Lúc cả nhà Giang gia chịu trách nhiệm chờ mầm mọc ở trên ruộng thì cả thôn Hòe Thụ đều bùng nổ, đều nghi ngờ loại mạ non này trồng như thế nào, nhưng đa số là ngờ vực, mạ non này nhổ ra rồi trồng lại thì có còn sống được hay không?

“Đại Dã à, ngươi đang làm gì vậy? Mầm mạ này ngươi rút ra rồi cắm lại thì làm sao có thể sống được chứ. Các ngươi như vậy là đang lãng phí lương thực đó, đất này là gốc rễ của nông dân chúng ta. Không thể đem ra đùa được đâu, nhân dịp bây giờ còn chưa muộn thì mau chóng đi mua hạt về trồng lại đi, đất này không có trồng như thế được đâu.” Trưởng thôn Cổ Thành Hòe sau khi nghe được tin tức, vội vàng chạy tới ngăn cản Giang lão gia cắm mạ.

Vị trưởng thôn này tuy là có hơi lo chuyện bao đồng nhưng mà ý tốt của ông ấy người của Giang gia đều hiểu được. Chỉ là có lúc, có ý tốt cũng sẽ khiến người khác chán ghét, giống như phụ thân của ông ấy năm đó, bởi vì không muốn đất của người trong thôn rơi vào tay của địa chủ thôn khác, để cho người khác kiếm sống liền cậy mình nhiều tuổi mà bắt buộc Giang lão gia dốc hết tài sản để mua lại. Tuy nói Giang lão gia như thế cũng là ý tốt nhưng mà có ai mà thích bị người khác ép buộc đâu chứ?

Bây giờ mặc dù giọng của trưởng thôn không kịch liệt nhưng mà nghe nói như thế thì cũng không thấy quá thoải mái, nhất là Giang lão gia đã quen với việc cố chấp thì nghe lại không thuận tai lắm.

“Trưởng thôn, đừng có gấp, biện pháp này nhìn thì có hơi hoang đường nhưng mà cách này là do ta nhìn thấy được trong một bản sách độc nhất. Vốn là ta cũng không tin nhưng mà cách thức không thể tưởng tượng được này thật sự có thể dưỡng ra được mạ, nếu đã dưỡng ra được mạ non thế thì trong sách viết là nhổ ra cắm lại thì tất nhiên cũng sẽ sống được thôi. Trưởng thôn, ngươi cứ nghĩ ngược lại đi, bây giờ các ngươi mới bắt đầu trồng, nếu mà đợi tới lúc mọc mầm thì còn phải đợi hơn cả tháng nữa lận. Nhưng mà mạ của chúng ta lại mọc cao như vậy rồi, đợi đến lúc thu hoạch thì tất nhiên cũng sẽ sớm hơn một hai tháng. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể trồng thêm một lứa lương thực nữa đó.”

Tô Nam rất hiểu tính tình của nhạc phụ mình, cũng biết được cảm giác của ông ấy với người dân trong thôn này, thế là cướp lời mở miệng nói trước, nếu như để nhạc phụ nói thì chắc chắn sẽ rất căng thẳng.

Hắn cảm thấy trước khi việc này được hiệu quả thì cũng không cần phải trêu chọc miệng lưỡi thị phi cũng tốt.

Giang lão gia mặc dù cố chấp nhưng ông ấy cũng không phải là loại người không nói phải trái. Huống chi ông ấy rất tin tưởng lời nói của tế tử, cho nên khi Tô Nam mở lời thì ông ấy cũng không nói gì nữa, chỉ huy mấy nhi tử còn có cả lão Đại của Tạ gia xuống ruộng. Trên đường tới đây, Tô Nam đã nói qua đơn giản với đại ca Tạ gia về chi tiết việc cắm mạ, cho nên bọn họ cũng không có gì là không hiểu cả.

Chỉ là trong lòng của bọn họ vẫn tràn đầy nghi ngờ, bởi vì người tiếp xúc với Giang gia nhiều nhất trong thôn này chính là bọn họ, đương nhiên cũng sẽ biết nhiều hơn người khác một chút, đại ca Tạ gia giật giật miệng muốn nói gì đó thì lại bị đại ca Hà gia kéo một cái.

