Bí đào hố mới đây! Dạo này wattpad lại ngon lành rồi~~~

Trong phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự, Thẩm Bân vừa mới ngồi ở mép giường im lặng, lại phải rời giường tổ chức sinh nhật à?

Nhưng hôm nay hình như có vẻ khác một chút, trước đây trong đầu cậu luôn luôn rối rắm, thậm chí còn nhận ra mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, thời gian không hề trôi qua, cũng không có chút ý nghĩ phản kháng nào.

Nhưng hiện tại Thẩm Bân lại cực kỳ tỉnh táo, cậu lập tức nhận ra, đây có lẽ là cơ hội tốt để chạy thoát...

Thẩm Bân bỗng nhiên đứng lên từ mép giường, cậu có thói quen không mặc gì đi ngủ, lúc này chỉ mặc mỗi cái quần lót, đang muốn đi tìm quần áo, lại thoáng nhìn bên chân không biết từ khi nào đã xuất hiện một con mèo đen, cả người đen thui, không một sợi lông màu khác.

Trong trí nhớ trong nhà căn bản không có mèo, huống chi mèo đen vẫn luôn bị coi là dấu hiệu của sự không tốt.

Con mèo kia cũng giương mắt nhìn cậu, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngay khi Thẩm Bân chuẩn bị làm lơ nó, mèo đen thế mà lại mở miệng nói chuyện: "Chúc mừng ký chủ đạt được sinh mệnh mới, nhiệm vụ của ngài là: Sưu tập ba bộ nữ trang."

Thẩm Bân: "....." đây là? Mèo yêu?!

Cậu cũng chỉ chấn kinh một giây thôi, vì Thẩm Bân cảm thấy cho dù có xảy ra bất cứ việc gì, cũng không quan trọng bằng việc mình mỗi ngày đều lặp qua lặp lại.

Thôi mặc kệ, nghe giọng điệu của mèo đen ít nhất cũng không có ác ý, ai biết mình có thể tỉnh táo bao lâu, vẫn nên mau chóng mặc quần áo rời đi thôi.

Thẩm Bân lập tức đi tới phòng thay quần áo cách đó không xa, lại phát hiện bên trong trống rỗng, chỉ có một bộ quần áo phụ nữ, bên trên treo một bộ tóc giả, cùng một vài đồ trang điểm đơn giản.

Trang phục là kiểu thủy thủ UK, tay áo ngắn và giày da nhỏ, nhìn có chút kích thích......

Ngoài cái này ra không còn quần áo nào khác, Thẩm Bân xem xét vài lần, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút hồng.

Cậu có một bí mật, là nam, lại thích mặc đồ nữ, nói đúng ra là lúc trước mơ mơ màng màng cậu thích mặc đồ nữ đi dạo khắp nơi, tất cả bạn bè xung quanh đều cho là Thẩm Bân là con gái, khi thanh tỉnh cậu lại không có cái sở thích này nữa.

Không biết từ khí nào mèo đen đã đi tới trước mặt cậu, lại lần nữa mở miệng nói: "Trò chơi đã đổi mới, phúc lợi của tay mới, sẽ để lại cho ký chủ một bộ nữ trang."

Thẩm Bân: "......" Tiếp tục làm lơ mèo đen, cậu tốt xấu cũng coi như là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, thở dài một tiếng, quyết đoán mặc vào JK, còn không quên trang điểm nhẹ một chút để che giấu góc cạnh nam tính hơi lộ ra ngoài.

Không có cách nào, đã nhìn toàn bộ đồ trong phòng, thật sự không có quần áo nào khác, cậu cũng không thể trần truồng mà chạy ra ngoài nhỉ.

Qua một lúc, một "mỹ nữ " đẹp trai yểu điệu liền mới mẻ ra lò.

"Chúc mừng ký chủ, tiến độ sưu tập nữ trang: Một" Mèo đen nói.

Thẩm Bân đến lúc này cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Có ý gì?" Tuy cậu vẫn không muốn phản ứng con mèo đen này để tránh gây họa thương thân, nhưng nghĩ tới hỏi thăm nhiều một chút nói không chừng càng có lợi hơn.

