Ruộng đất của Giang gia quả nhiên chỉ cần dùng hai ngày thì đã trồng xong rồi. Sau đó trồng ngô, đất hoang của Giang gia đều nằm ở bên núi Tiểu Hương, cũng khá xa so với thôn. Ngược lại việc không còn xuất hiện sau ngày đầu tiên cắm mạ, Tô Thiến Ly cũng không có đi chuyến nào nữa, cũng không hỏi han gì. Tâm tư của cô bây giờ đều đặt hết vào hai vườn thuốc lớn ở hậu viện, không thì là đi lên núi hái thuốc với phụ thân của cô.

Bây giờ Tô Nam hoàn toàn biến từ một thư sinh trở thành một đại phu, trước kia sách kinh thi sử tịch mà hắn đọc bây giờ đều đổi thành sách thuốc, sách hắn mua dĩ nhiên không cần nghiên cứu như vậy, mấy thứ mà hắn đọc bây giờ đều là những thứ mà Tô Thiến Ly đã viết ra. Bên trong không chỉ có giải thích đối với mạch tượng mà càng có rất nhiều về các chứng bệnh, thuật châm cứu. Tô Nam bây giờ nếu như bắt mạch châm cứu thì có lẽ còn chưa đủ trình độ nhưng mà về việc kê toa hay gì đó thì hắn không có vấn đề gì cả.

Việc Tô Thiến Ly biết y thuật, nhờ có vị phụ thân chịu thương chịu khó mà đã trọn vẹn rồi.

Hai phụ tử mỗi ngày đều lên núi hái thuốc, dược liệu trong nhà đã chất đống như núi, số lượng đó cũng đủ để mở một y quán nhỏ rồi. Vừa nói liền làm khiến cho Giang lão gia bận rộn đi mời thợ mộc đến nhà để đo đạc, phân ra một y quán, một quầy thuốc. Đợi sau khi mọi việc đã được bày trí xong xuôi, nghe thấy mùi thuốc, nhìn thấy tất cả vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Tô Thiến Ly đứng ở giữa nhà, cảm giác cả người đều được thăng hoa, mi mắt cong cong cười rất vui vẻ.

Tô Nam nhìn dáng vẻ của nữ nhi, đáy mắt toát ra sự cưng chiều, nở nụ cười, cũng cảm thán rằng người đó nói quả thật không sai, nữ nhi chỉ mới tỉnh lại mới hơn nửa năm nhưng nhà bọn họ lại có biến đổi tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Gia đình nhạc phụ hợp tác với Uông gia, liền kiếm được tiền của mười mấy năm nay, mà nhà hắn, không nói gì khác chính là căn y quán này cũng là tài sản mà rất nhiều người này cả đời cũng không kiếm được.

Có lúc hắn rất bội phục vận may của nữ nhi, những dược liệu quý trọng kia, cô không nói mỗi lần lên núi đều có nhưng mà đi tầm mười lần thì cũng sẽ có vài lần có thể mang về một ít. Còn có một số cây hoa mà cô đem về cho mẫu thân, trong đó có rất nhiều vật quý báu ở bên ngoài đáng giá ngàn vàng.

Nhưng mà bây giờ sắp đến Đoan Ngọ rồi, thời tiết càng ngày càng nóng, mấy mẩu lúa nước của nhạc phụ đã trổ bông hết rồi. Trông có vẻ không chỉ nhanh hơn nhà người ta một chút thôi đâu, hơn nữa mấy cây đó còn vừa to vừa lớn. Không cần phải so sánh với nhà khác trong thôn, chỉ cần nhìn một cái liền có thể thấy được sự khác biệt. Đừng nói Giang lão gia kích động, ngay cả Tô Nam cũng rất là vui. Không cần phải đòng đòng bọn họ cũng biết rằng năm nay thu được chắc chắn cũng phải cao hơn ba lần bời vì một gốc bông lúa nhiều hơn trước đây tới ba bốn cành.

Vì cái này, Tô Nam đã nói với nữ nhi rằng sau này sẽ không dẫn cô lên núi nữa, Tô Thiến Ly gật đầu đã hiểu. Vừa vặn cô có thể chế thuốc cho mẫu thân, sẵn tiện chế một ít thuốc chuẩn bị.

