Tác giả: Hoa Hữu Tín

Edit: Bilun

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebfook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha

 bà con ~

Chương 86

Hai người đương nhiên không lập tức về nhà, đã tới thời gian ăn tối, Diêm Hình và Thẩm Bân đi tới nhà ăn, sau đó mới trở lại ký túc xá.

Sự xuất hiện của Thẩm Bân và người chơi không giống nhau, mỗi người chơi có hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều biết bản thân ở thế giới trò chơi có thân phận như thế nào, thậm chí đang ở nơi nào.

Tốt xấu cũng là trường học quý tộc, nơi ở của giáo viên là ba phòng một phòng khách, trong cùng một tòa nhà.

Nội thất trang trí rất sang trọng, nhiều phong cách, thậm chí có thể coi là một khu nghỉ dưỡng.

Thẩm Bân vào cửa nhìn xung quanh một vòng, thoải mái lười nhác vươn vai, chủ động đổi dép lê trong nhà.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa đi tìm manh mối nhỉ? Vẫn con một khoảng thời gian mới tới tiết tự học buổi tối, thuận tiện...nhìn xem vị giáo viên toán kia có việc gì không?" Thẩm Bân nói.

Cậu muốn liên hệ với mèo đen một chút, hoặc là nói với Diêm Hình đi ra ngoài ý đồ tìm quần áo.

Diêm Hình gật đầu, đi tới tủ lạnh, mở ra liền nhìn thấy bên trong tủ lạnh chứa đầy trái cây tươi mới, rau củ, rượu và đồ uống v.v, thật là thú vị bất ngờ.

"Uống gì?" Diêm Hình hỏi người nào đó đã làm ổ trên sô pha cách đó không xa một tiếng.

Thẩm Bân: "Phì trạch khoái nhạc thủy ~"

Diêm Hình: "....." Vươn tay cầm lấy chai Coca.

Thẩm Bân có chút bất ngờ: "Thì ra các anh cũng biết Coca là Phì trạch khoái nhạc thủy?"

Diêm Hình: "Đại khái vô luận ở thời đại có thay đổi như thế nào, phương thức theo đuổi vui sướng của mọi người đều giống nhau nhỉ, Coca ở Tinh Không giới dinh dưỡng hơn ở địa cầu cổ nhiều, nhưng hương vị không có nhiều thay đổi mấy."

Thẩm Bân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Diêm Hình cầm trái cây đi vào trong bếp, không bao lâu liền cắt ra một đĩa trái cây xinh đẹp mang ra, bên trên cắm mấy cây tăm, ngoài ra còn một bát thanh long, bê tới trước mặt Thẩm Bân, hình thức khá đơn giản, chính là nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.

Sau đó Diêm Hình liền ngồi xuống cạnh Thẩm Bân, người nào đó thuận tiện ngã vào trong lòng ngực hắn mở miệng ra: "A ~" muốn ăn.

Diêm Hình dùng tăm đâm một miếng táo đưa tới miệng cậu.

Thẩm Bân miễn cưỡng ăn: "Muốn dưa Hami và thanh long."

Trong bát thanh long có thìa, Diêm Hình liền bắt đầu đút cho người nào đó ăn.

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp ghen tị, có người hâm mộ Thẩm Bân có người thương, có người hâm mộ Diêm Hình có một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy để chiều chuộng.

Lại là một ngày ăn cơm chó, hu hu.

Chờ mọi người ăn xong cơm chó, đương sự cuối cùng cũng xuất phát đi tìm manh mối, trên đường hỏi học sinh, tận đến phòng hồ sơ.

Nhưng sau khi tớ mới phát hiện cửa bị khóa.

Thẩm Bân còn chừa kịp nói lời nào, liền thấy Diêm Hình không biết từ nơi nào lấy ra một sợ dây thép, bắt đầu mở khóa...

Chưa tới hai giây, cạch một tiếng khóa đã mở.

Thẩm Bân vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh còn biết làm cái này? Em cho rằng anh sẽ lựa chọn phá cửa."

Diêm Hình vẻ mặt bình tĩnh: "Trường học nơi nơi có camera, phá cửa sẽ bị truy cứu, rất phiền toái, hơn nữa loại khóa này rất đơn giản.

Thẩm Bân: "Ách....vậy vì sao anh biết? Đường đường điện hạ lại đi học mở khóa, cũng không thể là cuộc sống bức ép chứ?"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng hồ sơ.

Diêm Hình: "....Nhiệm vụ yêu cầu, trước kia cố ý học."

Thẩm Bân: "..." Vẫn không nghĩ ra vì sao phải học cái này.

Diêm Hình tiếp tục giải thích: "Trên chiến trường ngẫu nhiên sẽ ngụy trang thành người quân địch, thâm nhập đại bản doanh tìm kiếm cơ mật, lúc cần phải biết mở khóa."

Chỉ là khóa cửa Tinh Không giới bình thường đều là khóa mật mã, do quang não chủ nhà điều khiển, nhưng Diêm Hình ở phương diện quang não lại là một kỹ thuật giỏi, đối phương sau nhiều lần ăn mệt, cư nhiên bắt đầu nghiên cứu khóa ở địa cầu cổ, hơn nữa lắp đặt thiết bị nổ, nếu có người phá hỏng khóa sẽ lập tức vang lên cảnh báo và nổ mạnh.

Chìa có thể mở cửa chỉ có một, bị giấu rất kỹ.

Vì thế Diêm Hình liền bắt đầu lật sách, nghiên cứu về phương thức cạy khóa ở địa cầu cổ.

Diêm Hình không cần giải thích nhiều, Thẩm Bân liền không cần hỏi nhiều lời nữa, Thẩm Bân thuận tay bật đèn, Diêm Hình nhanh chóng đi tới cửa sổ kéo rèm ngăn cản ánh sáng.

Tuy như vậy vẫn có ánh sáng chiếu ra ngoài, nhưng sẽ tốt hơn nhiều, nơi này không cho phép tùy ý tiến vào phòng hồ sơ của trường học, buổi chiều Diêm Hình ý đồ muốn chìa khóa, bị vô tình từ chối, cũng không biết vì sao.

Theo lý thuyết phòng hồ sơ của trường học giáo viên đều có thể tìm đọc mới đúng.

Như vậy, liền càng chứng tỏ nơi này có vấn đề.

Hơn nữa một ngôi trường cổ kính, phòng hồ sơ cho dù không bị che kín bụi, đồ vật cũng phải nhiều và hỗn độn mới đúng, nơi này hoàn toàn ngược lại, rất sạch sẽ, đồ vật cũng không nhiều lắm, hơn nữa được phân loại theo lớp, rất dễ để tìm đọc.

Thẩm Bân thuận tay cầm lấy vài tờ tài liệu bên cạnh xem, kết quả vừa nhìn đã bị hấp dẫn.

"Trời ơi, đây là phòng hồ sơ sao? Thật đúng là phòng hồ sơ! Nơi này ghi lại chuyện một học sinh nam cưỡng xx một học sinh nữ, hơn nữa học sinh nữ kia gia đình không quyền không thế, học sinh nam lại gia thế giàu có, chèn ép lại chuyện này." Thẩm Bân khiếp sợ nói.

Diêm Hình tìm thấy lớp của Phong Tư Tư và Tống Di, nhưng bên trên lại không có bất cứ ghi lại nào về hai người, nghe thấy vậy liền nhìn về phía người nào đó, thuận tay cầm lên hồ sơ khác nhìn.

"Học sinh đánh nhau khiến đối phương bị đánh đến tàn tật, bên bị tàn phế cũng là trong nhà không có tiền, việc này bị áp xuống." Diêm Hình đơn giản mở miệng thuật lại.

Thẩm Bân đã lại cầm lấy một quyển hồ sơ khác: "Học sinh nữ vì ghen tị một học sinh nữ khác, dùng axit hủy dung đối phương, sự việc vẫn không được giải quyết...."

Cậu tiếp tục đổi hồ sơ: "Hai học sinh nam lột quần áo một học sinh nữ trước mặt mọi người, khiến nữ sinh tự sát."

"Nữ sinh đẩy ngã bạn học xuống cầu thang thành người thực vật."

"Nữ sinh không đồng ý nam sinh theo đuổi, nam sinh tìm người bên ngoài trường cưỡng xx người này..."

Thẩm Bân nhíu mày càng lúc càng sâu: "Nơi này là phòng hồ sơ cửa trường học sao? Sao giống như phòng hồ sơ tội phạm của cục cảnh sát vậy! Hơn nữa cũng quá ghê tởm, đủ mọi chuyện xấu!"

Diêm Hình tiếp tục nói: "Kết quả hung thủ đều ung dung ngoài vòng pháp luật, sự tình bị tiền và quyền đè xuống."

Thẩm Bân vội vàng gật đầu: "Đúng! Cho nên vì sao phòng hồ sơ của trường học lại ghi lại những việc này, hơn nữa chỉ có những thứ này không có thứ khác."

Diêm Hình trầm tư một lát: "Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ trường học đã thu được chỗ tốt hỗ trợ đè lại sự việc, nhưng lại sợ bị trả thù, liền lưu trữ hồ sơ, nếu cần thậm chí có thể lấy cái này để áp chế gia đình tội phạm."

Thẩm Bân: "......" Hiểu rồi, đều không phải là người tốt lành gì.

"Thật muốn một ổ bắt hết bọn họ!" Thẩm Bân tức giận nói: "Đúng rồi anh thấy hồ sơ của hai học sinh xảy ra chuyện kia chưa? Nói không chừng đúng là chết oan thật!"

