Sau khi Giang lão gia nghe lời của ngoại tôn nữ xong thì trong đêm liền đi ngâm hạt giống, ông ấy cũng rất hạnh phúc bởi vì người trong nhà cũng rất thích ăn bột ngô, ông ấy mua rất nhiều từ tiệm thóc rồi để ở trong nhà, không thì sẽ chẳng có nhiều hạt như vậy để mà trồng rồi.
Ngày hôm sau lúc đại ca Tạ gia tới bàn bạc công việc cũng nói với ông ấy về việc bán ngô, cả ba nhà đều trồng như nhau, bây giờ cũng không thể gạt Tạ gia ra ngoài được. Đại ca Tạ gia nghe xong liền rất kinh ngạc, nhớ tới việc mấy hôm nay phụ thân của hắn ta vẫn cứ luôn oán trách hắn ta không nói ra cho mình về việc lúa nước. Bây giờ có sự việc của cây ngô rồi thì có lẽ phụ thân của hắn ta chắc cũng sẽ nguôi giận phần nào, thế là hắn ta nói lời cáo lỗi với Giang lão gia, nói muốn về trước một chuyến.
Quả nhiên phụ mẫu của đại ca Tạ gia sau khi nghe, cũng vui mừng khôn xiết, loại ngô này trước kia nhà nào cũng sẽ đem đi trồng, cũng sẽ đem ra ngoài bán một chút, nhưng mà mọi người không ai cũng có nên chẳng bán được bao nhiều. Nhưng bây giờ ngô của họ chín sớm hơn tận một tháng, cho dù là chỉ bán được có một hai mẫu đất thì nhà bọn họ cũng kiếm được không ít tiền. Huống chi nhi từ còn nói sau khi bán được số ngô đó còn có thể trồng nên một vụ nữa. Mảnh đất hoang này mua về chưa tới một hai lượng bạc một mẫu, chỉ trong vòng một năm mà tiền mua đất đã có thể lấy lại, đã vậy còn có thể kiếm được nhiều hơn gấp mấy lần.
“Tráng Ca, đây là Giang lão gia và Giang đại thiếu gia đang dìu dắt con đấy, dìu dắt nhà chúng ta. Sau này khi con làm việc thì nhớ phải chăm chỉ nha, nếu không thì chúng ta sẽ có lỗi với người ta đấy.” Phụ thân của đại ca Tạ gia Tạ Thuyên vỗ bả vai nhi tử mình, thành khẩn dặn dò.
“Phụ thân con nói đúng lắm, con cũng không thể làm sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa được, nếu không thì không những phụ thân con, nếu con mà làm hư đệ muội bên dưới mình thì nương cũng sẽ không tha cho con đâu.” Mẫu thân của đại ca Tạ gia Liên Thị cũng hung hăng nói.
Tạ Tráng biết mẫu thân mình đang chỉ cái gì, hắn ta nhìn phụ mẫu trịnh trọng đảm bảo: “Phụ thân, nương hai người yên tâm, không nói đến Giang gia, ân tình của Bằng ca đối với gia đình ta, cho dù Bằng ca có là huynh đệ của con thì con cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa đâu, chỉ là sau này nhi tử không thể giúp phụ thân gánh vác gia đình, phải cực khổ cho hai vị rồi.”
“Đại ca, huynh yên tâm đi, nhà còn có đệ và nhị tỷ tam tỷ nữa, đệ cũng đã trưởng thành rồi, chuyện trong nhà đệ cũng có thể giúp đỡ.” Tạ Cát vẫn luôn nghe lén liền nhanh chóng xông tới, vỗ ngực hắn đảm bảo.
“Còn có cả đệ nữa, đệ cũng có thể giúp một tay.” Tạ Dương nhỏ tuổi nhất cũng chạy đến, phía sau hắn còn có hai vị tỷ tỷ.
“Được, tốt lắm, các đệ đều là những đứa trẻ ngoan.” Tạ Thuyên nhìn mấy đứa trẻ trong căn phòng, hốc mắt hơi ửng đỏ. Lúc đó bọn họ ra ở riêng là do nhà họ có nhiều trẻ con quá, cũng không bằng lòng hợp về. Đều quên hết năm đó bọn họ cưới vợ như thế nào, lão Tam cũng vậy. Năm đó hắn ta trưng binh xa nhà, là ai đã chăm sóc cho vợ con của hắn ta. Hắn ta không muốn mỗi ngày đều phải nghe những lời bóng gió nữa, cắn răng đồng ý ra riêng, ăn rau ăn cháo tới bây giờ mới được hết khổ.