“Mới vừa rồi có phải là không chú ý nghe tỷ phu của Tô gia nói phải cắm sao hả, ta vừa mới nghe qua chi tiết, đã biết cách để cắm rồi.” Giọng nói của đại ca Hà gia không lớn nhưng cũng không nhỏ, cũng đủ để người đang vây quanh đây có thể nghe được, rất nhiều người nghĩ rằng không lẽ điều này thật sự là học được trong sách à?

Tuy nói rằng đọc sách khó mà đứng đầu được, lại phí tiền nhưng người đọc sách thì lại biết nhiều, điều này thì mọi người điều biết cả. Người cũng dần dần giải tán rồi, đây dù sao cũng là việc của nhà người ta. Chuyện nhà của Giang lão gia người ta còn chưa tới phiên bọn họ chen vào, hơn nữa gia sản của người Giang gia cũng lớn lắm, cho dù có thất bại rồi thì cũng sẽ không phải đói đâu.

Trước đó họ vây lại chỉ là do cảm thấy kỳ lạ, còn có cả muốn tham gia náo nhiệt, cứ hùa nhau làm ồn thôi.

Có người thâm chí còn nghĩ rằng, Giang lão gia và Tô Nam cũng không phải là người có tính hay làm ẩu, nếu đã dám làm như vậy thì chắc chắn phải có lợi ích khác. Nghĩ tới đó, bọn họ cũng muốn trồng như thế nhưng nhớ tới tình huống nhà bọn họ thì lại không có cái gan đó. Dù sao thì bọn họ cũng chẳng phải người Giang gia, cho dù không gặt hái được ở trên mẫu đất này thì bọn họ vẫn còn tiền cho mướn.

Sau khi mọi người giải tán, người Giang gia liền bắt đầu cắm mạ, dù sao cũng là lần đầu tiên, khoảng cách giữa các mạ còn chưa ổn lắm. Mỗi người một hàng mười cây, nhưng mà cứ mãi có tiếng tranh luận, ai đã cắm ở bên chỗ ta thế này, không thì chỗ bên ngươi cắm dày quá rồi, cách chỗ ta xa quá này.

Trong số này, người khiến mọi người bất ngờ nhất là Giang lão nhị, khoảng cách giữa từng mạ mà hắn ta cắm xuống rất đều, nhìn từ đầu ruộng, từng hàng từng hàng chỉnh tề, Tô Thiến Ly cũng có chút bất ngờ. Xem ra tính cách của Nhị cữu này giống y đúc với ngoại tổ phụ, đều là người nhìn thì thô kệch như lại rất cẩn thận tỉ mỉ.

Có ví dụ của Giang lão nhị, mọi người sau đó cũng từ từ lên tay rồi, đều là người lao động mạnh khỏe, Tô Nam sau đó cũng cắm xuống một hàng, cả một ngày thì cắm được gần ba mẫu. Chỉ là khom người cả ngày, mấy vị cữu cữu thì vẫn ổn nhưng Tô Nam và Giang lão gia lại có chút chịu không nổi, nhất là Giang lão gia, dù sao cũng lớn tuổi rồi.

Về đến nhà thì Kiều thị đã nấu xong cơm, bữa tối còn phong phú hơn cả bữa trưa đem ra đồng, có thịt có cá. Trước khi ăn cơm, Kiều thị còn chuẩn bị cả nước nóng để cho Giang lão gia đi tắm một cái. Bây giờ mặc dù thời tiết đã ấm hơn nhưng mà nước vẫn còn rất lạnh, cha hài tử lớn tuổi rồi, nếu như bị cảm lạnh thì khổ lắm.

Ăn xong cơm, đại ca Hà gia không có vội rời đi mà ngồi chung một chỗ với người Giang gia nói chuyện phiếm. Đại ca Tạ gia có chút bất ngờ, bình thường Hà Phú ăn xong cơm tối thì sẽ rời đi, không quấy rầy người Giang gia nói chuyện. Dù sao thì tình huống đại tỷ Giang gia có hơi đặc biệt, nhưng hôm nay hắn ta nhìn thấy đại tỷ Giang gia núp ở cách vách cũng không có nhắc tới việc trở về.

