Không khó phỏng đoán, thuyền muốn du hồ không có khả năng cùng ngày mới thả lên Khúc Giang, hắn có lẽ là ngày hôm trước đã dùng thuyền chở thi thể vứt bỏ đến Khúc Giang, nhưng thi thể đã bị hư thối đến mức độ nhất định, tất nhiên mùi sẽ bị lưu lại, lúc đó mà đổi thuyền thì sẽ dễ dàng bại lộ, bởi vậy chỉ có thể dùng mùi nồng nặc để che lấp.


"Người trên gác mái kia, có phải Lý Đức Kiển hay không ta không biết, nhưng có thể khẳng định, hắn tương đối quen thuộc với ta." Nhiễm Nhan mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, đem ngôn ngữ, ngữ khí, tâm thái của người kia phân tích hết một lần, "Lúc ấy hắn nói câu đầu tiên là: Hiến Lương phu nhân, ngươi cũng thật làm người giật mình. Rất có khả năng trong đầu hắn vốn có nhận thức khác về ta, mà hành vi của ta vừa lúc lại vượt qua những gì hắn dự tính."


Nhiễm Nhan ngay sau đó nói: "Câu thứ hai là: Nghe nói Hiến Lương phu nhân thích thi thể, ta hôm nay đặc biệt chuẩn bị một khối cực phẩm, làm lễ gặp mặt. Trong lời này rõ ràng mang vẻ trêu chọc, ta cảm thấy hắn biết ta đang vội vã tìm ngươi, cho nên hắn cố ý nói như vậy để kích thích ta, mang tâm thái thích đùa bỡn nhân tâm tìm kiếm kích thích."


Tiêu Tụng gật đầu tán đồng, Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Hắn biết ta biết nghiệm thi, hơn nữa cũng không ngăn cản hành động của ta, lúc ấy hắn ở trong tối ta ở ngoài sáng, với trình độ đào tẩu nhanh chóng của hắn, nếu hắn muốn giết ta, cũng chưa chắc là không thể đắc thủ. Cho nên ta phân tích, người này có tâm lý vặn vẹo ở trình độ nhất định, hắn cho rằng, đây là một trò chơi thú vị."


"Ngươi nói rất có đạo lý." Tiêu Tụng gác cằm trên vai nàng, nhắm mắt nói: "Hiện tại vặn vẹo nhất là Thái Tử, ghi hận người khác khuyên can hắn thì thôi đi, ngược đãi người ta thành bộ dáng kia, hai chữ vặn vẹo cũng không đủ để hình dung."


Căn cứ ghi chép trên tư liệu lịch sử đời sau mà Nhiễm Nhan đọc qua, Lý Thừa Càn về sau, đích xác là bị điên không nhẹ.


Ấn tượng đối với Lý Thừa Càn, Nhiễm Nhan chỉ dừng lại ở mức thoáng qua, chỉ cảm thấy hắn thoạt nhìn vô luận khí độ hay diện mạo cũng không coi là rất xuất sắc.


"Ta muốn gặp Thái Tử." Nhiễm Nhan bỗng nhiên nói.


Tiêu Tụng trợn mắt, đang muốn phản đối, Nhiễm Nhan ngắt lời hắn: "Ta hiện tại làm nhân chứng, không thể dễ dàng rời khỏi Trường An, đã bị cuốn vào việc này, hiện tại ngươi lại đang ở trong đó, không cần có suy nghĩ một người chống đỡ, ta muốn tận hết khả năng của mình, cùng ngươi kề vai chiến đấu, chỉ mong việc này sớm kết thúc. Ta có dự cảm, vị trí của Thái Tử không kéo dài, hắn nhất định sẽ không trở thành hoàng đế."


"Aizz!" Tiêu Tụng thở dài, cao giọng nói: "Người đâu!"


Vãn Lục vội vàng chạy vào, "Lang quân, phu nhân."


"Đi thông tri ám vệ, trong phạm vi mười trượng, không được cho ai tiếp cận." Tiêu Tụng nói.


"Dạ." Vãn Lục lui ra ngoài.


Ước chừng sau nửa khắc, Vãn Lục lại tiến vào nói: "Lang quân, đã kiểm tra qua, không có người."


