Hơn mười hộ vệ xuyên qua rừng cây hai bên, nhanh chóng tới gần gác mái.


Người bên trong gác cũng phát hiện ra hộ vệ, tức khắc có chút hoảng loạn, mũi tên bắn ra cũng dừng lại, có vẻ như chuẩn bị thoát đi. Một hộ vệ che chở tôi tớ của Lưu Phẩm Nhượng chạy vội về hướng bên này để tránh, những hộ vệ còn lại thì vội vàng đi cứu mấy sinh đồ Quốc Tử Giám kia.


Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, nhìn hai người đang khập khiễng tới gần, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh – dưới bóng cây, Tôn Chấn ngồi quỳ trên tịch, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát hoa văn trên vải dệt, hắn nói: Nghe nói Hiến Lương phu nhân có quen biết với Lưu xá nhân mới được điều nhiệm tới Đông Cung?


Hôm nay ta mới biết được, Lưu xá nhân đã mất tích nhiều ngày.


Hiến Lương phu nhân có biết người nào bên cạnh hắn không? Phó tì linh tinh gì đó cũng được.


Nếu chưa từng gặp phải chuyện này, Nhiễm Nhan chỉ coi như Tôn Chấn là vì án kiện mà bôn ba, nhưng mà mới cách hai khắc liền bị tập kích, bây giờ nhớ lại, đó là những câu dò hỏi, có những câu là bẫy rập.


Thì ra hết thảy những chuyện này, là một cái liên hoàn kế, ám sát Trương Huyền Tố, dẫn Tiêu Tụng vào tròng. Trong đó còn có rất nhiều điểm mấu chốt nghĩ không ra, nhưng sự thật giờ đã bày ra trước mắt!


Tôn Chấn...hắn rõ ràng là một quan viên chính trực như vậy! Lưu Thanh Tùng cũng có vẻ như khá quen thuộc với hắn, Lưu Thanh Tùng tuy rằng làm người không đứng đắn, nhưng cũng rất có khả năng nhìn người, sao lại nhìn không ra hắn trong ngoài bất nhất?


Hơn phân nửa Tôn Chấn vốn chính là người thành thật, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà "bị ép" hoặc "bị lợi dụng" làm ra loại chuyện này.


Chỉ có loại người này mới có thể qua mắt được Tiêu Tụng...


Những ý nghĩ này vừa điện quang hỏa thạch hiện lên trong đầu, Nhiễm Nhan đã chỉ vào tôi tớ của Lưu Phẩm Nhượng, lạnh lùng nói: "Giết hắn!"


Hộ vệ đang đỡ hắn nhất thời không phản ứng kịp, không khỏi ngây ngốc.


"Lập tức giết hắn!" Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.


Khi hộ vệ có phản ứng, "tôi tớ" kia đã móc một thanh đoản đao từ trong tay áo ra, đâm vào bụng hộ vệ kia.


Hộ vệ đang bảo hộ bên cạnh Nhiễm Nhan lập tức rút đao bảo vệ Nhiễm Nhan, lại không dám rời nàng nửa bước.


"A!" hộ vệ kia nhất thời không kịp né, tên 'tôi tớ' kia dễ dàng đắc thủ, một đao đâm vào bụng, máu tươi lập tức trào ra.


Nhiễm Nhan hơi kinh hãi, các hộ vệ đều mặc áo giáp, người này vậy mà không thèm nhìn đã đâm trúng ngay khe hở ở bên sườn, hiển nhiên là một sát thủ rất có kinh nghiệm!


Dưới chân hoàng thành, hộ vệ Nhiễm Nhan mang bên người đều chỉ đeo đao kiếm, căn bản không có vũ khí công kích từ xa, bọn họ cũng không dám rời khỏi Nhiễm Nhan, chỉ phải hướng về mấy hộ vệ còn đang cứu trị đám sinh đồ bên kia hét lớn một tiếng, "Bảo hộ phu nhân!"


Chúng hộ vệ kia vừa nghe, lập tức cầm đao chạy tới.


Người nọ từ trên mặt đất bò dậy, trong tay không biết khi nào có thêm một ống tụ tiễn, nâng tay liền phát động cơ quan, ba mũi tên mang theo âm thanh xé gió phá không bay về phía Nhiễm Nhan.


Loại tên này ngắn nhỏ hơn cả ngón tay, hộ vệ không có nắm chắc là có thể dùng đao kiếm đánh rơi, hắn cắn răng, phi thân nhào tới, muốn thay Nhiễm Nhan chắn tên.


Trong lòng Nhiễm Nhan lúc này đã lạnh lẽo, cả cảm giác bị cảm nắng cũng bị bức lui vài phần, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, thấy hộ vệ nhào tới liền hiểu rõ của hắn, lập tức thuận thế kéo hắn một cái, hai người lăn từ trên ngựa xuống, ba mũi tên ngắn kia vừa lúc sượt qua đùi Nhiễm Nhan.


Trước mắt biện pháp tốt nhất chính là giết thích khách kia, một hộ vệ khác cũng quản không được nhiều, trực tiếp giục ngựa xông tới.


Sát thủ kia vừa thấy một kích chưa đắc thủ, ngay sau đó đã bắn ra lần thứ hai, vẫn là một phát ba mũi, nhưng vì hộ vệ hai bên đã xông đến gần, hắn lần này mất đi chính xác.


Nhiễm Nhan mắt thấy tay cột tụ tiễn của thích khách bị chặt xuống, vội vàng nói với hộ vệ đang che chở nàng: "Đi mau, đi tìm viện binh, phu quân có thể có nguy hiểm."


"Phu nhân, đi nơi nào tìm viện binh? Trong phủ đã không có bao nhiêu người có thể vận dụng!" hộ vệ nói.


Thị vệ trong phủ và ám vệ riêng của nàng đều không thể lộn xộn, trong nhà còn có ba đứa bé, bọn chúng quá nhỏ, chịu không nổi biến cố gì...nhưng Tiêu Tụng cũng không thể xảy ra chuyện a!


Trước đó nhìn bộ dạng Tôn Chấn, là phân phó người điều binh đi truy tìm sát thủ, ai biết hắn có thể nhân cơ hội này hạ sát thủ với Tiêu Tụng hay không!


Tình hình trước mắt rất có bộ dáng binh hoang mã loạn, chẳng lẽ Thái Tử muốn binh biến? Đừng nói là như vậy thì hợp hay không hợp thời cơ, mặc dù hắn muốn binh biến, đối phó nàng và Tiêu Tụng làm cái gì?


Hộ vệ thấy nàng xuất thần, không khỏi hỏi lại lần nữa: "Phu nhân? Đi đâu để điều binh?"


Đúng vậy, đi đâu để điều binh? Quân đội Đại Đường sao có thể cứ muốn là điều động?


"Nhà cũ!" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra, nàng không phải còn có một công chúa tẩu tử sao? Hộ vệ bên người công chúa không 100 cũng có 80, hơn nữa nhà cũ còn có hộ vệ nguyên bản khi Tống Quốc Công rời đi còn lưu lại đó, hẳn là có không ít người có thể dùng.


"Dạ!" hộ vệ lĩnh mệnh, đưa tới hai người khác bảo hộ Nhiễm Nhan, lập tức xoay người lên ngựa.


Nhiễm Nhan quay đầu phân phó một hộ vệ khác, "Vào thành hỏi thăm một chút, các nơi đóng quân có dị động gì hay không?"


"Dạ!"


Lại thêm một hộ vệ lĩnh mệnh mà đi.


Gác mái bên kia đã ngưng giao chiến, hơn mười hộ vệ chạy tới. Mà thích khách bên này vừa thấy chạy trốn vô vọng, trong lúc giao thủ đã uống thuốc độc tự sát.


Người của phủ nha đã đuổi tới, vừa thấy tình hình hiện trường, tức khắc đại kinh thất sắc, vội vàng sai người nâng đám sinh đồ bị thương vào thành chạy chữa.


Nhiễm Nhan hơi nhẹ nhàng thở ra, nếu người phủ nha đã có thể tới, chứng tỏ là còn không đến mức nghiêm trọng như binh biến. Nhưng...Tiêu Tụng vẫn còn nguy hiểm, vạn nhất khi Tôn Chấn đang tìm kiếm sát thủ thừa dịp loạn lạc động thủ với Tiêu Tụng, đến lúc đó lại có một lý do để thoái thác trách nhiệm, nói là bị sát thủ giết chết...Đây không phải do Nhiễm Nhan nghĩ nhiều, cũng như trường hợp hỗn loạn vừa rồi đây, nếu có nội gian thật sự bắn nàng một mũi tên, ai có thể nói rõ đến tột cùng có phải là bị thương trong lúc bị phục kích hay không?


"Trong các hộ vệ có bao nhiêu tử thương?" Nhiễm Nhan hỏi.


"Hồi bẩm phu nhân, bảy người trúng tên, không có tử vong." Một hộ vệ dẫn đầu đáp.


Nhiễm Nhan đưa mắt nhìn qua, hầu như mỗi người trên người đều có màu sắc, bọn họ nói bị thương ước chừng là trọng thương đến mức không thể hành động.


"Bảy người lưu lại, theo người phủ nha trở về chữa thương, cũng hiệp trợ điều tra, những người còn lại đi theo ta." Nhiễm Nhan một khắc cũng chờ không nổi, nàng không dám tưởng tượng, nếu Tiêu Tụng thật sự xảy ra chuyện, những ngày sau này của nàng sẽ như thế nào.


Nhiễm Nhan phân phó hai người lưu lại, chờ cứu binh từ nhà cũ đến, kêu bọn họ đến hội họp ở chỗ tiểu các mà Trương Huyền Tố bị tập kích kia.


Phát sinh chuyện này, làm Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy, con người, thật sự là giả dối đến không thể tin nổi!


Cũng như kiếp trước, trợ lý bên người nàng kia, văn nhã hữu lễ, khiêm tốn hiếu học, nhưng mà chính một người như vậy, lại là một tên sát nhân cuồng! Lại như Hà tự chính, mang một bộ dạng chính trực nhiệt tâm, xoay mặt liền có thể thọc ngươi một đao, càng như Tôn Chấn, Nhiễm Nhan đối với hắn cũng không phải là quá quen thuộc, chỉ thấy qua vài lần, nhưng đã từ miệng không chỉ một người mà nghe được người này bản tính cương trực, trình độ xử án không thua Tiêu Tụng, hôm nay cũng dính dáng vào chuyện này, muốn hại tính mạng nàng.


Địch ở trong tối, thật sự khó lòng phòng bị.


Nhiễm Nhan một đường phi nhanh đến nơi, nơi đó còn không ít người đang canh giữ, Nhiễm Nhan xuống ngựa vội vàng đi qua, tùy tiện tóm một người để hỏi: "Có thấy Tiêu Thị lang đâu không?"


Người nọ liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, nhận ra nàng là phu nhân của Tiêu Tụng, liền chắp tay nói: "Tiêu Thị lang cùng Tôn Thiếu khanh đi bắt nghi phạm rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play