Tác giả: Hoa Hữu Tín

Edit: Bilun

Chương 81

Nhưng Điền Điềm và Lý Mẫn là ai? Nam sinh trước mắt vì sao lại viết như vậy? Là cá cược giữa bạn học gì đó bị thua mới làm như vậy sao?

Thẩm Bân không có được câu trả lời, liền không nói một lời yên lặng nhìn.

Kỳ quái chính là đại đa số học sinh trong lớp giống như không nhìn thấy một màn trước mắt, không chút để ý, nên chơi thì chơi nên đùa thì đùa, chỉ có vài người nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Cũng không thể là mọi người đều quen với một màn trước mắt cho nên không chút hiếu kỳ nào nhỉ?

Cậu chưa kịp nghĩ thêm thì nam sinh viết chữ kia liền đi xuống bục giảng, Diêm Hình cũng vào lớp, trong tay hắn cầm một quyển sách tiếng Anh, nếu không phải các giáo viên khác đều sẽ cầm theo sách, lấy bản lĩnh đọc nhanh như gió nhìn qua là không quên được của hắn, chắc chắn là tay không mà tới.

Diêm Hình vào lớp trước tiền nhìn quét một vòng tìm được Thẩm Bân, sau đó liền nhìn thấy chữ trên bảng đen, hắn vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là giáo viên tiếng Anh của các bạn, tôi tên Diêm Hình." Nói rồi viết ra tên mình lên bảng đen.

Mà hàng chữ mà nam sinh viết cách đó không xa tạm thời hắn vẫn chưa để ý tới.

Các học sinh trong lớp nhìn chằm chằm mặt Diêm Hình, nhịn không được tán thưởng, khai giảng năm nay làm sao vậy? Không chỉ có học sinh chuyển trường nổi bật mà ngay cả giáo viên mới tới đều vô cùng điển trai.

Sau đó, Diêm Hình bình tĩnh quan sát phản ứng của các học sinh, hắn cần tìm ra người chơi khác, cho dù không có lòng hại người, sẽ không đuổi tận giết tuyệt người chơi bại lộ thân phận, cũng cần phải có tâm đề phòng.

Kế tiếp Diêm Hình mới dửng dưng mở miệng: "Mỗi ngày hẳn là có người trực nhật lau bảng phải không? Hôm nay vì sao bảng đen không sạch sẽ? Điền Điềm và Lý Mẫn đứng lên một chút, nói xem tại sao lại như này?"

Hai nữ sinh ngồi cùng bàn, sắc mặt có chút xấu hổ, các cô căn bản không chú ý tại sao trên bảng đen lại xuất hiện tên của mình.

"Thưa thầy, chúng em cũng không rõ lắm, sau khi vào lớp không nhìn lên bảng." Điền Điềm mở miệng.

Diêm Hình nhìn những người khác trong lớp: "Ai viết, tự mình đứng lên."

Chỉ là viết mấy chữ, nếu là giáo viên khác, cùng lắm sai người mau chóng lau bảng đi rồi học, hắn lại truy cứu, xung quanh nếu có người chơi, hành động này của Diêm Hình là tự làm lộ thân phận, dù sao phát sinh sự tình đặc biệt chắc chắn sẽ theo manh mối đi truy tìm, không muốn bỏ lỡ manh mối.

Kết quả căn bản không ai đứng lên, các bạn học cũng sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Thẩm Bân khẽ nhíu mày, đám học sinh này bị mù sao? Cậu nghĩ nghĩ, cũng không lên tiếng, nếu NPC mù, rõ ràng người không mù là người chơi.

"Thưa thầy" hàng phía sau bỗng nhiên có người giơ tay, sau đó chỉ vào một nam sinh: "Em thấy cậu ta viết chữ lên bảng."

Thẩm Bân nhìn về phía người lên tiếng, trong ánh mắt đối phương tràn đây kiêu ngạo và khinh thường, lúc này chủ động thừa nhận thân phận người chơi, không phải ngu ngốc thì chính là thực lực không thấp có bản lĩnh ngang tàn.

Cũng không biết người vừa lên tiếng là loại nào.

Nam sinh bị chỉ ra vẫn luôn ghé trên bàn, chỉ có bạn học ở gần mới có thể thấy hắn sợ hãi, cả người đang run rẩy.

Diêm Hình cũng không nhìn người chơi vừa lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào nam sinh viết chữ kia: "Bạn học, đứng lên giải thích một chút vì sao lại viết những chữ này."

Nam sinh sợ muốn chết chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên sau đó vẫn cúi gằm mặt, vẫn như cũ run như cái sàng, hồi lâu không nói lời nào.

Vẻ mặt Diêm Hình vốn đang coi là bình thường, thấy đối phương không trả lời sắc mặt liền trở nên hoàn toàn lạnh lùng: "Tôi hỏi lại một lần, vì sao lại viết những chữ này lên bảng!"

Khí lạnh toàn bộ khai hỏa, học sinh trong lớp lập tức khiếp sợ nhìn hắn, đại khái người bình thường rất ít có thể cảm nhận được áp lực tinh thần nhỉ, cho dù trong game bị giới hạn rất nhiều, cũng sẽ khiến người thường theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Nam sinh kia vốn dĩ đã sợ muốn chết, bị Diêm Hình nhắm vào, trực tiếp khóc luôn, học sinh xung quanh yên tĩnh như gà, Thẩm Bân cau mày, theo lý thuyết người lớn như vậy sẽ không quá yếu đuối mới đúng, khóc cái gì?

Tuy không nghĩ ra, tốt xấu cuối cùng nam sinh cũng mở miệng nói: "Em....tối hôm qua em nằm mơ, là Phong Tư Tư và Tống Di bảo em viết mấy chữ này, ngoài ra em không biết gì hết, em liền viết."

Sao lại xuất hiện hai người? Chắc chắn người chơi không rõ nguyên do, nhưng các học sinh khác nghe xong sắc mặt khác nhau, có hoảng sợ có không thể tin nổi, càng nhiều vẫn là cau mày thật chặt.

Tận đến khi lớp trưởng đứng lên, nhìn người viết chữ lên bảng đen kia nói: "Hai bạn học đã qua đời, xin đừng lấy các bạn ấy ra trêu đùa được không?" Sắc mặt hắn rất không cao hứng.

Các học sinh gật gật châu đầu ghé tai nói thầm: Đúng vậy, có thể tôn trọng người chết một chút không, ngày thường bắt nạt hai người bọn họ thì cũng thôi, lôi người chết ra đùa cợt thật sự rất quá đáng.

Nam sinh viết chữ kia khóc thật lớn: "Ai nói đùa với các cậu! Tối hôm qua tôi nằm mơ mới đầu còn chưa tin, nhưng sau đó xảy ra một chút việc lạ, tôi nhìn thấy Phong Tư Tư trong gương bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh! Các cậu có thể hiểu được cảm nhận của tôi lúc đó sao?"

Những học sinh khác không nói, bởi vì đối phương khóc thành dạng này thật sự không giống nói đùa.

Nhưng nếu là sự thật, vậy quá đáng sợ!

"Còn có vừa rồi" nam sinh viết chữ lên bảng đen tiếp tục nói: "Chữ này năm phút trước tôi lên viết, lúc ấy cảm giác có một lực lượng nào đó bắt ép tôi cần phải viết, nếu không sẽ xảy ra việc rất đáng sợ, hơn nữa khi tôi viết vì sao các cậu đều không nhìn thấy, ngăn cản tôi một chút cũng được mà."

Các học sinh khác: "....." Sổi nổi nhớ lại, thực mờ mịt, bởi vì thật sự không nhìn thấy.

