Tịch Nhan hét to một tiếng, âm thanh vang vọng khắp hình phòng, Hạ Tuấn Trì giật nảy mình hoảng sợ, lùi về sau mấy bước, sau đó chao đảo ngã huỵch xuống đất, hai chân run rẩy lẩy bẩy, dựa người vào trên cửa, đôi mắt đào trợn trừng trắng dã, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan đang bị trói chặt trên cột.

Biết rõ nàng ta là một nữ nhân tài giỏi, chỉ một cánh tay cũng có thể phế bỏ đôi tay của người khác, hiện tại là chuyện gì xảy ra, điên rồi sao? nàng ta phát điên thật rồi sao?

Những người còn lại cũng trợn to mắt ngây ngốc nhìn, tất cả đều không tin những gì đang xảy ra trước mắt, cứ thế ngây người ra nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan, một nử tử có thân hình nhỏ bé gầy gò, vậy mà nàng ta lấy đâu ra sức lực to lớn như thế.

“A!”

Tịch Nhan rống lớn một tiếng, trong nháy mắt tóc tai rối tung rũ xuống, rơi loạn trên vai, hòa cùng máu tươi tạo thành hai sắc thái đối lập tươi đẹp bệt trên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt kia, hoàn toàn không còn sót lại chút lý trí nào, thương tâm sao? Tuyệt vọng sao? mà có lẽ hoàn tòan không nên nói như vậy, đôi mắt sâu tựa đầm hồ ấy đã không còn chút tình cảm, không chút gợn sóng, giống như một con rối vô hồn không còn cảm giác, trống rỗng không chút thần thái vô lực ngã xuống ghế, khắp người vẫn tản ra khí băng hàn kinh người, giống như là muốn đem tất cả mọi thứ trên thế gian này, đóng băng tất cả mọi thứ mà nàng ta cảm thấy ấm áp.

Hạ Tuấn Trì té xuống đất, cơ thể không ngừng ngửa ra sau, cả người đang run rẩy, đợi một lát sau, Tịch Nhan vẫn im lặng không nhúc nhích như trước, cả người ngã vào trên ghế, không có nửa điểm tức giận, lúc này hắn mới di chuyển cơ thể đang run rẩy, nhích lại gần người bên cạnh nói: “Lại xem nàng ta thế nào.”

Nữ nhân tuy rằng dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng quả thật quá lưu manh xảo trá, trước nay hắn thua hiệt trong tay nàng đã nhiều, ai biết nàng lại đang giở trò quỷ gì, nếu như hành sự xung động, nhất định lại chịu thiệt trước nàng ta.

Người nọ do dự chốc lát, lại nhìn thấy đôi mắt đào âm ngoan của Hạ Tuấn Trì liếc xéo, sau đó chuyển tầm mắt nhìn sang Tịch Nhan đang ngã ngồi trên ghế, nuốt nước miếng một cái sau đó thận trọng vươn tay ra.

“Này.”

Tráng hán kia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gật vai Tịch Nhan một cái, giống như gặp phải yêu ma quỷ quái, cứ liên tục lui về phía sau mấy bước, tận đến lúc chạm phải cửa không thể lui được nữa mới thôi, hắn vẫn hoảng sợ nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nhưng Tịch Nhan vẫn như thất thần không có tri giác, cứ im lặng dựa vào ghế, một chút phản ứng cũng không có.

“Gặp quỷ sao? Nàng ta ăn thịt ngươi hả? Mau bước lại xem thử đi.”

Hạ Tuấn Trì thấy Tịch Nhan vẫn không có chút phản ứng nào, lá gan cũng lớn ra, hai tay vịn khung cửa sắt phía sau, cơ thể nghiêng ngả chao đảo từ từ đứng lên, quay sang tên tráng hán vừa rón rén đẩy vai Tịnh Nhan rống lên, một tay chỉ vào Tịch Nhan quát to.

Người nọ bị Hạ Tuấn Trì đạp mạnh cho một cước, cả người ngã ầm vào tường, xoay người, nhìn tựa Tịch Nhan đang ngồi lẳng lặng trên ghế trầm lặng, lá gan cũng khuyết trướng lên, nói cho cùng thì nàng ta vẫn là nữ nhân hơn nữa hai tay hai chân đều bị trói, có năng lực thì cũng làm được gì?

Hắn ta tự nhẩm với bản thân mình như thế sau đó lại bước đến trước mặt Tịch Nhan, lần này hắn ta không lấy ngón tay đẩy nhẹ vai Tịnh Nhan như lúc nãy nữa, mà lấy tay vỗ vỗ bả vai Tịch Nhan, sau đó nhah như chớp lại lui về phía sau hai bước, đôi mắt trợn trừng, nàng ta vẫn trầm lặng tựa vào trên ghế như trước, không khóc cũng không nháo loạn, đưa mắt nhìn trần nhà ố vàng, trống rỗng vô thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vân không có chút phản ứng nào, người nọ lầm bầm lầu bầu ở trong lòng, đứng thẳng người đi sang, liên tục vỗ vài cái lên người của Tịch Nhan, xúc cảm mềm mại truyền từ lòng bàn tay, làm hắn càng đánh lại thấy thích, càng dùng sức, vết thương trên vai trái của Tịch Nhan còn chưa khỏi hẳn, bị hắn vỗ liên tục mấy cái, miệng vết thương nhất thời vỡ ra, ngực trái nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ một khoảng, thế nhưng nàng vẫn không nhăn mày hít hà dù chỉ một chút, giống như đã không còn cảm giác với đau đớn.

“Ha ha.”

Hạ Tuấn Trì nhìn thấy Tịch Nhan chẳng khác nào một con rối đổ ngã ngồi trên ghế lâu như vậy vẫn không có tri giác, lá gan giờ cũng lớn hơn nhiều, đi đến trước mặt Tịch Nhan, nhìn máu tươi chảy ào ào, nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết của nàng, hắn cũng thấy vui vẻ trong lòng, nếu như hắn không thấy vui thì, nàng cũng đừng mong được sống những ngày tháng an lành.

“Thất Vương phi oai phong lẫm liệt sao giờ lại thành ra thế này?”

Hạ Tuấn Trì tiến đến trước mặt Tịch Nhan, nở nụ cười haha đầy nham nhiểm khinh bỉ, vỗ vỗ lên khuôn mặt của nàng: “Thế nào? Biết được người trong lòng tự tay trói mình mang đến đây cho ta vui đùa nên đau khổ muốn đi tìm cái chết sao??”