Mèo đen thấy cậu bắt đầu để ý tới mình, liền mở chế độ nói chuyện phiếm ra: "Nơi này là thế giới giả thuyết, ký chủ ngài là người may mắn được lựa chọn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đắp nặn thân thể chân chính, thoát khỏi thế giới giả thuyết nha."

Tuy mèo đen mềm giọng nói từ "nha" nhưng thanh âm lại quá độ linh hoạt kỳ ảo, có vẻ âm trầm vô cùng.

Thẩm Bân vốn muốn phản bác nó, thế giới êm đẹp sao tự dưng lại là giả thuyết? Nhưng lại nghĩ tới bản thân gặp phải hoàn cảnh lặp đi lặp lại mỗi ngày, nhịn không được thốt ra lời, không xác định nói: "Ta hiện tại rời khỏi nhà, cũng không được sao?"

"Ta nói chính là toàn bộ thế giới chứ không phải chỉ ra khỏi cửa, huống hồ ký chủ ngài cũng không rời khỏi nhà, trừ khi ngài muốn chết." Lời nói của mèo đen tựa hồ đem sống chết đều coi cực kỳ nhẹ nhàng, khiến người rất không thoải mái, cho dù nó dùng kính ngữ "ngài", cũng không nghe ra được có bao nhiêu tôn kính trong đó.

Thâm Bân rất do dự, cậu không thể phán đoán có nên tin tưởng mèo đen hay không, dù sao cũng không rõ lai lịch của nó.

Qua một lát, mèo đen lại lần nữa nhẹ nhàng mở miệng: "Kỳ chủ, ngài phải hiểu thời gian có hạn, do dự nhiều một phút, cũng có nghĩa là nhiều thêm một khắc nguy hiểm."

Thẩm Bân hít sâu một hơi, dù sao hiện tại cũng không manh mối, lựa chọn tin tưởng mèo đen là một cách: "Được rồi, nhưng vì sao lại là ta?" Cậu hỏi, dù sao mỗi ngày lặp đi lặp lại không chỉ có một mình cậu.

Mèo đen biểu tình lười biếng: "Ta vừa mới nói qua, bởi vì ngài là người may mắn." Trả lời rất là có lệ.

Thẩm Bân nghe ra, đành phải tạm thời không so đo vấn đề này: "Vậy ngươi nói nhiệm vụ là có ý gì? Lúc trước hình như ta nghe ngươi nói....thu thập nữ trang?"

Mèo đen im lặng trong chốc lát, nó nghiêng nghiêng đầu một cách dễ thương và không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại không hợp với vẻ bề ngoài, thẳng lăng lăng, có chút hù người.

Thẩm Bân thấy nó như vậy, cũng không mở miệng nói nữa, liền nghe thấy mèo đen nói: "Đừng nhúc nhích! Cũng đừng quay đầu lại, có thứ khủng bố."

Thì ra ánh mắt sắc bén của mèo đen đang nhìn chằm chằm phía sau cậu.

Thân thể Thẩm Bân cứng đờ, không nhúc nhích,cậu nghĩ nghĩ vươn tay cầm lấy cái gương nhỏ trên mặt tủ trước mặt chậm rãi giơ lên, xuyên qua gương, cậu thấy được phía sau có gì đó mấp máy.

Thẩm Bân hơi hơi chếch đầu, khiến thứ kia lộ ra hoàn toàn trong gương.

Chỉ thấy góc tường phía nóc nhà loang lổ, một đống tóc đen chậm rãi chui ra ngoài, thường thường có vài giọt nước theo ngọn tóc rơi xuống, rõ ràng cực kỳ mềm mại, lại khiến người có loại cảm giác bẩn thỉu.

Điển hỉnh của cảnh tượng Sadako Yamamura dọa trẻ con (Bí:cảnh ma nữ tóc dài phim kinh dị ấy)

Thẩm Bân: "......" Mèo đen có thể nói chuyện cũng không là gì, nhưng cảnh tượng trước mắt không thể không để ý, có hơi kích thích quá độ!

