Editor: Uyên Uyên
"Địch Tư Lạc, ly hôn đi! Tôi chưa bao giờ thích cậu!"
"Thu hồi đồ đạc của cậu mau đi, Thẩm gia không hoan nghênh cậu!"
"Anh họ, anh không thể chúc phúc em và Duy Hi sao?"
"Địch Tư Lạc, cậu sao lại đê tiện như vậy?! Đã ly hôn rồi còn đuổi theo tới đây làm gì?"
...... .
Ngôn Tình HàiTiếng thắng xe chói tai vang lên, trước mắt chỉ còn lại một mảnh đỏ ngầu, sau khi cơn đau đớn kịch liệt qua đi, ý thức lập tức chìm vào bóng tối vô biên.
Sau một quãng thời gian không biết bao lâu.
Địch Tư Lạc lại mở mắt ra, mọi thứ trước mắt giống như bị một tấm thủy tinh mờ che đậy, đều mơ hồ cùng mông lung.
Khi tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, Địch Tư Lạc mờ mịt nhìn xung quanh. Cậu không phải đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi sao? Sao bây giờ cậu lại ngồi ở đây?
Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn như muốn đem xương cốt toàn thân nghiền nát, còn nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống địa ngục, lại không ngờ tới khi mở mắt ra mình vẫn đang êm đẹp ngồi trước bàn trang điểm.
Cậu nhìn mình trong gương, tóc đã được chải chuốt tỉ mỉ, phủ một ít kim tuyến vàng, trên người mặc bộ âu phục màu đen cao cấp được thiết kế riêng, trên ngực cài hoa hồng đỏ, trên bàn còn có một hộp đựng nhẫn nhung đen.
Vô số ký ức của kiếp trước ngay lập tức tràn về, cậu trong nháy mắt nhớ ra rằng đây là ngày cậu kết hôn với Thẩm Duy Hi.
Cậu đã từng nghĩ rằng ngày này là sự khởi đầu cho cuộc sống hạnh phúc của mình, nhưng mãi sau này cậu mới biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên để đi tới địa ngục.
Đây là sự thật hay là một giấc mơ? Cho dù là mơ cũng quá chân thực rồi, chẳng lẽ trời cao muốn cậu trước khi chết nhìn lại cuộc đời thất bại mà bi thảm của mình sao?
"Tư Lạc, sao cậu còn ngồi ở đây? Cậu biết gì chưa..."
Cửa phòng nghỉ được mở ra, một gương mặt lo lắng quen thuộc bước vào, là Lý Nhạc, người bạn thân nhất của cậu từ nhỏ đến lớn, cũng là phù rể hôm nay của cậu.
Lý Nhạc mới từ chỗ MC biết được, Thẩm Duy Hi vốn đang trang điểm trong một phòng nghỉ khác, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi, không nói hai lời đã vội vàng rời khỏi phòng nghỉ, hơn nữa còn không bao giờ quay lại.
Nhìn thấy hôn lễ sắp bắt đầu, nhưng một trong hai chú rể đã bỏ chạy, MC cùng người chủ trì liên tục gọi điện thoại, nhưng vẫn không có ai liên lạc được với Thẩm Duy Hi.
Lý Nhạc không thể không nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nhưng muốn chính miệng nói cho bạn tốt nhiều năm của mình sự thật tàn khốc này, y thực sự không đành lòng.
Địch Tư Lạc từ khi còn học trung học đã thích Thẩm Duy Hi, nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn âm thầm dõi theo phía sau Thẩm Duy Hi, toàn bộ trọng tâm thế giới đều xoay quanh anh, thật vất vả lắm mới chịu đựng được đến ngày kết hôn với anh, bây giờ lại phải nhận một đả kích tàn khốc như vậy, Lý Nhạc thật sự là không thể nào đành lòng nổi.
Địch Tư Lạc đứng lên, ánh mắt bình tĩnh lạ thường, như thể đã sớm đoán được chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Anh ta đào hôn, tôi biết."
