Buổi tối Giang gia vẫn ăn mỳ ngô và màn thầu. Tô Thiến Ly trước đây đều quen ăn cơm trắng, Kiều thị cũng phát hiện ra sở thích này của ngoại tôn nữ, bà nấu riêng cho ngoại tôn nữ cơm trắng và thức ăn là món lươn, còn có nấm và rau rừng mà hôm nay mấy người Tô Thiến Ly hái được trên núi. Lươn Tô Thiến Ly chế biến bằng hai cách: Một là kho tàu, hai là luộc. Một món khẩu vị đậm đà, một món lại thanh đạm. Nếu nói về giá trị dinh dưỡng thì tất nhiên món luộc nắm phần hơn, lại còn tươi ngon hơn nữa.

Giang lão gia và các huynh đệ Giang gia đều thích món kho tàu hơn, đặc biệt là Giang lão gia, uống một ngụm rượu rồi ăn một miếng lươn kho tàu, mỹ vị khiến ông thích thú mắt híp lại như một đường chỉ. Tô Nam và Tô Thanh Vân lại thích ăn cá luộc, hai người đều thấy cá luộc ngon hơn, ăn lại lạ miệng mà không còn vị tanh của cá. Kiều thị và Giang thị đều nghe theo trượng phu. Chỉ có Tô Thiến Ly và Tiểu Vân Tiêu thích cả hai món. Đặc biệt là Tiểu Vân Tiêu, cậu bé thấy từ sau khi tỷ tỷ khỏi bệnh, cuộc đời cậu trở lên thật là tươi đẹp.

Không những có người chơi cùng, mà ngày ngày đều được ăn ngon.

“Nương, bánh màn thầu này không giống mỳ gạo cũng không phải mỳ trộn, vậy là làm từ gạo gì ạ?” Tô Nam cắn một miếng màn thầu, trên mặt đầy thắc mắc hỏi.

“Haha, cái này là làm từ bột ngô, chuyện này nói ra chính là công lao của nha đầu nhà chúng ta. Hôm đó con bé nghe nói bột ngô luộc chín lên sẽ không bị thiu, liền nói vậy sao không nặn thành mì ngô? Ta liền làm thử, không ngờ là thực sự làm được. Mỳ ngô này trộn với mỳ gạo trắng, làm thành màn thầu sẽ có vị ngon như ngô và gạo.” Kiều thị dịu dàng nhìn Tô Thiến Ly giải thích. Bà không nói gì cũng không hỏi gì, không có nghĩa là bà không nhận ra, sau khi tôn nữ tỉnh lại, mọi chuyện trong nhà đều thay đổi, mà không chỉ thay đổi chút ít. Bà biết những chuyện này chắc chắn đều có liên quan đến tôn nữ.

Trong lòng bà và Giang lão gia đều có suy nghĩ giống nhau, Nhu Nhi và tiểu nha đầu này đến với họ là phúc của Giang gia.

Tô Nam có chút bất ngờ, bột ngô có thể làm thành mỳ, hơn nữa màn thầu từ ngô lại có vị ngon như vậy? Còn việc là ý do khuê nữ nghĩ ra, hắn lại không hề lấy làm lạ. Bởi nữ nhi đã đem đến cho hắn quá nhiều niềm vui bất ngờ rồi, thành ra giờ không có gì lạ nữa.

Giang lão gia lại đem chuyện mình báo cho Uông Gia Lương biết hôm nay bọn họ vào kinh thành, xem như là hỏi ý kiến Tô Nam. Tô Nam nghe vậy liền nhíu mày.

“Tế tử, sao vậy? Có gì không đúng sao?”

“Không có gì không đúng cả, chỉ sợ đây không phải chuyện mà Uông gia có thể giải quyết được.” Không những không giải quyết được, e rằng còn chuốc thêm rắc rối. Lời phía sau Tô Nam không nói ra, nhưng Giang lão gia đều nghe hiểu.

“Không làm được là có ý gì?”

