Ba cái tiểu gia hỏa nhìn thấy Lưu Thanh Tùng, lập tức vui vẻ vỗ tay, trình độ cao hứng này không thua lúc nhìn thấy Tiêu Tụng, nếu bị hắn thấy được, không tránh khỏi lại đổ một lu giấm chua.


"Miêu miêu!" Nhược Nhược duỗi cánh tay nhỏ mềm mụp chỉ vào Trình Hoài Lượng, bàn tay còn lại thì cào cào Tiêu lão nhị bên cạnh bé.


Lực chú ý của Tiêu lão nhị dời khỏi người Lưu Thanh Tùng, sau khi thấy Trình Hoài Lượng lại thành hưng phấn dị thường, cười khanh khách nói: "Miêu miêu!"


"Ha!" Lưu Thanh Tùng duỗi tay bế Nhược Nhược lên, tận lực dùng ngôn ngữ đơn giản hỏi: "Cái gì miêu miêu?"


Cánh tay nhỏ xíu của Nhược Nhược vuốt lên mặt bánh bao, chân mày nhỏ nhíu lại nghiêm túc suy tư một lúc lâu, "Đại miêu miêu."


Vãn Lục che miệng cười nói: "Vừa rồi ở trong hoa viên nhìn thấy hai con mèo, nô tỳ liền nói cho tiểu lang quân và tiểu nương tử, là miêu miêu."


Nhược Nhược chắc là thấy mặt Trình Hoài Lượng đầy râu, liền nói là mèo.


"Ha ha!" Trình Hoài Lượng cười ha hả, nhịn không được muốn duỗi tay trêu đùa Nhược Nhược, "Tiểu nương tử này thật sự thú vị!"


Tiếng cười to như sét đánh, làm ba hài tử sợ tới mức sửng sốt, Nhược Nhược khi phản ứng lại, là hoảng sợ mà ôm cổ Lưu Thanh Tùng, khóc thút thít, hai tiểu tử thì ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn Trình Hoài Lượng, Tiêu lão nhị mếu máo, quay đầu lại ủi lên cái đùi tròn quay của Tiêu lão đại rồi khóc ầm lên.


Vành mắt Tiêu lão đại cũng đỏ hồng, bộ dáng như mưa gió sắp tới.


Hai bà vú sợ quá vội vàng chạy lại dỗ.


Nhiễm Nhan còn chưa lên tiếng, Lưu Thanh Tùng đã bất mãn nói: "Ngươi xem ngươi đi, làm hài tử sợ quá mức."


Trình Hoài Lượng ngượng ngùng gãi đầu, không biết làm sao mới tốt.


"Ba hài tử từ sau tiệc đầy tháng lần đó thì chưa gặp qua người sống, có chút nhát gan, không sao đâu." Nhiễm Nhan duỗi tay bế Nhược Nhược, nhẹ nhàng vỗ lưng bé trấn an.


Ba cái tiểu gia hỏa ngày thường gặp qua nam giới chỉ có Tiêu Tụng cùng Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Vân Sinh thỉnh thoảng cũng sẽ qua một chuyến, nhưng bởi vì dòng dõi cách biệt, hắn cũng bận việc sinh ý, tới không phải thường xuyên, coi như không kể đến. Ba người này đều coi là ôn hòa, bọn nhỏ đã bao giờ kiến thức qua động tĩnh cỡ sư tử rống như Trình Hoài Lượng này đâu.


"Nhược Nhược đừng khóc, thúc thúc đánh hắn cho con." Lưu Thanh Tùng nhấc chân đá.


Trình Hoài Lượng nhất thời không kịp đỡ bị trúng một đá, bật thốt lên một tiếng kêu đau, ba hài tử đột nhiên im bặt, mắt nhấp nháy nhấp nháy một bao nước mắt sôi nổi quay đầu nhìn.


Lưu Thanh Tùng vừa thấy hữu hiệu, lập tức đuổi theo đánh, Trình Hoài Lượng thấy ba hài tử thôi khóc, cũng không phản kháng, không ngừng né tránh, miệng ngao ngao la, "Khinh Tùng ca, ngươi làm bộ đánh là được, sao lại thật sự ra tay tàn nhẫn như vậy! Đằng nào hài tử nhìn cũng không hiểu!"