“Nha đầu, đang bận à, có cần Đại cữu giúp gì không?” Giang lão đại vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà từ năm ngoái đến năm nay. Dù có thể xuống giường đi lại nhưng Giang lão gia và Kiều thị cũng không để cho hắn ta phải ra ngoài làm việc. Mỗi ngày chỉ ở nhà chỉ giúp Kiều thị bổ củi rót nước, cũng không còn việc gì khác để làm. Hôm nay nhìn thấy tỷ phu và phụ thân ra ngoài nhưng không mang theo ngoại tôn nữ nên liền tìm tới, vừa hay thấy cô đang cầm công cụ chế thuốc, vội vàng đi tới hỏi.

“Đại cữu à, người đến đúng lúc lắm, con đang định chuẩn chuẩn bị chế chút thuốc, người tới giúp con mài thuốc đi, với cả xắt những dược liệu này nữa.” Tô Thiến Ly vừa nhìn thấy Giang lão đại, đáy mắt liền phát sáng, bây giờ cô đang trong cơ thể nhỏ nhắn này, phải làm hết mấy thứ này thì có hơi quá sức. Trước đó mấy việc này toàn là nhờ tiểu phụ thân làm, bây giờ tiểu phụ thân phải đi ghi lại số liệu về thí nghiệm đồng ruộng, không có thời gian.

“Được thôi, bây giờ Đại cữu sẽ tới mài giúp con.” Giang lão đại rất vui vẻ vì có thể giúp được ngoại tôn của mình, và quan trọng hơn là hắn ta rốt cuộc cũng có việc để làm rồi. Hơn nửa năm nay, người nhà chẳng cho hắn ta làm gì hết, cả người đều thấy khó chịu.

Nhưng mà hắn ta cũng biết đây là do phụ thân với mẫu thân lo lắng của sức khỏe của mình, sợ hắn ta nghỉ ngơi không đúng thì sẽ để lại di chứng gì đó. Mặc dù lần đó nha đầu đã kịp thời thải máu độc ra nhưng dù sao cũng mất máu nhiều như vậy, chân tay dường như mất cảm giác luôn. Mấy ngày vừa mới bắt đầu, hắn ta cứ như là không có xương vậy, tay chân không có chút lực nào cả, trước mắt còn biến thành màu đen. Lúc đó hắn ta đã tưởng mình sắp qua không nổi rồi.

Giang thị vốn định đến giúp nữ nhi nhưng nhìn thấy đại đệ đệ ở đó thì liền lặng lẽ rời đi, trở về khuê phòng tiếp tục thêu thùa. Món đồ nàng ấy thuê đã sắp được nửa năm rồi nhưng mà vẫn chưa hoàn thành được một nửa, nàng ấy cho hơi lo lắng rồi. Bởi vì sắp tới sinh thần của đại nhi tử rồi, nàng ấy muốn bán đồ thêu để làm một bộ y phục cho nhi tử của mình, mua một chút giấy và nghiên mực và đồ ngon cho nhi tử.

Hôm nay Hà gia cực kì vui vẻ, Hà gia gia cũng là một người giàu kinh nghiệm, ông ấy vừa nhìn thấy mầm non liền biết được năm nay thu hoạch được rất nhiều càng thêm tự hào và vui mừng về quyết định ủng hộ đại tôn tử của mình.

Tam tức phụ phản đối ý kiến đó đến bây giờ cũng nghẹn họng rồi, cho dù có bị hai vị tẩu tẩu thỉnh thoảng nhắc tới cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng. Nhưng bà ấy không biết rằng, hai vị tẩu tẩu không chỉ nhắc tới bà ấy chỉ vì ban đầu bà ấy phản đối mà còn là do suy nghĩ mà bà ấy thể hiện ra lúc đó, khiến cho bọn họ rét lạnh trong lòng.

Lão Nhị thì khỏi nói rồi, ban đầu hắn ta đồng ý đi trưng binh nhưng mà lão Đại thì sao. Người ban đầu bốc trúng cái thăm là lão Tam nhưng mà lúc đó hắn ta vừa mới thành thân, lão Đại đi thay hắn ta. Hắn ta nói hài tử của mình đã lớn rồi, qua vài năm nữa là có thể thành gia lập thất rồi, cho dù hắn ta có không trở về được thì mẫu tử cũng không đến nổi là sống không nổi. Lúc đó Hà gia gia đã nói, để lại lão Tam lão Tứ để sau này phụ trách chăm sóc cho cả nhà của hai ca ca. Nhưng mà ngày đó, lời nói Tam tức phụ đã nói, trong lời có ý đều nói là lão Tam vì cái nhà này mà làm trâu làm ngựa, vất vả lắm mới dành dụm được chút đồ, bây giờ lại vì sự quyết định lỗ mãng của một tiểu bối mà phải lỗ vốn, bà ấy không đồng ý.