Tô Nam suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha, việc này không chỉ có lãi mà còn có tác động lớn hơn. Chuyện này liên quan đến kinh tế và sinh kế của người dân. Vì vậy, nếu nhà họ Uông muốn làm việc này, họ chỉ có thể tìm người hợp tác."

"Mì gạo này không phải là chỉ cần kiếm tiền vất vả là có thể kiếm càng nhiều lãi hay sao? Nếu tìm thêm người hợp tác, nhà họ Uông chẳng phải sẽ kiếm được ít hơn sao?" Giang lão gia không phải thương nhân, trong đầu ông chỉ nghĩ trồng ngô năng suất cao, vậy thì sau này sẽ trồng nhiều hơn, chứ không thấy được lợi nhuận trong đó. Vì vậy trong lúc phụ tử họ Uông kích động muốn chia cho ông một phần, ông thấy rất bất ngờ, sao phụ tử nhà họ lại tốt đến vậy.

“Ông à, chúng ta đem bánh màn thầu ngô ra ngoài bán, ông nghĩ có người mua không? Không thể bán ngang giá với màn thầu gạo trắng, nhưng chắc chắn giá sẽ cao hơn bánh từ mỳ trộn và mỳ đen. Nhưng khi mua ngô thì chắc chắn rẻ hơn gạo trộn và gạo đen, chỉ ba đồng một cân. Ông tính xem ở giữa chênh lệch bao nhiêu?” Tô Thiến Ly thấy cha mình đang khó khăn giải thích với ngoại tổ, liền trực tiếp nói với Giang lão gia.

Giang lão gia không ngốc, ngược lại còn là số ít những người thông minh. Trước đây không nghĩ tới vấn đề này, hôm nay tôn nữ vừa nhắc, ông liền cảm thấy rùng mình.

“Tế tử, vậy bây giờ phải làm sao?” Ông vốn dĩ muốn giúp huynh đệ, nhưng lại không muốn hại họ.

“Nghe nói cửa hàng Xương Thịnh Lương này có tiếng tăm rất tốt, hơn nữa còn có mối kết thân với Hầu phủ. Trên thực tế, chúng ta không nhất thiết phải hợp tác với bọn họ. Cha chỉ cần yêu cầu huynh đệ nhà họ Uông chuyển tin tức này. Xương Thịnh có mở tiệm ở rất nhiều châu phủ, nếu như bọn họ cảm kích, nhất định sẽ nhường đất làm ăn ở Thông Châu, như vậy Uông gia cũng không phải chịu tổn thất gì lớn.”

“Ừ, ta cũng nghe nói Xương Thịnh không tệ, cứ làm theo con nói đi, sáng sớm mai ta sẽ đi nói với Uông gia.” Nếu không phải lúc này đã muộn, Giang lão gia nhất định sẽ đi tới đó ngay.

“Cha, nếu đã kiếm được như vậy, sao lại phải nói cho người khác?” Ai lại chê tiền nhiều?” Giang lão tam không hiểu, nghi hoặc hỏi. Lẽ nào trên đời này còn có người chê tiền?

“Tiểu tử thối! Muốn kiếm tiền cũng phải giữ cái mạng chứ! Cha con vốn là người làm nông, vốn dĩ còn trông chờ vào các con. Nhưng các con thì sao? Đứa nào đứa nấy cũng theo ta làm ruộng.” Giang lão gia hận sắt không thể biến thành thép. Trong mấy nhi tử, lão Đại thật thà ổn định, gia đình cũng không vấn đề gì. Lão Nhị có chút ý chí, nhưng lại quá nông nổi. Lão Tam thì văn không thành võ không tựu, lão Tứ còn chưa trưởng thành. Giang lão gia nghĩ tới bốn nhi tử mà phát sầu.