Hạ Tuấn Trì liên tục cười nghiêng ngã, chợt nhớ ra điều gì, hắn lại nói tiếp: “Ta đã nói rồi mà? Sao ngươi lại thích thằng ngốc kia được chứ? Hóa ra ngươi vẫn chưa chết tâm với Hạ Thiên Thần, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, là vì muốn trả thù hắn lúc trước vứt bỏ ngươi, dung mạo xinh xắn thì có ích lợi gì, loại người dữ tợn chẳng khác nào mẫu dọa xa như ngươi thì trừ bỏ thằng ngốc kia, còn có ai dám muốn lấy chứ? Hạ Thiên Thần ngược lại đúng là kẻ mắc bệnh thần kinh, luôn miệng nói ngươi là nữ nhân của hắn, vì ngươi mà không tiếc làm ra chuyện đắc tội với ta, mà hắn không nghĩ đến chuyện nếu như ngươi biết được chân tướng lại thành ra bộ dáng này, ha ha, chó cắn chó, trong miệng chỉ có lông, cứ cắn đi, tiếp tục cắn đi…”

Hạ Tuấn Trì chỉ vào Tịch Nhan, mặt mày vui vẻ hớn hở cười ha ha: “Xem ra, nếu ta không đùa ngươi chết thì cũng bị tên đần kia hành cho sống không bằng chết.”

Hạ Tuấn Trì chỉ tay vào Tịch Nhan, ngửa đầu ra sau cất tiếng cười to, tiếng vang âm trầm, giống như là muốn lôi người từ trong luyện ngục ra.

“Thằng ngốc kia chắc không hiểu được thế nào là thú vui nam nữ, nói không chừng ngươi gả cho hắn đến tận bây giờ vẫn còn là khuê nữ, bày đặc giả danh cái gì là trinh tiết liệt nữ thanh cao, ta nhổ vào.”

Hạ Tuấn Trì nhổ một cái, đôi mắt hoa đào đắm đuối nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Tịch Nhan, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng ra.

“Mĩ nhân.”

Hạ Tuấn Trì khẽ gọi, cố dùng sức xé xiêm y của Tịch Nhan, xương quai xanh tuyết trắng thoáng chốc lõa lồ mở ra trước mắt, kèm theo tiếng xé rách còn có tiếng hít sâu và nuốt nước miếng phát ra từ mấy người đang đứng ở phía sau.

“Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi thế này, quả nhiên là hơn hẳn những nữ nhân khác.”

Hạ Tuấn Trì xoay người, nhìn đám sắc lang đang trợn to đôi mắt sắp rớt cả ra ngoài đứng ở phía sau nói: “Đợi bản hoàng tử chơi xong , nữ nhân này chính là của các ngươi , dám lột đồ bắt bổn hoàng tử trần như nhộng treo ở bờ tường đông thành môn, đây chính là việc ngươi đạ làm đối với bổn hoàng tử, ta đây cũng để cho bách tính hoàng thành chiêm ngưỡng một chút thân thể mỹ nữ đệ nhất thiên hạ , trên người đầy rẫy vết hôn của nam nhân , ta xem sau này ngươi còn mặt mũi nào nhìn dân chúng trong hoàn thành này, ha ha , chuột chạy qua đường mọi người đều xông ra đánh, thằng ngốc kia cũng sẽ chán chường mà vứt bỏ ngươi thôi.”

Đám người sau lưng nghe vậy, nhìn da thịt tuyết trắng trơn mềm của Tịch Nhan, cũng sắp rơi nước miếng thèm thuồng, lại nhìn dáng vẻ dữ tợn đáng sợ của Hạ Tuấn Trì, dường như toàn thân đang độ lên một tầng thánh quang màu vàng.

Đang trong lúc mọi ngừoi cười tươi hớn hở thì Tịch Nhan nãy giờ vẫn không có chút động tĩnh nào bỗng nhiên quay đầu, cúi đầu xuống, há miệng, hung hăng cắn lên ngón trỏ của Hạ Tuấn Trì.

“A!”

Đột nhiên bị tập kích, Tịch Nhan gần như dùng hết toàn lực, Hạ Tuấn Trì bị đau, xoay người, một đôi mắt hạch đào nhìn chằm chằm Tịch Nhan, đau đến mức hét toáng lên.

Miệng Tịch Nhan không chút lưu tình, khóe mắt nhếch lên khiêu khích nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Trì đang nhe răng trợn mắt, cặp mắt kia vẫn trống rỗng vô hồn như cũ, như là không có bất cứ kẻ nào đáng để lọt vào trong ánh mắt của nàng, chẳng khác nào một con rối vô hồn, khiến lòng không khỏi dấy lên niềm thương tiếc, thế nhưng cũng không kìm được nỗi hoảng sợ.

Đầu óc Tịch Nhan trống rỗng, nàng hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng cảm giác phát ra từ xương quai xanh khiến nàng không thích, đúng, rất không thích, thậm chí cảm thấy muốn ói, thật sự rất buồn nôn.

Nàng cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng, thực sự rất là đau lòng, muốn trút hết ra, đúng, chẳng qua là muốn trút hết ra, thế nhưng nàng không biết nên làm thế nào mới tốt, giống như là người đang đứng trước nguy cơ chết đuối, mới vừa rồi giãy giụa trước cái chết mà thôi, mà toàn thân nàng bây giờ đã không có khí lực dư thừa.

“A!”

“A!”

Hạ Tuấn Trì nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau hét lên, trợn mắt nhìn ngón trỏ của mình bị Tịch Nhan cắn sắp đứt lìa, trên đó máu tươi đang phún ra, hắn dùng sức lắc mạnh, nhưng Tịch Nhan dường như muốn giằng co thi dua với hắn, hắn càng cố sức giãy ra thì nàng càng cắn mạnh hơn nữa, hắn đau đến mức hận không thể chặt đức ngón tay này ra.

Miệng Tịch Nhan cắn chặt ngón tay trỏ của Hạ Tuấn Trì, đầu lắc lắc mấy cái, nhìn gương mặt của hắn trắng nõn như bột mì giờ co rúm lại thành một cục, trong lòng nàng mặc dù mặc dù cảm thấy khó chịu, thế nhưng cơn tức vẫn tiêu tán vơi đi ít nhiều, nàng cười cười, hắn đáng bị đau đến chết.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lôi nữ nhân điên này ra.”

Quản gia đứng bên cạnh thấy ngón tay của Hạ Tuấn Trì bị Tịch Nhan cắn hiện không ngừng chảy máu tươi, sau một hồi sửng sốt, cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, chuyện này nên xử lý thế nào cho được đây? Theo tính cách nóng nảy của Ngũ hoàng tử hiện nay, nếu cắn chết hắn đi ngược lại cũng sạch sẽ, mọi chuyện càng êm đẹp, bọn họ cùng lắm cũng thì cùng chết mà thôi, nhưng nếu hắn ta không chết, mà trên người có chỗ nào bị thương, thì ngược lại bọn họ sẽ sống không bằng chết, vội vàng quát mắng vài người bên cạnh tiến lên ứng cứu.

Mấy tráng hán tuy rằng đều là những kẻ ngốc nghếch, bất quá việc này cũng hiểu, liếc mắt nhìn dáng vẻ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng của quản gia, vội vàng chạy qua, đứng chen vào giữa Tịch Nhan cùng Hạ Tuấn Trì, thế nhưng bọn chúng lại không biết nên làm thế nào cho phải.

“Mau kéo miệng nàng ta ra.”