Hôm nay Diệp Chức về nước, Thẩm Duy Hi bỏ cậu lại là vì đi gặp Diệp Chức, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bây giờ nghỉ lại, Diệp Chức hẳn là đã lên kế hoạch từ lâu, lúc nào không về, lại muốn chọn ngày anh kết hôn với Địch Tư Lạc, giống như có ý định trở về để tuyên bố chủ quyền.
Nghĩ đến cảnh tượng hai người ở bên nhau, đáy lòng Địch Tư Lạc liền trào lên một nổi căm hận không thể tả. Kiếp trước, Thẩm Duy Hi sau khi đào hôn bị ông cụ Thẩm túm trở về, bắt anh dập đầu, hứa hẹn phải bổ sung lại hôn lễ cho cậu. Nhưng Thẩm Duy Hi luôn thủy chung lạnh lùng với cậu, sau khi kết hôn lại càng quang minh chính đại đi vào đoàn làm phim của Diệp Chức, chi rất nhiều tiền để nâng đỡ cậu ta.
Anh không chiếm được đồ vật, còn hết lần này đến lần khác bị người ta lạnh nhạt. Diệp Chức hiểu rất rõ bản tính của Thẩm Duy Hi, từ khi còn học trung học đã đối xử mập mờ với anh ta, sau khi tốt nghiệp lại ra nước ngoài nhiều năm, càng khiến Thẩm Duy Hi nhớ mãi không quên. Sau khi trở về nước, cậu ta hưởng thụ việc Thẩm Duy Hi luôn quây quẩn xung quanh làm trăm phương ngàn thứ để lấy lòng mình, những vẫn như cũ đối xử với anh như gần như xa.
Cậu căm hận Diệp Chức có thể ở trước mặt Thẩm Duy Hi cao cao tại thượng, thành thạo điêu luyện, trái lại với bản thân mình, bất kể hạ mình lấy lòng như thế nào, Thẩm Duy Hi đều xa lánh thờ ơ với cậu. Sự chua xót và đố kị không được yêu thương đã bóp méo tâm trí của mình, cậu đã sử dụng tất cả các thủ đoạn để cản trở hai người bọn họ.
Diệp Chức lần đầu ra mắt đóng phim, cậu liền mua toàn bộ hotsearch tố Diệp Chức qua lại với người đã có gia đình, nhưng không ngờ Diệp Chức càng hắc lại càng hồng, cuối cùng dựa vào tài nguyên của một bộ phim truyền hình tiên hiệp thành công bạo hồng, xếp vào hàng lưu lượng đỉnh cao.
Mà lịch sử mua hotsearch hắc nước bẩn của cậu bị lộ ra, khiến fan Diệp Chức điên cuồng công kích cậu, phần tin nhắn chờ trong mấy ngày đó đều là những lời xúc phạm không thể chịu nổi.
Vẻ ngoài Diệp Chức thanh tú xinh đẹp, hơn nữa cha mẹ đều qua đời, hình tượng mỹ nhân yếu đuối nhưng luôn cố gắng kiên cường đã để lại ấn tượng trong lòng nhiều người, cho dù làm tiểu tam xen vào tình cảm gia đình của người khác, cũng có một đống fan thay Diệp Chức tẩy trắng, thậm chí còn mắng cậu là người xấu xí thích làm chuyện tác quái, không biết điều.
Sau khi Thẩm Duy Hi biết chuyện này, trực tiếp nói chuyện ly hôn với cậu, nếu không có ông cụ Thẩm ra mặt, anh chắc chắn đã xé nát giấy chứng nhận kết hôn.
Từ đó về sau, Thẩm Duy Hi càng thêm chán ghét cậu, sau đó ông cụ Thẩm qua đời, Thẩm Duy Hi nắm quyền Thẩm gia, chuyện đầu tiên muốn làm chính là đuổi cậu ra khỏi nhà.
Cậu buộc phải ly hôn với Thẩm Duy Hi, ngày cậu dọn tất cả mọi thứ ra khỏi Thẩm gia, cậu đứng giữa một trận mưa lớn, tâm đã nguội lạnh như tro tàn, mà bên trong biệt thự, quản gia và người giúp việc đang dọn dẹp phòng, chuẩn bị nghênh đón người mới vào ở.