"Ừm, đi xuống đi." Tiêu Tụng nói.


Vãn Lục lại lần nữa lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.


Tiêu Tụng ngồi thẳng, tính toán đem toàn bộ sự việc cùng Nhiễm Nhan nói rõ ràng, hắn duỗi tay rót chén nước, thanh âm thuần hậu của hắn xen lẫn trong tiếng nước róc rách: "Kỳ thật ta đã sớm cùng Trưởng Tôn thị đạt thành nhận thức chung, Thái Tử trữ vị nếu được củng cố, ta liền ở phái trung lập, nếu Thái Tử thật sự không được, liền dụng lực bảo đảm cho Cửu hoàng tử làm đến trữ quân."


Tiêu Tụng đưa một chén nước cho Nhiễm Nhan, "Trưởng Tôn thị ủng hộ Thái Tử, đơn giản là muốn gia tộc được che chở, không đến mức suy sụp. Thái Tử là đích trưởng tử do Trưởng Tôn hoàng hậu sinh ra, có quan hệ thân hậu với thị tộc mẫu hệ, mà hắn trước đây rất là nhân hiếu, dù cho có chút thất đức, nhưng hắn kế vị, không thể nghi ngờ là đối với Trưởng Tôn thị có chỗ tốt rất lớn, cho nên vô luận như thế nào, bọn họ đều phải dùng toàn lực tận thủ đoạn để giữ được Thái Tử trữ vị. Nhưng hiện tại, vụ án này mặc kệ kết quả như thế nào, Thái Tử ngược đãi cung thần, thất đức bạc tình đã là sự thật, là thời điểm Trưởng Tôn thị nên buông tay."


"Hiện tại liền đẩy Cửu hoàng tử lên? Có thể quá sớm hay không?" Nhiễm Nhan nhớ rõ phải thêm một thời gian nữa Thái Tử mới có thể rơi đài a, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Đông Cung đã lung lay sắp đổ, duy trì không được bao lâu.


Tiêu Tụng khẽ cười nói: "Hiện tại đương nhiên không phải thời cơ tốt, vẫn là muốn nhìn kết quả của vụ án này. Hiện giờ, vụ án vẫn khó giải quyết, ngươi biết, đám sát thủ kia là thủ hạ của Đông Dương phu nhân, lúc trước Đông Dương phu nhân là cùng Lý Thái hợp tác, có khả năng sau khi Đông Dương phu nhân chết, nhóm người kia vẫn còn tiếp tục cùng Lý Thái hợp tác làm ra vẻ vì Đông Dương phu nhân báo thù hay không?"


Nhiễm Nhan gật đầu, đích xác có khả năng này.


Tiêu Tụng tiến thêm một bước phỏng đoán: "Ngươi nói người ở trên gác mái kia tựa hồ cố ý dẫn dụ các ngươi đi vào mật đạo, có phải là muốn cho các ngươi nghe thấy đối thoại của đám người kia, rồi giá họa cho Thái Tử hay không?"


"Là có cái khả năng này, nhưng trước đó ta cũng phân tích qua tính cách người kia, loại người này làm việc thường không theo cách nghĩ thông thường..." trong lòng Nhiễm Nhan vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng phảng phất như khi phân tích cặn kẽ như vậy, suy đoán của nàng cũng không vững vàng, mà cách trinh thám của Tiêu Tụng lại đáng tin cậy hơn.


Tiêu Tụng chần chờ một chút, vẫn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, người kia có thể là Tô Tử Kỳ hay không?"


Nhiễm Nhan đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm Tiêu Tụng.


Hai người cho tới nay đều tránh đàm luận về Tô Phục, nhưng Nhiễm Nhan rất rõ ràng Tiêu Tụng là dạng người gì, hắn có thể bình ổn tâm thái của bản thân, sẽ không bởi vậy mà ảnh hưởng cảm xúc, nhưng cũng chính vì tình cảm hắn dành cho nàng quá sâu, cho nên sâu trong nội tâm hắn, không thể tránh khỏi sẽ để ý việc này.


