Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 108- 111: Vũ điệu hái sen


2 năm

trướctiếp

Tuyết lan điện được xây dựng năm thứ 10 Đại Cảnh, lúc đó Hạ Tuấn Trì đã hơn mười tuổi, tam cung lục viện, đã không còn là giai lệ ba nghìn, hằng năm chẳng biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiến cung, mặc dù đã sinh hạ hoàng tử cho hoàng thượng, trong hoàng cung, Lan Phi chẳng qua chỉ là một thục viện (*) không mấy tiếng tăm, chẳng ai buồn bận tâm đến.

(*) thục viện: chức thứ 5 trong hàng Tòng nhị phẩm Cửu Tần [không có phong hiệu – dùng họ] gồm: Chiêu nghi – Chiêu viện – Thục nghi – Chiêu dung – Thục viện – Thục dung – Tu nghi – Tu viện – Tu dung.

Nhưng một năm kia, Cảnh Đế ngẫu nhiên đi đến Ngự Hoa Viên vô tình nhìn thấy, sau đó liền từ một thục viện phong tấn thẳng lên làm một trong bốn phi tần, còn xây dựng cung điện riêng cho nàng, nơi nơi đều dùng đá cẩm thạch trắng, lan can chạm trổ, thềm đá hoa, rực rỡ lung linh, còn nhận được phong hào là tuyết lan điện, trở thành sủng phi được cưng chiều trong hậu cung, bao người xung quanh cũng phải thầm ngưỡng mộ ước ao.

Cho tới bây giờ, Cảnh Đế vẫn hậu cung ba nhìn người đẹp như trước, mỗi tháng cũng ghé qua tuyết lan điện một hai lần, mặc dù chưa chắc sẽ tá túc lại, nhưng cũng ngồi uống cạn một chun trà.

Chuyện của Ngũ hoàng tử đã hóa thành trò cười của bá quan văn võ đến bá tánh phổ thông, những người trong cung cũng xì xầm to nhỏ, thế nhưng làm gì có ai dám đàm luận, giễu cợt trước mặt Lan Phi.

Lan Phi chưa thể xem là giai nhân tuyệt sắc, lại xuất thân thương gia, may mắn mấy năm gần đây được hoàng thượng trìu mến, cất nhắc mấy người huynh đệ Trần gia, nàng mới có chỗ dựa vững chắc, rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, nhưng một đứa con trai duy nhất lại lưu lạc đến bước đường này, cũng không biết Lan Phi nương nương là người có phúc hay là vô phúc.

Địa điểm diễn ra thọ yến là tuyết lan điện của Lan Phi, Tịch Nhan cùng Hạ Dạ Bạch dắt tay nhau đến khi trời đã chạng vạng, dưới ánh chiều tà đỏ rực đang bao trùm lên mọi vật.

Đèn rực rỡ được thắp lên, những ánh đèn lưu ly xanh vàng lung linh dưới mái hiên, mỗi khi gió đêm lướt qua, ánh đèn lay động rung rinh lập lòe, đương nhiên không phải nhà nào cũng có được cảnh đẹp như vậy.

Cả nước Lưu Ly này có ai không biết Lan Phi nương nương thương con như mạng, Ngũ hoàng tử rơi vào kết quả này, Lan Phi đương nhiên đứng ra chịu trách nhiệm chính, thế nhưng nàng một hai đổ tội lên người Tịch Nhan.

Tịch Nhan cũng thầm khinh thị Lan Phi, cảm thấy nàng ta làm vậy chỉ tự tìm tội chịu, nếu sau này con trai của nàng và Hạ Dạ Bạch cũng làm ra mấy chuyện hoang đường như vậy thì nàng thà không sinh ra đứa con như thế thì hơn, có câu: Trời làm bậy còn sống, nhưng tự làm bậy thì khó sống. Cho dù có gãy mất của quý cũng đừng mơ tưởng nàng sẽ thương tiếc mà nương tay, nếu người khác không trừng trị hắn, nàng cũng đập cho hắn chết.

Từ lúc Ngũ hoàng tử Hạ Tuấn Trì gặp chuyện không may tới nay, Lan Phi đã nhiều lần phái người đến Cung Vương Phủ yêu cầu nàng và Hạ Dạ Bạch vào cung, bất quá chỉ muốn tìm cơ hội trả thù mà thôi, sao nàng không biết mưu tính này của Lan Phi? buổi yến tiệc sinh nhật hôm nay chắc chắn sẽ là một buổi tiệc Hồng Môn Yến, có câu c mùng một, tránh không khỏi mười lăm, Tiểu Bạch không ngốc, cho nên hiện giờ có vào cung cũng làm nàng yên tâm hơn. Binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, nàng không tin, Lan Phi có năng lực làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Có điều hiện giờ nàng ta đang căm tức, thế nhưng lại không tìm nguyên nhân từ phía mình, trái lại đẩy trách nhiệm sang cho một người khác, chẳng khác nào kẻ vô tri, sinh nhật thiết yến còn cho gọi nàng và Tiểu Bạch cùng tiến cung, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này xả mối hận trong lòng chứ nào có hảo tâm gì.

Nàng cùng Hạ Dạ Bạch đi ở phía trước, Tương Tư, Hồng Đậu theo sát phía sau, nhóm người họ vẫ còn đứng ở cửa, cung tỳ lui tới cũng rất nhiều, cũng không biết là thái giám nào không có mắt đánh đổ đồ đang bưng lên trên người nàng, Tịch Nhan lui về phía sau hai bước, ngã người vào Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch muốn nổi giận, lại bị Tịch Nhan ngăn cản, tên thái giám kia nhanh chóng lủi vào đám người chỉ trong nháy mắt.

Tịch Nhan xoay người, cúi đầu nhìn về phía đó,nhìn theo bóng thái giám lủi thủi đi, mơ hồ nhìn thấy có chút quen mắt, cầm chặt lấy tờ giấy vừa rồi gã ta len lén nhét vào trong tay mình, xoay người cười, ngã người vào lòng Hạ Dạ Bạch, vội vã mở tờ giấy tên thái giám đó đưa, trên đó chỉ ghi hai chữ: Cẩn thận.

Tịch Nhan sửng sốt, cẩn thận? phải đề phòng ai? Lan Phi? hay còn người nào khác?

Nàng tự cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, nhìn bóng lưng tên thái giám đó cũng rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở nơi nào, nàng tiến cung không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có hai lần thôi mà trong hai lần này cũng chưa từng gặp qua được mấy gã thái giám.

“Nàng có người ở trong cung?”

Đương nhiên Hạ Dạ Bạch cũng phát hiện ra động tác mập mờ của nàng, ôm chặt nàng vào lòng vỗ về, hơi tò mò xen lẫn hiếu kỳ hỏi.

