Tác giả: Hoa Hữu Tín
Edit: Bilun
Chương 83
Tiết cuối cùng là toán học, nói tới giáo viên dạy toán, bề ngoài rất ưa nhìn, người khá săn chắc, tên là Túc Sùng, trước kia thời đi học đều trong đội thể dục, chiều cao 1m85, rất khó tưởng tượng hắn không đi dạy thể dục mà lại đi dạy toán.
Ngày thường Túc Sùng tính tình cũng tốt, không có khả năng động thủ với học sinh, thậm chí không dễ tức giận, chỉ có một lần duy nhất, bạn của hắn có một đứa em trai tên Úc An, cũng học trong lớp, thế nhưng bị người chặn ở trong một góc thiếu chút nữa bị đánh.
Túc Sùng tức đến bật cười, vốn dĩ bạn hắn còn nhờ cậy mình chiếu cố đứa nhỏ này, hắn cho rằng tính tình Úc An thành thật sẽ không gây tai họa, kết quả liền xảy ra loại sự tình này.
Xong việc hỏi thăm mới biết được là vì quá thành thật, mỗi ngày chịu đựng bạo lực học đường, thậm chí khiến cho tính cách của Úc An trở nên yếu đuối muốn chết, luôn vâng vâng dạ dạ, thành tích trượt một mảng lớn.
Như này ai mà không tức giận cho nổi? Túc Sùng không chỉ tức giận, còn tự mình chạy tới phòng học đánh mấy học sinh kia một trận, tuy nơi này là trường học quý tộc, có rất nhiều học sinh bối cảnh trâu bò, nhưng là giáo viên, trong đó cũng không thiếu người hoàn cảnh cường đại, ví dụ như Túc Sùng.
Nhãi ranh đánh cho cậu một trận, không phục một mình đấu, lần sau nếu tôi lại biết cậu dám bắt nạt em trai tôi, gặp cậu một lần sẽ đánh một lần —— đây là nguyên si câu nói của Túc Sùng khi đánh người.
Em trai của bạn hắn còn không phải là em trai của hắn sao?
Tuy xong việc bị trừ tiền lương, nhưng hắn cũng không hiếm lạ!
Từ đó thật đúng là không còn ai dám bắt nạt Úc An nữa.
Túc Sùng đã từng có một sự tích huy hoàng, trường học nửa đêm có trộm, khi hắn đi tuần tra phát hiện, thế là đánh tên trộm tới mức nằm viện.
Nghe nói là tên trộm kia quá giảo hoạt, giống như cá chạch, không chỉ khó bắt, bắt được còn tìm mọi cách chạy trốn, vừa thấy chính là ngựa quen đường cũ, khiến hắn bị chọc giận, dứt khoát ra tay đánh, còn dám chạy không?
Nhưng rõ ràng Túc Sùng là người có nghề, xuống tay có chừng mực, đánh đau, đánh đau nhưng đều là vết thương ngoài da, nếu không mấy học sinh bị đánh lúc trước sao có thể không phải nằm viện?
Trộm nói là nằm viện, kỳ thực chỉ là kiếm cớ thôi, nghĩ thầm mình đã nằm viện rồi, việc ăn trộm này có thể bị cho qua không? Thậm chí còn muốn dựa vào nằm viện ăn vạ Túc Sùng một bút.
Kết quả gã đau đến chết đi sống lại, bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, Túc Sùng xách người, cần phải lập tức giao cho cục cảnh sát.
Nhưng sau đó, việc này lan truyền rất nóng trong trường học, thậm chí còn có người nói giáo viên toán đánh chết người? Hung danh và ác danh của Túc Sùng lập tức dương danh thiên hạ, học sinh không tự giác sợ hắn muốn chết.
......
Lúc này, khi Túc Sùng bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy chữ trên bảng đen: "....."
Hắn cười.
"Đánh tôi?" Túc Sùng nhìn về phía Ngô Lượng và Chu Thành: "Hai em đứng lên, giải thích một chút."
Hai học sinh là đương sự đều phát ngốc, sao trên bảng lại có chữ? Lúc trước là nói thật, hiện tại biến thành đại mạo hiểm?
"Thưa thầy, chúng em không có loại ý tưởng này!" Ngô Lượng lập tức lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí Thẩm Bân bên cạnh vây xem còn não bổ một chút: Sắc mặt của hắn lập tức biến thành đỏ cam vàng lục lam tràm tím.....
Túc Sùng đi lên bục giảng: "Tôi biết, thân thể nhỏ bé của hai người các em tôi còn không để trong mắt, đừng nói che mắt tôi từ sau lưng, tôi nhắm mắt lại dùng một tay cũng không có vấn đề gì, viết những chữ này nhìn là biết của nữ sinh ngây thơ, chủ động đứng lên, tôi không truy cứu."
Dù sao mọi người cũng không phải ngày đầu tiên học tiết của Túc Sùng, hắn nói không truy cứu vậy chắc chắn không truy cứu, thông thường trong lớp có ai vi phạm điều gì nghe hắn nói những lời này sẽ lập tức đứng dậy thừa nhận sai lầm, trừ khi là ngốc.
Kết quả ra ngoài dự đoán của Túc Sùng, người đứng lên là một nam sinh, hắn có chút cuồng loạn chỉ vào một nam sinh khác: "Em cũng giống cậu ấy! Lúc viết không biết đã xảy ra chuyện gì, em bị quỷ bám vào người!"
Túc Sùng: "......" Học sinh này không được, phạm tội lại đổi cho ma quy là ý gì? Coi mọi người đều là kẻ ngốc sao?
Kết quả sắc mặt của học sinh trong lớp đều mang theo khiếp sợ, thậm chí có nữ sinh còn ôm lấy nhau nói sợ hãi.
