Tim Nhiễm Nhan căng thẳng, truy vấn: "Bọn họ đi đâu để tìm hung phạm?"
Thị vệ kia chần chờ một chút, chắp tay nói: "Thỉnh Hiến Lương phu nhân thứ lỗi, đây là công vụ, thuộc hạ không dám nói bậy."
Nhiễm Nhan nghe vậy biết có ép hỏi nữa cũng vô dụng, lập tức lên ngựa, mang hộ vệ cùng nhau đến chỗ tửu lầu san sát ở hướng nam tìm người.
Trải qua sức nóng chói chang của mặt trời giữa trưa, xung quanh Khúc Giang giống như lồng hấp, trong nhiệt khí có lẫn mùi cỏ cây nồng đậm, làm người thở không nổi, đầu Nhiễm Nhan choáng váng từng đợt.
Thái dương dần dần trôi về phía tây, toàn bộ thị vệ nhìn Nhiễm Nhan với ánh mắt vạn phần sùng kính, thời tiết như vậy, ở bên ngoài nửa canh giờ giống như là mới được xách từ trong nước ra, cả bọn họ cũng sắp chống đỡ không nổi, mà Nhiễm Nhan vẫn chống cự cho đến hiện tại. Nàng thấy mọi người đã đầy mặt mệt mỏi, liền để cho bọn họ đến một quán rượu nhỏ uống chút nước muối loãng, nghỉ ngơi thời gian khoảng một chén trà nhỏ.
Mắt thấy chiều hôm buông xuống, đội chính nhắc nhở: "Phu nhân, trời sắp tối, không quay về phường môn sẽ đóng cửa."
Nhiễm Nhan nhíu mày, bọn họ đã tìm hai canh giờ có thừa, chỉ từ người qua đường nghe được hành tung một lần, vẫn là ở cánh rừng bên kia. Nàng suy nghĩ một lát hỏi: "Người bên nhà cũ đã tới chưa?"
"Tới rồi, nhưng vì sợ kinh động phủ nha, cho nên tới từng nhóm. Tổng cộng có 240 người, phân làm ba đợt, nhóm đầu tiên một trăm người, ước chừng còn khoảng nửa khắc nữa là xong." Đội chính đáp.
"Tìm, nhất định phải tìm được Hầu gia, xác nhận hắn bình yên vô sự mới rời đi." Nhiễm Nhan cứng rắn nói.
Sức quan sát của Tiêu Tụng rất nhạy bén, mặc kệ là đối với người hay là đối với việc, cho nên bình thường muốn hạ thủ với hắn cũng không dễ dàng. Nhưng hắn tổng cộng chỉ có 40 hộ vệ, đã cho Nhiễm Nhan hết 30, bên người cũng chỉ còn có 10 người, nếu Tôn Chấn thật sự hạ sát tâm, hẳn là có cơ hội đắc thủ.
Nhiễm Nhan tin tưởng, Tiêu Tụng sẽ không dễ dàng bị người ngăn chặn như vậy, nhưng vạn nhất bên người hắn nhân lực lượng đơn bạc, đang chờ có người đến cứu, mà nàng lại bỏ qua cơ hội này, vậy thì nàng cả đời đều sẽ không tha thứ cho mình!
Đội chính chắp tay đáp: "Dạ!"
"Chờ người bên nhà cũ đến, cùng nhau vào rừng tìm kiếm." Nhiễm Nhan xuống ngựa, tìm một gian trà lâu, lấy chút nước lạnh giảm bớt chứng cảm nắng của mình.
Ngồi trong chốc lát, hộ vệ nhà cũ liền đến, Nhiễm Nhan lệnh cho hai mươi người điều tra ở các tửu lầu, một khi phát hiện có tình huống, nếu có nguy cấp, không được hành động thiếu suy nghĩ, lập tức phái người tới thông tri cho bọn họ.
Gần trăm người mang theo đuốc vào rừng, sắc trời còn có chút ánh sáng, thừa lúc này, mọi người trước tiên tìm dấu vết trên mặt đất. Cỏ cây xanh um, nếu có nhiều người đi qua, không có khả năng không lưu lại dấu vết.