Tịch Nhan nhét mảnh giấy kia vào túi, cười lắc đầu: “Chỉ thấy quen quen, nhưng không nhớ được đã gặp qua ở đâu.”

Tịch Nhan rời khỏi lòng Hạ Dạ Bạch, đứng thẳng người dậy, nhét vật vào túi.

“Vương phi, ngài không sao chứ?”

“Chỉ bị quệt nhẹ mà thôi, không sao.”

Hồng Đậu mím môi, “Cũng không biết thái giám đó làm sao, đi nhanh như vậy, kỳ cục.”

Tịch Nhan cười không nói gì, Hạ Dạ Bạch ôm nàng vào lòng, “Sao thế?”

Tịch Nhan cầm chặt tay hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng: “Vừa bắt đầu đã biết, đây chẳng khác nào bữa tiệc Hồng Môn Yến mà thôi, xem ra bà ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”

Giọng nói của Tịch Nhan rất nhỏ, xung quanh lại đông đúc, ồn ào át cả tiếng nói của nàng, ngay cả là Tương Tư Hồng Đậu đi ngay bên cạnh cũng không nghe rõ.

“Nàng phải chú ý an toàn của bản thân, không cần lo lắng cho ta.”

Hạ Dạ Bạch cúi đầu thì thầm vào tai nàng, giọng nói ấy tất nhiên rất kiên định.

Hắn có năng lực tự vệ, những người trong hoàng cung này từ trước đến nay đều không buồn bận tâm đến hắn, khả năng ra tay với hắn vì thế cũng không lớn, hơn nữa người kia cũng sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì trước mặt mình, còn nàng thì quá ưu tú, từ lâu đã trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người chỉ vì hắn, chỉ cần hắn mất đi nàng thì sẽ quay lại làm một Hạ Dạ Bạch dễ dàng bị mọi người lăng nhục như trước kia mà thôi, chỉ cần nàng biến mất hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn… những người đó chắc chắn sẽ xuống tay với nàng.

Cung nga qua lại tấp nập, tiếng đàn sáo vang vọng, hàng loạt âm thanh cứ thế đan xen lẫn nhau, cho nên dù Tương Tư Hồng Đậu theo sát phía sau cũng không nghe được hai người vừa nói gì.

Tương Tư Hồng Đậu theo sát sau lưng họ không rõ tình hình, thấy chủ tử nhà mình chẳng kiên dè gì cứ lộ ra những cử chỉ thân thiết, là cho các cung nga gần đấy liên tục đưa mắt nhìn sang, da mặt hai chủ tử thì dầy nên cứ thản nhiên chẳng kiên dè, có điều hai nha hoàn phía sau lại mặt đỏ tới mang tai.

Mà điều ngoài dự liệu của Tịch Nhan chính là, nàng lại gặp gỡ Cảnh Đế lần thứ hai ở tại tuyết lan điện này, nàng không ngờ tới Lan Phi lại được được sủng ái như vậy, trong cung có bao nhiêu Tần Phi nương nương, cho dù là sinh nhật tròn tuổi, thì cũng chưa chắc hoàng thượng sẽ tới, mà nay Lan Phi đã ba mươi sáu, ngay cả bản thân Lan Phi cũng không ngờ tới sẽ được tổ chức long trọng như vậy, nếu không người hôm qua đến Cung Vương Phủ thông báo nhất định sẽ nhắc tới việc này.

Hoàng thượng, hoàng hậu, Lệ Phi, còn có những chư vị Tần Phi, hoàng tử khác… ngay cả thái tử luôn bệnh tật ốm đau cũng dắt thái tử phi đến đây, Hạ Thiên Thần cùng Mạc Vân Phỉ cũng ở trong đó, còn có rất nhiều tiểu thư quan gia khác, tất cả mọi người đều có mặt, chỉ có mấy người gặp thoáng qua một lần trong buổi thiết yến ở vườn Mẫu Đơn của Lệ Phi thì chẳng thua kém chút nào so với đại hôn của Hạ Thiên Thần, vẻ mặt Lan Phi rạng rỡ luôn nở nụ cười dịu dàng suốt buổi tối. Những cô gái khác trong cung cũng chỉ biết ước ao cười hùa theo, có lẽ trong bụng họ thì đang âm thầm tự trách mình, sớm biết tối nay hoàng thượng cũng đến thì đã trang điểm chăm chút bản thân thêm xinh đẹp hơn.

Ở giữa Tuyết lan điện, được đặt chiếc bàn Kim Long lớn, mặt bắc hướng nam, vị trí này vốn nên để đế hậu ngồi sóng vai nhau, luận thân phận thì Lan Phi đương nhiên không thể đánh đồng cùng hoàng hậu, nhưng nếu nói về lý thì hôm nay là sinh nhật Lan Phi, trên đời này cho dù là hoàng hậu cũng không thể ngồi ở vị trí cao đó, vậy rốt cuộc ngồi thế nào, bất quá chỉ dựa vào một câu nói của hoàng thượng mà thôi, Lan Phi được thánh cưng, nhưng vẫn cố từ chối không thể vượt lên hoàng hậu được, hoàng hậu có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói cái gì cũng muốn đem vị trí của mình tặng cho Lan Phi, đến cuối cùng hai người vẫn ngồi xuống vị trí cũ của mình, bày ra ba cái bàn nhỏ.

Tịch Nhan ngồi ở bên cạnh Hạ Dạ Bạch, nhìn nụ cười đắc ý trên mặt hoàng hậu, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc, Vương thị vào cung hơn hai mươi năm vẫn quản lý hậu cung, tuy trong hậu cung vẫn tranh đấu không ngừng, nhưng chưa bao giờ có xung đột lớn, không có công lao cũng có khổ lao, biểu hiện làm bộ làm tịch cũng đã trở thành chuyên gia rồi, hơn nữa bà là thanh mai trúc mã với Cảnh Đế, co điều dù là thanh mai trúc mã nhưng hoàng đế chuyên sủng Lệ Phi, Lan Phi, còn có vô số cô gái khác, tựa hồ chẳng bao giờ đưa mắt nhìn sang bà.

Đại Cảnh năm thứ.7, thái tử bị trúng kịch độc, hắn thân làm chồng, làm cha cũng không tỏ ra quan tâm, hoàng thượng trông có vẻ khách khí với hoàng hậu, nhưng chung quy vẫn là xa cách, tuy thái tử có dung mạo giống hắn như đúc, nhưng hắn lại cưng chiều tứ Hoàng Tử do Lệ Phi sinh hạ.