"Cái này...." Có nữ sinh mở miệng: "Tôi biết chữ viết của Phong Tư Tư và Tống Di, chữ trên bảng đen hình như là của Phong Tư Tư." Cô là đại diện của khoa ngữ văn, mỗi ngày thu bài tập về nhà, chữ của đại đa số học sinh trong lớp cô hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ấn tượng.

Chủ yếu là thành tích của Phong Tư Tư và Tống Di kém, ngày thường ở lớp lại bị người bắt nạt, mọi thứ về họ đều rất khiến người chú ý.

Thẩm Bân nghe tới đó rốt cục biết vì sao nam sinh kia lại khóc, người chết đi bắt hắn viết chữ, chữ viết ra còn không phải chữ của mình, này còn không phải ma quỷ nhập vào người sao? Khó trách lại sợ hãi thành như vậy.

Nhưng hai người kia đều đã chết sao? Chết như thế nào?

Diêm Hình đã đi lên bục giảng, bàn giáo viên trên bục giảng có một danh sách, đối ứng chính là chỗ ngồi của học sinh.

"Lớp trưởng, việc hai bạn học kia qua đời, em nói qua một chút." Diêm Hình nói.

Tuy mọi người đối với người chết giữ kín như bưng không muốn đề cập tới, nhưng xảy ra loại sự tình này, chắc chắn cần phải giải quyết một chút.

Lớp trưởng còn chưa ngồi xuống đơn giản mở miệng: "Thưa thầy, cụ thể chi tiết em cũng không rõ lắm, nghe nói là ở học kỳ trước, thời điểm tan học, buổi tối Phong Tư Tư và Tống Di đồng thời không cẩn thận ngã vào hồ nước trong trường, lúc ấy mọi người đều đã về nhà gần hết, xung quanh không có ai, chờ phát hiện được hai bạn ấy, đã là ngày hôm sau."

Bút viết Thẩm Bân cầm trong tay không ngừng chuyển, hai người đồng thời rơi vào hồ nước, này cũng quá trùng hợp, quan trọng là nếu chết bình thường, chắc chắn sẽ không có sự kiện thần quái gì xảy ra, việc này chắc chắn là sai.

Diêm Hình nhìn nam sinh còn đang khóc và Điền Điềm cùng Lý Mẫn nói: "Các em có quen biết với hai người bạn đã qua đời không? Có phải đã xảy ra sự cố hay xích mích gì đặc biệt không?"

Nam sinh kia lắc đầu: "Không có, căn bản không thân."

Điền Điềm và Lý Mẫn liếc nhau, người sau sắc mặt khó coi nói: "Học kỳ trước bọn họ ngồi trước bọn em, xích mích là có, nhưng không lớn."

Hoàn cảnh gia đình của hai người Phong Tư Tư và Tống Di bình thường, ít nhất trong trường học nơi chốn đều là phú nhị đại quan nhị đại này, hai người có thể coi là người nghèo, liền trở thành đối tượng bị rất nhiều người có thể bắt nạt.

Điền Điềm và Lý Mẫn ngày thường cũng không bắt nạt bọn họ, nhưng nếu đã gặp chuyện thì cũng không nói chắc được, ví dụ như Phong Tư Tư vóc dáng hơi cao, Điền Điềm ngồi phía sau đá Phong Tư Tư, không phải đá nhẹ, mà là loại đá rất mạnh.

Trong giờ học, tiếng ghế ma sát với mặt đất phát ra, giáo viên liền trách tội Phong Tư Tư.

Còn có một số trò đùa dai, ví dụ như Lý Mẫn sẽ dán một vài tờ giấy lên người Tống Di, vốn dĩ cũng không có gì, rất nhiều học sinh đều vẽ rùa đen gì đó dán trên người người ta, nhưng cái cô viết là mấy câu mang tính vũ nhục, khiến mọi người càng thêm coi khinh Tống Di.

Thậm chí Lý Mẫn còn xem trộm nhật ký của Tống Di, còn xé một tờ dán trên người cô, sau đó khoa trương nói cho bạn học chuyện này, hơn nữa khinh thường nói thời đại nào rồi cư nhiên còn viết nhật ký.

