Ông cụ Thẩm đã gần chín mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn, ngồi ở trên vị trí cao, trong tay chống một cây gậy gỗ lim vàng.
Nhìn thấy Thẩm Duy Hi cùng Địch Tư Lạc cùng đi tới, đáy mắt ông hiện lên ý cười.
"Ông nội, chúc mừng sinh nhật, chúc ông Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn, càng sống càng trẻ."
Địch Tư Lạc đưa quà qua, là một bức tranh sơn thuỷ của một họa sĩ nổi tiếng. Ông cụ Thẩm gần đây rất thích sưu tầm tranh chữ cổ xưa nổi tiếng, nhìn thấy món quà này khá cao hứng.
"Tiểu Lạc, con thật có lòng. Duy Hi, về sau Tiểu Lạc vào Thẩm gia, con nhớ phải đối xử tốt với cậu ấy."
Thẩm Duy Hi miễn cưỡng cười cười, trước mặt rất nhiều khách mời, hắn cũng không tiện nói mình không muốn kết hôn với Địch Tư Lạc, chỉ có thể qua loa gật đầu.
Nghĩ đến một tháng sau vẫn bị trong nhà ép tổ chức hôn lễ, hắn sau khi ngồi xuống đã bắt đầu buồn bực, cúi đầu uống rượu. Địch Tư Lạc nhìn một bên gò má của hắn, ánh mắt rũ xuống xẹt qua một tia trào phúng, nhưng khi cậu ngước mắt lên, đáy mắt lại chứa đựng tình yêu cùng đau lòng.
"Duy Hi, nếu anh không muốn kết hôn sớm như vậy, tôi có thể đi nói với ông nội."
Thẩm Duy Hi đặt ly rượu xuống, không dám tin nhìn cậu.
"Cậu đang đùa hả?"
Lúc trước còn hùng hổ dùng đủ loại lợi ích điều kiện để khuyên hắn kết hôn với mình, sao bây giờ liền thay đổi thái độ?
Địch Tư Lạc cười khổ, ánh mắt ảm đạm.
"Tôi biết anh vẫn không thể chấp nhận tôi, hơn nữa Diệp Chức đã trở về, sức nặng của cậu ấy trong lòng anh nhất định là không thể so sánh với tôi, thôi thì chuyện kết hôn vẫn nên nói sau đi."
"Cậu..."
Thẩm Duy Hi hết sức cảm động, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Chỉ cần Địch Tư Lạc không thúc ép như vậy, hôn ước này vẫn có thể thay đổi, vậy tất cả đều còn có hy vọng.
Tiệc rượu kết thúc, Địch Tư Lạc đi theo Thẩm Duy Hi đến Thẩm gia.
Nghe Địch Tư Lạc chủ động nói muốn trì hoãn hôn lễ, ông cụ Thẩm rất kinh ngạc.
"Tiểu Lạc, làm vậy cũng quá ủy khuất con rồi, dự án của hai nhà chúng ta đều đã bắt đầu. Có phải Duy Hi lại bắt nạt con không? Con cứ nói với ông nội, ông nội giúp con làm chủ."
"Ông nội, là gần đây con mới nhận được một bộ phim mới nên sắp phải vào đoàn phim, không có thời gian chuẩn bị hôn lễ, vấn đề là ở con, không có liên quan đến Duy Hi."
Nhìn thấy cậu tốt bụng rộng lượng như vậy, ông cụ Thẩm rất vui mừng. Thật ra ngay từ đầu ông cũng không hài lòng với Địch Tư Lạc, nhưng mà lại ngại gia thế của cậu, hơn nữa bát tự của cậu lại xứng đôi với Thẩm Duy Hi, sau khi hai người kết hôn Thẩm gia có thể hưởng lợi không ít nên ông cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Hiện tại xem ra, Địch Tư Lạc là yêu sâu sắc với Thẩm Duy Hi, Thẩm Duy Hi đào hôn cậu có thể mặc kệ những hiềm khích trước kia mà tha thứ cho nó, còn chủ động hạ mình, so với Diệp Chức thật sự là tốt hơn nhiều.
