Tịch Nhan ngồi trên giường, Hồng Ngọc đứng bên cạnh nhìn nàng, không ai lên tiếng, ban đêm yên tĩnh, một người ngồi một kẻ thì đứng tĩnh lặng không một tiếng động.

“Thu dọn phòng lại đã.”

Tịch Nhan ngồi trên giường, đưa tay chỉ chân nến đỏ đang cháy gần vách tường, khẽ lên tiếng.

“Kiếp trước ta mắc nợ ngươi rồi.”

Hồng Ngọc trừng mắt nhìn Tịch Nhan một cái, xoay người, tức giận nói vọng lại.

“Không phải lúc nãy ngươi đã nói như vậy rồi sao? Kiếp trước ta là Tiểu Tiên tử vui vẻ hoạt bát sống trong Thiên cung, ngươi là tiểu hồ ly được ta cứu, ta có ơn cứu mạng thì dĩ nhiên là ngươi thiếu nợ ta rồi.”

Tịch Nhan nói thản nhiên, Hồng Ngọc tự mình đi dọn dẹp ngọn nến, nghe nàng nói như vậy cũng ngây cả người ra, tay đang giơ trên ngọn lửa nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, mảng da trên tay đã bỏng rát, Hồng Ngọc cuống quýt rút tay về, liên tục hà hơi, còn đặt lên tai để hạ nhiệt.

“Làm sao vậy?”

Tịch Nhan nghe thấy tiếng động lạ, lo lắng hỏi.

“Không có gì, bị sáp đèn cầy nhiễu xuống tay, chuyện nhỏ ấy mà, ta sẽ dọn xong ngay, rồi băng bó vết thương cho ngươi bằng không sợ nhiễm trùng.”

Tịch Nhan gật gật đầu: “Vậy ngươi làm nhanh chút.”

Dù Hồng Ngọc trước kia chưa từng làm việc nặng, nhưng động tác rất lưu loát, chỉ loáng một cái đã dọn dẹp xong, tuy rằng không đến mức sạch bóng, nhưng cũng không còn lộn xộn bừa bãi giống như vừa rồi.

Nàng khẽ thở ra một hơi, vỗ vỗ tay, xoay người nói với Tịch Nhan: “Ta ra ngoài rửa tay, sẳn tiện lấy nước ấm vào.”

Tịch Nhan không nói gì, khẽ chớp mắt, Hồng Ngọc vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Tịch Nhan lập tức tan biến, mày nhăn lại, đưa tay gạt mồ hôi lạnh đang chảy thành dòng trên trán, tuy rằng những viết thương trên người đều không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng mỗi một vết thương chẳng khác nào từng tiếng thét gào, hơn nữa còn bị hắt qua nước muối, chẳng khác nào thêm ngàn đao đang từ từ cứa da cứa thịt, đau đến rát dạ, người cũng không còn khí lực, Tịch Nhan dựa vào thành giường, đưa tay bịt vết thương trên vai, nhắm mắt lại.

Hắn đến đây, điều này có phải đã chứng tỏ suốt khoảng thời gian qua chưa từng có tình yêu. Mà trong tình cảm thì ái tình càng khiến nàng động tâm, cũng chẳng phải một mình nàng đang làm diễn viên chính trong vở tuồng bi thương, bởi vì qua tâm, bởi vì để ý, cho nên mới chạy đến bước đường này trước, thế nhưng vì sao hắn nhìn thấy nàng thành ra cái dạng này rồi còn không bước vào thăm?

Đến từ lúc nào? Biết ta chịu đau đớn thế này là bởi vì ngươi gạt ta sao? Hay là ngươi cũng giống như ta trước kia đều hiểu rõ thế nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, tiếp tục giả ngây giả dại ở trước mặt ta, tiếp tục làm một Tiểu Bạch đứng dưới sự che chở của ta.

Giấy cuối cùng vẫn không thể gói được lửa, nếu như ngươi thực sự để ý ta, muốn cùng ta bước tiếp trên một con đường, ngươi có lo lắng một khi sự việc bị bại lộ ra ngoài thì ta sẽ rời bỏ ngươi chăng? Ngươi đã từng lo lắng chuyện này chăng? Nhìn thấy ta thành ra thế này, ngươi có cảm thấy hoảng sợ không? Hạ Dạ Bạch, nếu quả thật có đời trước, phải chăng ta thiếu nợ ngươi?

“Sao ngươi lại nằm xuống rồi?”

Hồng Ngọc bưng chậu nước vào, dáng vẻ thảnh thơi, trên tay còn cầm theo hộp thức ăn, bước vội sang.

Tịch Nhan đang dụa lưng vào thành giường đột nhiên mở to mắt, trông nàng vẫn thản nhiên như thường, cười nói: “trông ngươi bi giờ chẳng giống hoa khôi Ỷ Thúy Lâu chút nào, Hồng Ngọc xinh đẹp vang danh khắp nơi, lại biết làm việc nặng còn biết dọn dẹp chu toàn.”

Hồng Ngọc ngước đầu, đưa mắt liếc nhìn Tịch Nhan đang nhàn nhã lười biếng ngồi trên giường, “Bà cô nhà ngươi chẳng phải là ân nhân của ta sao? Bà đây đang mệt hết hơi đó, cũng phải ráng sức hầu hạ ngươi chứ biết sao.”

Hồng Ngọc đi đến trước mặt Tịch Nhan, mở hộp thức ăn ra, trong phòng lập tức ngập trong mùi thơm, nếu là bình thường, Tịch Nhan tất nhiên sẽ chảy nước miếng, hai mắt tỏa sáng, mà lúc này nàng cũng chỉ hào hứng bừng bừng, bụng đói kêu vang, thế nhưng lại không có tỏ vẻ sốt sắng muốn ăn.

“Nấu một bát mỳ thôi, biết ngươi thích ăn mặn, bên trong cho thêm chút thịt và hành lá, hương vị chắc không tệ đâu, cả ngày nay chắc ngươi chưa ăn gì, bị thương nặng như vậy, nếu còn để bụng đói, làm sao có sức mà chịu đựng .”

Tịch Nhan mím môi, nhìn tô mì trên tay hồng ngọc, còn có vài lát thịt, nhìn ngon hết sức thế nhưng nàng lại khẽ lắc lắc đầu: “Hồng Ngọc trước nay chưa từng xuống bếp thì lần này nấu có thể ăn được sao?”

Hồng Ngọc tức giận ném tô mì tay vào Tịch Nhan: “Sao lại nói như vậy, ngươi nhìn lại mình xem có chỗ nào hơn ta, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, là một thiên kim đại tiểu thư, thân thể nhu nhược yểu điệu, lấy đâu ra tài nghệ cao cường như vậy, còn có tính tình cương liệt đó?”