Da dẻ của Hạ Tuấn Trì vốn mềm mại nhẵn nhụi, kể từ khi bị cắt mất của quý, da thịt càng trắng mềm tựa tuyết, hắn ta vốn rất sợ đau, hiện tại mặt càng trắng bệch đến mức không còn chút máu, nhe răng trợn mắt, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, khó có thể thốt ra được một câu đầy đủ, hắn nào nghĩ đến chuyện Tịch Nhan lại đột nhiên há miệng cắn tay của hắn, ngoại trừ liên tục hét lên, cũng không thể thốt ra được bất cứ từ nào khác.

Quản gia tiến lên, chỉ vào ngón tay Hạ Tuấn Trì bị Tịch Nhan cắn chặt không tha, hận không thể lập tức tách miệng miệng của nàng ra thành hai nửa, phải ngăn chặn việc này mới được yên ổn.

Mấy tráng hán nhìn Hạ Tuấn Trì, nhưng Hạ Tuấn Trì lúc này nào còn sức lên tiếng nói chuyện, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra làm ướt đẫm đôi mắt hạnh đào, chỉ biết gật đầu, mấy người kia thấy vậy lập tức dùng sức tát vào miệng của Tịch Nhan đẩy ra, nhưng nàng không giống với những tiểu thư khuê các khác, khí lực của Tịch Nhan vốn rất lớn, hiện tại lại không còn lý trí, làm gì có chuyện để bọn hắn muốn đẩy là có thể đẩy được nàng ra, nàng cắn chặt ngón tay của Hạ Tuấn Trì, cảm thấy làm vật rất là vui sướng, cùng với niềm vui sướng này, trong lòng lại có một cỗ khó chịu đè nén, nàng thầm nghĩ, nhất định phải đem cắn đứt ngón tay của Hạ Tuấn Trì mới giải tỏa được nỗi uất hận đó.

Một người ấn vào ót Tịch Nhan, người khác lại dùng sức chế trụ cằm của nàng, thời khắc này Tịch Nhan chẳng khác nào một con sư tử đang nổi giận, có điều, con sư tử điên đó đang bị người khác chế trụ, tay của một người khác mới vừa đưa đến bên cạnh miệng nàng, Tịch Nhan đột nhiên lắc mạnh đầu sang, ngón tay của Hạ Tuấn Trì đang bị Tịch Nhan cắn chặt, ngay lúc đó vang lên tiếng răng rắc, khuôn mặt Hạ Tuấn Trì lập tức tái nhợt cắt không còn hột máu, hắn không màn đến chuyện gì, đau đớn ngã lăn ra đất, lăn lộn điên cuồng.

“Ngón tay của ta, ta không cần ngón tay này.”

“Ta không cần nữa.”

Hắn mới hét lên vài câu, thì thấy trên đất xuất hiện một vũng máu, cả căn phòng nhất thời im lặng không một tiếng động.

Quản gia kia thấy Hạ Tuấn Trì như vậy, sắc mặt tái nhợt, thoáng giật mình rồi vội vàng chạy tới trước đến Hạ Tuấn Trì, đưa tay đặt ở trên mũi của hắn, nhận thấy vẫn còn hơi thở, bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ tươi của Mạc Tịch Nhan, lúc này chiếc áo tơ trắng trên người cũng bị nhuộm đỏ, mái tóc đen rối tung xõa trên vai, cặp mắt kia trợn trừng, vậy mà tròng mắt của nàng giống như là từ bên trong thoát ra ngoài, khiến cho hắn thấy kinh hãi, người run rẫy, chật vật không chịu được, nhìn nàng chẳng khác nào một nữ quỷ, nào còn nửa điểm thần thái của mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.

Mấy tráng hán thấy vừa rồi không thể cạy miệng nàng ra, liền xông lên quyền đấm cước đá liên tục đánh lên người của nàng, nhưng nàng như không hề cảm giác được đau đớn mặt mày không chút biểu cảm, chẳng khác nào một người thực vật vô cảm, cho dù có giết chết nàng, nàng cũng sẽ không nhả ngón tay của Ngũ hoàng tử ra, bọn hắn bất quá chỉ là hạ nhân, nào dám gây ra hành vi đại nghịch bất đạo giết chóc thành viên hoàng thất chứ.

Thế nhưng nếu còn tiếp tục như vậy nữa, Ngũ hoàng tử không chết mà trên người có chỗ nào phát sinh đau đớn hoặc là Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện gì không may thì Lan Phi nương nương trách tội xuống, bọn hắn cũng khó mà bảo toàn được cái mạng nhỏ này.

Đã Ngũ hoàng tử đau tay đến nói không nên lời, hơn nữa vừa rồi còn hét không cần ngón tay đó nữa, nhìn tình thế cấp bách trước mặt, quản gia hèn mọn mặt mày trắng bệch, cả người ngồi chồm hổm sau lưng Hạ Tuấn Trì, ôm nách hắn xách lên, cố sức kéo hắn lui về phía sau, một người khác thấy vậy lập tức hiểu ra, cũng không tiếp tục đánh đấm lên người Tịch Nhan đang phát điên nữa, trong đó hai người dùng sức giữ chặt cái ghế trói Tịch Nhan, hai người khác đi tới, ôm hông của Hạ Tuấn Trì, cố sức lôi sang một bên.

” Bộp.”

“Bộp.”

Mấy người vì cố sức kéo lê Hạ Tuấn Trì, một người té, liền sau đó lại thêm một người rồi liên tiếp mấy người cùng té lăn ra đất, tên tráng hán đứng ở ngoài cùng té đập đầu vào cửa sắt, máu chảy ròng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Phụt"

Tịch Nhan mắt lạnh nhìn mấy người họ lăn trên đất, cũng nhổ ra một ngón tay vừa rồi bị nàng cắn đứt xuống đất, còn cố ói ra thêm một bãi nước bọn, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười nhàn nhàn, môi nhuộm máu đỏ tươi, mặt màu cũng một màu máu tươi, chẳng khác nào đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên cầu nại hà toát ra vẻ yêu mị không nói ra được, bộ dáng này, rõ ràng là nhục nhã, khuôn mặt nhuộm đầy máu, rõ ràng lạnh lẽo kinh người, thế nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp làm rung động lòng người, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể bỏ qua.

Hạ Tuấn Trì đau lăn lộn trên đất, rên rỉ nửa ngày: “Nhanh đi mời thái y, mời thái y.”

Quản gia nhìn Hạ Tuấn Trì ngón trỏ tay phải thiếu mất nửa đốt, ánh mắt không dám tin nhìn Tịch Nhan, vội vàng chống lưng nâng cơ thể sắp bị Hạ Tuấn Trì đè náy, vội vội vàng vàng ứng lời rồi nhanh chóng rời đi.

Hạ Tuấn Trì kế tục lăn trên đất, không ngừng rên rỉ, sau đó bất ngờ ngồi dậy, đôi mắt hạch đào trắng dã, hung tợn nhìn chằm chằm Tịch Nhan, nâng ngón trỏ thiếu nửa đốt ngón chỉ vào Tịch Nhan, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng miệng liên tục hét lên: “Giết chết nàng ta, giết chết nữ nhân này cho ta.”

Hạ Tuấn Trì nghiến răng nghiến lợi, hiện tại hắn thống hận hận không thể ăn tươi nuốt sống Tịch Nhan ngay tức khắc.