Diêm Hình lắc đầu: "Không thấy, có lẽ ở chỗ khác." Hắn giương mắt nhìn quanh bốn phía.

Lúc này, bỗng có tiếng vật gì đó rơi xuống ở cách không xa sau lưng Thẩm Bân, cậu khiếp sợ, thiếu chút nữa hét lên.

Dù sao hiện tại trời đã tối, nơi này tuy có bật đèn, nhưng lại yên tĩnh, phòng hồ sơ cách khu dạy học có chút xa, trên cơ bản không có học sinh đi ngang qua và nói chuyện.

Thẩm Bân nhìn ra phía sau cảnh giác: "Không phải chuột làm rơi hồ sơ chứ?" Quan tọng là chuột còn đỡ, thế giới trò chơi, chỉ sợ nhảy ra thứ gì kỳ quái.

Diêm Hình đi đến gần Thẩm Bân, trấn an vuốt đầu cậu: "Chúng ta đi xem" nói rồi dắt tay người nào đó, bộ dáng tính toán một tấc cũng không rời.

Thẩm Bân lập tức an tâm không ít, hai người đi tới chỗ đồ vật rơi xuống, cầm lên nhìn, cư nhiên là hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di!

Hồ sơ này hẳn là trước đó không lâu có người lật xem đã quên để lại chỗ cũ, cho nên để trên bàn cách đó không xa, nhưng cũng không đến mức trùng hợp như vậy liền rơi xuống chứ?

Thẩm Bân trong lòng nghĩ nhiều, len lén nhìn quét một vòng bên cạnh, bỗng nhiên có một gương mặt trắng bệch lóe qua trong tầm mắt.

Thẩm Bân: "...." Cả người cậu lập tức cương cứng, tầm mắt dừng lại, nhưng chỗ kia đã trống không.

Vừa rồi nếu không phải mắt cậu lướt qua quá nhanh chưa kịp hét lên, chắc chắn trăm phần trăm sẽ dẫn tới những người khác!

Hơn nữa kỳ quái chính là, thời gian 0.01 giây như vậy, cậu cư nhiên mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ gương mặt kia, nói đúng ra là một màu xám xanh, trong mắt trắng dã, có loại cảm giác cứng đờ, giống như một xác chết, nhìn như cứng đờ nhưng lại có thể một giây đi vào bên cạnh ngươi.

Thật dọa người!

Diêm Hình phát hiện cậu không thích hợp, vươn tay ôm lấy người vào trong ngực: "Làm sao thế?"

Thẩm Bân bỗng nhiên rúc vào trong lòng ngực Diêm Hình, nói cũng lắp bắp: "Đi mau....đi mau...." Giọng nói rất nhỏ, giống như cực kỳ sợ hãi.

Diêm Hình không rõ nguyên do, hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.

Nhưng các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung nồi, thậm chí đồng thời thét chói tai gõ chữ: Điện hạ! Phía sau ngài, phía sau phía sau!!!

Đáng tiếc đương sự hoàn toàn không thấy được, chỉ cảm thấy một khi Thẩm Bân đã sợ hãi như vậy, vẫn nhanh chóng rời đi mới tốt, Diêm Hình mang theo người trong lòng ngực nhanh chóng ra ngoài khóa cửa lại, thuận tiện còn cầm đi hồ sơ của Phong Tư Tư và Tống Di.

Hai người càng đi càng xa, Thẩm Bân vừa rồi quả thực cảm giác bản thân hít thở không thông, đến bây giờ cũng chưa ổn lại, chỉ có người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy, hai nữ sinh dáng vẻ khủng bố, song song cứng đờ đứng ở cửa phòng hồ sơ nhìn theo bọn họ rời đi.

Các bạn nhỏ đáng yêu bị dọa khóc nức nở, vì sao đương sự không nhìn thấy, lại cho người xem chịu đựng cái này? Sôi nổi có người thì thầm rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Kết quả nửa ngày trôi qua, phòng phát sóng trực tiếp lại gia tăng thêm rất nhiều người, sổi nổi hô kích thích.

.....

Hai người ở hiện trường hoàn toàn không biết việc gì hết, sau khi trở lại chỗ ở Diêm Hình đem người ôm vào lòng cẩn thận trấn an, mới hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng Thẩm Bân cũng bình ổn lại một chút, ngữ khí gian nan nói: "Em ở trong phòng hồ sơ nhìn thấy một người, rất đáng sợ, chợt lóe qua, tuyệt đối không phải em hoa mắt, gương mặt kia còn khủng bố hơn trong phim em xem từ nhỏ tới lớn!"

Dù sao cũng là tự mình trải qua, cũng không phải ngồi trước màn hình xem phim có thể trải nghiệm được.

Diêm Hình dừng một lát: "......Xem ra này thế giới đùng là không đơn giản, chỉ có thể tận lực không chết, không thể đối phó quái vật, vốn dĩ ở các thế giới khác vô luận thế nào tôi cũng sẽ cảm giác được gì đó."

Ví dụ như có quái vật tới gần, Diêm Hình sẽ theo bản năng né tránh v.v, nhưng ở thế giới trò chơi lần này thì khác, hắn vừa rồi tin rằng bản thân không phát hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng Thẩm Bân lại nói thấy một thứ gì đó.

"Thật là khủng khiếp, quá nguy hiểm." Thẩm Bân cau mày, nữ trang của cậu còn chưa có chút tin tức nào, rốt cục thế giới này thuần một sắc đồng phục học sinh, muốn trộm cũng không biết đi đâu trộm.

Vốn dĩ Thẩm Bân cũng không phải người rất nhát gan, thậm chí ở thế giới thứ nhất gặp phải quái vật cũng không sợ hãi như bây giờ, chủ yếu quái vật xuất hiện quang minh chính đại, nhưng vừa rồi thì khác, giống như nửa đêm có người bò lên đầu giường nhìn ngươi, mở mắt ra là một khuôn mặt người chết phóng đại.

Này ai chịu nổi!

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 87

Diêm Hình cẩn thận trấn an người nào đó, vốn dĩ có một số việc tính toán ngày mai nói, nhưng nếu người trước mặt tâm tình không tốt, hắn liền chia sẻ với Thẩm Bân trước.


"Có một giáo viên nữ trong nhà mở cửa hàng quần áo, hồi chiều tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện với người khác, nói cô ấy mang cho em mấy bộ nữ trang, cần gấp, hẳn là ngày mai sẽ có." Diêm Hình nói.

Người nào đó nghe xong sửng sốt một chút, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên vui vẻ: "Thật sao!" Nói rồi hưng phấn hôn thật mạnh lên mặt Diêm Hình một cái: "Chụt chụt ~ biết ngay ông xã giỏi nhất ~"

Không có một người đàn ông nào nghe được lời này không cao hứng, đặc biệt là được người yêu thật lòng nói ra mình lợi hại gì đó, cho nên cho dù như Diêm Hình ngày thường vô cùng lạnh nhạt, lúc này cũng nhu hòa không ít, thậm chí nhìn kỹ mặt hắn, giống như đang mỉm cười, rất nhạt.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp:......

Chua quá, vô cùng chua, giống như ăn một xe chanh vậy.

Cảm giác sợ hãi của Thẩm Bân đã dần bị hưng phấn hòa tan hơn nửa, nhưng lập tức không còn sợ nữa là không thể nào, cậu ngồi trong lòng Diêm Hình: "Chúng ta vẫn xem hồ sơ trước đi, nghiên cứu xem có chút manh mối gì không, nhanh chóng giải quyết sự tình."

Thân hình Diêm Hình lớn hơn một vòng so với Thẩm Bân, vừa ôm lấy cậu vừa cầm lấy hồ sơ, hoàn toàn không trở ngại.

Trong hồ sơ viết toàn bộ quá trình hai người Phong Tư Tư và Tống Di chết, rành mạch, kỹ càng tỉ mỉ.

Nói đến cũng không có gì quanh co lòng vòng, trong trường học, Phong Tư Tư và Tống Di là đối tượng bị rất nhiều người bắt nạt, có một ngày, một đám 'anh em tốt' chặn hai người bọn họ ở cạnh hồ nước.

Lần này khác với lần trước, mấy người kia nghĩ ra một trò chơi rất thú vị: Nói thật hay đại mạo hiểm.

Thậm chí vì chơi trò này, bọn họ đã bố trí một cái bẫy rập từ trước một tháng.

Trong lớp có người tên Đỗ Tử Minh, mặt người dạ chó, không biết từ khí nào bắt đầu âm thầm tiếp cận Phong Tư Tư, thậm chí còn yêu đương với cô.

Mới đầu Phong Tư Tư quá mức nhát gan, không dám đáp ứng, gã liền cố ý cùng đám anh em diễn một hồi, khi cô bị người khác bắt nạt, Đỗ Tử Minh vì Phong Tư Tư giải vây.

Cho nên, cô gái nhát gan mới hoàn toàn yêu gã, cùng gã ở bên nhau, chẳng qua hai người vẫn chưa công khai, bí mật, chỉ có người bạn thân Tống Di của Phong Tư Tư biết việc này.

Nhưng Đỗ Tử Minh sau lưng lại lặng lẽ có được số điện thoại của Tống Di, thường thường liên hệ với cô, các loại mờ ám trêu chọc.

Tống Di mới đầu có chút khác thường, liền cố ý lảng tránh, nhưng người ta là bạn trai Phong Tư Tư, ba người đi gần, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, dần dần cô cũng rơi vào cảm xúc nào đó, cũng thích Đỗ Tử Minh sao? Tống Di có chút thống khổ, dù sao rất nhiều học sinh tư tưởng vẫn rất tốt đẹp, nhìn dáng vẻ Phong Tư Tư đầy mặt hạnh phúc, lại cảm thấy mình thật có lỗi bạn thân, tâm tình vô cùng khổ sở.