Nhìn biểu hiện và cách ứng xử của hai phi tử vừa rồi có thể thấy, Hạ Tuấn Trì đã đem mảnh giấy dán trên người lúc ở đông thành đẩy đến người Hạ Thiên Thần, Lan Phi cũng biết nhưng lại hợp tác với hoàng hậu, Tịch Nhan cười, liếc nhìn Lệ Phi đang nở nụ cười yếu ớt ngồi cô quạnh bên cạnh hai người họ, người phụ nữ này, mới chân chính là lợi hại, co được dãn được, thủ đoạn của bà ta lợi hại hơn hẳn so với hoàng hậu, Lan Phi hay bất cứ người nào khác.

Lệ Phi ngồi bên trái Hoàng thượng, lần lượt xuống phía dưới, ngoại trừ các cung phi tần, thì bên cạnh còn có các hoàng tử các công chúa khác hôm nay cũng đến chúc mừng, Hạ Tuấn Trì không tới, thay vào đó là Ngũ hoàng tử phi tới, dịu dàng nhu nhược, dung nhan không thể coi là tuyệt sắc, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết là kẻ dễ bị bắt nạt, người như vậy cũng khó trách Ngũ hoàng tử lớn mật như thế, lại còn được mẫu phi dung túng, cưới được một người vợ yếu nhát càng không thể quản lý được, lại không có cách nào thu hút hắn, không ra ngoài ăn vụng mới là lạ.

Hàng thứ nhất bên cạnh lần lượt là thái tử điện hạ Hạ Minh Húc, tứ Hoàng Tử Hạ Thiên Thần, chư vị hoàng tử lần lượt ngồi xuống theo vị trí thấp dần, sau đó đến một vài nữ quyến thuộc tứ Hoàng Tử.

Bởi vì là sinh nhật Lan Phi, cung quy nghiêm cẩn, văn võ đại thần trong triều đình đương nhiên là không thể tới, những người có mặt ở đây hầu hết là thành viên hoàng thất, nói là gia yến cũng chẳng sai biệt là mấy, có điều bên trong còn có một vài thiên kim tiểu thư của các đại thần trong triều, ngẫm lại là do Lan Phi cố ý an bài.

Con trai của mình là không trông cậy nổi, thân là người mẹ thương con, chỉ sợ lạ vội vã lót đường tạo cầu cho hắn, để đến khi mình tạ thế thì hán có thể sống yên ổn cả đời, không đến mức giống như Tiểu Bạch, ngay cả tên ăn mày trên đường cũng có thể lăng nhục.

Tịch Nhan liếc mắt nhìn tất cả mọi người trên điện hai lượt, vẫn chưa nhìn thấy Bạch Phượng, nàng hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng hôm nay Bạch Phượng cũng sẽ đến.

Sau khi nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, Tịch Nhan bắt đầu quan sát toàn cảnh tuyết lan điện, mặc dù so ra không xa xỉ tinh tế và độc đáo bằng Đông Thần phủ, nhưng có thể thấy, năm đó hoàng thượng chắc đã rất sủng ái vị Lan Phi này.

Tuyết lan điện cách hồ nước không xa, có thể nói được xây uốn lượn theo hồ nước, mọi người có mặt đều được phân chia ngồi ở hai bên, vừa vặn hình thành một vòng tròn, mà ngay phía trước mặt chính là hồ nước lớn nhất trong hoàng cung, ven hồ là một sân khấn tròn, cũng là nơi biểu diễn ca hát.

Xung quanh hồ, tiểu tạ đình đài vờn quanh, các hành lang nối nhau đều được giăng đèn lồng, hồ nước bích lục gợn sóng lăn tăn trông giống như một tấm gương soi rõ bóng trăng và bầu trời đen nhánh với những ánh sao loe lói, trong tiếng nhạc lao xao của lá trúc và tiếng vọng của hồ nước, hòa với những thanh âm trong trẻo xa xưa ấy là tiếng ồn ào của bữa tiệc.

“Nàng có biết vì sao ông ta lại sủng ái Trần Lan Hương như vậy không?”

Môi Hạ Dạ Bạch hầu như dán sát lên tai nàng, trước đó vài ngày, bị nàng chơi đùa đến mức sống không bằng chết, hôm nay có mặt nhiều người ở đây, vô luận nàng làm gì thì chẳng khác nào đánh vỡ thể diện của hắn.

Tịch Nhan cảm thấy cả người tê dại, chưa kịp phản ứng, liếc mắt nhìn Lan Phi trên đài, sau đó mới hồi hồn nhận ra, Trần Lan Hương chính là khuê danh của Lan Phi, còn ông ta chính là chỉ Cảnh Đế.

Cảnh Đế không làm tròn chức phận một người cha, quả thực không có tư cách để Hạ Dạ Bạch cũng xưng tụng ông hai tiếng phụ hoàng như những đứa con khác, nói vậy trong lòng thái tử Hạ Minh Húc chắc cũng nghĩ như Tiểu Bạch, hắn ta cũng hận ông ấy thấu xương, chỉ là thân làm thái tử, cho dù nói chuyện với ai cũng không dám tỏ ra vô lễ.

Tịch Nhan xoay người, đôi mắt sáng long lanh nhìn khắp xung quanh Lưu Ly Cung được phủ ánh đèn trông như những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, tỏa ánh sáng lập lòe, Hạ Dạ Bạch cúi sát tai nàng, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, nở nụ cười đắc ý, ánh mắt sáng lên.

Hạ Minh Húc ngồi xổm dưới đất, mắt hõm sâu, mặt tái nhợt đến mức trông như trong suốt dưới ánh đèn, nhưng tinh thần lại khá tốt, hắn ngồi ở vị trí đầu tiên bên dãy trái, hơi xếch với vị trí ngồi của Tịch Nhan.

Hắn bưng ly nước lên uống, ánh mắt u lãnh sâu xa nhìn xuyên thấu qua ánh đèn trùng điệp, như có như không rơi lên người Tịch Nhan, những cô gái khác trong điện đều phấn trang tầng tầng lớp lớp thế nhưng nàng chỉ mặc bộ áo trắng tinh, nổi bật trong rừng hoa muôn sắc, nhất là nụ cười của nàng, nhàn nhạt, ung dung tự tin, thu hút mọi ánh nhìn.

Hạ Thiên Thần ngồi cùng phía với Tịch Nhan, Mạc Vân Phỉ bụng đã lộ ra cũng ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh hắn, hai người đang cười nói, nhưng ánh mắt kia không kìm lòng được liếc nhìn xuống bên dưới, nhìn nàng và Hạ Dạ Bạch thì thầm to nhỏ, nụ cười ấy vẫn dịu dàng như nước, dưới ánh đèn chiếu rọi lại như tỏa ra hào quang dịu dàng, không có băng lãnh nhưng thêm vào đó vẻ trào phúng và châm chọc, nhưng nụ cười ấy trước nay vẫn chưa từng dành cho hắn.

