Tác giả: Hoa Hữu Tín

Edit: Bilun

Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí thôi nhé, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 91

"Vẫn còn thời gian cả tiết tự học thứ hai" Thẩm Bân nói.

Nhưng với dáng vẻ nghiêm túc ngày thường của Diêm Hình, Thẩm Bân cảm thấy có lẽ hắn sẽ từ chối, nếu không chẳng may ở trước mặt người khác lộ ra 'tình yêu sâu thẳm', nếu là mình có thể sẽ xấu hổ muốn chui xuống đất.

Kết quả Diêm Hình dừng một chút, cư nhiên ừ một tiếng.

Sau đó Thẩm Bân liền chần chừ....

Thật sự không thành vấn đề sao?

Nhưng lời là do mình hỏi, nếu đối phương không ngăn cản, cậu còn sợ cái gì.

Người nào đó lộ ra nụ cười mẹ hiền bàn tay nhỏ lại lần nữa với qua.

......

Bí: H kiểu gì đây _ _!!!

Người nào đó ngày thường vẫn thích vuốt mèo, đặc biệt là loại mèo to vừa to vừa lớn một tay không giữ được, hơn nữa con mèo cậu nuôi này khác với những con khác, vô cùng cao lãnh, không rên một tiếng.

Nếu không phải thường thường lộ ra biểu tình hưởng thụ, Thẩm Bân cơ hồ hoài nghi nó không cảm nhận được thoải mái.

Vuốt mèo kỳ thực cần có kỹ xảo, đầu tiên phải bắt đầu từ đầu, không nhanh không chậm vuốt xuống, không thể quá mạnh tay, nếu không mèo sẽ cảm thấy có cảm giác nguy cơ.

Thứ hai, đương nhiên phải tránh mặt người khác, tốt xấu nơi này là lớp học, xung quanh nhiều người, mèo tuy rằng da mặt dày, nhưng bị người nhìn thì Thẩm Bân cũng có chút không chỗ dung thân.

Tiếc là lông mèo có hơi dày, tuy Thẩm Bân không cảm thấy gì, nhưng chú mèo cứ cảm thấy hầu hạ không thoải mái.

Vì thế mèo xốc quần lên, dùng áo khoác che chắn một chút.

Thẩm Bân: "......"

Boss mèo thành tinh đúng là không tốt, có yêu cầu sẽ trực tiếp động thủ.

Nhưng tận đến khi tan học, mèo vẫn cực kỳ có tinh thần, Thẩm Bân vuốt mèo vuốt đến mệt mỏi, yên lặng hỏi: "Chờ lát nữa hẳn là sẽ có người chết nhỉ? Chúng ta có nên tạm thời dừng lại trước không?"

Boss mèo đành phải thỏa hiệp ừ một tiếng, từ đầu tới cuối vấn là bộ dáng lạnh nhạt bất cận nhân tình, người nào đó vốn đang muốn khiến hắn mất mặt, kết quả bản thân đã mệt chết mà cũng không làm gì được.

Nam sinh bị Viên Tương Tân ngăn cản viết chữ, vừa nghe thấy chuông tan học liền phát điên, cầm lấy ghế của mình ném về phía Viên Tương Tân, cũng may hắn trốn ra sau được.

Hai người lại lần nữa xông vào đánh nhau, lần này không ai ngăn cản, dù sao đám gọi là 'anh em tốt' của Viên Tương Tân tiết học trược đã chết mất ba người, những người khác không muốn tiếp tục dính vào vũng nước đục dây dưa với hắn, kể cả Thẩm Bân và Diêm Hình cũng là bộ dáng vây xem.

Viên Tương Tân không chú ý một cái, bị ghế đập vào lưng, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Nhưng đối phương vẫn không dừng tay, thậm chí lại lần nữa ném ghế về phía hắn.

Viên Tương Tân lăn sang bên cạnh, đụng vào chân bàn, nơi này là lớp học, không tránh được là điều bình thường.

Hắn lần này có bị đau đớn cũng muốn nhanh chóng bò dậy: "Dám đánh tao! Tìm chết!" Tùy tay túm lấy cái ghế bên cạnh ném mạnh về phía đầu nam sinh.

Người theo bản năng sẽ trốn, nhưng nam sinh lại giống như mất đi bản năng, vẫn không nhúc nhích, đầu cứ thế bị cái ghế Viên Tương Tân ném tới đập trúng.

Kết quả là hắn thua, cái ghế không vấn đề, chỉ dính một chút vết máu, mà nam sinh lại thẳng tắp ngã xuống, trên trán máu chảy như trút.

Viên Tương Tân thấy một màn như vậy mới bừng tỉnh mình đang làm cái gì, đánh lên đầu có thể không chết sao?

Xung quanh có học sinh hét lên, Thẩm Bân trợn mắt há hốc mồm: "Học sinh bây giờ đáng sợ như vậy sao?" Bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân may mắn chưa tới trường học đi học bao giờ, nếu không có lẽ không sống được mấy ngày.

Diêm Hình ngữ khí lạnh nhạt: "Có lẽ không phải vấn đề ở học sinh, vô luận ai gặp phải loại sự tình này có lẽ đều sẽ thay đổi tính tình, hoặc là vì mạng sống sẽ làm ra việc ngoài mọi người dự đoán."

Mọi người hiện tại không chỉ sợ ma quỷ và người chết, thậm chí còn sợ Viên Tương Tân, hắn giống như bị điên, sao lại trực tiếp đánh chết người.

Túc Sùng và Úc An sau khi trở về liền nhìn thấy lớp học loạn thành một đoàn, lúc này vẫn chưa hỏi nguyên nhân, trực tiếp gọi điện cho người tới xử lý thi thể, sau đó mới nhìn về phía Diêm Hình mở miệng: "Sao lại thế này?"

Diêm Hình nhìn phía Viên Tương Tân, cho tới giờ ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Bị học sinh này đánh chết."

Túc Sùng sửng sốt: "Hả?" Còn tưởng là cách chết kỳ quái gì chứ, đánh chết là có ý gì?

Viên Tương Tân mau chóng lắc đầu: "Không phải em, em chỉ phòng vệ chính đáng, nó lấy ghế ném em, tất cả mọi người đều thấy, thầy, thầy cũng thấy." Một câu cuối cùng là nói Diêm Hình.

Nhưng cho dù như thế học sinh xung quanh vẫn nhìn Viên Tương Tân với ánh mắt rất kỳ quái, hắn đánh chết bạn học đấy, vừa rồi nam sinh kia tuy nhìn vô cùng hung mãnh, nhưng không ném ghế lên đầu người.

Diêm Hình cũng không thiên vị ai, ăn ngay nói thật: "Đúng, vừa rồi là học sinh chết đi kia ra tay trước."

"Có nghe thấy không? Rõ ràng các cậu đều thấy, vì sao còn dùng ánh mắt này nhìn tôi?" Viên Tương Tân thật sự có chút suy sụp, kỳ thực từ khi Phong Tư Tư và Tống Di xảy ra chuyện, hắn liền rất không an tâm, dù sao cũng là học sinh, tâm lý năng lực thừa nhận không tốt như vậy.

Trong kỳ nghỉ đã bình ổn lại, vốn dĩ hắn tính toán hết thảy liền giống như chưa từng xảy ra, tiếp tục đi học, đem sự việc kia chôn thật sâu trong đáy lòng, nhưng hiện tại người ta trở về trả thù.

Hơn nữa hiện tại mình ở trước mắt mọi người cư nhiên giết một người.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Viên Tương Tân cảm thây đại não hơi trống rỗng, cho nên nhất cử nhất động đều có chút cuồng loạn.