Túc Sùng: "...." Nếu không tin lời nam sinh kia nói, nhưng học sinh cả lớp không thể diễn xuất tới mức tinh vi như vậy để lừa dối mình, nếu tin lời nam sinh kia nói, thì đầu hắn bị hỏng à? Quỷ bám vào người, sao có thể!
Úc An từ lúc được giải cứu khỏi vấn nạn bạo lực học đường, Túc Sùng liền sắp xếp cậu tới ngồi ở bàn đầu dưới ngay bàn giáo viên, như vậy tỉ lệ bị nhìn thấy ít một chút.
Lúc này Úc An cũng sợ muốn chết, giọng nói không lớn giải thích cho Túc Sùng sự tình xảy ra lúc trước, còn có sự thật Lý Mẫn đã chết.
Úc An nói không nhiều, cậu ấy thường nói đơn giản, lớp trưởng ngồi ở giữa bàn thứ hai lo lắng thầy giáo nghe không hiểu, lại bổ sung vài câu.
Túc Sùng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Lý Mẫn, đúng là không có ai, hắn nhíu chặt mày: "Đã chết? Việc lớn như vậy sao tôi không biết?"
"Được rồi yên lặng đi!" Túc Sùng bỗng nhiên nói to: "Tôi đi hỏi thăm một chút, các em ở trong lớp đợi, lớp trưởng giữ trật tự." Hắn nói xong liền ra khỏi lớp học.
Thẩm Bân nhìn tới hiện tại, nghĩ thầm giáo viên toán không tệ nha, để hắn đi hỏi thăm sự tình, lại tới lớp kể lại, không phải sẽ nhanh hơn người chơi tự hỏi thăm sao?
Học sinh trong lớp khi giáo viên đi rồi lập tức trở nên ồn ào, nếu là bình thường lớp trưởng còn quản được, hiện tại ai nghe?
Lớp trưởng chắc chắn là học bá, ngày thường ngoan, học giỏi lại đẹp trai, cho nên bình thường trong lớp rất được hoan nghênh, lúc này nhìn lớp học như ong vỡ tổ, nhíu mày nói: "Khi người khác đang nói chuyện về các cậu, các cậu có thể không chú ý nghe người ta nói gì sao? Cho nên đừng nói chuyện."
Ngụ ý là nói tới ma quỷ, quỷ sẽ ở bên cạnh nghe.
Lời này vừa nói ra, học sinh trong lớp lập tức an tĩnh hơn nửa, hoảng sợ nhìn lớp trưởng một cái, đúng thê, không được nhắc nhở còn không nhớ tới điểm này.
Nhưng luôn có mấy đứa đầu óc không vận động nghe không hiểu ý trong lời nói, nhưng thấy lớp học bỗng nhiên an tĩnh không ít, tự nhiên hạ thấp giọng nói xuống, tận đến khi bị người nhắc nhở đích danh mới hoàn toàn ngậm miệng lại.
Trong lớp học nhất thời yên tĩnh như gà, ba học sinh đang đứng kia đặc biệt rất bắt mắt.
Hơn 10 phút sau, cuối cùng Túc Sùng đã trở lại, thuận tiện còn có một người đi theo, là Diêm Hình 'giáo viên tiếng Anh' mới tới.
Diêm Hình dù sao cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình lời nói thật lúc trước, thậm chí còn thấy Lý Mân chết như thế nào, lúc đó Lý Mẫn đang đứng cạnh bụi hoa hồng, bỗng nhiên giống như điên mà xông thẳng vào đống gai.
Trước kia Diêm Hình không thể tưởng tượng nổi đám gai nhỏ này cư nhiên có thể giết người? Có lẽ thời đại bất đồng, đối với người có được tinh thần lực ở Tinh Không giới mà nói, loại gai này cùng lắm chỉ làm tổn thương được trẻ con, thậm chí trẻ con có tinh thần lực cao cũng sẽ không bị thương.
Trên thực tế thể trạng tử vong của Lý Mẫn khá thê thảm, trên mặt trên tay toàn thân đều là miệng vết thương bị gai đâm, chảy máu, thậm chí còn gai còn găm cả trên người, chi chít, người có hội chứng sợ mật độ dày nhìn một cái sẽ gặp phải ác mộng.
Tiết này Diêm Hình không có tiết học vừa lúc gặp được Túc Sùng hỏi thăm tin tức về cái chết của Lý Mẫn, liền cắm vào một chân, giao lưu với Túc Sùng, sau khi trở lại lớp học, Diêm Hình giống như lơ đãng nhìn về phía Thẩm Bân, liền đi tới chiếc ghế băng cách bục giảng không xa ngồi xuống, không nói một câu, tính toán làm một người xem.
Chủ yếu là chữ trên bảng viết để học sinh đánh Túc Sùng một trận, đối phương giải quyết là được rồi, ngoài cuộc tỉnh táo, Diêm Hình đã có được một vài manh mối, lúc này đến xem là muốn chứng minh việc gì đó.
Sắc mặt Túc Sùng rất khó coi, sau khi vào lớp hắn trầm tư một lát mới mở miệng: "Các bạn học, có lẽ tôi muốn nói với các bạn một tin tức không tốt, Lý Mẫn đúng là đã chết, nhưng những người khác xung quanh cũng không coi trọng vấn đề này, giống như bị điên hết cả rồi."
Hắn không thể nghĩ ra, khi mình mới vừa đi hỏi giáo viên khác về việc này, giáo viên kia đối với mạng người không chút để ý giống như buổi sáng hôm nay ăn bánh bao vậy, thậm chí còn nghi hoặc Túc Sùng vì sao lại hỏi một việc nhỏ như vậy.
Túc Sùng cảm thấy đối phương mất trí rồi, học kỳ trước khi Phong Tư Tư và Tống Di chết cũng không thấy mọi người như vậy, lúc ấy vô cùng coi trọng, thậm chí còn lấp lại hồ nước nơi xảy ra chuyện.
Nhưng nếu là một giáo viên như vậy thì cũng thôi, toàn bộ những người khác khi biết chuyện lần này cũng có phản ứng như vậy, cảm thấy kỳ quái chỉ có mỗi mình mình, tận đến khi hắn gặp được Diêm Hình.
Hai người thảo luận vấn đề, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ có thể dùng ma quỷ để hình dung, tuy là giáo viên, Túc Sùng rất không muốn thừa nhận mê tín gì đó, nhưng hắn cũng không phải người đầu óc không biết thay đổi, trời đất bao la có việc lạ gì không thể xảy ra.
Có thể cảm nhận được rõ ràng nhận thức của rất nhiều người xung quanh xảy ra vấn đề, không phải nháo quỷ, đó chính là thế giới sắp hủy diệt nhỉ...mọi người đối với người chết bên cạnh không chút để ý, quá hai ngày chết một đống lớn chắc chắn cũng cảm thấy bình thường?
Sau đó không bao lâu toàn bộ người trên địa cầu đều chết hết, thế giới diệt vong? Túc Sùng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, mau chóng dừng lại, hắn suy nghĩ gì vậy? So sánh với điều này thì cảm thấy nháo quỷ tốt hơn nhiều, nhưng với tư cách là nhân vật trung tâm trong chuyện nháo quỷ, hắn vẫn khó chịu trong lòng.
Tiểu quỷ nào dám ngồi lên đầu mình.
Lớp trưởng giơ tay lên tiếng: "Thầy nói những giáo viên khác không quan tâm, có phải phản ứng giống như thầy chủ nhiệm?"
Trong đám người mà Túc Sùng hỏi chuyện có giáo viên chủ nhiệm, hắn gật gật đầu: "Đúng, tiết trước của các em là của thầy ấy phải không? Phản ứng của thầy ấy đối với việc này có lẽ các em cũng rõ ràng, hiện tại tựa hồ ngoại trừ mấy người đang ngồi ở đây, tất cả mọi người xung quanh rất kỳ quái, không hề quan tâm tới người chết."
Hai học sinh bị điểm danh trên bảng đen kia vội muốn chết, bọn họ không muốn trở thành Lý Mẫn thứ hai, Chu Thành mau chóng mở miệng: "Thưa thầy bọn em hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Túc Sùng không lập tức trả lời, ngược lại liếc nhìn Diêm Hình bên cạnh: "Thầy Diêm đối với việc này cảm thấy thế nào?"
Dù sao học sinh ở trong mắt giáo viên cũng là một đám trẻ con, Túc Sùng đành phải trưng cầu Diêm Hình một chút xem có ý kiến đáng tin cậy gì không.
Diêm Hình trầm mặc một chút nói: "Cá nhân tôi cảm thấy dù thế nào cũng phải có một người chết, hai bạn học không đánh thầy, có lẽ chết một đôi, đánh thầy, có lẽ thầy sẽ xảy ra chuyện, còn bạn học viết chữ này...khó mà nói, cho dù bạn học viết chữ lúc trước không xảy ra việc gì, nhưng nói không chừng lần này lại xảy ra chuyện thì sao?"
Hắn cũng không phải nói chuyện giật gân, mà là chơi nhiều trò chơi như vậy cũng hiểu biết nhất định về quy luật, quỷ quái ở thế giới trò chơi còn không phải là muốn giết chết người chơi và NPC sao.
"Dù thế nào cũng phải chết một người? Không có biện pháp không chết sao?" Có học sinh nhỏ giọng hỏi.
Diêm Hình ngữ khí lãnh đạm: "Lý Mẫn là ví dụ tốt nhất, quỷ quái không có khả năng chỉ ra để hù dọa người rồi trở về, tự mình tính toán đi." Rõ ràng lười nói dài dòng.
Truyện chỉ được post duy nhất tại Wattpad và Facebook, những nơi khác là ăn cắp nhé bà con~
.....................
Chương 84
Túc Sùng gật gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Diêm Hình, hung hăng thở dài nói: "Được rồi, mạng người quan trọng, hai đứa các em lại đây đánh tôi một trận, dùng sức một chút, đừng giống như chưa ăn cơm no."
Chủ yếu trên bảng đen viết chính là 'hung hăng' đánh hắn một trận, Túc Sùng mới nói một câu cuối cùng.
Những học sinh khác sửng sốt, ánh mắt nhìn Túc Sùng lập tức thay đổi, vô luận bên ngoài nói hắn thành cái dạng gì, nhưng đối diện với sống chết nguyện ý động thân ra mà cứu người khác, loại quyết đoán này cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Hai học sinh nghe xong thực do dự, bọn họ cũng không ngờ giáo viên toán ngày thường dọa người lại nói như vậy, có thể không mất mạng đánh Túc Sùng một trận đương nhiên tốt nhất, nhưng có chút không hạ thủ được.
Đương nhiên, làm ra vẻ thì làm ra vẻ, nếu để bọn họ lựa chọn, không hạ thủ được cũng phải hạ thủ.
"Không được!" Người lên tiếng là Úc An ngồi ở bàn đầu, y chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện như vậy lần nào: "Bị đánh sẽ xảy ra chuyện, dựa vào đâu phải lấy mạng thầy cứu bọn họ?"
Túc Sùng kinh ngạc nhìn Úc An, hắn biết rõ cậu nhóc này nhát gan như thế nào, không ngờ lại vì mình nói chuyện.
Vốn dĩ Ngô lượng cùng Chu Thành còn thật ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe được Úc An nói cả giận nói: "Ai nói bị đánh nhất định sẽ chết? Chúng tôi không đánh mới nhất định sẽ chết."
"Cũng vẫn có tỷ lệ cơ mà? Vì sao thầy ấy phải thay các cậu gánh vác nguy hiểm!" Úc An trừng mắt với hắn, y tức giận miệng phồng lên, có vẻ vô cùng đáng yêu.