“Vẫn là Lan muội muội được lòng mọi người, hôm nay nhiều người đến đây như vậy, làm tỷ cũng phải ghen tỵ.

Lệ Phi nhàn nhạt nói, còn tỏ vẻ giận dỗi, đưa tay nâng chén với Lan Phi, nụ cười sáng rực như ánh đèn lưu ly lại mềm mại đáng yêu.

“Nào, chúng ta nên chúc mừng Lệ Phi muội muội mới đúng, trắc vương phi mới vào cửa không bao lâu, bụng đã lớn như vậy.”

Vương thị nở nụ cười, liếc mắt nhìn xuống bụng Mạc Vân Phỉ, khóe miệng nhếch lên, nụ cười ẩn hiện, Lan Phi cùng Lệ Phi tái mặt.

Những lời này, không thể nói là không tàn nhẫn, Hạ Thiên Thần là ai? là vị vị hôn phu lý tưởng trong lòng các thiếu nữ Lưu Ly, trước nay đều phong lưu đa tình, hành vi cử chỉ cũng không phóng đãng, đứa bé trong bụng Mạc Vân Phỉ tử đối với phe phái tứ Hoàng Tử mà nói, đây là mượn hơi Mạc Ngôn An, bất quá chưa cưới mà có chửa thế này nào có hay ho gì để nói, mà nói ra thì mọi người càng thấy xấu hổ, quân cờ này tuy tốt, nhưng cũng là cái bóng râm không thể xóa nhòa trong cuộc đời đầy hào quang của Hạ Thiên Thần.

Lan Phi thì càng không cần nói, tử tôn duy nhất đã bị phế bỏ hoàn toàn, không biết có bao nhiêu người đang thầm cười nhạo sau lưng, đây chính là cái gai trong bụng nàng, cũng không biết hoàng hậu nghĩ như thế nào, lại lôi cái gai to tướng này ra ngay giữa buổi tiệc.

Bây giờ Hoàng hậu cùng Lan Phi liên thủ lại, bất quá chuyện này Lan Phi sẽ không nói cho hoàng hậu biết, Vương thị coi như giẫm phải vận cứt chó, Lan Phi hận Hạ Thiên Thần, cũng hận Lệ Phi thấu xương, tuy nói hoàng hậu không quá hà khắc, bất quá Lan Phi dám chắc đem tất cả trách nhiệm tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên người Lệ Phi, nào còn tâm tình đi trách tội hoàng hậu.

Những người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, khẽ cười thầm, mà những nử tử có mặt ở đây lại liếc mắt ganh ghét, vô cùng khinh bỉ nhìn chằm chằm Mạc Vân Phỉ bụng mang dạ chửa hiện đang dựa vào Hạ Thiên Thần.

Lệ Phi giận run người, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười tươi, “Chuyện này quả thật rất đáng để chúc mừng.”

Nàng xoay người, nhìn Mạc Vân Hà đang ngồi ở hàng đầu tiên, “Thái tử phi cần phải cố gắng hơn, sớm ngày khai hoa tán điệp cho hoàng gia.”

Mạc Vân Hà giượng cười, hơi xấu hổ, hoàng hậu lại tức giận hận đến nghiến răng, thái tử điện hạ vốn ốm đau triền miên, sống nay chết mai, Mạc Vân Hà vẫn chưa có tin vui nào phải chỉ mỗi thái tử lo lắng.

Cảnh Đế chẳng biết nghĩ thế nào, cứ mặc kệ ba người đấu đá với nhau, không nói nửa lời, nở nụ cười như có như không.

Tịch Nhan lấy làm lạ, xoay người thấy Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm ba nữ nhân đang diễn kịch trên sân khấu kia, đôi mắt dưới mặt nạ ngân bạch như đã hiểu rõ, Tịch Nhan đưa tay, nhéo mạnh Hạ Dạ Bạch một cái, còn muốn hỏi nguyên nhân ẩn sâu bên trong, nào ngờ bỗng nhiên Hạ Dạ Bạch lại nhảy dựng lên, cau mày, xoa xoa cánh tay của mình: “Nhan Nhan, sao nàng lại nhéo ta đau vậy.”

Đôi mát dưới mặt nạ kia ngập nước, ai oán nhìn Tịch Nhan, quệt mồm, giống như sắp khóc nấc lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tịch Nhan, làm nàng thấy da đầu tê dại, đưa tay cẩn thận vuốt lại quần áo cho hắn, đôi mắt trợn to nhìn hắn chằm chằm, Hồng Môn Yến này còn không biết có mai phục gì đang đợi, nàng cũng không muốn phí tâm lo lắng đến hắn.

Hạ Dạ Bạch quay sang nàng cười cười, giật giật môi: “Nàng nhìn này.”

Tịch Nhan mơ hồ, ngửa đầu nhìn hắn.

“Nàng xem nhé.”

Người chủ trì là Cảnh Đế nghiêng đầu sang, đôi mắt sâu thẳm nhìn Hạ Dạ Bạch mang mặt nạ ngân bạch, lúc này Tịch Nhan đang ngẩn đầu nhìn Hạ Dạ Bạch, vẫn chưa phát hiện nụ cười kia nổi bật dưới ánh đèn, hiền lành hòa ái, hoàn toàn không giống như một người cha lãnh huyết vô tình.

“Bởi vì mấy người ồn ào quá cho nên Nhan Nhan mới nhéo ta đấy.”

Hạ Dạ Bạch hừ một tiếng, hung tợn liếc mắt nhìn đám phụ nữ trên đài, gạt tay của Tịch Nhan ra, ai oán chỉ vào hoàng hậu, Lan Phi, Lệ Phi đang ngồi trên cao, “Ngươi, ngươi, ngươi, ồn ào quá.”

Vừa nói vừa tức giận giậm chân.

“Ngươi.”

Đầu ngón tay đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ vào Cảnh Đế đang ngồi ở giữa, “Bảo họ im miệng hết đi, ta đói muốn chết rồi, muốn ăn cơm.”

Giọng nói non nớt còn mang theo hiệu lệnh, hoàn toàn không chút sợ hãi.

Bên trong điện Tuyết lan, im lặng không một tiếng động, gió đêm thổi tới, ngay cả tiếng vù vù của gió cũng nghe rõ mồm một, đèn Lưu Ly treo cao chiếu sáng toàn điện, Tịch Nhan càng hoảng sợ, đôi, trừng to đôi mắt nhìn Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch thấy Tịch Nhan nhìn mình, liền nghẻo miệng cười.

Nếu không phải biết rõ hắn đang giả ngây giả dại, thời khắc này chắc Tịch Nhan sẽ quỳ xuống đất thỉnh tội thay hắn.