"Được, con không muốn kết hôn nhanh như vậy cũng không sao, nhưng hai đứa đã đính hôn rồi nên sau này ở lại Thẩm gia đi. Nghe nói dạ dày của con không tốt, dì Vương nấu canh không tệ, để bà giúp con dưỡng."
"Cám ơn ông nội."
Mặc dù đồng ý ở lại Thẩm gia, nhưng Địch Tư Lạc không thể chung phòng với Thẩm Duy Hi, cậu chọn một phòng ngủ chính ở phía nam. Trùng hợp là phòng bên cạnh chính là Thẩm Trác Lễ.
"Tiểu Lạc, có đủ chăn không? Có lạnh không?"
Thẩm Trác Lễ mặc đồ ngủ đứng ở cửa với khuôn mặt ôn nhu.
Địch Tư Lạc có chút buồn cười, "Chú Tư, chú muốn làm quản gia riêng của con sao?"
"Ừm. Lỡ sau này con bạo hồng nên chú sớm nịnh con một chút, còn có thể xin chữ ký."
Hai người đang vừa nói vừa cười, Thẩm Duy Hi vừa đi lên lầu liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong ngực không hiểu sao lại hơi nghẹn ngào.
Anh cho rằng Địch Tư Lạc đồng ý ở lại Thẩm gia, nhất định sẽ ngủ ở bên cạnh phòng ngủ của mình, không ngờ rằng Địch Tư Lạc lại chuyển đến phòng ngủ phía nam, hơn nữa ở bên cạnh lại là Thẩm Trác Lễ.
Chỉ vì Thẩm Trác Lễ đối xử tốt với cậu nên cậu cứ như vậy vô tư tin tưởng người khác. Cậu không biết Thẩm Trác Lễ là hạng người gì sao?
Đóng cửa phòng ngủ lại, Thẩm Duy Hi đặt máy sấy tóc lên bàn.
Địch Tư Lạc thấy sắc mặt hắn khác thường, không khỏi nghi hoặc nói, "Làm sao vậy?"
"Sao cậu lại ở đây?"
"Có vấn đề gì không? Vừa hay có chú Tư ở bên cạnh, còn có thể nói chuyện phiếm, nếu tôi ở bên cạnh anh, anh chắn chắn không vui rồi."
Thẩm Duy Hi nhíu mày, nghĩ đến lời ba hắn nói, giọng điệu trở nên không tốt.
"Chú Tư chỉ là bề ngoài ôn hòa lễ độ, cậu vẫn không nên tiếp xúc quá gần với chú ấy, dù sao cũng là con riêng của Thẩm gia."
"Con riêng thì làm sao? Xuất thân cũng không phải việc chú ấy có thể lựa chọn, ác ý của anh với chú Tư cũng quá lớn rồi." Địch Tư Lạc phản bác.
"Dù sao cũng không thể nói rõ với cậu, cậu mới quen chú Tư bao lâu chứ, đừng giống như một kẻ ngốc móc tim móc phổi, cẩn thận bị người ta lừa gạt cũng không biết."
Địch Tư Lạc bỗng nhiên nở nụ cười.
"Tôi không phải cũng móc tim móc phổi với anh sao? Thẩm Duy Hi, vậy anh có nói dối tôi không?"
Hô hấp Thẩm Duy Hi chậm lại, không dám đối mặt với ánh mắt của cậu.
Hắn gần như chạy trối chết, trở về phòng của mình, lấy hai chai rượu vang đỏ từ trong tủ rượu. Dòng rượu lạnh lẽo rót vào cổ họng, hắn mở cửa sổ, nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ.
Hắn đương nhiên là đã lừa gạt Địch Tư Lạc.