Tịch Nhan ngẩn đầu nhìn nàng, khẽ mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hồng Ngọc cũng không thèm để ý đến nữa, khom người vắt khăn lông, ngồi xuống bên cạnh giường: “Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, tạm thời nghĩ không thông, thế nhưng có câu, chưa ăn qua thịt heo, chẳng nhẽ còn chưa thấy heo chạy sao? Mấy năm nay ta ở Ỷ Thúy Lâu có chuyện gì mà chưa từng trông thấy, những người đàn ông đó đều khoác lên mình da dê thịt sói, miệng lúc nào cũng nói đại nhân đại nghĩa, thế nhưng toàn là những kẻ ngụy quân tử, các đại thần còn như vậy huống hồ là người ở trong hoàng cung.”

Không giống thiên kiều bá mị của Ỷ Thúy Lâu, lời nói của Hồng Ngọc rất thấm thía, có đạo lý.

Tịch Nhan biết Hồng Ngọc nói không sai, những đạo lý đó nàng tất nhiên biết rõ, thế nhưng hiểu là một chuyện, khi đối mặt với nó, có chấp nhận được hay không lại là chuyện khác, những vướng mắc trong lòng nàng nếu có thể dễ dàng gỡ bỏ, vậy có còn là vướng mắc sao? Có cần tồn tại lâu như vậy không?

Nàng sao không biết rõ bản mặt dối trá của đám người đó, thế nhưng nàng vốn chán ghét bị lừa gạt, nếu không phải bị lừa gạt, thì làm sao nàng lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, nàng sẽ có được một tuổi thơ vui vẻ, cuộc sống bình thản, ưu tư lớn lên, chứ không cần mỗi ngày phải đau đớn giãy dụa giữa sống và chết, chỉ có hai sự lụa chọn là giết người và bị người giết, loại đau đớn này, còn đau đến tê tâm liệt phế hơn phản bội gấp trăm ngàn lần.

Hồng Ngọc nhìn dáng vẻ thống khổ giãy giụa của nàng, biết lúc này có khuyên can thế nào nàng cũng không nghe thấu, sao nàng không hiểu rõ những đạo lý kia, chẳng qua là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi, quan tâm quá lòng tất loạn.

“Chỗ đó là hoàng cung, hoàng cung là địa phương nào? trong mắt thường dân chúng ta mà nói, nơi đó nguy nga lộng lẫy, chính là thiên đường của nhân gian, mà những người sống bên trong đó ngày ngày chỉ ăn sơn hào hải vị, mặc quần là áo lụa, xuất môn là có tiền hô hậu ủng, chi phí ăn mặc không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất trên đời, có ai chẳng suy tính đến xức đầu mẻ trán tìm cách đưa con gái của mình vào trong đó, thế nhưng, Nhan Nhan, bản thân ngươi cũng từng trải nghiệm qua cuộc sống ở đó rồi, ngươi cũng biết rõ, nơi đó, và kỷ viện, sòng bạc có gì khác nhau đâu, đều là những chốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Tịch Nhan gật gật đầu, lựa mấy miếng thịt bên trong tô mì vứt ra hết, sau đó uống vài ngụm nước lèo, khi ngón cái chạm vào ngón trỏ, lại làm vết thương vỡ ra, bị chính nàng cắn đến huyết nhục mơ hồ, nàng cầm lấy chiếc đũa trên tay lại trông như không việc gì.

Hồng Ngọc vừa nói vừa đứng lên, khom người cẩn thận dè dặt cắt bỏ xiêm y đang dán trên người Tịch Nhan ra, nhưng chưa lấy ra thuốc Hạ Dạ Bạch mang đến: “Cảnh đế đương triều vốn thuộc hạng phong lưu, hậu cung giai lệ ba ngàn, cho dù là đại thần triều đình hay là dân chúng bình thường, nếu như ưng ý ai đó, nếu không phải để tuyển chọn tiến hoàng cung, cũng có thể nói là dâm tà, mấy nương nương trong hậu cung này có ai thực sự tốt với người khác đâu, có tin đồn rằng cảnh đế tuyển chọn mấy nữ nhân này giống Lệ phi, có thể ngươi thấy Lan phi nhận được thánh sủng không suy, nàng ta có chỗ nào giống với Lệ phi, nhất là bản tính kia, chỉ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược .”

Tịch Nhan gật gật đầu, nàng chưa gặp qua mấy nương nương trong hậu cung này, chuyện đó cũng không biết, nguyên lai còn có chuyện như thế.

“Cảnh đế tại vị đã được hai mươi năm, hai phái giữa thái tử điện hạ cùng tứ Hoàng Tử ở trong triều đình nảy sinh tranh chấp, ngươi có từng thấy qua cục diện rung chuyển lớn bao giờ chưa, hắn coi như có tài cán, sao lại không biết cần phải đề phòng Hung Nô, những tiểu dân như chúng ta chưa từng được đọc qua đạo đế vương thì làm sao biết được những thứ kia? Thế nhưng ta lại nghe nói – – “

Hồng Ngọc cúi người thì thầm và tai Tịch Nhan, “Hiện nay thái tử cũng không phải là bệnh tật bẩm sinh, mà là bị người khác bỏ thuốc gì đó, thiếu chút nữa vong mạng, nhưng sau đó có thể sống lại, chẳng qua trở thành dáng vẻ bệnh tật hiện giờ.”

Tịch Nhan ngửa đầu, đưa chiếc bát gần như trống không đến trước mặt Hồng Ngọc, vươn tay lau miệng, hiển nhiên chẳng thấy hứng thú gì với chuyện này, nàng trước nay đều không quan tâm đến mấy chuyện chẳng liên quan đến mình, thái độ dửng dưng, huống hồ nàng chẳng hứng thú chuyện của Hạ Minh Húc.

“Thất hoàng tử cũng chính là Vương gia của ngươi.”

Hồng Ngọc nhìn chằm chằm Tịch Nhan, đột nhiên dừng lại không nói lời nào.

Tịch Nhan nghe hắn nhắc tới Hạ Dạ Bạch, không khỏi ngửa đầu, đôi mắt tha thiết nhìn nàng.

Hồng Ngọc cười cười, để cái bát sang một bên: “Xem đi xem đi, vừa nhắc tới Hạ Dạ Bạch ngươi liền cảm thấy hứng thú, ta còn tưởng rằng ngươi đang tức giận trong bụng thì từ nay về sau cũng không quản chuyện của hắn.”

Tịch Nhan thấy Hồng Ngọc nói như vậy, lạnh lùng hừ một cái, vai phải dựa vào thành giường, nhắm hai mắt lại.

“Mặt của Vương gia nhà ngươi cũng không phải bị hủy bẩm sinh, càng không phải người ngu.”

Hồng Ngọc nhìn chằm chằm Tịch Nhan đang dựa người vào thành giường, nói chuyện chỉ nói một nửa.

lông mi Tịch Nhan hơi run rẩy, chuyện này nàng có biết một chút, hôm đại hôn có người ở bên ngoài nghị luận, hình như là bởi vì một trận hỏa hoạn lớn xảy ra vào mười năm trước, mối quan hệ thiên ti vạn lũ giữa phủ tể tướng cùng phái thái tử điện hạ. Chuyện thái tử bị trúng độc, tuy rằng nàng không rõ nguyên do trong đó, nhưng cũng có biết, nghe nói do hồi nhỏ thái tử bị sốt cao, vốn đã uống thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi, thế nhưng sau khi điện hạ uống thuốc xong thì bệnh tình ngược lại tăng thêm, về sau nghe nói là trúng độc, lúc ấy chuyện này được tra xét rất rộng, nhiều thái y trong Thái Y Viện bị vấn trảm .

Về phần Hạ Dạ Bạch, nàng đương nhiên biết mặt hắn không phải bị hủy bẩm sinh, mặt hắn căn bản chẳng hề bị hủy, nhưng vì cái gì mà không muốn bỏ mặt nạ ra? Nàng lúc ấy sao lại ngu đần đến thế chứ? Làm gì có kẻ ngốc nào không bị hủy dung lại luôn miệng nói mình bị hủy dung, sau đó đeo mặt nạ, tên ngốc? Hắn căn bản chính là giả ngây giả dại, nói cái gì nhìn mặt hắn liền biến thành câm điếc, tất cả đều là lừa gạt người ta.

Trước kia ngày nào hắn cũng bị lăng nhục, tất nhiên trong đó cũng có người muốn lột mặt nạ của hắn xuống, người bên ngoài đồn đại mặt hắn xấu xí vô cùng, thế nhưng hoàn toàn khác hẳn với những gì nàng nhìn thấy, cớ sao lúc đó nàng không nghĩ ra chứ, người ngoài vốn dĩ chẳng ai nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn, thân thủ của hắn nhất định là vô cùng tốt, khó trách hôm đại hôn hắn có thể né tránh đòn bất ngờ đánh về phía mình, bây giờ nghĩ lại, tất cả không phải là không có nguyên do .

“Mười năm trước, chúng ta đều còn nhỏ, chuyện này dĩ nhiên không rõ, nhưng mà theo như những người có tuổi kể lại thì năm đó Lưu Ly đã xảy ra vài chuyện lớn, Ỷ Thúy lâu vốn người đông dễ lấy tin, dĩ nhiên tin tức cũng linh thông, nhưng tất cả những điều này đều chỉ là nghe nói lại, cũng khó tránh khỏi có sai sót…”

Hồng Ngọc ngồi ở trước mặt Tịch Nhan, tìm cách dời đi sự chú ý của nàng, vừa nói chuyện vừa cẩn thận tẩy rửa vết thương, trên da thịt tuyết trắng thượng, một dấu tay năm ngón in sâu, lòng bàn tay lớn như vậy, không thể nào là dấu tay của nam tử nước Lưu Ly ngược lại giống như là dấu tay của đám tù binh Hung Nô, vết thương trên vai đã nứt ra rồi, hiện không ngừng chảy máu, ẩn sâu trong đó còn có thể nhìn thấy những thớ thịt đỏ hỏn, Hồng Ngọc cau mày, tất nhiên vô cùng đau lòng.

“Chuyện đầu tiên, xảy ra vào ngày sinh nhật lần thứ mười thì thái tử điện hạ đột nhiên sốt cao, sốt cao liên tục không khỏi sau đó lại đột nhiên trúng độc, tuy rằng cuối cùng nhặt về được một mạng, nhưng đến nay luôn suy nhược yếu ớt, chuyện thứ hai, chính là Thiên viện trong hoàng cung bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, ngày hôm sau thì Thất hoàng tử bỗng bị hủy dung, biến thành kẻ ngây ngây dại dại, ngươi lại không biết, trước kia hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là thất vương tử, chứ không phải Hạ Thiên Thần, còn chuyện thứ ba, nhắc tới cũng kỳ, kể từ sau vụ hỏa hoạn này, hoàng thượng không lâm triều suốt nửa tháng, Thất hoàng tử được sủng ái nhất đột nhiên bị phong làm Cung Vương gia, trục xuất ra khỏi hoàng cung, ở tại Cung Vương phủ bây giờ, ngươi nói thử xem, phải chăng năm đó đã xảy ra nhiều chuyện rất nghiêm trọng không?”

Tịch Nhan mím môi, trầm tư, cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình, mà lúc này người nàng chỗ nào cũng đau, chỉ cần suy nghĩ một tý cũng thấy đau đầu.

Hồng Ngọc buông khăn mặt, đưa tay mát xa huyệt thái dương cho Tịch Nhan: “nếu thấy đau đầu thì đừng suy nghĩ nữa.”

Hồng Ngọc khẽ thở dài: “Mặc dù Hoàng Thượng là người đứng đầu hoàng triều, thế nhưng cũng không thể làm chủ được tất cả mọi chuyện, trong hậu cung, chỉ cần có nữ nhân chắc chắn sẽ xảy ra xô xát, nếu Cảnh đế thật sự thương hương tiếc ngọc, cũng sẽ không có cái hậu cung ba ngàn này, đám cung nữ thái giám kia, có mệnh nào chẳng phải rơm rác, cho dù đó có là hoàng tử, nếu không nhận được sủng ái, thì sao có chuyện bán chủ bu càng cao? Chính là ở trong cung này đám thái giám cung nữ có tư cách và từng trãi đều có thể cưỡi ở trên đầu, những chủ tử cao cao tại thượng, chỉ cần muốn ai chết thì kẻ đó không thể sống, thế nhưng cuối cùng họ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, xảy ra chuyện tự nhiên có người chỉa vào.”

Nói những lời này ý muốn chỉ ra rằng trong hoàng cung, là nơi nữ nhân tranh thủ tình cảm, nam nhân tranh quyền, đấu đá lẫn nhau, người chịu xui xẻo cuối cùng chẳng phải đám nô tài này hay sao? Hạ Dạ Bạch ở ngoài cung tuy rằng bị ức hiếp khắp nơi, thế nhưng đám dân chúng này bất quá chỉ là muốn trút giận, tỏ vẻ uy phong, chứ có ai thật sự muốn ra tay hãm hại hắn?

“Lúc trước Hoàng Thượng đưa thất Vương gia xuất cung, có thể đã phân phó Lệ phi phải chăm sóc hắn thật tốt, Lệ phi nương nương là loại người nào, cho dù có chán ghét Vương gia của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ dám để hắn bị thương, chứ làm sao dám để cho hắn chết oan chết uổng?”

“Chốn Thanh lâu, quả nhiên tin tức linh thông nhất.”

Tịch Nhan ăn xong cũng thấy có sức hơn nhiều, người cũng dần ấm lên, không còn tháy khó chịu giống như mới vừa rồi: “Có thật Hoàng Thượng phân phó Lệ phi chăm sóc tốt cho Vương gia?”

Hoàng hậu chưởng quản hậu cung, tại sao Hoàng Thượng phải đem chuyện này giao cho Lệ phi? Nếu quả chuyện đúng như lời Hồng Ngọc nói, trước kia hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất là Tiểu Bạch, vậy trận hỏa hoạn đó là từ đâu mà có, là vì có người sinh lòng ghen ghét, cố ý gây ra sao? Thái tử điện hạ trúng độc là người nào gây nên? Lệ phi là lợi hại như vậy, nếu nhận được sự ủy thác của Hoàng Thượng, làm sao lại dám quang minh chính đại hãm hại Hạ Dạ Bạch?

Tịch Nhan càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng, có thể do lòng nàng lúc này quá rối, đầu óc hỗn loạn, căn bản là nghĩ không ra nguyên cớ.

“Trong Hoàng cung, hoàng thượng sủng ái là phúc hay họa, ai có thể rõ ràng, Cho dù là những người như hoàng hậu Lệ phi mà nói, đó chính là chuyện may mắn, nếu không quyền không thế, không có chút chỗ dựa vững chắc, thì được sủng ái chính là nạn, mười năm trước, Vương gia mới chẳng qua chỉ là một cậu bé mới mười tuổi chưa mấy hiểu chuyện, hắn nhận được rất nhiều thánh sủng, nếu còn trí tuệ dị thường giống như trước đây, chẳng phải là mục tiêu công kích, đám người hoàng hậu Lệ phi có ai chịu bỏ qua cho hắn, nếu như muốn sinh tồn được, nhất định phải giả ngây giả dại.”

Tịch Nhan nghe vậy tim khẽ nhói lên chẳng khác nào vừa bị dao cứa, đau đớn vô cùng, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng thương tâm, tự nhiên quên mất điểm này, nàng tạm thời không biết những người đó có thể gây ra trở ngại nào đối với một người có trí tuệ lại nhận được nhiều hoàn ân như Tiểu Bạch, cho dù giả ngây giả điên, cũng không giống hắn tý nào, hoàng hậu không phải dạng người dễ buông tay, ai biết Vương phủ có tiềm ẩn người của Lệ phi hay không, trong hoàng cung khó lòng phòng bị, ai biết có phải thái tử phước lớn mạng lớn cho nên nhặt về một cái mạng hay không? Nói không chừng sớm đã bị hại chết.

“Ngươi không thấy chuyện này đối với một nam nhân sẽ kinh khủng đến mức độ nào sao? Một giây trước vẫn còn là hoàng tử cao cao tại thượng, nhận được muôn vàn sủng ái của Hoàng Thượng, thế mà một chớp mắt sau đã bị trục xuất khỏi cung, chuyện phía sau thì càng thêm không cần nói, ngày lẫn đêm đều bị người khác lăng nhục, ẩn nhẫn như vậy, trên đời này mấy người có thể làm được? Vì sao đám người được hoàng hậu Lệ phi phái đi ngày đêm chăm sóc cũng không phát hiện sự khác thường của hắn, văn võ đại thần trong triều không có phát hiện, mà ngươi lại cảm giác được chỗ khác thường, có lẽ hắn cũng rất muốn dùng thân phận Hạ Dạ Bạch chân thật đứng ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi có cho hắn cơ hội đó không? Hắn lâm vào tình cảnh này, cũng là thuận theo ý của ngươi mà thôi, lần này làm thế nào phát hiện ra hắn lừa gạt ngươi?”

Có nhiều lần, hắn trước mặt mình muốn nói lại thôi, như hắn có chuyện gì muốn nói với mình? trong lòng nàng cũng mơ mơ hồ hồ, nhất là hôm ở trong vườn sen, nàng đã viết gì trên giấy, đến bây giờ còn nhớ rất rõ ràng, điều bất hạnh nhất trong cuộc đời chính là bị lừa dối, nếu lừa gạt ta, vậy vĩnh viễn đều đừng để cho ta phát hiện, lại càng không cần phải nói những lời biện minh giải thích, khi hồi phủ, nàng đã dùng mạng của hắn để thử, trong một chớp mắt đó nàng có thể cảm giác được thần kinh của hắn căng thẳng, hắn đang đánh cuộc, dùng tánh mạng của mình để đánh cuộc, hắn ẩn nhẫn, quả thực người bình thường không thể nào làm được như vậy.

Về phần thế nào phát hiện, là Hạ Tuấn Trì nói cho nàng biết, mà mặc dù Hạ Tuấn Trì bị hắn khai đao đầu tiên. Là bởi vì nàng sao?

Nếu như chẳng phải giả ngây giả dại, có lẽ nàng và hắn chẳng có được cơ hội gặp nhau nhé.

Gặp gỡ hắn, biết được hiện tại bị lừa, thế nhưng trong lòng lại buồn bực căm tức, nhưng nàng không chút hối hận, bất kể là Vũ Mị Nương, hay là Mạc Tịch Nhan, điều vui vẻ nhất chính là được ở cùng với hắn, có lẽ mộng tưởng quá mức tốt đẹp, sự thật lại quá mức tàn nhẫn, nàng càng không cách nào chấp nhận.

“Ngươi nói bản tính ta hoạt bát, thế nào chuyện phát sinh ở trên người mình lại trở nên bối rối như thế? Ngươi đối với hắn thật là tốt, hắn đều nhìn thấy được, để ở trong lòng, hắn cũng không phải thực sự ngu ngốc, làm sao có thể không biết như thế nào chân tình, như thế nào giả ý, cho dù thật sự là kẻ ngốc, ngươi vẫn thật tình đợi hắn như vậy, hắn cũng sẽ cảm động, chuyện ở bích liên liên trì, hoa sen nở rộ trong nháy mắt, con diều chao lượn trên bầu trời, những điều này đã phải hao phí bao nhiêu thời gian tâm tư, nếu không phải thực sự thích, hắn làm sao nguyện ý làm việc này vì ngươi? Còn có Đông Thần phủ, dùng kim châm đâm vào ngực, đương nhiên sẽ đau, nói vậy ngày hôm ấy chắc hắn cũng biết ngươi bị thương cho nên mới có thể như vậy, ngươi đau nhức hắn tất nhiên cũng là muốn cùng ngươi đau nhức, những thứ này chúng ta đều có thể nhìn thấu được, và cả những điều chúng ta chưa từng phát hiện, hay là hắn cũng vì ngươi bỏ ra rất nhiều, nếu như hắn vì ngươi làm hết thảy đều chỉ là hư tình giả ý, ngươi sẽ không như vậy khó chịu, Nhan Nhan, ngươi chẳng phải một dễ động tâm.”