Nhưng tình cảm là thứ không thể nói rõ, vẫn luôn lặng lẽ mọc rễ nảy mầm trong lòng cô gái.

Chờ Đỗ Tự Minh chơi được tương đối, Phong Tư Tư và Tống Di liền nghênh đón tai họa ngập đầu.

Buổi tối hai cô gái bị chết, bọn họ chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, người thứ nhất đặt câu hỏi là: muốn Phong Tư Tư hỏi Tống Di, cậu thích Đỗ Tử Minh không?

Tống Di sửng sốt, ánh mắt có chút né tránh, đương nhiên phủ nhận, việc này cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, liền không sợ bại lộ.

Đáng tiếc cô không biết lừa người, ngoài cuộc tỉnh táo, Phong Tư Tư vẫn nổi lên nghi hoặc, còn Đỗ Tử Minh mỗi ngày trêu chọc hiểu biết tâm tư Tống Di nhất.

Vừa mới đầu Đỗ Tử Minh còn chưa xuất hiện, lúc này nghe thấy Tống Di không thừa nhận, liền từ nơi không xa đi ra, vẻ mặt ra vẻ ưu thương nói: "Cậu chưa từng có chút cảm giác nào với tôi sao? Vậy vì sao lại mỗi ngày nhắn tin gọi điện cho tôi?"

Tống Di sửng sốt, đấy không phải việc mỗi ngày đối phương làm với mình sao? Cô vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Phong Tư Tư: "Tôi không có!"

So với ở trong lòng thầm thích bạn trai của bạn mình, Tống Di càng sợ hãi khiến Phong Tư Tư khổ sở, tuy trong lòng không khống chế được tình cảm, nhưng cô tuyệt đối không làm ra loại việc phản bội bạn bè.

Phong Tư Tư vốn là không tin, nhưng Tống Di thực hoảng loạn, ánh mắt né tránh, thật sự khiến người cảm giác không đơn giản.

Đỗ Tử Minh cách đó không xa bỗng nhiên cười một chút: "Chúng ta mỗi ngày nhắn tin, tôi đều lưu lại trong di động, cậu không thích tôi? Không thành thật chơi trò chơi, người không nói thật là sẽ bị đánh."

Gã vừa mới dứt lời, một nam sinh khác bên cạnh liền đi lên cho Tống Di một cái tát.

Đỗ Tử Minh tiếp tục mở miệng: "Tôi hỏi lại một lần, cậu có thích tôi không?"

Tống Di đã ôm má nhỏ giọng khóc lên, cho dù ngay từ đầu cô đối với Đỗ Tử Minh là có yêu thích, chuyện tới hiện giờ cuối cùng cũng hiểu ra điều gì, sao có thể thừa nhận, cắn chặt răng: "Tôi không thích cậu!"

Lại một nam sinh nữa đi lên, tiếp tục tát Tống Di một cái, thuận tiện túm tóc cô đánh thêm vài cái.

Phong Tư Tư cũng là người nhát gan, cùng Tống Di đồng bệnh tương liên, quan hệ của hai người vô cùng tốt, hiện tại cũng đã sớm khóc lên, vội vàng đi qua ý đồ che chở Tống Di: "Cô ấy thích cậu......" Phong Tư Tư mặt đầy nước mắt: "Cô ấy thích cậu, thừa nhận."

Phong Tư Tư không ngốc, khi Đỗ Tử Minh từ bên cạnh đi ra đã hiểu ra tất cả, chỉ là không dám tin tưởng, thì ra đều là kẻ lừa đảo, gân một tháng tốt đẹp, toàn bộ đều là lừa dối.

Cô vô cùng khổ sở, nhưng Đỗ Tử Minh là kẻ lừa đảo, bạn tốt lại là thật, Phong Tư Tư khổ sở rất nhiều cũng muốn che chở, cho dù sức lực của cô vô cùng mỏng manh.

Đỗ Tử Minh nghe được Phong Tư Tư nói, ánh mắt bỗng nhiên trở nên âm trầm: "Cậu thích tôi như vậy, không hận cô ta sao?"

Phong Tư Tư không lập tức trả lời, nghẹn lại nước mắt hỏi ngược lại: "Trước kia mỗi một câu cậu nói với tôi, đều là giả, phải không?" Bao gồm thích tôi, mấy chữ cuối cùng thật sự không đủ dũng khí nói ra.

Tuy biết câu trả lời, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi một câu, cô thật sự rất thích Đỗ Tử Minh.

Tình yêu của học sinh, đau triệt nội tâm, rất nhiều người nghe câu nói này đều khịt mũi coi thường, nghĩ trẻ ranh thì biết yêu đương gì chứ? Kỳ thực không phải, chính là vì không hiểu chuyện, trẻ tuổi, mới trả giá toàn bộ trái tim.

Đỗ Tử Minh nhìn cô một cái, lời nói vốn có thể buột miệng nói ra không biết vì sao tạm dừng một giây, nhưng sau đó vẫn nói ra: "Đương nhiên."

Vốn dĩ chính là muốn chỉnh người, Đỗ Tử Minh sao có thể thật sự yêu Phong Tư Tư? Có lẽ người là động vật tình cảm, trong quá trình tiếp xúc tâm cảnh của hắn có một chút thay đổi, khi một người coi ngươi trở thành toàn bộ của họ, thật sự rất khó cự tuyệt.

Nhưng đám an hem còn bên cạnh, kế hoạch này vẫn là do mình nói ra, cũng không thể gián đoạn như vậy.

Phong Tư Tư nhịn rồi lại nhịn, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, tầm mắt cô mơ hồ, nhưng trong miệng lại phẫn nộ nói: "Tôi hiện tại nói cho cậu, tôi chỉ cần nghĩ tới cậu liền ghê tởm, cậu so với dòi bọ trong hố xí còn khiến tôi buồn nôn hơn!"

Đỗ Tử Minh cũng nổi giận, mấy người bên cạnh động tác còn nhanh hơn hắn, sôi nổi ồn ào nói còn thiếu đánh dám mắng chửi người nữa, đi lên cùng nhau tay đấm chân đá đối với cô và Tống Di.

Đỗ Tử Minh có chút muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới mấy lời mắng chửi khó nghe vừa rồi của Phong Tư Tư, sắc mặt trở nên lạnh nhạt: "Đứa con gái như cô cũng xứng thích tôi sao? Nói cho cô, nữ thần của tôi chính là Lưu Nguyệt, cô ngay cả một sợi tóc của cô ấy cũng không sánh bằng."

Người khi tức giận cái gì cũng dám nói ra, vốn dĩ Đỗ Tử Minh còn xuất phát từ chột dạ không định nói cho đối phương việc này, nhưng hiện tại vì phát tiết nên buột miệng thốt ra.

Phong Tư Tư và Tống Di bị đánh thành như vậy, cho dù có nhát gan cũng sẽ phản kháng, dù sao con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người mà.

Đáng tiếc song quyền khó địch bốn tay, các cô bị đánh ác hơn, ngã sõng soài trên mặt cỏ, không bò dậy nổi.

"Không thú vị, như vậy đã gục? Hiện tại nên đến đại mạo hiểm." Trong đám anh em kia có người mở miệng nói.

Đỗ Tử Minh cảm giác bản thân hôm nay trạng thái không đúng, gã bị Phong Tư Tư khóc khiến tâm phiền ý loạn, hơn nữa Tống Di lại càng phiền, vừa lúc theo lời nói nói: "Đúng là không thú vị, lãng phí thời gian một tháng của tôi, bên cạnh có hồ nước, hai người các cô tự mình nhảy xuống đi, hay là muốn bọn tôi động thủ?"

Kỳ thật Đỗ Tử Minh biết Phong Tư Tư và Tống Di biết bơi, dù sao tiết thể dục của bọn họ có môn bơi lội, như vậy cũng coi như buông tha cho các cô một con ngựa.

Nhưng Phong Tư Tư và Tống Di không động đậy, chỉ khóc lóc, hai cô là nữ sinh, không giống như nam sinh, bị đánh đến lúc này đã sớm không còn sức bơi lội nữa rồi, hiện tại xuống nước chính là tìm chết.

Đỗ Tử Minh còn tưởng hai cô vẫn kiên cường như cũ, liền nói thẳng: "Ném xuống đi." Gã hoàn toàn không còn tâm trạng chơi tiếp nữa.

"Không!" Tống Di bị nâng lên phẫn nộ nhìn Đỗ Tử Minh: "Các ngươi muốn giết người sao? Buông tôi ra!"

Đỗ Tử Minh mắt trợn trắng, trào phúng nói: "Đúng vậy, chính là muốn giết cô, còn không mau ném xuống đi." Nghĩ thầm đến lúc này còn diễn cái gì.

Kết quả Phong Tư Tư cũng sắc mặt thống khổ nói: "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

Đỗ Tử Minh thật sự cảm thấy không thú vị, nhìn các cô bị ném xuống nước xong cũng không muốn ở lại lâu, xoay người sắc mặt âm trầm rời đi, miệng còn lẩm bẩm biết thế đã đổi người khác xuống tay, khó chịu.

Đám anh em xung quanh sôi nổi an ủi, Phong Tư Tư và Tống Di vốn không thú vị, lần sau đổi đổi người khác chơi cũng không tồi.

......