Cậu ngồi ở ghế phụ trên xe chở hàng, liền nhìn thấy một chiếc Bentley đang chạy tới, ngồi bên trong là Thẩm Duy Hi và Diệp Chức. Thẩm Duy Hi ôm bả vai Diệp Chức, nở nụ cười cưng chiều, mà Diệp Chức thì có chút ngượng ngùng dựa vào vai anh.
Cảnh tượng đó giống như một con dao găm sắc nhọn đâm vào ngực Địch Tư Lạc, khiến cậu đau đến không sống nổi.
Lại một lần nữa, khi nghe được tin Thẩm Duy Hi đào hôn, lồng ngực Địch Tư Lạc vẫn có chút buồn bực nhói đau. Chỉ là nổi đau đớn cùng không cam lòng ấy từ lâu đã thuộc về một linh hồn khác. Người từng yêu tha thiết Thẩm Duy Hi đã sớm chết trong sự thất vọng và đau khổ vô tận rồi. Cậu đã chết một lần, đã sớm không còn là Địch Tư Lạc khờ dại như trước kia.
Không phải là đào hôn sao, vừa lúc cậu cũng không muốn bước vào cái hố lửa này.
"Cái gì, sao cậu còn bình tĩnh như vậy chứ? Cậu không đi tìm Thẩm Duy Hi sao?"
"Anh ta đi gặp Diệp Chức."
Vẻ mặt Địch Tư Lạc thờ ơ.
"Đậu má, trà xanh này chắc chắn là có độc, sao lại về nước! Còn cố tình là ngày hôm nay! Hay là chúng ta dứt khoát đi bắt gian tại trận, phát sóng trực tuyến, xem trà xanh kia còn mặt mũi gì để ở lại Uyển Thành khôngl!"
Nếu là kiếp trước, Địch Tư Lạc chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị này, nhưng hiện tại Địch Tư Lạc chỉ cười lạnh một tiếng.
"Anh ta sẽ bị báo ứng."
Bọn họ nợ cậu những gì, cậu sẽ bắt trả hết từng chút một.
Địch Tư Lạc đi đến hội trường, sảnh tiệc được bố trí rất nhiều hoa tươi, trên thảm đỏ chật ních khách mời và bạn bè hai bên, không biết là ai đã lan truyền tin Thẩm Duy Hi đào hôn, các khách mời đều đang châu đầu ghé tai bàn luận, vô số ánh mắt muốn xem kịch vui đều nhìn về phía Địch Tư Lạc.
Dù sao trong giới thượng lưu ở Uyển Thành không ai là không biết, sở dĩ Địch Tư Lạc có thể kết hôn với Thẩm Duy Hi là bởi vì Địch gia có thể trợ giúp Thẩm gia trên phương diện làm ăn, nếu có sự chống đỡ của Địch gia, Thẩm Duy Hi sớm muộn gì cũng có thể trở thành gia chủ của Thẩm gia.
Địch Tư Lạc đi thẳng đến hàng ghế đầu, vành mắt ửng hồng, điềm đạm đáng thương.
Những người ngồi bàn này đều là bậc chú bác, ba của Thẩm Duy Hi thì ngồi bên trong, đang nóng nảy đến sứt đầu mẻ trán.
"Tiểu Lạc, con đừng lo lắng, Duy Hi nói không chừng là có chuyện gì đó nên đến trễ, bác đã kêu trợ lý đi tìm, con đừng sợ, bác nhất định sẽ kéo nó về."
Thẩm Kiến Quân tức giận đến mức muốn mắng mẹ nó, không ngờ thằng nhóc Thẩm Duy Hi này lại to gan như vậy, đào hôn vào đúng ngày cưới. Nếu Địch gia trong cơn tức giận, không chống đỡ cho bọn họ nữa, vậy con trai ông làm sao có hy vọng để trở thành gia chủ của Thẩm gia đây?
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)Địch Tư Lạc không nói gì, chỉ liếc nhìn đồng hồ trên tay, còn kém năm phút nữa là bắt đầu lễ cưới như đã định, cậu biết Thẩm Duy Hi sẽ không đến.
Cậu không nói chuyện với Thẩm Kiến Quân, mà nhìn về phía người ngồi trong góc tối kia, đó là chú Tư của Thẩm Duy Hi, cũng là người duy nhất trong Thẩm gia đối xử tốt với cậu ở kiếp trước.
Nói là chú Tư, nhưng người đàn ông ở trong góc còn quá trẻ, chưa đến ba mươi, mặc một bộ vest cùng quần tây đơn giản cũng không che giấu được gương mặt nổi bật cùng cặp lông mày sắc bén, hắn dường như trời sinh đã là quý tử hào môn, dù cho ai cũng không nghĩ tới hắn được sinh ra thấp kém như nào.
"Chú Tư, chú có thể giúp con một việc không?"
Địch Tư Lạc đi tới trước mặt người đàn ông.
Thẩm Trác Lễ quan sát thanh niên trước mặt, âu phục cao cấp được may riêng càng tôn lên vóc dáng vai rộng eo hẹp, dáng người cao ngất thẳng tắp, mỗi một bộ phận trên cơ thể thanh niên trước mặt đều phù hợp với sở thích của hắn.
Có lẽ là do ảo giác của hắn, bộ dạng của Địch Tư Lạc tựa hồ có chỗ nào đó không giống với lúc hắn gặp trước hôn lễ. Sau khi nghe tin Thẩm Duy Hi đào hôn, cậu cũng không hoảng sợ khóc lóc.
Ngược lại có chút khác biệt so với tính cách trước đây.
"Con nói đi."
"Chú Tư, con nhớ sinh nhật chú sắp tới rồi đúng không?"
Thẩm Trác Lễ khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Địch Tư Lạc bỗng nhiên mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng mang theo từng vụn ánh sáng.
"Chú Tư, con giúp chú tổ chức tiệc sinh nhật trước được không?"
Thẩm Trác Lễ nhìn cậu, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không nhìn rõ được biểu tình, thật lâu sau hắn mới mỉm cười:
"Được."
......
Lúc này, Uyển Thành, trong một khách sạn nào đó.
Thẩm Duy Hi đứng trước cửa phòng, lo lắng khẩn trương sửa sang lại cổ áo. Anh đã không gặp Diệp Chức năm năm, lúc nhận được điện thoại của Diệp Chức, nghe cậu nói đã về nước, trái tim anh đã bắt đầu đập kịch liệt.
Có phải vì nghe tin mình sắp kết hôn nên mới về nước? Trong lòng Diệp Chức có phải vẫn quan tâm đến mình hay không?
Năm năm trước, bọn họ vì lý do gia đình đành phải chia tay, không để ý hắn khổ sở níu kéo như thế nào, Diệp Chức vẫn dứt khoát đi du học, năm năm nay, anh không có một giây phút nào quên được cậu, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về cậu từ người khác.
Giờ phút này tâm tình của anh vô cùng thấp thỏm khẩn trương, lại mang theo mừng rỡ cùng mong chờ. Điện thoại trong túi lại vang lên, anh lấy ra liếc nhìn qua, liền bực bội tắt máy.
Anh hít sâu một hơi, đưa tay nhấn chuông cửa, lại phát hiện cánh cửa chỉ được khép hờ, liền đẩy ra. Anh có chút do dự đi vào, trong phút chốc phảng phất như đang đi vào đường hầm thời gian, nhìn thấy thiếu niên thanh tú sạch sẽ trong trí nhớ kia.
Diệp Chức đứng bên cửa sổ sát đất, đọc quyển sách trên tay, rèm cửa sổ màu trắng bên cạnh nhẹ nhàng lướt qua, khi nhìn thấy Thẩm Duy Hi, khóe miệng cậu khẽ cong lên nụ cười rạng rỡ, nhưng lập tức liền có chút kinh ngạc.