Sau khi ở bên Địch Tư Lạc hai năm, vào một đêm giáng sinh, hắn từ một người bạn nước ngoài biết được tin tức của Diệp Chức, người bạn đó nói Diệp Chức đang bị một anh chàng đẹp trai người Mỹ theo đuổi, hai người vào đêm giáng sinh đã cùng nhau đi xem phim, và chuyện gì tới thì cũng tới.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Nghe được tin tức kia, hắn giống như bị người ta đánh một gậy, cả người như rơi vào hầm băng, nản lòng quay về căn hộ của mình.
Vào buổi tối, sau khi Địch Tư Lạc thực tập trở về, đã mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống, thấy hắn ngồi bất động trong bóng tối liền chạy đến ôm lấy hắn.
"Sao thế? Đêm giáng sinh sao lại buồn vậy?"
"Địch Tư Lạc, cậu có thích tôi không?"
Hắn ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt đen có chút ửng đỏ.
Thẩm Duy Hi ở trước mặt cậu chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt như vậy, nhất thời trái tim Địch Tư Lạc mềm nhũn, ôm chặt hắn vào lòng:
"Đương nhiên là thích rồi, trên thế giới này người em thích nhất chính là anh."
Được người ta yêu thích sâu đậm như vậy, cho dù đó không phải là người mình thích, Thẩm Duy Hi cũng cảm nhận được trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Đêm đó, là lần đầu tiên hai người làm chuyện đó. Vì là lần đầu tiên, nên kỹ thuật của Thẩm Duy Hi không tốt, chơi đùa đến đầu đầy mồ hôi, Địch Tư Lạc đau đến không sống nổi, nhưng chỉ ôm chặt lấy hắn, trong suốt quá trình chưa từng kêu lên một câu đau.
"Địch Tư Lạc, tôi sẽ thử thích cậu."
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thẩm Duy Hi ôm Địch Tư Lạc, nói ở bên tai cậu.
Nhưng Thẩm Duy Hi biết rõ, là hắn lừa gạt Địch Tư Lạc, hắn chưa từng thử thích cậu, hắn chỉ là trắng trợn không kiêng nể hưởng thụ việc cậu đối xử tốt với mình, hết lần này tới lần khác lợi dụng tình yêu của cậu để lấp đầy khoảng trống cùng thống khổ trong lòng mình.
Thẩm Duy Hi đặt ly rượu xuống, thở dài nặng nề. Vừa định ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
"Anh, chị dâu bị người ta khi dễ, anh mau tới đây!"
Là giọng của Thẩm Duy Kiệt, khi nghe được câu chị dâu, phản ứng đầu tiên của Duy Hi là Địch Tư Lạc xảy ra chuyện, nhưng hắn rất nhanh nghĩ lại, Thẩm Duy Kiệt chưa bao giờ gọi Địch Tư Lạc là chị dâu, vậy người xảy ra chuyện chỉ có thể là...
Thẩm Duy Hi nhanh chóng chạy tới địa chỉ Thẩm Vĩ Kiệt vừa gửi cho hắn.
Đến đó mới biết được, Thẩm Duy Kiệt cùng đám bạn đi hát K, lúc đi ngang qua một phòng nào đó thì nhìn thấy Diệp Chức đang bị mấy nhà đầu tư vây quanh rót rượu, Thẩm Duy Kiệt làm sao có thể chịu đựng được Diệp Chức bị người ta khi dễ, nên liền xông vào.
"Anh, anh không biết đâu, mấy nhà đầu tư đều tai to mặt lớn, nhìn là biết không có ý tốt với chị dâu, may mà em kịp thời cứu chị dâu ra."
Thẩm Duy Hi nhíu mày, nhìn Diệp Chức ngồi ở trong góc phòng. Mái tóc đen buông xuống che đi đôi mắt của cậu, khí chất của cả người vừa xa cách vừa yếu ớt. Trợ lý của cậu là một cô bé đeo kính, đã say đến ngất xỉu, nằm bất động trên sô pha.
Thẩm Duy Hi cởi áo khoác ra, quấn lên người Diệp Chức, cậu chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng manh.
"Em về trước đi, để anh xử lý."
"Anh, cơ hội đã có, mau cố lên."
Thẩm Duy Kiệt vẻ mặt ranh mãnh giúp hai người đóng cửa phòng.
Thẩm Duy Hi tắt loa, đi đến trước mặt Diệp Chức, nhìn gò má xinh đẹp của cậu dưới ánh đèn.
"Tại sao lại vào giới giải trí?"
"Chắc anh đã biết, ở trong giới này, không có bối cảnh, không có nhân mạch, tài nguyên gì cũng không chiếm được."
Diệp Chức cúi đầu lau khóe mắt, "Duy Kiệt quá quản việc không đâu, tình huống vừa rồi em có thể tự xử lý."
"Em sẽ làm gì? Lần này trốn được, lần sau thì sao? Lỡ như một lúc nào đó anh không kịp chạy tới..."
Thẩm Duy Hi thở dài, không nói tiếp nữa.
Diệp Chức cười khổ, "Là em tự làm tự chịu, là em quá muốn kiếm tiền, chỉ có vào giới giải trí làm minh tinh mới có thể kiếm tiền nhanh nhất, cha mẹ em mất sớm nên em không còn gì để mất nữa."
Thẩm Duy Hi nhìn bộ dáng này của cậu, đáy lòng liền đau đớn, nhịn không được ôm lấy bả vai cậu.
"Diệp Chức, em còn có anh. Em luôn có thể dựa vào anh."
"Ngày mai anh sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Tinh Hải, về sau chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, không ai dám khi dễ em nữa."
Diệp Chức tựa vào vai hắn, an tâm nhắm mắt lại.
"Duy Hi, cám ơn anh."
Địch Tư Lạc ngày hôm sau tỉnh dậy mới biết Thẩm Duy Hi suốt đêm không về, chính là vì đi gặp Diệp Chức.
Ông cụ Thẩm sau khi nghe nói liền ở trên bàn ăn nổi giận một trận, Thẩm Duy Kiệt giúp Diệp Chức nói tốt hai câu, lại bị ông cụ mắng đến máu chó đầy đầu.
Thẩm Duy Hi không về, ông cụ Thẩm chỉ có thể mắng con trai cả Thẩm Kiến Quân.
"Nhìn đứa con trai tốt của anh đi! Đi ôm đùi thối của người khác, nó cho rằng họ Diệp kia thích nó đến mức nào, bất quá bởi vì nó là người thừa kế Thẩm gia mà thôi!"
Thẩm Kiến Quân khúm núm, "Duy Hi còn quá trẻ, tâm tính bất định, ở bên ngoài chơi đùa mà thôi, chờ kết hôn chắn chắn có thể kiềm chế..."
Mẹ của Thẩm Duy Hi cũng nói, "Đúng vậy, Duy Hi chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nó nhìn không ra quỷ kế của người khác nên nhất thời bị mê hoặc..."
Địch Tư Lạc yên lặng nhìn một màn này, có chút muốn cười. Cha Thẩm và mẹ Thẩm ngoài mặt thì trách cứ Thẩm Duy Hi, nhưng trong lời nói đều đang bênh vực con trai của mình, căn bản là không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
Cậu ở Thẩm gia, từ đầu đến cuối chỉ là một người ngoài mà thôi.
Địch Tư Lạc trở về phòng, vừa ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Diệp Chức.
"Anh họ, tối hôm qua Duy Hi tới giúp em giải vây thôi, hy vọng anh không hiểu lầm, thật xin lỗi."
Là sợ tôi không biết Thẩm Duy Hi ở lại chỗ cậu tối qua à?
Địch Tư Lạc cười lạnh, trả lời.
"Không sao, bây giờ tôi đang sống ở Thẩm gia, ông nội và bác trai đều đối xử với tôi rất tốt. Còn Duy Hi, dù sao hai chúng tôi cũng phải kết hôn, chút chuyện nhỏ này tôi không để ý đâu [mặt cười]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT