. Cho dù là ở thời đại nào, kết hôn lâu năm vẫn mặn nồng như vậy quả thực là hiếm có. Bởi vậy, cô rất ý tứ không làm phiền phụ mẫu, chỉ chạy ra đón ca ca Tô Thanh Vân từ trên xe ngựa xuống.

“Ca ca!”

Tô Thanh Vân nghe được tiếng gọi ca ca thanh thoát trong veo này, cả người như được ngâm suối nước nóng, lập tức trở nên thư thái, trong lòng thấy thật ngọt ngào. Hắn nhanh chóng tiến tới nắm lấy tay muội muội: “Muội muội, đường gập ghềnh, cẩn thận ngã đó.”

Tô Thiến Ly nghe vậy liền bĩu môi, tuy rằng cô tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải không có não. Cửa nhà mình còn có thể ngã được sao? Nhưng với sự quan tâm của ca ca, cô cũng rất hưởng thụ. Trước đây cô luôn ngưỡng mộ những người có anh chị em, bây giờ xem như ước nguyện trở thành hiện thực rồi.

“Nha đầu à, ta không biết làm lươn, lát nữa con nhớ dạy ta nhé.” Kiều thị cũng đứng ở cửa lớn đón Giang lão gia, nhìn thấy hai huynh muội đi vào trong nhà, liền dặn với theo một cậu.

“Vâng ạ, con không quên đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play