Editor: Uyên Uyên

Thấy ánh mắt Thẩm Trác Lễ trầm xuống, Thẩm Duy Kiệt cười ha ha.

"Đùa thôi mà. Chú Tư không phải là chột dạ chứ?"

Tuy rằng có chút kinh ngạc khi Thẩm Trác Lễ lại thân thiết với Địch Tư Lạc, nhưng trong lòng Thẩm Duy Kiệt biết rõ, Địch Tư Lạc là yêu muốn chết đi sống lại với anh trai mình, nên tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn này.

"Duy Kiệt, đùa giỡn không phải là như vậy, những lời này của cậu nếu bị người có dã tâm truyền ra ngoài, lúc đó sẽ làm mất mặt Thẩm gia và thể diện của anh trai cậu, tôi khuyên cậu nên cẩn thận cả trong lời nói lẫn hành động."

"Biết rồi, cũng không biết Địch Tư Lạc có gì tốt, giả tạo muốn chết, chú quản cậu ta làm gì."

Ngón tay Thẩm Duy Kiệt gõ lên cầu thang vài cái, đắc ý khẽ ngâm nga đi xuống cầu thang.

Thẩm Trác Lễ nhìn theo bóng lưng y, trong ánh mắt hiện lên một tia tăm tối.

Địch Tư Lạc ngủ một giấc cho đến khi sắc trời chạng vạng mới mở mắt ra, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ không biết bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Là giọng nói của dì Vương, bảo cậu xuống lầu, đến nhà ăn ở phía đông dùng cơm tối.

Địch Tư Lạc đứng trước gương chải tóc, thay quần áo rồi đi về toà nhà phía đông.

Thẩm trạch trong bóng đêm giống như một dã thú khổng lồ đang ngủ đông, há to miệng chờ một ngày nuốt chửng cậu. Rõ ràng thời tiết đang ấm dần lên, nhưng cậu lại cảm thấy được cái lạnh thấm vào xương tuỷ.

Ông cụ Thẩm ngồi trên ghế chủ vị, ông cùng người vợ đã qua đời có tổng cộng có ba đứa con, cô con gái út đã gả qua châu Âu, rất ít khi về nước. Bởi vậy Thẩm trạch chỉ còn hai người là Thẩm Kiến Quân và Thẩm Kiến Nghiệp, Thẩm Trác Lễ vẫn chưa kết hôn, bình thường đều ngồi ở vị trí trong góc tối nhất. Hai cha con Thẩm Kiến Quân vẫn còn ở công ty, không về ăn cơm.

Địch Tư Lạc chào hỏi với ông cụ rồi tìm một góc ngồi xuống.

"Em trai, cậu cũng sắp ba mươi rồi, có thích cô gái nào chưa? Cậu không cân nhắc tới việc lập gia đình sao?"

Thẩm Kiến Nghiệp cắt một miếng bít tết, bỗng nhiên mở miệng. Y đeo một cặp kính bạc, nhìn qua nho nhã ôn hòa, đối với ai cũng cười híp mắt.

"Cảm ơn anh hai đã quan tâm, nhưng tôi vẫn chưa tính toán đến việc kết hôn."

"Không biết em trai thích kiểu nào, để tôi giới thiệu vài tiểu thư thế gia cho cậu, đều là ôn nhu săn sóc có tri thức hiểu lễ nghĩa."

"Cảm ơn anh hai đã nhọc lòng, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp."

Nụ cười trên mặt Thẩm Kiến Nghiệp sắp không cười nổi nữa, cái tên Thẩm Trác Lễ này chỉ là một đứa riêng thôi mà còn nói muốn tập trung sự nghiệp, chẳng lẽ vẫn còn mơ ước đến gia sản của Thẩm gia sao?

"Trác Lễ, con cũng không còn trẻ nữa, nên suy tính một chút đi. Duy Hi cũng sắp kết hôn rồi mà con vẫn còn độc thân. Con nghĩ lại đi." Ông cụ Thẩm lẫm liệt lên tiếng.

