Thôn Hòe Thụ thuộc Thông châu. Bởi vì trước cửa thôn có hai câu hòe lớn mà thôn được đặt tên này, nơi này cũng là nơi mà những người trong thôn thường đến hóng mát và nói chuyện phiếm. Hai mặt của thôn Hòe Thụ đều được núi non bao bọc, bên cạnh còn có một con sông, mà con sông này còn hợp với các nhánh sông cho nên lượng nước đổ về không hề nhỏ. Người trong thôn đều dựa vào con sông này để giặt giũ cùng tưới tiêu cho cho đồng ruộng. Nếu so với các thôn khác thì thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng với điều kiện thiên nhiên được ưu ái như vậy mà cuộc sống của những người trong thôn vẫn kham khổ như cũ, nhà của mọi người đều xây bằng đất cùng cỏ tranh, đồ ăn thì chỉ có hoa màu, y phục thì được làm từ vải thô hoặc vải bố. Mà cho dù làm từ vải bố thì cũng là những bộ dùng đến ba bốn năm đều đã rách nát lỗ chỗ được khâu vá lại, hiếm khi thấy người nào có một bộ đồ mới.

"Ôi chao."

Một tiếng thở dài non nớt không phù hợp với độ tuổi phát ra từ một tảng đá lớn ở bên bờ sông khiến cho những người đang làm ruộng cách đó không xa đều bị kinh ngạc mà ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Vừa rồi là tiếng thở dài của tên ngốc Tô gia sao?

Sỡ dĩ bọn họ không ai dám nói ra không chỉ bởi vì người này là ngoại tôn của Giang gia, mà còn bởi vì mảnh đất mà hiện tại bọn họ đang sinh sống đều của Giang gia, mà lão gia của Giang gia nổi danh là người cực kỳ bao che cho con cái nhất là đối với vị khuê nữ kia của nhà hắn cùng vị ngoại tôn nữ này. Nếu như bọn họ mà bắt nạt các nàng thì cho dù là ai Giang lão gia cũng có thể tùy ý thu hồi lại mảnh đất đã chỉ định của bọn họ. Trước kia cũng có người đã từng bị như vậy cho nên hiện tại đã không còn bất kỳ ai dám nói ra nói vào nửa lời.

(Ngoại tôn nữ: danh xưng bên ngoại dùng để gọi cháu ngoại là nữ.)

Nhưng nói như vậy cũng không thể trách Giang lão gia che chở cho hai mẫu tử bọn họ được. Mấy đời dòng họ nhà Giang lão gia tử đều là đơn truyền*nhưng Giang lão gia đã ngoài ba mươi tuổi rồi, đừng nói nhi tử mà ngay cả khuê nữ cũng không có một đứa. Không biết có bao nhiêu người ngấm ngầm chửi rủa trên đầu cả nhà bọn họ. Thế nhưng từ sau khi nhặt được vị khuê nữ kia trở về thì con dâu của Giang gia người đã nhiều năm đều chưa từng có bầu lại đột nhiên mang bầu, một năm sau lại thuận lợi sinh ra hai đứa bé trai song sinh.

(đơn truyền: chỉ sinh được một đứa con nối dõi tông đường.)

Những người vốn đang cười nhạo Giang gia đều trực tiếp bị vả mặt. Mà chuyện này cũng chưa tính là gì. Từ sau khi hai đứa bé song sinh ra đời thì con dâu của Giang gia lại liên tục sinh thêm hai đứa nữa, mà cả hai đều là nhi tử khiến Giang gia ban đầu bị nói là tuyệt hậu phút chốc trở thành con cái đầy nhà. Nói chứ không chỉ Giang lão gia tử cảm thấy vị khuê nữ này là người mang phúc lành đến mà ngay cả những người trong thôn cũng nghĩ như vậy, khi đó có không biết bao nhiêu nhà muốn cưới người này về.

