Editor: Uyên Uyên

Diệp Chức nhìn tin nhắn của Địch Tư Lạc, ánh mắt có chút lạnh. Cậu đặt điện thoại xuống, thêm nước nóng vào nồi rồi bắt đầu hấp bánh bao. Trong phòng ngủ, Thẩm Duy Hi ngáp một cái đi ra.

Thấy Thẩm Duy Hi cầm chìa khóa và ví tiền trên bàn đi ra huyền quan, Diệp Chức nhịn không được nói, "Duy Hi, không ăn sáng sao?"

Tối hôm qua Thẩm Duy Hi đưa Diệp Chức trở về, sợ cậu ở một mình lại sợ hãi nên ở lại một đêm với cậu. Chỉ là sáng nay vừa mới thức dậy, nghĩ rằng Địch Tư Lạc nói không chừng đang ở nhà chờ hắn trở về, đáy lòng hắn đột nhiên có chút áy náy, cảm thấy mình không nên ở lại đây lâu nữa.

"Em ăn một mình đi, anh không ăn."

Thẩm Duy Hi vội vàng đi ra ngoài, vừa lên xe liền mở điện thoại kiểm tra, không có một cuộc gọi nào của Địch Tư Lạc, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác buồn bực.

Trở lại Thẩm gia, bảo mẫu nói cho hắn biết, Địch Tư Lạc đã đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, không có ở nhà.

Thẩm Duy Hi cũng không biết nghĩ cái gì, quỷ thần xui khiến cũng đi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa ở ngoại ô.

Sau khi thay quần áo để cưỡi ngựa, vừa đi đến bãi cỏ, hắn liền nhìn thấy Địch Tư Lạc đang cưỡi trên một con ngựa nâu cao lớn. Thanh niên mặc áo khoác hai hàng nút màu đen kiểu Anh, đôi chân thon dài được che giấu sau đôi boots màu đen, vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp. Từ dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt sáng ngời mà kiên định, nhất thời khiến hắn không thể dời mắt.

Hắn cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, từ phía sau đuổi theo cậu.

Địch Tư Lạc cuối cùng cũng chú ý tới hắn, hơi nghiêng mặt sang một bên, đường cong của xương quai hàm mượt mà mê người.

"Sao anh lại đến đây?"

"Không muốn đến công ty, đến đây thư giãn, hít thở không khí trong lành."

Địch Tư Lạc gật đầu, không hỏi nhiều, tự mình đi về phía trước.

Thẩm Duy Hi đoán là cậu đang tức giận vì chuyện hôm qua mình đi gặp Diệp Chức, cho nên mới không để ý đến hắn, đáy lòng hắn toát ra chút vui vẻ.

"Tối hôm qua là do Diệp Chức thiếu chút nữa xảy ra chuyện nên tôi mới qua xem. Cậu giận tôi sao?"

Địch Tư Lạc nắm dây cương, nhìn khu rừng ở đằng xa, khẽ mỉm cười.

"Cậu ta là em họ của tôi, tôi đương nhiên không muốn nhìn thấy cậu ta xảy ra chuyện, tôi tại sao có thể tức giận chứ."

Thẩm Duy Hi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xuất phát từ nội tâm áy náy, hắn chủ động đề nghị mời Địch Tư Lạc đi ăn cơm trưa.

Từ câu lạc bộ đi ra, hắn lái xe đưa Địch Tư Lạc đến nhà hàng. Lúc đầu trên đường đi rất thuận lợi, nhưng khi đi qua một ngã tư, một chiếc xe tải từ đối diện chạy tới bỗng nhiên bị nổ lốp, trọng tâm không ổn định, thiếu chút nữa đâm vào bọn họ. Thẩm Duy Hi đánh vô lăng, miễn cưỡng tránh khỏi chiếc xe tải, đầu xe đâm vào một gốc cây.

Cũng may không gặp nguy hiểm, Thẩm Duy Hi đổ mồ hôi lạnh, đang định nhìn Địch Tư Lạc ở bên cạnh như thế nào, lại phát hiện cả người cậu mềm nhũn nằm trên ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khó khăn thở hổn hển, giống như một người chết đuối trong biển sâu vậy.