"Chú Tư, không lẽ chú không thích con gái?" Thẩm Duy Kiệt tùy tiện mở miệng.

Vừa nói xong, bầu không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, thấy ông cụ Thẩm nhíu mày, Địch Tư Lạc vội vàng mở miệng.

"Chú Tư, lúc trước chú nói với con chú đang thích một cô gái phải không? Chú theo đuổi được chưa, lúc nào chú dẫn về nhà?"

Thẩm Trác Lễ biết Địch Tư Lạc đang thay mình giải vây, anh khẽ gật đầu, "Có cơ hội rồi nói sau."

Nghe thấy Thẩm Trác Lễ thích phụ nữ, ông cụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà có một cháu dâu nam là đủ rồi, ông cũng không muốn thêm một đứa con dâu nam nữa.

Sau bữa tối, Địch Tư Lạc một mình đi dạo trong vườn hoa hồng ở sân sau. Vừa đi qua góc ngoặt của một đài phun nước, đã nghe thấy một tiếng nói trào phúng.

"Thẩm Trác Lễ, đừng cho rằng mình họ Thẩm rồi thật sự coi mình là quý tử hào môn. Người tôi giới thiệu cậu nhìn không lọt, không lẽ muốn cưới một thiên kim tiểu thư hay sao?"

Là giọng nói của Thẩm Kiến Nghiệp.

Bước chân Địch Tư Lạc dừng lại, trốn sau một gốc cây to, thấp thỏm nghe hai người nói chuyện.

Xem ra hoàn cảnh của chú Tư ở Thẩm gia còn gian nan hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

"Anh hai hiểu lầm rồi, tôi thật sự đã có người trong lòng."

Thẩm Kiến Nghiệp hừ lạnh một tiếng, "Người đó thích cậu sao? Nhưng mà...khuôn mặt của cậu không tệ, rất giống người mẹ đê tiện của cậu."

"Anh hai, xin anh tôn trọng một chút."

"Chỗ nào thấy tôi không tôn trọng? Tôi nói thật cho cậu biết, năm đó mẹ cậu là người tôi coi trọng trước, nhưng cô ta không biết xấu hổ, lại trèo lên giường của ba tôi!"

Nhắc tới chuyện này Thẩm Kiến Nghiệp liền tức giận, năm đó vốn là y coi trọng Trác Vi trước, không ngờ lại bị ba y đoạt trước một bước. Ông cụ đã già rồi nhưng còn làm ra chuyện thiếu đạo đức này, trong lòng y tràn đầy lửa giận cùng nghẹn khuất không chỗ nào phát tiết, đành phải đem hận thù chuyển đến trên đầu Trác Vi.

"Thẩm Trác Lễ, ở trước mặt người khác tôi sẽ cho cậu một chút mặt mũi, nhưng tôi khuyên cậu không nên được đà lấn tới, không nhìn rõ vị trí của mình. Sau này ở Thẩm gia tốt nhất là kín tiếng làm người cho tôi!"

Địch Tư Lạc không nghĩ tới, Thẩm Kiến Nghiệp nhìn qua có vẻ nho nhã ôn hòa, lúc này lại có thể nói ra những lời cay nghiệt với em trai ruột của mình.

Gen của nhà họ Thẩm thật sự là thối rữa đến tận xương tuỷ.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Chờ Thẩm Kiến Nghiệp rời đi, cậu mới lặng lẽ thò đầu ra, phát hiện Thẩm Trác Lễ vẫn đứng tại chỗ.

Người đàn ông đứng dưới ánh sáng của đèn đường, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, không biết đang suy nghĩ gì.

Địch Tư Lạc có hơi đau lòng, đang do dự không biết có nên đi tới hay không, bất chợt dưới chân đạp trúng một cành cây, tiếng gãy vỡ vang lên.

"Ai?"

"Chú Tư, là con. Xin lỗi, con không có ý nghe lén."

Nhìn thấy người đứng sau cây là Địch Tư Lạc, Thẩm Trác Lễ khẽ cười, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ôn hòa.

"Không liên quan đến con, con không cần xin lỗi."

"Chú Tư, chú hai nói những lời đó, chú đừng để ở trong lòng, con tin mẹ chú không phải là người giống trong miệng chú ấy nói."

Thẩm Trác Lễ co rút khóe miệng, trong mắt xẹt qua một tia bi thương.

Anh đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu như anh có thể trọng sinh sớm hơn một chút, thì tất cả mọi chuyện sẽ không còn giống như lúc trước nữa phải không?

Nhưng cố tình anh lại trọng sinh về một năm trước, nhìn Địch Tư Lạc đính hôn với Thẩm Duy Hi, mà anh cũng bất lực nhìn vận mệnh bi thảm của mẹ và cha dượng không cách nào thay đổi.

Địch Tư Lạc bỗng nhiên hái mấy chiếc lá lớn, bàn tay bay lên xuống làm thành một con chó đáng yêu, đặt trên tay Thẩm Trác Lễ.

"Chú Tư, đừng buồn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nó sẽ ở bên cạnh chú." Cậu nói xong còn trêu chọc kêu gâu gâu hai tiếng.

Thẩm Trác Lễ cầm lấy con chó nhỏ làm từ lá cây, đồng tử hơi co rút, ký ức về mùa hè năm đó ùa về như một luồng nước nóng.

"Anh Trác Lễ, anh nhìn lá cây này đi, có thể huýt sáo đó!

"Em làm một con chó con, anh Trác Lễ, anh nhìn coi đẹp không?"

"Anh Trác Lễ, em sợ sấm sét, anh ngủ với em được không? Được không, được không ạ?"

"Em không cho anh đi. Hức...anh Trác Lễ, anh đừng đi mà......"

"Chú Tư?"

Thấy Thẩm Trác Lễ ngẩn người, Địch Tư Lạc không nhịn được đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh.

Thẩm Trác Lễ đột ngột tỉnh lại, bỏ chiếc lá kia vào túi.

"Vừa nghĩ đến một vài chuyện, xin lỗi. Đi thôi, chúng ta đi dạo bên hồ."

Đêm khuya, Thẩm Duy Hi trở về Thẩm gia sau cuộc xã giao. Vốn định trực tiếp trở về toà nhà phía đông ngủ, nhưng nghĩ đến sắc mặt tái nhợt lúc sáng của Địch Tư Lạc, hắn lại lo lắng đi đến toà nhà phía tây.

Tính định vặn mở cửa trực tiếp đi vào, nhưng lại phát hiện cửa đã được khóa trái. Hắn dở khóc dở cười đứng ngẩn người, định gọi điện thoại cho Địch Tư Lạc nhưng lại sợ đánh thức cậu, cuối cùng đành quay về.

Năm giờ sáng, Địch Tư Lạc đang ngủ say, bỗng nhiên bị cú điện thoại của Thẩm Duy Hi đánh thức.

"Đến toàn nhà phía đông, Duy Kiệt xảy ra chuyện rồi."

Đầu óc Địch Tư Lạc mơ hồ, đơn giản mặc áo sơ mi cùng quần dài rồi đi đến phòng khách chính ở toà nhà phía đông, tới nơi mới phát hiện thành viên trong gia đình đều ở đây, sắc mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc, Thẩm Trác Lễ cũng đang ngồi trên ghế gỗ lê ở hàng cuối.

Vợ của Thẩm Kiến Nghiệp hốc mắt đỏ hoe, đang cầm khăn tay lau nước mắt.

"Tiểu Kiệt chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện này, nó luôn có chừng mực, sao có thể đụng đến ma túy được? Chắc chắn là có hiểu lầm."