Nghĩ như vậy, Tịch Nhan vội vàng đứng lên bước ra khỏi bàn, lôi tay của Hạ Dạ Bạch bước ra giữa, quỳ xuống trước mặt Cảnh Đế, “Hoàng thượng thứ tội.”

Hắn ngốc, bây giờ còn chưa có ai biết, nàng tạm thời cũng không muốn người khác biết, để tránh rước lấy phiền.

Tương Tư, Hồng Đậu thấy thế cũng vội vàng bước theo sau lưng Tịch Nhan, cùng nhau quỳ xuống đất, cúi đầu, kinh sợ, trầm mặc không nói.

Mặc dù trong lòng lo lắng thế nhưng cũng hiểu rõ, Tiểu Bạch không phải người ngu, tuyệt đối sẽ không nhất thời xung động đẩy mình ra con đường chết, hắn bảo mình nhìn, nhìn cái gì, hắn dám làm như vậy có phải muốn khẳng định Cảnh Đế sẽ không trách tội, hắn dám khẳng định như vậy sao?

Tịch Nhan hơi cúi đầu, nhưng đôi mắt lại lén liếc nhìn Cảnh Đế, đôi giày dài mạ vàng, người mặc cẩm long bào màu vàng, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt u lãnh có chút ngây ra, chính là đang ngơ ngác và toát ra chút trìu mến, dưới ánh đèn mơ hồ thấy tiếu ý, khóe mắt Tịch Nhan liếc nhìn theo tầm mắt của hắn, cuối cùng rơi vào trên người Hạ Dạ Bạch.

“Thân là hoàng tử, lại dám bất kính đối với hoàng thượng, quả thực to gan lớn mật, người đâu, mau bắt nó lại cho ta.”

Còn biểu tình của Lệ Phi hơi kỳ lạ, tay bưng ly rượu hơi run rẩy, nhìn Hạ Dạ Bạch, mắt mở thật to, thật là kinh khủng, hoàng hậu giật giật môi mấy lần thế nhưng vẫn không lên tiếng, ngược lại Lan Phi dạo này được Cảnh Đế cưng chiều, một tay cầm ly rượu, một tay chỉ Hạ Dạ Bạch, vênh mặt hất hàm hô to.

Chỉ chốc lát, lại có mấy ngự lâm quân mặc áo giáp màu bạc tay cầm trường thương vọt vào, một khắc kia khóe miệng Lệ Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lan Phi còn lộ ra sự châm chọc lạnh lùng, như đang giễu cợt bà ta không biết lượng sức.

Hạ Thiên Thần và Hạ Minh Húc đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cũng cùng nhíu mày, nhìn chằm chằm Tịch Nhan đang quỳ ở giữa, đều mang ý chờ xem cuộc vui, nhưng Tịch Nhan quỳ gối ở giữa, hai tay chống đất, cúi đầu, không có cầu tình, không có phản kháng, không có gì cả.

Tịch Nhan hơi liếc mắt sang trợn Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch nhíu mày, ánh mắt như nói chẳng có gì cả, không có sợ hãi, cũng không nổi giận, khóe mắt còn toát ra ý cười, ý bảo Tịch Nhan tiếp tục xem tiếp.

Tịch Nhan tự nhiên hiểu rõ, lần này bà ta cố ý bày ra bữa tiệc này, rõ ràng là có dụng tâm, Lan Phi nương nương này nổi danh là người yêu thương con trai hết mực, dĩ nhiên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phải làm sao trả mối thù cho Hạ Tuấn Trì, Hạ Thiên Thần có thế lực lớn trong triều, lại được thánh sủng, nhất thời khó ra tay được, cũng chỉ có thể giở chút thủ đoạn với nnag2, mà mọi người đều biết nàng một lòng một dạ lo cho Hạ Dạ Bạch, hơn nữa chuyện giận chó đánh mèo cũng chẳng có gì lạ, khó khăn lắm mới tóm được một cơ hội thì làm sao có thể buông tha, bất quá nàng cũng tò mò muốn biết Cảnh Đế sẽ xử lý như thế nào.

Tịch Nhan lặng im không nói, hôm nay Lan Phi luôn được ưu ái nên càng tỏ ra kiêu ngạo.

“Bắt.”

Lan Phi chỉ vào Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch đang quỳ ở giữa, hạ lệnh, giọng nói vô cùng đắc ý và âm ngoan, hoàn toàn bất đồng với người phụ nữ luôn dịu dàng và kiều mị thường ngày.

Mấy vũ lâm quân đứng phía sau khẽ liếc nhìn Cảnh Đế ngồi ở phía trên, lại liếc nhìn sang Lan Phi, đang định xông lên bắt người, mặc dù trong lòng Tịch Nhan vẫn nghi ngờ, bất quá nàng tin tưởng Hạ Dạ Bạch, cũng không vội lên tiếng, tiếp tục quỳ ở đấy, dường như đang chờ đợi phản ứng của người nào đó.

Hạ Dạ Bạch đã bị vũ lâm quân bắt lấy kéo đi, thấy tay của một người khác đã đưa đến bên người Tịch Nhan, hắn chợt nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Cảnh Đế mặc Hoàng Long bào đang ngồi trên cao kia, vung người thoát khỏi khống chế của đám lính, đám ngự lâm quân bị hắn vung ngã xuống đất, hắn nhào tới Tịch Nhan sau đó quay sang đám vũ lâm quân đang kéo Tịnh Nhan đá mạnh một cước, kéo Tịch Nhan che chở trong ngực, ngẩng đầu quát to, “Ai dám động Nhan Nhan, ta cắn hắn chết ngay.”

Mấy người khác liếc nhìn đồng bọn đang ngã lăn quay trên đất lại liếc nhìn lên trên đài, mọi người đều dõi mắt nhìn Tịch Nhan, vẫn chưa phát hiện, mấy vũ lâm quân không phải nhìn Cảnh Đế, mà là Lệ Phi bên cạnh Cảnh Đế, Tịch Nhan được Hạ Dạ Bạch che chở trong ngực, đương nhiên cũng không phát hiện.

Đầu ngón tay Lệ Phi đặt trên chén rượu khẽ giật, nháy mắt một cái, vũ lâm quân đó liếc nhìn sang, hung hãn đánh Hạ Dạ Bạch cùng Tịch Nhan.

“Lui ra, khai yến.”

Cảnh Đế ngồi trên đài nhìn Hạ Dạ Bạch che chở Tịch Nhan, tuy lời nói này không đầu không đuôi, bất quá dù sao cũng là vua một nước, hoàng thượng đã lên tiếng, còn ai dám tiếp tục khua tay múa chân.

“Hoàng thượng.”

Đôi mắt Lan Phi nhìn chằm chằm Cảnh Đế, không chịu buông tha: “Tuy tính tình Thất hoàng tử chẳng khác nào đứa bé lên bảy, nhưng lại bất kính với hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy, phải khiển trách.”