Hôm qua sau khi Tô Thiến Ly trở về mới nhớ tới một chuyện, nơi đây không phải là thế giới của Tô Khuynh trước đây, đất đai cùng với lương thực ở nơi đây đối với Giang lão gia và nông dân ở đây quan trọng biết bao nhiêu, cô càng biết rằng đạo lý tiền tài làm mờ con mắt. Người dân ở đây tuy chất phác thật thà nhưng với cái lợi trước mắt thì chắc chắn sẽ có người bí quá hóa liều.
“Tiểu phụ thân, người nói xem phải làm thế nào đây.” Sau khi thức dậy, Tô Thiến Ly liền vội vàng đi tìm tiểu phụ thân của cô, nói ra lo âu của mình cho hắn, hỏi hắn nên làm thế nào.
Tô Nam thấy nữ nhi lo lắng không yên, trên mặt đầy những lo âu mà cô không nên có. Trước kia thì hắn tự hào vì nữ nhi hiểu chuyện nhưng giờ phút này thì cảm thấy rất đau lòng, nữ nhi thông minh sớm quá, khiến cho cô mất đi sự ngây thơ vui vẻ mà độ tuổi này đáng có. Nếu cho hắn chọn lựa, hắn sẽ thà chọn nữ nhi bình thường một chút, chỉ cần có niềm vui và sức khỏe là được rồi nhưng mà Ly Nhi của hắn lại không hề bình thường.
“Con mới có tí tuổi đầu mà chuyện cần phải bận tâm cũng không ít nhỉ, việc này phụ thân sẽ tự có chủ ý, không cần lo lắng đâu.” Tô Nam cưng chiều chạm vào chóp mũi của cô bảo cô không cần phải lo lắng, tất cả sẽ có phụ thân chống đỡ.
“Thế à, vậy thì con yên tâm rồi, phụ thân, hôm nay chúng ta ăn xương sườn hầm với ngô được không, con muốn ăn.” Tô Thiến Ly nhìn thấy được suy nghĩ của tiểu phụ thân, tiểu phụ thân không muốn cô phải lo lắng như vậy, để cô có thể vô ưu vô lo như những đứa trẻ.
Bây giờ nhà bọn họ đã sớm không còn giống như lúc cô vừa mới đến đây nữa, mấy gốc sâm trên núi đã đủ để cả gia đình sống được vài năm nữa, đừng nói chi trong nhà còn chứa thêm không ít linh chi thủ ô, cùng với hai mảnh đất trồng thuốc ở hậu viện. Số thuốc trong đó nếu bán đi thì cũng được một khoảng tiền khá lớn. Cho nên bây giờ cô cũng có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình rồi.
“Sườn hầm với ngô à, con nói là ngô non trừ luộc ra thì còn có thể nấu được món khác à?” Tô Nam sửng sốt.
“Đúng vậy, nước canh được hầm với ngô sẽ ngọt hơn thơm hơn, uống rất ngon. Còn có sau khi luộc ngô xong có thể tách ra sau đó xào với cơm ăn.” Nếu như đem bán số ngô này thì không chỉ có mỗi một cách ăn được, dù sao thì món có ngon cỡ nào mà cứ ăn hoài thì cũng sẽ ngán. Tô Thiến Ly tỉnh bơ mà nói với phụ thân của mình về công thức nấu ăn.
Cô vẫn luôn cảm thấy phụ thân của mình không chỉ đơn giản là một tú tài nhà nghèo bình thường, nếu không thì bối cảnh của Xương Thịnh Lương ông ấy sẽ không thể biết được chi tiết như vậy. Chỉ là lai lịch của tiểu phụ thân ra sao, sao lại tình nguyện ở lại trong thôn nhỏ vắng vẻ nhỏ bé này, làm một tiên sinh nhập môn ở trong thư trai chứ?