Túc Sùng cười, đi xuống bục giảng xoa nhẹ đầu y một cái ý tứ an ủi: "Là thầy giáo tôi nên làm như vậy, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không sao."
"Nhưng mà...." Úc An còn muốn nói gì đó, lại bị ngắt lời.
"Chuyện này tôi đã quyết định, Tiểu An không cần lo lắng" Túc Sùng nói: "Hơn nữa nếu hai bạn học đã chết kia biến thành quỷ gây ra việc lớn như vậy, tôi chết chắc chắn sẽ tìm bọn họ tính sổ."
Úc An: "...." Một câu cuối cùng là nói đùa à? Đến lúc nào rồi còn tâm tư nói đùa như vậy!
Nói tới đây Túc Sùng rất nghi hoặc: "Trước kia người già nói không phải chỉ chết oan mới có thể trả thù sao? Xem ra hai đứa nhỏ kia chết có vấn đề, có cơ hội tôi nhất định phải điều tra rõ."
Thẩm Bân nghe đến hiện tại cũng không nói một nửa lời, cậu nhìn về tên mặt lót giày Dương Ký kia, phát hiện ánh mắt đối phương vẫn đang dán trên người Diêm Hình, có chút tức giận.
Thẩm Bân cầm lấy bút ở trên bàn không chút do dự chọc chọc, hừ! Ngu ngốc, đợi lát nữa ông đây liền tìm cơ hội chỉnh ngươi!
Không chú ý một cái, Chu Thành và Ngô Lượng đã chạy tới trước mặt Túc Sùng, Úc An cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, y vẫn một bộ dáng không đồng ý, trong mắt tràn đầy thần sắc sốt ruột.
Chu Thành và Ngô Lượng vừa mới định che lại hai mắt Túc Sùng muốn đánh, Úc An không biết lấy dũng khí ở đâu tới, hốc mắt đỏ hoe xông lên ngăn cản.
Từ một kẻ nhát gan yếu đuối được cứu ra khỏi bạo lực học đường, Túc Sùng chính thần ở trong mắt Úc An, mà Chu Thành và Ngô Lượng là người xấu, hai người bọn họ chính là một trong những kẻ bạo lực học đường.
Cho nên dựa vào cái gì bắt Túc Sùng mạo hiểm cứu bọn họ?
Úc An nhát gan còn có một nguyên nhân, là nam sinh tuổi dậy thì, Túc Sùng là đối tượng đầu tiên y ảo tưởng....
Lúc ấy y đều ngốc, vô cùng sợ hãi, chẳng may bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ càng bị bạn học lạnh mặt đối xử và chế giễu.
Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ tới được người đàn ông kia ôm hôn, thậm chí còn hơn thế, cho nên, Úc An liền biết xu hướng giới tính của mình là nam.
Sau đó y tra cứu rất nhiều về phương diện này, phát hiện ở phương diện đồng tính này ngoài lời chửi rủa còn có rất nhiều người chúc phúc, điều này cho Úc An rất lớn dũng khí, chỉ là ngày thường khi đối mặt với Túc Sùng vẫn 'sợ hãi' như cũ.
Đó chính là giáo viên, còn bảo vệ mình không bị người khác bắt nạt, mình sao có thể sinh ra cái loại tâm tư này đối với hắn được chứ?
Úc An một bên cảnh cáo bản thân một bên nhìn về phía hạ thân của người ta.
......
Dù sao, vô luận thế nào Úc An cũng không hi vọng Túc Sùng xảy ra chuyện, cả đời y, có lẽ chỉ có lúc này mới có dũng khí liều mạng với người khác.
Kết quả Túc Sùng lại một tay ôm chặt y vào trong ngực giữ lại, hướng về phía Chu Thành và Ngô Lượng nói: "Mau động thủ, bằng không tôi liền đánh các em! Đừng đánh tới Úc An."
Hai học sinh kia cũng rất sợ hãi, cho dù ngày thường ở trường có ngang ngược, đối phương chính là giáo viên hung danh bên ngoài, nhưng vì giữ mạng, bọn họ cắn răng môt cái, liền bắt đầu động thủ.
Úc An bị Túc Sùng gắt gao ôm vào trong ngực, hai học sinh kia đánh ở sau lưng hắn,cho dù xuống tay tàn nhẫn cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Úc An không nghĩ tới có một ngày mình thực sự được đối phương ôm trong ngực, lại ở trong thời điểm này, y muốn tránh khỏi Túc Sùng sau đó ngăn cản hai người kia, nhưng không thể động đậy được chút nào.
Úc An vốn biết sức lực hai người chênh lệch lớn, lại không nghĩ rằng lớn như vậy, cánh tay Túc Sùng quả thực giống như tường đồng vách sắt, y sốt ruột không nhịn được nhỏ giọng khóc.
Vẫn nói đàn có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, Úc An biết bản thân là một ngoại lệ, gặp chuyện luôn thích khóc, nhưng y không phải cố ý, bởi vì không khống chế được.
Tuyến lệ phát triển không có cách nào.
Thẩm Bân cau mày nhìn một màn, giống như trò khôi hài, cậu nhìn Diêm Hình một cái, vừa lúc đối diện cùng tầm mắt hắn.
Thẩm Bân muốn cười với hắn một cái, nhưng Úc An nhỏ giọng nức nở vô cùng khiến người đau lòng, có loại buồn sẽ lây lan, tâm trạng cậu trở nên sa sút.
Diêm Hình đại khái nhìn thấu ánh mắt người nào đó, lập tức mở miệng nói: "Đủ rồi! Động thủ không cần thời gian dài như vậy."
Chu Thành và Ngô Lượng lập tức dừng tay, vẻ mặt rất chột dạ, bọn họ đều không nương tay, bởi vì cần phải vậy, nhưng sau khi thu tay lại cúi đầu nói với Túc Sùng: "Cảm ơn thầy ạ!" Lời này xuất phát từ thật lòng.
Túc Sùng lúc này mới buông Úc An ra, bị đánh không thể không đau được, nhưng đúng là hắn không có vấn đề, chịu được, cùng lắm là sau lưng có mấy khối xanh tím thôi.
Hắn thậm chí không có nhiều cảm giác thương thế sau lưng mình trước, mà vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Úc An: "Đừng khóc, tôi thật không có việc gì." Giọng nói có chút nặng nề, không phải lo lắng cho mình, mà là do Úc An khóc.
Trên đời này có vài người có nước mắt có thể cảm nhiễm người, y ngày thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ, lúc này cho dù khóc cũng giống như tiếng mèo kêu, vô cùng khiến người đau lòng.
Úc An nức nở nói: "Lý Mẫn tan học liền có chuyện, chẳng may...." Y còn chưa nói hết, không muốn nói Túc Sùng sẽ xảy ra chuyện, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Túc Sùng còn chưa trả lời y, chuông tan học liền vang lên, học sinh trong lớp lại không có một ai động, giáo viên chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy vì học sinh, hắn đáng giá được mọi người quan tâm.
"Được rồi, các em trở về nghỉ ngơi đi, thuận tiện cũng hỏi thăm một chút về bạn học đã qua đời, nếu người xung quanh vẫn luôn có vấn đề, thì có thể về nhà tận lực lánh nạn." Túc Sùng nói.
Dù sao hắn cũng chỉ có một người, lớp nhiều học sinh như vậy, cứu được hai người, chứ làm sao thời thời khắc khắc bảo đảm được an toàn của mọi người được chứ. Cho nên dứt khoát về nhà lánh nạn, cho dù là ma quỷ, cũng không tin có ba đầu sáu tay đồng thời truy tung nhiều học sinh như vậy.
Đương nhiên, trong tiềm thức của Túc Sùng vẫn không tin có quỷ, thật không xảy ra việc gì là tốt nhất, nếu là trò đùa do ai đó bày ra, hắn nhất định đánh chết người đó.
Có thể tưởng tượng rất nhiều giáo viên đều giống như mất trí, hẳn là sẽ không phải giả.
Các học sinh nghe được Túc Sùng nói mới mau chóng thu dọn đồ vật, đúng vậy, nhanh về nhà thôi, mọi thứ xung quanh thật đáng sợ, cho dù ngày mai thi đại học hôm nay cũng phải đi!
Học sinh trong lớp hôm nay đi về nhanh chưa từng có, chưa tới hai phút liền chỉ còn lại mấy người chơi và Túc Sùng cùng Úc An.
Các người chơi đã biết thân phận đối phương, cũng không cần giả vờ nữa, chủ yếu là không nghĩ tới vừa tới thế giới trò chơi đã xảy ra sự kiện người chơi có thể nhìn người viết chữ lên bảng đen mà NPC thì không thể. Sau một thời gian, người chơi xung quanh liền ghi nhớ lẫn nhau rõ ràng rành mạch.
Túc Sùng nhìn bọn họ: "Sao các em lại không đi? Thầy Diêm, còn chuyện gì nữa sao?"
Diêm Hình đi tới cạnh Thẩm Bân: "Không có việc gì, chờ đứa nhỏ nhà tôi đi cùn thôi." Vừa nói tay đã ôm lấy bả vai người nào đó.
Bình thường hai người đàn ông kề vai sát cánh rất là bình thường, nhưng giữa thầy và trò thì rất ít, cũng không phải anh em, nhưng Diêm Hình và Thẩm Bân đứng chung một chỗ lại giống ba và con trai...như vậy hình như không có gì sai, cho nên người khác liền không nghĩ quá nhiều.
Ngoại trừ tên mặt lót giày Dương Ký kiêu ngạo kia.
Gã biết Diêm Hình và Thẩm Bân là quan hệ gì, thậm chí lên giường với nhau không chỉ một lần.
Tuy Diêm Hình vì vấn đề thân phận mà phát sóng trực tiếp rất nổi tiếng, nhưng loại trò chơi phát sóng trực tiếp này quá nhiều đại thần, hơn nữa cũng không phải cũng xem phát sóng trực tiếp truy tinh gì đó, cho nên người không biết hắn và Thẩm Bân cũng rất nhiều.
Ít nhất hai người chơi khác trong lớp không biết họ là ai.
Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, Tinh Không giới quá lớn, so với địa cầu cổ còn lớn hơn nhiều.
Cho nên, câu nói thế giới to lớn việc lạ gì cũng có ở Tinh Không giới cũng rất hữu dụng.
Một nam một nữ người chơi dừng lại, nam người chơi nhìn về phía Túc Sùng: "Chào thầy, chúng em kỳ thực là muốn biết vừa rồi thầy hỏi thăm tin tức về cái chết của Lý Mẫn, có việc gì đặc biệt hay không, ví dụ như bạn ấy chết như thế nào? Hoặc là hiện trường có người chứng kiến hay không."
Muốn có manh mối từ miệng NPC? Túc Sùng nghĩ nghĩ: "Sự tình đều rất đặc biệt, nhưng cũng không có gì đặc biệt, còn người chứng kiến....đúng rồi hình như thầy Diêm là người chứng kiến, tôi nhớ thầy đã nói?"
Diêm Hình lạnh lùng ' ừ ' một tiếng: "Trường học xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người vẫn nên về trước đi, thầy Túc có thể đi tới phòng y tế của trường nhìn xem, Bân Bân chúng ta đi." Hoàn toàn không trả lời người chơi kia hỏi chuyện.
Nhưng cũng có thể lý giải, dù sao cũng là quan hệ cạnh tranh, vì sao ta phải đem điều ta biết nói cho ngươi.
Sau khi nghe được Diêm Hình nói, Úc An lập tức mở miệng: "Đúng vậy, chúng ta đi tới phòng y tế kiểm tra một chút." Y rất khó khăn mới ngừng khóc được, hiện tại hốc mắt còn rất đỏ.
Túc Sùng cười cười: "Không cần, thân thể của thầy thầy còn không rõ sao? Chút thương vặt thôi."
"Không được" Úc An kiên trì nói: "Chúng ta đi xem, đi." Nói rồi lôi kéo hắn rời đi.
Túc Sùng cũng không ngăn cản, dù sao đứa nhỏ này vừa rồi khóc thành như vậy, hành động lúc này cũng là vì tốt cho mình, vô luận hắn như thế nào cũng không thể từ chối.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ? Loại suy nghĩ này vừa toát ra trong lòng Túc Sùng hắn liền nhớ tới việc lúc trước Úc An bị bạo lực học đường, đám nhãi ranh đó cũng thật thiếu đánh!
"Vậy thì, thầy Diêm chúng tôi đi trước." Túc Sùng trước khi đi còn không quên lên tiếng nhắc nhở: "Các em cũng mau về đi." Đây là nói với các người chơi.
Diêm Hình: "......Ừ." Thật đúng là nhiệt tình, không hổ là giáo viên.
Tuy rằng không phải tất cả giáo viên đều như vậy, luôn có mặt tốt và mặt xấu.
Truyện chỉ được post duy nhất tại Wattpad và Facebook, những nơi khác là ăn cắp nhé bà con~
............
Chương 85
Vốn dĩ Diêm Hình không muốn bại lộ thân phận Thẩm Bân, dù sao để Thẩm Bân ngụy trang thành NPC mới là an toàn nhất, nhưng hắn phát hiện người nào đó đã bại lộ, liền dứt khoát tuyên bố quyền sở hữu, nói cho người chơi khác bọn họ là đồng đội, dám động tới Thẩm Bân sẽ gây thù với cả hai.
Khi Túc Sùng và Úc An rời đi, Thẩm Bân vươn tay ôm lấy cánh tay Diêm Hình: "Em đói, đi tìm chút gì ăn trước nhé?"
Hai người chơi một nam một nữ khác không định đợi tiếp ở đây, thậm chí cũng không nhiều lời liền nắm tay nhau rời đi.
Như vậy hiện tại chỉ còn lại Thẩm Bân và Diêm Hình, cùng người chơi vẻ mặt kiêu ngạo Dương Ký kia.
Lúc này vẻ mặt Dương Ký khá tốt, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Bân sáng quắc, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Chào cậu, tôi là người chơi Dương Ký, thế giới giống như càng ngày càng khó, hay là chúng ta hợp tác đi, trường học quá lớn, phân công nhau tìm hiểu tin tức?"
"Ngại quá, chúng tôi không có thói quen hợp tác với người khác, không biết đồng đội dễ dàng đâm sau lưng sao? Cậu là ai."
Thẩm Bân quang minh chính đại trợn trắng mắt tỏ vẻ không thích người này.
Dương Ký bị thái độ của đối phương kích thích, thiếu chút nữa muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới bản thân biểu hiện tu dưỡng tốt một chút, chẳng phải là có thể ở trong mắt Diêm Hình bỏ xa đối phương sao?
Vì thế gã liền tiếp tục mang theo tươi cười nói: "Tôi biết trò chơi lần này ngoại trừ lớp chúng ta ra còn có người chơi khác, hơn nữa trước hợp tác giao lưu một chút manh mối, chẳng may có gì khác nhau liền lập tức tách ra không được sao? Yên tâm, trước khi tôi tìm được manh mối hữu dụng, sẽ không hỏi thăm manh mối các vị."
Lời này hợp lý hợp tình, nếu Thẩm Bân lúc trước không biết vẻ mặt thực sự của Dương Ký, thiếu chút nữa bị gã lừa rồi.
Người nào đó bĩu môi, không đợi Diêm Hình mở miệng liền lắc lắc cánh tay hắn lại lần nữa cắt ngang bằng một câu vô nghĩa: "Chồng à, em đói rồi." Sau đó chỉ vào Dương Ký: "Em không thích cậu ta, chúng ta không tổ đội với cậu ta."
Vừa lúc Diêm Hình cũng có rất có ý kiến với Dương Ký, lúc trước ngay từ đầu người này đã ngáng chân mình, tuy Diêm Hình rất nhiều thời điểm sẽ rất rộng lượng, nhưng đôi khi lại vô cùng nhỏ nhen, lúc này vô luận đối phương có ba hoa chích chòe hắn vẫn như cũ nhìn người không vừa mắt.
"Được, đi thôi." Diêm Hình chỉ trả lời Thẩm Bân một tiếng, liền muốn dẫn người đi.
Dương Ký sửng sốt, buột miệng nói ra: "Điện hạ!" Hai chữ này vừa mới hô lên gã liền che miệng lại, không xong, lộ rồi.
Ánh mắt Diêm Hình nhíu lại ngữ khí nguy hiểm nói: "Cậu biết tôi?"
Thẩm Bân hơi nhếch môi, ngu ngốc.
Dương Ký phản ứng lại rất nhanh mở miệng: "Không phải điện hạ mở phòng phát sóng trực tiếp sao, rất nhiều người đều biết điện hạ, tôi cũng rất sùng bái điện hạ." Ánh mắt khi gã nói những lời này vô cùng chân thành, tản ra ánh sáng hi vọng vô cùng tốt đẹp.
Vì thế Thẩm Bân: "...... Ọe!"
Lần này sắc mặt Dương Ký có chút nổi giận: "Cậu!"
"Biểu tình của ngươi vừa rồi rất ngu ngốc đấy biết không? Hơn nữa nếu xem qua phát sóng trực tiếp, cũng biết Diêm Hình là người của ta chứ? Ngươi có ý gì đây, muốn cướp?" Thẩm Bân lạnh lùng nói.
Lời này là cậu cố ý nói cho Diêm Hình nghe, không phải đối phương đã sớm khiêu khích mình và cho thấy muốn cướp sao.
"Tôi chỉ sùng bái điện hạ mà thôi, muốn làm bạn bè với điện hạ, sao cậu có thể xấu xa như vậy? Không phải cũng ghen tị với cả bạn bè đấy chứ?" Dương Ký cười lạnh nói.
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được lời này sôi nổi phỉ nhổ, này cũng quá trà xanh rồi nhỉ? Cái gì mà ghen tị cả với bạn bè, mượn danh bạn bè khiến người buồn nôn!
"Bạn bè? Ngươi xứng sao?" Thẩm Bân thật sự có chút khinh thường, nhưng cậu còn muốn nói tiếp gì đó, đã bị Diêm Hình kéo vào trong ngực, người nào đó nghi hoặc nhìn hắn.
Diêm Hình: "Không cần lãng phí lời nói với kẻ ngu ngốc."
Dương Ký không thể tin nổi nhìn Diêm Hình: ".....Điện hạ." Giọng nói tràn đầy ủy khuất.
Sắc mặt Diêm Hình càng ngày càng lạnh, uy áp che trời lấp đất tập kích về phía Dương Ký, nếu người có tinh thần lực dưới cấp A, có lẽ không chết cũng tàn, nhưng Dương Ký lại không có, gã tốt xấu cũng là cấp S, chỉ hung hăng lui về sau hai bước, không chịu nổi bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Đầu cúi thấp, hai tay đặt trên bụng chống đỡ thân thể.
"Điện hạ...tha mạng!" Mấy chữ này cơ hồ theo kẽ rằng từ khóe miệng Dương Ký thốt ra.
Diêm Hình hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không quan tâm buông tha gã: "Về sau quản tốt miệng ngươi, lần sau ta sẽ trực tiếp khiến người cút khỏi trò chơi."
Dương Ký không nói một lời, từ lúc gã bị uy áp uy hiếp đến lúc kết thúc kỳ thực không bao lâu, nhưng mồ hôi trên đầu lại thiếu chút nữa ngưng kết thành thác nước.
Diêm Hình mang theo Thẩm Bân xoay người rời đi, Dương Ký một mình một người vẫn như cũ nằm bò trên mặt đất không đứng lên, rõ ràng bản thân là cấp S, gã từng hân hạnh gặp qua cường giả đứng đầu cấp SS, căn bản không có khả năng lợi hại tới loại trình độ này, một ý niệm, căn bản chưa động thủ liền áp mình không dám ngẩng đầu.
Chẳng lẽ, điện hạ so với cấp SS còn cao hơn, là cường giả tinh thần lực cấp 3S trong truyền thuyết.
Cho dù học lịch sử lại không tốt, ngay cả trẻ con ở Tinh Không giới cũng biết 3S là có ý gì, đó chính là vương tuyệt đối, từ khi Tinh Không giới thành lập tới nay mọi người tự cổ chí kim công nhận!
Dương Ký bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt không chỉ không có hối hận, thậm chí tỏa ra ánh sáng chưa từng có tới nay.
3S! Tồn tại trong mơ, nếu đem điện hạ nắm vào trong tay, tuyệt đối có cơ hội vang danh sử sách!
......
Bên kia Thẩm Bân và Diêm Hình hoàn toàn không biết Dương Ký còn đang nằm xuân thu đại mộng, bốn bề vắng lặng, người nào đó ôm cánh tay Diêm Hình liền bắt đầu cáo trạng: "Cái tên vừa rồi quá phiền, trước kia gã muốn xuống tay với em, còn nói muốn thay thế em ở cùng bên anh."
Diêm Hình xoa đầu cậu: "Không cần để ý tới mấy lời ngu ngốc."
"Đương nhiên" Thẩm Bân ngẩng cái cằm nhỏ đầy kiêu ngạo nói: "Chính là ngày mai em muốn đánh gã một trận, ngày mai gặp lại thì anh giúp em chế trụ gã? Em tự mình đánh." Người nào đó vẫn không quên đánh cược với Dương Ký lúc trước.
Diêm Hình: "....Được." Tuy vô ngữ nhưng là dung túng.
Thẩm Bân vui vẻ, trong lòng liền tính toán đợi lát nữa ăn gì, nhưng cậu nói thầm: "Vừa rồi tên kia nói là từ phòng phát sóng trực tiếp thấy anh, không nói tới phòng phát sóng trực tiếp em cũng quên! Em..." Đại đa số thời gian cậu đều quên mất sự tồn tại của phòng phát sóng trực tiếp, chỉ lo thả thính, còn bị mọi người nhìn.....
Có chút đáng sợ!
"Toi rồi! Em không còn chút hình tượng nào nữa rồi." Cậu lập tức lôi kéo Diêm Hình tới chỗ ít người: "Mở phòng phát sóng trực tiếp cho em nhìn xem!" Xem có người nào chửi mình không...
Trên thực tế đương nhiên không có, thậm chí giây phút khi Diêm Hình mở ra phòng phát sóng trực tiếp, các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp một giây ào ào chào hỏi Thẩm Bân, thậm chí còn có một vài lời nói não tàn đặc thù:
Lạc Nhã Khánh: A a a a a! Bân Bân yêm yêu ngươi! Yêm muốn sinh khỉ con cho ngươi!
Vương Mẫu hạ phàm kiếm cơm: Bân Bân nhìn nhìn ta ~ ta hạ phàm tới kiếm cơm cùng ngươi đây ~
Nỗi khổ riêng của cúc: Hu, Băng Băng, ta muốn ký tên, có thể cho điện hạ cho chúng ta sao chép một bản chữ ký của ngươi để bán không? Ta muốn mua, đắt bao nhiêu cũng được.