Lão Tam mấy năm nay quả thật đã làm rất nhiều nhưng những người khác cũng không có làm ít ỏi gì, nhi tử của lão Đại lão Nhị cũng lớn rồi, có thể giúp đỡ, vả lại hai người bọn họ cũng không có lười biếng gì. Bọn họ có chỗ nào làm ít hơn với lão Tam đâu, huống chi nương tử của lão Tam lại chưa xuống ruộng bao giờ, còn có mặt mũi để nói cái này à? Lão Tứ nói cái này thì bọn họ còn có thể chấp nhận, bởi vì ban đầu hắn ta thật sự ra ngoài kiếm tiền mà trễ nải việc hôn sự, nhưng mà lão Tam hắn ngoại trừ làm công ở trên ruộng thì còn làm gì nữa chứ?

Tức phụ của lão Tam nói điều đó thì bọn họ làm sao có thể không đau lòng chứ.

“Đại tẩu, nhị tẩu các người ở trong phòng sao?” Hai người đang nói chuyện liền nghe thấy bên ngoài nhà truyền tới giọng nói của tức phụ lão Tứ

“Nương của Phán Nhi à, đang ở trong này, vào phòng nói chuyện đi.” Nói xong Nhị thẩm Hà gia liền đứng dậy đi đến cửa phòng, gọi bà ấy. Quan hệ giữa Đại thẩm và Nhị thẩm khá là tốt, không chỉ bởi vì hai vị trượng phu của hai bà đều đi trưng binh không ở nhà mà còn do tính cách của hai người không khác nhau lắm. Cho dù sau này lão Đại Hà gia trở về rồi, hai người vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau, chỉ là trước đó không ở phòng nàng thì ở phòng ta, đổi thành đều ở phòng của Nhị thẩm.

Cho nên Tứ tức phụ muốn tìm người thì sẽ trực tiếp đến bên phòng này để tìm.

“Nương của Phán Nhi tới rồi à, chuyện gì thế, ngồi xuống rồi nói.” Đại tẩu Hà gia cũng chính là nương của Hà Phú nhìn thấy Tứ đệ muội đến cũng hòa nhã chào hỏi, trên mặt bà ấy mặc dù có lưu lại dấu vết của năm tháng, cũng đã chịu nhiều cực khổ. Nhưng mà tương đối mà nói thì vận mệnh rất chiếu cố bà ấy, mặc dù trượng phu tàn tật trưng binh trở về nhưng tốt xấu gì thì cũng được trở về. Mấy năm trượng phu bà ấy rời đi thì có hai đứa con hiếu thảo chăm chỉ chống lưng cho bà ấy, trong nhà cũng càng ngày càng tốt lên cho nên trên mặt bà cũng không có bao nhiêu sự buồn bã, tích cách cởi mở hòa nhã.

“Đại tẩu, nhị tẩu, ta đến đây cũng không có chuyện gì, chỉ là ta vừa đi ngang ruộng, nhìn thấy ngô nhà chúng ta đã chín rồi.” Từ chân mày đến khóe mắt của Tứ tức phụ của Hà gia đều hiện lên dáng vẻ mừng rỡ lạ thường.

“Chín rồi à?” Đại tẩu Hà gia và nhị tẩu đều trố mắt nhìn nhau, lúc này mới là lúc nào chứ, chín rồi à.

Sớm hơn tận một tháng so với trước kia à?

Khó trách bên phía Giang gia lại bảo năm nay ngô sẽ được giá, thì ra là sớm nhiều hơn so với người khác như vậy. Nếu như cầm số ngô ra ngoài bán thì chắc chắn sẽ được rất nhiều tiền, ba người cùng nghĩ tới điều này trong lòng đều rất vui vẻ. Năm nay bọn họ trồng tới bảy tám mẫu ngô lận đó.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play