Giết chết người nữ nhân này, đến lúc đó thằng ngốc kia chẳng phải mặc cho bản thân mình tùy ý đùa bỡn? Hắn nhất định sẽ bắt hắn ta sống không bằng chết, để cho hắn ta cũng gặm nhấm mùi vị nam không ra nam nữ không ra nữ này, gặm nhấm tư vị có dục vọng mà không thể phát tiết, về phần Hạ Thiên Thần, hắn cũng quyết không bỏ qua.

Hai tráng hán đứng bên cạnh Tịch Nhan nghe thế, liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Trì, đưa tay định ném Tịch Nhan đang bị trói trên ghế xuống đất.

phía sau Tịch Nhan giống như có mắt, hai người họ mới vừa đưa tay ra , nàng đột nhiên ngửa đầu, cười to lên, khiến cho căn mật thất chấn động mạnh giống như vừa xảy ra động đất, hơn nữa dáng dấp chật vật bất kham lúc này của nàng cộng với tiếng cười quá mức càn rỡ phách lối, vừa đem lại cảm giác thê lương đau buốt, giống như con sói cô đơn vừa đánh mất đi người bạn đời thân thiết của mình, nửa đêm đứng ở trên đỉnh núi cao, nghiêng đầu về không trung trống rỗng rống lớn, toát ra vẻ cô tịch không nói ra được, làm đáy lòng bất giác dấy lên nỗi đau thương.

hai người sau lưng nhìn dáng dấp Tịch Nhan điên cuồng như vậy, lại càng hoảng sợ, nhất thời không dám bước lên, nữ tử tàn khốc ngoan tuyệt như vậy, hành vi cử chỉ hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự liệu của bọn họ, rõ ràng bản thân đang trong khốn cảnh, vậy mà vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn cao cao tại thượng chẳng khác nào vương giả, khiến tự trong thâm tâm dấy lên cảm giác sùng bái, muốn cúi đầu cúng bái.

Không có ai không sợ chết cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, do đó cũng không có ai dám liều lĩnh xông lên phía trước.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu không ra tay thì ta giết chết hết tụi bay.”

So với đôi mắt vô hồn tan nát của Tịch Nhan, thì đôi mắt hạnh đào của Hạ Tuấn Trì chính hiện giờ đang điên cuồng, thoát khỏi nguy hiểm vẫn sợ nguy hiểm, hận không thể phá hủy toàn bộ người trên thế giới này.

Mấy người này đã biết bản lĩnh của Tịch Nhan, nhưng bọn hắn cũng biết rõ thủ đoạn biến thái của Hạ Tuấn Trì, vài người hơi do dự đưa mắt liếc nhìn nhau, toàn bộ cùng xông về phía Tịch Nhan tung quyền.

Hai tay hai chân đều bị trói chặt, nếu nàng được giải phóng đôi tay này đánh một trận thì bọn họ làm gì còn cơ hội sống sót, nếu đã bị người ta bắt trói đến nơi này, vài người hợp sức với nhau, bọn họ cũng không tin không hạ gục được nàng.

Nhìn thấy bọn họ vọt tới, Tịch Nhan đột nhiên cười to lên, nụ cười rất lạnh, rất nhẹ nhàng, tựa như là gió rét mùa đông, không bị bất cứ điều gì trói buộc, ngươi vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo rét buốt của nó, bất giác cũng phải rùn mình.

Đôi tay bị trói chặt ở trên ghế, bất quá may tuy hai chân cũng bị trói lại nhau, thế nhưng lại không cột vào chân ghế, nếu chuyện này xảy ra với những cô gái khác, tất nhiên muốn bước đi cũng thấy khó khăn, nhưng những cô gái khác lại không bao gồm nàng, trước đây để bảo trì thể lực sung túc, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã thức dậy rèn luyện thân thể, cột một bao cát nặng nề vào đùi, sau đó bắt đầu chạy trên 10km, mặc dù có chút nặng nề khó khăn, thế nhưng đó chỉ là một chút bất tiện trên chân mà thôi.

Bọn họ nhìn thấy Tịch Nhan đứng lên, lại càng hoảng sợ, Hạ Tuấn Trì cũng luống cuống, tay trái vịn lên thanh chắn trên khung cửa sắt, hét lên: “Đạp nàng ta ngã xuống, đập chết nàng ta đi, đập chết nàng ta ngay.”

Hắn tuy rằng cả ngày giam mình trong thận vương phủ, cho dù rất căm hận Hạ Thiên Thần, thế nhưng chuyện xảy ra ở Đông Thần phủ cũng không phải hoàn toàn không biết gì, Hạ Thiên Thần mất hết mặt mũi, mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, hắn cũng thấy thư thái trong lòng, vì sao chỉ đơn giản quỳ xuống kính trà, Mạc Tịch Nhan này nên nhẫn tâm thêm một chút nữa, thẳng tay bắt Hạ Thiên Thần biến thành hoạn quan giống như hắn mới hay.

Thủ đoạn của nữ nhân này quá độc ác, làm việc quyết tuyệt, không lưu lại chút nhân tình, rõ ràng trong lòng yêu Hạ Thiên Thần sâu đậm, thế nhưng vẫn ra tay tuyệt tình đến mức đó, khiến hắn mất hết thể diện trước tất cả bá quan văn võ trong triều đình, ngay cả đối với người mình yêu thương nhất còn nhẫn tâm ra ta như vậy, huống chi là hắn?

“Nếu như nàng ta chạy thoát, ta sẽ giết các ngươi, giết các ngươi.”

Nữ nhân này chẳng khác nào con gián đánh hoài không chết, cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên, dám đem tứ ca ra làm trò trước mặt hoàng đế, nếu để nàng ta chạy thoát ra ngoài, hắn nhất định cũng bị nàng dằn vặt sống không bằng chết.

Bên ngoài màn đêm cũng dần dần buông xuống, toàn bộ hình phòng càng trở nên u ám tối tăm, Tịch Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm vô hồn giống như con sói cô đơn trong đêm tối, màu đỏ rực rỡ đẹp mắt như ánh lửa bùng lên thiêu đốt.

“A!”

Tịch Nhan hét to một tiếng, trông nàng hiện giờ giống như đang phát điên, vọt tới phía sau hai kẻ đang đứng trước mặt, thân hình xoay tròn, chẳng khác nào cánh bướm vờn quanh, màu sắc thanh nhã, với đôi cánh bị nhuộm máu đỏ, dùng cái ghế phía sau lưng đánh mạnh vào người của hai tên tráng hán đó, hai kẻ đó văng mạnh vào góc tường.

Tuy rằng đôi chân đôi tay đều bị trói chặt, phía sau lại có cái ghế cồng kềnh, thế nhưng trông như tất cả những điều này đều không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho nàng, đầu ngón chân chỉa xuống đất, hai chân di chuyển rất nhanh, cứ thế phóng thẳng về phía cửa.

Bầu kông khí chung quanh tràn đầy mùi ẩm mốc, giống như là muốn đem tất cả nghị lực kiên cường và cả sức mạnh ý chí ở trong tâm khảm bứt ra hòa vào trong không khí, khóe mắt tại sao lại chua chát như vậy? Vì sao tim lại đau đớn, đau như muốn chết lặng tại nơi nà, hơn nữa ngay cả bản thân nàng cũng không biết đây là cảm giác gì?