Chẳng qua chỉ là do khi đó Giang lão gia vẫn chưa từng mở miệng nói gì, rất nhiều người cũng cho là Giang lão gia muốn giữ vị khuê nữ mang đến phúc lành này lại trong nhà vì thế đều ngấm ngầm nói lòng dạ Giang lão gia độc ác quá mức. Nhưng ai cũng ngờ rằng còn chưa tới nữa năm ông ta hứa hôn vị khuê nữ của mình cho người ngoại lai là Tô tú tài lạc hộ, sau khi Giang gia gả nữ nhi qua đó thì một năm sau cũng sinh ra một đứa nhỏ to lớn mập mạp đã vậy còn có nhà thân mẫu(mẹ ruột) làm chỗ dựa nên cuộc sống trôi qua quá mức thoải mái khiến cho các cô dâu nhỏ cùng các cô nương ghen tị đến đỏ cả mắt. Bởi vì Tô tú tài là người lịch sự lại có công danh khiến cho không ít người để ý đến hắn, nhưng mà có rất nhiều người thấy hắn không nhà không nghiệp chỉ có thể dựa vào viết chữ để kiếm chút bạc, cuộc sống rất là kham khổ vì thế đều từ bỏ.

Ai có thể ngờ được rằng Tô tú tài đối đãi với người khác lại tốt đến vậy. Cuộc sống tuy là kham khổ nhưng cho tới hiện tại cũng chưa bao giờ để vị khuê nữ Giang gia kia ra ngoài đồng làm việc, ngay cả vườn rau cũng chưa từng phải bước chân xuống, nuôi tức phụ(vợ) nhà mình như nuôi thân mẫu vậy thì sao mà những người khác không ghen tỵ được cơ chứ. Cũng vì thế mà mọi người đều lén lút nói những lời khó nghe sau lưng nàng, bởi vì chuyện nói xấu đó mà những người kia bị Giang lão gia tử thu hồi hết toàn bộ đất. Đến khi con dâu Tô gia lại tiếp tục sinh ra một vị khuê nữ ngốc ngếch, thì cho dù người trong thôn có suy nghĩ như thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng. Hiện tại vị khuê nữ của Tô gia cũng đã sáu tuổi nhưng người trong thôn vẫn không dám nói ra những lời đồn thổi về vị nữ nhi của Tô gia kia.

Ai ai cũng đều không muốn bởi vì miệng lưỡi nhanh nhảy mà làm mất đi kế sinh nhai của cả gia đình.

Tô Khuynh hiện tại là Tô Thiến Ly vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của bản thân như cũ, hoàn toàn không biết rằng chỉ vì chuyện cô không biết phải làm sao mả chỉ im lặng than thở lại khiến cho đáy lòng người khác có biết bao nhiêu đắn đo. Cô chính là vì chuyện bản thân còn trẻ đã mất sớm có biết bao nhiêu luyến tiếc, nhưng ông trời cũng không nên vì thế mà đày cô tới cái thời cổ đại đầy lạc hậu này đi chứ. Nếu không phải vốn dĩ thân thể của nguyên chủ này là một đứa ngốc vốn dĩ cái gì cũng không biết thì chuyện bản thân vốn là một món hàng giả đã sớm bị bại lộ, bị những cổ nhân vốn thờ phụng thần linh ở nơi này coi là yêu quái mà kéo ra ngoài thiêu sông rồi.

Mấy ngày nay sau khi tỉnh dậy, không một ngày nào mà cô không hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, cho dù là tỉnh lại ở cái nơi đầy mùi hương nước khử trùng gọi là phòng bệnh kia cũng tốt. Nhưng mà đã qua nhiều ngày như vậy rồi như cái vết bầm tìm trên bắp đùi kia của cô nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ, đây là hiện thực. Cô thật sự đã trở thành một đứa bé sống ở cổ đại.

"Ôi."

