Khi Tịch Nhan quay về tới Vũ phủ thì đã là nửa đêm, hai tượng thạch sư uy phong chấn giữ nơi ngưỡng cửa chính, chiếc lồng đèn treo trên mái hiên, một loạt đèn lồng thật cao giắt, đẹp tựa Nguyệt Hoa, những vì sao lấp lánh lung linh rải khắp trời đêm, như đang tuyên bố rằng ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp bầu trời sẽ xanh trong, nhưng trăng vẫn soi ánh sáng lạnh lẽo tựa băng xuống người, mỗi khi làn gió đêm thổi qua lại làm nàng run lên lạnh buốt, cơ thể như cũng muốn kết thành băng, rét buốt khiến nàng run rẩy

“Phu nhân.”

Tề Tắc nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, đưa tay vén rèm lên.

Tịch Nhan cuộn người thành một cục, hai tay ôm chặt bả vai, ngồi ở góc xe ngựa, ánh trăng xuyên thấu khe hở nhỏ rọi vào, Tịch Nhan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tề Tắc đứng bên ngoài, đôi hàm răng run rẩy, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

“Đã tới chưa?”

Tịch Nhan khẽ hỏi, từ từ nhích người, bất chợt cau mày, người khựng lại, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng phát ra đau đớn, vô cùng khó chịu.

Tề Tắc chồm đầu vào, thò tay muốn ôm Tịch Nhan xuống, thế nhưng Tịch Nhan lại tránh đi.

“Ngươi bảo Hồng Ngọc ra đây đón ta.”

Tề Tắc đưa mắt nhìn nàng một chút, đáy mắt kiên nghị hiện lên lo lắng, bộ dáng hiện giờ của phu nhân khiến cho hắn lo lắng vô cùng.

Mà lúc này, sắc mặt Tịch Nhan trắng bệch, có thể là do quá lạnh, môi tím tái, trên trán chằng chịt vết thương, mà khắp người nàng đầy rẫy những vết máu loang lổ, bộ quần áo màu xanh nàng mặc trên người giờ bị nhiễm đỏ, Tịch Nhan vừa mới dứt lời, liền kìm không được ho khan vài tiếng, thế nhưng trong đêm tối yên tĩnh này lại vô cùng vang dội, vô cùng yếu ớt, nàng ho một tràng dài, như muốn khạc ra máu, đôi mắt kia đã không còn vẻ tinh ranh giống như ngày xưa, mà hiện giờ đã bị phủ lên một tầng sương mù mờ mịt, bất luận nhìn thế nào cũng không thấy được cảm xúc trong đó, mà hiện giờ nàng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nói nên lời, không chút gợn sóng, giống như mặt nước không chút gợn sóng.

“Bên ngoài gió lớn, phu nhân ngồi trong xe chờ một chút.”

Nói xong, Tề Tắc xoay người rời đi, hắn lại không gõ cửa, mà là trực tiếp nhảy qua từng lớp tường rào, nhanh chóng phóng vào bên trong nội viện, bước đi vô cùng quen thuộc cứ như đang ở trong chính nhà mình.

Tịch Nhan buông mành, vừa dựa lưng vào thành xe ngựa lập tức cảm nhận được từng trận đau buốt từ trên lưng truyền đến, thế nhưng nàng lại không cảm nhận được đau đớn, đôi mắt vẫn trống rỗng mờ mịt, đầu óc hoảng loạn, rõ ràng không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, cớ sao trong lòng lại thấy vô cùng bi ai, nước mắt bỗng chốc trào ra rưng rưng nơi hốc mắt.

“Nhan Nhan.”

“Là Nhan Nhan sao?”

Tịch Nhan đang thất thần ngồi ở trong xe bỗng nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào, thanh âm thiên kiều bá mị, Tịch Nhan vội vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt, vẫn chưa kịp đáp lời thì màn xe đã bị vén lên.

Hồng Ngọc đứng ở cửa xe, nhìn Tịch Nhan ngồi ở trên xe, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái gần như biến thành màu đen, từng mảnh xanh tím đan xen trên trán, cả người đầy thương tích, đôi mắt ửng hồng, liếc sơ qua cũng nhận ra được là nàng vừa khóc, bộ dáng của nàng lúc này thảm hại không chịu nổi, khiến Hồng Ngọc ngây ngốc đứng im tại chỗ.

“Thay đổi nhiều đến thế sao? Mới đó đã không nhận ra ta rồi? “

Tịch Nhan nhếch miệng, nở nụ cười yếu ớt, rất hợp với đôi mắt đang ửng đỏ, ánh mắt mù mịt như ẩn sâu sau tầng sương mù dày đặc ngập tràn đau thương, nụ cười này vô cùng gắng gượng miễn cưỡng, cũng ẩn chứa bao nhiêu đau đớn trong lòng nàng.

“Chẳng phải ngày nào cũng kêu gào bắt ta cưới sao? Thế mà giờ nhìn thấy mặt mày ta hốc hác đã không còn nhận ra nữa rồi, vậy thì ta cũng đành chịu thôi.”

Tịch Nhan khẽ lắc người, vừa dứt lời, đôi mắt kia cũng hồng lên, nàng ngồi xổm xuống chịu đựng từng cơn đau đớn phát ra trên thân thể.

“Đừng cười nữa.”

Hồng Ngọc thấy nàng đi tới, vội vã chạy lại, giữ chặt tay của Tịch Nhan, đôi mắt quyến rũ trong chốc lát cũng hồng hồng , mù sương, vương tay kéo Tịch Nhan lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, cẩn thận lau khô những giọt lệ vừa rướm ra từ trong khóe mắt, lại nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc mai ra phía sau: “Nhìn ngươi cười mà lòng ta đau đớn.”

Nếu như bình thường, nhất định Tịch Nhan sẽ ngoẻo miệng cười lạnh một tiếng, sau đó lạnh nhạt, hoặc là sẽ tranh cãi cùng nàng, mà lúc này, nàng đã không còn chút hơi sức đó nữa rồi, không muốn nhúc nhích, cũng không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ muốn tìm kiếm chút ấm áp có thể dựa vào, mặc dù không ủ ấm được trái tim này, nhưng thân thể ấm áp cũng rất may rồi.

“Sao người lại lạnh như vậy?”

Hồng Ngọc nắm tay Tịch Nhan cố sức xoa xoa bóp bóp vài cái, lại đưa lên môi, hà hơi làm ấm, thế nhưng đôi tay ấy vẫn lạnh như băng , không chút nhiệt độ.

Tề Tắc đứng ở bên cạnh, hơi kinh ngạc nhìn hai người một trong xe một ngoài xe, phu nhân luôn không thích thân cận cùng người khác, đối với ai cũng lạnh lùng , khuôn mặt luôn uy nghiêm cao cao tại thượng, thế mà lúc này nàng với Hồng Ngọc, trông không giống như vừa mới quen, ngược lại giống như là bằng hữu đã quen biết từ lâu, tình cảm rất thân thiết.