Nhiễm Nhan nhìn một hồi lâu, xác định không phải hắn đang hoài nghi nàng giấu diếm, mà là nghiêm túc dò hỏi ý kiến của nàng, mới thả lỏng lại, "Nếu ta cảm giác không có sai, hẳn là không phải hắn."


Kỳ thật trong lòng Nhiễm Nhan xác định cũng khẳng định, người kia không phải Tô Phục, nhưng trước mặt Tiêu Tụng, nàng sẽ không vì giúp Tô Phục làm sáng tỏ, mà biểu hiện ra bộ dáng hiểu rất rõ nam nhân khác, như vậy chỉ làm tổn thương tâm Tiêu Tụng, dù Tiêu Tụng tuyệt đối sẽ ra vẻ như không có gì, nhưng thời gian làm phu thê cũng không coi là ngắn, nàng hiểu rõ hắn.


Trên mặt Tiêu Tụng hiện lên một nụ cười nhu hòa, hắn cũng biết Nhiễm Nhan chiếu cố tâm tình của hắn. Hắn và Tô Phục, ở trong lòng Nhiễm Nhan ai nặng ai nhẹ, một câu này đã biểu hiện rõ ràng.


Thẳng đến lúc này, hắn mới có chút tiêu tan.


"A Nhan, ngươi có biết mình có cái tật xấu hay không." Tiêu Tụng bỗng nhiên cười rất vô lương tâm: "Ngươi ngủ nói mớ còn có thể đối đáp với người khác."


Tiềm tàng nơi đáy lòng nàng có rất nhiều chuyện, chỉ cần lúc nàng đang nói mớ hơi dẫn dụ một chút thì liền có thể biết được đến rõ ràng.


Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn hắn, chuyện này nàng lại không tự biết.


Kiếp trước Nhiễm Nhan đều ở một mình, ngẫu nhiên sẽ cùng khuê mật Tần Vân Lâm ở cùng một chỗ, nhưng đều là ai ở phòng người đó. Tần Vân Lâm có ngẫu nhiên phát hiện ra tình trạng này của nàng, nói cho nàng, nàng nghĩ đây bất quá là thỉnh thoảng mà thôi.


"Ngươi phát hiện khi nào?" mặt Nhiễm Nhan biến thành màu đen.


Tiêu Tụng ngó nghiêng khắp nơi mà nhấp một ngụm trà, "Khi còn ở trấn Tụ Thủy, khi đó ngươi đang hôn mê, lúc ta bọc chân cho ngươi, ngươi liền nói chuyện với ta, lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi đã tỉnh."


Còn có một lần là hắn lúc đêm khuya xông vào phòng nàng, bất quá cái này...thôi đừng nói tốt hơn...


Sau khi thành hôn bọn họ mỗi ngày đều ngủ chung, đương nhiên số lần càng nhiều.


Nhớ lại chuyện ở trấn Tụ Thủy, Nhiễm Nhan nhớ rất rõ ràng, lúc ấy lời nói của mình nghe ấu trĩ như tiểu nữ hài tùy hứng, nàng tưởng là nằm mơ, không nghĩ tới lại là sự thật!


"Tiêu Việt Chi, ngươi...ngươi thường xuyên thừa lúc ta ngủ mà hỏi chuyện?" Nhiễm Nhan trừng hắn.


Tiêu Tụng nghĩ nghĩ nói: "Hm, cũng không phải thường xuyên. Ta chỉ là thỉnh thoảng không ngủ được, liền tìm ngươi tâm sự."


Nhiễm Nhan đứng bật dậy, leo lên giường đi ngủ, lạnh lẽo ném xuống một câu, "Về sau ngươi đều ngủ thư phòng đi."


Tiêu Tụng vội vàng buông chung trà, leo theo lên giường dỗ dành nàng cầu nàng tha thứ.


Hắn sẽ không nói ra, hắn lần đầu tiên chủ động dò hỏi, là sau khi vừa mới thành thân không lâu, bởi vì nàng trong mộng đã gọi tên Tô Phục.


Cho nên mặc dù biết được Nhiễm Nhan vì cứu Tang Thần mà từng có tiếp xúc thân mật, Tiêu Tụng vẫn để ý đến Tô Phục nhiều hơn là Tang Thần.