"Duy Hi, sao bây giờ anh lại tới đây? Em nghe nói hôm nay anh sẽ kết hôn?"
Giọng điệu của cậu ta rất bình thản, như thể không để ý đến chuyện hôm nay là ngày kết hôn của Thẩm Duy Hi.
"Tiểu Chức, em biết mà, anh từ trước đến giờ không có thích Địch Tư Lạc. Kết hôn với cậu ta cũng là vì áp lực gia đình. Bây giờ em trở về rồi, anh chắc chắn sẽ không kết hôn với cậu ta nữa."
Nhìn ánh mắt thâm tình mà kiên định của Thẩm Duy Hi, Diệp Chức cười khổ:
"Sao có thể như vậy được? Em đã nói trong điện thoại là chỉ muốn được gặp anh một lần, em không muốn anh vì em mà phải đào hôn, hơn nữa Địch Tư Lạc dù sao cũng là anh họ của em, nếu như để dượng biết là bởi vì em về nước nên anh mới đào hôn..."
"Tiểu Chức, em yên tâm, những chuyện này anh sẽ xử lý tốt."
Nhắc tới Địch Tư Lạc, Thẩm Duy Hi liền cảm thấy buồn bực. Trên đường đến đây, người bên hội trường liên tục gọi cho anh nhưng anh không trả lời, anh cho là Địch Tư Lạc cũng sẽ gọi điện thoại cho mình, thậm chí còn đến đây quấn lấy bắt anh trở về, anh cũng đã nghĩ sẵn lời từ chối với cậu ta, không ngờ tới trong danh sách cuộc gọi không nhận được bất kỳ cái tên nào là Địch Tư Lạc.
Anh đào hôn, Địch Tư Lạc dĩ nhiên còn bình tĩnh được?
Thấy Thẩm Duy Hi có chút thất thần, Diệp Chức bỗng nhiên ho khan hai tiếng, đôi mày thanh tú nhíu lại.
"Tiểu Chức, em có sao không?"
"Có lẽ là vừa mới về nước nên cổ họng không thoải mái, đầu cũng có chút đau."
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Chức, Thẩm Duy Hi nhất thời đau lòng đến không chịu nổi, vội vàng bảo Diệp Chức nằm xuống, tự mình đi lấy nước nóng cho cậu.
"Duy Hi, anh thật sự không cần ở đây chăm sóc em, trì hoãn hôn lễ là không tốt."
Diệp Chức nằm trên giường, khuôn mặt chỉ to bằng một bàn tay cơ hồ đều chìm vào trong gối, tái nhợt mà yếu ớt, chỉ để lại một đôi mắt trong veo.
"Em nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói chuyện, chuyện hôn lễ anh biết phải xử lý như thế nào."
Thẩm Duy Hi ở bên cạnh Diệp Chức cả buổi chiều, thấy cậu ngủ say, sờ trán cậu, để lại một tờ giấy, mới quay lại địa điểm tổ chức tiệc cưới.
Ông cụ Thẩm lớn tuổi rồi, lúc trước còn ở bệnh viện phẫu thuật tim, anh sợ làm ầm ĩ quá mức sẽ làm ông cụ tức đến sinh bệnh, vẫn quyết định trở về xem một chút.
Điều khiến anh bất ngờ chính là, các khách mời vẫn ngồi trên bàn cười nói vui vẻ, đồ trang trí hôn lễ cũng không kéo xuống, trong nháy mắt đã thấy Địch Tư Lạc mặc âu phục đi giày da đứng cùng một chỗ với chú Tư của anh, đang kính rượu với họ hàng.
Chú Tư từ khi nào quen biết với Địch Tư Lạc?
Hơn nữa cảnh tượng quỷ dị này giống như hôm nay là lễ kết hôn của hai người vậy?
Thẩm Duy Hi cau mày, nhanh chân đi tới.
Ngay khi anh xuất hiện, các khách mời lập tức xì xào bàn tán, vô số ánh mắt xem kịch vui đảo qua lại giữa anh và Địch Tư Lạc.
