Ký túc xá do công ty Giải Trí Song Mộc sắp xếp cho nghệ sĩ trực thuộc ở gần công ty, Lâm Lạc Đinh tan việc sớm, cùng Lục Thừa Tập lên lầu thu dọn hành lý.

Chính xác mà nói, là hắn nhìn Lục Thừa Tập thu dọn hành lý.

Ký túc xá hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng bếp và phòng vệ sinh, không gian không lớn. Trên ghế sô pha vải trong phòng khách ném lộn xộn mấy bộ quần áo.

Lâm Lạc Đinh: "Của cậu?"

"Không phải." Lục Thừa Tập nói.

Cậu mở cửa vào phòng ngủ, Lâm Lạc Đinh đi lững thững đến góc tường, mở tủ lạnh ra, trong ngăn mát của tủ lạnh chỉ có một ít nước khoáng cùng đồ uống, nga, còn có một túi xúc xích Phao Diện Phách Đương đã xé.

Dạo xong một vòng thỏa mãn trí tò mò, Lâm Lạc Đinh lúc này mới nhấc chân đi vào phòng của Lục Thừa Tập.

Trong phòng bố trí đơn giản, sạch sẽ, gần như không có đồ dùng cá nhân, vừa thấy liền biết người ở đây chỉ xem nơi này là chỗ dừng chân mà thôi.

Hắn chống tay ngồi ở bên giường, người kia ở trước tủ quần áo thu dọn hành lý đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo thun chữ T màu trắng. Lúc nhấc tay, quần áo kéo căng, in hằn ra đường nét cơ lưng xinh đẹp nơi vòng eo, dáng người gầy chắc lại mạnh mẽ.

Bàn tay chống trên giường, đầu ngón trỏ giật giật.

Thời điểm lúc làm ấm giường nhất định phải bảo Lục Thừa Tập cởi quần áo. Sau khi thu dọn xong hành lý, ngồi lên xe, Lâm Lạc Đinh thầm nghĩ.

Hắn sắp xếp phòng của Lục Thừa Tập ở cách vách phòng ngủ của chính mình. Trước khi ngủ, sau khi tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm, Lục Thừa Tập cũng vừa ở cách vách tắm rửa xong đi sang, đang đứng ở trước giường, sau khi nhìn thấy hắn thì do dự nhíu nhíu mày.

"Chỉ là làm ấm giường?" Lục Thừa Tập nhíu chặt mày, nhỏ giọng hỏi hắn.

Hoặc là thêm chăn, hoặc là mở điều hòa, nếu cảm thấy lạnh thì đã có nhiều cách tốt như vậy để lựa chọn, cớ gì cần phải có người làm ấm giường, đây là tật xấu gì chứ?

Việc đã tới bước này, Lục Thừa Tập cũng lười tiếp tục truy cứu nguyên nhân.

Lâm Lạc Đinh lấy ra từ trong tủ đầu giường một quyển sách, cậu cũng không hỏi nhiều, nhận lấy sách liền xốc chăn lên chuẩn bị lên giường.

"Cởi quần áo ra." Lâm Lạc Đinh nói.

Lục Thừa Tập lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng. Giọng nói cậu trầm đi, mặt lạnh lùng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Tôi nói rồi, không chấp nhận quan hệ tính dục."

Lâm Lạc Đinh không nói lời nào, vòng qua phía cuối giường, chui vào nằm ở một bên giường, đắp kín chăn, thoải mái cọ cọ ở trên gối đầu.

Hắn nghiêng người ngủ, chăn mền mềm mại kéo đến cằm, lúc này mới ung dung chậm rãi nhìn về người ở bên giường phía đối diện, "Chỉ là cởi quần áo mà thôi."

"Hay là cậu sợ tôi làm gì với cậu?" Hắn hơi nâng cao giọng.

"Ngài có thể làm gì với tôi." Lục Thừa Tập khẽ cười giễu. Nếu muốn dùng vũ lực, loại hình "yếu đuối" giống như Lâm Lạc Đinh này, cậu có thể chấp mười tên.

Nhưng mà phải ở trước mặt một tên đàn ông khác cởi quần áo, còn là trong tình huống trước mắt này, làm sao thì cậu cũng không thể giữ được tự nhiên.

Lâm Lạc Đinh: "Nhanh một chút." Hắn thúc giục.

Lục Thừa Tập nhìn hắn thật sâu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoang đường giống như đã rơi vào bẫy rập. Hồi lâu mới cởi áo thun chữ T mặc làm áo ngủ ra, chỉ mặc quần lót lên giường.