Xung quanh không ai trả lời hắn, vẫn là Diêm Hình mở miệng trước: "Được, hôm nay còn một tiết học cuối cùng nữa, mọi người trở lại vị trí ngồi đi."

Thẩm Bân ở một bên sắm vai người tàng hình, càng không có cảm giác tồn tại càng tốt.

Sau đó lại có nam sinh đi lên viết chữ......

Các học sinh: "....." Vẻ mặt như ăn phân, một tiết học cuối cùng cũng không buông tha mọi người.

Trải qua việc ở tiết trước, lúc này cũng không có ai dám ngăn cản hắn, chỉ ở bên dưới cầu nguyện ngàn vạn đừng xuất hiện tên của mình.

Sau đó lời cầu nguyện của mọi người ứng nghiệm, trên bảng đen viết: [Màn đêm buông xuống, mở ra hình thức ban đêm, từ giờ trở đi cho tới 6 giờ sáng mai, mọi người chỉ có thể nói thật, hoặc là, lựa chọn đại mạo hiểm, giết chết một người, nếu nói dối sẽ chết nha ~]

Ý tứ chính là nếu nói sai, có thể lựa chọn giết chết một người bảo toàn tính mạng?

Lớp trưởng cười, lại lần nữa lên tiếng: "Viên Tương Tân, rốt cục cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di có liên quan tới cậu không?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng im, định mệnh chơi lớn như vậy sao? Mọi người nhất trí nhìn về phía Viên Tương Tân.

Sắc mặt Viên Tương Tân như màu đất, nhìn chằm chằm lớp trưởng: "Mày!"

Lớp trưởng: "Không thể nói dối, nếu không cậu nói xem có thể bị chết hay không?"

Kỳ thực hắn muốn thử xem tìm được hung thủ giết chết Phong Tư Tư và Tống Di, sự tình có thể kết thúc được không, nếu không cứ tiếp tục như này sẽ khó tránh khỏi càng nhiều người chết hơn.

Nhưng Viên Tương Tân hít sâu một hơi, quả thực vừa nói vừa nghiến răng: "Không liên quan một chút nào tới tôi!"

Thẩm Bân: "......" Sắc mặt mờ mịt nhìn Diêm Hình: "Em cư nhiên thật sự oan uổng cậu ta!" Lúc này còn không thừa nhận, vậy không phải chứng tỏ thật sự không liên quan tới hắn sao?

Ngón tay Diêm Hình gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói rất nhỏ: "Không nhất định...."

Học sinh xung quanh sau khi nghe thấy Viên Tương Tân nói lập tức nhiều ít có chút đổi mới về hắn, nếu cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di thật không liên quan tới hắn, vậy hắn liền giống như mọi người là vô tội bị liên lụy.

Mà lớp trưởng hơi hơi nhíu mày, không có khả năng, hắn tin vào phán đoán của mình, cho nên sai ở đâu?

Sắc mặt Viên Tương Tân đỏ bừng, cũng không biết là bị chọc tức hay là bị dọa, hắn nhìn lớp trưởng: "Cả ngày mặt người dạ chó, từ nhỏ tới lớn, rốt cục mày đã gây ra việc gì có lỗi với lương tâm hay chưa?"

Lớp trưởng không thay đổi chút biểu tình nào trả lời: "Không có."

Viên Tương Tân cười nhạo: "Sao có thể? Thế vậy khi bạn học trong lớp bị bắt nạt, mày không hề có chút lương tâm cắn dứt nào à?"

Ánh mắt lớp trưởng nhìn thẳng vào hắn: "Khi chó cắn người tôi đương nhiên sẽ che chở người, nhưng hiện tại chó quá tinh vi, tôi bảo vệ được vài người, bọn chúng sau lưng liền cắn người."

Ngụ ý những học sinh yếu thế đều bị bắt nạt trong bóng tối, hắn thấy tự nhiên sẽ quản, hết sức, nếu không nhìn thấy dựa vào cái gì lương tâm mình phải cắn rứt?

Mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của lớp trưởng là gì, sau đó ngẫm lại thấy không sai, đặc biệt khi người khắc bắt nạt bạn học, lớp trưởng thấy chắc chắn sẽ quản, mọi người biết điểm này.

Viên Tương Tân: "Mày nói ai là chó?!"

"Mày đấy" lớp trưởng không chút đợ nói: "Tao nói rõ ràng như vậy mày cư nhiên không hiểu? Chỉ số thông mình thấp như vậy sao."

Các học sinh: "...." Bọn họ cảm thấy lớp trưởng có chút buông thả bản thân, hình tượng nam sinh ấm áp một đi không trở lại, nhưng như vậy cảm giác cũng tốt, dù sao Viên Tương Tân đúng là rất đáng ghét.

Thẩm Bân nhỏ giọng nói với Diêm Hình: "Hiện tại học sinh đều thật là lợi hại nha."

Diêm Hình nhìn lớp trưởng một cái: "Thật thú vị." Ngoại trừ cái này ra không có bất cứ lời đánh giá nào thêm.

Viên Tương Tân lại bị vả mặt một lần, nhưng hắn không dám đi lên đấu với lớp trưởng, dù sao lúc trước mới bị đấm một trận.

Túc Sùng vào lúc này nói: "Được rồi, hiện tại chỉ cần mọi người nói thật, tốt xấu không cần người chết, đều chú ý một chút, cho dù là một câu thuận miện nói ra việc nhỏ, cũng đừng nói dối biết không?"

Các bạn học thưa thớt trả lời đã biết.

Tiết học này mọi người khá yên tĩnh, dù sao chỉ cần không nói lời nào thì sẽ không dẫm phải bom mìn nói dối.

Diêm Hình và Thẩm Bân không tiếp tục chơi vuốt mèo nữa, Diêm Hình tính toán về rồi lại chơi với tên nhóc này, Thẩm Bân đơn giản là vì mỏi tay.

Tận đến khi tan học, Túc Sùng dặn dò mọi người chú ý an toàn một chút, tốt nhất nên ngủ cùng người quen biết, chờ bạn học đều đi hết rồi hắn mới đi, sau đó thấy Úc An còn đợi tại chỗ.

"Sao còn chưa về?" Túc Sùng nói: "Em không quen bạn nào sao?" Lời vừa nói ra miệng liền có chút hối hận, đứa nhỏ này trời sinh nhát gan yếu đuối, không có bạn bè mình còn rắc muối vào miệng vết thương của nó.

"Không có" bản thân Úc An cũng không cảm thấy có vấn đề gì, kỳ thực y không thích kết giao bạn bè, lúc trước còn cảm thấy cô độc, lúc này lại có chút may mắn nói: "Thầy ơi em sợ lắm, em có thể ngủ cùng thầy không?" Sau khi nói xong sắc mặt đỏ bừng.

Y tự cổ vũ bản thân trong lòng, mình cũng không nói dối, đúng là rất sợ và không có bạn bè, hơn nữa hai người đều là nam, ngủ cùng nhau thì có làm sao? Cho dù trong lớp còn có những người khác chưa đi nghe thấy lời này cũng không nhìn ra có gì sai.

Đương nhiên, nói không nhìn ra có gì sai chính là người thường, đối với người đã hưởng qua tư vị kia như Thẩm Bân mà nói, cậu có chút nghi hoặc hỏi Diêm Hình: "Có phải em bị ảo giác không? Sao cứ cảm thấy bạn học này hình như có gì ám muội với giáo viên?"

Diêm Hình xoa đầu cậu: "Không phải ảo giác?" Là sự thật.

Cá nhân Túc Sùng không có thói quen ngủ cùng với người khác, nhưng nếu là Úc An mở miệng thì hắn cảm thấy có thể tiếp thu, hơn nữa hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, cùng nhau ngủ cũng được.

"Được, đến nhà tôi thôi." Túc Sùng nói.

Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí thôi nhé, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 92

Trước khi Túc Sùng dẫn Úc An đi còn nhìn thoáng qua mấy người chơi trong lớp học: "Mọi người không đi?"

Diêm Hình không chút để ý trả lời: "Hiện tại liền đi."

Người chơi khác cũng sôi nổi phụ họa, mấy người cùng nhau ra khỏi khu dạy học, sau đó tách ra.

Chờ sau khi Túc Sùng cùng Úc An hoàn toàn rời đi, không nghĩ tới kia một nam một nữ người chơi lại quay về, còn chưa đi xa mặt lót giày Dương Ký cũng xoay người đi theo.

"Chờ một chút" người chơi nữ hô lên với Thẩm Bân và Diêm Hình: "Các vị có manh mối gì không?"

Thẩm Bân cau mày: "Hả?"

Cô gái tiếp tục mở miệng: "Các vị tới bây giờ đối với những việc xảy ra trong trường học có manh mối gì không? Không thể nói dối nha, nếu không sẽ chết người." Cô có chút đắc ý.

Đêm nay từ lúc cô nghe thấy không được nói dối, mới đầu cùng lắm có chút kinh ngạc, nhưng sau lại nghĩ ra, đây còn không phải cơ hội tốt nhất để thăm dò manh mối trò chơi sao? Dù sao đối phương không thể nói dối.

Thẩm Bân lạnh lùng nói: "Kỹ nữ? Cô xấu như vậy còn nghĩ mình rất xinh sao."

"Mày!" Cô gái kia lập tức nổi giận: "Trẻ con chơi game làm gì, về nhà đi học đi, còn nữa, các anh nghe được manh mối gì?"

Thẩm Bân trợn trắng mắt: "Dì à, đừng cậy già lên mặt có được không? Mặc kệ chúng tôi có manh mối gì, dựa vào cái gì nói chô cô?" Cậu đúng là không còn nhỏ, người trước mắt cũng không già như vậy, nhưng đối phương nói cậu như vậy, mình nhất địnhh phải gắn cho cô ta thêm chữ 'già'.

Tâm tình người chơi nữ càng không tốt: "Ai cho mày gọi tao là dì? Trả lời vấn đề, không thể nói dối biết không?"

Thẩm Bân cười nhạo một tiếng: "Nói cô già có gì sai sao, dựa vào cái gì tôi phải trả lời cô?"

Là không thể nói dối, trực tiếp không trả lời là được rồi, vài sao phải nói dối chữ?

Người chơi nữ kia sửng sốt, tựa hồ mới nhận ra, nghẹn hồi lâu không lên tiếng.

Diêm Hình vươn tay ôm Thẩm Bân vào trong lòng ngực, giương mắt nhìn về phía đôi nam nữ người chơi, âm thầm phóng xuất ra áp lực từ tinh thần lực: "Nếu có lần sau, ta sẽ tự tay giết các ngươi, các ngươi đoán xem, những lời này có nói dối hay không?"

Đây là uy hiếp trắng trợn, Thẩm Bân tỏ vẻ nghe được lời này có chút sướng, cậu vươn tay ôm lấy cánh tay Diêm Hình: "Vẫn là anh tốt nhất."

Dương Ký cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy thực chói mắt, dựa vào cái gì NPC có thể tiếp cận điện hạ? Chắc chắn bọn họ đã từng lăn giường! Ghen ghét từ trong lòng gã hung hăng xẹt qua.

Đôi nam nữ người chơi kia mới bắt đầu còn ôm tâm lý may mắn hỏi thăm tin tức, lúc này sau khi cảm nhận được áp lực từ phía Diêm Hình, lập tức không có tâm tư khác, không nói hai lời liền mất dép.

Quỷ quái giết người còn có thể nói là do bản thân kích phát cái gì đó khiến đối phương khiến chịu, giữa người chơi thì khác, trời sinh là đối thủ một mất một còn, nói trắng ra là chỉ cần giết chết người khác thì mình liền có lợi.

Đợi bọn họ đi rồi, ánh mắt Thẩm Bân bỗng nhiên nhìn về phía Dương Ký cách đó không xa: "Nhìn cái gì mà nhìn! Có phải mày muốn giết tao sau đó thay tao ở bên cạnh Diêm Hình?"

Dương Ký sửng sốt, đại khái không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như nào, cũng không thể nói dối, liền cả giận nói: Dựa vào cái gì tao phải trả lời mày!"

Thẩm Bân cười: "Trong lòng quả nhiên có quỷ, dù sao đánh cuộc của chúng ta hôm nay vẫn còn giá trị, chắc chắn ngày mai tao sẽ đánh mày một trận."

Dương Ký vốn đang định nói gì đó, kết quả Thẩm Bân nói xong liền kéo Diêm Hình rời đi, gã rốt cục ngậm miệng lại, dù sao đêm nay không phải là nhỏ, chẳng may nói sai gì đó toi mạng thì phải làm sao?

Thẩm Bân và Diêm Hình không quan tâm tới gã nữa, sau khi về phòng người nào đó cứ cảm thấy an tâm hơn, tuy trường học nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, nhưng so với ánh sáng trong nhà vẫn có khác biệt rất lớn.

"Em đi tắm rửa trước." Thẩm Bân lười nhác vươn vai nói.

Mà khi cậu đi vào phòng tắm đang định đóng cửa lại, phía sau bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại cửa: "Cùng nhau đi."

Thẩm Bân nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng lại không ngăn cản, cọ tới cọ lui nhường đường cho Diêm Hình tiến vào.

Bởi vì đụng chạm qua, Diêm Hình trực tiếp ôm lấy người nào đó đi vào.

Lúc trước ở lớp học tên nhóc này chơi rất hăng hái, lúc này Diêm Hình rốt cục không cần nhịn nữa.

......

Đêm nay chỉ cần không nói dối thì sẽ không xảy ra chuyện, điểm này đối với rất nhiều người khá là đơn giản, nhưng trên đời luôn có bất ngờ, có vài người cứ thích tìm đường chết, hơn nữa ma quỷ thích nhằm vào ai thì có trốn cũng không trốn được.

Ví dụ như Phương La, người bị Đỗ Tử Minh hỏi lúc trước, cuối cùng đi WC nhưng lại bình an trở về. Bạn học xung quanh đều cho rằng hắn rất may mắn, thậm chí thấy hắn bình an trong lòng còn nhiều một tia hi vọng, thì ra thua khi chơi nói thật hay đại mạo hiểm cũng có thể sống sao?

Nhưng Đỗ Tử Minh cẩn thận quan sát quá Phương La, hai người dù sao cũng ngủ cùng một phòng, quá hiểu biết lẫn nhau, người này tuyệt đối có vấn đề.

Nhưng vấn đề xuất hiện ở đâu? Chính là cảm thấy hắn trở nên rất kỳ quái, không nói một tiếng, hỏi chuyện thì giống như phớt lờ không để ý tới ngươi.

Đương nhiên, cũng có thể nói Phương La trải qua việc này đúng là bị dọa chết khiếp, cho nên không muốn nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể giải thích như vậy.

Mọi người dù sao cũng là người có tiền, trường học cũng rất tốt, hai người một phòng ngủ, Đỗ Tử Minh và Phương La sau khi trở về vẫn im lặng không nói, giống như hai người không quen nhau vậy.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Tử Minh lên tiếng trước: "Cậu chớ có trách tôi, Phong Tư Tư và Tống Di chết chủ yếu lỗi do ai mọi người đều biết, hơn nữa lúc trước ở trên lớp, trò nói thật yêu cầu tình huống đặc thù, tôi xin lỗi cậu.

Vẻ mặt Phương la vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không nghe thấy Đỗ Tử Minh đang nói chuyện.