Khi Thẩm Bân hồi phục lại tinh thần muốn nhỏ giọng hỏi mèo đen một chút xem hiện tại nên làm sao bây giờ, lại phát hiện con vật nhỏ bên chân đã nhảy tới hơn một mét, tàn ảnh thoăn thoắt, lập tức biến mất vô tung.

Mèo đen: Chạy chạy!

Thẩm Bân: "......!!!" Vốn dĩ cậu cũng không mấy tin tưởng mèo đen, nhưng không ngờ đối phương không đáng tin đến loại tình trạng này, có nguy hiểm liền trước tiên chạy còn nhanh hơn thỏ, trời!

Thẩm Bân cố gắng mạnh mẽ trấn định, ý đồ dưới tình huống không đánh động đám tóc đen này lặng lẽ thoát ra, chiếc gương nhỏ vẫn giơ lên cao chưa từng hạ xuống, để tùy thời quan sát tình huống.

Ngay khi cậu dịch tới cửa phòng, trong đám tóc đen kia đột nhiên lộ ra một khuôn mặt sưng vù trắng bệch giống như bị ngâm nước lâu ngày, nhanh chóng tập kích về phía Thẩm Bân, khiến cậu sợ tới mức nhanh chân liền chạy.

Nhưng tốc độ của tóc đen quá nhanh, chưa tới mấy giây liền đuổi kịp người.

Ngàn cân treo sợi tóc!

Thẩm Bân cắn răng một cái, chạy ra hành lang, quyết đoán từ lan can tầng hai trực tiếp nhảy xuống, cho dù tầng hai tương đối cao, ngã gãy chân cũng tuyệt đối tốt hơn so với bị thứ kia bắt được.

"A ——" Thẩm Bân nhảy xuống không nhịn được kêu lên một tiếng, dù sao cậu cũng chỉ là một người thường, sợ hãi là rất bình thường.

Mà vì Thẩm Bân nhảy quá vội, căn bản không quan tâm được ở dưới tầng có người đứng. Nghe được tiếng kêu, người nọ lơ đãng ngẩng đầu lên, người sau vốn dĩ có thể tránh thoát, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại sửng sốt, bị rơi trọn vào trong lòng.

Có lẽ do may mắn, từ tầng hai nhảy xuống tuy có lực đánh vào, nhưng hai người cũng không bị thương, chỉ là đụng có chút đau.

Trái tim Thẩm Bân đập cực kỳ nhanh, hai tay còn đặt trên người người ta, sau khi buông ra ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện, khi nhìn thấy mặt đối phương, thanh âm lập tức nghẹn ở trong cổ họng, mắt đầy kinh ngạc.

Người trước mặt tướng mạo cực kỳ lạnh nhạt, đôi con ngươi sâu thẳm cực kỳ sắc bén, hơn nữa dáng người lại cao lớn, khi không nói lời nào có chút khiến người ta sợ hãi, nhưng dù vậy cũng không ngăn cản được việc hắn đẹp nha, ngũ quan sâu sắc dùng hai chữ đẹp trai để miêu tả cũng không đủ, góc cạnh rõ ràng, tinh xảo tới mức không giống người thật.

Khuôn mặt Thẩm Bân rất xinh đẹp, nhưng cậu lại không hề vừa lòng, cậu thích dáng người và khuôn mặt trước mắt, có mùi vị đàn ông.

Đối phương nhìn thấy Thẩm Bân, mặt không biểu tình nói: "Lần sau tìm chết thì chọn chỗ cao một chút, nhìn rõ xung quanh xem có người khác hay không, miễn cho tai bay vạ gió tới người vô tội." Cuối cùng hắn lại âm trầm bỏ thêm một câu: "Cũng đừng mặc váy ngắn."

Dù sao váy ngắn cũng dễ lộ, người khác không nhìn thấy, hắn ở đúng phía dưới khó tránh khỏi có thể nhìn quét qua, tuy cũng không quá rõ ràng.

Thẩm Bân: "......" Cậu sửng sốt khoảng vài giây mới phản ứng lại được, sau đó sắc mặt đỏ bừng giải thích: "Tôi không phải muốn tự sát! Có quái vật đuổi theo tôi!" Nghiến răng nghiến lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play