“Cha, nếu cha đồng ý cho con đi nhập ngũ, con lập quân lấy được công lao, chúng ta đâu cần phải đưa tiền vào tay người ngoài nữa?” Giang lão nhị cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, chỉ tổng kết lại một câu: Nhà chúng ta không quyền không thế, có tài sản thì nóng bỏng tay, cầm không nổi.

“Tiểu tử thối, nghe rõ lời ta nói đây! Con hãy bỏ ngay suy nghĩ này đi. Chỉ cần lão tử còn sống ngày nào thì con đừng có mơ đến chuyện đó.” Giang lão gia nghe nhi tử nói vậy liền nhảy dựng cả lên, lấy đôi đũa đánh vào đầu Giang lão nhị.

Giang lão nhị thấy ngoại tổ phụ tức giận như vậy cũng không dám nói gì thêm.

Tô Thiến Ly thấy ngoại tổ phụ kích động liền hiểu ra ngay. Ngoại tổ phụ qua ngưỡng tuổi trung niên mới có được vài người nhi tử nên thương yêu vô cùng. Ngoại tổ phụ không hề vì có tới bốn nhi tử, giống như người ta nói, nhi tử nhiều thì không còn hiếm gì nữa. Trong lòng ông, cả bốn nhi tử đều là sinh mệnh của ông.

Chiến trường chính là chốn sinh tử, Nhị cữu mà đi tới đó, chẳng phải là muốn lấy mạng của ngoại tổ phụ hay sao? Ông đương nhiên là kích động rồi.

“Ngoại tổ phụ, Nhị cữu, phụ thân con nói rồi. Sang năm cho con ra trận thử xem, nếu con đánh thắng các đồng sinh, năm sau nữa có thể thi tú tài rồi. Chẳng cần tới mấy năm, con sẽ lập được công danh, khi đó nhà chúng ta sẽ không phải sợ nữa.” Tô Thanh Vân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đi học ở học viện mấy năm, có những chuyện hắn còn thông suốt hơn mấy người cữu cữu này.

“Con nói đợi con thi phải mất mấy năm, mà còn chưa rõ chính xác là mấy năm. Biết bao người mấy chục tuổi đầu cũng chỉ là một tú tài, nhưng lấy võ lập công thì khác, chỉ cần lập được quân công là được.” Giang lão nhị không nhin được mà phản bác.

Giang thị và Kiều thị nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe. Khi thấy Giang lão nhị nói những lời này, hai người đều lo sợ hắn sẽ thực sự chạy đi nhập ngũ.

“Nhị cữu, người có từng nghe qua câu “Chiến công của một vị tướng là dựa trên xương máu của vạn người” chưa? Một người phải đạp lên hài cốt của bao nhiêu người mới trở thành tướng quân được? Trong thôn có biết bao gia đình vì chiến tranh mà mất đi trụ cột, biết bao người trở thành cô nhi quả phụ? Người chắc biết rõ những người đó đã sống khổ cực thế nào? Sáu nỗi khổ lớn nhất đời người, khổ nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Người nhẫn tâm để ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu phải chịu nỗi đau này sao?”

“Hơn nữa, võ công chỉ để an dân, văn mới dùng để trị quốc. Có nhu có cương mới có thể trị quốc lâu dài, cuộc sống của bách tính mới tốt lên được.”

Tô Thiến Ly nói xong mới phát hiện ra, tất cả mọi người ngồi trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn tới nỗi cô có chút e ngại: “Con nói sai rồi sao? Trong sách không phải đều viết như vậy ư?”

“Đúng vậy đó, haha. Nha đầu nhà chúng ta thật thông minh. Nếu như là một nam nhi, tương lai nhất định sẽ được làm trạng nguyên.” Giang lão gia lúc này mới kịp phản ứng lại, haha cười lớn. Khuê nữ này thật là chu đáo, mấy lời này đã nói trúng tâm tư của ông rồi.

Ánh mắt Tô Nam nhìn nữ nhi trở nên sâu thẳm, nghiêm nghị. Nữ nhi khôn ngoan như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa?

From TYT & Hướng Lạc Đồng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play