Xung quanh được bao phủ bởi bóng đêm đen kịt, rõ ràng không có tới mấy người, nhưng lại giống như họ đã hút hết dưỡng khí trong nàng rồi, nàng cảm thấy hình như có người đang bịt kín mũi của mình, thoáng cái đã hít thở không thông, nhất là nơi ngực, buồn bực, áp lực nặng nề không thể nói ra được.

Nàng chán ghét loại cảm giác này, hết thảy mọi thứ đều không thể nắm bắt trong tay, càng vô pháp nắm trong tay, càng rối loạn, hình như cái gì cũng rối loạn, nàng phải rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái nơi khiến nàng không thể thở được, tận đến khi nàng thoát được ra ngoài, chỉ nhìn thấy một không gian tốt tăm, trong lòng của nàng cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Đầu óc trống rỗng, mọi suy nghĩ lóe lên trong đầu lúc này đều xoay quanh khuôn mặt mang mặt nạ ngân bạch, Tịch Nhan ủ rủ lắc lắc đầu, Tự nói với mình đừng nên suy nghĩ nữa, đừng nên nghĩ đến nữa, áp lực, phiền não, bất an, tất cả mọi đau đớn ấy lúc này đều dồn hết vào trái tim của nàng, Nàng há to miệng, muốn hét to lêng, thế nhưng dù miệng đã há to hết cỡ thì nàng vẫn hét lên được, thực sự hét lên được, nàng tự nhủ với chính mình rằng phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo lại, nhưng đầu óc của nàng lúc này giống như sắp bị nổ tung ra, điều nàng có thể làm, chính là cố gắng rủ bỏ bóng hình đã làm cho bản thân mình tâm thần bấn loạn vứt ra khỏi đầu, thế nhưng vì sao, rõ ràng nàng đã rất cố gắng, nhưng thân ảnh của cái kẻ mang mặt nạ ngân bạch ấy vẫn như là quỷ mị, quanh quẩn ở trong đầu của nàng, không làm sao đều khu trừ ra được.

Miệng há to dần dần khép lại, hình phòng vắng vẻ không ngừng truyền ra những tiếng khóc nỉ non, đè nén khiến lòng thêm phiền toái.

Đi ra ngoài, rời khỏi cái chỗ này, Tịch Nhan bức bách bản thân phải rời khỏi nơi này ngay tức khắc, lúc bọn họ tiến vào thì mặt trời vừa ngã về phía tây mà sắc trời bên ngoài hiện giờ đã bị màn đêm bao phủ, bên trong hình phòng vân chưa tới kịp đốt đuốc lên đèn, xung quanh tối đen như mực, Tịch Nhan cảm giác mình chẳng khác nào một con ruồi không đầu, rơi xuống vực sâu không không thấy đáy, đưa tay không thấy được năm ngón, mắt cũng bị che lại, tâm, bản tính thiện lương cũng bị người khác phá nát không còn gì, trống rỗng, nàng chẳng còn gì cả.

Điều nàng có thể làm được lúc này, muốn làm lúc này, chẳng qua chỉ nhờ vào bản năng phản xạ luyện thành từ những bài thụ huấn trước đây mà thôi, khi gặp phải tình huống nguy hiểm không có thể ứng phó thì theo bản năng sẽ chạy đi, cố giữ vững tánh mạng, chỉ cần còn sống sẽ còn cơ hội đánh trả lại, nhưng lúc này đầu óc của nàng mơ hồ hỗn loạn, hoàn toàn mất đi bản tính lãnh tĩnh và đề phòng của ngày thường.

Mấy tráng hán kia bị Tịch Nhan dùng chiếc ghế sau lưng hất ngã xuống đất, bọn họ da thịt dày béo thế nhưng vẫn lăn lộn đau đớn trên đất, nếu như bình thường, khóe miệng Tịch Nhan nhất định sẽ cong lên thàh nụ cười vô cùng xinh đẹp, đắc ý vỗ tay một cái, nhưng bây giờ nàng không như vậy, gương mặt âm trầm, hầu như không có chút tâm tình dư thừa.

Hạ Tuấn Trì té trên mặt đất thấy nàng đang lao ra phía cửa sắt, lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng lên, lăn đến góc tường, Tịch Nhan giống như vẫn không nhìn thấy cái gì cả, vẫn liên tục xoay tròn không ngừng, rõ ràng là chật vật tiến thối lưỡng nan, dáng người ưu mỹ, nhanh nhẹn như cánh bướm, rung động lòng người.

Tịch Nhan hiện tại vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, tất cả mọi hành động lúc này đều dựa vào bản năng cầu sinh tồn của bản thân , Hầu như không có bất kỳ lý trí nào, tất nhiên cũng không cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh giống như trước như vậy, mỗi cánh cửa hình phòng đều được thiết kế dài bảy tấc, Tịch Nhan mỗi lần bước qua một cánh cửa, lạicảm giác giống như vẫn ở trong hình phòng vừa rồi, mắt thấy người sắp tông vào nửa cánh cửa phía trước, thân thể Tịch Nhan lắc lư qua lại vài cái, hai chân vẫn đang bị sợi dây trói chặt đột nhiên nâng lên, nhảy dựng lên không trung một cái6, trực tiếp nhảy ra khỏi hình phòng, nhưng hai tay hai chân bị sợi dây ràng buộc, độ linh hoạt của thân thể lúc này sao có thể so sánh cùng bình thường, huống chi phía sau còn trói thêm cái ghế cồng kềnh, hơn nữa lúc nãy cả người xoay vần đã lâu trong hình phòng.

Hạ Tuấn Trì tựa ở góc tường thấy vậy, cười lạnh một tiếng, lãnh quang dưới đáy mắt lóe lên, Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, vọt tới trước mặt Tịch Nhan, cố sức đạp một cước vào cái ghế sau lưng Tịch Nhan , người Tịch Nhan vốn đang mất thăng bằng, làm sao có thể chịu đựng thêm ngoại lực, cả người ngã nhào về phía trước, bây giờ hai tay hai chân nàng đều bị trói buộc, cái gì cũng không thể làm được, người nàng lắc lư vài cái sau đó ngã ầm ra đất.

Hàng lang này không giống với hình phòng được phủ đầy rơm rạ, ngoại trừ sàn nhà lạnh như băng ra thì ở đây không có gì cả, Tịch Nhan té xuống đất, cái ghế cồng kềnh phía sau cũng đè lên trên người, Tịch Nhan mới vừa rồi đã chịu một đòn cực mạnh của tay tráng hán kia, hiện giờ lại ngã nhào xuống đất, cảm giác như xương cốt như gãy nát, cả người bầm dập, đau đớn khó chịu, hoàn toàn không có một chút khí lực nào, nhắm mắt lại, tim như tro nguội, hình như cũng không có dục vọng muốn đứng lên chống đỡ, cứ như vậy, mặc kệ cơ thể té xuống đất, cũng không nhúc nhích.

Hạ Tuấn Trì thấy thế, nhất thời thầm vui vẻ trong lòng, nhìn Tịch Nhan té dưới đất, hung tợn đạp lên mấy đá lên cái ghế, như vậy còn cảm thấy chưa đủ, lại hung tợn đạp thêm mấy cái nữa, vết thương trên vai trái Tịch Nhan đã vỡ ra, máu tuôn ra không ngừng.

Bây giờ Hạ Tuấn Trì chẳng khác nào một con dã thú, ngửi thấy mùi máu tanh, huyết dịch trong người cũng theo đó hưng phấn hơn, Hạ Tuấn Trì quay lại hình phòng phía sau, lúc trở lại trên tay cầm theo một đống hình cụ, thoáng cái quên mất đau đớn trên tay.

Mới vừa rồi hắn chịu thua thiệt, càng tỏ ra đề phòng với Tịch Nhan, cầm roi da trên tay, hắn vốn định đem gỡ cái ghế sau lưng nàng ra, cột vào trên kệ hình, nhưng bây giờ hắn không làm như vậy, hơn nữa cho dù có cái ghế này, hắn cũng có thể đánh cho nàng da tróc thịt bong, chờ nàng bị đánh tới mức da tróc thịt bong, lại để cho nàng quỳ gối trên thảm đinh, cứ như thế phế bỏ nữ nhân này đi.

Hạ Thiên Thần có thể vì nàng mà giở mặt với mình, trong thâm tâm hắn chắc chắn vẫn còn chút yêu thương, hắn muốn làm cho hắn ta phải thương tâm, muốn xem hắn khổ sở, nàng chẳng phải yêu thương thằng ngốc kia sao? không có một người tài giỏi lại bản lĩnh, chỉ còn mỗi cái miệng thì có ích lợi gì, kẻ ngốc sau này muốn cắt muốn xẻo, cũng phải xem tâm tình của hắn.

Hạ Tuấn Trì giơ roi da trên tay lên, Nhưng vẫn chưa nhắm ngay Tịch Nhan, mà là vị trí khuông cửa, đây là hành vi học được từ nàng, troi đầu tiên không đánh vào người nàng, đánh vào nàng trong lòng mới là tốt nhất.

Điểm này, Hạ Tuấn Trì phỏng chừng cũng sai rồi, hắn rất sợ chết, sợ đau đớn, cứ tưởng rằng Tịch Nhan cũng hoảng sợ như hắn, trước kia nàng sớm đã bị những người đó dằn vặt tạo ra một thân thể mình đồng da sắt, có đau đớn hơn nữa thì nàng vẫn chịu đựng được.

Nàng lẳng lặng té dưới đất, lạnh lùng lắng nghe âm hưởng roi da phạt trên cửa sắt, một roi này nếu đánh vào người, sợ là sẽ phải da tróc thịt bong, thế nhưng điều này có liên quan gì đến nàng? Vết thương hiện giờ của nàng đã quá đau rồi, nàng còn sợ đau đớn thêm nữa sao? Tim đã chết lặng, còn để ý đau đớn trên thân thể này sao?

Tịch Nhan nản lòng thoái chí, té dưới đất, cũng không nhúc nhích, nhắm mắt lại, như là đợi roi da vút lên, sau đó nặng nề rơi xuống người của mình.

Người kia có bản lĩnh như vậy, có trí tuệ thủ đoạn như vậy, cho dù không có nàng, làm sao lại không sống an ổn được chứ, hóa ra tất cả đều là một mình nàng mù quán tình nguyện, tự mình đa tình.

“Ta đánh chết ngươi, xem ta có đánh chết ngươi hay không.”

Hạ Tuấn Trì dùng sức vung roi da phạt vài cái vào cửa sắt, sau đó xoay người, cặp mắt hạch đào như là khát máu, đỏ thắm một mảnh, cả người tản ra sát khí dữ tợn, giống như là ác ma từ địa ngục tới, cực kỳ kinh khủng, giơ tay, một roi quất mạnh xuóng người Tịch Nhan, quần áo trên người lập tức rách ra, trên da thịt trắng như tuyết xuất hiện một vết dài đầy máu, người Tịch Nhan giật giật, mày nhăn lại, hừ một tiếng, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Vài người bên cạnh đứng nhìn Hạ Tuấn Trì vút roi mà nhịn không được sợ run cả người, tuy rằng cảm thấy có chút quá mức, bất quá Ngũ hoàng tử đã sớm phát điên, ai dám so đo với một người điên.

“Da thịt ngươi cứng thật đấy, ta muốn nhìn xem, là da thịt ngươi cứng hay roi da của ta cứng.”

Hạ Tuấn Trì giơ hai tay, nhổ một cái vào lòng bàn tay, không để cho nàng hầu hạ dưới người hắn nữa, nhìn nàng mình đầy thương tích ở dưới thủ hạ của mình, khắp người máu tươi nỡ rộ, nhất định rất đẹp, một roi này đánh ra cũng rấtvui sướng, Hạ Tuấn Trì biến thái nghĩ thầm.

Tịch Nhan nhắm mắt lại, lẳng lặng cùng đợi roi thứ hai rơi vào trên người của mình, nàng đang suy nghĩ, nếu lần này Hạ Tuấn Trì không dằn vặt nàng đến chết, nàng có nên tìm hắn trả thù hay không, nhưng bây giờ nàng quả thật không còn một chút khí lực nào, toàn thân, không có một chút khí lực, nàng thậm chí đã muốn gục xuống đất này vĩnh viễn không dậy nữa.

Hạ Tuấn Trì nâng roi trên tay lên đang định hạ xuống, Tịch Nhan mơ mơ hồ hồ hình như nghe thấy có cước bộ dồn dập, rất là chỉnh tề.

“Xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không, ta đánh chết ngươi.”

Tịch Nhan nhắm mắt lại té dưới đất, chờ thật lâu, nhưng roi nhưng vẫn không rơi xuống người.

Tề Tắc lôi roi da trên tay, liếc mắt nhìn Tịch Nhan da tróc thịt bong đang nằm dưới đất, ánh mắt trừng Hạ Tuấn Trì giống như là muốn phun ra lửa.

Hắn đã phụ sự tin cậy của công tử, là do hắn đã tới chậm một bước, mới khiến cho phu nhân bị thương nặng như vậy, cái tên sắc phôi này, lần trước công tử không nên lưu lại tính mạng của hắn, nên xử lý hắn giống như Lý Kiến Huy vậy, cứ để hắn biến thành một tên hoạt tử nhân không thể xuống giường thì hay hơn.

“Thích khách lớn mật, mau buông tay ra cho ta.”

Hạ Tuấn Trì nhìn Tề Tắc lửa giận đầy người, một tay nắm chặt roi da của hắn, hai tay hắn cùng cố sức kéo, muốn đoạt lại roi da từ tay của Tề Tắc, thế nhưng sức lực Tề Tắc lớn tựa trâu, vừa có võ công cao, hắn nào phải là đối thủ, kéo mãi nửa ngày vẫn không ra.

Tịch Nhan té dưới đất, đương nhiên cũng hiện ra điều bất thường, ngửa đầu, đôi mắt mờ mịt vô thần nhìn chằm chằm Tề Tắc, khinh thường cười hỏi: “Ngươi là ai?”