Lệ Phi ngồi bên cạnh đã đặt chén rượu lên bàn, cười khẽ một tiếng, “Lan Phi muội muội đã biết Thất hoàng tử tâm tính như đứa trẻ, thì cần gì phải tính toán chi li với nó làm chi.”

Lan Phi cắn chặt răng, hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Phi, còn tính nói gì đó, lại bị Cảnh Đế ngăn chặn: “Lan Phi luôn rộng lượng, cớ gì cứ phải truy đuổi chút chuyện cỏn con này, hôm nay là sinh nhật Lan Phi, nên vui vẻ mới phải, chớ bận tâm chuyện này.”

Tuy giọng nói kia rất ôn hòa, nhưng không cho phép thương lượng.

“Bảo đói bụng mà, chờ thức ăn dọn lên thì ăn nhiều vào.”

Lời này không giống một hoàng thượng nói chuyện với hoàng tử, mà ngược lại giống một người cha nói chuyện với con trai, sắc mặt của Lan Phi liên tục biến đổi, tay Hạ Minh Húc đang cầm tách trà cũng cứng đờ, Hạ Thiên Thần đang nói chuyện với Mạc Vân Phỉ cũng nhói lòng, chẳng hiểu sạo lại thấy phiền muộn.

Món ngon rượu ngọt được bày ra bàn, sơn hào hải vị cộng với những làn gió đêm thổi tới, hơi se lạnh, tiếng nhạc du dương, ca múa mừng cảnh thái bình, và những tràn pháo tay náo nhiệt.

Tịch Nhan ngồi im tại chỗ, khóe mắt trộm liếc Cảnh Đế trên đài, lúc này hắn tươi cười uống rượu cùng Lan Phi, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Lệ Phi, rất thản nhiên như là chuyện vừa rồi hoàn toàn không có xảy ra, trong đầu Tịch Nhan như có gì đó thoáng hiện lên, bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch ăn như hổ đói.

Ánh mắt của Cảnh Đế nhìn Tiểu Bạch rất quái dị, đối với Hạ Dạ Bạch rất bao dung, tình huống mới vừa rồi cho dù tình cha dành cho con cũng trách cứ vài câu, thế nhưng Cảnh Đế không nói gì, ánh mắt nhìn Hạ Dạ Bạch rất trìu mến.

Nói hắn sủng ái Hạ Thiên Thần, nhưng bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy có rất nhiều tính toán ở bên trong, Hạ Thiên Thần bây giờ tuy rằng rất phong quang, được ủng hộ rất nhiều, nhưng trên thực tế không có gì cả, trái lại còn bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều chuyện khó khống chế được.

Nhưng Hạ Dạ Bạch tuy rằng bị mọi người lăng nhục, coi thường, lại không ai muốn mạng của hắn.

Đây là Lưu Ly, người trong vương triều phong kiến đều chú ý bối phận, cha và con trai cũng có nhiều điều ngăn cách, huống chi hắn lại là hoàng thượng, giống như lúc ở Đông Thần phủ, Cảnh Đế làm trò trước tất cả văn võ đại thần, nhưng dùng một phương thức rất uyển chuyển biểu đạt đạt áy náy của mình.

“Nhan Nhan, ta đau bụng.”

Tịch Nhan chống cằm, vẻ mặt suy tư, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Cảnh Đế, ánh mắt của những người khác trong điện đã đổ dồn về phía nàng, thậm chí có người còn chỉ trỏ, nhưng nàng vẫn không nhận ra, tận đến khi Hạ Dạ Bạch lấy cái tay dính đầy dầu mỡ kéo áo nàng, nàng mới giật mình định thần lại.

“Làm sao vậy?”

Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch lấy tay ôm bụng, cau mày, lập tức đoán được bảy tám phần, “Ai bảo ăn nhiều như vậy.”

Cũng không biết hắn đau bụng thật hay là làm bộ làm tịch, có điều ở đây nhiều người như vậy, Tịch Nhan vẫn đối xử với hắn như một tên ngốc, động tác vẫn dịu dàng như trước, rất cẩn thận dịu dàng.

“Bụng đau sao? Tạm thời thiếp không đi được.”

Tịch Nhan nằm úp bên tai hán, cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, “Nếu như có thể nhịn thì cố nhịn một chút.”

Trong hoàng cung không thể so với bên ngoài, hơn nữa nàng cũng biết bản lãnh của hắn, bất quá không ở bên cạnh hắn thì nàng sẽ không yên lòng.

“Đi ra ngoài làm ít chuyện, tự mình cẩn thận ứng phó, ta sẽ trở về rất nhanh.”

Hạ Dạ Bạch gục người xuống bàn, kêu ui da, trông rất chân thật.

Mọi người nói hắn ngu, lại thấy hắn như vậy đương nhiên cũng không lấy làm lạ, đều che miệng, âm thầm pha trò.

“Lão Thất làm sao vậy?”

Cảnh Đế thấy Hạ Dạ Bạch gục xuống bàn, ôm bụng, mở miệng hỏi, người còn lại thấy Cảnh Đế mở miệng, vội vàng thu lại ánh mắt khinh thị.

“Chắc do ăn nhiều nên bụng khó chịu.”

Tịch Nhan cũng không sợ mất mặt, thành thật khai báo.

“Ha ha.”

Cảnh Đế sung sướng cười ra tiếng, xoay người, mơ hồ có thể nghe ý cười trong lời nói của hắn, “Vẫn y như trước đây.”

Thanh âm kia còn mang theo hồi tưởng của quá khứ, “Chu cường, dẫn Thất hoàng tử đi, đừng để cho hắn chạy loạn, cẩn thận kẻo hắn lạc đường.”

Một chút chuyện nhỏ như vậy, có thể sai bất cứ cung tỳ nào trong điện này làm, tuy Chu Cường chỉ là thái giám, nhưng luôn theo hầu bên cạnh Cảnh Đế, cũng là người hầu cận từ lúc hắn còn nhỏ. Cảnh Đế niệm tình tuổi tác của Chu Cường cho nên thường ngày nếu không có chuyện gì khẩn cấp, thì thỉnh thoảng mới sai hắn chạy vặt.

Mọi người thấy Cảnh Đế cư nhiên để cho chu cường làm chuyện như vậy đều không khỏi ngạc nhiên, không chỉ nói bọn hắn mà ngay cả Tịch Nhan trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Hôm nay Hạ Dạ Bạch hình như đang dùng hành động của mình nói cho nàng biết điều gì, mà phản ứng của Cảnh Đế không phải đều đã chứng minh rồi ư? Tịch Nhan không nhịn được nghĩ đến những lời Hồng Ngọc đã nói với nàng hôm ấy, mười năm trước, hoàng thượng sủng ái nhất chính là Thất hoàng tử, đột nhiên đẩy hắn ra khỏi cung, chẳng lẽ còn có thâm ý khác, hắn biết Tiểu Bạch giả ngốc sao? Hơn nữa cho dù Tiểu Bạch bị ngu, vẫn yêu thương như cũ, mà chuyện năm đó chỉ là bất đắc dĩ hay còn có nguyên do khác?