Tiểu phụ thân biết được ngô non có thể làm món ăn, thế thì mấy chục mẫu ngô của ngoại tổ phụ cho dù không thể bán hết được thì chắc chắn cũng sẽ bán được không ít, ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Được người khác yêu thương, cưng chiều, bảo vệ, muốn cái gì cũng chỉ cần mở miệng, mỗi ngày đều mang Tiểu Vân Tiêu ra ngoài chơi. Giờ cô đang dẫn Tiểu Vân Tiêu trở về thì thấy ngoại tổ mẫu Kiều thị đang tiễn một cặp tỷ muội ra cửa, quần áo trên người hai tỷ muội nọ may vá khắp nơi nhưng các nàng lại kiên quyết không nhận lấy đồ mà Kiều thị cho, Kiều thị không còn cách nào khác chỉ có thể để bọn họ rời đi, than thở xoay người.
“Ngoại tổ mẫu, bọn họ là ai thế, thân thích của nhà ta à?”
“Nha đầu với Tiêu Oa trở về rồi à, mau trở về phòng đi, bên ngoài nóng lắm.” Kiều thị quay đầu nhìn thấy hai đứa ngoại tôn liền cười từ ái bảo bọn họ vào nhà.
“Ngoại tổ mẫu, người còn chưa nói cho con biết hai tỷ tỷ đó là ai kìa?” Tô Thiến Ly sau khi vào cửa vẫn không quên câu hỏi trước đó.
Kiều thị thấy ngoại tôn nữ vẫn chưa từ bỏ ý định liền nói ra sự việc của hai tỷ muội đó, không chỉ có Kiều Thị vừa than thở vừa kể mà Tô Thiến Ly nghe xong cũng phát cáu. Tại sao lại có thể có loại người như vậy chứ, nhưng mà hai người bọn họ tâm tính kiên trì thật đấy.
Thì ra bọn họ thật sự là thân thích của nhà cô, chỉ là Giang gia đã sớm thoát li khỏi thân thích Ngũ Phục. Phụ thân bọn họ năm đó cũng bị bắt đi trưng quân, mà gia nãi thúc bá nhà bọn họ không những không chăm sóc các nàng mà còn nhân lúc phụ thân của các nàng không ở đây mà đuổi cô nhi quả mẫu bọn họ ra ngoài. Bởi vì đại phòng không có nhi tử, bọn họ nói rằng mẫu thân của các nàng cũng sẽ tái giá, nên không bồi thường tiền hàng còn đuổi mấy người mẫu nữ bọn họ ra khỏi nhà. Trưởng thôn thấy bọn họ đáng thương liền cho bọn họ ở trong một căn viện nhỏ, tuy rằng nhỏ và đổ nát nhưng cũng có nơi để che mưa che gió.
Giang lão gia sau khi nghe xong liền đưa một mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng khô cho bọn họ trồng. Trời cao cũng đối xử tốt với bọn họ, sau khi các nàng dọn ra ngoài thì mẫu thân đã mang thai, tám tháng sau sẽ sinh ra một đứa bé trai. Nhưng mà mẫu thân bọn họ cực nhọc quá độ, sinh ra đứa trẻ thì sức khỏe cũng không còn tốt nữa, cho nên những năm nay gia đình bọn họ không được tốt lắm, hai tỷ muội các nàng từ nhỏ đã phải xuống ruộng trồng trọt.
Cuộc sống mặc dù khổ cực nhưng vẫn có thể chịu đựng được, mấy năm trước những người trưng binh đã về nhưng phụ thân các nàng lại không có trở về, tiền an ủi mà triều đình gửi về có thể khiến bọn họ sống đỡ hơn tí nhưng mà tiền này còn chưa cầm nóng tay thì đã bị nãi nãi nhẫn tâm đoạt mất, bảo rằng tiền này là tiền bán mạng của hài tử bà ta, dĩ nhiên phải đưa cho mẫu thân của hắn.
Tô Thiến Ly vô cùng thương tiếc hai tỷ muội, cũng rất tán thưởng tính tình của bọn họ, rất muốn giúp đỡ bọn họ. Nhưng cô trừ sở trường y thuật ra thì cũng không có am hiểu gì cả, huống chi cô cũng không biết gì về nơi đây, không biết rằng tuổi của cô bây giờ có thể làm việc gì để kiếm tiền.
From TYT & Cirad
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT