Phàm là quân chủ tài đức sáng suốt, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tích tài, Lý Thế Dân là một trong số đó.


Dù cho trong lòng ông thập phần nghi hoặc chuyện một tiểu nương tử sao lại có kỹ thuật nghiệm thi như vậy, nhưng thấy vẻ bình tĩnh này của Nhiễm Nhan, lại thêm hiện tại ông đang đau đầu vì chuyện của Thái Tử, căn bản không muốn truy cứu, vì thế chỉ nhàn nhạt nói: "Nói kết quả nghiệm thi đi."


Nhiễm Nhan trong lòng biết là tạm thời an toàn, an tâm một chút, liền nói: "Dựa theo thiếp suy đoán, người bị hại là chết đột ngột, mà đầu sỏ gây tội tạo thành cái chết của hắn, không phải thương tích ở phần lưng, mà là những vết bầm không quá bắt mắt ở chỗ eo mông."


"Ồ?" trong lòng Lý Thế Dân không tin, ông khi còn trẻ là ở trên chiến trường lăn lộn mà đánh ra, ai mà không chịu qua nỗi đau da thịt? Ông xem ra, tất cả vết thương trên người của Thái tử Trung thứ tử kia tuy nhìn rất nghiêm trọng, nhưng không đến mức chết. Càng miễn bàn mấy cái vết bầm không rách da.


Nhiễm Nhan đang đau đầu, chuyện này kỳ thật đối với một pháp y có kinh nghiệm mà nói thì không khó suy đoan, nhưng nếu muốn giải thích cho một cổ nhân không hiểu y học hiện đại nghe, cho dù Lý Thế Dân có trí tuệ hơn nữa, Nhiễm Nhan cũng không nắm chắc có thể làm cho ông tin phục được bao nhiêu, cho nên chuyển hướng qua Lưu Thanh Tùng xin giúp đỡ, "Lưu y thừa, thỉnh ngươi giải thích một chút về tắc nghẽn động mạch do vật tắc mạch* đi."


*chỗ này lão dịch 'thoáng' nghe, do từ chuyên ngành y học lão chỉ biết có một chữ 'ngu' thôi


Lưu Thanh Tùng bừng tỉnh, nhờ nhắc nhở của Nhiễm Nhan vừa rồi, hắn cũng minh bạch nguyên nhân chết của Thái Tử trung thứ tử. Hắn ở chỗ này đã lâu, đối với phương thức tư duy cùng hiểu biết của người Đại Đường rõ ràng hơn, thêm nữa cũng mồm mép hơn nhiều so với Nhiễm Nhan.


"Hồi bẩm thánh thượng, trong cơ thể chúng ta có phân ra kinh mạch và huyết mạch, tim đập làm huyết mạch lưu động, người mới sống được. Người bình thường bên trong huyết mạch là thông suốt, một khi có cái gì ngăn chặn huyết mạch, đặc biệt là lấp kín huyết mạch chỗ gần tim, khiến máu không thể lưu thông thông thuận, thì sẽ làm cho người đột nhiên tử vong." Lưu Thanh Tùng tận lực đơn giản hoá ngôn ngữ, đem hết thảy danh từ y học tạo thành thâm nhập thiển xuất, nói ra thập phần thông tục, cuối cùng cũng tám chín không rời mười.


Hắn dừng một chút, cho Lý Thế Dân thời gian vài giây để tiêu hóa, thấy ông không có vẻ gì là mờ mịt, liền tiếp tục nói: "Mà dùng sức đập lên cơ thể người, không chỉ tạo thành tổn thương ngoài da thịt, đòn nghiêm trọng cũng sẽ làm tổn thương tận trong huyết mạch, giống như chúng ta bên ngoài bị thương rồi kết vảy, vảy qua một đoạn thời gian sẽ bóc ra, mà bên trong huyết mạch thì vảy bóc ra sẽ chảy theo huyết mạch, sẽ giống quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, cuối cùng lấp kín đường chảy của huyết mạch, gây chết đột ngột vào một lúc nào đó."


Nhiễm Nhan lòng tràn trề kinh ngạc về hắn, sợ Lý Thế Dân nghĩ nhiều, cho nên trên mặt không dám biểu lộ một chút khác thường nào. Trong lòng lại không thể không cảm thán, Lưu Thanh Tùng thật đúng là rất biết nói a!


Bất quá tình hình lúc này tuy không phải như vậy, nhưng rõ ràng cách nói này của Lưu Thanh Tùng càng dễ dàng làm người thường hiểu được hơn. Nhiễm Nhan liền cho là hắn đang so sánh.


Kỳ thật tình huống chân thật là: Tắc nghẽn động mạch bình thường sẽ xuất hiện ở tĩnh mạch sâu bên trong chi dưới. Nếu thân thể chi dưới đã chịu bạo lực đả kích lặp đi lặp lại, tĩnh mạch của bộ vị bị đả kích sẽ chịu ngoại lực dồn ép, lớp tế bào mặt trong tĩnh mạnh sẽ có khả năng hoại tử rồi bóc ra, tình huống cũng như Lưu Thanh Tùng nói. Trải qua máu chảy cọ xát lặp đi lặp lại, tế bào hoại tử sẽ tạo thành vật tắc mạch.


Sau khi vật tắc mạch bong tróc ra, nó theo máu của cơ thể tuần hoàn chảy thông qua tĩnh mạch thân dưới chảy vào bên phải trái tim, lại đến tâm thất phải. Vật tắc mạch khi đến tâm thất phải lại chảy qua tim vào động mạch phổi, đường đi của nó càng lúc càng hẹp, cuối cùng lấp kín động mạch phổi.


Hậu quả không cần nói cũng biết.


Nhiễm Nhan tiếp lời Lưu Thanh Tùng: "Điểm này chỉ là thiếp suy đoán, nếu muốn chứng thực cũng chỉ có thể giải phẫu. Mà người hiểu được phương diện này có thể nói toàn Đại Đường không có được mấy người, không có được đa số tán thành, mặc dù giải phẫu, chỉ sợ cũng không thể làm chứng cứ."


Lý Thế Dân nhìn về phía Nhiễm Nhan, lời này nghe tới rất cuồng vọng, nhưng từ trong thần thái nàng ông nhìn thấy không phải là cuồng ngạo, mà là nghiêm túc, làm người cảm thấy, những lời này không có một chút khuếch đại nào.


Mà sự thật cũng đúng như lời Nhiễm Nhan, nàng chưa bao giờ là người nói ngoa.


Ở đời sau, mấy thứ này cũng không được người bình thường hiểu biết, nhưng y học đời sau đã phát triển đến một độ cao nào đó, những tri thức này là nhận thức chung của cả giới y học, hơn nữa đời sau có hệ thống y học khổng lồ cùng một loạt chế độ quy phạm, cho nên cái này có thể được coi như chứng cứ để định hình phạt. Nhưng ở Đại Đường cũng chỉ có hai người Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng hiểu, không phải lúc nào bọn họ nói là cái gì thì chính là cái đó đi!


"Nhưng người bình thường nếu chỉ một hai lần bị đòn nghiêm trọng, tỷ lệ phát sinh tình huống này không lớn." Nhiễm Nhan thấy trên mặt Lý Thế Dân giấu không được kinh ngạc, dừng một chút mới nói tiếp: "Dựa theo quan sát những vết bầm ở phần eo cùng mông của thi thể, rất có khả năng là người bị hại sinh thời thường xuyên bị hành hung bằng độn khí bằng gỗ trong thời gian dài."


Thái Tử Trung thứ tử bị ngược đãi thường xuyên trong thời gian dài! Ai dám thường xuyên ngược đãi quan viên triều đình trong thời gian dài? Kết quả đã quá rõ ràng.


Nộ khí bắt đầu bốc lên từ người Lý Thế Dân, chỉ một thoáng đã bao trùm cả gian phòng.


Nhiễm Nhan rõ ràng thấy ông ngồi yên lặng, lại không hiểu sao, cảm giác cơn giận kia như là cuồng long đang rống giận, làm lòng người run sợ.


Rất nhiều năm, ông đã rất nhiều năm không giận đến mức như vậy!


Rầm!


Sắc mặt Lý Thế Dân biến thành màu đen, đột nhiên một tay vỗ lên mặt án kỷ, "Mổ! Trẫm muốn đích thân quan khán!"


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng đầy mặt kinh ngạc.


Nhìn bộ dáng Lý Thế Dân nghiến răng nghiến lợi, Nhiễm Nhan bỗng thấy rõ một người cha đang vô cùng đau đớn.


Thừa Càn, không chỉ là tên một cái cung điện. Có người cha nào sẽ tùy tùy tiện tiện dùng nơi sinh để đặt tên cho đích trưởng tử của mình? Thừa áp càn khôn, bởi vì có một tầng hàm nghĩa này, lại trùng hợp sinh ra ở Thừa Càn Cung, cho nên mới lựa chọn cùng tên với cái cung điện đi.


Chỉ cần nhìn cái tên này, liền biết kỳ vọng Lý Thế Dân ký thác trên người Lý Thừa Càn cao cỡ nào, nhưng hy vọng cao bao nhiêu, thất vọng sâu bấy nhiêu.


Giải phẫu thì giải phẫu thôi, coi như là đi giảng bài, nhưng muốn cho người không hiểu có thể nhìn rõ, Nhiễm Nhan thật đúng là không có bao nhiêu tin tưởng.


"Các ngươi đi về trước đi, trẫm lệnh người an bài thời gian giải phẫu thi thể." Lý Thế Dân giận xong, hơi lộ ra một ít mệt mỏi. Ông cao giọng gọi: "Trung Thụy!"


"Có lão nô." Trung Thụy lập tức đẩy cửa tiến vào.


"Mang Hiến Lương phu nhân cùng Lưu y thừa xuất cung." Lý Thế Dân nói.


"Dạ." Trung Thụy nói.


Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua vị đế vương đã mang chút tang thương này, ông nhắm hai mắt dựa lên lưng dựa nghiêng nghiên của Hồ sàng, mang vẻ vô cùng cô tịch.


Nàng đứng dậy cùng Lưu Thanh Tùng theo Trung Thụy ra cửa.


Trong cung tuy rằng rối rắm phức tạp, các loại thế lực đều tập trung tại đây, nhưng Lý Thế Dân muốn gạt bọn họ đi làm chút gì đó, thật đúng là không có ai có thể phát hiện.


Trung Thụy mang theo hai người đi một đường, cả một bóng người cũng chưa thấy, một đường thuận lợi mà ra tới gần Trường Nhạc môn.


"Hai vị theo nội điển dẫn ra cung đi, lão nô trở về phục mệnh." Trung Thụy nói.


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng cảm tạ, xoay người mới thấy trước cửa cung quả nhiên có một hoạn quan đang chờ. Đến đây hết thảy đều bình thường, cũng như bọn họ vốn dĩ chính là theo nội điển dẫn ra cung, chỉ là hơi muộn một chút thôi.


Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa, Nhiễm Nhan mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.


Trải qua chuyến này, Nhiễm Nhan cuối cùng minh bạch cái gì là gần vua như gần cọp, đặc biệt là gần một con cọp khôn khéo, càng không chấp nhận có một tia sai lầm. Nàng cũng càng hiểu Tiêu Tụng, ở trên triều đình, người khôn khéo giỏi đưa đẩy sống mới lâu, hơn nữa có thể chiếu cố gia tộc, người nói thẳng chính trực thì sống tùy ý tiêu sái, nhưng bọn hắn cần phải có cái giác ngộ là đã đem đầu mình thậm chí đầu cả nhà mình treo ở trên đai lưng.


May mà Lý Thế Dân không phải người phản phúc, lòng dạ cũng rộng rãi. Sau thời Tần, ngoại trừ Đại Đường, ngoại trừ những năm Trinh Quán, còn có triều đại nào có thể bao dung được kiểu người như Ngụy Chinh, Trương Huyền Tố?


"Nhiễm Nhan, ngươi làm ta sợ muốn chết!" Lưu Thanh Tùng ngồi trên xe thật lâu sau mới tìm hồn về, "Vậy mà dám nói chuyện với hoàng đế kiểu đó! Ta nói Nhiễm nữ sĩ, ngươi có phải bình tĩnh đến có chút quá đáng hay không?"


Gián thần dám chống đối Hoàng Thượng, là bởi vì bọn họ chiếm lý, chiếm đạo nghĩa, mới có gan trách cứ Hoàng Thượng. Nhiễm Nhan mới vừa rồi không như vậy, nàng là lừa gạt Hoàng Thượng mà còn bị người vạch trần.


*gián thần là quan can gián, ko phải cockroach god nha


Nhiễm Nhan sau cơn sợ hãi cả người đều như tan hết sức lực, hờ hững nhìn hắn một cái, "Căn cứ tâm lý học phân tích, người trường kỳ ở vào địa vị cao, sẽ cảm thấy thông tin có được thông qua năng lực cùng thủ đoạn này càng đáng tin hơn, hơn nữa càng dễ dàng sinh ra cảm giác thành tựu. Ngược lại, nếu làm hắn cảm thấy trong lời của ngươi vẫn có phần giả dối, đây mới là vũ nhục."


Nói cách khác, sau lần đầu tiên giấu diếm nho nhỏ bị Lý Thế Dân xem thấu, ông tuy rằng sẽ vì bị giấu diếm mà không vui, nhưng nếu ông đã bí mật triệu kiến để dò hỏi vụ án, chứng tỏ chút không vui này cũng không đến mức làm ông nổi giận, nếu dưới uy nghiêm của ông, vẫn còn tiếp tục giấu diếm, vậy thì ông sẽ cho rằng đây là khiêu chiến uy nghiêm của ông, lúc này mới chân chính là một loại vũ nhục.


Hơn nữa người trường kỳ tẩm dâm trong quyền mưu, càng là lời nói bộc trực hắn càng thích nghe. Huống hồ Nhiễm Nhan khi thỉnh tội có nói giấu diếm là vì an toàn bản thân và người nhà, đây chỉ là cách nhìn của đàn bà.


Lý Thế Dân cũng không có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa phần lớn tâm tư của ông đều đang đặt trong chuyện của Lý Thừa Càn, chỉ cần không tiếp tục chọc giận ông thì không có chuyện gì lớn.


Nhiễm Nhan hơi cong khóe môi, trong tình huống như vậy, nàng vẫn giấu xuống được rất nhiều chuyện.


Nàng trước tiên dùng chuyện quan viên trường kỳ gặp ngược đãi chọc giận Lý Thế Dân, nếu sau đó ông vẫn có thể vững vàng hỏi tiếp, Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ đúng sự thật nói tiếp, nhưng không nằm ngoài sở liệu của nàng, cơn giận của Lý Thế Dân nháy mắt đã đạt tới đỉnh điểm.


Đối với Lý Thế Dân, ông không cần biết toàn bộ quá trình án phát. Ông đích thân đến, chỉ cần biết kết quả, chỉ cần biết chuyện này đến tột có quan hệ với Lý Thừa Càn hay không, mà Nhiễm Nhan đã cho ông đáp án ông muốn biết.


"Thật sự muốn giải phẫu?" trong giọng nói của Lưu Thanh Tùng có chút hưng phấn, lại có chút bất an, "Thánh thượng không có khả năng một mình quan sát, tất nhiên phải tìm đến vài người hiểu y."


Có thể giải phẫu ngay trước mặt chí tôn Đại Đường, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng. Có điều kỹ thuật giải phẫu của bọn họ vượt quá xa thời đại này, sau khi bị mọi người tận mắt quan sát, đến tột cùng là sẽ được tán dương hay là nghi ngờ, cũng chưa biết được.


"Năng lực tiếp thu của người Đại Đường vẫn rất mạnh. Trước kia khi ta nghiệm thi ở Tô Châu, tuy rằng thanh danh bị truyền không tốt, cũng không ai coi ta như yêu quái đem kéo ra ngoài đốt. Hiện tại có tên tuổi thần y, lại làm ra chút thần sự gì đó, cũng chẳng có gì lạ." Nhiễm Nhan nói.


Lưu Thanh Tùng cười ha ha, "Thần sự? Không nghĩ tới ngươi còn rất biết hài hước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play