Kiếp trước, Địch Tư Lạc xảy ra tai nạn xe hơi cũng chính là vì đâm vào một chiếc xe tải, cảnh tượng vừa rồi gợi lên ký ức thảm thiết nhất của cậu.

Tiếng va chạm lớn làm màng nhĩ cậu đau nhức, cậu nhớ túi khí bật ra, sau đó xe của cậu đâm vào lan can bên cạnh, một thanh lan can rỉ sắt xuyên qua cửa sổ xe, đâm vào vai cậu. Cậu vừa cúi đầu đã nhìn thấy trên người mình đều là máu, cảm giác đau đớn đó như muốn đem xương của cậu nghiền nát, cơn đau thấu xương trong nháy mắt đập tới.

"Không sao chứ?" Thẩm Duy Hi bị cậu làm cho giật mình.

Chỉ là một vết trầy xước nhỏ mà thôi, sao Địch Tư Lạc lại phản ứng lớn như thế, giống như bị cái gì kích thích nên mới xuất hiện phản ứng căng thẳng đến thế.

"Tôi không muốn ăn nữa, đưa tôi về đi."

Đôi môi tái nhợt không chút máu của Địch Tư Lạc khẽ run rẩy, ngón tay co rút nắm lấy thành ghế bên dưới, nhắm mắt lại.

Thẩm Duy Hi gật đầu, sau đó hắn lái xe rất cẩn thận, vững vàng đưa cậu về Thẩm gia.

Thẩm Duy Kiệt đang chạy bộ trong sân, nhìn thấy đầu xe của Thẩm Duy Hi bị móp, kinh ngạc đi tới.

"Anh, anh không sao chứ?"

"Trên đường gặp một chiếc xe tải mất kiểm soát nên bị xây xát một chút, không có việc gì."

Thẩm Duy Hi đỡ Địch Tư Lạc xuống xe, đi lên lầu.

Thẩm Duy Kiệt nhìn thanh niên bước đi chật vật, lườm một cái, "Địch Tư Lạc, phải anh không vậy? Chỉ là tai nạn xe hơi nhỏ mà thôi, anh cũng không bị thương, một đại nam nhân mà giả vờ yếu ớt làm gì? Thật là giả tạo!"

Sắc mặt Địch Tư Lạc tái nhợt, dạ dạy quặn đau từng cơn mãnh liệt, cậu chỉ có thể mặc kệ Thẩm Duy Kiệt trào phúng, căn bản không có khí lực tranh cãi lại.

"Đừng nói nữa, em đưa xe anh đến xưởng sửa chữa đi."

Thẩm Duy Hi không hiểu sao lại cảm thấy lời nói của em họ có chút chói tai.

Hắn đưa Địch Tư Lạc về phòng, nhìn cậu nằm xuống giường, vừa định rót cho cậu một ly nước thì điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi đến từ công ty. Buổi chiều sẽ tổ chức một cuộc họp quan trọng, Thẩm Kiến Quân hỏi hắn tại sao còn chưa đến công ty.

Hắn nói qua một chút về vụ tai nạn.

"Không phải chỉ xây xát một chút thôi sao, không cần làm quá đến vậy chứ, chẳng lẽ con còn phải ở nhà cùng cậu ta?"

"Cho dù ở Địch gia làm thiếu gia, nhưng đến Thẩm gia cũng không thể cứ như vậy được. Duy Hi, đừng có suốt ngày nhường nhịn cậu ta."

Sắc mặt Thẩm Duy Hi không thoải mái cúp điện thoại. Hắn ấn ấn mi tâm, biết mình không đi công ty là không được. Do dự vài giây, sau đó hắn đi tới trước giường nhìn Địch Tư Lạc.

"Tôi phải đến công ty, nếu cậu không thoải mái thì có thể gọi dì Vương, hoặc gọi bác sĩ gia đình."