“Đại bá, bây giờ ươm mầm thì còn kịp không?” Lão Đại Hà gia Hà Phú vừa mở miệng, đại ca Tạ gia lập tức trợn tròn hai mắt, thì ra là hắn có có chủ ý như vậy, khó trách hôm nay lại kì cục như thế Giang lão gia cũng không biết nên liền theo bản năng nhìn về phía ngoại tôn nữ.

Tô Thiến Ly hôm nay vừa dịp nhìn thấy cảnh hắn ta cản đại ca Tạ gia liền biết hắn ta không phải người nhiều chuyện mà còn là người thông minh. Vì thế liền mở miệng nói: “Đương nhiên là vẫn kịp rồi, thật ra nhà chúng ta trước kia cũng sẽ ươm mầm, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác cả, là ngoại tổ phụ ngâm hạt trước, chúng ta phải nghĩ nát óc mới nghĩ đến việc dùng khuôn để ươm mầm.”

“Thật ra thì sau khi ươm mầm rồi cắm thì sẽ lớn nhanh hơn so với việc trực tiếp rải, cho dù là bây giờ người mới ươm mầm thì sau khi cắm mạ cũng sẽ chín nhanh hơn so với người dân trong thôn, khi thu hoạch cũng sẽ cao hơn từ hai đến ba phần.” Chuyện này cô biết được là do trò cười mà cô gây nên, lần đó cô đi thỉnh giáo những nông dân trồng ruộng thì bị bọn họ cười gần chết, sau đó cô mới đi tìm hiểu đủ loại cho nên mới biết được.

“Hà đại cữu, người cũng muốn trồng như vậy à? Người không sợ lỡ đâu phương pháp của phụ thân ta có vấn đề sao?” Tình trạng của Hà gia không được tốt lắm, nhà bọn họ sẽ đồng ý để cho hắn ta làm như vậy, hắn ta có thể làm chủ sao?

Nếu như hắn ta có thể làm chủ được thì Tô Thiến Ly ngược lại rất là bội phục sự quyết đoán của hắn ta. Hà gia có hắn ta rồi, nếu như muốn phát triển chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Ta tin tưởng đại bá, hắn dám trồng như thế thì ta cũng sẽ không sợ hãi điều gì. Hơn nữa, nếu như có xảy ra việc gì thì nhà ta cùng lắm thì giống như năm ngoái thôi, bụng lửng không đói là được. Nhưng nếu như thành công rồi thì năm nay sẽ chống đỡ được hai ba năm, người trong gia đình cũng được ăn no rồi.”

Đại ca Tạ gia nghe được vụ thu hoạch được hai đến ba phần liền thấy hơi dao động, nhưng mà hắn ta biết chuyện này không thể do mình làm chủ được. Nếu như về nhà nói ra người nhà lại không đồng ý, lại làm ồn ào giống chuyện mẫu thân của Đàm Vũ thì sẽ rất tổn thương tình cảm.

“Phú ca, đại bá khuyên con phải cân nhắc cho kỹ chuyện này, nhưng mà con nhắc tới cái này ta ngược lại có chuyện để nói với các con. Đất hoang này nhà chúng ta dùng để trồng ngô, ngô thì cũng đã lên mầm rồi, đoán chừng chắc cũng nhiều đó, hai nhà các con muốn trồng thì cứ đem về trồng đi. Giá ngô năm nay sẽ tăng không ít đâu.” Giang lão gia quan sát hai người lâu như vậy, cũng đã thừa nhận bọn họ cho nên liền thẳng thừng tiết lộ cho bọn họ biết.

Hai người nghe lời này, kinh ngạc nhìn về phía Giang lão gia, sau đó lại nhìn Giang lão đại đang nằm trên giường đất. Trong mắt có sự xúc động cũng có sự cảm kích, ban đầu muốn bọn họ mua đất hoang, đây là do Bằng ca và Giang gia cố tình giúp đỡ nhà bọn họ. Đáng tiếc rằng Đàm Vũ lại có một người mẫu thân không biết ý, đem cơ hội tốt như thế đẩy ra ngoài cửa, thậm chí còn khiến tình cảm phai nhạt hơn.

From TYT & Cirad

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play