Nhiễm Nhan đối với tật xấu này thực sự là hết cách, chuyện này không phải là nàng có thể khống chế, nhưng lại không thể thật sự để Tiêu Tụng mỗi ngày ngủ thư phòng, cho nên nàng cũng chỉ còn cách mang trái tim bằng phẳng, mặc kệ nó đi.


Ngay giữa mùa hè đổ lửa.


Lưu Thanh Tùng lại lựa chọn ngày thành hôn ngay trong thời tiết này. Lúc này Nhiễm Nhan mới hiểu được, vì sao Đường triều sẽ cố sức dành thời gian để làm ra loại sa mỏng hầu như trong suốt kia.


Hôn phục tầng tầng lớp lớp, dùng sa mỏng may lên, linh động phiêu dật lại không mất vẻ đoan trang, để nữ tử thành hôn vào mùa hạ được giảm bớt rất nhiều gánh nặng. Nhưng mặc dù là vậy, người lựa chọn thành thân vào mùa hạ cũng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì Đường triều quá nóng, mùa hạ càng nóng, như lồng hấp. Tân nương luôn băn khoăn giữa chuyện có nên tốn thêm tâm ý cho chuyện trang điểm, hoặc là cho chuyện mồ hôi đầy người.


"Ngươi ngày mai liền thành thân, hôm nay chạy qua đây làm gì?" Trong nhà thuỷ tạ, Nhiễm Nhan nhíu mày nhìn Lưu Thanh Tùng, "Chẳng lẽ là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân?"


"Được rồi đó, ta không có cái bệnh kiều quý này." Lưu Thanh Tùng phất tay nói. Dừng một chút, lại nói: "Ở Đại Đường ta không có băn khoăn bị đóng gông."


Động tác Nhiễm Nhan nâng Phù Tang uống dừng lại, "Trước thành hôn thì thôi, sau khi thành hôn nếu ngươi có lỗi với a Vận, ta mổ ngươi."


"Khụ! Kỳ thật nam nhân trung trinh không hai lòng giống ta, đã là vô tiền khoáng hậu." Lưu Thanh Tùng dõng dạc.


Thị tỳ chung quanh đều không khỏi che miệng cười khẽ.


Nhiễm Nhan nhìn hắn một cái, ý tứ là: Thấy không, đôi mắt quần chúng sáng như tuyết.


"Nói đi, sao lại vội vã thành hôn như vậy?" Nhiễm Nhan nói. Hôn kỳ là đã sớm định ra, nhưng Nhiễm Nhan vẫn luôn cảm thấy Nhiễm Vận tuổi không lớn, để tháng Chín tháng Mười thành hôn không phải càng tốt sao?


Nhiễm Nhan trước đó không hỏi, là cảm thấy Lưu Thanh Tùng có tính toán, nhưng giờ phút này hắn lập tức phải thành thân, còn chạy tới chỗ này tìm nàng nói chuyện, khó bảo đảm không phải là không có vấn để tâm lý.


"Ta là cảm thấy..." Lưu Thanh Tùng khụ một tiếng, nói: "Người sáng rọi bức người như ta, là một nhân vật qua đường đã hầu như che lấp hết hào quang của vai chính, ở trong những câu chuyện bình thường đều sẽ mang mệnh pháo hôi, trải qua tư tưởng giãy giụa liên tục, ta cũng đã dần dần tiếp thu sự thật là bản thân mình ưu tú đến như vậy."


Lưu Thanh Tùng sau khi vô cùng tang thương cảm thán, tiếp tục ba hoa: "Ta cưới a Vận, chủ yếu là ôm tâm thái cải trắng tốt không thể không ủi, không phải, là cải trắng tốt không thể để heo khác ủi, cũng không phải..."


Lời editor: Thấy tội Tiêu Tiêu, hỏi mà nơm nớp sợ bị ăn guốc,uống giấm mà phải uống từng hớp, cũng thấy tội Tô Tô, giết người quá soái nên mới để ấn tượng mạnh đến thành người tềnh trong mộng, ôi trời ơi tim của Lão chứa rất nhiều nam phụ làm sát thủ, ai cũng level Tô Tô hết, làm cái 'mỹ nam sát thủ đồ' chắc phải chen chúc trong một tờ A0.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play