Lúc này nàng đã suy nghĩ thấu đáo, cũng không phải không thông cảm, dù sao bản thân nàng kiếp trước cũng từng giãy giụa giữa cái sống và cái chết, vì sinh tồn, cũng chỉ có thể lấy đao đặt trên cổ đồng bọn của mình, không chút do dự lấy huyết của họ, chớ đừng nói chi là giả ngây giả dại, nhưng mà trong lòng nàng chính là khổ sở, thật không thoải mái, tức giận đến muốn giết người.

“Hắn chẳng phải tình địch của ngươi sao? Cớ sao lại nói giúp cho hắn?”

Thuốc bột được rắc lên trên vết thương, Tịch Nhan bị đau, cau mày, khẽ hừ nhẹ ra tiếng: “Nếu trên đời này không có Tiểu Bạch, cũng sẽ có người khác mà thôi, nhưng bên cạnh ta lại chỉ có mỗi ngươi, nói vậy chẳng phải sẽ được như ngươi muốn sao?”

Hồng Ngọc cười khẽ một tiếng, khóe miệng nhếch lên, Nụ cười băng lãnh và trào phúng, đôi mắt long lanh ẩn tình đầy mị hoặc khẽ thở dài: “Nếu nói vậy, ngươi vẫn là ngươi sao? Ngươi vẫn vui vẻ sao? Ngươi đã không còn biết khóc có tư vị gì, chẳng nhẽ ngay cả việc giúp ngươi cười cũng không thể sao? Ta là tới báo ân, những việc ta làm, đều là hi vọng ngươi có thể vui vẻ, nếu ngươi không vui, ta làm nhiều hơn nữa lại có ý gì, ngươi phải biết, ta nói những lời này, cũng không phải bởi vì Hạ Dạ Bạch, mà ta vì ngươi, vì để cho trong lòng ngươi dễ chịu đôi chút.”

Hồng Ngọc nói xong thở dài một hơi, Tịch Nhan cũng thở dài theo, ngửa đầu, thò tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nàng, đôi mắt kia cong lên chút vui vẻ: “Ngươi thật tốt với ta, ta nhìn thấy rõ, trong lòng cũng hiểu rõ .”

Hồng Ngọc ừ một tiếng, các viết thương trên lưng xứ lý ổn thỏa rồi, vết thương trên vai cũng băng bó kỹ, ngồi ở trên giường: “Nhan Nhan, đây là số mệnh.”

Hồng Ngọc nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nói gằn từng tiếng, không nói ra được nghiêm cẩn, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, đổ một viên thuốc bên trong ra, đưa tới Tịch Nhan: “Đây là hắn cố ý đưa tới, ngươi nói hắn đã biết rồi không?”

Tịch Nhan cúi đầu nhìn viên thuốc bên miệng, há miệng nuốt xuống, vừa lúc mới bắt đầu có chút đắng, thế nhưng rất nhanh lại cảm nhận được mùi hương thơm dịu, vị ngọt, đôi mày của Tịch Nhan nhíu chặt bất giác cũng giãn ra: “Có lẽ thế.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Hồng Ngọc nghiêng người, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên trán của Tịch Nhan, vết thương này sâu đến độ có thể nhìn thấy xương trán, nếu muốn khỏi chắc phải mất cả hơn nửa tháng, cũng không biết sau này có để lại thẹo hay không, đôi mắt câu hồn bỗng bén ra lửa, cử động của đôi tay lại nhẹ nhàng cẩn thận hơn.

“Ý tứ trong lời nói có lẽ chưa hiểu rõ, nhưng quyền chủ động trong chuyện này thuộc về ta, chỉ cần ta chưa chủ động nêu ra, hắn cũng sẽ không phá vỡ mạng lưới mỏng manh này, nếu không lúc nãy nhìn thấy ta phát điên bên trong cũng không đứng bên ngoài cửa mà không đi vào.”

Hồng Ngọc ừ một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn không có ngừng: “Sao ta lại nghe thấy ngươi có vẻ vui thế nhỉ?”

Tịch Nhan thở dài, “Hắn quá hiểu tính của ta, đối với ta coi như là dụng tâm, đến bây giờ ta còn không biết nên làm sao đối mặt, lòng rối như tơ vò, hơn nữa bản tính ta nóng nảy, chỉ cần nổi nóng lên là quên hết mọi chuyện, nếu như vừa rồi hắn xông vào, nói không chừng hai chúng ta thực sự chấm hết.”

Hồng Ngọc dừng tay lại, nhìn chằm chằm Tịch Nhan, bộ dáng hoàng toàn không thể tin được, “Tất cả những gì ngươi đang làm đều là vì hắn, nếu đã không biết làm sao đối mặt vậy thì không cần đối mặt là được rồi, tội gì quấn quýt khổ sở, đã như vậy, ngươi cứ buông tay của hắn ra sau này không cần lo cho hắn.”

Sắc mặt của Tịch Nhan bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt mở to, nghiêm túc nhìn Hồng Ngọc cắn chặt môi, một hồi lâu sau mới nói khẽ, “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Giọng nói ấy, mơ hồ còn mang theo run rẩy.

Hồng Ngọc cười hi hi, đỡ Tịch Nhan nằm xuống, “Nhìn ngươi kìa, trong tâm không muốn rời bỏ hắn, ta chẳng qua chỉ nói vu vơ một câu mà thôi, ngươi đã không chịu được rồi, cớ gì canh cánh trong lòng, có cần phải thế không? Ngươi thông minh, thấu hiểu như vậy, cớ sao không nghĩ ra điều này, đó không phải là tự tìm tội sao? Nhan Nhan, hơn nữa ngươi nỡ lòng buông tay, người kia nếu không chịu, ngươi cảm thấy ngươi có thể trốn thoát không? Ngươi thiếu hắn một phần tình, kiếp này các ngươi đã được định là chạy không thoát.”

Hồng Ngọc một lần nữa thay chăn sạch, cẩn thận đắp lên người Tịch Nhan, “Không nên suy nghĩ nhiều quá, ngươi mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút nhé.”

Tịch Nhan nghiêng người nằm ở trên giường, người bây giờ cũng bớt đau đớn, từ từ nhắm hai mắt lại, đôi mi dày đậm run rẩy, đôi mày nhăn lại.

Hồng Ngọc dời cái băng ghế dài ra, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vén tóc mai bay loạn của nàng ra sau đầu, hận không thể vuốt phẳng những nếp nhăn giữa đôi chân mày của nàng, một hồi lâu sau, lâu đến mức Hồng Ngọc đã cho rằng Tịch Nhan ngủ say rồi, chuẩn bị đứng dậy đi ra, Tịch Nhan đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt mở to, đôi mắt ấy vốn trong trẻo giờ tràn ngập lo lắng, chẳng khác nào một người đang vùng vẫy giữa biển khơi, hoảng loạn và tuyệt vọng.

“Cớ sao còn chưa ngủ?”

Thanh âm của Hồng Ngọc nhẹ nhàng, đôi chân mày cũng nhăn lại.

Lông mi thật dài của Tịch Nhan run rẩy, dưới ánh nến, cả căn phòng ngập ánh sáng lập lòe, yếu ớt, nàng cắn chặt môi, đột nhiên hỏi, “Hồng Ngọc, ngươi nghĩ ta nên tha thứ cho hắn sao?”

Bàn tay của Hồng Ngọc cầm chăn đơn bất giác nắm chặt, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, dưới ánh sáng mờ ảo, nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, “Ngoại trừ tha thứ hắn còn có lựa chọn nào khác sao?”

Tịch Nhan im lặng, nghiêng đầu, không nói gì.

“Nếu như thật lòng đối tốt với ngươi, dĩ nhiên là có thể tha thứ, hắn làm khổ ngươi nhiều như vậy, lần này nói cái gì cũng không thể để cho hắn thoải mái được, ngươi không phải là không biết nên đối mặt thế nào sao? Chờ ngươi có đầy đủ dũng khí rồi hãy nói, trong khoảng thời gian này cứ để hắn cuống cuồng một phen, vậy cũng đáng đời hắn!”

Tịch Nhan một lần nữa xoay người, khẽ mím môi, ánh mắt mông lung nhìn trần nhà, nụ cười như có như không, “Vậy sao?”

Hồng Ngọc gật đầu, giúp nàng ghém chăn lại, “Ngươi cũng mệt mỏi, không nên suy nghĩ nhiều quá, sớm nghỉ ngơi một chút nhé.”

Tịch Nhan gật đầu: “Ngươi không ngủ cùng ta sao?”

Hồng Ngọc thụ sủng nhược kinh, nhưng nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, khẽ lắc đầu: “Trên người ngươi có thương tích, không tiện, chờ vết thương lành lại, nhất định phải ôm ta ngủ, ngươi cũng lâu rồi không có ôm ta, ta sắp quên mất tư vị được ôm là thế nào rồi.”

Câu nói sau cùng, mang theo bao nhiêu là hồi ức và mê mang.

Khuynh vũ lâu của Đông Thần phủ, ngọn đèn Lưu Ly treo cao, đèn đuốc sáng trưng, sáng rực như ban ngày.

Bên trong phòng, rộng rãi sáng sủa, những vật phẩm trưng bày đều là những bảo bối có giá trị liên thành, ánh sáng ngọc phát ra từ dạ minh châu, mọi nơi đều toát lên xa hoa lộng lẫy.

“Thế nào?”

Hạ Thiên Thần đứng ở cửa sổ, trên người mặc bộ cẩm y màu tím mạ vàng, đứng chắp tay, ngửa đầu, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ hồn nhiên nhìn khoảng không đen như mực phía trước, màu hồng phấn xinh đẹp nhiễm lên vẻ phiền muộn, buồn bã không ánh sáng.

“Lúc Thuộc hạ chạy tới, thất vương phi đã bị người cứu đi.”

Hạ Thiên Thần đứng chắp tay Thần đột nhiên xoay người, đáy mắt mang vẻ khiếp sợ, “Có biết được người nào cứu đi không?”

Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất hai tay ôm quyền, lắc đầu: “Thuộc hạ chẳng biết, người vẫn theo dõi thất vương phi cũng bị cắt đứt liên lạc với chúng ta.”

“Ngươi đi xuống đi, tăng thêm nhân thủ, điều tra thân phận của đám người kia.”

Chuyện này rốt cuộc là người phương nào gây nên, cổ lực lượng thần bí sau lưng nàng rốt cuộc là người của ai? Thái tử sao? Không có khả năng, hắn hiện tại còn chưa biết chuyện này, quốc sư đại nhân sao?

Hạ Thiên Thần đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nến chập chờn trong đêm đen, khẽ thở dài, quả thật là vừa yêu vừa hận sao? Hắn chung quy không có cách gì tàn nhẫn quyết tâm để cho Hạ Tuấn Trì hủy diệt nàng.

Nữ tử trên thế gian này nhiều như vậy, lòng yêu mến của những người đó mặc dù đa phần là coi trọng danh vọng và địa vị của hắn và cả thân thể của hắn, nhưng cũng không thiếu thật tình đối đãi, nữ nhân kia chỉ toàn thốt ra lời dối trá, nào có ai thật tình với hắn dù chỉ một chút thôi? Nhưng thế gian này, cũng cũng chỉ có một Mạc Tịch Nhan như vậy mà thôi, có thể lấy được nữ nhân dùng tính mệnh của mình ra che chở, cho dù là tên ngốc, cũng hạnh phúc hơn so với hắn hiện giờ.

Hắc y nhân vừa quỳ dưới đất vừa đứng lên ra khỏi cửa phòng, vẫn chưa rời khỏi khuynh Vũ Lâu, thì một bóng người bỗng xuất hiện trong tầm mắt, phảng phất giống như làn gió thoảng qua, nhanh như thiểm điện, hắc y nhân kia còn chưa xác định được đó là ảo giác hay là người? thì trên cần cổ đã có thêm một bảo đao, nhìn trước mắt cũng là một người mặc đồ đen, đôi mắt mở to, tựa hồ có chút không dám tin, tốc độ thật nhanh, xuất đao cũng rất nhanh, ngay cả khi hắn còn chưa kịp nhận ra thì máu tươi đã văng khắp phòng, sau đó liền vang lên một tiếng rống to, miệng hắn phụt máu, ngã ầm xuống đất.

“Ai?”

Hạ Thiên Thần nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng quay người, nhảy ra, ngọn nến trong phòng tắt ngúm trong chớp mắt, dạ minh châu đặt ở bốn góc đông tây nam bắc chiếu sáng lòe lòe, bạch mang hiện ra, tất cả mọi thứ màu đen cũng được nhìn thấy rõ.

Một cơn gió thoáng qua bên người, Hạ Thiên Thần sửng sốt, thân thể cuống quít nghiêng ra sau, khó khăn lắm mới né tránh được, nhìn tóc đen rơi trên mặt đất, đáy mắt hiện lên khiếp sợ, Đông Thần phủ đề phòng sâm nghiêm, hắn xuất nhập lại giống như chỗ không người, hắn không tin những người trước mắt này đều là những kẻ vô dụng, cũng chỉ có một nguyên nhân, chính là người trước mắt quá mạnh mẽ.

Hạ Thiên Thần rất nhanh xoay tròn người lại, đáy mắt không có hoảng loạn, liếc mắt nhìn chung quanh, vẫn chưa phát hiện bất luận bóng dáng của kẻ nào nhưng những sợi tóc đen rơi trên đất đã nói rõ, tất cả mọi chuyện xảy ra mới vừa rồi không phải ảo giác, có người ẩn vào Đông Thần phủ, không rõ ý đồ đến là gì.