Cho nên, Đỗ Tử Minh liền trợn trắng mắt, mình đã nói xin lỗi, nếu hắn cao lãnh như vậy, vậy cứ coi như vừa rồi chưa nói gì đi, tức giận thì tức giận ai sợ ai chứ.

Chỉ là Đỗ Tử Minh có chút không quen, dù sao hai người ngày hôm qua còn là bạn thân, không có gì giấu nhau.

Tuy đám hồ bằng cẩu hữu bọn họ ngoài mặt thoạt nhìn đều rất tố, nhưng trong lòng từng người đều hiểu, tốt nhất vẫn là bạn cùng phòng, nhưng chính vì quan hệ tốt nên gây gó xử lại càng nhẫn tâm hơn.

Đỗ Tử Minh tắm xong bò lên giường sau đó liền quay mặt vào trong tường, như là nhắm mắt làm ngơ không nhìn thấy Phương La vậy, gã không hề chú ý tới bạn cùng phòng của mình cứng đờ nằm trên giường, ánh mắt thẳng lăng ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, căn bản không giống như người sống.

Tách một tiếng, như là có người tắt đèn, Đỗ Tử Minh nằm trên giường rất không vui, vì sao tắt đèn sớm như vậy? Nhưng gã không quay đầu lại, nghĩ thầm, chắc chắn Phương La tâm tình không tốt, không cần vì việc nhỏ này mà so đo.

Cho nên Đỗ Tử Minh căn bản không biết Phương La từ đầu đến cuối cũng chưa xuống giường, càng đừng nói tắt đèn ở cửa.

Kết thúc tiết tự học buổi tối đã hơn 10 giờ, hiện tại cũng tới 11 giờ, nói sớm kỳ thực không sớm, nếu là ngày thường, Đỗ Tử Minh đã sớm ngáp liên miên muốn ngủ, nhưng hôm nay không biêt tại sao, không hề thấy buồn ngủ tí nào.

Ngẫm ra cũng không kỳ quái, dù sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gã rất sợ hãi, tự nhiên không thể ngủ nổi.

Nếu là lúc trước còn có thể trò chuyện với Phương La tăng thêm can đảm gì đó, hiện tại? Nói cái rắm ấy mà nói.

Vì thế gã lấy di động ra định tìm bạn học khác tâm sự.

Gã nhắn tin cho Viên Tương Tân: Bây giờ phải làm sao? Chúng ta rất nguy hiểm.

Viên Tương Tân rất nhanh nhắn lại: Tôi tạm thời không chết được, chủ yếu là cậu sẽ chết.

Đỗ Tử Minh sửng sốt, mày nhíu chặt, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Viên Tương Tân nói mấy lời này là có ý gì?

Gã nhắn lại: Tôi có phải chủ mưu hay không cậu trong lòng rõ ràng, người khác không biết, Phong Tư Tư và Tống Di biết, cho nên sao có thể là tôi chết?

Tốc độ nhắn lại của Viên Tương Tân giống như không đánh chữ, lập tức gửi tới: Không tin cậu nhìn phía sau mình xem.

Đỗ Tử Minh nhìn thấy mấy chữ này trong lòng lập tức sợ hãi, trong đầu gã có phỏng đoán rất không tốt, tuy không thể miêu tả cụ thể, nhưng đã có loại cảm giác sắp chết.

Gã kéo chăn lên bọc lấy bản thân, chỉ còn lại hai đôi mắt lộ ra ngoài, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Phương La lúc trước còn tắt đen lúc này cư nhiên xuất hiện ở đầu giường gã, sắc mặt trắng bệch, hai mắt chảy ra huyết lệ, bỗng nhiên khom lưng tới gần Đỗ Tử Minh, mặt càng ngày càng phóng lớn.

"A a a a a ——" một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, Viên Tương Tân ở phòng bên cạnh lại không hề nghe thấy một chút nào.

Phòng hắn còn chưa tắt đèn đâu, còn đang tắm rửa, di động đặt ở trên giường, căn bản chưa từng nhắn tin với Đỗ Tử Minh.

Viên Tương Tân sắc mặt âm trầm, trên người hắn có vài chỗ bị thương, ngoại trừ vết thương do nam sinh chết đi dùng ghê đập, còn lại tất cả đều là do lớp trưởng đánh.

Thù này sao có thể không báo?

Lúc trước không phải lớp trưởng hỏi cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di có liên quan tới mình không hay sao? Hắn lúc ấy trả lời chính là không, kỳ thực là nói dối.

Vấn đề nàykhông phải không thể giải, chỉ là trả giá có chút lớn, cần giết một người mà thôi.

Viên Tương Tân không thể thừa nhận, nếu không sẽ bị mọi người trong lớp cô lập, đến lúc đó chẳng may còn xảy ra đại mạo hiểm kỳ quái nào, mình sẽ dễ dàng chết.

Hơn nữa vừa lúc hắn muốn giết chết lớp trưởng, không bằng đêm nay liền hành động.

Tuy ban ngày hắn không đánh lại đối phương, nhưng buổi tối đánh lén thì sao? Lại mang một con dao, mình nhất định sẽ sống sót.

Sau khi rửa mặt xong, Viên Tương Tân lên giường ngủ, hắn đêm nay không tắt đèn, dù sao bạn học cùng phòng buổi chiều vừa mới chết, trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi.

Là một vai ác trong trường, Viên Tương Tân nói nhân duyên tốt cũng đúng, nói không tốt cũng đúng, nhiều hồ bằng cẩu hữu, thật lòng không có mấy người, trùng hợp một người thật lòng ở chung phòng thì đã chết, hắn liền không ở cùng người khác, nếu không trong lòng cách ứng.

Hẹn giờ báo thức lúc hai giờ đêm, lúc ấy mọi người chắc chắn đều đang ngủ say, càng có lợi cho hắn hành động.

Vốn dĩ Viên Tương Tân muốn ngủ trước một giấc, nhưng vì ban ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, đợi lát nữa còn phải đi gây án, có thể ngủ mới là lạ, liền bắt đầu chậm rãi lướt di động.

Nhưng đột nhiên, di động giống như bị nhiễm virus tự mình nhảy ra một bức ảnh, nội dung máu me muốn chết, là hình ảnh Đỗ Tử Minh chết trên giường, máu tươi nhiễm đỏ chăn, nhìn vô cùng khủng khiếp đáng sợ.

Đầu ngón tay Viên Tương Tân run run, trực tiếp ném đi điện thoại đi, thiếu chút nữa hét lên chói tai, trái tim đập bình bịch vang lên.

Hắn nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, rốt cục Viên Tương Tân còn nhỏ tuổi, lúc này hắn thật sự muốn khóc.

Trên thế giới nhiều người chết như vậy, cũng không thấy người khác trở thành quỷ quay về! Vì sao Phong Tư Tư và Tống Di lại khác, rõ ràng bọn họ đang tra tấn mình!

Nhưng mình phải sống....

Màn hình di động rất nhanh tắt ngấm, Viên Tương Tân hít sâu một hơi, hai tay run rẩy nhặt lại di động, mở ra nhìn, ảnh chụp vừa rồi giống như ảo giác.

Cho nên Đỗ Tử Minh hiện tại sống hay chết?

Mặc kệ thế nào, Viên Tương Tân không có dũng khí gõ cửa phòng bên cạnh hỏi một chút.

Thật vất vả kiên trì tới nửa đêm, Viên Tương Tân không có chút buồn ngủ nào, vì sống sót, đừng nói tới nhìn ảnh chụp người chết, hắn hiện tại liền phải đi giết người.

Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí thôi nhé, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 93

Phòng ngủ của lớp trưởng ở một gian tận cùng bên trong, chỉ có một mình hắn ở, bởi vì bạn cùng phòng đi ngủ với người khác rồi.