Mặc kệ thế nào, có người đi theo hầu của Cảnh Đế đi theo Hạ Dạ Bạch, Tịch Nhan cũng yên lòng, trong hoàng cung này, những người đó lớn mật như thế nào đi nữa kiên quyết không dám làm bậy trước mặt người có quyền thế.

Rượu quá ba tuần, mọi người ở đây nhiều đều chết choáng say, ca vũ lúc đầu còn thấy hoàn hảo, có điều lần nào thiết yến cũng như vậy, xem hoài cũng nhàm, ánh đèn chói mắt chập chờn trong gió, bỗng thấy khó chịu, nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch, miễn cưỡng tiếp tục chống, thế nhưng thật sự rất muốn ngủ.

“Cung vương phi không khỏe ư? có cần cho gọi thái y đến bắt mạch không?”

Hai tay Tịch Nhan chống cằm, mắt khép hờ ngẩng nhìn lên đài, nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng ngồi thẳng người, nhìn miệng Lan Phi.

“Chớ không phải thất vương gia vừa rời đi, vương phi bắt đầu nhớ.”

Lệ Phi cười trêu ghẹo, ý nghĩa không rõ.

“Vương gia rất thích tham gia náo nhiệt, hôm qua biết hôm nay sẽ được tiến cung vui đến mức không chịu ngủ, làm ầm ỉ suốt đêm, nên ngủ không được ngon giấc.”

Cho nên, thả nàng và Tiểu Bạch trở về đi, cung yến thế này quá nhàm chán.

Trong khoảng thời gian này, nào có bị Hạ Dạ Bạch làm ầm ĩ, rõ ràng chính là nàng hành hạ không cho hắn ngủ, thế mà nàng lại nói hắn quậy phá làm nàng ngủ không được.

Lệ Phi quay sang dịu dàng cười yếu ớt với Cảnh Đế, “Hôm nay tuy rằng ca vũ long trọng, thế nhưng không mới mẻ, nếu như không có tiếc mục nào đặc sắc thì nô tì cũng muốn ngủ gục mất, những người có mặt ở đây đều thân thiết cả, chi bằng cùng đùa vui một chút?”

Cảnh Đế gật đầu, xoay người nói với Lan Phi bên cạnh, “Hôm nay ái phi làm chủ, ái phi thấy thế nào?”

Lan Phi mím môi cười cười, nụ cười kia quả nhiên là vừa vặn, nhiều thì quá mức, thiếu một phân lại không toát ra mềm mại đáng yêu, hơi nhíu mày, thoáng suy tư trong chốc lát: “Các tỷ muội trong cung đều phụng dưỡng thánh giá nhất, ai nấy đều thạo ca vũ, hôm nay lại có không ít thiên kim các đại thần trong triều cũng ở đây, mỗi người đều tài hoa hơn người, không bằng để các nàng viết tên lên giấy, hễ bốc thăm trúng ai thì người đó hiến một tiết mục, cho dù có là ca vũ cũng thú vị hơn rất nhiều, hoàng thượng nghĩ như thế nào?”

Lan Phi tựa ở trong lòng Cảnh Đế, hơi dụi vào.

Cảnh Đế gật đầu cười nói: “Đúng là ý tưởng hay, chắc chắn sẽ thú vị hơn những vũ điệu khô khan kia nhiều, cứ làm theo lời ái phi.”

Lan Phi cười, vội vàng xuống phía dưới chuẩn bị, không bao lâu trên tay cầm theo một chiếc bình, thái giám chuẩn bị xong bút mực, chuyển giấy cho các nữ quyến, mọi người đều tự tay điền tên của mình vào, ghi xong lại có thái giám khác thu lại, bỏ vào trong bình.

“Hôm nay nô tì làm chủ, vậy chuyện chọn giấy cứ giao cho nô tỳ, ý hoàng thượng như thế nào?”

Cảnh Đế gật đầu, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Biểu diễn ca vũ? Tịch Nhan rùng mình, nàng liếc nhìn mảnh giấy nhỏ thái giám vừa đưa cho mình, tim nhói lên, liếc nhìn các nữ quyến khác đang có mặt ở đây, ai ai cũng nôn nóng muốn được thử, trong hoàng cung, người đẹp ba nghìn, nhưng chỉ có một Cảnh Đế, tăng nhiều thịt ít, đám nữ nhân này vì muốn tranh giành tình cảm của Cảnh Đế mà không ngừng khoe sắc, thậm chí là không từ thủ đoạn, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Dĩ nhiên, vui mừng nhất chính là các tiểu thư đợi gả của quan gia, tranh đấu với nhau như gà đá, điều này cũng không khó lý giải, mặc dù Cảnh Đế tuổi đã hơn bốn mươi, lại được chăm chút sức khỏe cực tốt, phong thái nho nhã phong lưu, có chút anh tuấn, còn có cái chư vị hoàng tử, nhất là Đông Thần phủ vẫn còn trống ghế chủ mẫu, hiện tại đang đợi lấp đầy. Hôm nay có đế hậu ở đây, Lệ Phi cũng ở đây, nếu xuất sắc, coi như là sẽ có cơ hội, có cô gái nào không ôm mộng hóa phượng hoàng?

Người thứ nhất bị bốc trúng chính là hoàng hậu, hoàng hậu thân là trưởng nữ Vương thị, cầm kỳ thư họa, châm tuyến nữ công, có thể nói hạng nhất, nhất là thi họa, trong hậu cung, không ai sánh bằng, chỉ một chốc lát sau, mực múa trên giấy, rất sống động, Lan Phi mừng thầm, mọi người càng khen không dứt miệng.

Lệ Phi vốn định biểu diễn ca vũ, mượn cớ thân thể ôm bệnh nhẹ, chỉ tấu một khúc 《 phượng cầu hoàng 》, tình này đau khổ, đến cuối cùng Cảnh Đế cũng hợp tấu cùng điệu nhạc, Lan Phi cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình, tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Sau đó đến con gái của bộ thượng thư dâng lên bức họa “Thiên Tiên hạ phàm”, nhưng người trong bức tranh lại là đàn ông, ngoại trừ chấm chu sa ở giữa chân mày thì người đàn ông này trông giống y như Tịch Nhan, mọi người vừa trông thấy đều tặc lưỡi tiếc rẻ.

“Lần trước gặp gỡ trong dịch lâu, chỉ một chớp mắt nhưng nhớ mãi không quên, thất vương phi, cô có quen biết người này chăng?”

Nàng bức họa lên, đi tới trước mặt Tịch Nhan, mặt mỉm cười, nhưng ý lại gây khó gây dễ.

“Hội ngắm sen, chỉ một khúc nhạc đã làm hoa sen trong đầm nở rộ, tiêu sái lỗi lạc, có thể nói là người phong lưu nhất, tuy chưa từng quen biết nhưng đã nghe danh, chỉ là đáng tiếc, đến nay chưa có cơ duyên gặp mặt.”

Tịch Nhan vẫn ngồi im, nhìn bức họa trên tay Dương Ngọc Mai, áo trắng tựa tuyết theo gió tung bay, dính vào một chút đỏ tươi, hàn mai trong tuyết, như ảo lại như thực, người hơi nghiêng, ngửa mặt lên trời cười dài, thần thái như đọng lại, có thể thấy được lúc đó Dương Ngọc Mai đã ngây ngẩn ngắm nhìn thế nào, bất quá say mê hấp dẫn này lại lộ ra vẻ kiêu ngạo và bừa bãi, vẫn còn kém xa Liễu Dật Phong.

Tịch Nhan cười cười: “Dương tiểu thư có thể phác họa lại thần thái của vị công tử này như vậy làm cho ta cũng phải ước ao, Tịch Nhan chưa từng gặp qua, nhưng nghe người ta nhắc tới, cũng mong được gặp, bộ áo trắng mặc trên người chàng ta bị máu nhuộm đỏ, đứng ở đầu tường, cất tiếng cười to như bao trùm cả chúng sinh.”

Tịch Nhan vừa nói vừa lấy bút lông trên tay Dương Ngọc Mai, “Nhân vật phong lưu như vậy cất tiếng cười to, bừa bãi tà tứ, so với đám người trâu điên cuồng chém giết càng làm máu huyết trong người thêm sôi sục, Tịch Nhan luôn nghĩ người có thể so với quốc sư chắc chắn chính là người thế này.”

Tịch Nhan thẳng người lên, ngồi xổm xuống, hạ vài nét bút xuống bức tranh, bởi vì người đó đang ngửa đầu cười to nên cơ thể hơi nghiêng về sau, Dương Ngọc Mai sửng sốt, cúi đầu nhìn những nét vẽ thêm vào của Tịch Nhan, không khỏi sửng sốt, chỉ một nét chân mày đơn giản như vậy, thế nhưng người trong tranh lại toát thêm sức sống, mắt linh động, tự đại, rồi lại hết sức càn rỡ.

“Ngọc mai cảm thấy không bằng….”

Dương Ngọc Mai nhìn Tịch Nhan, thả bức tranh trên tay xuống, quay về chỗ ngồi, Tịch Nhan ngẩng đầu, liếc nhìn thấy ánh mắt Lan Phi thoáng thất vọng.

Tịch Nhan cười, thủ đoạn của Lan Phi và người của bà ta cũng y như nhau, quá mức nhu nhược, muốn để nàng bị thương thì nhiêu đó chỉ xem như gãi ngứa.

Kế tiếp thêm vài người được rút trúng, có một vài tiểu thư nhà quan được Lan Phi mời đến, đều là hạng nhất.

Lan Phi vung tay lên, rút ra một tờ giấy để trong lòng bàn tay nói, “Cung vương phi.”

Lệ Phi mím môi cười, đáy mắt lóe lên, “Nghe danh cung vương phi học sâu biết rộng, tài hoa hơn người, hôm nay chúng ta may mắn được trông thấy.”

Một phi tần cười phụ họa nói: “Nghe nói, ngoại trừ Võ công tử đó có đốt chua sa ở giữa chân mày ra thì giống y như cung vương phi, hắn ta có thể đàn một khúc làm sen trong đầm nở rộ, thì biết đâu tứ tiểu thư múa một khúc hái sen cũng nổi danh thiên hạ.”

Tịch Nhan trầm mặc, trước sau vẫn không nghĩ thông thấu, mới vừa rồi những người bị bốc thăm trúng đều tự lôi tài nghệ của mình ra biểu diễn, không có ai lên tiếng phản đối, cớ sao tới nàng lại là múa, nếu không múa chắc chắn sẽ có người lên án, nhưng nếu múa, Tịch Nhan luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì kỳ quặc, trong lòng luôn cảm thấy hình như sẽ có chuyện gì phát sinh, dự cảm của nàng trước nay luôn rất chuẩn.

Hiện tại Tiểu Bạch lại không ở, nếu nàng gặp chuyện gì không may trong tuyết lan điện này, đợi khi hắn quay lại thì sao chịu được, sau khi suy nghĩ trước sai, nhìn hồ nước dưới đài, trong lòng chợt thấy do dự.

“Muội muội từ lúc đại hôn cùng Vương gia vẫn làm lụng vất vả, từ lâu không luyện tập, tất sẽ thấy lạ không quen, nếu không thể múa thì cũng không cần múa.”

Lời này của Mạc Vân Phỉ giấu diếm vẻ trào phúng, bất quá là chê cười nàng không tìm được phu quân tốt, kể từ sau khi gả ra ngoài, luôn phải làm lụng cực khổ, vốn dĩ nàng ta muốn kích tướng nàng, thế nhưng Tịch Nhan không muốn mạo hiểm, vừa vặn cũng hùa theo nói, “Đã lâu ngày không có luyện, quả thực rất ngượng, khó có được phong thái như năm đó, chỉ làm hoàng thượng và các vị nương nương thất vọng.”

Nàng có ký ức cũ của Mạc Tịch Nhan, đương nhiên cũng biết vũ điệu hái sen này, với thân thủ của nàng, thì chắc chắn sẽ múa tốt hơn cả trước đây, có điều nàng chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, thể diện là gì, trước nay nàng chưa từng quan tâm đến, chỉ cần Tiểu Bạch bình an, nàng bình yên vô sự, đây mới là chuyện nàng đáng để ý nhất.

“Mặc dù hồi lâu không múa, nhưng chắc vẫn nhớ rõ, thân là cung vương phi, nên giữ thể diện cho hoàng tộc mới đúng.”

Tịch Nhan không ngờ tới Cảnh Đế sẽ lên tiếng, lại đem thể diện Hạ Dạ Bạch ra áp nàng, từ chối cũng không được, quay sang nháy mắt với Hồng Đậu đang đứng sau lưng, Hồng Đậu lĩnh mệnh, lặng lẽ lui ra ngoài.

Tịch Nhan hít sâu một hơi, âm thầm thu hồi tâm tình, chậm rãi đi tới ở giữa điện, khom người, “Thần tức bêu xấu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp