Tô Thiến Ly ở nhà suy nghĩ mấy ngày liền mà vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giúp đỡ bọn họ, nhưng sự khác thường của cô lại khiến mẫu thân cô chú ý. Chỉ cần Giang thị không bị kinh hãi và kích thích thì cũng không khác gì so với người bình thường, nàng ấy nhìn thấy nữ nhi của mình thường một mình ngồi thẫn thờ, đôi khi thì lộ ra vẻ mặt buồn bã u sầu, vốn còn tưởng rằng nguyên nhân là do phụ thân không có ở nhà. Thế nhưng mà hai ngày nay buổi tối phụ thân đều trở về rất sớm mà cũng không thấy cô quấn quýt lấy phụ thân mình thì liền biết nguyên nhân không phải như vậy.

Hôm nay sau khi tiễn phu quân đi, Giang thị đi vào phòng của nữ nhi: "Ly Nhi, nương có thể vào không?"

"Nương, con ở đây, nương vào đi." Tô Thiến Ly nghe thấy giọng nói của mẫu thân, lập tức bừng tỉnh, đi dép lê đang chuẩn bị đứng dậy thì mẫu thân của cô đã vào rồi.

"Ly Nhi, mấy ngày nay con có chuyện gì sao, nương thấy con không có một chút tinh thần nào, ngay cả vườn thuốc của con con cũng không nhìn tới, có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay không?" Giang thị vừa nói vừa dùng tay sờ lên trán của Tô Thiến Ly.

"Nương, con không có không thoải mái?" Tô Thiến Ly cười nắm lấy tay của mẫu thân cô, thuận thế lôi kéo mẫu thân cô ngồi ở bên người mình, cô đột nhiên nghĩ đến, thay vì tự mình ngồi suy nghĩ lung tung, tốt hơn là nên hỏi người khác, ví dụ như mẫu thân cô và ngoại tổ mẫu.

"Nương, nếu nữ nhi trong nhà muốn kiếm tiền, thì phải làm như thế nào?"

"Kiếm tiền? Ly Nhi, con thiếu tiền tiêu thì cũng không cần đi kiếm tiền, cái này nương có, con chờ một chút, nương đi lấy cho con." Giang thị cho rằng nữ nhi rất cần tiền, không nói hai lời muốn đi lấy, mà thực tế thì nàng ấy cũng thật sự làm như vậy, Tô Thiến Ly muốn kéo nàng ấy lại nhưng không được, đành nhìn nàng ấy bước nhanh ra khỏi phòng. Chưa qua bao lâu thì đã thấy mẫu thân cô cầm theo một cái hộp gỗ nhỏ đi vào, sau đó đưa đến trên tay của cô, cô hiếu kỳ mở ra thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô cho rằng mẫu thân cô nói cho cô tiền thì cũng chỉ là cho chút ít tiền tiêu vặt mà thôi, nhưng lại không nghĩ đến mẫu thân cô lại lấy ra tất cả tiền cất giữ của nàng đều cầm qua cho cô, đôi mắt lóng lánh nước rũ xuống, cô cũng không biết đây là lần thứ mấy kể từ sau khi cô tới đây bị cảm động đến rơi nước mắt rồi.

"Nương, đây là tiền riêng của nương, con không thể nhận được."

"Đứa nhỏ ngốc, đồ của nương cũng chính là của con, đại ca của con đang ở thư trai, phụ thân con đã cho nó tiền tiêu vặt rồi nên không cần nương cho. Còn đệ đệ của con thì còn nhỏ, vẫn chưa cần dùng tiền, sau này nếu nó muốn dùng tiền, thì dùng tiền nương đang thêu thùa là được." Giang thị nở nụ cười ôn nhu rồi lại đem hộp gỗ nhỏ đẩy qua.

"Nương, con cầm một chút là được rồi, sau này dùng hết rồi con lại hỏi xin người nữa, chẳng lẽ sau này người lại không cho con nữa sao?" Tô Thiến Ly thấy mẫu thân mình kiên trì như vậy, biết rõ bản thân không được làm mẫu thân buồn nên cô cầm một thỏi bạc nhỏ từ bên trong chiếc hộp, làm nũng cong miệng lên.

"Làm sao có thể, chỉ cần ta vẫn còn, thì con lúc nào cũng có thể xin ta." Giang thị giận dỗi nói một câu, nhưng từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều là ôn nhu vui vẻ, Giang thị như vậy lại khiến cho Tô Thiến Ly thấy hoảng hốt, trong lòng thầm nói một câu, bộ dáng của Giang thị đúng là ôn nhu như nước.

Mẫu thân nhi nữ hai người hàn huyên được một hồi thì Giang thị mới rời đi, nàng vừa đi thì Tô Thiến Ly liền chán nản nghĩ ngợi. Biện pháp thì nghĩ ra rồi nhưng vẫn không thể thực hiện được, bởi vì vì bọn họ không biết thêu thùa, nếu học y thuật cùng cô thì không nói trước được bọn họ có thiên phú về mặt này hay không, cho dù có thì tiểu phụ thân bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho cô bại lộ trước mặt người khác.

Tự giễu cười: "Xem ra những người kia nói không sai, ta ngoại trừ biết y thuật thì thật sự vô dụng."

Câu nói tự ti của cô khiến cho người vừa đi tới cửa cũng phải khựng lại một lúc mới mở cửa bước vào: "Ly Nhi, nghe mẫu thân con nói, mấy ngày nay con rầu rĩ không vui, có chuyện gì thì có thể nói với phụ thân."

Tối hôm qua sau khi Tô Nam nghe xong lời của thê tử, hôm nay hắn chỉ đưa bọn họ đến nội thành giao phó một số việc rồi trở lại luôn.

"Tiểu phụ thân, tại sao người đã trở về rồi, chuyện của ngoại tổ phụ ở bên kia đã xử lý xong rồi sao?" Thấy tiểu phụ thân trở về, sự kinh hỉ trong mắt Tô Thiến Ly chợt lóe lên, cô vô dụng cũng không có sao nhưng tiểu phụ thân của cô tuyệt đối không phải như vậy.

"Đúng vậy, mười lăm mẫu lúa thầu đã bán hết, vài ngày nữa sẽ có một chiếc xe ngựa tới chở đi." Phản ứng của nữ nhi khiến Tô Nam hài lòng, mỉm cười và đến ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tại sao chỉ là mười lăm mẫu, đã bán đi thì tại sao lại không mua cả hai mươi mẫu." Tô Thiến Ly khó hiểu.

Tô Nam lại nở nụ cười, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ cũng có một ít những thứ khác: "Ngoại tổ phụ của con không cho, nói là muốn giữ lại cho con ăn."

Á!

Cho cô ăn năm mẫu ngô, chẳng lẽ trong lòng ngoại tổ phụ cô thật sự giống như heo sao?

"Vậy Hà gia cữu cữu và Tạ gia cữu cữu bọn họ thì sao?"

"Đều bán đi rồi, con cũng đừng suy nghĩ về những điều đó, nào, nói cho phụ thân biết mấy ngày hôm nay con làm sao vậy?" Tô Nam đem nữ nhi của mình ôm vào trong ngực, vuốt nhẹ đầu cô, nữ nhi của hắn năm nay bảy tuổi rồi, sang năm sau e rằng hắn có muốn ôm cũng không thể rồi.

Tô Thiến Ly đem việc của tỷ muội Giang gia nói một lần, cũng nói là bản thân muốn giúp bọn họ, thế nhưng mà cô đã suy nghĩ vài ngày rồi mà vẫn không ra cách nào để giúp họ.

Tô Nam rất ít qua lại với những người trong thôn, nhưng cũng không phải loại người mà hai tai không nghe thấy sự tình bên ngoài cửa sổ. Đối với những điều nhi nữ của mình nói về việc của tỷ muội Giang gia, hắn cũng biết một ít, nhưng việc của bọn họ không phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được.

"Ly Nhi, có một số việc tiền có thể giải quyết, nhưng có một số việc lại không thể, nói không chừng có nghèo khó đối với bọn họ mà nói ngược lại là một chuyện tốt." Tô Nam rất không muốn để cho nhi nữ biết rõ những chuyện này, thế nhưng mà hắn càng không muốn để nhi nữ của mình bị thương tổn.

"Tiểu phụ thân nói là nhà ngoại tổ mẫu?" Tô Thiến Ly cũng không phải ngốc, rất nhanh hiểu được ý tứ được ám chỉ trong lời nói của tiểu phụ thân của cô, đôi mi thanh tú cũng nhàu lên, không cam lòng hỏi: "Tiểu phụ thân bọn họ cũng đã đem các nàng đuổi ra khỏi nhà rồi, tại sao bọn họ lại còn muốn đến tận cửa đòi lấy, không thể cự tuyệt."

"Ly Nhi, trăm điều thiện thì chữ hiếu đứng đầu, tỷ muội bọn họ tương lai muốn lập thế phải gả đi thì không thể truyền ra ngoài với danh tiếng phản nghịch bất hiếu. Điểm quan trọng nhất là lệnh lang của bọn họ vẫn còn quá nhỏ, cho dù con có giúp bọn họ tìm kế sinh nhai thì bọn họ cũng không thể giữ được, không chỉ không giữ được, nói không chừng còn có thể mang đến tai họa cho bọn họ." Tô Nam sợ nhi nữ của mình nghe không hiểu mà hành sự lỗ mãng, cuối cùng thương tâm tự trách.

"Tiểu phụ thân, con hiểu ý của người, nhưng con không đồng ý với ý kiến của người, cái gọi là phụ mẫu hiền từ nhi tử hiếu thảo, trước phải hiền từ thì sau mới có hiếu, nhẫn nhục chịu đựng, bất trung hay bất hiếu con đều không đồng ý. Nội tổ mẫu của tỷ muội Giang gia hung hăng càn quấy như vậy nguyên nhân chẳng phải là bởi vì được bọn họ dung túng hay sao?" Tô Thiến Ly ghét nhất là loại người bất trung bất hiếu, nếu như tỷ muội Giang gia là như vậy thì cho dù cô có lòng cũng sẽ không giúp bọn họ.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play