Địch Tư Lạc nằm trong chăn, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen, giống như đã ngủ thiếp đi, không đáp lại hắn.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Thẩm Duy Hi đưa tay giúp cậu đắp lại chăn, có một giây hắn gần như muốn đưa tay chạm vào mái tóc của cậu, nhưng không biết nghĩ đến cái gì liền thu tay về.

Ngay sau khi Thẩm Duy Hi rời đi, Địch Tư Lạc liền cuộn mình lại, đưa tay đè lại dạ dày, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ khàn khàn. Cậu không muốn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Thẩm Duy Hi, sự điềm tĩnh vừa rồi đều là giả dạng.

Cậu đè chặt lại cơn quặn đau trong dạ dày, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh từ trên giường quỳ dậy, mở ngăn kéo ra tìm thuốc dạ dày. Cậu nhớ rõ lúc trước khi xuất viện bác sĩ có kê cho cậu một ít thuốc, để lúc cậu đau dạ dày có thể uống, nhưng lúc này cậu không được tỉnh táo nên không nhớ rõ thuốc đó cậu để ở đâu.

Cơn quặn đau ngày càng mãnh liệt, cậu không còn sức lực để mở ngăn kéo nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay nắm chặt khăn trải giường, muốn mạnh mẽ vượt qua cơn đau này. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, truyền đến một giọng nói lo lắng.

"Tiểu Lạc, con có ở trong đó không? Chú nghe nói con bị tai nạn xe hơi, con có sao không?"

"Con..." Giọng nói của Địch Tư Lạc khàn khàn và đứt quãng, thậm chí không nói được một câu hoàn chỉnh.

Mặc dù giọng nói của cậu yếu ớt, nhưng Thẩm Trác Lễ ở ngoài cửa vẫn nghe được, anh lập tức vặn tay nắm cửa, nhanh chóng xông vào.

Hai mắt Địch Tư Lạc vô hồn, thống khổ cùng chật vật cuộn mình ở trên thảm, cơn tức giận của anh dường như bị đánh tan. Trên mặt đất rải rác các loại thuốc cảm lạnh.

"Có phải lại bị đau dạ dày không?"

Thẩm Trác Lễ nhìn một cái đã đoán được đại khái, vội vàng ôm cậu trở về giường, mở tất cả ngăn kéo ra, cuối cùng ở ngăn dưới cùng tìm được thuốc dạ dày cùng thuốc giảm đau.

Anh rót một ly nước ấm, ôm Địch Tư Lạc vào trong ngực, để cho cậu dựa vào bả vai mình uống thuốc giảm đau và thuốc dạ dày.

Anh tưởng rằng sau khi Địch Tư Lạc uống thuốc chắc là sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng không ngờ tới thanh niên ở trong lòng anh vẫn không ngừng run rẩy.

"Tiểu Lạc, con bị sao vậy? Có phải còn sợ hãi khi bị tai nạn không? Chú đưa con đến bệnh viện nhé?"

"Con không muốn đến bệnh viện." Địch Tư Lạc nắm chặt áo sơ mi của anh, vẻ mặt kháng cự.

Thẩm Trác Lễ nhẹ giọng dịu dàng nói, "Được, chúng ta không đến bệnh viện, con còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Địch Tư Lạc nằm trong vòng tay anh, giống như người chết đuối cuối cùng cũng bắt được một khúc gỗ trôi nổi. Hàng mi đen của cậu run rẩy, hô hấp có chút dồn dập, như thể vừa mới từ trong biển sâu nổi lên mặt nước, hít lấy oxy đã lâu không gặp.

Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc của đồng hồ. Cậu dùng sức nắm chặt cánh tay Thẩm Trác Lễ, ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người anh, thân thể không ngừng run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Thật kỳ lạ, sau khi cậu trọng sinh trở về, cậu rất kháng cự với sự tiếp cận của người khác, như lúc Thẩm Duy Hi chạm vào, cậu thậm chí còn muốn nôn, nhưng hiện tại được Thẩm Trác Lễ ôm vào trong ngực, cậu lại ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng an tâm cùng hoài niệm.

Thật giống như nhiều năm trước đây, cậu đã từng ngủ thiếp đi trong vòng tay này vậy.

Thẩm Trác Lễ nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu, không nói một lời nào, chỉ ôm cậu thật chặt, không một tiếng động mà an ủi cậu.

Sau khi Địch Tư Lạc tốt hơn một chút, cúi đầu từ trong ngực anh chui ra, thu mình vào trong chăn, có chút không được tự nhiên.

"Chú Tư, lại để chú nhìn thấy bộ dáng chật vật của con rồi."

Đầu ngón tay Thẩm Trác Lễ gần như còn lưu lại mùi vị trên người Địch Tư Lạc, anh chậm rãi thu tay lại, giúp cậu vén chăn.

"Chú vừa trở về đã nghe dì Vương nói sắc mặt con có vẻ không tốt. Duy Hi cũng thật là, đã đưa con về rồi, mà sao không ở lại chăm sóc con chứ?"

Địch Tư Lạc khép hờ đôi mắt, khuôn mặt có chút mệt mỏi, "Có lẽ hắn ta cảm thấy chuyện của công ty quan trọng, so với những thứ đó, con thì tính là gì chứ?"

Thẩm Trác Lễ nhìn khuôn mặt suy sụp của cậu, đáy lòng giống như bị cái gì đâm một cái đau nhói.

"Tiểu Lạc, con có bao giờ nghĩ tới, nếu con thích người khác, có lẽ sẽ không phải khổ sở thế này."

Địch Tư Lạc nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, khẽ thở dài. Cậu không phải chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày, hoặc một giây, trái tim của cậu không vì Thẩm Duy Hi mà đập, có thể tự do tự tại thuộc về chính mình thì cậu cũng không cần phải khổ sở như vậy.

Kiếp trước cậu đã yêu Thẩm Duy Hi nhiều năm, từ trung học đến đại học, đến tốt nghiệp, rồi đến kết hôn. Tất cả mục tiêu trong cuộc sống của cậu đều xoay quanh Thẩm Duy Hi, trung tâm của thế giới chỉ có một mình hắn, cậu không nghĩ ra cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có Thẩm Duy Hi.

Cho dù bây giờ cậu không còn yêu hắn ta nữa, nhưng thứ chống đỡ cậu sống tiếp chính là hận Thẩm Duy Hi. Cậu chưa bao giờ hoàn toàn thoát khỏi hắn.

"Chú Tư, chú có thích ai không?" Địch Tư Lạc bỗng nhiên mở mắt ra.

Thẩm Trác Lễ sửng sốt, cảm thấy đôi mắt trong veo của Địch Tư Lạc giống như có thể nhìn rõ những tâm tư thầm kín nhất trong lòng anh.

Địch Tư Lạc cười cười, "Chắc chắn là có rồi, chú Tư, nếu chú cũng có người thích, chắc là cũng biết, chuyện tình cảm không phải ai cũng có thể nắm trong tay được. Nếu như có thể khống chế, vậy thì không còn gọi là tình cảm nữa."

Thẩm Trác Lễ cười khổ, "Tiểu Lạc, con nói đúng."

Vì đây là sự lựa chọn của em nên tôi sẽ không ép buộc nữa. Tôi sẽ chỉ âm thầm đứng ở phía sau bảo vệ em, làm hết sức mình, không để em phải chịu tổn thương.

Nhìn Địch Tư Lạc ngủ say, Thẩm Trác Lễ khẽ thở ra một hơi, vuốt ve lông mày khẽ nhíu lại của cậu, mới đứng dậy rời đi.

Vừa mới đóng cửa lại, sau lưng liền vang lên một tiếng cười lạnh.

"Chú Tư, chú ở trong phòng Địch Tư Lạc làm gì thế? Mấy người sẽ không...cắm sừng cho anh trai tôi phải không?"

Đừng lo, quả báo bây giờ đến nhanh hơn mạng 5G nữa ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play