"Vị tướng công này..." Bỗng dưng thanh âm kia lại vang lên.
Tang Thần nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai khác, mới nhìn về phía thanh âm phát ra. Vẫn là nàng kia, nàng dùng tay áo rộng che lại dung mạo, thanh âm kiều kiều hỏi: "Được tướng công giúp đỡ, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của tướng công."
"Tại hạ Tang Thần, tự Tùy Viễn, là tục gia đệ tử của chùa Từ Ân, cũng không phải là tướng công gì." Tang Thần hành lễ, trả lời xong mới nhớ ra, hắn từng giúp nàng sao?
Nữ tử quay người đi, lộ nửa khuôn mặt, nụ cười hướng về hắn nhẹ nhàng như hoa sen, rồi chạy đi như gió.
Tiếng trống đóng cửa thành đã gõ vang.
Tang Thần còn đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn trời, suy xét, tiểu nương tử kia đến tột cùng là đến từ đâu. Tiểu sa di tới kêu vài lần đều không phản ứng.
Người trong chùa đã tập mãi thành quen, trước kia Tang Thần nhị, hiện tại đã trở nên vừa nhị vừa ngốc, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu, chuyện như sương rơi trên núi tuyết này, người xuất gia đều có thể bình tĩnh mà chống đỡ.
Một canh giờ sau, có một người bộ dạng như tuần phố dẫn một nữ tử đến chùa Từ Ân.
Người nọ nương theo ánh trăng, thấy ngay một người đứng trên bậc thềm, nhìn chăm chú lên trời, té ra đúng là đại danh đỉnh đỉnh Tang Tùy Viễn, vội vàng chắp tay nói: "Tang tiên sinh."
Tang Thần mờ mịt nhìn hắn một cái.
Tuần phố kia nói: "Mới vừa rồi mỗ cùng bằng hữu thay ca, hắn nói lúc tra cấm đi lại ban đêm tra được một tiểu nương tử đêm không về ngủ, tiểu nương tử này nói nhận thức ngài, mỗ vừa lúc về thôn trang thăm mẫu thân, thuận tiện đem người mang đến cho ngài."
Tuần phố cười tủm tỉm nói: "Người đã đưa đến, mỗ cáo từ trước!" hắn thấy Tang Thần muốn nói lại thôi, muốn ngăn cản lại muốn nói, vội vàng nói: "Văn sĩ phong tao, mỗ cũng có biết một chút, chuyện phong nhã lại độc đáo giống như nửa đêm đưa nương tử đến chùa miếu, mỗ thích làm nhất, Tang tiên sinh không cần nói cảm ơn."
Dứt lời, xoay người chạy mất.
Ở Đường triều, phạm vào giờ giới nghiêm là tội danh không nhỏ, đặc biệt là những người ăn mặc kỳ quái, cử chỉ kỳ quái, nếu nửa đêm còn ở trên phố du đãng mà bị bắt lấy, lại trùng hợp tâm tình người tuần phố không tốt, bị giết như không.
Tuần phố chịu dẫn đường cho tiểu nương tử này, tất cả đều là nhờ tên của Tang Tùy Viễn.
"Tang tướng công, nô gia..." thanh âm của nàng như lã chã chực khóc, bị gió núi thổi văng vẳng.
Ánh trăng sáng trong, Tang Thần nhìn chằm chằm nữ tử che mặt kỳ quái kia, vạt áo phiêu phiêu trong gió đêm, thân thể nhỏ yếu mà thướt tha, khác hẳn những nử tử Đại Đường mà hắn gặp qua. Không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên toát ra một câu như thơ lại không phải thơ – mang rượu chúc đông phong, thả cộng thong dong.
Tang Thần ngơ ngẩn phát ngốc.
Lá cây phát ra âm thanh rất nhỏ, như cánh bướm run rẩy đậu xuống.
Trời và đất, quy về một mảnh yên tĩnh.
Tháng Mười, Trường An.
Hình phạt dành cho Thái Tử rốt cuộc được xác định: Phế làm thứ dân, trục xuất đi Kiềm Châu.