Thanh âm kia, rất nhẹ rất nhẹ, thực sự rất nhẹ, giống như là lông hồng xẹt qua đáy lòng, không có bất kỳ trọng lượng nào, thậm chí là không đấu vết, nhưng Tề Tắc vẫn cảm thấy yêu thương, nam nhân nhiệt huyết và kiên cường kia đưa mắt nhìn Tịch Nhan nằm trên đất, chỉ cảm giác cõi lòng mình cũng sắp nát.

Phu nhân của bọn họ cho tới bây giờ luôn cao cao tại thượng, không ai sánh bằng, ánh mắt thần thái luôn phấn chấn vui vẻ, tràn đầy tự tin, chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của nàng, trên mặt nhuộm đầy máu tươi, từng bệt máu đọng ở trên trán, từ từ kết tụ lại thành từng mãng bệt với tóc mai đen thui dính sát vào mặt, đỏ đen hòa với màu da trắng, ba loại màu sắc đối lập hòa với nhau vô cùng đẹp đẽ, một vết roi thật dài trên lưng, máu tươi ở trước ngực vẫn đang chảy ra, nhìn thấy mà giật mình, cũng bởi vì trước đây chưa từng thấy qua, cho nên trong chớp mắt mới ra tay mạnh như vậy, Tề Tắc nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Trì, đáy mắt thiêu đốt hiện giờ muốn phun trào ra.

Hắn nhìn thấy còn tức giận như vậy, công tử nhìn thấy chẳng phải đau lòng muốn chết sao, Hạ Tuấn Trì này, quả thực đáng chết.

“Giết hết toàn bộ cho ta.”

Tề Tắc xoay người, nhìn mấy nam nhân mặc áo xanh phía sau hạ lệnh.

Hạ Tuấn Trì vừa nghe hắn hạ lệnh giết toàn bộ, chân lập tức mềm nhũn, tay không kìm được run lẩy bẩy, Tề Tắc cũng không muốn nhiều lời nữa, kéo roi da, ra sức vung, cả người Hạ Tuấn Trì bay vọt lên không trung, sau đó đập mạnh vào cửa sắt, lập tức miệng nôn ra ngụm máu, ho khan vài tiếng, ngã huỵch xuống đất.

Tề Tắc liếc mắt nhìn hắn, công tử sẽ đích thân báo thù cho phu nhân, tạm thời để hắn sống thêm vài ngày.

“Phu nhân.”

“Phu nhân.”

Tề Tắc ngồi chồm hổm xuống đất, nhanh chóng gỡ chiếc ghế trói buộc phía sau lưng Tịch Nhan ra, lúc này mới thận trọng lận người nàng lại, nhẹ nhàng gỡ dây trói trên tay chân nàng ra.

Bình thường Phu nhân luôn đề cao cảnh giác, cho dù năng lực ẩn thân của hắn vô cùng tốt, cũng không dám tiếp cận nàng quá gần, nào nghĩ tới chỉ chậm một bước, lại khiến cho phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.

Tề Tắc nhìn vai Tịch Nhan bị nhuộm đỏ một mảng lớn, viền mắt cũng bất giác đỏ lên, vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn, hiện tại lại bị rách, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra, phu nhân cũng chỉ là một nữ nhân, cho dù có lợi hại hơn nữa thì vẫn là người trần mắt thịt, làm sao có thể chịu đựng được.

“Phu nhân, ta đưa ngài quay về chữa thương nhé.”

Tề Tắc ngồi chồm hổm xuống, đang chuẩn bị ôm Tịch Nhan lên, Tịch Nhan bỗng xoay người nhìn hắn, ánh mắt tĩnh mịch trầm trầm chẳng biết vì cái gì nhen nhóm lên, lại càng không biết lấy khí lực từ đâu tới, vung tay xô Tề Tắc ngã xuống đất, hoàn toàn không để ý đến vết thương đau nhức trên người, vùng chạy ra ngoài như kẻ điên.

“Phu nhân.”

“Phu nhân, cẩn thận vết thương trên người.”

Tề Tắc bị bất ngờ, té xuống đất, nhìn bóng lưng Tịch Nhan, vội vàng đuổi theo: “Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài.”

Lúc này trời đã tối hẳn, bóng đêm bap phủ khắp nơi, khắp thận vương phủ đã được thắp đèn lồng từ lâu, sáng rực như ban ngày, ánh trăng đêm nay rất đẹp, trăng tròn vằn vặn, nhưng đối với Tịch Nhan mà nói, lại thê lương hơn bất cứ thời khắc nào, rõ ràng là ngày mùa hè, nhưng từng cơn gió táp vào người, lại khiến nàng nhịn không được rùng mình run rẩy.

“Ai đó?”

Thủ vệ tuần tra đêm thấy bên này khác thường, vội vàng đuổi sang, hét lớn một tiếng, cũng kéo mạch ký ức của Tịch Nhan quay trở về.

Tịch Nhan cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ, chạy thẳng về phía cửa, đám kia binh sĩ tuần tra thấy vậy, vội vàng nắm chặt trường mâu trong tay tấn công nàng.

“Phu nhân.”

Tề Tắc kịp thời chạy tới, hét to một tiếng, vội vàng vọt tới, đem Tịch Nhan hộ ở sau người, không bị ai ngăn cản, Tịch Nhan lại bắt đầu chạy loạn giống như phát điên.

Tiếng gió thổi vù vù ở hai bên tai, giống như là tiếng khóc than, bởi vì tiếng khóc vô hình này, Tịch Nhan cũng cảm giác như lòng của mình càng thêm bi thương hơn, đôi mắt trống rỗng kia từ từ khôi phục lại thần thái, nhưng lúc này cũng chỉ có một nỗi lòng bi thương tan nát, nước mắt không ngừng rũ xuống khóe mắt, trong nháy mắt hòa cùng máu tươi kiều diễm.

Nếu để ý quá mức, bi thương sẽ càng sâu, nàng vẫn luôn là biết đến đạo lý này, cho nên nàng để ý rất ít người, thực sự rất ít, nhưng vì cái gì những người được nàng để ý đều tìm cách lừa gạt nàng ?!

Cha mẹ từng người đều tự đi xây dựng tổ ấm cho riêng mình, vì tiền, không chút lưu tình đem nàng bán cho tổ chức ăn tươi nuốt sống kia, chờ nàng hết khổ, lại trăm phương ngàn kế tỏ vẻ xám hối với nàng, xin lỗi có hữu dụng không? Xin lỗi là có thể thay đổi những xương trắng máu tươi trên tay của nàng được không? Xin lỗi là có thể để xóa bỏ hết những ký ức bi thống trong đầu nàng được không? Nàng bình sinh hận nhất chính là câu xin lỗi.

Chiến hữu tốt nhất của nàng, rõ ràng từng hẹn ươc cùng sinh cùng tử, tuyệt đối không làm thương tổn đến nhau, thế nhưng đến phút cuối vẫn chỉa súng về phía nàng, thế nhưng đến khi bị nàng lật ngược tình thế, cầm dao kề cổ thì lại quay sang cầu xin tha thứ, thứ không đáng giá nhất trên thế giới này, cũng khiến cho người ta chán ghét nhát chính là hai chữ xin lỗi.

Không có người nào trời sinh ra đã có ý chí sắt đá, nàng cũng không phải, nếu như chẳng phải lòng tín nhiệm ba lần bảy lượt đều bị tổn thương, nàng cũng không biến thành bộ dạng của ngày hôm nay.

Hạ Dạ Bạch, vì sao ngay cả ngươi cũng muốn gạt ta, lẽ nào nàng là người dễ lừa gạt như vậy sao? Thế giới này, trừ mình ra, chẳng nhẽ không còn ai có thể để cho mình tin tưởng sao?

Hạ Dạ Bạch, vì sao ngươi không phải tên ngốc, toàn bộ người trong thiên hạ đều cười nhạo ngươi là tên ngốc là phế vật, thế nhưng ta vẫn hy vọng ngươi thật sự là một tên ngốc, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Khóc nháo cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi vĩnh viễn khờ khạo như vậy, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, chẳng nhẽ yêu cầu này của nàng cũng quá phận hay sao? Tại sao phải lấy sự thật tàn nhẫn như vậy phá vỡ nó.

Cho dù phải liều mạng cũng không muốn ngươi phải chịu một chút ấm ức nào, luôn tìm cách giành lại tất cả những thứ vốn thuộc về ngươi, hay là tận trong đáy lòng của ngươi, cho tới tận bây giờ ngươi cũng chưa từng để ý đến những thứ ta mang lại cho ngươi, lời nói của ngươi, rốt cuộc câu nào là thật, một câu kia là giả? Ta còn có thể tin tưởng sao?

Hạ Dạ Bạch, nhìn những việc ta làm cho ngươi, trong lòng ngươi có chút thương tiếc cảm động nào chăng, hay là châm chọc ta là một con ngốc, có thật là ngươi từng nghĩ rằng trên đời này vẫn còn có người khác ngốc hơn ta sao? Quả nhiên là, ta mới chính là một con ngốc, hóa ra, hết thảy chỉ là nàng đơn phương tình nguyện.

Tịch Nhan không biết mình muốn đi đâu, nàng càng không biết mình nên làm những gì, nàng cứ thế chạy đi, không ngừng chạy, trái tim trong ngực như sắp nổ tung ra, nàng không muốn dừng lại, tiếng gió vẫn thổi vù vù bên tai, phải chăng gió cũng có thể thổi tan đám mây đen trong lòng nàng hay không?

Tịch Nhan không quen thuộc đường lối trong thận vương phủ, thế nhưng trong lúc bất tri bất giác cứ thế chạy thẳng ra khỏi thận vương phủ, bởi vì lúc này đang là buổi tối, trên đại nha chỉ có lẻ tẻ mấy hạ nhân đi tới đi lui, băng qua lớp đường đại nha, chạy thẳng về phía ngoại ô.

“Phu nhân.”

“Phu nhân.”

Tề Tắc giải quyết xong đám người trong thận vương phủ, lập tức tung mình truy đuổi theo sau lưng Tịch Nhan, hắn nào nghĩ tới Tịch Nhan dù bị thương, còn có thể chạy nhanh như vậy, không ngừng đuổi theo phía sau, vừa lo lắng trong lòng, vết thương này trong nhất thời làm sao có thể thương tổn.

Tịch Nhan chạy thẳng ra vùng ngoại ô, bên ngoài cổ thụ che trời, nước sông chảy róc rách, nàng cũng không chút nghĩ ngợi, cứ thế trực tiếp nhảy xuống sông, dùng sức tát nước lên trên người của mình, máu trên mặt đã được rửa sạch, trên trán là từng mảng vết thương xanh tím, nhìn thấy mà giật mình.

“A.”

Tịch Nhan hét to một tiếng, khí lực toàn thân sớm đã bị rút cạn, ngã nhào xuống nước, đưa mắt ngước nhìn bầu trời đêm, cả người cũng không nhúc nhích.

Khi Tề Tắc chạy tới, trông thấy cảnh tượng trước mắt, Tịch Nhan nằm nổi trên mặt nước, để cơ thể tự do trôi đi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống người của nàng, dòng nước lững lờ đưa nàng đi, nàng cứ như vậy để bản thân xuôi theo dòng nước, cũng không buồn nhúc nhích, trên trán chi chít vết thương, sắc mặt trắng bệch.

“Phu nhân.”

Tề Tắc hét to một tiếng, trực tiếp chạy tới, vừa chạy vừa cỡi xiêm y trên người ra, lôi kéo tay của Tịch Nhan, bỗng hắn giật mình, thiếu chút rụt tay trở lại, sao nàng lại lạnh như băng thế này?

“Phu nhân, ngài làm sao vậy?”

Tề Tắc cất tiếng gọi, kéo Tịch Nhan từ trong nước ra ngoài, khoác y phục lên trên người của nàng: “Phu người đang mang thương tích trên người không nên chạm vào nước, hay là ta đưa phu nhân về phủ nhé.”

Dòng nước lạnh như băng lướt qua thân thể của chính mình, nhưng lại ấm áp hơn thân thể lạnh như băng của Tịch Nhan.

Nàng vốn là người có năng lực thích ứng cực nhanh, chuyện này mặc dù đả kích rất lớn, thế nhưng sau một hồi phát tiết, thần trí cũng từ từ thanh tỉnh lại.

Tịch Nhan đẩy cánh tay đang đặt trên người mình ra, cười lắc đầu: ” nếu như ta cứ thế này quay trở về, nhất định sẽ làm Vương gia sợ.”

Tề Tắc thấy nàng lúc này còn nghĩ đến Hạ Dạ Bạch, trong lòng càng thêm cảm động, lại không biết lúc này Tịch Nhan chính là đang rối rắm không biết phải đối mặt với Hạ Dạ Bạch như thế nào.

Bỏ qua? Luyến tiếc? Hay cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, dù thế nào thì nàng cũng không làm được, nàng cần thời gian, phải để đầu óc mình tĩnh táo lại một chút.

“Vậy ta đưa ngài về võ phủ nhé.”

Tịch Nhan gật đầu, cúi đầu liếc nhìn xiêm y trên người mình: “Ngươi là người của vườn sen ư?”

Tề Tắc gật đầu: “Là công tử sai ta bảo hộ phu nhân.”

Khóe miệng Tịch Nhan cong lên như có như không, thanh âm nhẹ nhàng: “Thay ta đa tạ công tử nhà các ngươi, ta hiện tại đã là phụ nữ có chồng, nếu là bị người khác biết, không biết lại sinh ra lời đồn đại gì nữa, công tử nhà các ngươi cũng đã có phu nhân, tóm lại là không tốt, nói lại với công tử nhà các ngươi, sau này đừng cho bất luận kẻ nào theo bên cạnh ta, ta cũng không cần phải cảm động và nhớ nhung, nếu hắn thật lòng yêu quý ta, chỉ bản thân thiếp thân bảo vệ tốt ta, nếu hắn vẫn khăng khăng một mực thì bảo hắn nên trực tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play