Bọn họ không biết, hai cô gái nhỏ bị lưu tại hồ nước giãy gụa như thế nào, nước trong hồ lạnh băng lọt vào hai lỗ tai, cảm giác hít thở không thông trước lúc chết là cỡ nào tuyệt vọng.

Phong Tư Tư trong lúc ẩu đả mắt cá chân bị thương, Tống Di vốn có thể một mình bò lên trên bờ, nhưng vì cứu Phong Tư Tư dần dần không còn sức lực, hai người cùng nhau uổng mạng ở trong hồ.

......

Trong hồ sơ chắc chắn cũng không ghi lại rõ ràng tỉ mỉ như vậy, Diêm Hình và Thẩm Bân chỉ ước chừng biết hiện trường lúc ấy có những người nào, cùng với hai người Phong Tư Tư và Tống Di là bị hại chết mà thôi.

Trong nháy mắt tới thời gian tiết tự học buổi tối, Thẩm Bân ôm Diêm Hình không buông tay: "Muốn anh dẫn em đi, chờ đến lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, anh cũng phải tới sớm một chút đón em."

Diêm Hình nói thẳng: "Tối nay anh cùng em học tiết tự học buổi tối, nếu tất cả sự tình đều xoay quanh lớp học, tôi tạm thời cũng không cần đi tìm hiểu ở nơi khác, thật sự không được thì bớt thời gian đi ra ngoài một chuyến nhìn xem."

Thẩm Bân lập tức vui vẻ, dù sao chỉ cần có Diêm Hình ở bên người, cậu liền đặc biệt có cảm giác an toàn, lúc trước mới vừa bị dọa sợ, lúc này càng muốn ỷ lại bên người người đàn ông nhà mình.

Kỳ thật Thẩm Bân biết mình tốt nhất nên có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng rõ ràng thế giới này hoàn toàn không thể so được với quái vật, vẫn là mạng chó quan trọng hơn, hơn nữa tâm lý tìm kiếm an ủi, chỉ thiếu chút nữa muốn ôm ấp hôn hít nâng cao.

Hai người cùng nhau ra ngoài, nhưng Diêm Hình đứng ở cửa bước chân bỗng nhiên dừng lại, đầu choáng váng, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, mình đây là....bị làm sao?

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 88

Thế giới trò chơi trước Diêm Hình đã từng bị đau đầu như này, hắn còn tưởng rằng vì là quỷ nên không ổn định gì đó, kết quả thế giới này lại như vậy.

Liên tục lặp đi lặp lại, chắc chắn quang não đăng nhập vào game không có vấn đề, như vậy vấn đề là ở bản thân mình sao?

Thẩm Bân thấy hắn dừng lại bước chân, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Diêm Hình dường như không có việc gì: "Không có việc gì, đi thôi."

Thẩm Bân vẫn chưa hoài nghi điều gì, hai người cùng đi tới phòng học, cậu còn tưởng rằng các bạn học đều về nhà, kết quả không thiếu một ai.

Mọi người trong lớp đều thì thầm nói nhỏ, tạo thành đối lập với sự ồn ào của lớp bên cạnh, Diêm Hình tốt xấu cũng là giáo viên, hắn vừa tới ánh mắt của các học sinh nhất trí nhìn về phía hắn, giống như tìm được người nhà.

Tuy rằng có giáo viên đúng là để lại ấn tượng không tốt với học sinh, nhưng ở trong lòng mọi người, xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn phải hỏi thầy giáo tiếp theo nên làm sao bây giờ một chút?

Diêm Hình ý bảo Thẩm Bân về chỗ ngồi trước, hắn nói thẳng ra: "Vì sao không về nhà?"

Các học sinh lập tức mồm năm miệng mười trả lời, ý tứ đại khái vẫn có thể nghe ra, căn bản không ra được, trường học không thả người, điện thoại cũng không liên hệ được với cha mẹ, bọn họ giống như bị lạc vậy.

Quan trọng là học sinh các lớp khác giống như các giáo viên không giúp mình, vô luận hai người quen biết, đều cảm thấy chỉ chết một người mà thôi, không có gì ghê gớm.

Rầm! Cửa phòng học bỗng nhiên bị người đụng vào, một nam sinh thở hổn hển chạy vào, sắc mặt hoảng sợ nói: "Đông Tử đã chết, cậu ấy chết rồi!"

Giữa bạn học với nhau chắc chắn cho nhau biết biệt danh, Đông Tử chính là người viết dòng chữ đại mạo hiểm lên bảng ở tiết cuối cùng buổi chiều.

Nam sinh viết dòng nói thật ở tiết đầu tiên lập tức đứng lên: "Sao lại chết? Không phải tôi không có việc gì sao?"

Nam sinh thở hổn hển biểu tình khó khăn nói: "Trường học không cho ra ngoài, chúng tôi định trèo tường, cậu ấy ngã ngửa ra trước, chân vừa chạm xuống đất đã bị một cành cây đâm xuyên qua ót."

Hình ảnh quá đáng sợ, nam sinh hiện tại nghĩ lại còn có loại cảm giác muốn nôn, lúc ấy hắn còn ngồi ở đầu tường, cũng may đầu óc không ngốc đến mức muốn tiếp tục trèo tường đào tẩu, ngược lại trở lại lớp học thông báo cho mọi người.

"Tôi đoán không sai, các cậu quả nhiên còn ở đây, hẳn là ra khỏi trường học sẽ chết nhỉ? Dù sao cái tường kia chúng tôi mỗi ngày đều trèo, căn bản không thể xảy ra chuyện...." nam sinh kia suy sút dựa vào cánh cửa bên cạnh, tận mắt nhìn thấy bạn thân chết một cách đáng sợ như vậy, tạo thành đả kích rất lớn đối với hắn.

......

Bên kia, Túc Sùng và Úc An khám qua bác sĩ trong trường, đúng là bị thương ngoài da không có vấn đề gì, sau khi cầm thuốc liền rời đi. Túc Sùng thấy Úc An mặt ủ mày ê, muốn mời người tới nhà ăn ăn cơm.

Có thể được ăn cơm với thầy giáo, nếu là lúc trước chắc chắn y sẽ cao hứng muốn chết, nhưng hiện tại Úc An lại trực tiếp cự tuyệt: "Đi về bôi thuốc trước."

Túc Sùng nghĩ nghĩ gật gật đầu: "Cũng được." Trong nhà có đồ ăn cùng lắm thì tự mình làm.

Úc An lần đầu tiên tới nơi ở của Túc Sùng, hiển nhiên là có chút tò mò, nơi này sắp xếp vô cùng thoải mái đơn giản thoáng mát, nghe nói vô luận một người ở trong mắt người ngoài như thế nào, chỉ cần nhìn nhà hắn liền biết được tính tính của hắn.

Úc An không hiểu sao có chút đỏ mặt, nhưng nghĩ tới vết thương trên người Túc Sùng, lập tức thu hồi tâm tư muốn bôi thuốc cho hắn.

Túc Sùng dạy học cả ngày, ngẫm lại đi tắm trước một cái, bê một đĩa trái cây tới cho Úc An, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của y, nhịn không được xoa xoa đầu y một phen, nghĩ thầm quả nhiên có vài đứa nhỏ đúng là đáng giá để thương.

Buồng trong thực nhanh truyền tới tiếng vòi tắm hoa sen, sắc mặt Úc An càng ngày càng đỏ, đừng thấy y thường ngày nhát gan muốn chết, nhưng cái gì lung tung rối loạn đều dám nghĩ tới.

Suy nghĩ sâu trong lòng là trí mạng nhất, bởi vì chỉ có mình mình biết, ngay cả lên trời xuống đất không gì không làm được.

Suy nghĩ khi đối mặt với người mình thích có thể là gì? Nắm tay đối phương, nhìn từ xa? Tuyệt đối không thể nào, Úc An đã sớm không biết mình đem Túc Sùng lăn qua lộn lại biết bao nhiêu lần...

Khi Túc Sùng đi ra chỉ mặt một cái áo ngủ, sau đó cầm lấy thuốc tựa hồ muốn tới trước gương trong nhà vệ sinh tự mình bôi, Úc An phản ứng lại liền lập tức mở miệng: "Thầy, để em làm cho, vết thương ở sau lưng thầy không nhìn thấy."

Túc Sùng vẫn chưa ngăn cản, liền ngồi xuống sô pha cởi áo trên ra.

Kỳ thực trong lòng Úc An có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, rõ ràng thầy không hề phòng bị, mà mình lại....thôi, dù sao cũng không phải một hai ngày.

Quá trình rất thuận lợi, Úc An được sờ tới cơ bắp trong tưởng tượng, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Sau đó Túc Sùng mặc lại áo làm cơm, hai người ăn rất đơn giản, trong phòng dần dần có loại hương vị ấm áp, bọn họ không nhận thấy được, nhưng tâm tình lại dần dần tốt lên.

Úc An vẫn luôn chú ý Túc Sùng có việc gì không, may là hắn không sao, tận đến khi đi tới lớp học.

......

Túc Sùng vừa tiến vào lớp học liền nhìn thấy Diêm Hình, còn cả bầu không khí vô cùng quỷ dị trong lớp, hắn hỏi: "Các em không về nhà?"

Lớp trưởng lại lần nữa chủ động đứng lên đem việc này giải thích một lần, dù sao nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Diêm Hình cũng không giống như muốn nói nhiều như vậy.

Cho nên hiện tại ít nhất có hai giáo viên còn bảo trì tỉnh táo, Túc Sùng trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, liền nhìn về phía Diêm Hình. Diêm Hình chậm rãi mở miệng nói: "Ai là Đỗ Tử Minh, đứng lên một chút." Rồi lại nói ra bốn cái tên, đều là người đêm đó tham gia giết hại Phong Tư Tư và Tống Di.