(Nỗi khổ riêng của cúc ném một cái hỏa tiễn làm lễ vật) thổ hào gọi bằng cụ.
Cam Ly: Đời này, ngươi có vì ai cố gắng làm việc? Ta có! Ta chịu đựng nguy cơ đói chết tiết kiệm tiền tặng lễ vật cho Băng Băng!
(Nói rồi tung một pháo hoa 666)
......
Thẩm Bân: "....." Trợn mắt há hốc mồm, cậu không ngờ mọi người nhiệt tình thế.
Sau đó vội vàng nhìn về phía Diêm Hình: "Lễ vật này tặng cho em, anh làm một cái thẻ cho em, em muốn có tiền ~"
Nói thế nào cậu cũng sắp tới thế giới nhân loại, không xu dính túi sao được chứ? Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp tuy không phải của mình, nhưng lễ vật được tặng có thể chia cho mình một chút chứ nhỉ?
Diêm Hình gật gật đầu: "Được, mở thẻ ngân hàng chuyên môn cho em dùng."
Thẩm Bân sửng sốt, ánh mắt nhìn Diêm Hình giống như đang nói anh cmn đang thí em?
Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp không hề biết Thẩm Bân có thể đi tới thế giới hiện thực, sôi nổi nở nụ cười, thì ra điện hạ còn biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy để 'lừa' NPC nha ~
Diêm Hình mím môi, không giải thích.
Nếu mình không bị khinh bỉ, tâm tình Thẩm Bân lập tức tốt lên, tuy còn có người gọi mình là Băng Băng, nhưng bọn họ tặng quà thật mê người, thuận tiện hỏi một chút mọi người cảm thấy thế giới này như thế nào?
Các bạn nhỏ đáng yêu lập tức mồm năm miệng mười trả lời, dù sao mọi người vẫn luôn đi theo Diêm Hình, những thứ nhìn thấy khác với Thẩm Bân, không ít người cảm thán Lý Mẫn chết cũng thật kích thích.
Còn tin tức hữu dụng? Nói một chút, ví dụ như lúc trước Diêm Hình đi tra xét hai học sinh chết ở học kỳ trước, Phong Tư Tư và Tống Di.
Sự tình lúc ấy đúng là có chỗ không đúng, bởi vì tốt xấu cũng là hai học sinh cấp ba, cùng lúc rơi vào hồ nước chết đuối nghĩ cũng không quá có khả năng, hơn nữa còn là vào buổi tối, một nam một nữ có thể nói là không lo học đi hẹn hò, hai nữ cùng nhau ra có khả năng sao? Nhờ ánh trăng so cơ ngực à?
Lời này vừa nói ra có người không phục, dựa vào cái gì hai chị gái nhỏ không thể đi ra ngoài hẹn hò?
Ừmmmmm......
Có người đề nghị đi tới hồ sơ trường học nhìn xem, còn có người nói hỏi giáo viên chủ nhiệm một chút, tuy giáo viên chủ nhiệm kia đã ngu xuẩn không coi mạng người ra gì, thậm chí có người đưa ra ý kiến báo cảnh sát thử xem...
Cuối cùng không có ý kiến nào có khả năng, thế giới trò chơi có thể báo nguy còn chơi cái lông gì nữa? Một giây tìm tới chú cảnh sát tra án?
Nhưng Thẩm Bân lại gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó cảm ơn mọi người, chờ Diêm Hình đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, cậu ngăn lại một giáo viên đi ngang qua, mượn di động gọi điện thoại.
Diêm Hình trơ mắt nghe Thẩm Bân đem điện thoại đặt bên tai: "A lô? Cảnh sát phải không?"
Diêm Hình: "......"
Giáo viên bên cạnh không hiểu gì: "...." Làm gì nghiêm trọng tới mức muốn báo cảnh sát?
Đầu bên kia đúng là có người nghe máy, là giọng nói của một phụ nữ, nghe ra rất thân thiết, nói đây là cục cảnh sát, có chuyện gì?
Vì thế Thẩm Bân liền miêu tả một chút sự tình xảy ra, chết người! Thi thể người chết lại rất thê thảm.
Tai Diêm Hình rất thính, vẫn luôn ở bên cạnh nghe, khi Thẩm Bân nói xong, liền nghe thấy người phụ nữ bên kia nén giận nói cục cảnh sát bận rộn, xin đừng gọi điện thoại trêu đùa, nếu không sẽ truy cứu.
Ngụ ý chắc chắn là cũng cảm thấy việc mà Thẩm Bân nói nhỏ, không cần phải báo cảnh sát.
Thẩm Bân không ngốc, cậu nghe ra, vốn dĩ cũng chỉ ôm thái độ thử xem, liền nói làm phiền với đối phương rồi cúp máy, sau đó đưa điện thoại di động cho giáo viên.
Giáo viên kia nghe được toàn bộ quá trình, cau mày giáo dục Thẩm Bân hai câu, cảnh cáo cậu không nên tùy tiện quấy rầy cảnh sát, chẳng may gặp phải người khác có chuyện nghiêm trọng hơn cần cảnh sát hỗ trợ, đường dây bận sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Bân: "......" Bĩu môi, thời buổi này mạng người thật sự không quan trọng như vậy sao?
Diêm Hình bên cạnh đi lên nói chuyện với giáo viên kia hai câu, hắn hiện tại liền đem người về dạy dỗ lại.
Cho nên, Thẩm Bân mới thoát khỏi kết cục tiếp tục phải nghe cằn nhằn.
Ánh mắt Diêm Hình hơi nhìn thoáng qua một góc nào đó, gần đây hình như có một con chuột.
Truyện chỉ được post duy nhất tại Wattpad và Facebook, những nơi khác là ăn cắp nhé bà con~