"Ta tay trói gà không chặt, ngươi là người luyện võ, còn chịu không nổi sao! Đừng có nói chuyện, đứng đắn mà kêu to đi." Lưu Thanh Tùng nói.


Hai tiểu tử thấy "đại miêu" bị đánh đến tán loạn, cười khanh khách, Tiêu lão nhị mới vừa rồi khóc dữ nhất lúc này vui vẻ nhất, cười đến đôi mắt cong cong mị thành một sợi chỉ, chỉ có thể thấy mấy cái răng sữa trong miệng.


Nhược Nhược thấy hai huynh trưởng cao hứng, cũng bắt đầu cao hứng theo.


Lưu Thanh Tùng sợ bị thương Nhược Nhược, liền đặt bé lên tịch, bắt đầu diễn trò đuổi đánh "đại miêu".


Tiêu Tụng vội vã trở về dùng cơm trưa, vừa qua khỏi nội môn, liền thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.


Bởi vì Nhiễm Nhan cùng bà vú ngồi ở mép tịch, đều bị hoa sen che khuất, nhìn từ góc độ của Tiêu Tụng, chỉ có thể nhìn thấy Lưu Thanh Tùng đang đuổi đánh Trình Hoài Lượng đuổi đến cao hứng, Trình Hoài Lượng còn thỉnh thoảng la lên, "Đuổi theo ta đi! Đuổi theo ta đi!"


Lưu Thanh Tùng thì nói: "Đánh bẹp ngươi con mèo bự này!"


Rất có hiệu quả gây hiểu lầm!


Tiêu Tụng bước nhanh lên hành lang gấp khúc, thấy trên tịch mấy tiểu gia hỏa đang vui vẻ, lúc này mới hiểu rõ là chuyện gì, khụ một tiếng, "Hai người các ngươi đừng chạy nữa."


"Cửu Lang ngươi đã về rồi!" Lưu Thanh Tùng dừng lại, quẹt mồ hôi đầy đầu nói.


Trình Hoài Lượng lau mồ hôi, đi đến cạnh Tiêu Tụng, "Cửu Lang, vụ án thế nào rồi? Đức Kiển có chuyện gì không?"


"Gia gia." Nhược Nhược nãi thanh nãi khí gọi.


Tiêu Tụng ngẩn ngơ, rồi mừng như điên, gia gia, ý là 'a gia' a! Đây là lần đầu tiên nữ nhi gọi hắn, trước đó tuy đã dạy rất nhiều lần, nhưng hài tử có lẽ chỉ mới biết phát âm từ đơn giản, hơn nữa đều là hai chữ lặp lại, căn bản sẽ không gọi "A gia, mẫu thân". Nhược Nhược vậy mà lại gọi ra "Gia gia".


"Nữ nhi ngoan, gọi lần nữa." Tiêu Tụng bế bé lên nói: "Gọi a gia."


"Gia gia." Nhược Nhược thấy Tiêu Tụng cao hứng, liền nhếch miệng cười.


Hai tiểu tử cũng vỗ tay gọi theo, "Gia gia, gia gia."


Tiêu Tụng nhất thời mừng rỡ đến không biết làm gì, liền hôn mỗi đứa một cái, "Hài tử của Tiêu mỗ rất thông minh."


Nhiễm Nhan cũng cao hứng, nói với hai tiểu tử: "Gọi mama, mama."


Hài tử đối với từ ngữ như 'mẫu thân' không mẫn cảm, Nhiễm Nhan liền theo cách gọi ở hiện đại. "ma ma" rất dễ gọi, so với 'gia gia' còn đơn giản hơn nhiều, hai đứa nhỏ lập tức biết gọi, "Ma ma."


"Ta nhất định phải sinh cái nữ nhi!" Lưu Thanh Tùng nói giọng chua lè. Hắn đời này yêu nhất chính là tiểu loli, cuộc sống tốt đẹp chính là mang theo tiểu loli đi xem cá vàng, đơn thuần mà xem cá vàng cũng được.