Chàng trai ngồi dựa lên đầu giường, xương quai xanh hơi vươn ra sắc bén, thẳng tắp. Bờ ngực và phần bụng dưới được đắp lên một lớp cơ bắp mỏng manh mà căng tràn, đường nét vô cùng xinh đẹp, bên dưới ngọn đèn mờ tối giống như tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Lâm Lạc Đinh thuận thế lăn về phía cậu, một bàn tay vô cùng tự nhiên mà sờ tới.

Cảm xúc dưới tay rất kỳ diệu, cảm giác thoạt đầu là cứng, nhưng mà sau khi cẩn thận vuốt ve liền có thể phát hiện thật ra trong cứng rắn lại ẩn chứa độ dẻo dai. Nhiệt độ thân thể thuộc về riêng loài người truyền tới từ chỗ da thịt tiếp xúc với nhau, hơn nữa có xu hướng ngày càng tăng cao.

Bàn tay chạy lung tung ở trên bụng rất nhanh bị nắm lấy cổ tay, sức lực rất lớn.

Ánh mắt từ đồng tử màu trà của Lâm Lạc Đinh ngước nhìn về phía trước.

Chàng trai lạnh lùng nhìn hắn môi mỏng mím chặt, đường nét bên sườn mặt sắc bén giống như một thanh đao có thể đả thương người.

"Nhẹ một chút, cậu làm tôi đau rồi."

Lục Thừa Tập oán hận cắn chặt răng, cuối cùng cũng thả lỏng tay ra.

"Chúng ta lần sau tiếp tục." Lâm Lạc Đinh cười nói, được lợi rồi thì dừng, không làm gì khác nữa.

Trên cổ tay xuất hiện thêm một vòng đỏ, đau mà lại không đau, chỉ là ở giữa màu trắng có thêm một vệt màu đỏ, thoạt nhìn có chút chướng mắt.

Hắn rút tay lại, trán kề ở trên thắt lưng chàng trai, quấn chặt chăn, híp mắt nói: "Đọc đi, sau khi tôi ngủ thì cậu có thể đi."

Lục Thừa Tập nhắm mắt lại, ổn định tâm tình, xem nhẹ hơi thở nhẹ nhàng mang theo nhiệt độ ở bên eo, mở sách ra, ánh mắt dừng một lúc ở trên nội dung trong trang sách.

Sau đó giọng nói trầm thấp, gợi cảm của chàng trai vang lên:

"... Hồ ly nói: Với ta mà nói, ngươi chỉ là một tên nhóc con, giống như ngàn vạn tên nhóc con khác, không có gì khác biệt. Ta không cần ngươi. Ngươi cũng không cần ta. Đối với ngươi mà nói, ta cũng chỉ là một con hồ ly, cùng ngàn vạn con hồ ly khác không có gì khác biệt."

"Nhưng mà, nếu ngươi đã thuần dưỡng ta, chúng ta sẽ cần nhau. Với ta mà nói, ngươi chính là độc nhất vô nhị trong thế giới của ta; ta đối với ngươi mà nói, cũng là duy nhất trong thế giới của ngươi..."

Giọng nam chậm rãi như dòng rượu lạnh, lại giống như máy quay đĩa thời xưa, như ráng nắng chiều tà rơi trên hoa loa kèn màu vàng, ngay cả âm thanh cũng mang theo mùi vị ôn hòa.

Sách lật được hai trang, người cuộn tròn trên giường đã rơi vào ngủ say.

Đặt sách xuống, Lục Thừa Tập nghiêng đầu, quét mắt qua người bên cạnh.

Người đang ngủ kéo chăn rất chặt, chỉ lộ ra một nửa gương mặt, làn da rất trắng, lông mi dài mà uốn cong, theo hơi thở khe khẽ rung động, giống như một con bướm bướm mỏng manh.

Nhưng Lâm Lạc Đinh cũng không phải là người gầy yếu gì.

Nói đến cũng kỳ quái, lúc Lâm Lạc Đinh tỉnh táo, cậu sẽ vì một lời nói, một ánh mắt, một động tác của đối phương mà đề phòng, bài xích. Chờ sau khi người này ngủ rồi, những tâm tình dư thừa kia lại tự nhiên tan biến.

Đứng dậy xuống giường, nhặt áo thun lên, hai ba bước khoác lên người, Lục Thừa Tập rất nhanh rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, cậu rời đi rất sớm, lúc Lâm Lạc Đinh rời giường thì Lục Thừa Tập đã tới công ty rồi.