Trong cảm nhận của mọi người, lớp trưởng cho tới giờ là một người rất ấm áp, nhưng chỉ giới hạn ở bạn bè, hắn có thể xử lý tất cả mọi việc giáo viên bố trí, có thể nói chuyện với tất cả bạn học trong lớp, nhưng lại không thật lòng với bất cứ ai.

Kỳ thực bản chất của hắn lạnh nhạt, mỉm cười và ấm áp bên ngoài đều đang che giấu nội tâm mà thôi, xung quanh không có ai tìm hiểu nghiên cứu qua, hắn vẫn luôn lấy loại hình tượng này tồn tại.

Người cùng phòng cũng khá tốt, dù sao muốn sống là bản năng của mỗi người, nếu lớp trưởng muốn ngủ với ai mà nói cũng không phải không được, chỉ là hắn không muốn.

Nực cười, ban ngày ban mặt nhiều người nhìn chăm chú như vậy, đáng chết đều phải chết, buổi tối ngủ chung với nhau có tác dụng sao? Cùng lắm là bởi vì sợ hãi, kỳ thực không có tác dụng gì.

Còn lớp trưởng hắn có sợ không? Đáp án là không biết, dù sao một mình ở lại phòng ngủ, buổi tối nhắm mắt lại là ngủ rồi.

Khi Viên Tương Tân tới, xung quanh yên tĩnh, là một kẻ chuyên đi bắt nạt trong trường, hắn có gì chưa từng thử qua? Cạy khóa chỉ là một bữa sáng, hơn nữa động tác tiếng động cũng rất nhỏ.

Nhưng lớp trưởng vốn đang ngủ say bên trong lại lập tức bị bừng tỉnh, hắn từ trước tới nay ngủ không sâu.

Nếu học sinh khác nghe thấy tiếng động như vậy không khỏi bị dọa sợ chết khiếp sao? Ban ngày mới chết vài người, buổi tối liền có người tới gõ cửa.

Lớp trưởng đứng dậy xốc chăn lên, sau khi xuống giường lặng lẽ cầm lấy ghế dựa bên cạnh bàn, tới phía sau cửa giơ ghế lên cao.

Viên Tương Tân căn bản không biết tình huống trong phòng, sau khi cạy khóa ra, chậm rãi đẩy cửa, hắn thò đầu vào trước, tính toán quan sát tình huống một chút, kết quả ngay sau đó ghế dựa liền hung hăng nện xuống.

"A a ——" tiếng thét chói tai này không giống như Đỗ Tử Minh, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, đêm hôm khuya khoắt mặc kệ ngủ hay không ngủ đều bị dọa quá sức, nhưng cũng không ai dám ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra.

Lớp trưởng lạch cạch bật đèn lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Viên Tương Tân, còn tưởng là thứ gì đáng sợ chứ, kết quả lại là bạn học? Hắn sững người một chút liền hiểu ra điều gì: "Mày tới giết tao sao?"

Trên đầu Viên Tương Tân có máu tươi chảy ra, nhưng lại không ngất xỉu được, hắn ôm đầu nhìn lớp trưởng một cái, không nói lời nào liền xoay người chạy.

Lớp trưởng đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, hiện tại không phải thời điểm truy cứu, hắn chậm rãi đóng cửa lại, bê cái bàn chặn lại cửa ra vào, lại lần nữa tắt đèn lên giường ngủ.

Có đôi khi đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà là lòng người.

.....

Đêm nay các học sinh khác cũng coi như an ổn, ngoại trừ lúc nửa đêm bị một tiếng thét của Viên Tương Tân dọa ra, không xảy ra bất cứ việc gì, đặc biệt là Úc An, thậm chí còn rất vui vẻ....

.....

Y đi theo Túc Sùng trở lại chỗ ở, mới đầu mọi việc đều tốt, chính là khi đối mặt với người mình thích sẽ nhịn không được đỏ mặt.

Tắm xong Túc Sùng tìm cho y một bộ áo ngủ, là đồ hắn mới mua còn chưa dùng qua, đáng tiếc quá lớn mặc vào dễ bị tuột, cho nên Úc An chỉ mặc áo, dù sao có thể che qua mông.

Đêm nay không biết tại sao, xung quanh phá lệ yên tĩnh, cho nên Úc An vô cùng dính người, cơ hồ nửa bước cũng không muốn cách xa Túc Sùng, kể cả lúc đối phương lại lần nữa lấy a một bộ giường chăn, y đều cự tuyệt.

"Thầy, em muốn ngủ với thầy có được không?" Úc An nhỏ giọng nói.

Sau đó y lại lo lắng Túc Sùng khó xử vội vàng nói: "Nếu thầy không đồng ý cũng được, đêm nay không thể nói dối, em không sao đâu." Đây là nhắc nhở, dù sao bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng tính mạng đối phương.

Túc Sùng vốn dĩ liền tính toán hai người ngủ chung một giường, chẳng qua dùng hai cái chăn mà thôi, ý tứ của Úc An là muố cùng hắn một giường một chăn nhỉ?

Nói thật, Túc Sùng từ nhỏ tới lớn chưa ngủ cùng người khác như vậy bao giờ, dù sao gia thế hơn người khiến hắn chưa bao giờ thiếu phòng ngủ và chăn gối linh tinh, cho dù là bạn bè thân thiết chơi cùng nhau, chẳng lẽ buổi tối còn thiếu một chỗ cho đối phương ngủ à?

Chẳng qua xưa đâu bằng nay, lúc này không phải đã xảy ra sự kiện đặc biệt sao, đứa nhỏ trước mắt sợ cũng là bình thường.

Túc Sùng nhìn Úc An một cái: "Ngủ một giấc có gì mà đồng ý hay không đồng ý, cùng nhau ngủ đi."

Úc An nghe vậy vô cùng vui vẻ, dù sao cũng là ngủ chung! Y thật sự nhịn không được đỏ mặt nở nụ cười.

Túc Sùng có lẽ là bị y ảnh hưởng, vươn tay vuốt đầu Úc An: "Sao lại vui vẻ thế?"

Úc An cúi đầu rất thấp ngượng ngùng mở miệng: "Chỉ cần ở cùng với thầy, làm bất cứ việc gì em cũng đều vui vẻ."

Túc Sùng có chút nghi hoặc: "Vì sao?"

Úc An ấp úng hơn hồi lâu: "Thầy....đã cứu em mà, hơn nữa, hơn nữa em thích thầy nhất." Một câu cuối cùng y nói rất nhỏ.

Nghe được có người thích mình, Túc Sùng đương nhiên cũng vui vẻ, chẳng qua hắn nhìn biểu tình của Úc An, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, rất giống hiện trường thổ lộ.

Túc Sùng cảm thấy có thể là bản thân hiểu sai, liền đem một chút nghi hoặc kia đè ở đáy lòng.

"Thầy cũng rất thích Úc An." Túc Sùng nói: "Hiện tại 11 giờ, muốn xem tivi một lát hay là ngủ?"

Úc An biết hắn nói thích mình không như mình thích, vẫn chưa giải thích: "Đều được, em nghe thầy."

Cuối cùng hai người vẫn lên giường ngồi cùng nhau xem một chút chương trình gameshow, dù sao trong chốc lát cũng không ngủ ngay được, xem chương trình giải trí giảm bớt áp lực tâm lý một chút.

Úc An nhìn thầy giáo ở bên cạnh to lớn hơn mình cả một vòng, chậm rãi cọ người lại gần hắn, mới đầu là túm góc áo ngủ của người ta, sau đó chậm rãi tới gần cánh tay, ngón tay lặng lẽ leo lên, càng ngày càng gần.

Chờ tới khi Túc Sùng phát hiện, vừa quay đầu liền nhìn thấy Úc An đang gần sát mình chỉ kém một cm.

Hắn sững người một cái, có thể là quá thân cận rồi, hơn nữa Úc An khá trắng trẻo, thiếu niên mới lớn, trong cuộc sống hàng ngày cũng rụt rè không thô bạo như anh, chân này, chậc, Túc Sùng có chút hoa mắt.

Hắn vươn tay bắt lấy cánh tay Úc An, sờ soạng hai cái sau đó lại đổi thành chân: "Em ăn cái gì lớn lên vậy, sao không có lông?" Hắn cũng không kiêng dè, dù sao giữa con trai với nhau, nói thật, không cần quá khách khí.

Đại khái chỉ có thẳng nam mới có thể như vậy đi, còn cong kỳ thực đều rất tránh né, ví dụ như Úc An, bị bắt lấy chân liền giống như chạm vào điểm G, điểm C gì đó.

Sau đó y ngẫm lại, cảm thấy không có gì sai, dứt khoát cũng nắm lấy chân Túc Sùng: "Em thích như thầy, có ít lông khá là gợi cảm."

Túc Sùng cũng liền cười cười, căn bản không hề để ý, chỉ là bắt lấy chân Úc An không buông, cảm xúc thật tốt.

Tận đến khi không biết vì sao hắn....

Túc Sùng giật mình, cho dù quần áo ngủ rộng rãi, nhưng cũng rất mềm mại dính vào người, cho nên mặc dù hắn muốn buông tay che giấu một chút cũng không được.

Sao lại thế này! Ở trước mặt học sinh, cũng quá mất mặt rồi.

Úc An vốn đặc biệt mẫn cảm, cơ hồ ngay lập tức phát hiện ra sự thay đổi của Túc Sùng, ánh mắt sáng ngời: "Thầy....."

Túc Sùng khụ một chút ý đồ giải thích: "Con trai cái này là không khống chế được, em cũng không còn nhỏ cũng không phải không biết."

Úc An lập tức gật đầu: "Vậy thấy có muốn giải quyết một chút không?"

Túc Sùng: "......" Nói thật có chút xấu hổ, đi giải quyết ở trước mặt tiểu bối cảm giác có chút mất mặt, nhưng không giải quyết thì thấy rối rắm, không thể đổi đề tài khác được sao?

Úc An tiếp tục nói: "Hay là em cũng có thể giúp thầy..." giọng nói vô cùng cẩn thận thăm dò.

Túc Sùng sửng sốt: "Giúp tôi?"

Úc An tiếp tục ấp úng: "Chính là......con trai hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau cũng không có vấn đề gì nhỉ? Hơn nữa coi như thầy giúp em về môn sinh học."

Túc Sùng: "....." Không, cái này nghe rất kỳ quái, cái gì gọi là con trai hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau không có vấn đề gì?

Úc An thấy hắn không nói lời nào, liền định vươn tay tới.

Nói y to gan, hàng ngày bị người bắt nạt không dám hó hé một lời, nhưng nói y nhát gan, lúc này lại dám trực tiếp động thủ với Túc Sùng!

Túc Sùng chấn động toàn thân, thật sự không dám tin, Úc An đang làm gì?

......

Bí: H nhẹ nhàng tình cảm đây ~

Giúp đỡ lẫn nhau là việc cần kỹ thuật, mới đầu là một cây đại thụ che trời không thích người khác tới gần, một bộ lão tử không thích thân cận với ai, nhưng dây đằng nhỏ bên cạnh chậm rãi tới gần, không chút báo hiệu tiến sát.

Sau đó rễ cây liền cảm thấy sung sướng, hình như thoải mái hơn lúc có một mình, dây đằng nhỏ khác sờ sờ mình, hai bên cùng nhau chơi đùa thích hơn nhỉ?

Sau đó đại thù liền không nhịn được...

Nhưng chơi thì chơi có thể đừng cử dộng miệng được không?

Hít, cái loại sung sướng không khống chế được này, trong lòng đại thụ thực giãy giụa, cũng không phải không thích, mà là quá thích, hắn sao có thể để dây đằng nhỏ tới gần như vậy được chứ? Dù sao hai người thân phân đặc thù, còn đều là giống đực.

......

Xong việc Túc Sùng tang thương châm thuốc lá, nghĩ tới trong phòng còn có một người bạn nhỏ, hắn đi ra ngoài ban công hút thuốc, nhưng Úc An lại tới nói y sợ, Túc Sùng lập tức tắt thuốc, thôi làm gì thì cũng đã làm rồi, còn không phải bị hút, không có gì ghê tởm.

Kết quả đêm hôm khuya khoắt, Túc Sùng lại mơ một giấc mơ đáng xấu hổ, mơ thấy mình ôm Úc An không buông, cảnh tượng lúc ấy căn bản không thể miêu tả, khiến một người đàn ông nhớ tới đều đỏ mặt.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại liền phát hiện cả người Úc An đang nằm trên người hắn, Túc Sùng hít sâu một hơi, vì sao đàn ông thường dễ dàng xúc động vào buổi sáng! Hắn cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi.

.....

Người cũng không chịu nổi còn có Thẩm Bân, chẳng qua trường hợp của cậu thì khác, thế giới này nguy hiểm như vậy, Diêm Hình không thể khắc chế một chút được sao?

Thật lâu về sau Thẩm Bân mới biết được, ở mỗi một thế giới trò chơi, Diêm Hình đều rất khắc chế! Nếu không sao cậu có thể xuống nổi giường, thậm chí còn nhảy nhót tung tăng?

Ngày hôm qua Diêm Hình nói là đặt giáo viên trong trò chơi mang tới mấy bộ nữ trang, không biết có được hay không? Thẩm Bân cảm thấy mình cần phải cho mèo đen đi thăm dò đường đi tới ký túc xá của nữ sinh một chút, cùng lắm thì đi trộm.

Kết quả quần áo đúng là được mang tới, hơn nữa đều rất đẹp.

Thẩm Bân cao hứng bao nhiêu lại buồn rầu bấy nhiêu, nữ trang mặc vào là không được cởi.

Nhưng lúc trước mèo đen có nói không tìm được bộ nữ trang tiếp theo thì không thể đổi quần áo đang mặc, thậm chí một bộ cuối cùng cứ phải mặc mãi sao?

Người nào đó lúc ấy không hỏi kỹ, hoặc là cậu không nhớ rõ, đành phải chọn một bộ váy trắng thông thường nhất để mặc cuối cùng.

Nữ trang thì nữ trang! Giữ mệnh mới quan trọng nhất, dù sao bản thân đã mất mặt tới tận thế giới hiện thực rồi, hà tất để ý cái nhìn của NPC trong trò chơi?

À đúng rồi! Không nghĩ tới điểm này cậu thiếu chút nữa lại quên phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình, thay xong quần áo sau đó vươn tay chọc người đàn ông bên cạnh: "Có cần hỏi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp có cảm nhận gì về thế giới trò chơi này không? Nói không chừng ngoài cuộc tỉnh táo có manh mối?"

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên điện hạ và Băng Băng nhớ tới bọn họ, cảm động quá....

Diêm Hình cũng không có ý kiến gì, liền mở ra hỏi.

Trên thực tế Diêm Hình đối với phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn là trạng thái có thể có có thể không, hắn cũng không phải là người không nhận ra được, bởi vì Thẩm Bân nói không liên quan nên mới không quản.

Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí thôi nhé, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Chương 94

Kết quả phòng phát sóng trực tiếp có quá nhiều người, khi Thẩm Bân mở ra, một loạt quà tặng bay bay mà tới, người nào đó hưng phấn muốn chết, vươn tay lôi kéo Diêm Hình: "Đây đều là của em, anh đừng quên đã nói sẽ làm cho em một cái thẻ đựng tiền lễ vật đấy."

Diêm Hình nhàn nhạt ừ một tiếng, hắn đã nói sẽ mở cho Thẩm Bân thẻ ngân hàng mà, sao có thể quên chứ?

"Vậy tôi muốn hỏi một chút, mọi người không phải vẫn luôn ở ngoài nhìn sao? Có phát hiện manh mối đặc biệt gì không?" Thẩm Bân khách khí hỏi.

Đông đảo các bạn nhỏ đáng yêu trước tiên liền nghĩ tới một màn ở trong phòng học kia....thậm chí còn không kiêng nể thả ra ảnh chụp màn hình, người nào đó sửng sốt: "Lúc ấy không che chắn?"

Lập tức có người trả lời: Có che, cho nên ảnh chụp chỉ có nửa người trên, thậm chí màn ảnh kỳ thực vẫn luôn ở chỗ khác trong lớp, không chụp quá rõ hai người.

Ở Tinh Không giới, Diêm Hình là người rõ nhất camera linh hoạt cỡ nào, cho nên hắn mới yên tâm lớn mật mở ra phòng phát sóng trực tiếp, không sao, chỉ cần Thẩm Bân vui vẻ hắn sẽ không hề phản đối.

Như vậy Thẩm Bân yên tâm hơn, cậu cũng không sợ camera, lá gan cũng không nhỏ như vậy, chỉ hơi hơi xấu hổ xua tay: "Giữa người yêu với nhau có chút tình thú cũng là bình thường mà, mọi người để ý cái này làm gì? Chẳng lẽ mọi người chưa từng thân mật với bạn trai của mình sao?"

Linh hoạt kỳ ảo: Độc thân 20 năm, đang đợi quốc gia phát bạn trai, ta cảm thấy hít thở không thông.

Vô hận hải châu sơn: Ha, ta chờ quốc gia trực tiếp phát đứa con đây, muốn bạn trai làm gì.

Lạc Nhã Khánh: Bạn trai ta chỉ biết nói uống nhiều nước ấm, em sao lại tức giận, em một hai muốn nghĩ như vậy anh cũng không có cách nào....

Rầm rì: Còn tôi thì, anh và cô ấy chỉ là bạn bè, em suy nghĩ nhiều rồi, còn không phải em chê anh nghèo em cảm thấy là vậy thì cứ vậy đi, anh đều nhận lỗi rồi em còn muốn thế nào...

Diệp Mộ Trạch: Các ngươi thì có là gì, bạn trai ta khi chia tay với ta nói anh yêu em, nhưng cũng yêu cô ấy, nhưng cô ấy dịu dàng hơn em, cô ấy càng cần anh hơn, anh muốn bảo hộ cô ấy, ọe!

—— một đống người lúc này đang la hét, quá cặn bã phải không?

Diệp Mộ Trạch: Lúc ấy ta nghe thấy vậy cảm thấy hắn nói không sai, cô gái kia đúng là dịu dàng hơn ta, dính người hơn ta, biết làm nũng hơn ta, cho nên ta dùng nắm tay thân thiết hỏi thăm hắn tới phòng chăm sóc đặc biệt, không nói, hắn kiện ta, cũng may phía trên ta có người, chờ ta đi tới cục cảnh sát làm thủ tục một chút rồi trở về chia sẻ tiếp với các ngươi.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến đây sửng sốt, sôi nổi cười ha ha ha ha ha, ảnh đại diện của Diệp Mộ Trạch thật đúng là trở thành màu xám, thể hiện tạm thời rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng cũng có người nghi ngờ, nữ thật sự có thể đánh nam tới phòng chăm sóc đặc biệt sao, khoác lác phải không?

Nhưng thật ra Thẩm Bân nhận xét tên Diệp Mộ Trạch nói: "....Đây là nam nhỉ?"

Phòng phát sóng trực tiếp spam vẫn rất là nhanh, dù sao người đều đi rồi tìm không thấy đáp án liền quay trở lại vấn đề chính.

"Cho nên mọi người làm người đứng xem có cái gì có thể chia sẻ cho tôi không?" Thẩm Bân hỏi.

Vì thế phòng phát sóng trực tiếp có người chia sẻ một màn lúc trước Diêm Hình và Thẩm Bân đi tới phòng hồ sơ của trường học tìm tài liệu của Phong Tư Tư và Tống Di.

Lúc ấy khi hai người rời khỏi phòng hồ sơ, có hai cô gái cứng đờ nhìn theo bọn họ rời đi, phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn có bạn nhỏ bị dọa đến tắt máy, xong rồi mới cảm thấy an toàn.

Thẩm Bân nghe thấy mọi người miêu tả nghĩ tới khuôn mặt dị dạng đêm đó, lập tức liền....ừmmmmmm.

Thì ra cư nhiên còn có sự việc đáng sợ như vậy xảy ra sao? Nhưng sau khi thảo luận các manh mối hồi lâu cũng không thấy gì, người ăn dưa ngược lại rất nhiều.

Tận đến khi có người nói hắn thấy Hàn Cảnh.

Thẩm Bân không bỏ sót câu nói bang quơ này, trong đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Hàn Cảnh là ai, đây không phải là người chơi ở thôn xóm núi nhỏ trong thế giới trò chơi, cuối cùng bị chết tương đối thảm sao?

Cậu không biết mình có nhớ nhầm hay không, kết quả hiện trường cư nhiên có bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp của Hàn Cảnh lúc trước, cô tức giận nói, chính là tên cặn bã kia, lúc trước ngay từ đầu mình bởi vì nhìn mặt nên rất thích Hàn Cảnh, nhìn lâu rồi liền cảm thấy không thích hợp, người này chơi cả NPC.

Thẩm Bân nghi hoặc hỏi Diêm Hình ở bên cạnh, người chơi không phải chỉ có một cơ hội tiến vào trò chơi hay sao? Vì sao người kia lại xuất hiện?

Diêm Hình trầm tư một lát: "Có thể chiếm dụng cơ hội tiến vào trò chơi của người khác để vào, nhưng trò chơi này khi được khai phá đã quy định rõ ràng không được phép làm như vậy."

Chính là dùng tin tức thân phận của người khác đăng nhập trò chơi, nhưng bởi vì trò chơi cần có tính công bằng, nhưng theo như lời Diêm Hình là không cho phép làm như vậy, nếu không những người có tiền chẳng phải là có thể nghênh ngang mua cơ hội tiến vào trò chơi của người khác sao? Cứ như vậy còn chơi cái chym gì nữa, hoàn toàn bị người có quyền thế lũng đoạn có được không.

Diêm Hình nghĩ tới lúc trước mình phát giác có một con sâu rình coi, có lẽ là Hàn Cảnh, đối phương không phải dùng thủ đoạn không sáng rọi gì để có cơ hội tiến vào trò chơi lần nữa thì chính là làm giao dịch với người khác, dù sao đều là thách thức luật pháp.

Diêm Hình sắc mặt lạnh lùng nhìn phòng phát sóng trực tiếp, ngữ khí ra lệnh nói: "Hứa Điện, Trần An, Đường Thao, người quân đoàn số bảy ở phòng phát sóng trực tiếp đi kiểm tra."

Các bạn nhỏ đáng yêu nghe không hiểu, đang định chậm rãi đánh ra một dấu '?', kết quả liền tích tắc hiện lên một loạt: Rõ.

Đúng là hình thức một loạt spam chữ 'Rõ' trên màn hình, các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp luôn vui nhộn lúc này sợ ngây người, có người nào đó chú ý tới quân sự lập tức kêu lên: Định mệnh người của quân đoàn số bảy! A a a người của quân đoàn chiến thần trong truyền thuyết cư nhiên xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp của điện hạ!

Phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt bạo nổ.....

Là người có được danh hiệu chiến thần – Diêm Hình, quân đoàn mà hắn mang được xưng là quần đoàn chiến thần, quân đoàn số bảy vẫn luôn là một huyền thoại, bởi vì người bên trong yêu cầu rất cao, ít nhất cũng phải có tinh thần lực cấp S mới có thể tiến vào.

Điều này đối với các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp mà nói, quả thực là bỗng nhiên vô tình gặp được một loạt thần tượng!

Thẩm Bân còn chưa phản ứng lại có chuyện gì, spam bỗng nhiên điên cuồng hiện lên, cậu nhìn có chút hoa cả mắt, đành phải mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Diêm Hình.

Diêm Hình giải thích một câu: "Cấp dưới của tôi bình thường khá chú ý tôi, có người biết tôi mở phòng phát sóng trực tiếp, nhất định sẽ đến xem."

Quan trọng chính là nếu nói quần đoàn số bảy là thần tượng của toàn dân, vậy Diêm Hình chính là thần tượng của mọi người trong quần đoàn số bảy, chiến trường lấy trí giả và cường giả vi tôn, hai loại này Diêm Hình chiếm hết, từ sau khi gia nhập quân đoàn số bảy biết Diêm Hình thực sự lợi hại, rất nhanh liền trở thành fan não tàn của hắn....

Thẩm Bân gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu, cậu nghe Diêm Hình nói hat ba câu khái quát về quân đoàn số bảy nên cũng không có bao lớn cảm giác, chỉ cảm ơn các bạn nhỏ đáng yêu cung cấp manh mối sau đó liền đi thay quần áo, cuối cùng mặc vào váy trắng tính toán đi học.

Tóm lại, đã mất mặt từ phòng phát sóng trực tiếp tới thế giới hiện thực rồi, cậu còn sợ NPC cái lông gì.

Khi mèo đen thu được ký chủ nhà mình hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khiếp sợ, cái đầu nho nhỏ hiện lên toàn dấu chấm hỏi, ngày hôm qua nó không chỉ thăm dò vị trí ký túc xá nữ, thậm chí còn nhắm vào nơi ở của mấy giáo viên nữ, chỉ chờ Thẩm Bân đi trộm quần áo thôi....

Thật sự không trộm được thì mặc đồ nội y ra ngoài, mặc trên người thử xem có hoàn thành nhiệm vụ được hay không, kết quả bầu trời liền rơi xuống bánh có nhân, nhiệm vụ hoàn thành!

.....

Hôm nay lớp học rất kỳ quái, các bạn học vô cùng an tĩnh, còn vẻ mặt của hai người Túc Sùng và Úc An cũng khá......nói không rõ cảm giác.

Diêm Hình và Túc Sùng nhìn nhau xem như chào hỏi qua, nhưng ánh mắt Túc Sùng khi dời về phía Thẩm Bân, lập tức khiếp sợ nói: "Em là? Nữ?"

Dương Ký nhìn Thẩm Bân, vẻ mặt ghen ghét, không nờ đối phương lại mặc đồ nữ, vốn dĩ gã đã không bằng Thẩm Bân, lúc này càng có vẻ so không bằng.

Thẩm Bân thoáng chốc có một chút muốn tìm khe đất, nhưng ngay sau đó hạ quyết tâm, âm thầm hít sâu một hơi: "Đúng vậy, ngày hôm qua chỉ là muốn đổi phong cách một chút, liền mặc thành con trai."

Các học sinh xung quanh: "...." Thế giới thật sự rất kỳ ảo, thật sự càng ngày càng không hiểu, đang êm đẹp vì sao một em gái ngày hôm qua lại biến mình thành con trai?

Nhưng cũng có rất nhiều người vẫn như cũ nghi ngờ giới tính của Thẩm Bân, dù sao ngày hôm qua cũng quá....giống con trai.

Thẩm Bân không muốn nói tiếp, nhìn thoáng qua Úc An bên cạnh Túc Sùng rồi lập tức nói sang chuyện khác: "Bạn học này bị sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì, cảm giác sắp co rúc thành một nắm."

Cậu tưởng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.

Úc An thấy Thẩm Bân hỏi mình, hơi ngẩng khuôn mặt lên, ấp úng: "Tôi, tôi không có....." có chút sốt ruột, tạ hồ không biết phải nói gì mới được.

Y vẫn luôn nhút nhát và thu mình khi đối mặt với người ngoài, cũng không biết tại sao khi ở với Túc Sùng lại to gan như vậy? Hơn nữa sáng nay còn xảy ra chút chuyện không thể miêu tả với thầy giáo, liền càng thẹn thùng.

Sáng nay không trách y, y còn đang ngủ mà, lại bị khác thường trên người đánh thức, có lẽ ngày hôm qua Túc Sùng đã nếm được mùi ngon ngọt, lúc ấy liền ma xui quỷ khiến xuống tay với Úc An.

Có lẽ người đàn ông vào thời điểm nào đó đúng là động vật nửa thân dưới, hơn nữa cũng không chán ghét Úc An, sự tình liền không hiểu sao thành như vậy.

Chính là khi xuống giường sẽ cảm thấy xấu hổ, đặc biệt hai người ngày hôm qua vẫn còn là quan hệ thầy trò đứng đắn.

Túc Sùng thấy ánh mắt Úc An tràn đầy ngượng ngùng, lập tức cảm thấy bản thân có chút cặn bã, đây còn là đứa trẻ đấy, tuy đã thành niên, nhưng đối với mình mà nói còn không phải vẫn là đứa trẻ sao? Hắn đang làm gì thế!

Nhưng sự tình làm cũng làm rồi, hơn nữa hai người cũng không làm tới bước cuối cùng, nói không chịu trách nhiệm cũng được, dù sao hai người đàn ông giúp đỡ nhau thôi mà, nhưng Túc Sùng cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vấn đề trong lòng, hắn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm...

Chỉ là thẳng nam Túc Sùng chưa nói qua yêu đương không biết biểu đạt cho lắm, cho dù trong lòng có suy nghĩ chịu trách nhiệm cũng không biết phải nói như thế nào, liền cùng Úc An hình thành bầu không khí kỳ quái.

Lúc này Túc Sùng thấy Úc An bộ dáng sốt ruột không biết nên trả lời Thẩm Bân như thế nào, hắn liền mở miệng: "Không có gì, chúng tôi ngày hôm qua đến bây giờ hết thảy đều manh khỏe."

"Meo!"

Túc Sùng vừa dứt lời, một tiếng mèo kêu bỗng nhiên xuất hiện, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong lòng ngực lớp trưởng không biết khi nào nhiều thêm một con mèo trắng run bần bật, ánh mắt con mèo kia nhìn phía ngoài cửa sổ, đang đối diện với một con mèo đen.

Thẩm Bân sửng sốt hai giây, Diêm Hình tựa hồ nhận ra mèo đen, liền mở miệng nói: "Là của em?"

"Ách......" Thẩm Bân do dự có nên thừa nhận hay không, nhưng nghĩ tới Diêm Hình đã sớm thấy quá bản thân không chỉ một lần ôm mèo đen, nếu phủ nhận có vẻ không đáng tin mấy, dứt khoát gật đầu ừ một tiếng, sau đó đi tới cửa sổ, mở cửa ra bế mèo đen lên.

Nợ nhiều không lo, mình có nhiều bí mật như vậy, không giấu được Diêm Hình cũng không sao, chậm rãi giải thích là được.

Nhưng mèo trắng trong lòng lớp trưởng lại rất kỳ quái, thoạt nhìn có chút bất phàm.

Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí thôi nhé, những nơi khác là ăn cắp nha bà con ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play