Lớp học lục tục có người đứng dậy, nhưng nhân số không đủ, giọng nói Diêm Hình trở nên lạnh lùng: "Còn nữa đâu? Người tôi vừa gọi tên đứng dậy."

Như vậy, học sinh mới đứng lên đủ.

Diêm Hình nhìn quét qua mấy học sinh kia một vòng, cuối cùng đem ánh mặt đặt lên một nam sinh khuôn mặt thanh tú sắc mặt cực kỳ kém: "Cậu là Đỗ Tử Minh?"

Đỗ Tử Minh cúi thấp đầu, từ khi trường học xảy ra chuyện liên quan tới Phong Tư Tư và Tống Di, gã liền cuộc sống hàng ngày khó yên.

Đỗ Tử Minh cảm thấy việc lúc trước là mình chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ lại biến thành như vậy, hai người kia sao lại chết chứ? Hơn nữa chết thì chết, cư nhiên còn biến thành quỷ hại người!

Diêm Hình nhìn gã, vô hình bên trong khiến Đỗ Tử Minh vô cùng áp lực: "Cậu có lời nào muốn nói với mọi người?"

Đỗ Tử Minh lên tiếng rất nhỏ: "Không có."

Diêm Hình lạnh nhạt: "Lớn tiếng chút."

Đỗ Tử Minh nắm chặt hai tay sau lưng: "Không có!"

Túc Sùng không rõ nguyên do: "Đây là làm sao vậy?"

Diêm Hình thu hồi bộ dáng lạnh lùng với Đỗ Tử Minh, bỗng nhiên không chút quan tâm nói: "Không có gì, chỉ là phát hiện một số việc thú vị mà thôi, nếu không thừa nhận thì thôi, dù sao chuyện tới lúc này khi nào chết cũng không biết."

Trong đám người chơi có Dương Ký mặt lót giày sau khi bị Diêm Hình hung hăng nghiền áp, tựa hồ mở ra thuộc tính kỳ quái nào đó, ánh mắt trở nên cực nóng mà điên cuồng.

Dù sao chỉ cần có thể được 3S ưu ái, đối với người nào đó mà nói liền cảm thấy không uổng công cuộc đời này.

Lúc này, tất cả NPC còn đang tiếp tục sợ hãi, một nam sinh quang minh chính đại bước lên bục giảng, cầm phấn lên muốn viết chữ lên bảng.

Một màn này hình như đã thấy qua.

Nam sinh đi ngang qua Diêm Hình trên bục giảng, đang định giơ tay viết chữ lên bảng, Diêm Hình bỗng nhiên bắt lấy tay hắn.

"Cậu muốn làm gì?" Diêm Hình giọng nói trầm thấp hỏi.

Lúc này, các học sinh mới như lập tức thanh tỉnh, ngốc lăng một giây, bỗng nhiên ồn ào, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Bạn học kia lên bục giảng lúc nào? Mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy!

Khuôn mặt nam sinh muốn viết chữ tràn đầy hoảng sợ, lại không khốnh chế được thân thể, hắn vội đến mức chảy cả nước mắt, giọng nói run rẩy: "Buông em ra, em sẽ chết...."

Diêm Hình nghe vậy bỗng nhiên buông tay.

Nam sinh tiếp tục cầm phấn run run rẩy rẩy đứng trên bục giảng viết lên bảng đen, chỉ là lúc này mọi người đều đang nhìn chăm chú, mọi người trừng lớn mắt cầu nguyện đừng là tên của mình.

Chỉ thấy chữ trên bảng đen viết: [ Nói thật: Đỗ Tử Minh, Viên Tương Tân, Hạ Kiệt, Phương La, Từng Khang Thành, Quý Tào là bạn thân của nhau, ba người trước hỏi ba người sau một câu hỏi, trả lời đúng thì sống, người hỏi chết, không trả lời được thì chết nha ~]

Trong sáu người này, vừa lúc có năm người đang đứng, sao lại nhiều ra một người? Diêm Hình nhíu mắt lại: "Viên Tương Tân đứng dậy."

Trong góc, một bóng dáng không cam lòng đứng lên, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Đỗ Tử Minh là mấy, không nói câu nào.

Trầm mặc một lúc, Diêm Hình mới nói: "Tự mình lựa chọn, người muốn hỏi liền dựa theo trình tự tên viết trên bảng đen hỏi, nếu không nói không chừng ngay cả trả lời đúng cũng chết."

Trò chơi mới ngày đầu tiên thôi, sao đã khó khăn như vậy?

Trong lớp có người hỏi học sinh đang đứng: "Bình thường mấy người các cậu thích bắt nạt người nhiều nhất, không phải Phong Tư Tư và Tống Di đang trở về trả thù các cậu đấy chứ?"

"Mày im đi!" Đỗ Tử Minh lập tức phản bác nói: "Chúng mày thì là người tốt sao? Nói bắt nạt người, mọi người đều có phần!"

Lời này hơn nửa người trong lớp đều không phản bác, nhưng có mấy học sinh ngoan mở miệng: "Chúng tôi không có, chính là các cậu làm hại." Thanh âm không lớn.

Đỗ Tử Minh sắc mặt phẫn nộ: "Đã xảy ra chuyện liền muốn chạy thoát?" Gã chỉ vào Úc An nói: "Nơi này còn có người chưa chết đâu, chúng mày hiện tại bị thầy giáo uy hiếp, còn không phải mỗi ngày vẫn bắt nạt nó, nhưng có ai chân chính để nó vào mắt? Không phải thường thường châm chọc mỉa mai vài câu."

Lần này không học sinh nào lên tiếng, cũng không phải chấp nhận lời Đỗ Tử Minh nói, mà là bởi vì đối phương đang tức giận, nói thật có hơi đang sợ, đặc biệt là ngày thường đối phương ở trường học rất ngang ngược.

"Nói đủ chưa?" Diêm Hình ngắt lời tranh luận của bọn họ: "Vẫn nên ngẫm lại hỏi vấn đề gì đi, mình chết, hay là bạn học chết?"

Lời này cũng thật không dễ nghe, nhưng mà đúng là sự thật.

Cho nên trong lớp không còn ai mở miệng, đồng thời nhìn về phía mấy học sinh đang đứng kia.

Lại lần nữa trầm mặc thật lâu, cái tên đầu tên trên bảng đen Đỗ Tử Minh mở miệng trước: "Phương La, cậu...."

"Cậu đừng hỏi tôi!" Phương La vội vàng ngắt lời gã nói: "Cậu muốn tôi chết sao? Chúng ta chính là anh em."

"Tôi dựa theo trình tự hỏi!" Đỗ Tử Minh nói: "Dựa theo trình tự viết trên bảng đen, từng người một, tôi ứng với cậu."

Phương La không nói, dù sao vô luận thế nào hắn cũng phải nhận một người hỏi, không được chọn.

Đỗ Tử Minh tiếp tục nói: "Vào ngày này một năm trước là tiết gì?" Rõ ràng muốn cho đối phương chết.

Phương La nhìn Đỗ Tử Minh, ánh mắt Đỗ Tử Mình mang vẻ bất cứ giá nào.

Phương La thật sự không nhịn xuống, bỗng nhiên đá văng băng ghế vọt về phía Đỗ Tử Minh: "Tao cmn có chêt cũng phải kéo theo mày!"

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nhabà con ~

Chương 89

Đỗ Tử Minh cũng không phải ăn chay, chắc chắn sẽ đánh trả, hai người xông vào đánh nhau, bên cạnh có người đi can ngăn, nhưng như thế nào cũng không ngăn được.

Cuối cùng vẫn là Túc Sùng đi qua một phen túm chặt hai người: "Ai còn động thủ tôi liền không khách khí!"

Cuối cùng, trận đánh nhau này mới bình ổn lại.

Nhưng Phương La lại rất không cam lòng, sắc mặt hắn khó coi nói: "Dựa vào cái gì là tao? Tất cả mọi người cùng nhau làm, dựa vào cái gì bắt tao chết!"

Thẩm Bân ở bên cạnh nhân cơ hội truy vấn một câu: "Chuyện gì?"

Phương La trợn mắt ghét cay ghét đắng nói: "Đương nhiên là về cai chết của Phong Tư Tư và Tống Di! Rõ ràng tất cả mọi việc đều do Viên Tương Tân, nhưng nó lại được trong sạch, phải chết cũng là nó chết mới đúng!"

Viên Tương Tân sắc mặt lạnh lùng nhìn Phương La: "Mày muốn tìm chết? Hay là muốn cho ba mẹ mày chết cùng mày?"

Phương La vốn dĩ hơi hơi hé miệng muốn nói gì đó, lúc này im lặng ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng, có không cam lòng cũng phải đem tức giận nuốt xuống, cho dù hắn chết, nhưng cha mẹ người nhà của mình còn tại thế gian, chẳng máy Viên Tương Tân không chết, gia đình Phương La sẽ xảy ra chuyện.

Người xung quanh nghe đến đây nhiều ít đều mang theo nghi hoặc, lớp trưởng tốt xấu có tác dụng đi đầu, lúc này hắn đứng dậy hỏi: "Phương La vì sao nói cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di là do Viên Tương Tân? Các cậu tốt nhất giải thích một chút."

Thẩm Bân vẻ mặt mờ mịt, không phải do Đỗ Tử Minh sao? Hay là hồ sơ còn có chuyện gì không nói rõ ràng?

Viên Tương Tân hung hăng trừng mắt nhìn lớp trưởng một cái: "Con mắt nào của mày nhìn tháy do tao?"

"Không nhìn thấy, nghe được cậu uy hiếp người khác không được nói ra hành vi ác độc của cậu còn chưa đủ sao? Việc này liên quan tới mạng sống của rất nhiều người, chẳng may không giải quyết liền cứ tiếp tục nói thật hay đại mạo hiểm kéo dài, đến lúc đó mọi người đều chết hết." Lớp trưởng không chút sợ hãi nói.

Mặc kệ thế nào ở trong lớp, lớp trưởng vẫn là đại diện cho đức trí thể mỹ, hơn nữa gia thế cũng không tồi, trong lòng tuyệt đối không sợ hãi bất cứ kẻ nào, cho dù sau lưng Viên Tương Tân có quyền thế cũng không tác dụng, hắn việc nào ra việc đó.

Nghe được mấy chữ nói thật đại mạo hiểm, sắc mặt mấy học sinh lúc trước bắt nạt Phong Tư Tư và Tống Di càng thêm khó coi, đây còn không phải trò chơi đêm đó chơi sao?

"Sao có thể luôn có người chết tiếp được chứ!" Viên Tương Tân muốn phản bác, lại bị lớp trưởng lập tức ngắt lời.

"Sao lại không thể? Trường học ngoài lớp chúng ta ra những người khác đều là người ngoài cuộc, cậu còn hoài nghi tính nghiêm trọng của việc này được sao? Dùng đầu óc một chút đi, nếu không lần này cậu là người đặt câu hỏi, sau này không biết chết như thế nào đâu." Lớp trưởng không chút khách khí nói.

"Mày!" Viên Tương Tân ném cây bút cầm trong tay: "Tìm chết à?"

"Được rồi" làm giáo viên Túc Sùng ngắt lời bọn họ, nồng nặc mùi thuôc súng như này, nói thêm gì nữa sợ là lại đánh nhau tiếp: "Sự tình đúng là không biết khi nào sẽ chấm dứt, Viên Tương Tân chuyện vừa rồi em với Phương La nói là như thế nào?"

Viên Tương Tân đối mặt giáo viên đương nhiên sẽ khách khí rất nhiều, huống chi rõ ràng là giáo viên có thể đánh hắn - Túc Sùng.

"Không có, trong trường học mọi người kéo bè kéo cánh bắt nạt người khác cũng không phải một mình em, nếu Phong Tư Tư và Tống Di là bị người bắt nạt đến chết, vậy tất cả mọi người trong lớp đều có phần." Viên Tương Tân nói.

"Trong lớp ít nhất có một nửa người là vô tội" lớp trưởng phản bác hắn: "Không cần tự mình trong lòng có quỷ, liền cho rằng mọi người đều giống như cậu có được không?"

Ánh mắt Viên Tương Tân nhìn lớp trưởng càng ngày càng phẫn nộ, uy hiếp nói: "Mày chờ cho tao."

Lớp trưởng châm chọc cười: "Thằng hề nhảy nhót."

Viên Tương Tân bỗng nhiên cất cao giọng: "Mày nói ai?"

Lớp trưởng: "Cậu, thằng hề nhảy nhót, còn có nghi vấn gì sao?"

Mọi người nghe được lớp trưởng nói như vậy vô cùng kinh ngạc, rốt cục hắn ở trong lớp từ trước tới giờ luôn lấy hình tượng ôn hòa công bằng chung sống với mọi người, gặp chuyện uôn bảo trì lý trí, nói chuyện uyển chuyển khiến tất cả mọi người có thể tiếp thu, cho dù còn không coi là thân quen, cũng có thể nhìn ra tương lai sẽ là người có tính tình trầm ổn cỡ nào.

Nhưng hiện tại hắn cư nhiên trực tiếp châm chọc người khác? Ngây thơ thay đổi, ngay cả lớp trưởng cũng mất trí rồi sao?

Viên Tương Tân không nói hai lời lập tức liền xông tới muốn động thủ với lớp trưởng, vừa rồi Phương La và Đỗ Tử Minh mới đánh qua, hôm nay cư nhiên nhiều vụ như vậy.

Chẳng qua Viên Tương Tân thì khác, hắn buông ra một câu tàn nhẫn trước: "Hôm nay ai ngăn cản tao đánh người, tao cmn xong việc liền giết chết kẻ đó!"

Túc Sùng đứng cách đó không xa cũng nổi giận, nghe xem đây là lời nói một học sinh nên nói sao? Giết chết ai! Coi mình là gì, khiến Túc Sùng đều muốn giết chết hắn trước.

Túc Sùng vừa định tiến lên ngăn cản, lớp trưởng đứng ở chỗ ngồi vẫn không nhúc nhích chờ đối phương xông tới, giớ tay đánh trả một cái.

Sau đó không chút khách khí dứt khoát lưu loát đem người tẩn một trận.

Người xung quanh nghe thấy Viên Tương Tân nói cũng không dám lên tiếng ngăn cản, Túc Sùng thấy một màn như vậy đứng tại chỗ bất động, học sinh này đáng bị đánh một trận, vừa lúc để lớp trưởng động thủ.

Tuy hắn biết mình là giáo viên dung túng cho học sinh đánh nhau không tốt lắm...

Còn tâm lý của đám học sinh xung quanh lúc này: "..." Viên Tương Tân bị đánh? Hắn chính là bạo chúa trong trường, không chỉ hoành hành ở trong lớp, mà còn ở toàn bộ trường học, thực lực rất mạnh, nghe nói đã từng một mình đánh bại 10 người không chút nương tay.

Đương nhiên, một câu cuối cùng có thể là học sinh thêm mắm dặm muối khoa trường đồn thổi, nhưng cũng nói lên hắn rất lợi hại, lớp trưởng ngày thường chăm ngoan học giỏi vì sao có thể nhẹ nhàng đánh lại hắn?

Thế giới càng ngày càng kỳ ảo.

Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng rực tiếp từ đầu tới đuôi không ngừng bàn tán, lúc này sôi nổi gõ chữ xoát kênh: Viên Tương Tân làm màu thất bại a ha ha ha ha.....

Chính Viên Tương Tân cũng ngây ngốc, hắn biết rõ sức chiến đấu của bản thân, nói thành tích học tập có lẽ không tốt, nhưng đánh nhau sao có thể thua?

Lớp trưởng thu tay sau đó lạnh lùng nhìn hắn: "Biết vì sao tôi nói cậu là thằng hề nhảy nhót không? Ngoại trừ cha mẹ có tiền ra, tự bản thân cậu không có đến nửa cái ưu điểm, thành thích không tốt không sao, nhưng có thể làm ra việc lấy bắt nạt bạn học làm niềm vui, thậm chí gặp phải phiền toái như hiện giờ, đặt mọi người vào trong nguy hiểm, quả thực chính là phế vật, bại hoại không có đầu óc."

Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, có lẽ lớp trưởng cũng không phải là người đặc biệt chính nghĩa, nhưng hắn đã nhìn ra, Phong Tư Tư và Tống Di chết tuyệt đối có liên quan tới Viên Tương Tân!

Đầu tiên Phong Tư Tư và Tống Di đều bạn học cùng lớp, sau đó đều là hai mạng người, thậm chí hiện tại liên lụy tới càng nhiều mạng người, có thể không tức giận sao?

Loại người này không đánh cũng thực xin lỗi bản thân.

Viên Tương Tân nằm trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy, cả người hắn đều là thương tích, thậm chí mặt còn có chút sưng, phẫn nộ rít gào nói: "Phong Tư Tư và Tống Di chết không liên quan tới tôi!"

Lớp trưởng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện nữa, đối với vô lại có chết cũng không thừa nhận lỗi lầm không có biện pháp, cho dù sự thật bày ra trước mắt đối phương cũng sẽ phủ nhận.

"Thời gian không còn nhiều." Đến bây giờ cũng chưa nói chuyện Diêm Hình bỗng nhiên mở miệng nói.

Các bạn học nghi hoặc như là nhớ ra điều gì, sắp tan học, vấn đề nói thật còn có hai người chưa hỏi, một là Viên Tương Tân, hai là Hạ Kiệt.

Viên Tương Tân lúc này lập tức mở miệng nói: "Từng Khang Thành, tôi đêm qua mơ thấy gì?" Hiển nhiên câu hỏi khó mà trả lời được.

Chắc chắn Từng Khang Thành không trả lời được, nhưng nhà hắn sao có thể sánh bằng nhà Viên Tương Tân, ngay cả dũng khí tiến lên đánh người cũng không có, tuy rằng trong lòng cũng phẫn nộ, hắn chỉ là kẻ đồng lõa, lại không phải chủ mưu! Dựa vào cái gì chủ mưu được sống tốt còn hắn lại phải chết?

Tiếp theo là Hạ Kiệt, cũng hỏi vấn đề căn bản không thể nào trả lời được, việc này liền coi như tạm thời chấm dứt.

Nhưng kế tiếp sẽ có người chết sao?

Hẳn là sẽ có, trong lúc nhất thời lớp học trở nên an tĩnh, tên của sáu học sinh chói lọi trên bảng đen, ba người đầu hơi thở phào một hơi, ba người sau biểu hiện có chút khác nhau, khóc thút thít, phẫn nộ, tuyệt vọng, sôi nổi thể nghiệm sợ hãi trước khi chết.