"Hiện trường nhân chứng vật chứng đều có, trong nước tiểu cũng xét nghiệm ra được. Không phải là hiểu lầm." Luật sư của Thẩm gia ngồi bên cạnh ông cụ Thẩm nghiêm túc nói.

Ông cụ Thẩm gõ gõ gậy, "Khóc lóc cái gì? Hiện tại nhanh chóng nghĩ cách đi. Kiến Quân, ba kêu con liên lạc với Cục trưởng Trương, liên lạc được chưa?"

Sắc mặt Thẩm Kiến Quân có chút khó xử: "Cục trưởng Trương nói công việc của ngài ấy rất bận rộn, không có thời gian rảnh, bây giờ con đang liên lạc với một Cục trưởng khác."

Thẩm Duy Hi nhíu mày lo lắng, "Con hiểu tính cách của Duy Kiệt, bình thường nó hay quậy phá, nhưng con đã cảnh cáo nó rất nhiều lần là không được chạm vào ma túy, khẳng định là có người hại nó, chứ sao có thể đúng lúc bị cảnh sát kiểm tra."

Thẩm Kiến Nghiệp nhanh chóng gật đầu, y chưa ngủ được bao lâu đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, nói con trai của y bởi vì liên quan đến ma túy nên bị pháp luật hình sự giam giữ, y nghe xong gấp đến tóc muốn bạc trắng. Bây giờ nghe Thẩm Duy Hi nói như thế, nhất thời nổi lên nghi ngờ.

Nhìn Thẩm Trác Lễ trầm tĩnh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, y đẩy kính, con ngươi phía sau tròng kính lộ ra ánh sáng hung tàn.

"Ba, Duy Hi nói đúng, nhất định là có người hại Tiểu Kiệt. Nói không chừng có thể là người bên trong Thẩm gia!"

"Mày nói bậy bạ gì đó!" Ông cụ Thẩm tức giận đến mức râu mép bạc trắng đều run rẩy.

Thẩm Kiến Nghiệp bỗng nhiên quay sang nhìn Thẩm Trác Lễ, con ngươi sắc bén mà nham hiểm nhìn thẳng vào anh.

"Thẩm Trác Lễ, là chuyện tốt mà cậu làm đúng không? Cậu ở Thẩm gia ngủ đông nhiều năm như vậy, cuối cùng nhịn không được nên muốn động thủ rồi sao?"

Thẩm Trác Lễ khẽ rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút bị thương.

"Anh hai, tôi không hiểu anh đang nói gì, mấy ngày nay tôi vẫn ở nhà nghiên cứu con dấu, ngay cả cửa cũng rất ít khi bước ra. Huống chi Duy Kiệt cũng là cháu trai của tôi, sao tôi có thể hại nó được."

"Thẩm Trác Lễ, đừng có giả mù sa mưa! Đừng tưởng tôi không biết dã tâm của cậu, cậu chỉ là chưa tìm được cơ hội. Cậu chính là một con rắn độc núp trong bụi cỏ, muốn thừa dịp cắn chết người trong Thẩm gia."

"Đủ rồi!"

Gân xanh trên trán ông cụ nổi lên, dùng gậy hung hăng gõ hai cái trên nền đá cẩm thạch.

"Thẩm Kiến Nghiệp, tôi đã sớm nói với anh phải quản giáo Duy Kiệt, kết quả thì sao, anh vẫn mặc kệ nó, chiều nó thành cái bộ dạng hoang đường gì đây! Mặc kệ chuyện này là do ai làm, nó cứ suốt ngày lêu lổng ở mấy chỗ đó, sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay! Đây đều là lỗi của hai vợ chồng nhà anh quản giáo không nghiêm khắc!"

Ông cụ Thẩm cao giọng nói xong những lời này, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, tay phải run rẩy che lên trái tim, thẳng người ngã về phía sau.

"Ba!"

"Ông nội!"

Tầm 6-7 chương nữa thì Lạc Lạc sẽ rời khỏi cái rạp xiếc này ^-^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play