Lại là một tiếng thở dài, may là mẹ mình ở thế giới bên kia vẫn còn có người chăm sóc. Chu dù không có ba và cô thì vẫn còn người chú là chỗ dựa, chắc hẳn bạn trai của cô, người sau này sẽ là trượng phu tương lai của cô, hay ngay cả gia tộc của anh ta cũng không dám bắt nạt mẹ.

"Ôi."

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Cho dù nghĩ nhiều thêm nữa thì cô cũng không có dũng khí tự sát. Thôi thì cứ đi tới đâu tính đến đó đi.

Ở nơi này trừ điều kiện cuộc sống cùng trình độ văn minh quá kém ra thì những thứ khác cũng không tệ lắm. Có tiểu phụ thân anh tuấn đẹp trai cùng với tiểu nương thân vừa dịu dàng khéo léo lại cực kỳ xinh đẹp, còn có một vị đại ca đầy chính trực cùng một tiểu đệ đệ đầu cà rốt đầy đáng yêu, còn có ngoại tổ phụ được người khác gọi là Giang lão tổ tính tình thô thiển nhưng thành thật, cực kỳ thích bao che con cái. Có điều mấy ngày nay cô lại phát hiện ngoại tổ phụ thích người khác gọi mình là Giang lão đế hơn, còn có cả ngoại tổ mẫu hiền từ cùng bốn người cậu ngoại với bốn phong cách yêu thương cô khác nhau nữa.

Trước kia cô thật sự có không ít huynh đệ họ hàng nhưng người thật sự quan tâm đến cô cũng chỉ có cha mẹ cùng ông nội. Mặc dù chú nhỏ cũng rất tốt với cô nhưng mà cô biết rõ ban đầu phần thiện ý này cũng là vì y thuật tuyệt đỉnh của cô. Dĩ nhiên là sau này chú nhỏ cũng đối xử với cô rất tốt nhưng mà nếu dựa vào số lượng thành viên trong gia tộc mà nói thì bản thân chỉ là một thành viên vô hình đầy hèn mọn đáng thương xót mà thôi.

Cũng có thể nói bản thân chính là một người vô hình trong cái nhà ấy.

"Ôi."

Lại một tiếng thở dài. Không biết đây là đang chấp nhận số mệnh hay là đang nói lời từ giã với những chuyện của quá khứ đây.

"Nha đầu?" Giang lão gia thấy ngoại tôn nữ nhà mình thở dài đến lần thứ ba thì không nhịn nổi nữa mà từ đồng ruộng kế bên đi tới bên cạnh. Ông nhìn vẻ mặt không giống lúc trước của ngoại tôn nữ của mình thì kích động đến mức tay cũng đang run run, nhưng mà ông sợ mình biểu hiện quá mức rõ ràng khiến cho ngoại tôn nữ của mình bị dọa sợ thì sẽ lại đổi về bộ dạng ngu ngốc lúc trước mất. Cho nên ông nhìn ngoại tôn nữ nhà mình có vẻ đã hồi hồn thì dè dặt thử hỏi một tiếng thăm dò.

"Ông." Tô Thiến Ly không phải là một người kiểu cách, nếu đã quyết định sống cho thật tốt thì sẽ tích cực đối mặt với nó, mà tất nhiên nàng cũng không thể học theo bộ dạng của nguyên chủ mà biến mình trở thành một đứa nhỏ ngu ngốc. Cho nên việc đầu tiên mà bản thân cần phải làm chính là phải dần khiến bản thân trở nên thông minh hơn.

"Ôi, nha đầu ngoan của ta. Tốt, tốt, tốt lắm!" Đôi tay còn đang run rẩy của Giang lão gia vươn ra ôm Tô Thiến Ly vào trong ngực, nói liền một tràng mấy tiếng tốt, trong giọng nói kia còn xen lẫn từng tia nghẹn ngào lại có chút run rẩy, có thể thấy nội tâm của ông ta đã không thể bình tĩnh nổi nữa.