Bọn họ đã sớm hối hận đến xanh ruột, lúc trước vì sao phải tham gia trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm nhàm chán như vậy! Còn không cẩn thận gây ra mạng người, nếu có thể quay lại một lần, bọn họ về sau tuyệt đối thấy Phong Tư Tư và Tống Di liền đi đường vòng.

Lớp học trong lúc nhất thời trở nên an tĩnh, Thẩm Bân ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi, Diêm Hình đi xuống bục giảng ngồi xuống cạnh cậu, học sinh xung quanh đã sớm tốp năm tốp ba ôm lấy nhau, nếu là trước kia có lẽ còn tò mò giáo viên tiếng Anh mới tới cùng học sinh mới chuyển tới có quan hệ gì? Hiện tại cũng không có tâm tư đi tìm hiểu.

Úc An cũng đang nhìn Túc Sùng, y có một người bạn tốt ngồi cùng bàn, vì thế cùng người đó chen một chỗ, tự mình bá chiếm toàn bộ bàn học.

Túc Sùng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của y, không làm thất vọng tâm tư của bạn học nhỏ, đi xuống bục giảng đi tới chỗ ngồi của cậu ngồi xuống nói: "Không sợ, có tôi ở đây."

Úc An vội vàng gật gật đầu, tương đối mà nói cậu cảm giác còn khá ổn, bản thân cũng là đối tượng bị bắt nạt, nếu Phong Tư Tư và Tống Di thật sự trở về báo thù cũng sẽ không tìm mình, có cảm giác sợ hãi đơn giản là bởi vì sợ ma quỷ thôi....

Hơn nữa bản thân tốt xấu có thể ngồi gần với thầy giáo như vậy.

Úc An lặng lẽ hướng dịch tới gần Túc Sùng, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo người ta.

Túc Sùng cho rằng y sợ hãi, duỗi tay ôm lấy Úc An: "Không có việc gì, tôi nói cho em một vài vấn đề toán học, dời đi lực chú ý là được rồi."

Úc An: "......" Này cũng thật vừa đau vừa vui sướng, mọi người đều biết, toán học là thiên địch của tất cả học sinh.

......

Thẩm Bân thấy người xung quanh đều ôm gần như vậy, liền yên tâm lớn mật ôm lấy cánh tay Diêm Hình cọ cọ, Diêm Hình hít sâu một hơi không thể nghe thấy, đem người ôm vào trong ngực: "Tiểu bảo bối đừng nháo."

Thẩm Bân có chút không rõ nguyên do: "Gì cơ?"

Nam nhân mím môi không nói chuyện.

Thẩm Bân bỗng nhiên như là hiểu ra cái gì, cậu biết bình thường Diêm Hình thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế phương diện nào đó đều mạnh hơn bất kỳ ai, liền vươn tay sờ soạng lên cà rốt của Diêm Hình.

Có thể là trời nóng? Cà rốt cũng sẽ gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại? Tóm lại đã nở thành siêu lớn.

Vẻ mặt Thẩm Bân cười có chút đều giả: "Nơi này là lớp học, học sinh xung quanh sợ thành cái dạng gì, anh cư nhiên còn có tâm tư này? Là coi trọng ai trong lớp? Nói xem nào."

Câu nói kế tiếp đương nhiên là cậu đang trêu chọc Diêm Hình, đều là đàn ông, Thẩm Bân biết phương diện này có đôi khi lớn lên mà không có lý do, không có biện pháp.

Đầu ngón tay Diêm Hình chạm vào cánh môi Thẩm Bân, nghe được người nào đó nói như vậy, hắn đương nhiên muốn hôn lên chứng minh trong sạch, mình còn có thể coi trọng ai? Không phải coi trọng cái tên bên cạnh sao.

Chỉ là như vậy Thẩm Bân liền choáng váng, mau chóng né tránh nhỏ giọng nói: "Trong lớp đấy! Đừng, anh muốn làm gì?"

Từng hàng icon tròn tròn màu vàng chảy máu mũi trôi bồng bềnh trên màn hình phát sóng trực tiếp, lớp học, thật kích thích ~ hơn nữa sôi nổi đánh chữ: Làm trước mắt bao người, điện hạ lên!

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebfook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 90

Đương nhiên Diêm Hình nhớ rõ nơi này là lớp học, cho nên đúng là không làm gì cậu, chỉ hù dọa người nào đó sắp vểnh đuôi cao tới tận trời mà thôi.

Thẩm Bân bĩu môi, cọ lại gần Diêm Hình hơn một chút, chặt chẽ gắn liền, sau đó vươn tay nhỏ của mình bắt đầu sờ cà rốt.

Dù sao cũng có quần áo che đậy, cộng với sự đặc biệt màn ảnh phát sóng trực tiếp, mới đầu các bạn nhỏ đang yêu vây xem còn chưa phát hiện ra điều gì, tận đến khi Thẩm Bân thường xuyên nhìn xuống phía dưới.

Đậu xanh! Phòng phát sóng trực tiếp sắp nổ tung, này quá kích thích rồi, lập tức có người chụp màn hình, hơn nữa đi kèm dòng chữ: Đây là? Ta cmn trực tiếp vuốt a vuốt trong lớp học.

Ảnh vừa thả ra mọi người cười phát điên, kỳ thực hình ảnh chỉ có nửa người trên của Thẩm Bân và Diêm Hình sát gần nhau thôi, nhưng tất cả mọi người biết hai người bọn họ đang làm gì.

Đáng tiếc còn chưa bao lâu, chuông tan học liền vang lên, Thẩm Bân ngừng tay: "Chúng ta không thể tiếp tục nhỉ?"

Diêm Hình: "..." Hắn thở dài một tiếng, vốn dĩ không nghĩ ở trong lớp thế này thế nọ, thứ nhất thời gian quá ngắn, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể châm lửa không thể dập lửa, thứ hai xung quanh có nhiều người, hắn lại không thể làm gì Thẩm Bân, nói tóm lại phải nhịn.

Mọi người nhìn chằm chằm vào mấy học sinh trong trò nói thật hay đại mạo hiểm, đặc biệt sau khi hết tiết, càng thêm chú ý.

Phương La là người bị Đỗ Tử Minh hỏi, vốn dĩ định ở cùng mọi người tuyệt không ra ngoài, nhưng người có ba vội, không nhịn được thì phải làm sao?

Phương La muốn tìm người đi với mình, nhưng đám anh em tốt của hắn ngày thường đều là mấy người đang xảy ra chuyện này, ai còn quan tâm hắn?

Cũng không thể tè ra quần, Phương La cắn răng một cái một mình ra ngoài, không nhất định đi WC, định tùy tiện tìm một góc giải quyết một chút liền quay lại lớp học.

Kết quả đi hồi lâu cũng chưa quay lại...

Trong lớp còn lại hai người chưa trả lời câu hỏi, Từng Khang Thành giống như phát điên, bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài lớp.

Mọi người không biết hắn muốn đi đâu, hay là cũng mắc tiểu gì đó?

Lớp học nằm ở góc tầng ba, kết quả Từng Khang Thành ra khỏi cửa không nói hai lời nhanh chóng bò lên bức tường hành lang, không chút do dự thả người nhảy lầu.

....Đám học sinh nhìn thấy một màn như vậy hai mắt trừng còn lớn hởn cả chuông đồng.

Đúng lúc này một học sinh ngồi cùng bàn với học sinh cuối cùng chưa trả lời bỗng nhiên hét lên một tiếng, chờ khi mọi người nhìn qua, đã phát hiện hắn bị bút bi chọc xuyên qua đôi mắt tới sau gáy.

Thẩm Bân: "....."

Rất khó tưởng tưởng điều này làm sao làm được? Vì sao bút bi lại có lực phá hoại lớn như vậy! Cư nhiên có thể giết người, ngay tức khắc.

Các học sinh khác nhanh chóng trốn ra xa, lớp học càng ngày càng an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt của máu tươi, mùi máu tươi chậm rãi lan ra, thậm chí có người nhìn một cái liền muốn nôn.

Xảy ra việc lớn như vậy, đám học sinh rất sợ hãi, vẫn là Túc Sùng đi tìm người xử lý một chút, trường học không biết tại sao lại thế này, phái hai người tới nâng thi thể đi, còn vết máu trên hiện trường? Để người trong lớp tự mình lau.

Như này ai đám lau?

Túc Sùng mở miệng, chỉ định ba người còn sống sót kia nói: "Các em rửa sạch sẽ vết máu đi."

Viên Tương Tân là người đầu tiên phản bác: "Vì sao lại là chúng em?"

"Các cậu không phải anh em tốt sao?" Túc Sùng nhìn hắn: "Hơn nữa là người được sống sót, ba người bọn họ tương đương với vì các cậu mà chết, nếu thật là Phong Tư Tư và Tống Di trả thù, rất khó biết những học sinh chết đi này có thể trở về trả thù hay không, làm chút chuyện tốt tỏ lòng thành kinh với anh em một chút thì làm sao?"

Ý tứ chính là đối xử tốt với bạn học đã chết, hi vọng đối phương sau khi chết hạ thủ lưu tình.

Lời này nói cũng thật khinh khủng, nhưng mọi người nghĩ lại, không sai, lập tức càng sợ hãi thêm.

Tuy Phương La ra ngoài không có tin tức truyền lại, nhưng mọi người không tự chủ được đã coi hắn trở thành người chết, mà khi chuông vào học tiết thứ hai của tiết tự học buổi tối, hắn cư nhiên bình an trở về, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.

Nhưng trắng bệch cũng là bình thường, học sinh xung quanh không có ai có sắc mặt tốt, toàn bộ đều xanh mét hoang mang lo sợ.