Tịch Nhan cười ha ha, tỏ vẻ chẳng sao cả: “Ngươi cũng biết ta là động vật máu lạnh mà.”

Bất kể trước kia là Vũ Mị Nương, hay bây giờ là Mạc Tịch Nhan, bất kể là mùa đông, hay ngày hè nóng bức thì thân thể của nàng vẫn lạnh như băng , làm thế nào cũng không ấm lên được, chắc là do trời sinh nàng chính là động vật máu lạnh đi, mà người có thể sưởi ấm cho nàng, ngoại trừ Hạ Dạ Bạch, thì chỉ có mỗi thân thể Hồng Ngọc mà thôi, thân thể của nàng thật ấm áp, cũng thật mềm mại, ôm vào lòng giống như đang ôm một kiện áo lông cáo thượng đẳng, nhưng mà kia độ ấm và mềm mại vẫn còn thua áo lông cáo.

Giọng nói ấy hơi chút đùa cợt, nếu không phải gương mặt này tái nhợt, nếu không phải cặp mắt kia tĩnh mịch, thật sự nhìn không ra sự khác thường của nàng, đã biết nàng có tấm lòng nghĩa hiệp, tâm tư trong sáng, vậy việc gì phải giấu diếm nàng như vậy, cần gì phải làm thế.

Hồng Ngọc cũng không nói gì nữa, cúi đầu, đưa tay kiểm tra vết thương trên người Tịch Nhan một lượt, xoay người, liếc mắt nhìn Tề Tắc: “Ai làm, là tên khốn nào gây ra? Tên khốn nào dám hại Nhan Nhan của ta thành thế này, nó chán sống rồi phải không? Bà đây nhất định phải phanh thây hắn, cào nát gia phần mộ tổ tiên nhà chúng nó lên.”

Dưới ánh trăng, người nọ mặc xiêm y màu hồng diễm lệ, tóc mây như thác, da thịt trắng ngọc, tỏa sáng rực rỡ, đôi mắt khẽ nhếch, mắt đẹp như tơ, lần trước nhìn thấy ở Ỷ Thúy lâu đã khiến hồn xiêu phách lạc, mà lúc này nữ tử thanh lâu thiên kiều bá mị ấy lại lại khiến người khác nổi hết da gà, không khỏi rùng mình hoảng sợ, đôi tròng mắt kia chẳng khác gì so với công tử khi nhìn thấy phu nhân bọn họ bị khi phụ sỉ nhục, là những trận sóng to gió lớn, giống như muốn hủy thiên diệt địa, cặp mắt ấy còn khủng bố hơn cả độc xà, thế nhưng lại khiến người ta không nhịn được sức hấp dẫn của đầm nước sâu ấy.

“Là mưu kế của Tứ Hoàng Tử, còn những vết thương trên người này đều là Ngũ hoàng tử gây ra.”

Tề Tắc nói hết sự thật.

“Hạ Thiên Thần, Hạ Tuấn Trì, hai tên khốn này chết chắc rồi, một ngày nào đó, lão nương sẽ cho chúng sáng mắt ra.”

Tề Tắc cảm thấy khó có thể tin, hoa khôi Ỷ Thúy lâu, nổi danh xinh đẹp, nữ nhân phong tình vạn chủng trên đài ngọc kia lại có thể thốt ra những lời đầy thô tục như vậy.

“Chẳng phải ngươi luôn theo sát Nhan Nhan sao? Sao không ngăn cản? lại để nhan Nhan chịu trọng thương đến mức này?”

Kỳ thực trong lòng Hồng Ngọc cũng hiểu được nguyên do vì sao , nhưng mà nhìn cả người Tịch Nhan như tắm trong máu tươi, ngay cả nàng cũng kìm không được cơn giận, vết thương nặng như vậy, tên Hạ Tuấn Trì kia đã mất giống rồi, đúng là đồ biến thái.

“Hồng Ngọc, ta hết sức rồi, đi không nổi.”

Tịch Nhan nhàn nhạt lên tiếng, gương mặt kia trắng bệch như giấy trông càng thảm đạm dưới ánh trăng, chưa bao giờ nhìn thấy nàng yếu ớt như thế, cũng bởi vì trước kia chưa từng thấy qua, nên trông dáng vẻ của nàng lúc này càng thêm thương tiếc, mới vừa rồi nàng một mình ngồi trên xe ngựa, chắc chắn đã khóc , thế nhưng vừa nhìn thấy có người đến, nàng liền nuốt nước mắt ngược vào trong, rõ ràng trong lòng khó chịu, cớ sao lại phải đè nén như vậy? Cứ phải tỏ ra bản thân như không có việc gì, nàng đã thành cái dạng này, lại còn cậy mạnh cho ai xem.

“Cõng ta vào nhé.”

Tịch Nhan vẫy vẫy tay với Hồng Ngọc, ngồi xổm cửa xe ngựa, giang hai cánh tay, bộ dáng rất muốn ngã vào lưng người khác.

Một người, quá mệt mỏi, muốn gọi, muốn khóc, nhưng nhìn thấy Tề Tắc, bất luận thế nào cũng không lên tiếng được, không khóc nổi, tối nay nàng quá khác thường, khác thường đến ngay cả chính nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bản thân mình khác lạ, bản thân bị trúng tên, thế mà chẳng nhăn mày đau đớn dù chỉ một chút xíu thôi, người kia sao không biết trên người nàng đang bị thương, tất nhiên sẽ không biết bộ dáng vẻ thê thảm hiện giờ?

Nên cho hắn biết sao? Lòng nàng lúc này thật sự rối như tơ vò, hỗn loạn như mớ bòng bong, hoàn toàn không nghĩ ra cách giải quyết.

Nhưng mà chẳng qua là nhịn mà thôi, chẳng phải nàng giỏi nhịn nhất sao? Lại không thể giả bộ làm như không có việc ấy, thế nhưng chí ít nàng sẽ không để cho những người khác tìm ra đầu mối.

“Trên người người có thường tích, để ta ôm người đi vào.”

Tịch Nhan lắc đầu, ngang ngạch kiên quyết, nàng bây giờ thật rất muốn tìm một bờ vai ấm áp có thể giúp nàng an tâm để dựa vào, không thể là Hạ Dạ Bạch, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Hồng Ngọc, có thể bờ vai này dựa vào sẽ khó chịu đôi chút, thế nhưng làm vậy phải chăng đang tự lừa dối chính mình, thế giới của nàng, cũng không phải chỉ có mỗi bản thân mình, cô đơn chiếc bóng?

“Xem như ta sợ người rồi.”

Hồng Ngọc mở mắt, vành mắt của nàng giống như Tịch Nhan, đều ửng hồng, đi tới cửa mã xa, xoay người đưa lưng về phía Tịch Nhan: “Lên đây đi.”

Tịch Nhan gật đầu cười, hai tay quàng lên cổ, ghìm chặt, đầu tựa vào lưng nàng chỉ trong chớp mắt ấy đôi mắt ửng hồng đã ngập trong làn nước, giống như đê vỡ, cứ thế trào ra không sao ngăn được.

Sắc mặt tái nhợt, chính là lẳng lặng rơi lệ, hai tay ôm chặt lấy Hồng Ngọc, bàn tay nắm chặt lại, đè nén, không chút tiếng vang, nước mắt trong suốt treo ở trên mi, khẽ chớp, nhỏ giọt lên xiêm y Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc đứng thẳng người, bỗng khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục lại như thường, nắm chặt Tịch Nhan giữ vững trên lưng mình: “Thương tích trên người ngươi không ít, chắc mấy ngày tới sẽ không thể xuống giường.”

Hiện giờ đang ngày hè nóng bức, nàng cho rằng ai cũng cần ăn mặc dầy giống như nàng, chẳng cảm nhận được cái gì hết ư? Đúng là ngốc, vẫn ngốc giống như trước, lại còn cố chấp.

“Tề Tắc phải không? Đừng đi theo ta, nói cho công tử nhà các ngươi biết, ta nghĩ hắn ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi , cám ơn ngươi chuyện tối hôm nay.”

Tịch Nhan thò tay xoa xoa nước mắt, xoay người, mở miệng nói với Tề Tắc.

Tề Tắc vừa giơ chân lên chuẩn bị đi theo vào, nghe thấy Tịch Nhan nói như vậy, chỉ có thể ngơ ngác thất thần tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng lưng các nàng, nếu hắn sớm đuổi tới, phu nhân sẽ không thành ra thế này.

“Có đau lắm không?”

Đôi tay Tịch Nhan vòng chặt ở cổ Hồng Ngọc, lực trên tay càng lúc càng lớn, đầu tựa vào lưng của nàng, chậm rãi, chậm rãi tựa vào đầu vai nàng.

“Ngươi thử nhìn một chút là biết ngay ấy mà.”

Đôi mắt đen thẳm của Tịch Nhan như rơi vào khoảng không, ánh sao đêm không ngừng nhấp nháy , cách xa như vậy cũng không chói mắt, nàng đưa tay kìm chặt trái tim mình.

Rất đau sao? Từ lúc nàng có trí nhớ đến nay, dường như chưa từng có ai hỏi nàng như vậy, trước kia những người đó đều ước gì nàng khó chịu, tốt nhất chết đi, chỉ như vậy họ sẽ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh mạnh, mà ngoài ra một số người nóng lòng nàng là quái vật không biết đau đớn, lúc bị thương, lúc khổ sở, cho tới bây giờ nàng đều trốn một mình trong góc, cắn răng, cho tới bây giờ đều tự mình xử lư vết thương.

Mà Hạ Dạ Bạch, phải chăng cũng giống như những người trước kia, bởi vì bị quá nhiều đau xót, đã sớm tập mãi thành thói quen, tận trong đáy lòng hắn, hắn cho là mình cũng có thể giống như hắn sao? Không sợ đau đớn, hay là hai người bọn họ thật sự giống nhau, đều có tâm lư tự ngược bản thân rất mạnh, mà nàng cũng chưa từng hỏi bản thân những câu như vậy, bởi vì nàng là mạnh mẽ, là người mạnh mẽ vô luận là tự bảo vệ mình, hay là bảo vệ người mình muốn bảo vệ, cũng không có tư cách nhắc đến chuyện đau đớn.

“Hồng Ngọc, trước đây chúng ta từng quen biết nhau sao?”

Tịch Nhan tựa vào vai Hồng Ngọc, đột nhiên hỏi một câu như vậy, Hồng Ngọc sửng sốt trong giây lát, đứng sững ngay tại chỗ, cho đến khi Tịch Nhan chụp bờ vai nàng, mới dần hồi hồn lại.

Nàng cười vỗ nhẹ vào đầu gối Tịch Nhan, vẻ mất mát hiện rõ trong đáy mắt: “rõ ràng ngươi từng nói sẽ mãi mãi không quên ta.”

Hai người vòng qua hành lang gấp khúc, về đến nội viện, lại bị một thân ảnh cao lớn ngăn lại, Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu, thấy người đứng trước mặt là Võ Vũ, thấy rõ hắn đang trợn mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng nàng vẫn tỏ ra dửng dưng như không, không phải là không thấy, chỉ là nàng bây giờ đã không còn bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa rồi, chết cũng tốt, sống cũng tốt, bỗng nhiên chẳng còn hứng thú gì đối với bất cứ việc gì nữa.

Võ Vũ ngơ ngác nhìn Tịch Nhan trên vai Hồng Ngọc, hiện giờ nàng tóc tai rối bời, đôi mắt sâu thẳm nhưng trống rỗng, trên trán từng mảng xanh tím cùng những vết thương chưa hoàn toàn vảy kết miệng, mơ hồ còn thể nhìn thấy từng vệt máu loang lổ, nhưng những thứ đó hiện không phải là điều khiến cho hắn khiếp sợ , mà chính là trang phục hiện tại của nàng, quần lụa sam, tuy đầu tóc rối bời nhưng vẫn nhận ra được kiểu tóc búi của các cô gái Lưu Ly đã có chồng.

Võ Vũ cẩn thận quan sát khuôn mặt Tịch Nhan, đôi mắt như vứt bỏ tất cả, lại như chẳng màng đến thứ gì, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn được rõ ràng, nếu không có nốt ruồi đỏ giữa hai chân mày thì nàng giống y hệt công tử, không khác lấy một ly.

“Nàng là thất vường phi?”

Võ Vũ ngơ ngác lên tiếng hỏi, hắn đi theo hầu Tịch Nhan lâu như vậy, tất nhiên có nhiều chuyện không phải không biết, thất vương phi Mạc Tịch Nhan kia ngoại trừ không có chấm chu sa giữa chân mày thì nàng ta và công tử giống nhau như đúc.

“Ngu xuẩn.”

Hồng Ngọc hừ lạnh cất tiếng mắng, lách người bước qua người hắn: “Chuyện hôm nay, người coi như chưa từng thấy.”

Nàng đang định bước đi tiếp, Tịch Nhan lại đưa tay kéo Võ Vũ đang đứng sững sờ lại: “Võ Mị Nương chính là Mạc Tịch Nhan, Mạc Tịch Nhan chính là Võ Mị Nương, nếu người không nguyện ý tiếp tục đi theo ta, ta cũng không miễn cưỡng. đệ đệ người hiện đang ở trong Cung Vương Phủ, người có thể dẫn hắn đi lúc nào cũng được.”

Võ Vũ sửng sốt trong giây lát, lại thấy Hồng Ngọc đang định cõng Tịch Nhan lướt qua mình, đột nhiên xoay người, vẻ hoang mang hiện rõ trong đáy mắt, vội vàng bước lại, lôi tay của Tịch Nhan, nhìn quần áo màu xanh của nàng hiện dính đầy máu, Tịch Nhan xoay người, nhìn Võ Vũ đang đứng bên cạnh, thản nhiên cười: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Đối với nàng mà nói, những vết thương này chẳng đáng là gì.

“Công tử.”

Võ Vũ hồng vành mắt, đột nhiên ôm quyền quỳ xuống, lê gối đến trước mặt Tịch Nhan,, gần như cúng bái hôn lên chân của nàng, ngửa đầu, tràn đầy thành kính: “Chỉ cần công tử vẫn là công tử, thì vĩnh viễn là chủ tử của Võ Vũ, nếu lòng Võ Vũ nảy sinh ý phản bội, thì lập tức bị thần linh trách tội.”

Ánh mắt hắn lấp lánh ngước nhìn, Tịch Nhan cười cười, là nụ cười tươi sáng lại sung sướng, trời tối như mực, đèn lồng chung quanh lấp lánh, chiếu rọi lên trên mặt tái nhợt gần như trong suốt của nàng, đôi mắt sáng ấy vẫn mờ mịt còn trống rỗng mông lung lập tức lại phấn chấn tinh tường như những vì sao trên bầu trời, mãi rực rỡ không tắt: “Người rất trung thành, ta đã biết, quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Bởi vì mối quan hệ một thân hai phận, Tịch Nhan thường nửa đêm ra phủ, cho nên không giống với những phủ đệ khác, Võ Phủ vừa mới qua giờ hợi, tất cả hạ nhân đã không cần phải làm việc gì nữa, những hạ nhân kia có thể sớm nghỉ ngơi một chút, vui vẻ thanh nhàn, dọc theo đường đi, ngoại trừ Võ Vũ, cũng không còn gặp phải bất cứ hạ nhân nào khác.

Hồng Ngọc cõng Tịch Nhan đi thẳng đến nội viện của nàng, đang định đưa Tịch Nhan về phòng bôi thuốc, Tịch Nhan nãy giờ vẫn lẳng lặng tựa ở trên vai Hồng Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Hồng Ngọc, cõng ta đi vòng vòng trong sân một lát đi.”

“Ừ.”

Hồng Ngọc không hỏi gì cả, chỉ gật đầu đáp ứng.

“Hồng Ngọc cũng gạt ta sao?”

Thanh âm kia nhàn nhạt, như là lông hồng vậy, nhẹ bỗng, chẳng chút trọng lượng nào, cứ thế thuận theo gió đêm bay vào trong tai của nàng, giọng nói mềm mại, khi rơi vào tai lại giống như tiếng nức nở nghẹn ngào, bi thương nhưng không có ai đứng ra giúp đỡ.

Hồng Ngọc cúi đầu, chỉ cảm giác trong lòng mình đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu vô cùng, nàng ra sức hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ngước nhìn những vì sao lấp lánh trên trời: “Nhan Nhan, rất khó chịu khi bị gạt sao?”

Tịch Nhan không nói gì, tựa ở trên vai Hồng Ngọc, khoé mắt khẽ nhếch, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

“Sao Hồng Ngọc nỡ lòng để Nhan Nhan phải khó chịu chứ? Hồng Ngọc sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến cho Nhan Nhan phải thương tâm.”

Viền mắt đỏ ửng, nước mắt lạnh như băng theo khóe mắt chậm rãi rơi xuống.

” Có lẽ Hồng Ngọc vĩnh viễn không thể trở thành người bước cùng Nhan Nhan đến cuối con đường, cũng mãi mãi không thể trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của Nhan Nhan, thế nhưng nếu trên đời này còn có một người không bao giờ làm chuyện tổn thương đến Nhan Nhan thì người đó nhất định sẽ là Hồng Ngọc, Nhan Nhan tin tưởng sao?”

Giọng nói như tự nhủ, mang theo âm rung thật thấp, trong đó lại ẩn chứa thương cảm và mong đợi.

“Ta cũng không biết.”

Tịch Nhan tựa ở trên vai Hồng Ngọc, thành thật trả lời.

“Hồng Ngọc có tin chuyện kiếp trước và kiếp sau không?”

Bước chân Hồng Ngọc đột ngột dừng lại, đôi mắt đang ngắm nhìn sao trên cao cũng dần dần trở nên hoang mang không biết phải đáp lời thế nào, mạch kí ức nhanh chóng xoẹt qua, khóe miệng kìm lòng không đặng khẽ nhếch lên, đôi mắt hoang mang kia cũng nhuộm đầy sung sướng vui vẻ: “Đương nhiên tin, kiếp trước Nhân Nhân là tiểu tiên hoạt bát ở trên thiên cung, ta là tiểu hồ ly được Nhân Nhân cứu, còn cái gã làm cho Nhân Nhân đau lòng kia chính là ác quỷ bắt cóc phá hư Nhân Nhân.”

Tịch Nhan vẫn không để ý đến lời nói của Hồng Ngọc, chỉ lẳng lặng cúi đầu cười hi hi: “Nói như vậy, Hồng Ngọc là muốn báo đáp ân cứu mạng với ta đó ư? Hóa ra ta với Hồng Ngọc lại là người có duyên tiền kiếp sao?”

“Đúng rồi, Hồng Ngọc sống là vì muốn giúp đỡ Nhan Nhan vượt qua bạo kiếp.”

Tịch Nhan tựa ở trên vai Hồng Ngọc nhẹ nhàng ừ một tiếng, không lên tiếng nữa, Hồng Ngọc cũng cười cười, nước mắt lướt qua khóe mắt: “Tiểu hà tiên, đây là số mệnh, người mãi mãi không thể buông được hắn.”

Tựa như ta vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ xuống được ngươi vậy.

Kiếp trước, ngươi thiếu hắn tình cho nên kiếp này xuyên qua ngàn năm trước để hoàn trả, còn ta? lại nợ ơn của ngươi, tu luyện cả ngàn năm, mong cho ngươi đời đời kiếp kiếp được hạnh phúc.

Trăng treo trên trời, tỏa ra những tia sáng trong trẻo lạnh lùng xuống tiểu viện , xung quanh không có một người, chìm trong tĩnh lặng, chỉ có từng cơn gió đêm lướt qua, xoa lên thảm lá vàng rơi trên đất, khắp nơi chỉ một mảnh phiêu linh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được nơi mình có thể tựa vào, thanh âm nức nở, nghẹn ngào, cũng không biết là ai đang ẩn mình trong đêm tối âm thầm khóc.

Tịch Nhan tựa đầu ở trên lưng của Hồng Ngọc, hai tay dần dần buông ra , không phát ra chút âm thanh nào, cánh tay vòng trên cổ cũng dần dần bị nới lỏng, có vẻ nàng dần chìm vào giấc ngủ, thế nhưng đôi mắt ấy vẫn mở to, trống rỗng mờ mịt, ánh trăng sáng vẫn in bóng trong đáy mắt, mờ sau làn nước mắt, tràn ngập bi thương, lạnh lẽo như băng, giống như một búp bê không có linh hồn.

Trong khoảng thời gian Tịch Nhan không ở Võ Phủ này, Hồng Ngọc lại ở trong viện của Tịch Nhan trước đây , Tịch Nhan vốn lười, chẳng bao giờ đặt tên cho các khu trong phủ, nàng chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, đối với những thứ không đáng quan tâm này nàng sẽ không muốn tốn hơi sức và tinh lực cho nó, Hồng Ngọc cũng đem viện này thu xếp thành sở hữu cá nhân của riêng mình, trực tiếp treo biển Hồng Ngọc các.

Hồng Ngọc của trước kia, tuy chỉ là nữ tử thanh lâu, nhưng tấm chân tình đó thì cả thiên hạ đều biết, má mì Ỷ Thúy Lâu đối xử với cây hái ra tiền này cực kỳ tốt, nha hoàn thành đàn, chi phí ăn mặc không có gì không phải là thứ tốt nhất, cơm đến há mồm, áo đến đưa tay, những lời ấy chẳng phải nói quá.

Trong Hồng Ngọc các trước kia đều dùng là dạ minh châu thượng đẳng, mà bây giờ dạ minh châu dùng để chiếu sáng này đã bị bán lấy tiền cho Tịch Nhan gây dựng sự nghiệp, nàng biết nàng ta thích những nơi sáng sủa, tựa như nàng đột nhiên từ hiện đại đi tới Lưu Ly này, tất nhiên sẽ không thích ứng, hai bên gian phòng bày đầy giá cắm nến, vào đêm, sẽ có hạ nhân có nhiệm vụ châm hết nến trong phòng lên.

Hồng Ngọc cẩn thận từng li từng tí đặt Tịch Nhan xuống giường, bởi vì trên lưng có vết thương, vết thương trên vai trái cũng tét ra, hiện tại nàng cũng chỉ có thể nằm nghiêng, sau đó từ trong ngăn tủ lôi ra vài cái đệm mềm đặt lên trên giường, nhẹ nhàng mà lau sạch người cho Tịch Nhan, ôm nàng đặt nằm lên trên.

“Vết thường trên người người cần nhanh chóng xử lư và bôi thuốc, giờ người cứ nằm đây nghỉ một chút, ta đi ra ngoài sẽ trở lại ngay.”

Bộ xiêm y màu xanh nhuộm đầy máu kia bị Hồng Ngọc cởi ra ném xuống đất, bộ quần áo Tịch Nhan mặc khi bước ra khỏi vương phủ lúc sáng lúc này đã ướt nhẹp, mới vừa rồi bị gió đêm thổi lên, dường như muốn khô rồi.

Lưng áo của Hồng Ngọc cũng bị nhiễm ướt, vết thương này, bị thương như thế làm sao còn có thể ngâm mình trong nước, Hồng Ngọc đau lòng nhìn Tịch Nhan, nhìn từng mảng huyết nhục chằng chịt trên lưng, có thể thấy được lúc đó Hạ Tuấn Trì đã vung tay tàn ác đến mức độ nào, đúng là một tên súc sinh.

Nàng bước lên vài bước, Tịch Nhan đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt: “Hồng Ngọc, người tìm người thông báo Hồng Đậu, bảo nàng nói cho Hạ Dạ Bạch biết và cả Tường Tư nữa, nói ta có chuyện gấp, tạm thời trở về không được.”

Hồng Ngọc khựng người, ánh mắt mơ hồ không hiểu, những lời Nhan Nhan vừa nói, chẳng qua cũng nằm trong dự liệu của nàng.

“Sao người không hỏi ta đã gặp phải chuyện gì?”

Tịch Nhan nhìn Hồng Ngọc đứng sững người ở đấy, mày nhăn lại, nhẹ giọng hỏi.

Hồng Ngọc đưa tay lau đi hai hàng nước mắt đang rơi trên má, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười dịu dàng, xoay người đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, cũng không để tâm đến chuyện người nàng có sạch hay không, cẩn thận từng ly từng tí giúp nàng đắp kín mền, cầm tay của Tịch Nhan, dùng sức xoa nắn: “Người không cần nói ta cũng đoán được đại khái, là bởi vì Vương gia của người mà thôi.”

Tịch Nhan trợn to hai mắt, không nói gì, nàng bởi vì ai mà khó chịu, cái này cũng không khó đoán, khắp nước Lưu Ly này, có ai mà không biết chuyện thất vương phi luôn cưng chiều ngốc vương đến tận trời xanh kia chứ, che chở hắn như trân bảo, chỉ sợ hắn phải chịu uất ức gì đó.

Hồng Ngọc cười cười, thế như thiếu đi phong tình mê người như lúc còn ở Ỷ Thúy Lâu, đôi mắt đầy dụ hoặc kia giờ đây đang thẩn thờ, thê lương không thể nói thành lời, nàng hiểu rõ việc đời, giống như là hết thảy mọi thứ trên thế gian này đều đoán biết được, cũng giống như đôi mắt phẳng lặng không chút gợn sóng nào của Bạch Phượng thế nhưng lại có thể nhìn thấu nhìn rõ tất cả mọi vật trên thế gian này.

“Bởi vì Vương gia gạt người sao?”

Tuy là hỏi như vậy, thế nhưng đôi mắt ấy lại nghiêm nghị khẳng định chắc chắn, không một chút suy đoán lẫn nghi ngờ nào.

Tịch Nhan cười cười, đưa tay ngả ngớn gật chóp mũi Hồng Ngọc một cái: “Hồng Ngọc quả nhiên có tấm lòng trượng nghĩa.”

“Nhan Nhan, cũng không phải là tâm tư ta lả lướt, mà hầu hết những ai biết chuyện của người đều có thể đoán được nguyên do, người không sợ đau nhức, cũng không sợ bị thương, đối với những vết thương trên lưng này, người đã sớm hình thành thói quen sống cùng đau đớn, vết thương trên ngực hiện nứt ra rồi, nhưng sao người lại có thể như thế, và cả ánh mắt của người, tràn đầy đau thương, còn có chút hoang mang không biết giải quyết thế nào, ta nói như vậy là đã lựa lời nói tránh đi rồi, chứ thật ra ánh mắt của người lúc này vô thần, trống rỗng không có hồn.

Ngón tay của Hồng Ngọc nhẹ nhàng chỉ vào đôi mắt Tịch Nhan, tiếp tục nói: “Để ta kiểm tra thân thể của người một chút, cũng không có bất luận ấn ký gì, không phải là bởi vì cái này, có thể để cho người trở thành như vậy, ngoại trừ Hạ Dạ Bạch thì còn có ai, ngươi thích Hạ Thiên Thần, nhưng điều đó chẳng qua là lời đồn nhảm của người đời, Hồng Ngọc ta tin tưởng những gì mình nhìn thấy.”

“Hóa ra, người hiểu ta nhất trên đời này lại là Hồng Ngọc.”

ánh mắt của Hồng Ngọc lập tức sáng ngời, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, gật đầu phụ họa nói: “Đương nhiên, ta chẳng những hiểu rõ ngươi nhất, mà còn là người duy nhất trên thế gian này không bao giờ làm thương tổn đến ngươi.

” Vậy ngươi thấy ta nên làm gì bây giờ?”

Hồng Ngọc vỗ vỗ tay của nàng, đứng lên, xoay người: “Về tư lợi, đương nhiên ta mong muốn ngươi có thể dẹp bỏ mọi hy vọng đối với hắn, tốt nhất là một đao chặt đứt mọi liên quan cùng hắn, cả đời không qua lại với nhau.”

Một đao chặt đứt tất cả, cả đời không qua lại với nhau? Tịch Nhan đang nằm Trên giường sửng sốt, nhìn thân ảnh của Hồng Ngọc trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy lòng của mình đang bị cắt đứt, lại giống như thủy triều không ngừng dao động, liên tục sôi lên, phát ra từng cơn đau nhức, tâm tình rối loạn, cắn chặt môi, mồ hôi trên trán cũng rịn ra,

Hồng Ngọc không quay đầu lại, cười khẽ một tiếng: “Xem đi, ngươi căn bản cũng không thể làm được điều đó, vô luận hắn là ai, ngươi cũng không thể buông tay của hắn ra, nếu như thế, ngươi cần gì phải suy nghĩ nhiều?”

Tịch Nhan khẽ thở dài: “Ngươi đi xuống chuẩn bị nước nóng và thuốc để ta rửa sạch vết thương đi.”

Từng tiếng bước chân vang lên, gió nhẹ nhàng thổi qua, mỗi một bước, đều giống như giẫm lên dây thép tiến về phía trước, hơn nữa mỗi bước đi đều cẩn thận cùng lo lắng, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi nặng nề, lê từng bước khó khăn bước ra đến cửa, xoay người xoay người,, nhìn Tịch Nhan nằm ở trên giường, nến đỏ chập chờn tỏa ánh sáng khắp phòng, trong phòng ánh nến đỏ khẽ lay, làm nổi bật khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, vết thương trên trán càng thêm thê lương, vành mắt Hồng Ngọc đỏ ửng, cúi đầu bước ra ngoài rồi đưa tay khép cửa lại, ngẩn đôi mắt đỏ hồng lên nhìn trời cao, hai dòng nước mắt rào rạt chảy ra, như là thác như là mưa, không biết khi nào mới ngừng.

Vô luận ta có làm gì cho ngươi, lòng ngươi vẫn chỉ dừng lại ở bên cạnh hắn, mãi mãi không dừng lại ở trên người ta dù chỉ một phút giây, đây cũng là số mệnh.

Tịch Nhan đưa mắt nhìn về cửa, khi nhìn thấy cánh cửa phòng đóng lại, cửa sổ vẫn khép chặt, xung quanh yên tĩnh, lúc này trong phòng chỉ có một mình nàng nằm ở trên giường, cùng ánh nến lay lất xung quanh, trừ bỏ ánh sáng hoen ố kia ra, thì cũng gần giống với dạ minh châu vậy đều có thể soi rọi rất rõ mọi thứ mọi vật ở bên trong, tất cả những thứ này, đều là vì người kia, nhưng hiện giờ chúng còn quan trọng nữa sao?

Tịch Nhan vén chăn lên, đột ngột đứng thẳng dậy, cong đôi hai chân, chẳng chút để ý đến vết thương ở trên lưng, khom người, chôn đầu vào đùi, nắm chặt một bên gra giường, ôm chặt vào trong lòng mình, hai bàn tay nắm chặt, ngậm vào trong miệng, khẽ phát ra những tiếng nấc nhẹ đầy bi thương, nước mắt rơi như mưa.

Hồng Ngọc nói không sai, nàng không bỏ xuống được Hạ Dạ Bạch, thực sự không thể buông tay của Hạ Dạ Bạch, hắn chính là động lực mục tiêu sinh tồn ở chỗ này của nàng, nàng làm hết thảy cũng là vì hắn, mà bây giờ, lại có người dùng một phương thức khác nói cho nàng biết, hắn căn bản cũng không cần nàng che chở, thế thì những gì nàng đã làm lúc trước là vì cái gì? Nàng cảm giác mình chẳng khác nào trò cười, ngốc nghếch từ đầu chí cuối, nàng không tiếp nhận được, thực sự không thể tiếp nhận được.

Vương phủ thanh lý môn hộ, xuống tay không chút lưu tình khi ở tướng phủ, trên tiệc sinh nhật lão thái quân, hai trái nhân sâm kia thì tính là cái gì? Bởi vì hắn, nàng cam tâm tình nguyện biến thành kẻ trộm, khi cùng hắn ăn nhân sâm, hắn đã nghĩ nàng như thế nào? Cuối cùng nàng để ý cái gì? tỷ thí ở tuệ xuân phường, khi ở đông thần phủ nàng thực sự muốn dùng cái mệnh này để bảo vệ tôn nghiêm cho hắn, mà ngay cả bản thân mình cũng bị thương bởi vì hắn, bởi vì hắn mà khổ sở, bởi vì hắn mà xé nát trái tim mình, nhưng hắn đối với mình, rốt cuộc là thương tiếc đau lòng, hay chỉ cảm thấy nàng những điều nàng đã làm chỉ là nhảm nhí, là nàng đã chỏ mũi vào chuyện của người khác hay sao? Bởi thế mới làm ra những chuyện đáng nực cười như vậy, bị thương đau lòng thế này cũng là do nàng gieo gió gặt bão sao? Tất cả đều là nàng đáng phải nhận sao?

Nàng nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là bị lừa gạt, hay là lo lắng, bản thân mình đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cũng giống như những người kia mà thôi, chẳng qua hắn đang chơi trò mèo vờn chuột với mình mà thôi, đem nàng đùa bỡn ở trên lòng bàn tay sao? Nếu chính là đùa bỡn, vì sao lại còn nói những lời đó với nàng? Mà nàng mềm lòng như vậy tự lúc nào? Chỉ vì những câu nói bâng quơ ấy mà động lòng rồi sao?

Hiện tại xem ra, mê dược mà Hạ Thiên Thần và Mạc Vân Phỉ trúng phải lúc ở trong rừng hoa đào hẳn là hắn gây nên, những người đó cũng hẳn là do hắn dẫn đi , còn có Hạ Tuấn Trì Lý Kiến huy, hai người bọn họ rơi xuống hậu quả như vậy, cũng là một tay hắn tạo thành , nếu đã ra tay ngoan độc như vậy, vì sao lại muốn tạo ra nhiều chuyện như thế?

Dịch lâu, vườn sen, và cả thủ vệ của Bách Thảo Đường, tiệc sinh nhật ở vương phủ, đã tuyệt tình như vậy, vì sao lại muốn làm những việc này?

“Nếu ngươi phát hiện ta lừa ngươi thì sao?”