"Lão Đại, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ dọn dẹp một chút, chúng ta về nhà, về nhà thôi." Sau khi nói xong thì cũng không thèm để ý đến mấy vị nhi tử của mình có phản ứng như thế nào mà trực tiếp ôm lấy ngoại tôn nữ của mình đi về nhà. Ông bước nhanh như gió khiến cho huynh đệ Giang gia đều hoang mang.

"Đại ca, cha như vậy là sao?" Giang lão tam quay đầu nhìn về phía đại ca đang thu dọn đồ đạc hỏi.

"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi. Quay về nhà là biết liền." Giang lão đại lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết.

"Quan tâm chuyện gì làm gì chứ. Hiện tại nóng như vậy, không phải về nhà sớm sẽ tốt hơn sao?" Giang lão nhị cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn không nhịn được mà xuống ruộng, có lúc hắn thật sự không thể hiểu nổi phụ thân hắn. Nhà bọn họ cho người ngoài thuê ruộng nhiều như vậy nhưng tại sao còn muốn giữ lại mấy mẫu tự mình trồng cơ chứ? Tự mình trồng thì cũng được đi tại sao mỗi lần xuống ruộng còn phải kéo theo mấy người huynh đệ bọn họ cùng đi? Ngay cả tiểu ngoại sinh cũng thường xuyên bị phụ thân bắt đi làm ruộng.

(Tiểu ngoại sinh: danh xưng bên ngoại dùng để gọi cháu ngoại là trai.)

Làm ruộng thì có bao nhiêu tiền đồ cơ chứ. Hắn thích võ nghệ, muốn tập võ, nhưng mà lần nào hắn nói ra đều bị phụ thân hắn đánh cho lần đó. Hắn thật không thể hiểu được lão già nhà hắn. Thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu, đã vậy còn không thể phản kháng được, bởi vì lão già là người biết võ công, mỗi lần hắn bị đánh cũng không thể chạy thoát khỏi ông ấy, hơn nữa chỉ cần hắn chạy thì lão già này lại càng hạ thủ ác liệt hơn.

"Nhị ca, huynh nói nếu như phụ thân biết huynh nghĩ như thế nào thì lúc về nhà có thể sẽ mời huynh ăn món măng tre xào thịt không?" Giang lão tứ đến gần Giang lão nhị trêu chọc.

"Tiểu tử thúi, thật uổng công nhị ca thương đệ, còn đệ chỉ muốn nhị ca bị đánh đòn mà thôi." Giang lão nhị vừa cầm lấy nNgoại tổ phụ trong tay Giang lão tứ vừa mắng.

"Được rồi, đừng làm rộn nữa, mau về nhà đi." Giang lão đại tiến lên ngăn cản đám đệ đệ đấu võ mồm, dẫn đầu đi về nhà.

"Cha mấy đứa nhỏ sao mới đó đã về rồi? Mệt lắm sao?" Kiều thị thấy đương gia nhà mình mới đó đã quay về thì ngẩng đầu nhìn trời thử, có chút bất ngờ mà hỏi.

"Tức phụ à, bà qua cách vách gọi nhi nữ cùng tế tử(con rể) tới đi. Nhà chúng ta có đại hỷ sự!" Giang lão gia vốn dĩ là một người cao lớn thô kệch lại có chút lỗ mãng, ăn nói thì có chút thô lỗ nhưng làm việc lại rất tỉ mỉ lại là người nổi tiếng thương tức phụ. Năm đó ông về thôn cũng bởi vì trong thành nhiều lời đồn đại, lại lắm chuyện phiền toái vì thế mới dẫn theo tức phụ nhà mình về quê dưỡng lão. Dù sao thì uy áp nhiều năm khi là sai dịch của ông vẫn còn đó, cũng không có mấy người dám trắng trợn nói ra nói vào, ai ngờ rằng trong một lần tình cờ ông cứu được một người rồi nhận làm khuê nữ của ông. Không những có thể an ủi tức phụ nhà ông mà còn mang đến cho ông thêm bốn nhi tử.