“Là người phương nào, còn không mau mau hiện thân!”

Giọng nói vang vọng hữu lực.

“Đừng bày cái vẻ hoàng tử cao cao tại thượng trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Thanh âm của kẻ giấu mặt lạnh lùng cứng rắn, mang theo sự khinh miệt không nói ra được, bạch mang trút xuống, một người mặc y phục dạ hành màu đen của đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên Thần, khuôn mặt được quấn chặt, chỉ còn chừa mỗi đôi mắt sắc bén như chim ưng. tròng mắt đỏ tươi, giống như vừa được nhuộm máu, đằng đằng sát khí, như là ma quỷ địa ngục đến đây lấy mạng.

“Hạ Thiên Thần.”

Hắc y nhân đưa tay phải ra, như ưng trảo đánh tới cần cổ của Hạ Thiên Thần, tuy rằng Hạ Thiên Thần từ nhỏ chỉ học tập thi từ ca phú, nhưng lại là người có võ nghệ tốt nhất trong các hoàng tử, cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, bản lĩnh tự bảo vệ mình tự nhiên là phải có, hắn từ nhỏ đã là người tham vọng, ngoại trừ trong cung họ cưỡi ngựa bắn cung, còn được Lệ Phi đặc biệt mời người dạy hắn võ nghệ, tuy rằng thua kém những cao thủ, thế nhưng bản lĩnh tránh né xác thực người thường không thể so sánh cùng.

Điểm này, hắc y nhân như đã biết rõ từ trước, mắt thấy Hạ Thiên Thần định trốn trnáh, hắn bay bổng lên, thân thể rất nhanh xoay tròn, đánh xuống phía dưới bụng Hạ Thiên Thần đánh tới Hạ Thiên Thần không ngờ hắn lại ra chiêu thức ấy, mắt đào hoa hiện lên khiếp sợ, thân thể rất nhanh xoay tròn, hắn nhanh, thế nhưng động tác của hắc y nhân còn nhanh hơn, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắc y nhân tung một chiêu, Hạ Thiên Thần bị đau, đập người vào trong giá sách, ngã lăn xuống đất.

“Ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới?”

Hạ Thiên Thần té xuống đất, tay ôm bụng, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắc y nhân đang tiến đến gần, tràn đầy đề phòng.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, đứng ở trước mặt hắn, một thân hắc y, một đôi mắt chim ưng, chẳng khác nào vương hầu trong đêm tối. Cả người sát khí lạnh lẽo, “Không nên đánh chủ ý vào Mạc Tịch Nhan, bằng không lần sau không chỉ bị thương đơn giản như vậy.”

Bắt thích khách.”

“Bắt thích khách.”

Hạ Thiên Thần mới vừa rồi té xuống đất đã nghe thấy bên ngoài truyền tới hàng loạt tiếng hô vang vọng ầm ĩ, trên hành lang, những tiếng bước chân dồn dập vội vã chạy ầm ầm, như là thiên quân vạn mã, một đám người cầm trường mâu trên tay, nhanh chóng vây quanh lất cửa chính, nhìn Hạ Thiên Thần trên đất.

“Bắt hắn lại cho ta.”

Hạ Thiên Thần ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch, chống tay lên mặt bàn, cố gắng đứng dậy, ngón tay chỉ thẳng vào hắc y nhân bên cạnh.

“Bảo hộ tứ Hoàng Tử.”

“Bắt thích khách.”

Tiếng gào thét bỗng vang lên, một đám người giơ trường mâu trong tay vây ở cửa, chẳng khác nào hồng thủy, vọt vào phía hắc y nhân.

Hắc y nhân đứng tại chỗ, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Thiên Thần, đúng, ánh mắt của hắn giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này lại giống như hàn băng trên đỉnh tuyết sơn ngàn năm không đổi, như muốn đóng băng Hạ Thiên Thần lại.

Khinh miệt, sự khinh thị phát ra tận đáy lòng, đám thủ vệ như sóng trào cuốn về phía hắn, thế nhưng trong mắt hắn chẳng khác nào gà vịt mà thôi, đôi mắt huyết đông kia không chút lo lắng khẩn trương, hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ mím môi nhếch lên khiêu khích, vẻ trào phúng không nói ra được,

Hạ Thiên Thần trợn mắt nhìn, nhìn chằm chằm cặp mắt huyết đồng, đáy lòng nhịn không được phát lạnh, người này rốt cuộc là ai? Vì sao phải ban đêm xông vào Đông Thần phủ, rõ ràng là sát khí đầy người, mới vừa rồi hắn rõ ràng có cơ hội đẩy mình chết dưới kiếm của hắn, thế nhưng vì sao lại không ra tay.

Hắc y nhân liên tục cười ha ha, “Hạ Thiên Thần, sẽ có một ngày, ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Hắc y nhân nói xong, nhảy lên bàn của hắn, vung ta lên, tất cả sổ sách rơi xuống đất, hắn cười cười, nhìn kim ấn được đặt trong một chiếc hộp nhỏ tinh tế, vương tay cầm lấy, kim ấn trở thành vật trong tay của hắn, “Kim ấn này vốn dĩ là của ta.”

Hắn cười cười, nhảy xuống bàn, Hạ Thiên Thần nhìn hắn đem kim ấn của mình đi ngay trước mắt, liền vội vàng đuổi theo, muốn vọt tới trước người hắn ngăn cản, nhưng động tác của hắn làm sao có thể so sánh cùng với hắc y nhân, chờ hắn vọt tới vị trí mới vừa rồi hắc y nhân đứng thì hắc y nhân đã vọt tới cửa.

Nhuyễn kiếm trên tay phải khẽ vung lên vài đường, lập tức huyết hoa văng khắp nơi, một người sống sờ sờ lập tức nằm sống soài trên mặt đất, không hề kịp tung ra bất cứ chiêu thức nào.

“Bắt hắn lại cho ta.”

Hạ Thiên Thần xông tới cửa, chỉ vào hắc y nhân nổi giận hét lên.

Hắc y nhân cất tiếng cười to, tràn đầy càn rỡ, trong màn đêm tịnh mịch, tiếng cười theo gió vang vọng thật lâu trong không gian Đông Thần phủ, hạ nhân đang ngủ say cũng giật mình tỉnh giấc, bọn họ vội vàng bò dậy khỏi giường, có vài người không kịp mang giày, đã vội chạy ra ngoài.

Đêm đen như mực, trăng lơ lửng trên trời, một người đàn ông mặc hắc y, đứng ở trên lan can hành lang khuynh Vũ Lâu, mái tóc đen bay loạn, hắc y tung bay,, đưa lưng về phía bọn họ, nhìn như mờ như ảo, lại giống như vương giả, trong đêm tối, làm cho họ không cầm lòng được muốn quỳ xuống cúng bái.