Từ lúc bắt đầu bị tập kích, đội chính liền chú ý đến Nhiễm Nhan, sức bình tĩnh và nhẫn nại của nàng cả hắn cũng tự than thở không bằng, cho nên khi Nhiễm Nhan quyết định muốn cùng đi tìm người, hắn cũng không ngăn cản.
Nhiễm Nhan áp xuống lo lắng trong lòng, nhiều lần đều là nàng dựa vào Tiêu Tụng, nhưng bản thân nàng cũng không phải là người không có chỗ dựa liền một bước khó đi.
"Phu nhân! Tìm được tung tích!" Hộ vệ nói.
Nhiễm Nhan nói: "Trước hết phái vài người đi trước dò đường, chúng ta theo sau."
Sắc trời càng lúc càng tối, cây rừng sinh trưởng rất tươi tốt, ánh trăng len lỏi vào trong căn bản không có tác dụng chiếu sáng gì, người đằng trước đều đốt đuốc. Trong bụi cỏ côn trùng kêu ầm ĩ, mọi người đều tận lực thả nhẹ động tác. Cũng may Khúc Giang là nơi dùng cho người Trường An du ngoạn, cho tới giờ cũng chưa phát hiện có mãnh thú, cho nên không cần lo lắng bị mãnh thú tấn công.
Yên lặng đi chừng hai khắc, người dò đường phía trước bỗng nhiên lộn trở lại, hạ giọng hồi bẩm: "Phu nhân, đội chính, phía trước có nhà ở, là mấy cái tửu lầu. Bất quá dấu chân rất loạn, hầu như cửa sau của tửu lâu nào cũng có dấu chân."
Người Đường triều yêu rượu, cho nên nơi phục vụ ăn chơi tiêu khiển như Khúc Giang này, xung quanh tửu lầu san sát, có nơi mật độ dày đặc một căn tiếp nối một căn, sẽ không có chuyện không có sinh ý.
"Ta đi xem." Nhiễm Nhan ruổi ngựa đi ra phía trước, đội chính phất tay lệnh cho hai ba mươi người đi theo.
Lúc sắp tới nơi, Nhiễm Nhan xuống ngựa đi bộ đến gần, dù gì ngựa cũng không phải người, vạn nhất vô tình phát ra tiếng phì phì từ mũi để bị người phát giác làm sao bây giờ.
Ở hơn mười trượng phía trước, có ba căn tửu lầu, mỗi một căn cách nhau vài chục trượng, tiếng đàn sáo ầm ĩ đứng ở chỗ này cũng nghe được rõ ràng, mà trên mặt đất quả nhiên là như lời hộ vệ, dấu chân thập phần hỗn độn, ở cửa sau mỗi cái tửu lầu, đều có dấu chân đi qua. Nhiễm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, nương theo ánh trăng cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất. Kỳ thật có khác biệt rất nhỏ, dấu chân trùng lên nhau, nhưng Nhiễm Nhan có thể phân biệt rất rõ ràng cái nào dẫm trước, cái nào dẫm sau, căn cứ vào cái này, có thể phán đoán ra bọn họ cuối cùng tiến vào căn tửu lầu nào.
Dò xét mấy trượng phía trước, lại quan sát không khí của ba căn tửu lầu, Nhiễm Nhan kết luận người của tam tư tiến vào cuối cùng chính là căn nằm ở ngoài cùng bên phải kia.
"Triệu tập người, lệnh người đi đem hết người từ nhà cũ dẫn lại đây." Nhiễm Nhan phân phó, dừng một chút chuyển hướng đội chính, "Tìm cho ta một thân nam trang."
"Được!" đội chính đáp lời.
Đang ở trong rừng, đi đâu tìm nam trang? Đội chính đành phải vào trong đội ngũ tóm một người thoạt nhìn nhỏ yếu nhất, kêu hắn cởi áo ngoài ra.
"Phu nhân, điều kiện hữu hạn, chỉ có thể tìm y phục đã mặc!" đội chính hai tay dâng y phục lên, vốn tưởng rằng Nhiễm Nhan sẽ ghét bỏ, ai ngờ hắn còn chưa nói xong, Nhiễm Nhan đã ôm lấy y phục, lắc mình tiến vào sau một thân cây to bằng hai người ôm.
Một lát sau, Nhiễm Nhan một thân hắc y bước ra. Tóc cũng tháo ra, quấn lên đỉnh đầu thành một cái búi tóc. Ngày thường nàng đều tỉa tóc, sẽ không nuôi dài như nữ nhân bình thường ở Đường triều, bởi vậy có thể dễ dàng búi thành một búi đơn giản.
Nàng trầm ngâm một chút, nói: "Trước hết tìm hai ba người vòng đến cửa chính, làm như khách đi uống rượu đi nhìn thử tình huống trong tửu lầu."
Đội chính nhìn một chút, đám người từ nhà cũ đến, y phục thoạt nhìn cũng không chói mắt, liền chỉ ra hai người đi điều tra.
Nhiễm Nhan đứng ở bìa rừng, gió đêm mang đến một tia lạnh lẽo, bực bội và khẩn trương trong lòng cũng dần dần dịu xuống. Mỗi một lần, khi chân chính sắp gặp chuyện nàng chưa từng sợ hãi, cũng chưa lùi bước. Cả việc đích thân đi giải phẫu thi thể Tần Vân Lâm, tay nàng nắm dao nhỏ vẫn ổn trọng như ngày thường không có bất luận cái gì khác biệt. Nhưng những ngày sau đó, nàng không thể thoát ra khỏi ác mộng.
Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm ánh sáng trong tửu lâu, tay phải hơi nắm lại. Chiều hôm nay mới nắm tay hắn a...bây giờ đã xảy ra biến cố này, chỉ mong hết thảy an ổn đi.
Thời gian chừng hai ngụm trà, từ gác mái tửu lâu kia loáng thoáng truyền đến thanh âm hộ vệ, "Đội chính, trong tửu lầu không có một ai còn sống."
Không có một ai sống...nghĩa là tất cả đều chết?
Tim Nhiễm Nhan đột nhiên kinh hoàng, nàng nỗ lực bảo trì bình tĩnh sắp sụp đổ trong khoảnh khắc, lập tức bất chấp, liền xông ra ngoài. Đội chính tức khắc lệnh người chạy theo, tới cửa sau, một hộ vệ nâng chân đá cửa, hắn dùng sức quá mạnh, nhưng cửa sau căn bản không đóng, cả người đã nhào vào trong.
Hai mươi hộ vệ đi phía trước mở đường, Nhiễm Nhan vội vã đi vào, trong viện có mấy vũng máu, lại không có thi thể.
Nhiễm Nhan xem xét khắp nơi trong tửu lầu, cũng chưa phát hiện thi thể, liền theo thang lầu bước lên gác mái.
Mới đi vài bước, nàng liền chậm lại.
Không đúng! Hai hộ vệ kia sau khi la lên, vì sao không phát ra động tĩnh nữa? Nhiễm Nhan lặng lẽ lui về phía sau, cũng giơ tay ra hiệu hộ vệ cùng lui lại.
Mọi người không biết nguyên do, nhưng thấy nàng thần sắc ngưng trọng, cũng lập tức nín thở lui lại.
Chờ bọn họ đi vào trong viện, cửa sổ gác mái bỗng nhiên mở ra, phịch một tiếng một vật nặng bị ném xuống.
Mọi người nhìn kỹ, không khỏi kinh hãi, thi thể kia chính là một hộ vệ vừa rồi tiến vào thăm dò!
"Hiến Lương phu nhân, ngươi thật đúng là làm người giật mình." Trên lầu sâu kín truyền xuống một thanh âm, có lẽ là đã cố tình biến đổi, nghe không ra âm sắc nguyên bản.