Ông không chỉ một lần cảm khái người tốt tất có báo đáp. Năm đó vô tình giúp nhạc phụ một chút vậy mà lại cưới được một cô con dâu biết đọc biết viết, sau đó lại tiện tay cứu người thứ hai thì mang lại cho ông phúc phận thật lớn.

Từ sau khi trở về thôn ông vẫn luôn hài lòng mãn nguyện, chỉ duy nhất ngoại tôn nữ này là khiến cho ông thương tiếc. Nhưng mà hiện tại, ngoại tôn nữ của ông có chuyển biến tốt, ông có thể không vui được sao?

"Chuyện vui?" Kiều thị có chút ngây người, nhà bà có chuyện vui gì chứ, ngược lại lại có một người khiến cả nhà đau lòng sốt ruột thì đúng hơn. Mấy ngày trước ngoại tôn nữ của bà bị bệnh đến mơ mơ màng màng, hiện tại ngay cả mặt mày cũng trắng nhợt khiến bà đau lòng muốn chết.

"Ngoại tôn, để ngoại tổ mẫu ôm, ngoại tổ phụ con xuống ruộng rất bẩn." Bà nói thì nói vậy chứ thật ra thì Kiều thị cũng rất đau lòng cho trượng phu của mình. Dù sao thì hiện tại ông ấy cũng đã lớn tuổi. Đổi lại là nhà khác thì hiện tại cháu trai, cháu chắt cũng đã có thể thành gia lập thất sinh con rồi, mọi chuyện đều có thể giao phó cho con cháu xử lý. Nhưng mà nhà bọn họ thì con lớn cũng chỉ mới mười lăm. Muốn thành thân thì cũng phải chờ mấy năm nữa, một nhà bên ngoại cũng đều dựa vào ông chèo chống thì sao mà bà lại không thương xót được đây.

Cũng thật may ông trời khai ân, mặc dù chậm chút nhưng rốt cuộc cũng đã cho gia đình của bà mấy nhi tử, nếu không ông sẽ càng khổ, càng mệt mỏi hơn nữa, còn có cả những lời ra tiếng vào thương tổn mà không thấy máu kia.

"Vâng, bà….ngoại." Tô Thiến Ly vẫn hiểu đạo lý có trên có dưới, cho nên cô mới nói từng chữ từng chữ kia, khiến người khác cảm giác đầy non nớt. Nhưng cô không biết bộ dạng này của cô trong mắt những người khác ngoại trừ ngạc nhiên ra còn có cả kinh hỉ đến mức ruột gan cũng muốn hóa thành nước.

"Trượng phu…. Đây là…. tốt, tốt, đây thật sự là chuyện vui của nhà chúng ta, các ngươi chờ chút ta đi gọi người đến." Kiều thị kinh ngạc một chút lại ngẩng đầu nhìn về phía trượng phu nhà mình, thấy ông gật đầu thì hốc mắt lập tức đỏ lên, cánh tay còn đang vươn ra cũng thu về, xoay người chạy qua cách vách. Bộ dạng kia cực kỳ vội vàng khiến cho Tô Thiến Ly có chút ngây ngốc.

Mặc dù cô tới nơi này cũng chỉ mới mấy ngày nhưng cô vẫn rõ mười mươi tình tình của những người trong nhà này. Ngoại tổ mẫu của cô chính là điển hình cho ngọc bích giang nam, ôn nhu uyển chuyển, lúc nói chuyện làm việc đều là bộ dáng ung dung thong thả, trên người mang một loại dáng vẻ của con cái nhà hương thư, một chút cũng không giống những người nông phụ vùng nông thôn, đứng cùng với ngoại tổ phụ thì lại tạo ra một loại cảm giác mĩ nữ đứng chung với dã thú, nhưng mà cái cặp đôi này lại hết lần này đến lần khác khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Cho nên nói, trên cõi đời này người và vật đều không có chữ tuyệt đối.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play