"Cậu không chết?" Đỗ Tử Minh kinh hoảng nói, đối phương không trả lời đúng mà không chết, không phải người chết sẽ là mình chứ?

Phương La lạnh lùng nhìn gã: "Tao không chết mày không vui?"

Đỗ Tử Minh không thể trả lời câu hỏi này, Phương La không chết, gã cũng không thể đi lên bóp chết đối phương, sau đó gã vẫn luôn run sợ trong lòng, xung quanh có bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay nào đều rất kinh hoảng, sợ bản thân cũng đột nhiên chết trong kinh hoàng.

Nhưng khi mọi người còn chưa bình ổn lại, lại có nam sinh không kiêng nể gì đi lên bục giảng, cầm lấy phấn muốn viết chữ, duy nhất khác biệt là lần này mọi người đều có thể nhìn thấy kể cả các NPC.

Ánh mắt Viên Tương Tân vốn dĩ luôn thù hận lớp trưởng, lúc này trong lòng hỏa khí không tiêu, lập tức xông lên giữ chặt nam sinh kia: "Chỉ cần không viết ra thì không phải không có nói thật hay đại mạo hiểm sao? Mọi người đều không cần phải chết?"

Nhưng nam sinh bị ngăn cản vẻ mặt hoảng sợ: "Buông tôi ra, tôi muốn viết chữ, nếu không....nếu không...." Hắn trong lòng rất sợ hãi, giống như không viết ra thì có thể xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố vậy.

Đáng tiếc Viên Tương Tân cũng không nghe hắn nói, ngược lại quát lớn nói: "Câm miệng! Cậu là bị khống chế mới có thể viết ra những chữ kỳ quái kia, chỉ cần ngăn lại, hết thảy sẽ kết thúc."

Học sinh phía dưới nửa tin nửa ngờ, lúc trước học sinh bị khống chế không phải nói không viết ra sẽ chết sao?

Túc Sùng không biết có nên ngăn cản hay không, sự tình thật sự có thể kết thúc đơn giản như vậy?

Diêm Hình đang ngồi cùng Thẩm Bân ở bên dưới lên tiếng: "Nếu ngăn cản cậu ta viết chữ, có lẽ người chết chính là cậu ta, hoặc là người ngăn cản."

Viên Tương Tân sửng sốt, đầu ngón tay không tự chủ buông ra, nhưng lúc này học sinh muốn viết chữ đã có thể lần nữa không chế thân thể, hắn càng không biết vừa rồi mình muốn viết cái gì, sau khi nghe được Diêm Hình nói khóc không ra nước mắt: "Em sẽ chết, thầy ơi em sắp chết thì phải làm sao bây giờ?"

Túc Sùng thực đau đầu, loại sự tình này cũng không phải người lớn hơn đám trẻ con vừa mới vừa thành niên như hắn có thể giải quyết được, Diêm Hình cũng là giáo viên, lúc này tiếp tục nói: "Rất đơn giản, oan có đầu nợ có chủ, là ai ngăn cản cậu viết chữ, cậu chết thì tìm người đó."

Thẩm Bân: "......"

Các học sinh: "......"

Viên Tương Tân: "......"

Không biết vì sao, Diêm Hình bỗng nhiên có xu hướng độc miệng, mỗi câu nói ra đều không phải người bình thường có thể nghe, trước mặt người ta nói làm người khác chết sau đó người kia chết đi sẽ quay lại tìm hắn?

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp spam một loạt 666, điện hạ đúng là dũng mãnh, nói bừa là thành thật.

"Thầy! Em đang cứu người bị tổn hại trong lần nói thật hay đại mạo hiểu tiếp theo!" Viên Tương Tân cả giận nói.

Diêm Hình ánh mắt lạnh băng nhất châm kiến huyết nói: "Nếu thật là Phong Tư Tư và Tống Di trở về báo thù, tất cả mọi hành động của cậu đều là đang tự cứu mình, cậu lo bản thân tránh thoát được lần nói thật lần này, sau đó còn có đại mạo hiểm chờ cậu."

Viên Tương Tân: "......" Sắc mặt đỏ lên, không ngờ đối phương nói trúng tâm tư của mình.

Học sinh bị ngăn cản bên cạnh còn chưa ngốc tới mức không chữa được, vung nắm tay đánh vào mặt Viên Tương Tân, vừa đánh vừa giận giữ không kiềm chế được: "Mày là muốn cho tao chết thay mày phải không!"

Viên Tương Tân lúc trước bị lớp trưởng đánh một trận, không chỉ thể lực hao phí rất nhiều, trên người còn có vết thương không nhẹ không nặng còn chưa được chữa trị, hiện tại không thuận tiện đánh nhau.

Dù vậy Viên Tương Tân cũng không bị tổn hại quá nhiều, hắn hàng năm đánh nhau còn bày ở kia, cùng nam sinh đánh lẫn nhau tuy trên người lại thêm vết thương mới, nhưng cũng đánh lại được nam sinh không ít.

Lần này Túc Sùng ngăn cản, nam sinh không viết được chữ kia biết bản thân chỉ sợ sống không được lâu, giống như điên liều mạng với Viên Tương Tân, cuối cùng Túc Sùng đánh cho mỗi người một đấm mới kéo bọn họ ra.

"Còn chưa có chết đâu! Đánh cái gì?" Túc Sùng cả giận nói: "Không nghĩ tìm đường sống sót, còn liều mạng ở đây đúng không?"

Hốc mắt nam sinh đỏ au, rõ ràng là ánh mắt tức giận: "Còn có thể làm gì bây giờ? Mấy bạn học trước chết không thể hiểu được khó lòng phòng bị, kế tiếp hơn phân nửa là em chết, đều là Viên Tương Tân làm hại!"

Túc Sùng lên tiếng: "Chuyện này cũng không thể chân chính trách ai, muốn trách chỉ có thể trách người hại chết Phong Tư Tư và Tống Di, chuyện tới hiện giờ còn chưa có người thựa nhận là hung thủ sao? Muốn giữ mạng, có lẽ chỉ có thể thừa nhận tất cả hành vi xấu xa của mình mới có thể kết thúc."

Câu nói cuối cùng của hắn vang lên đồng thời nhìn chằm chằm vào Viên Tương Tân, Túc Sùng ngày thường có thể giải quyết sự việc bằng vũ lực không thích vô nghĩa, nhưng không đại biểu hắn không có đầu óc, tiết tự học buổi tối đến bây giờ đã xảy ra không ít chuyện, hắn tựa hồ nhìn ra điều gì đó.

Nhưng...... Không có chứng cứ, không dám phán xét.

Chẳng may thật sự người ta chỉ là quá mức sợ hãi mới lỗ mãng như vậy thì sao? Dù sao trước kia Viên Tương Tân ở trong lớp cũng không phải người ngoan ngoãn gì, nói biểu hiện của hắn tối nay kỳ quái nhưng lại không có gì kỳ quái.

Nhưng khi Túc Sùng nói xong, trong lớp vẫn lặng ngắt như tờ.

Túc Sùng cười chế giễu: "Được rồi, xem ra người nào đó lựa chọn chết, mà không phải nhận sai, tôi đi điều tra việc của Phong Tư Tư và Tống Di một chút trước, các em ở yên trong lớp đợi."

Túc Sùng đi ra khỏi lớp, nếu không ai thừa nhận, chắc chắn phải đi điều tra, Úc An cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, đuổi theo hắn sau đó mới nhỏ giọng nói: "Em muốn đi cùng thầy."

Túc Sùng cảm thấy có nguy hiểm, muốn Úc An ở lại, nhưng nghĩ tới cách chết của mấy học sinh kia, hình như nơi nào cũng đều không an toàn, dứt khoát đặt ở cạnh mình cũng được, liền không ngăn cản.

......

Hai người càng đi càng xa, không khí trong lớp học có chút kỳ quái, một bên giương cung bạt kiếm, một bên lại vô cùng an tĩnh.

Viên Tương Tân từ trước tới này đắc tội nhiều người, nhất định không để ý tới ánh mắt thù hận của nam sinh không viết được chữ kia, nhưng theo lời Diêm Hình vừa nói, chẳng may đối phương chết cũng sẽ tới tìm mình thì phải làm sao?

Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ là mặt ngoài lại không biểu hiện ra, vẫn đang căm ghét lớp trưởng và phòng bị nam sinh kia.

Còn Diêm Hình và Thẩm Bân? Chiếc lá xanh mướt nâng đỡ những bỗng hoa trắng nhỏ một lần nữa bao bọc lên cà rốt lớn.....

Nhưng miệng lại nói sang chuyện khác: "Viên Tương Tân rốt cục là sao? Không phải Đỗ Tử Minh là chủ mưu sao? Hồ sơ trường học chẳng lẽ là giả?"

Diêm Hình chưa lập tức trả lời cậu, vươn tay năm lấy cái lá xanh của người nào đó, coi cà rốt thành như món đồ chơi đúng không!

Cũng không phải không cho cậu coi thành món đồ chơi, nhưng làm món đồ chơi cũng phải có nhân quyền chứ, không được phát tiết thì thật sự rất khó chịu.

"Về nhà lại chơi, hiện tại không tiện, hồ sơ trường học chỉ có tính tham khảo, không thể hoàn toàn tin, ở giữa hẳn là còn xảy ra việc gì đó, phải xâu chuỗi tất cả mọi việc lại." Diêm Hình nói.

Thẩm Bân cũng không ngốc, về nhà liền không phải mình chơi nữa, chắc chắn cà tốt chiếm địa vị chủ đạo.

Truyện chỉ được post ở Wattpad và Facebfook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play