Trình Hoài Lượng mang vẻ mặt thần kỳ mà nhìn chằm chằm ba con người nho nhỏ, hắn căn bản không nhớ hai hài tử con vợ lẽ của mình kia là khi nào biết gọi "a gia", giờ phút này đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, mặc kệ là đích hay là thứ, đều là hài tử của hắn a, vậy mà hắn chưa từng trải qua khoảnh khắc tốt đẹp như vậy.


Lưu Thanh Tùng cười tủm tỉm mà chồm qua, "Nhược Nhược! Gọi thúc thúc."


"Tùng Tùng." Nhược Nhược nãi thanh nãi khí gọi. Bé cắn âm không rõ, nghe tới lại giống như gọi tên hắn.


Lưu Thanh Tùng cũng không ngại, vui sướng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé, "Thật ngoan"


Trêu hài tử một hồi, Nhiễm Nhan phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, sau đó mang Nhược Nhược cùng với hai tiểu tử trở về nội viện cho bú.


Sau khi hài tử rời đi, thị tỳ dọn tịch lớn đi, ba người ngồi quỳ xuống, từng người bưng chén trà lên uống mấy ngụm.


Trình Hoài Lượng nhịn không được hỏi: "Cửu Lang, Đức Kiển hắn đến tột cùng có tham dự gây án hay không?"


"Khó nói." Tiêu Tụng buông chung trà, hơi thu nụ cười trên mặt, "Có người thấy, Đức Kiển ở Cẩm lâu dùng cơm xong rồi đi Khúc Giang, nhưng lại không ai thấy hắn ở Khúc Giang làm cái gì, chuyện này sợ là phiền toái."


"Đây tất nhiên là có người hãm hại." Lưu Thanh Tùng nói.


Tiêu Tụng nói: "Vậy cũng phải có chứng cứ mới được. Hiện tại nhân chứng vật chứng không có, hơn nữa sự tình phát triển theo hướng rất bất lợi với hắn."


Trình Hoài Lượng thở dài, "Càng lúc càng khó hiểu, Cửu Lang, từ nhỏ ngươi đã thông minh, ngươi nghĩ cách a!"


Ngón tay thon dài của Tiêu Tụng vỗ vỗ miệng ly, hắn hiện tại có thể thoát ra được đã là tốt lắm rồi, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: "Yên tâm đi, nếu các ngươi đều tin tưởng Đức Kiển không giết người, chỉ cần sự thật là như thế, ta nhất định có thể cho hắn một cái trong sạch, nhưng nếu chính hắn làm bậy...cả triều văn võ bao nhiêu đôi mắt nhìn chết cứng vào vụ án này như vậy, ta cũng không có bản lĩnh thông thiên để giữ được hắn."


Hiện tại cả Đại Đường, trên có thiên tử, dưới có bá tánh, có ai không chú ý vụ án này? Tiêu Tụng ngày thường làm việc nhìn có vẻ như không bó tay bó chân, nhưng đó đều là hắn lượng sức mà đi, nếu không bị bức đến tuyệt lộ, hắn đương nhiên sẽ không thử đi khiêu chiến hoàng quyền.


Một lát sau, có thị tỳ đến thỉnh ba người đi dùng cơm trưa.


Cơm trưa xong, Tiêu Tụng lại vội vàng chạy về công sở.


Thời gian sau đó, Tiêu Tụng đều là trời chưa sáng đã đi, có đôi khi giữa trưa cả thời gian trở về ăn cơm cũng không có, có hai đêm còn tra án trắng đêm. Người của Tam tư cũng như hắn, vì một vụ án này mà bận đến xoay vòng. Dù gì thánh thượng chỉ cho thời gian một tháng, thoạt nhìn rất dài, nhưng một khi bắt đầu tra, thời gian liền như thoi đưa, bất tri bất giác đã qua nửa tháng.


Nhiễm Nhan cũng đau lòng hắn mệt nhọc, mỗi ngày đều giúp hắn sửa sang lại tư liệu vụ án, ngẫu nhiên còn cùng nhau phân tích vụ án.


Toàn bộ vụ án dần dần trồi lên mặt nước.


Mọi chuyện bắt đầu, là Thái Tử bất mãn cung thần khuyên can, dần dần thành ngược đãi bọn họ, cung thần giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng. Nhưng thời gian dài, có người đã bắt đầu chịu không nổi. Thông qua tìm hiểu của tam tư với người nhà của người bị hại, trước khi người bị hại chết đi từng có cảm xúc phẫn nộ, hơn nữa còn nói ra miệng, là muốn viết tấu chương tố giác việc này, buộc tội hành vi vô đạo của Thái Tử.


Lúc đầu chết ba người, một người là Tư nghị lang, một người là hầu đọc, còn có một nội thị. Hai người trước đều chết ngay trong nhà mình, nội thị thì bị vứt xác vào Khúc Giang.


Lần thứ hai thụ hại là bốn người, Ngân Thanh Quang Lộc đại phu kiêm Thái Tử Tả thứ thủ Trương Huyền Tố bị tập kích ở Khúc Giang, thân trúng vài đao gần mất mạng, cùng với một quan viên khác ở bên cạnh là vô tội bị giết; Thái Tử Trung xá nhân Lưu Phẩm Nhượng bị ngược đãi đến chết ở Khúc Giang, một người là Thái Tử Trung thứ tử bị ngược đãi dẫn đến tắc động mạch rồi chết trong Đông Cung, hơn nữa còn bị dời xác đến thiên điện.


Ba người này đều là gián thần, có trách nhiệm quy phạm, giám sát lời nói việc làm của Thái Tử.


Sáu người nói trên, đều có một điểm giống nhau, đó là có thể trực tiếp tiếp xúc với Thái Tử.


Lý Đức Kiển sở dĩ bị cuốn vào trong đó, là vì vị Thái Tử Trung thứ tử kia trước khi chết đã từng mời hắn đến Cẩm lâu ăn cơm, rồi sau đó lại đi Khúc Giang.


Hiện giờ điều tra ra, trong ba người chết lần đầu tiên, ngoại trừ nội thị, hai người khác đều là bị sát thủ ám sát bỏ mình.


Lần thứ hai, Trương Huyền Tố cũng là lọt vào sát thủ ám sát.


Trong sáu vụ này, có hai vụ đều là phát sinh ở Khúc Giang.


Mà ở thời điểm phát hiện xác chết trôi trên Khúc Giang, Lý Đức Kiển đang ở đó du hồ, hắn có thuyền, hơn nữa chuyện du hồ là từ hắn khởi xướng, hắn hoàn toàn có thể bí mật tới Khúc Giang trước rồi vứt thi thể vào trong nước, sau đó lại thản nhiên từ nhà gặp gỡ mọi người. Cũng có khả năng hắn chở thi thể trên thuyền, thừa lúc người khác không chú ý mà vứt xác, nhờ đó có được nhân chứng. Thậm chí, Lý Đức Kiển căn bản không cần tự mình đi vứt xác. Khi Trung xá nhân Lưu Phẩm Nhượng tử vong, Lý Đức Kiển lại có thị tì sai vặt trong phủ làm chứng là hắn ở trong phòng ngủ, độ tin cậy hiển nhiên không đủ.


Xem xong những thứ này, cả Nhiễm Nhan cũng không tin Lý Đức Kiển không có quan hệ gì với vụ án này. Hơn nữa người quăng Lưu Phẩm Nhượng từ trên gác mái xuống kia, thân phận khó bề phân biệt, nếu người nọ là Lý Đức Kiển, cũng có thể hiểu được.


"Cũng cảm thấy Đức Kiển khó có thể phủi sạch việc này đi?" Tiêu Tụng vừa mới tắm gội quá, từ phía sau ôm lấy nàng.


"Đúng vậy." Nhiễm Nhan thở dài.


Tiêu Tụng nhíu mày nhìn hồ sơ, một lúc lâu sau, mới nói: "Kỳ thật ngày ấy lúc ta lên thuyền tắm rửa, khi đi ngang qua một gian phòng, nghe thấy bên trong có hỗn hợp dược hương cùng đàn hương, cực kỳ nồng, ta từ nhỏ lớn lên cùng Đức Kiển, đương nhiên biết hắn không thích mùi nồng."


Nhiễm Nhan kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play