Lý Thế Dân chung quy không thể nhẫn tâm giết hắn. Thái Tử mưu phản một đêm được bình ổn, ngoại trừ bách quan và mệnh phụ, bá tánh cũng không hề biết trong lúc cả nhà họ đoàn tụ ăn trung thu, toàn bộ trung tâm Đại Đường đến tột cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào. Lý Thế Dân đã sớm khống chế tin tức không để lan rộng, bởi vậy mọi người chỉ biết Thái Tử có mưu đồ bí mật tạo phản, bị phế truất.
Giấy không thể gói được lửa, nhưng sức nước quá dữ dội, ngọn lửa của lời đồn đãi không đủ nhanh để bốc cháy lên.
Hôm sau, thánh chỉ đưa Ngụy Vương Lý Thái đi đất phong liền hạ xuống. Nghe nói là bởi vì ngày Lý Thừa Càn rời cung, trước mặt thánh thượng còn hung hăng cắn ngược lại Lý Thái một ngụm.
Tân trữ quân được chọn, cũng được đưa ra thảo luận.
Vốn dĩ có lẽ Lý Khác sẽ được tuyển, nhưng không ngờ, Lý Thế Dân khi đề nghị lập Lý Khác làm trữ quân, lại có một nửa phản đối, lúc sau Lý Thế Dân lén triệu kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ thuận thế đem Cửu hoàng tử Lý Trị đẩy ra.
Thời gian cũng không kéo quá lâu, không ai biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, Lý Thế Dân từ bỏ người ưu tú nhất trong các hoàng tử - Lý Khác.
Ngay sau đó là một đạo thánh chỉ, khôi phục chức vị Đô Đốc An Châu của Lý Khác, lệnh cho hắn ngày hôm sau lập tức khởi hành đi nhậm chức.
Liên tiếp ba đạo thánh chỉ, nhìn như dễ dàng giải quyết xong hết mọi rung chuyển, nhưng tất cả mọi người đều biết, đằng sau chuyện này đã trải qua sóng to gió lớn như thế nào.
Trong tiểu viện vắng vẻ.
Lý Khác siết chặt thánh chỉ, nhìn theo quan viên truyền chỉ rời đi.
Vì cái gì?
Vì cái gì hắn đem Lý Thừa Càn cùng Lý Thái đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm cho bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng người thắng lại không phải hắn?
Vì cái gì hắn cơ quan tính tẫn, kết quả là lại tiện nghi cho tên Lý Trị yếu đuối, không hề có thành tựu kia?
Vì cái gì hắn quân công hiển hách, năng lực quân chính xuất sắc, chưa từng tổn hại phẩm đức, cuối cùng lại có nhiều người phản đối hắn như vậy?
Hết thảy những chuyện này, đến tột cùng là vì cái gì?
"Ha..." Lý Khác tự giễu mà cười một tiếng, ngay sau đó, là một trận cuồng tiếu, chim tước xung quan bị hết hồn phành phạch bay lên, hắn cười đến khàn cả giọng, không hề có ý ngưng lại.
Kết quả này, với hắn mà nói là châm chọc cỡ nào.
Hắn dễ dàng dẫn dụ Lý Thái đi lên con đường mưu phản, lại tiêu phí rất nhiều tinh lực, cực kỳ cẩn thận mà khống chế quan hệ giữa Lý Thừa Càn và Lý Thái ngay dưới mí mắt vị phụ thân khôn khéo kia.
Lý Thừa Càn vì sao mà biết chuyện Lý Thái mưu phản rõ ràng như vậy? Là ai huỷ hoại Đoạn Quân Tại kia, lại giá họa cho Lý Thái? Nếu không có hắn, Lý Thái làm sao có thể dễ dàng biết được Lý Thừa Càn thất đức ra sao?
.............
Hắn chưa bao giờ làm ra hành động gì lớn, nhưng có thể khống chế đúng nơi đúng chỗ, hắn cũng từng bước gian khổ.
Nhưng mà giờ phút này, hắn nắm phần thánh chỉ này, mới thấy rõ ràng chỗ mấu chốt, mới hiểu được, vô luận bản thân mình bày mưu lập kế âm thầm ra sao, đối ngoại mọi mặt tài đức cỡ nào, hắn chung quy cũng với không tới cái vị trí kia bởi vì hắn không phải đích tử, cho nên càng ưu tú thì càng phải bị chèn ép.
Buồn cười là mấy ngày trước hắn còn hận vì không mưu sát Lý Trị thành công!
Cho dù có ám sát thành công, thì phụ thân hắn, cả triều văn võ, vẫn sẽ nghĩ cách giữ được Lý Thái hoặc Lý Thừa Càn, trừ phi giết hết cả ba người bọn họ, nhưng vậy thì có khả năng sao? Khi đó chỉ sợ chính hắn cũng bại lộ đi!
Hắn ở dưới sự trông chừng của vị phụ thân khôn khéo kia, có thể làm đều đã làm hết rồi.
Lý Khác cười ngã ra trên mặt đất, nhìn lên không trung cao xa, đúng lúc đó có một con chim ưng xoay quanh.
Hắn a, cũng như con ưng kia, nhìn như rất gần bầu trời, lại vô luận cất cánh bay cao cỡ nào, cũng không thể chạm đến.
Bên trong Tiêu phủ.
Nhiễm Nhan dựa trên ghế nằm nhìn trời, Tiêu Tụng đưa miếng táo đã gọt sạch vỏ đến bên miệng nàng.
"Phu quân, tiệc một tuổi của ba hài tử nên làm rồi." Nhiễm Nhan cắn một miếng táo, hàm hồ nói.
"Ngươi một thân thương tích này, không tiện hành động, chuẩn bị làm sao?" Tiêu Tụng dùng xiên tre xiên một miếng táo nữa cho nàng.
Trong miệng Nhiễm Nhan còn một miếng chưa nhai xong, liền đưa miếng táo đến trước mặt Tiêu Tụng. Hắn nghiêng đầu ngậm lấy, sau đó tiếp tục cắt trái cây.
"Đơn giản làm trò chọn đồ vật đoán tương lai, sau đó mời những người thân cận đến ăn bữa cơm. Cũng tốt hơn không làm, dù sao cũng là ngày quan trọng." Nhiễm Nhan nói.
Tiêu Tụng gật đầu, "Được."
Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, thở dài nói: "Ngô Vương tội trạng còn chưa có trình lên, vậy mà đã lập Cửu hoàng tử?"
Thông qua Tiêu Tụng phân tích, Lý Thái chỉ sợ còn xa mới muốn giết Lý Trị, Lý Thừa Càn đang vội vàng mưu phản, người duy nhất có thể làm chuyện này, chỉ có Lý Khác.
Nhiễm Nhan chỉ là dựa theo logic suy luận một chút, không có chứng cứ gì. Lý Khác làm việc luôn luôn sạch sẽ gọn gàng hơn so với Lý Thừa Càn và Lý Thái, nhưng chuyện quyền mưu này, căn bản không cần chứng cứ quá xác thực, chỉ cần một hạt giống hoài nghi quăng vào nơi thổ nhưỡng tràn ngập mưu tính, tất nhiên sẽ khỏe mạnh trưởng thành.
Tiêu Tụng hơi mỉm cười, vẫn chưa trả lời.
Đêm tuyết đó, hắn biết Lý Khác khi dễ Nhiễm Nhan, liền thề là phải báo thù, cho nên kiên nhẫn chờ đợi đến giờ phút này.
Kỳ thật Tiêu Tụng đã sớm bắt đầu bí mật điều tra chứng cứ, khoảng thời gian trước đã tranh thủ giao cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn cảm thấy bởi vì báo thù mà đi chọc thánh thượng không thoải mái, thì có chút thiệt thòi, vì thế bán cho Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái ân tình, dù sao những thứ kia cũng đúng là thứ mà ông ta cần.
Tiêu Tụng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ vì không để cho Lý Thế Dân phản cảm, sẽ không xuống tay quá tàn nhẫn, không đến mức đem Lý Khác đưa vào chỗ chết. Hắn hơi buông lỏng tay, là vì sau đó biết được kỳ thật Lý Khác cũng làm gì Nhiễm Nhan, dù sao thì Lý Khác vẫn là muội phu của hắn.
Nhiễm Nhan nheo mắt nói. "Nghe nói Yến Hiền phi dính dáng tới mưu phản, bị phế đi?"
Tiêu Tụng biết nàng lại choáng váng, móc ra khăn lau sạch tay, giúp nàng xoa huyệt Thái Dương, "Lại là nghe Lưu Thanh Tùng nói đi, hắn vậy mà còn dám tới? Tốt nhất đừng để ta gặp phải, nếu không ta phế hắn luôn."
Lưu Thanh Tùng nói chuyện giật gân lần này, Tiêu Tụng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nhiễm Nhan cảm thấy Lưu Thanh Tùng lần này có chút oan ức, cái khả năng hắn nói kia đích xác là có, bất quá nàng cũng chưa biện bạch cho hắn.
"Ngươi hẳn là nghe nói Trịnh thị được nâng làm Hiền phi mới đi. Vị Trịnh Hiền phi kia đã từng thân cận cùng nhạc mẫu, nàng vừa thượng vị, tất nhiên sẽ nóng lòng củng cố địa vị, chỉ cần ngươi thoáng tỏ chút thiện ý, sẽ rất dễ dàng kéo được quan hệ." Tiêu Tụng mỉm cười nói: "Cũng là thời điểm bắt đầu phủi sạch quan hệ với Nhiễm thị."
Tiêu Tụng vừa dứt lời, liền nghe thấy Lưu Thanh Tùng lớn tiếng hét lên: "Nhiễm Nhan! Nhiễm Nhan! Nói cho ngươi một cái tin tức tốt!"
Lưu Thanh Tùng vọt vào như một trận gió, bỗng nhiên thấy Tiêu Tụng cười như không cười mà nhìn hắn, không khỏi ngơ ngẩn, hoảng hồn nói: "Người gác cổng vậy mà lại gạt ta, nói cho ta ngươi không ở đây."
Tiêu Tụng cầm giẻ lau lau dao gọt hoa quả, "Là ta dặn hắn nói như vậy, nếu không, sao có thể chờ được ngươi đưa cổ tới dưới đao của ta."
"Cửu Lang, ngươi đừng xằng bậy a! Ta không có công lao cũng có khổ lao." Lưu Thanh Tùng bám lên cây cột nói.
"Xem tâm tình đi. Trước cứ nói thử tin tốt đi." Tiêu Tụng nhàn nhạt nói.
Lưu Thanh Tùng nuốt nuốt nước miếng, khô cằn nói: "Chuyện ta cùng Cửu tẩu lần trước thương lượng, ta viết sổ con trình lên, hôm nay Thượng thư tỉnh đã cho ý kiến phúc đáp, thánh thượng tán đồng việc này, chỉ là nói chi tiết bộ phận còn phải chờ hoàn thiện."
"Thật sự sao?" ánh mắt Nhiễm Nhan sáng lên.
Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng cảm thấy thời cơ đã đến, liền thương lượng chuyện dạy về pháp y ở Đại Đường. Thái Y Thự phụ trách chữa bệnh cho quý nhân trong cung, đồng thời là khoa y học, bồi dưỡng mấy trăm nhân tài y học. Vì thế bọn họ liền kiến nghị thành lập riêng hạng mục pháp y ở Thái Y Thự, để Lưu Thanh Tùng chủ yếu giảng bài, Nhiễm Nhan làm khách mời, một tháng lên giảng một khóa.
Ngành pháp y này, cũng không phải dùng tên "ngỗ tác", mà là giải phẫu học, một khi thành lập thì dạy cái gì còn không phải là do bọn họ sao?
Làm đệ tử đắc ý của Hoa Đà nhất phái, nguyện ý dạy bí kỹ bất truyền, cả Trương y lệnh và Chu y lệnh đều hận không thể báo danh tham gia. Thượng thư tỉnh vừa mới nhận sổ con từ Lưu Thanh Tùng, còn chưa phê duyệt, tin tức đã "lan truyền nhanh chóng", Thái Y Thự vốn luôn luôn điệu thấp, lần này lại triển khai tư thế cứng rắn "ai ngăn cản người đó chính là tội nhân thiên cổ, ai cũng có thể giết chết", cố gắng sống chết bất cứ giá nào.
Mà người chủ yếu đứng lớp là Lưu Thanh Tùng, không phải Nhiễm Nhan.
"Cái này nằm trong dự kiến của ta, không coi là kinh hỉ." Bằng mặt không bằng lòng, sáng kiến với tâm tư kín đáo như vậy, đương nhiên là Tiêu Tụng kiến nghị, hắn từ trước đến nay không làm chuyện không nắm chắc.
Lưu Thanh Tùng vội vàng chồm sát vào Tiêu Tụng, hạ giọng nói: "Vậy chuyện Tô Phục bắt cóc Tấn Dương công chúa, thánh thượng hạ chỉ truy nã, chuyện này có tính là tin tức tốt không?"
Tiêu Tụng sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Quả nhiên là tin tức quá tốt."
"Tin tức gì tốt?" Nhiễm Nhan nhìn hai người thần thần bí bí hỏi.
Hai người cười mà không nói. Bất quá trong lòng Tiêu Tụng lại hoài nghi, loại người nhạt nhẽo lạnh lùng như Tô Phục, sẽ làm ra loại chuyện gì có tình thú? Nhưng Tấn Dương công chúa từ trước đến nay rất nghe lời, huống hồ tuổi lại nhỏ, không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đi với người khác!
Suy xét đến cảm thụ của Nhiễm Nhan, chờ đuổi Lưu Thanh Tùng đi rồi, Tiêu Tụng liền vừa đỡ vững bình dấm chua, nỗ lực không làm đổ, vừa nói chuyện của Tô Phục.
Nhiễm Nhan thật ra lại rất vui mừng, mặc kệ có phải tình yêu nam nữ hay không, chỉ cần hắn có thể tìm được một tia ấm áp, là tốt rồi.
Một mùa đông ấm áp trôi qua.
Ngoại thương của Nhiễm Nhan đã khép hết, có thể xuống đất đi lại, nhưng vẫn choáng váng từng trận. Khi máu chảy thì ào ạt, muốn dựa vào tự thân để bổ sung lại thì phải cần thời gian dài.
Chẳng qua vết thương nghiêm trọng nhất trên người nàng lại không phải phần lưng kia, mà là chỗ hổ khẩu bị xé rách, ngón tay cái của nàng phản xạ chậm hơn rất nhiều, chuyện này đối với một pháp y cầm dao giải phẫu, gần như là đả kích trí mạng. Nhưng Nhiễm Nhan vẫn không hề đầu hàng, nàng tin tưởng kiên trì làm vật lý trị liệu nhất định sẽ có hiệu quả, đồng thời cũng tính toán đến trường hợp tốt nhất và xấu nhất, vừa trị liệu, vừa bắt đầu luyện tập dùng tay trái cầm đao.
Hạng mục pháp y ở Thái Y Thự đã được trù bị thỏa đáng, không cần sầu não chuyện người học, sinh đồ của Thái Y Thự tranh giành mấy cái danh ngạch tranh đến vỡ đầu chảy máu, vì thế sau khi thương lượng, quyết định tăng danh ngạch lên đến 30 cái.
Thời tiết tháng Hai vẫn có chút rét lạnh.
Nhiễm Nhan đang bọc da cừu ăn cháo gan heo, Tiêu Tụng đang thương lượng với nàng chuyện đầu mùa hạ đem ba cái tiểu gia hỏa quăng cho mẫu thân nuôi, phu thê hai người cùng nhau đi quan ải, Vãn Lục tiến vào bẩm báo: "Lang quân, phu nhân, có khách tới chơi, là Chu thị mẫu tử."
"Chu thị mẫu tử?" Nhiễm Nhan nhất thời vẫn chưa nhớ ra là ai.
Vãn Lục nhắc: "Chu tam lang phu nhân cứu khi ở thôn trang Tô Châu."
"A!" Nhiễm Nhan nhớ ra, lúc ấy có người hỏi thăm chuyện nàng cứu người, thì nghe nói đôi mẹ con này đã rời khỏi Tô Châu, không nghĩ tới vậy mà là đến Trường An!
Vừa mới qua đi một mùa đông nặng nề, chợt có cố nhân tới chơi, Nhiễm Nhan cao hứng trong lòng, liền sai Vãn Lục dẫn bọn họ đến thiên thính.
Nhiễm Nhan đi gặp cố nhân, Tiêu Tụng thì đi thư phòng sửa sang lại hồ sơ.
Bên ngoài lại nổi tuyết.
Nhiễm Nhan được thị tỳ đỡ chậm rãi đi đến thiên thính.
Thính không lớn, bởi vậy bếp lò đốt rất ấm, Nhiễm Nhan cởi da cừu, quỳ ngồi trên chủ tọa, nhìn một cái đèn bốn cạnh nho nhỏ trên án, không khỏi hơi mỉm cười, nhớ tới khi còn ở Tô Châu, đã từng thắp một cây đèn như vậy, ngồi dưới hành lang đọc sách,