"Thằng khốn nạn, còn dám đào hôn, tao thấy mày là không muốn sống nữa phải không!?"
Thẩm Duy Hi chưa đi được hai bước, không kịp đề phòng bị một vật nặng đánh vào đầu gối một cái, anh phải đỡ lấy bàn ghế bên cạnh mới không ngã xuống.
Gia chủ hiện tại của Thẩm gia là ông cụ Thẩm, đã tám mươi tuổi ngồi trên xe lăn, hai bên thái dương run rẩy, một tay cầm nạng hung hăng đánh vào đùi anh.
"Nếu không phải Tiểu Lạc thông minh hiểu chuyện, biết bao che cho mày, hôm nay không biết còn tạo ra cái chuyện cười lớn bao nhiêu."
Bao che cho mình? Thẩm Duy Hi có chút nghi hoặc, dư quang bỗng liếc nhìn màn hình điện tử ở giữa sân khấu, chúc mừng sinh nhật lần thứ 29 của Thẩm Trác Lễ, trong nháy mắt hiểu rõ toàn bộ.
Cho nên vì không muốn cho người ngoài xem thành trò cười, Địch Tư Lạc biến đám cưới của bọn họ thành tiệc sinh nhật của Thẩm Trác Lễ?
"Mau đi xin lỗi Tiểu Lạc, một tháng sau bổ sung hôn lễ!"
Thẩm Duy Hi bị ông cụ mắng máu chó đầy đầu. Nửa chừng, ba anh Thẩm Kiến Quân cũng đến nói anh vài câu, chỉ có điều cũng không đến nơi đến chốn, đại khái là trong lòng Thẩm Kiến Quân biết rõ rằng bất luận Thẩm Duy Hi quậy đến mức nào, Địch Tư Lạc đều sẽ hết lòng thuận theo anh.
Ngay khi Thẩm Duy Hi đi vào hội trường, Địch Tư Lạc đã nhìn thấy anh. Chẳng qua cậu cũng không vội, tiếp tục mời rượu với khách mời, cho đến khi Thẩm Duy Hi tới tìm cậu.
Cậu phải thừa nhận rằng bề ngoài Thẩm Duy Hi rất đẹp, bằng không kiếp trước cậu cũng sẽ không bị gương mặt này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, làm mấy chuyện ngu xuẩn để người khác khinh thường. Nhưng mà sống lại một đời, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này chỉ khơi dậy hận thù trong lòng cậu.
"Địch Tư Lạc, cậu có điên không? Đây là nơi tổ chức đám cưới, cậu tổ chức tiệc sinh nhật ở đây là muốn cho người ta chê cười sao?"
Trong phòng nghỉ, Thẩm Duy Hi dẫn đầu làm khó dễ.
Địch Tư Lạc dường như đã sớm đoán được anh ta sẽ nói những điều này, cậu lắc lắc ly rượu champagne trong tay, ngồi trên sô pha, không có biểu cảm nhìn hắn.
"Tôi làm cho mọi người chê cười? Hình như nói ngược lại mới đúng, không phải là anh bỏ trốn trước để mọi người chê cười sao?"
"Có chuyện gì vậy? Diệp Chức về nước à? "
Nhắc tới Diệp Chức, sắc mặt Thẩm Duy Hi có chút khó coi. Trong ấn tượng, Địch Tư Lạc chưa bao giờ ở trước mặt anh miệng lưỡi sắc nhọn như vậy.
"Em ấy có trở về hay không cũng không phải chuyện của cậu"
"Cậu ta là em họ của tôi mà, sao có thể không liên quan đến tôi chứ? Nhắc mới nhớ, chúng ta nên mời cậu ta đến đám cưới nhỉ."
"Địch Tư Lạc, cậu đừng có quá đáng! Cậu biết rõ tôi kết hôn với cậu là vì cái gì, đừng có mà làm tới!"
Địch Tư Lạc gật đầu, uống một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống, chắp tay trước ngực, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn anh.
"Nếu anh không muốn đến như vậy, vậy thì chúng ta dứt khoát huỷ bỏ hôn ước, thế nào?"