Buổi tối Hà Phú trở về nhà liền thấy người một nhà đều ngồi ở bên trong, sa sút mà ngồi ở đó, vừa nhìn thấy hắn ta thì ánh mắt liền sáng lên, khiến hắn ta có hơi hoang mang: “Cha, nhà mình xảy ra chuyện gì sao? Sao lại nhìn con như thế?”
“Mấy con đang làm gì thế?” Hà gia gia lúc này mới phát hiện ra dáng vẻ của người nhà, cáu giận quát một tiếng, nhưng mà trong giọng không có bao nhiêu uy nghiêm cả: “Tới đây, ngồi bên đây với cha.”
Hà gia gia nhìn tôn tử mà mình coi trọng nhất, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, yên tâm và tự hào.
“Phụ thân.” Hà Phú quay đầu nhìn về phía cha hắn ta, vị trí này vào buổi tối đại biểu cho cái gì hắn ta đều biết hết, nhưng mà phụ thân của hắn ta vẫn còn, cho dù có xem hắn là trưởng tôn thì đây cũng không phải là chỗ hắn ta có thể ngồi.
“Cha của con bảo con qua đấy thì con cứ ngồi là được rồi.” Lão Đại Hà gia vui vẻ yên tâm nhìn hắn ta nói, nhi tử này hiếu thảo quyết đoán lại còn có trách nhiệm, cái nhà này giao cho nó còn tốt hơn là giao cho người tàn phế như mình.
Chỉ có Tam tức phụ là thấy hơi chướng mắt, trước kia lão già này chỉ xem trọng đại phòng(con cả) và nhị phòng(con thứ hai), cho dù trượng phu của bà ta có làm trâu làm ngựa trong cái nhà này thì cũng vậy. Bây giờ trưởng tử của đại phòng lại bám víu vào Giang gia, còn đang làm việc cho Giang gia. Sau này bọn họ sẽ càng không có chỗ đứng nữa rồi
“Phú ca à, hôm nay Tứ thẩm của con đi ngang ruộng nhìn thấy ngô trong nhà chúng ta đã chín rồi đấy, mấy cây ngô này bên phía Giang lão gia không biết thế nào.”
“Chín rồi ạ?” Hà Phú ngạc nhiên, nhanh thế à.
“Cha, bây giờ con vào ruộng hái một ít ngô đưa cho Giang lão gia nếm thử một chút, con nghe nói nha đầu rất thích ăn ngô non này.” Hà Phú cũng có chút xúc động, hiển nhiên người nhà của hắn ta cũng như vậy.
Những ngày qua Tô Thiến Ly chế thuốc có hơi mệt một chút, ăn cơm xong tắm rửa một cái liền chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ vừa mới nằm xuống liền nghe được giọng nói của Tam cữu, cô vội vàng mặc quần áo vào rồi đi ra: “Tam cữu, con còn chưa ngủ đâu, chuyện gì thế.”
“Chưa ngủ thì tốt rồi, ngoại tổ phụ của con gọi con qua đó.”
“Ngoại tổ phụ tìm con? Vậy thì chúng ta cùng qua đó đi.” Tô Thiến Ly mặc dù rất mệt mỏi nhưng mà Giang lão gia đã kêu cô thì dù có mệt mỏi đi chẳng nữa thì cũng sẽ đi.
“Ly Nhi, chờ một chút, phụ thân cũng đi cùng nữa.” Tô Nam đi ra từ thư phòng, nhìn nữ nhi mặc áo ngủ ra ngoài, trên chân còn mang đôi dép lê, liền xoay người đi trong phòng cầm một bộ áo ngoài đem ra, sau đó bao bọc nữ nhi lại rồi mới ôm cô đi đến chỗ Giang lão gia.
“Phụ thân.”
“Con cũng đến rồi à, gần đây con bận ghi chép số liệu nên ta cũng không định gọi con. Nếu đã tới rồi thì cũng ngồi xuống đi.” Giang lão gia thật sự là một trưởng bối tốt, đối xử với tế tử Tô Nam này không khác gì so với nhi tử của mình, dĩ nhiên đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tô Nam kính trọng ông ấy.
“Nha đầu, tới đây để ta ôm nào.” Giang lão gia nhìn ngoại tôn mình bị bọc lại thành một cục chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cặp mắt lanh lợi nhìn quanh, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa dễ thương. Khiến cho trái tim ông ấy mềm ra thành nước, đưa tay ra nhận lấy cô, ôm cô vào lòng ngực.
“Ngoại tổ phụ, trong ruộng xảy ra vấn đề gì hay sao?” Bây giờ tìm cô đến để trao đổi thì chắc chắn là việc gì đó rất gấp rồi. Mà việc cô có thể giải đáp cũng chỉ có việc về ruộng đất mà thôi.
“Không có xảy ra việc gì hết là Hà gia cữu cữu của con đem ngô qua đây, ta biết nha đầu con thích ăn nhất nên đã đưa ngoại tổ mẫu con đi nấu rồi, bảo con qua đây ăn.” Vừa nhìn thấy ngô non Giang lão gia liền nhớ tới ngoại tôn nữ mình thích ăn cái này nhất.
Tô Nam đứng một bên nghe xong, bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng may là Ly Nhi hiểu chuyện, không thì nhạc phụ cứ nuông chiều như thế thì chắc sẽ làm hư con bé mất. Lúc này mới ăn cơm tối xong mà, ngày mai rồi nấu thì cũng giống vậy, không phải sao?
“Đúng rồi, tế tử, con vừa hay tới đây, Hà Phú qua đây hỏi số ngô non này đem đi bán thì con thấy có ổn không?” Lúc trước ông ấy bảo bọn họ trồng ngô vốn không phải là có ý định này, nhưng mà ngô lại chín sớm như vậy, Hà gia lại hỏi như thế, ông ấy thật sự cũng không biết có được hay không.
“Bây giờ ngô chín sớm như vậy thì chắc chắn có thể rồi. Dù sao số ngô này bất kể đem bán khi còn non hay là già rồi mới bán thì cũng đều là đem bán mà, dự tính này của Hà gia, rồi phía bên Uông gia không phải vẫn còn nhà chúng ta hay sao?” Tô Nam nghĩ rằng ông ấy lo lắng, nếu bây giờ Hà gia bán rồi thì sẽ ảnh hưởng đến nguồn hàng của cửa hàng Uông Gia Lương.
“Ta thì không thấy lo lắng cho Uông gia bến đó, nghe đâu nhà bọn họ cũng mua một điền trang trồng rất nhiều đó, Phú ca, con nghe rồi chứ.”
Hà Phú lúc này cũng đã hiểu, Giang đại bá bảo bọn họ trồng ngô là do có dự tính khác nữa, nhưng bây giờ hắn ta đã nói rồi mà người trong nhà cũng nghĩ như vậy. Nếu như hắn ta về nhà bảo không bán thì chỉ sợ người nhà không chịu, đặc biệt là Tam thúc với Tam thẩm.
“Ngoại tổ phụ, phụ thân, nhà chúng ta cũng có thể bán mà. Sau khi bán rồi thì chúng ta trồng lại là được rồi. Đến khi trồng lại rồi thì chúng ta có thể đem đến cho bên nhà Uông gia.” Tô Thiến Ly chui ra từ lòng ngực của Giang lão gia, hai mắt cũng phát sáng, cứ như có rất nhiều lượng bạc đang bay trước mắt vậy.
“Ly Nhi, con nói là trồng thêm một vụ nữa à?” Tô Nam sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp thời. Bây giờ cũng chỉ mới tháng năm, đến cuối tháng chín đầu tháng mười mới trở lạnh, trong khoảng thời gian này còn tận mấy tháng lận, ngô hoàn toàn có thể chín rồi.
“Phụ thân, Ly Nhi nói cũng đúng lắm, nhưng mà số lượng lớn như vậy thì chúng ta cần phải nghĩ cách để bán ra ngoài.”
Trước kia Tô Nam không hiểu mấy việc vặt này nhưng mà bây giờ hắn đã biết sự quan trọng của đồng tiền, hơn nữa còn có một nữ nhi ham tiền, hắn cũng bắt đầu để bụng rồi.
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều rất xúc động. Lúc Kiều thị bưng ngô non vào, mấy người bọn họ đang thảo luận rất khí thế, bà ấy nhìn ngoại tôn nữ đang vùi mình vào trong lòng của ngoại tổ phụ, cảm thấy không được tự nhiên lắm liền nhanh chóng đem vào, Tô Thiến Ly nhìn thấy trái ngô non vàng ươm, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng cũng không thèm để ý tới ngô còn nóng, đưa tay ra lấy rồi gặm, cũng không còn thấy buồn ngủ nữa.
Cô một hơi ăn hết cả một trái, sau đó lại lấy thêm nữa, ngoại tổ mẫu thấy xong liền nói: “Nha đầu, ăn chậm thôi, cẩn thận bỏng đấy. Còn một lát nữa là phải đi ngủ rồi, cũng đừng ăn nhiều quá, nếu như thích ăn thì sáng mai ta bảo Nhị cữu của con tách ra rồi nấu cho con.”
Tô Nam bọn họ nghe nói như vậy, liền ngẩng đầu nhìn qua, thấy dáng vẻ đang gặm ngô của Tô Thiến Ly thì đều không khỏi nhịn cười. Bởi vì gặm nhanh quá nên trên mặt dính đầy ngô: “Ly Nhi, cứ từ từ mà ăn, ngoại tổ mẫu con nói đúng đấy, tí nữa phải đi ngủ rồi, cũng đừng có ăn nhiều quá.”
“Đúng vậy, nha đầu, thích ăn thì ngày mai Hà cữu cữu sẽ cho người đem qua thêm.”
“Ha ha, rất lâu con chưa được ăn rồi cho nên mới…” Tô Thiến Ly bị nhiều người nói như vậy, cả mặt trở nên đỏ bừng. Sao cô càng ngày càng trở nên trẻ con thế, lẽ nào thân thể này biến thành bảy tuổi thì tuổi tâm hồn của cô cũng thành bảy tuổi rồi à?
Nhưng mà rất lâu rồi cô chưa được ăn ngô rồi, không nói gì khác, chỉ cần nói mấy năm trên giường bệnh cô chỉ toàn phải truyền dịch, không thì cũng chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng mà thôi. Sau khi tới được đây thì tình trạng trong nhà không cho phép cô kén chọn, nên cô cũng không nghĩ tới việc muốn ăn cái gì mà là có cái gì để ăn. Nhưng mà nhìn thấy ngô non này thì con sâu thèm ăn trong bụng cô lại lập tức chui ra ngoài.
“Ngoại tổ phụ đã trồng tận một hai chục mẫu lận, nếu như nha đầu con thích ăn thì muốn bao nhiêu cũng được.” Giang lão gia khí phách nói, nhưng Tô Thiến Ly lại cạn lời, cho cô ăn một hai chục mẫu ngô, cô thật sự ăn được nhiều như thế à?
From TYT & Cirad
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT