Nhiễm Nhan cảm thấy mình mơ một giấc mơ rất dài lại rất buồn tẻ.


Cảnh trong mơ vô cùng hỗn độn, rất nhiều hình ảnh như sóng biển ập đến, nàng như một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, phập phồng theo sóng lớn, choáng váng đến tầm mắt cũng có chút mơ hồ.


Loại cảm giác này vẫn luôn liên tục, nàng muốn nôn mửa, dạ dày lại trống trơn, rất khó chịu. Dần dần, cả người cũng cảm giác được đau đớn, hô hấp khó khăn, nàng nặng nề thở hổn hển, thống khổ rên rỉ ra tiếng.


"A Nhan? A Nhan?"


Khi nàng đang cắn răng kiên trì, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm rất êm tai, thuần hậu, từ tính, như lông chim vuốt nhẹ qua đầu quả tim, như đêm đó, lần đầu tiên nghe thấy trong rừng sâu.


Nàng còn nhớ rõ, thời điểm hắn ngập trong nhục dục, giọng hắn gợi cảm nhất.


"A Nhan."


Nhiễm Nhan nghe từng tiếng gọi, đột nhiên lâm vào một mảnh hắc ám, đôi mắt nàng có thể cảm giác được một chút ánh sáng, vì thế muốn mở mắt.


Chỉ một động tác đơn giản như vậy, mà nàng cảm thấy hao phí toàn bộ sức lực.


Mông lung trong tầm mắt, Nhiễm Nhan thấy tuấn nhan quen thuộc kia, chỉ là râu ria hỗn độn, thoạt nhìn như đã già đi vài tuổi.


"A Nhan." Tiêu Tụng nháy mắt đỏ hốc mắt, đôi mắt hơi cay. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Nhiễm Nhan, "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi không biết, bọn nhỏ có bao nhiêu nhớ ngươi."


Bọn nhỏ, vậy còn ngươi? Có nhớ ta không? Nhiễm Nhan muốn hỏi, nhưng khó có thể phát ra âm thanh, một trận choáng váng đánh úp lại, Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày.


Lúc nàng đang khó chịu, trên trán hơi hơi nóng lên, là Tiêu Tụng giống như bình thường, lại hôn lên trán nàng.


"Cửu tẩu, ngươi tỉnh rồi?" Lưu Thanh Tùng bưng canh sâm tiến vào, thấy Nhiễm Nhan mở mắt, vội vàng buông chén, vội vàng hỏi: "Ngươi còn nhận ra được ta không? Hoặc là thân thể có tri giác không?"


Một trận choáng váng qua đi, Nhiễm Nhan cẩn thận nghĩ lại một chút, chẳng lẽ lúc trước khi nàng té xỉu bị đụng đầu? Nhưng sực nhớ ra đầu óc của Lưu Thanh Tùng, không thể dùng logic bình thường để suy nghĩ, liền mặc kệ hắn.


Còn toàn thân...đau đến mức nàng hận không thể vứt bỏ, sao có thể không cảm giác?


"Đừng ồn." Tiêu Tụng lạnh lùng nói.


"Cửu Lang, ngươi xem...Cửu tẩu cũng không quen biết ta, có phải mất trí nhớ rồi hay không." Lưu Thanh Tùng hạ giọng, lo lắng sốt ruột nói.


Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Nhan, từ ánh mắt của nàng, hắn có thể xác định nàng không mất trí nhớ, nên cũng không để ý tới Lưu Thanh Tùng nữa, khẽ cười nói: "Uống chút canh sâm trước đi, đợi chút nữa ta sai người đưa chút cháo tới."


Nhiễm Nhan nằm, gian nan nuốt canh sâm Tiêu Tụng đút.


Uống rồi uống, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ đi.


Sáu bảy ngày tiếp theo, tuy có thể ăn chút đồ ăn lỏng, nhưng vẫn luôn như vậy. Tiêu Tụng hỏi riêng rất nhiều thái y, biết đây là tình trạng bình thường khi bị mất máu quá nhiều, mới thoáng yên lòng.


Nhiễm Nhan cả người không thể động, cũng không thể phát ra tiếng, Tiêu Tụng lại có thể từ những biểu tình rất nhỏ của nàng mà đoán ra nàng muốn gì, lúc nhàm chán, thì kể chuyện cho nàng nghe. Chuyện Tiêu Tụng kể cơ bản đều là một loại, lại vừa lúc hợp ý Nhiễm Nhan.


Ngoại trừ kể chuyện, Tiêu Tụng ngẫu nhiên cũng sẽ nói chút thế cục trong triều với nàng.


Sau nửa tháng, vết thương nhỏ trên người Nhiễm Nhan đều kết vảy, có mấy vết thương cũng đã tróc mày, Tiêu Tụng liền tìm thợ thủ công chế riêng kiệu có thể nằm, cuối cùng có thể quay lại nhà mình để tu dưỡng.


Trong khoảng thời gian này, việc Thái Tử mưu phản, sau khi mấy vị các lão nhất trí quyết định đã có kết quả cơ bản.


Tham dự mưu phản có Hán Vương Lý Nguyên Xương, Hầu Quân Tập, Lý An Nghiễm, Đỗ Hà, Triệu Tiết đều bị phán chém đầu, tam tộc chí thân bị tội liên đới. Nhưng xét thấy Triệu phu nhân đại nghĩa diệt thân, miễn tử tội cho Đỗ thị nhất tộc, Triệu phu nhân dạy con vô phương, tước phẩm cấp mệnh phụ. Mặt khác niệm Hầu Quân Tập đã vì Đại Đường lập công lao hãn mã, cho giữ lại một mạch hương khói, bởi vậy đặc xá phu nhân và con vợ cả, tước phẩm cấp mệnh phụ, tước quan tịch, biếm làm thứ dân, trục xuất khỏi Trường An.


Đến bây giờ, tội danh của những ai tham dự mưu phản đều đã định xong, chỉ đợi hành hình. Nhưng tội danh của Lý Thừa Càn vẫn còn tranh luận không thôi, Lý Thế Dân một khi hỏi tới, mấy vị các lão đều nói, dựa theo Đường luật thì phải chém đầu, theo đạo lý thì phải làm như thế nào như thế nào...lại không ai dám chém đinh chặt sắt mà nói ra, Lý Thừa Càn cần phải bị chém đầu.


Tiêu Tụng lại vì Nhiễm Nhan trọng thương, vừa lúc tránh khỏi trận phong ba này.


Trong Tiêu phủ.


Tiêu Tụng bưng một chén canh xương hầm, dụ dỗ: "A Nhan, uống một ngụm nữa đi."


"Không uống, ngươi cứ nói là một ngụm nữa, ta lát nữa lại phải đi nhà xí liên tục." Nhiễm Nhan nhíu mày, thanh âm khàn đục.


Làm Nhiễm Nhan đau đầu chính là mỗi lần gặp những chuyện như đi nhà xí Tiêu Tụng đều đích thân hầu hạ Nhiễm Nhan, nàng cảm thấy hoạn nạn thấy chân tình tuy rằng đáng quý, nhưng cứ luôn xấu hổ, hơn nữa mỹ cảm giữa nam và nữ vì chuyện này sợ không chỉ vài ngày liền trôi sạch sẽ, cho nên chuyện ăn canh đã lưu lại cho nàng bóng ma tâm lý.


"Thôi, chờ hai canh giờ nữa lại uống đi." Tiêu Tụng buông chén, lau dầu mỡ trên tay, nói: "Chi dưới của ngươi thật sự có tri giác?"


"Tiêu Việt Chi, ta phát hiện ngươi biến ngây thơ, lời của tên gia hỏa không đáng tin cậy Lưu Thanh Tùng kia cũng có thể tin là thật" Nhiễm Nhan nhíu mày nói.


Tiêu Tụng lắc đầu, trong miệng lại nói: "Nhưng tình huống hắn nói, mặc dù ta không hiểu y thuật lắm, cũng cảm thấy có vài điểm có thể tin."


Nhiễm Nhan nói: "Nào có dễ dàng nằm liệt như vậy! Chỉ có khi tuỷ sống bị tổn thương nặng, mới có thể bị liệt nửa người. Ta lúc ấy là tính toán tốt, khi ta đâm độc châm vào thân thể người kia, đối phương đương nhiên sẽ bị đình trệ trong một chớp mắt, như vậy lực đạo rơi xuống ít nhất sẽ bị giảm đi một nửa, căn bản không đủ để phá đi tuỷ sống của ta, nếu không sao ta lại chịu lộ phần lưng ra cho địch nhân?"


Nhiễm Nhan còn coi là may mắn, nàng cố ý đảo thân mình đi, nhưng đao vẫn chém xuống gần xương sống, may mắn là không thương tổn đến thần kinh tủy sống, nếu không mặc dù khả năng không đến mức liệt nửa người, nửa người dưới cũng sẽ thật sự bị mất nhạy cảm. Kết quả trực tiếp nhất chính là khó có thể khống chế đại tiểu tiện.


Tiêu Tụng cau mày, "Nói như vậy, hắn lại phát bệnh?"


Lưu Thanh Tùng mỗi khi gặp phải đả kích lớn, liền sẽ theo bản năng trốn tránh, để bản thân chìm đắm vào những câu chuyện giả thuyết, hắn sợ Nhiễm Nhan xảy ra chuyện không thua gì Tiêu Tụng, cho nên tình nguyện cho rằng, sự tình tiến triển dựa theo bản thân tưởng tượng như vậy. Mặc kệ quá trình có tệ ra sao, kết quả vẫn luôn là viên mãn.


"Xem ra, a Vận cũng không thể làm hắn an tâm a." Nhiễm Nhan thở dài. Từ phương diện nào đó mà nói, Lưu Thanh Tùng cố chấp cũng không thua Tang Thần.


Tiêu Tụng nghe Nhiễm Nhan nói chắc chắn là nàng không có việc gì, thoáng buông tâm, vẫn chưa nghĩ nhiều về câu cảm thán của Nhiễm Nhan, ngược lại nói: "A Nhan, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng."


"Chuyện gì?" Nhiễm Nhan nhìn về phía hắn.


"Chờ tân trữ quân được định ra, ta liền từ quan, ta ở Trường An có không ít đất, còn có tước vị, áo cơm vô ưu là không thành vấn đề." Tiêu Tụng nói.


Trải qua hai chuyện gần đây, Tiêu Tụng cho rằng hộ vệ nào cũng không đáng tin cậy, vẫn là tự mình bảo hộ mới tương đối bền chắc. Nhưng hắn làm Hình Bộ thị lang, mỗi ngày sự vụ nặng nề, không có khả năng lúc nào cũng chú ý vào tình huống trong nhà.


Nhiễm Nhan trầm mặc một lúc lâu sau, nói: "Ta muốn đồng ý, nhưng ta cũng biết bản thân mình không thích hợp cuộc sống nhàn nhã như vậy, nếu chú định không thể sống thọ và chết tại nhà, ta tình nguyện bị chém chết, cũng không nghĩ bị nhàn chết. Mà ngươi, vuốt lương tâm nói cho ta, ngươi thật sự muốn sống an nhàn sao?"


"Sao lại nói lời không may mắn như vậy?" Tiêu Tụng nhíu mày nói: "Làm ruộng mà có thể trồng trọt cho ra hồn cũng là bản lĩnh."


Những lời này, nghe như là phản bác Nhiễm Nhan, nhưng kỳ thật đã tỏ rõ suy nghĩ chân thật của hắn, hắn tuyệt đối không phải là một người tình nguyện tiêu dao sơn thủy.


Đối với một nam nhân chân chính tới nói, cho người nhà vinh hoa phú quý, bất quá là một loại thể hiện thành tựu, là một loại giá trị bọn họ theo đuổi sự nghiệp, bọn họ yêu quyền lực, giống như nữ nhân yêu trang điểm, phần lớn thời điểm là không cần có lý do gì hết.


"Tiêu Việt Chi." Nhiễm Nhan nhẹ giọng nói: "Mười năm sau lại từ quan đi, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta, Thái Tử mưu phản, trữ vị tất nhiên khó giữ được, vậy thì thời gian náo động cũng không quá dài. Ta đây trong trận náo động này đã chịu nhiều khổ cực như vậy, chờ đến thiên hạ vừa thái bình, liền muốn ta từ bỏ thứ ta theo đuổi thật lâu, ta cảm thấy hụt hẫng."


Tiêu Tụng nhìn nàng, từ cười nhẹ đến cười to ra tiếng, "A Nhan, thật là tri kỷ!"


Nhiễm Nhan lẳng lặng mỉm cười.


................


Gió thu thổi tới đã mang chút lạnh lẽo.


Bên ngoài lá rụng rào rạt, ánh nắng khi sắp đến trưa trắng lóa chói mắt, trên thềm đá bên ngoài chùa Từ Ân, một thanh niên trong bộ áo vải màu xám cầm cái chổi trong đôi tay thon dài, từng chút một mà quét lá rụng.


Nơi vừa mới đảo qua, đã rất nhanh lại có lá rụng xuống, thanh niên lại lập tức quay trở lại quét một lần nữa.


Ánh mặt trời loang lổ chiếu lên người, trên mặt hắn, làm tôn dung nhan tuấn mỹ đến xuất trần. Hắn quét rác vừa nghiêm túc vừa chấp nhất, đắm chìm trong thế giới của chính mình, phảng phất như không biết xung quanh có bao nhiêu nương tử, phu nhân hoặc rình coi hoặc bu lại coi hắn.


"Tang tiên sinh thật là tuấn!" có người nhịn không được nhỏ giọng tán thưởng, lập tức được ào ào phụ họa.


Kỳ thật Tang Thần sở dĩ bị phái ra quét rác, hoàn toàn xuất phát từ ngẫu nhiên. Có một lần trong lòng hắn khó chịu, đi tìm Hoài Tĩnh sư phụ giảng kinh khuyên hắn, Hoài Tĩnh liền nói lòng hắn có tạp niệm, tống cổ hắn ra cửa chùa quét lá rụng. Từ sau hôm đó, phương trượng phát giác khách hành hương đến chùa nhiều gấp mấy lần trước kia. Vị phương trượng tràn trề bình tĩnh cùng trí tuệ đã rất nhanh tìm ra được nguyên nhân, từ đây liền thường xuyên phái Tang Thần ra cửa quét lá rụng, đặc biệt vào lúc cuối thu mát mẻ này, là mùa tốt nhất để quét lá rụng, đương nhiên sẽ không bỏ qua.


Tang Thần quét từ buổi sáng quét đến chạng vạng, phường môn sắp đóng cửa, người vây xem cũng đều tan đi.


Tang Thần quét đến bậc thang dưới cùng, quay đầu lại nhìn một cái, lại thấy lá rụng đầy đất, quyết định quay trở lại quét một lần nữa, lúc này, từ trên có một tiểu sa di mập mạp lớn tiếng gọi: "Sư thúc, dùng bữa!"


"Ờ, biết rồi." Tang Thần nói.


Tiểu sa di nghe được trả lời, nhanh như chớp chạy đi đoạt cơm.


Tang Thần dùng cái chổi khảy lá rụng trên mặt đất, tự hỏi đến tột cùng là cơm nước xong quét tiếp, hay là quét xong lại ăn.


Đang lúc trầm tư, nghe một tiếng 'thịch', Tang Thần chỉ cảm thấy một trận gió mạnh xẹt qua mặt, có vật thể thẳng tắp rơi xuống ngay trước mặt hắn, ngã xuống dưới chân hắn phát ra tiếng kêu "Ai ya!".


Hắn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm 'vật thể' xinh đẹp có đường cong chỗ nào ra chỗ đó trên mặt đất kia.


'Vật thể' xinh đẹp xoa eo bò dậy, dùng tay áo che mặt lại, nũng nịu nói: "Vị này tướng công, nô gia chỉ là đi ngang qua, ngươi cái gì cũng không thấy."


Dứt lời, hùng dũng chạy về hướng phường thị đang nhuộm đẫm ráng chiều kia.


Tang Thần bỗng quay đầu lại, nhìn nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Nơi nào có tướng công?!"


Thời này, chỉ có Tể tướng mới có thể được gọi là tướng công...chẳng lẽ nương tử này bị té ngốc rồi?


Hắn lại ngẩng đầu, nhìn không trung phủ kín ráng màu, ngơ ngác đứng yên một lúc lâu sau, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn hai chữ 'đi ngang qua' mới vừa rồi nàng kia nói ra.


Lời editor: Tướng công với nô gia là xưng hô thời Tống nhoa! cute ko? Hồ ly của Tang thỏ xuyên tới rồi a!...cũng không biết đến khi nào Tiêu Tiêu mới biết A Nhan của nó là hàng độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play