“Hạ Thiên Thần, ngươi là tên hèn nhát, ngay cả kim ấn của mình cũng không bảo vệ được.”

Sau đó lại cất tiếng cười to, hắc y nhân tung người bay lên không trung, mọi người chỉ nhìn thấy bạch mang hiện lên, một loạt người đứng ở hắn trước người đồng loạt ngã xuống đất.

Hạ Thiên Thần thầm giận dữ, tức giận muốn cầm kiếm xông lên dạy cho tên ngông cuồng kia một trận, bất quá hắn cũng không phải cái loại người xung động, cố gắng kìm xuống nỗi xúc động đang trào dâng trong lòng, đôi mắt hoa đào phủ đầy mây đen, không còn chút ánh sáng.

Chỉ thấy hắn đứng ở cửa khẽ vung tay, lập tức có một đám người trên tay cầm cung tiễn vọt tới, đầu ngón chân của hắc y nhân chỉa xuống đất, dẫm nát vai của mấy thủ vệ tuần tra, người bay như chim ưng, nhẹ nhàng nhảy, lại lên nóc nhà.

“Bắn cho ta.”

Hạ Thiên Thần vung tay lên phía trước, đứng ở phía sau, một binh sĩ cầm cung tên đứng đầu hàng nghe thấy, vội vàng vọt tới chỗ lan can, quay sang hắc y nhân bắn ra hàng loạt mũi tên, tên bay đi như mưa, sau đó liền vang lên hàng loạt tiếng lách cách leng keng, mũi tên đều bị đánh gãy làm đôi rơi đầy trên đất, một đám người dưới đất đưa mắt nhìn hắc y nhân đứng trên tường ngói, thân hình mạnh mẽ, bước đi như bay, kiếm trên tay vung vẫy như múa, quả nhiên không một mũi tên nào bắt trúng hắn.

“Để ta.”

Hạ Thiên Thần đoạt lấy cung trên tay của một người trong đó, lập tức có một người khác đem tên đặt vào trong tay của hắn, một con mắt hơi nheo lại, nhắm vào đầu của hắc y nhân, trong đầu thầm tính toán tốc độ của hắc y nhân và tốc độ của mũi tên, liên tục di chuyển qua lại.

Khi tên rời cung, bay thẳng về phía hắc y nhân, hai mắt hắc y nhân trên nóc nhà nhìn thẳng vào mũi tên đang bay vút đến, tay phải cầm bảo kiếm vẽ thành một vòng cung trên không trung, mũi tên của Hạ Thiên Thần bắn ra chia làm hai nửa, phân nửa rơi trên mặt đất, một nửa kia thì bay thẳng đến ngực của hắc y nhân.

Hắc y nhân đứng ở trên nóc nhà, động tác trên tay cũng không vì vết thưng nhỏ này mà lúng túng chậm chạp, tay trái ra, không chút do dự nhổ mũi tên trên ngực ra, “”Hạ Thiên Thần, nhớ lời ta vừa nói, nếu ngươi còn trêu chọc tới nàng, mũi tên vừa rồi bị ta chặt đứt cũng chính là kết quả của ngươi và lệ phi.”

Thanh âm của vang vong, nội lực thâm hậu, kéo dài đến tận cùng, hắc y nhân lắc người một cái, biến mất trong tại đêm tối.

Kim ấn của Tứ Hoàng Tử bị trộm đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành chỉ trong một đêm.

Hồng Ngọc ngồi ở phía trước giường, đưa tay chống cằm, cả ngày không xuống, nàng cũng không có ngủ, giữa hai lông mày hơi mang theo ủ rũ, trong phòng không lạnh cũng không nóng, đúng là canh giờ tốt nhất để ngủ, nhưng nàng lại không hề thấy buồn ngủ.

Qua hơn nữa ngày, cho tận đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, lúc này nàng mới từ từ đứng dậy, đưa tay vuốt trán của Tịch Nhan, lông mi Tịch Nhan run rẩy, tiếp tục đã ngủ.

Hồng Ngọc cười cười, đáy mắt tràn đầy thương tiếc và cưng chìu, cẩn thận giúp Tịch Nhan đắp kín mền, ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt ẩn hiện nỗi buồn bã, thở dài, bất quá quẻ khảm đã như vậy rồi, đem mạng của mình ra đùa đến mức tan nát, nếu thật sự đụng phải kiếp nạn trong số mạng của ngươi thì phải làm sao bây giờ?

Hồng Ngọc chăm chú nhìn nàng, nhắm mắt lại, ngón tay xẹt qua gò má của nàng, giống như muốn ghi tạc vào đầu từng đường nét khuôn mặt của nàng.

Một hồi lâu sau, lúc này mới đứng thẳng người lên, đi tới cửa, nhìn Võ Vũ đứng ở bên ngoài hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”

Võ Vũ nghiêng đầu dò xét, liếc mắt nhìn vào phòng trong, “Đi về rồi, lòng lại lo lắng cho công tử nên ngủ không được, công tử nàng không sao chứ, có cần cho gọi đại phu đến khám hay không?”

Hồng Ngọc xắn tay áo, đưa tay xoa xoa mắt, “Ngươi chẳng phải đã nhìn thấy rồi đó sao? lúc nãy ngươi cũng nghe thấy rồi đó, làm sao có thể không có việc gì? quậy một hồi, mệt nên ngủ rồi, trên mặt cũng bị thương, không thể hồi phục một sớm một chiều được.”

Võ Vũ ồ một tiếng, ngơ ngác đứng ở cửa, ánh trăng đã trôi về phía tây, ánh bình minh sắp ló.

“Là ai làm công tử bị thương thành thế này?”

Hồng Ngọc nghe thấy thanh âm của Võ Vũ cắn răng nghiến lợi, xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Nghe nói công tử có quen biết Lý lão của Bách Thảo Đường, người khác ta không yên lòng, ngươi tự mình đi một chuyến, để Lý lão một mình đi tới vương phủ, sau đó đưa hắn qua đây xem xét thương thế của công tử nhà chúng ta.”

Võ Vũ khom lưng, hai tay ôm quyền, lập tức rời đi, nhưng đi được mấy bước, lại bị Hồng Ngọc gọi lại.

“Sau khi làm xong việc này thì lập tức quay trở về, khi trời sáng cùng ta đến thận vương phủ một chuyến.”

Hồng Ngọc hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ chán nản mới vừa rồi biến mất, thay và đó là tàn nhẫn độc ác.

Hạ Thiên Thần bây giờ nàng chưa động đến hắn được, về phần Hạ Tuấn Trì làm Nhan Nhan bị thương, nàng nhất định phải để cho tên bất nam bất nữ máu phải trả bằng máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play