Trò đùa dai của mọi người ùn ùn không dứt, có khi cực kỳ quá đáng, hoàn toàn không có một mức độ nào, bạo lực học đường càng ngày càng nghiêm trọng.

Cho nên trong miệng nói là không xích mích, Điền Điềm và Tống Di kỳ thực vừa chột dạ vừa sợ hãi, nhưng các cô chưa bao giờ nghĩ làm hai người kia chết.

Bạn học trong lớp chắc chắn biết điều gì đó, nhưng không nói, Diêm Hình lặng lẽ nói: "Tôi không biết giữa hai bạn học đã qua đời kia và ba em rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu người ta trở về trả thù, lúc này trước mặt nhiều bạn học như vậy không nói rõ ra, buổi tối chờ các em trở về còn một mình, thì rất đáng sợ."

Nghe đi, đây là lời giáo viên nên nói sao? Thẩm Bân yên lặng cho Diêm Hình một like!

Lý Mẫn sắc mặt nghẹn đỏ bừng phẫn nộ nói: "Sao thầy có thể nói như vậy, cái gì mà trả thù? Bọn họ chết là ngoài ý muốn, nói giống như bọn em là hung thủ vậy."

Cô nói to như vậy cũng là vì sợ hãi.

"Là em hiểu lầm thôi, các em tốt nhất nghĩ kỹ xem vì sao người chết lại tìm mình, sau đó giải quyết." Diêm Hình lạnh lùng nói.

Các học sinh khác trong lớp càng ngày càng trầm mặc, trong lúc nhất thời lớp học rất an tĩnh, giống như ai mở miệng thì ma quỷ sẽ tìm đến người đó vậy.

Sau một lúc lâu, Điền Điềm đôi mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói: "Em không biết, em thật sự không làm gì cả, cho dù bình thường có chút xích mích nhỏ cũng không đến mức thành ma rồi còn quay về trả thù."

Diêm Hình không phản bác: "Một khi đã như vậy, tôi kiến nghị hai em nên dựa theo chữ viết trên bảng mà làm, nếu không có lẽ sẽ xảy ra chuyện."

Lý Mẫn: "Làm thì sẽ không xảy ra chuyện sao?"

Diêm Hình: "Đúng, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng trực giác nói cho tôi, không làm sẽ xảy ra việc lớn hơn nữa."

Lý Mẫn cắn răng một cái: "Vậy làm, Điền Điềm cậu hỏi tôi một vấn đề đi, tôi trả lời không phải là được rồi sao."

Người chơi là nam sinh kiêu ngạo lúc trước chỉ ra nam sinh viết chữ trên bản nghe đến lúc này, bỗng nhiên mở miệng: "Vậy hai người phải nghĩ cho tốt, nếu là vấn đề ma quỷ đưa ra, người thua có lẽ sẽ rất thảm, nói không chừng sẽ chết người."

"Cậu!" Lý Mẫn còn tưởng đối phương đang nhằm vào mình.

"Cậu cái gì mà cậu' người chơi trào phúng nói: "Ăn ngay nói thật mà thôi, không tin hai người các cậu hỏi thầy đi." Ném nồi.

Bộ dáng ngạo mạn này, thoạt nhìn thật đáng ghét, Thẩm Bân cau mày nghĩ.

Lý Mẫn đúng là đưa mắt về phía Diêm Hình, hắn liếc nhìn người chơi kia một cái, hiện lên một tia sát ý, thế giới trò chơi, vô luận đối phương cố ý hay là vô tình nhằm vào, đều có thể đưa tới phiền toái.

Truyện chỉ được post duy nhất tại Wattpad và Facebook, những nơi khác là ăn cắp nhé bà con~

................

Chương 82

"Tự mình lựa chọn, không muốn làm theo chữ trên bảng, liền vào học." Diêm Hình nói.

Có ngu mới cõng cái nồi này, phải hiểu rằng rất nhiều thời điểm NPC vẫn rất hữu dụng, chẳng may bị ghi hận, một giây sẽ bị ngáng chân.

Điền Điềm cuối cùng do dự nói: "Tôi đặt câu hỏi nhé?"

Lý Mẫn: "....Ừ"

Điền Điềm lắp bắp nói: "......Vậy cậu....nói xem buổi sáng tôi ăn gì?"

Lý Mẫn sửng sốt, có chút ngốc, sáng tinh mơ ngủ bù cũng không đủ, mỗi người đều sống chết tức tốc chạy tới trường, sau đó tan học mới ăn sáng, cô và Điền Điềm lúc thì ăn cùng nhau, lúc thì tách ra, sáng nay vừa lúc tách ra.

"Sao tôi biết cậu ăn cái gì!" Lý Mẫn có chút tức muốn hộc máu, bữa sáng đều là hôm nay ăn cái này ngày mai lại muốn đổi sang khẩu vị khác, cũng không cố định.

Điền Điềm cúi đầu không nói lời nào.

Lý Mẫn: "Có phải cậu cố ý muốn cho tôi thua hay không? Muốn cho tôi chết!" Giọng nói rất lớn, dù sao cô rất sợ không trả lời được.

"Ai muốn cậu chết? Cậu muốn thắng tôi thì không muốn sao? Dựa vào cái gì muốn tôi bị thua phải nhận trừng phạt." Điền Điềm ngày thường tính tình cũng coi như tiểu thư, nhưng cô cũng không yếu đuối, cũng rất sợ, tự nhiên phản bác Lý Mẫn.

Lý Mẫn không cam lòng, nhưng Điền Điềm nói cũng đúng, hốc mắt cô đỏ lên, nữ sinh tâm tư tinh tế, hai người dù sao cũng là bạn thân, kết quả hiện tại nháo thành như vậy.

Diêm Hình đợi một lát, lớp học vẫn an tĩnh như cũ, hắn liền kết thúc đề tài mở miệng: "Trên bảng viết trước khi tan học cho ra đáp án là được, nói không chừng có thể bảo mệnh, hiện tại bắt đầu học đi."

Đám học sinh: "....." Đối với lời Diêm Hình nói có chút một lời khó nói hết, làm giáo viên, ý tứ của hắn là để ba học sinh này chờ chết sao?

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi lộ ra hai hàng nước mắt, vốn cho rằng ở Tinh Không giới mọi người đã học tập kinh khủng lắm rồi, thì ra địa cầu cổ lại càng thêm đáng sợ, mạng đều không có cư nhiên còn phải học tập?

Đây là cái việc hổ lang gì vậy, điện hạ thật hư.

Kỳ thực học sinh trong lớp cũng không hoàn toàn đều sợ hãi, luôn có mấy người gan lớn cảm thấy thú vị, có câu việc không liên quan tới mình thì thờ ơ, có người thậm chí còn châu đầu ghé tai thảo luận.

Thẩm Bân ngồi ở phía dưới nghe được không ít tin tức, ví dụ như người chết tên Phong Tư Tư hình như thích nam sinh nào đó? Còn có người viết nhật ký Tống Di cũng là bạn thân của Phong Tư Tư, kỳ thực ngầm đoạt bạn trai của người ta?

Cậu nghe được thượng vàng hạ cám, cuối cùng từ trong miệng các bạn học tổng kết, Phong Tư Tư và Tống Di thích cùng một người, bạn thân trở mặt thành thù, hơn nữa Phong Tư Tư và người nọ đi lại rất gần, thậm chí có khả năng sẽ ở bên nhau, Tống Di không cam lòng cướp bạn trai của Phong Tư Tư....

Câu chuyện vừa thối lại vừa dài, nghe giống như phim bộ cẩu huyết tám giờ tối vậy....

Thẩm Bân muốn trợn trắng mắt, đây là thế giới của tuổi 18 thanh xuân sao? Mình cũng 18 mà, sao cậu hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của bạn cùng trang lứa nhỉ?

Với Thẩm Bân mà nói, thích thì phải đoạt tới tay, có bạn cướp? Không tồn tại, bạn bè chân chính sẽ không đoạt bạn trai của ngươi, và giết đối phương. Đương nhiên nếu bạn trai là tên trăng hoa thông đồng bạn thân của ngươi thì phải nói cách khác, giết chết bạn trai.

Sự tình đơn giản như vậy, cần phải cẩu huyết sao?

Tận đến khi chuông tan học vang lên, chuyện gì cũng không xảy ra, các học sinh đều trộm nhìn Điền Điềm và Lý Mẫn, mà Diêm Hình cùng Thẩm Bân liếc nhau, người trước rời đi lớp học.

Hai nữ sinh cả một tiết học không nói một câu, sắc mặt rất không đẹp, một bộ đầy quyết liệt, Lý Mẫn lúc này đứng dậy đi WC.

Nhưng tận đến lúc vào học, cô cũng không có quay lại.

Mọi người rất tò mò, Lý Mẫn sẽ không trốn học chứ? Cũng to gan thật, tiết ngữ văn này là của giáo viên chủ nhiệm cũng dám trốn học.

Giáo viên ngữ văn là một ông chú trung niên, ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ và tướng mạo có chút nghiêm khắc, giống với hình tượng giáo viên chủ nhiệm trong truyền thuyết.

Ngày thường nếu ai dám trốn tiết của hắn, hắn nhất định sẽ bắt người đó đứng phạt ở ngoài một ngày! Quan trọng là còn không thể bỏ qua chương trình học, đứng bên cửa sổ cầm sách vở học bài.

Ban đầu, các bạn học cho rằng Lý Mẫn toi đời rồi, trước không nói tới sự kiện trả lời câu hỏi ở tiết trước có thể xảy ra chuyện hay không, mà ngay cả cửa của giáo viên chủ nhiệm này cô cũng không qua được.

Kết quả vào học giáo viên chủ nhiệm không hề nhắc tới một chữ, các học sinh người nào ngồi chỗ người đấy, giáo viên chủ nhiệm giống như không nhìn thấy chỗ ngồi trong lớp thiếu một học sinh vậy.

Diêm Hình cũng không biết đã đi đâu, có lẽ hắn có tiết dạy ở lớp khác? Thẩm Bân không chút để ý nghĩ, mình tới bây giờ còn chưa đạt được một bộ quần áo nào, trường học kiếm đâu ra nữ trang? Cũng không thể tới phòng nữ sinh trộm chứ?

Dạy học được một nửa, Điền Điềm bỗng nhiên giơ tay: "Thưa thầy, bạn học Lý Mẫn ngồi cùng bàn với em không thấy đâu, em có thể đi tìm một chút không?" Cho dù tiết trước cô đưa ra câu hỏi khó, nhưng vẫn lo lắng cho đối phương.

Giáo viên chủ nhiệm vẻ mặt không vui, thông thường khi hắn dạy học, đều không hi vọng người khác quấy rầy một chút nào, liền lạnh lùng nói: "Em ấy đã chết, không cần phải tìm."

Điền Điềm: "......"

Các học sinh khác kinh ngạc nhìn giáo viên chủ nhiệm, cho dù không vui, cũng không thể nói như vậy, đã chết là sao?

"Thưa thầy?" Điền Điềm lắp bắp nói: "Lý Mẫn cậu ấy..."

"Đã chết" giáo viên chủ nhiệm lại nói lần nữa: "Không nghe thấy tôi nói sao? Em ấy tan học chết ở cạnh vườn hoa, thi thể đã được đưa đi, muốn nhìn em ấy thì tiết cuối tan học rồi đi."

Điền Điềm: "......" Mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì? Sắc mặt trắng bệch.

Im lặng đến bây giờ Thẩm Bân: "......" Đậu xanh, kích thích như vậy sao? Hơn nữa vì sao giáo viên chủ nhiệm có vẻ không quan tâm lắm như vậy?

Thời gian kế tiếp, trong lớp vẫn luôn ong ong ong, tất cả mọi người đều thì thầm thảo luận, giáo viên chủ nhiệm nổi giận gọi vài người đứng lên, trật tự mới được.

Thẩm Bân vẻ mặt chết lặng, thật vất vả chịu đựng tới lúc tan học.

Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, xung quanh lập tức trở nên ồn ào, Thẩm Bân một mình ra khỏi lớp muốn tìm mèo đen bàn bạc một chút, kết quả đi tới nửa đường nhận thấy gì đó, quay đầu lại nhìn, người chơi kiêu ngạo kia đang đi theo mình?

Cậu cau mày dừng lại nhìn về phía người nọ.

Đối phương cũng không kiêng dè, lập tức đi tới chỗ Thẩm Bân, khóe miệng mang theo châm chọc như có như không, tóm lại Thẩm Bân vừa nhìn thấy gã đã không thích rồi.

"Đi theo tôi làm gì thế?" Thẩm Bân học theo bộ dáng mặt vô biểu tình của Diêm Hình nói.

Không ngờ đối phương mở miệng nói: "Thẩm Bân, tao biết mày, tao ở phòng phát sóng trực tiếp của điện hạ mỗi ngày đều có thể thấy mày."

Thẩm Bân sửng sốt: "Cậu......là ai?"

"Nhớ kỹ, tao tên Dương Ký, mà mày chỉ là cái NPC mà thôi, như thế nào, thật muốn cùng điện hạ có một tình yêu khắc cốt minh tâm sao? Đáng tiếc cuối cùng chung quy cũng phải tách ra, một người có đầu óc không thể nào thực sự yêu thích NPC, hiểu không?" Đối phương cười tủm tỉm nói.

.....Thẩm Bân không chút nào quan tâm: "À, cho nên liên quan gì tới mày?"

Người nọ nhìn Thẩm Bân từ trên xuống dưới: "Bộ dạng mày đúng là không tồi, nhưng giả thuyết dù sao cũng là giả thuyết, ngày mai tao muốn mời điện hạ ăn cơm, mày đoán anh ấy có đồng ý hay không?"

Dương Ký từ nhỏ đã sống trong gia đình có điều kiện rất tốt, gã không chỉ là người có tinh thần lực cấp S hiếm có, chơi game còn là đại thần, tình cờ nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình, điện hạ! Người vương thất, có được đối phương trong tay mới có cảm giác thành tựu nhất.

Đến lúc đó danh lợi song thu.

Nhưng người chơi game nhiều như vậy sao có thể gặp được? Trong thế giới hiện thực Dương Ký cũng không với tới được Diêm Hình, sầu đã lâu, kết quả lập tức gặp mặt...

Trời cũng giúp ta.

Xem phát sóng trực tiếp của Diêm Hình lâu như vậy, gã biết sự tồn tại của NPC Thẩm Bân vô cùng có vấn đề, là kình địch của mình! Nhưng Dương Ký cảm thấy mình tốt xấu là người thế giới thực, không phải gã có nhiều lợi thế hơn Thẩm Bân sao? Người ta đều có thể thông đồng điện hạ, chắc chắn gã cũng có thể.

Vì thế hiện tại có cơ hội liền tới tìm Thẩm Bân gây phiền toái, khiến cậu khó chịu, tốt nhất là khiến Thẩm Bân tâm tình không vui giận dỗi với điện hạ.

Còn lúc trước ở trong phòng học vì sao gã cố ý vô tình nhằm vào Diêm Hình một chút? Đấy không phải để gây chú ý sao, điện hạ là ai? Đương nhiên một giây giải trừ nguy cơ, sau đó nhớ kỹ gã.

Cho dù ngay từ đầu là ấn tượng tiêu cực, chờ có thời gian mình chiếu cố, chắc chắn có thể thay thế được Thẩm Bân.

......

Dương Ký đang nằm mơ trong lòng, Thẩm Bân cười lạnh một tiếng nhìn gã: "Chỉ bằng mày? Cái mặt như cái lót giày còn dám mời người ăn cơm, Diêm Hình nếu đáp ứng mày, có lẽ hắn ăn phải cái lót giày khiến đầu óc bị hỏng rồi đi."

"Mày!" Dương Ký vẻ mặt hung ác, muốn lại gần Thẩm Bân: "Chỉ là một NPC mà thôi, còn là NPC từ thế giới khác tới, cho dù tao có giết chết mày cũng không ai biết mày có tin không?"

Thẩm Bân bỗng nhiên thu hồi tức giận hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tao muốn đánh mày."

Dương Ký còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Chỉ bằng mày?" Gã dù sao cũng là người chơi có tinh thần lực cấp S.

Thẩm Bân gật gật đầu: "Chúng ta đánh cược đi, không phải mày nói ngày mai sẽ mời Diêm Hình đi ăn sao? Tao nói tao ngày mai có thể đánh mày một trận mày có tin không? Người thua đi học phải viết lên trên bảng tên của mình thêm bốn chữ 'là cái lót giày', có dám đánh cược không?"

Cái gì mà có dám đánh cược hay không? Quan trọng là Dương Ký luôn cảm thấy đối phương nói cái lót giày này là đang chửi mình!

Nhưng xung quanh không ít học sinh, gã cho dù muốn giết chết Thẩm Bân cũng không thể làm ngay lúc này, liền gật đầu nói: "Được, nhưng muốn đánh cược thì phải cược lớn, mày thua thì về sau cách điện hạ được bao xa thì bao xa, tao thua sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt mày."

Thẩm Bân thầm trợn trắng trong lòng chửi thằng ngu, mặt ngoài cười hì hì: "Được."

Vì thế một hồi giao dịch không thể cho ai biết liền kéo rèm, trải qua một gián đoạn như vậy, tiếng chuông vào học tiết cuối cùng buổi chiều đã vang lên, Thẩm Bân không thể đi tìm mèo đen nữa, dứt khoát quay lại lớp đi học.

Kết quả vừa mới vào cửa, liền thấy một nam sinh khác đang viết trên bảng đen: [Đại mạo hiểm: Ngô Lượng và Chu Thành là bạn thân nhất của nhau, Ngô Lượng phải đứng sau lưng che lại hai mắt giáo viên toán, cùng Chu Thành đánh giáo viên toán một trận thật đau, không làm được thì sẽ chịu trừng phạt nha ~]

Thẩm Bân: "......"

Các học sinh khác trong phòng học còn đang nói về cái chết của Lý Mẫn, mỗi người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đây đúng là có ma, ai không sợ chứ? Ngoại trừ người chơi ra, không có một ai chú ý tới chữ trên bảng.

Thẩm Bân đến giờ mới chú ý tới trong lớp học có ba người chơi, ngoại trừ Dương Ký kiêu ngạo kia, còn có một nam một nữ, hơn nữa hai người kia ngồi cùng nhau, còn thường thường nói chuyện, xem ra có quen biết ngoài đời thực.

Khi nam sinh viết chữ lên bảng đen kia xuống khỏi bục giảng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thân thể lại không chịu khống chế ngồi lại chỗ ngồi, hắn đã hiểu ra vì sao học sinh viết chữ lên bảng lần trước lại khóc thành như vậy, thật đáng sợ!

Thẩm Bân không nói câu nào, yên lặng ngồi trở về, khi chưa tìm đủ nữ trang cần phải an phận, nếu không dẫn tới họa sát thân thì xong đời.

Truyện chỉ được post duy nhất tại Wattpad và Facebook, những nơi khác là ăn cắp nhé bà con~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play