Không phải là không có hoài nghi , thậm chí trong lòng cũng đã sớm nảy sinh ra ý tưởng như vậy, bằng không cũng sẽ không nhiều lần thử hắn , nhưng Hạ Dạ Bạch, một khi ngươi đã bản lãnh như vậy, vì sao không tỉ mỉ tạo cho ta một cái lồng giam, cầm tù ta chặt ở trong đó, tại sao lại để cho ta phát hiện ra, tại sao lại để cho ta phát hiện những việc này? Không phải đã nói rồi sao, nếu như lừa ta thì đừng để cho ta phát hiện ra, nguyên lai có thể lừa mình dối người, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Trách ngươi không thẳng thắn mọi chuyện với ta sao? Nhưng từ đầu đến cuối ta đều không muốn biết sự thật này, ngươi để cho ta như thế nào trách ngươi? Ta lại không có tư cách gì để đi trách ngươi, chuyện này, vốn dĩ cũng không phải là lỗi của ngươi, có lẽ nào lại sai lầm của nàng rồi sao? Ngươi đã cam đoan nhiều lần như vậy rồi, phải chang cũng lo lắng có một ngày ta sẽ phát hiện ra sự việc, ta sẽ rời bỏ ngươi mà đi?

“Tại sao lại gạt ta?”

“Tại sao lại gạt ta?”

Cuộc đời ta ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt, nhưng ngươi tại sao phải để cho ta cảm thụ mùi vị của hạnh phúc, sau đó lại đẩy ta xuống địa ngục chứ? Chẳng phải ta mạnh mẽ đến mức bất khuất, hay là con người toàn vẹn, cái cảm giác đang ở trên thiên đường rồi rơi thẳng xuống địa ngục thế này, bản thân ta cũng sẽ không tiếp thụ nổi.

“Có thể làm nũng, có thể tùy hứng, có thể cố tình gây sự, thậm chí gặp rắc rối cũng không có vấn đề gì, nhưng vì cái gì cứ phải dối gạt ta?”

Tịch Nhan ngồi ở trên giường tự lẩm bẩm, tâm tư rối loạn, ngậm mu bàn tay càng không ngừng đổ máu vào trong miệng, dấu răng ghim thật sâu, ngã xuống giường, vùi đầu vào sâu trong chăn.

Nàng thật sự muốn khóc rống lên một hồi, nhưng từ nhỏ đến lớn, hơn mười năm trôi qua, dường như nàng đã quên mất khóc rống là như thế nào rồi, nàng chỉ có thể nức nở thút thít và không ngừng rơi lệ, trong màn đêm yên tĩnh này, càng thêm thê lương và chua xót.

Hồng Ngọc đi tới cửa, xoay người, đưa tay khép cửa lại, thân thể từ từ tụt xuống ngã ra đất, hai tay ôm đầu gối, ngước nhìn bầu trời, nước mắt rơi như mưa, càng rơi càng mãnh liệt.

Cửa phòng vừa khép lại, trong căn phòng giờ chỉ còn một mình Tịch Nhan, xung quanh nến đỏ lay động, Tịch Nhan ngồi ở trên giường đột nhiên gấp khúc hai chân, khom người, bắt lấy trên giường drap, ôm ở trong lòng mình, hai tay nhanh nắm thành quyền, ngậm vào trong miệng, phát ra như động vật giống như bị thương nức nở thanh.

Hồng Ngọc dựa người vào ở cửa, chẳng mấy chốc đã nghe được động tĩnh bên trong, hoảng sợ, liền bật dậy, vài lần muốn quay đi thế nhưng vẫn cố chịu đựng, dựa lưng vào cửa, ngước nhìn ánh sao trên trời, nước mắt rơi như mưa, ở bên cạnh nàng, chẳng phải là muốn thay nàng gánh chịu bớt những tai ương thế này hay sao? Nhưng vì cái gì, lúc này là vì cái gì, cớ sao nàng lại đau khổ như vậy?

“A!”

Tịch Nhan vén chăn lên, nhìn những ngọn nến xếp thành dãy ở hai bên phòng, đôi mắt ảm đạm và trống rỗng giờ in bóng những ngọn nến lập lòe, trong lòng giống như vừa có ngọn lửa nhen nhúm, càng cháy càng mạnh, lửa càng bùng càng dữ dội, bất luận dập thế nào cũng không thể dập tắt được, đột nhiên nàng giống như phát điên từ trên giường nhảy dựng lên, quần áo dính trên người bỗng rách toát ra, những vết thương loan lỗ trên người cũng rách toát, máu tươi loan lỗ, bởi vì lúc nãy đã bị ngâm trong nước, còn bị gió đêm hong khô, giờ đã bắt đầu nhiễm trùng, lại vì động tác của nàng quá mạnh, máu hòa mủ cứ thế chảy ra thành dòng, trông vô cùng kinh khủng, một vết thương lớn phía trước ngực bê bết máu, giờ loan ra đầy người.

Khuôn mặt ấy, trắng nhợt như tờ giấy, không một chút nhân khí, một bên môi đỏ ửng, bên kia lại tái nhợt gần như trong suốt, mái tóc rối bời bay toán loạn phủ xuống che mất một nửa mặt, trắng đen tương phối, nhìn thấy ghê người.

“A!”

Tịch Nhan hét to một tiếng, đặt đôi chân trần trụi xuống đất, trông nàng giống như kẻ điên ném toàn bộ đồ vật trên bàn đi, ấm trà, tách trà la liệt rơi xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, những âm thanh loảng xoảng không ngừng vang lên, nàng vừa khóc, vừa ra sức kéo rách chiếc màn treo ở bên cạnh, vứt xuống đất.

Nàng thực sự cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nàng giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, có lẽ không chỉ vì chuyện lần này, dù sao năm nay nàng cũng mới mười sáu tuổi, thế nhưng chuyện nàng đã trải qua còn nhiều hơn cả những người bước vào lão tám mươi, thời gian dài ẩn nhẫn đè nén, hôm nay rốt cục cũng không kìm được phải bạo phát.

Hai hàng nến xung quanh cũng bị nàng vung tay vứt sạch, trên tay đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, máu tươi chảy ròng ròng, chân của nàng đạp lên những mảnh vỡ đó, thế nhưng nàng không có chút cảm giác nào, những ngọn nến bị nàng vứt xuống đất thế nhưng may mắn không rơi trúng màn lụa, chỉ lẳng lặng nằm dưới đất lách tách cháy.

Hồng Ngọc nhanh chóng dọn dẹp xong mọi thứ, chợt nghe được tiếng thét của Tịch Nhan, đôi tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vội buông đồ đang cầm trên tay ra, chạy đến, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra, nhìn Tịch Nhan giống như kẻ điên ngồi ở bên trong, lòng bàn chân đạp lên vô số mảnh vỡ, trên tay máu đang chảy thành dòng, thế nhưng nàng lại giống như không hay biết gì, những ngọn nến lăn lóc trên đất vẫn đang le lói cháy, ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa, chiếu vào phòng, cũng chiếu vào khuôn mặt của nàng.

Hồng Ngọc nhíu chặt mày, cảm giác bất chợt không thể hít thở được, mím chặt môi, nước mắt lả chả xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, đứng ở chôn chân ở cửa, cuối cùng cũng kìm chế được bản thân không nên vọng động chạy vào.

Tóc tai rối loạn bê bết máu, giống như vừa được nhuộm đỏ, khuôn mặt kia, sau khi gặp lại ở Ỷ Thúy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thần thái sáng láng, tràn đầy tự tin lại có lúc chật vật như vậy, khuôn mặt ấy, chẳng khác nào quỷ yêu, hoàn toàn không có nửa điểm huyết sắc, băng lãnh vô cùng, chỉ khiến người khác kinh hoảng, người đầy bùn đất, thân thể mảnh mai giống như cành liễu đung đưa trước gió, không chịu nổi trọng lượng, khóe miệng nhếch lên, Hồng Ngọc chỉ cảm giác mình cả trái tim cũng vì bóng dáng ấy mà bị bóp nghẽn không thể tươi cười.

Thế nhưng đây là một quẻ khảm trong cuộc đời nàng, mà không phải nạn tai , nàng hiện tại thành ra thế này, nếu thật đến lúc đó, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Mấy trăm năm, Bạch Phượng điện hạ nói từ lâu nàng đã không còn là đóa hoa được cất giấu trong nhà ấm, có thể gánh vác trọng trách một mình rồi, nhưng bây giờ vì sao nàng vẫn còn yếu ớt như thế chứ? Hay là bởi vì là hắn, cho nên nàng không thể kiên cường, con người giả nhân giả nghĩa quả thật là lòng dạ ác độc, bọn họ cứ thế khắc từng vết thương lên người của nàng, chờ nàng muôn đời muôn kiếp không trở lại được sao? thế nhưng, ta sẽ giúp nàng.

Hồng Ngọc xoay người, nhìn thân ảnh mang ngân bạch đứng ở bên cửa sổ, hơi kinh ngạc, thế nhưng chỉ sau một chớp mắt, đã nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh như thường, tới trước mặt hắn: “Vô luận là trước kia hay là hiện tại, người có thể khiến nàng đau lòng đến chết đi sống lại như vậy cũng chỉ có mình ngươi.

Hai bàn tay nắm chặt, cả người toát ra lãnh khí đáng sợ, đôi mắt đen thẳm ấy giờ đầy khát máu tuyệt tình.

“Chăm sóc nàng cho tốt.”

Hạ Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn Hồng Ngọc một cái, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ, đưa cho nàng: “Đây là thuốc giảm đau , vết thương của nàng đã bị ngâm trong nước, có thể sẽ nhiễm trùng, cũng rất dễ phát sốt, viên thuốc màu lam này sẽ có lợi cho nàng.”

Nói xong, lại từ trong ngực lấy một cái hộp sắt nhỏ được chế tạo tinh xảo: “Cái này bôi lên vết thương trên trán, giúp nhanh lành vết thương cũng không lưu lại sẹo.”

Viền mắt ửng hồng cố chôn lấp sầu não và nước mắt, đưa mắt nhìn Tịch Nhan thật lâu, sau đó phóng người rời đi.

Mệt mỏi, mệt mỏi, hơn nữa ngay cả sức để nổi giận cũng không còn, Tịch Nhan mệt mỏi rả rời, cả người không còn chút sức lực nào, mềm oạch ngồi bệt xuống đất, cứ thế ngã ngồi xuống đất nhìn trần nhà, ngây ngốc cười ha ha.

Mới vừa rồi phát tiết một trận, thế nhưng lòng vẫn còn thấy phiền muộn, nàng thở phào một hơi thật dài thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn.

“Nên làm gì bây giờ?”

Tịch Nhan lẩm bẩm, đưa mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, cứ thế ngây ngốc cười ha ha.

Buông tay? không nỡ, lòng nàng vẫn còn vướng mắc. thản nhiên đối mặt? Nàng lại làm không được, lật bài? Sao nàng có thể làm như vậy được.

Hồng Ngọc nhìn thấy Hạ Dạ Bạch rời đi, vội vội vàng vàng bưng nước nóng đi vào, sau đó lại đi lấy thuốc, lúc bước chân đến cửa, vội đưa tay xoa xoa nước mắt, hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa đi vào, nhìn Tịch Nhan ngã ngồi dưới đất, nói chính xác hơn là Tịch Nhan ngã ngồi trong vũng máu, lại càng hoảng sợ, vội buông đồ đang cầm trên tay xuống, chạy đến bên cạnh nàng.

“Nhan Nhan, coi như đã phát giận xong rồi thì bỏ qua đi, cớ sao lại tự hành hạ mình như vậy chứ?”

Nàng bị thương ở trên người, thế nhưng đau đớn lại ở trong tim. Nàng hành hạ mình như vậy, nàng làm sao có thể chịu đựng được.

Hồng Ngọc cẩn thận đỡ Tịch Nhan lên, nhìn nàng thương tích đầy người, tay cũng luống cuống không biết nên đặt ở đâu mới ổn, mỗi một tấc thịt đều hiện rõ một vết thương đỏ chót, Hồng Ngọc kìm không được, đưa tay bế Tịch Nhan lên,, đặt lên giường.

“Ngươi ngồi im ở đây, để ta rửa vết thương cho, vết thương trên vai lại nứt ra nưa rồi. vết thương sau lưng của ngươi cũng thế.”

Hồng Ngọc thở dài.”Bất luận thế nào, vết thương trên mặt này cũng phải chữa lành không được để lại sẹo.”

Tịch Nhan nhìn bóng lưng Hồng Ngọc, lắc lắc đầu: “Dù ta bị hủy dung thì ngươi vẫn cần ta mà, sao lại lo lắng mấy chuyện đó.”

Tịch Nhan nhếch miệng, trông có vẻ châm biếm cùng trào phúng.

Hồng Ngọc nổi giận đùng đùng, chỉ vào Tịch Nhan: “Mạc Tịch Nhan, cái bộ dạng nửa sống nửa chết này của ngươi là đang diễn cho ai xem, ngươi thích tự ngược, ngay cả bản thân mình còn không tự trân quý lấy mình, cho dù ta có yêu quý, ta cũng nhìn muốn nhìn thấy ngươi xấu xí, ta đem tất cả gia sản đưa cho ngươi , coi như ta van cầu ngươi, ngươi không cần hành hạ mình thành thế này có được không?”

Tịch Nhan nhếch miệng, gật đầu cười.

Hồng Ngọc nắm chặt tay nàng giơ lên khóe miệng, đáy mắt mang theo khẩn cầu cùng giận dữ: “Ngươi cười còn khó coi hơn cả khóc, không cần cười.”

Tịch Nhan cũng không thèm để ý, vẫn cứ cười hi hi, khóe mắt xếch lên, mang theo khiêu khích: “Thế thì sao nào? Ta lại thấy rất buồn cười, cho nên cứ cười đấy.”

Hồng Ngọc buông bàn tay nàng đang đặt ở khóe miệng ra, xoay người, lôi mấy thứ kia đến đem đến trước mặt Tịch Nhan, đứng thẳng người, nhìn Tịch Nhan cười: “Vừa rồi hắn đã tới, vẫn đứng ở bên ngoài cửa sổ.”

Tịch Nhan sửng sốt, đôi mắt mở thật to, toát ra vẻ khiếp sợ cùng khẩn trương, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hồng Ngọc, nụ cười trên mặt tắt ngúm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play