Lâm Lạc Đinh mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen xoa nắn ấn đường đi xuống lầu, người hầu dưới lầu nhìn thấy hắn, tay chân lanh lẹ bưng bữa sáng lên bàn. Lâm Lạc Đinh ngồi xuống ở trước bàn, hỏi: "Cậu ta không ăn điểm tâm?"

"Ngài Lục đã ăn rồi." Đặt nước trái cây ở bên tay phải Lâm Lạc Đinh, dì giúp việc nhỏ giọng nói.

Trong một đêm, nhóm người hầu trong nhà đều đã biết đến sự tồn tại của Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh gật gật đầu, cầm lát bánh mì đã được phết mứt lên cắn một miếng, người hầu biết điều lui xuống. Hàn Mỹ Mỹ tiến vào trạng thái làm việc tiến lên, hỏi: "Ngài Lâm, hôm nay có tới công ty không?"

Lâm Lạc Đinh: "... Không đi." Nhíu mày phun ra hai chữ.

Ngày hôm qua hắn nghiêm túc làm việc cả buổi chiều, hôm nay nên nghỉ phép rồi.

Hàn Mỹ Mỹ liền lấy sổ ghi chép bản thân vừa mới đổi, tuyệt đối không có nội dung vi phạm lệnh cấm gì ra, "Sáng hôm nay em đã hẹn trước với mấy người thợ đến dọn dẹp nhà kính trồng hoa, bồn hoa đã chuyển nhượng lại cho một cửa hàng bán hoa, buổi chiều sẽ lựa chọn giống hoa hồng, ngài thấy như vậy được không ạ?"

Lâm Lạc Đinh: "Ừm."

Hàn Mỹ Mỹ: "Vậy em đi sắp xếp người buổi chiều đưa hàng mẫu qua đây cho ngài xem một chút."

Sau khi mấy người thợ dọn dẹp nhà kính trồng hoa xong, Lâm Lạc Đinh đi vào nhìn một cái.

Nhà kính thủy tinh trồng hoa vốn dĩ phần lớn chỉ dùng để trang trí, chủng loại hoa có bên trong không nhiều lắm, bồn hoa lớn lớn nhỏ nhỏ sắp xếp tán loạn, tùy hứng.

Hiện giờ bồn hoa đã được mang đi, không gian cả nhà kính trồng hoa lộ vẻ sáng sủa, trống trải.

Lâm Lạc Đinh: "Ở giữa để lại một cái đường nhỏ, gạch đá hai bên đều nạy lên."

Thế này là không cần bồn hoa, muốn trực tiếp trồng hoa vào bên trong?

"Dạ." Hàn Mỹ Mỹ nói, sau đó liền đi trao đổi với mấy người thợ.

Lâm Lạc Đinh chỉ cần chỉ tay năm ngón, bước chân chậm rãi rời đi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho loài người mà hắn nuôi.

[Lâm Lạc Đinh: Buổi chiều trở về đọc thơ.]

Lúc gần đến giữa trưa mới nhận được câu trả lời đồng ý.

Hắn biết hắn nói như vậy, Lục Thừa Tập chắc chắn ăn cơm trưa xong mới trở về, sự thật cũng đúng như hắn đoán.

Lục Thừa Tập thật sự là ăn cơm trưa xong mới quay lại, hơn nữa trở về đọc thơ cho Lâm Lạc Đinh xong liền đi, giống như không muốn ở thêm dù chỉ một giây.

Lâm Lạc Đinh cười mà không nói.

Không vội, từ từ sẽ được.

Buổi chiều, Hàn Mỹ Mỹ cho người đưa hàng mẫu tới, hoa hồng và Nguyệt Quý* đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía bày đầy khoảng trống trước nhà.

*Nguyệt Quý vốn thuộc họ Tường Vy nhưng hình dạng giống hoa hồng.

Mùi hoa ngào ngạt lan tỏa ở trong không khí, Lâm Lạc Đinh bước chậm bên trong.

Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh giải thích: "Hoa hồng một năm nhiều nhất chỉ nở bốn mùa, cho nên em tự quyết định thêm vào một vài cây Nguyệt Quý, chỉ có một mảnh nhỏ này, thoạt nhìn không khác hoa hồng là mấy."

Lâm Lạc Đinh liền nhìn một cái. Hắn không quá quan trọng là hoa hồng hay là Nguyệt Quý, ngày hôm qua nói hoa hồng chỉ là vì bên trong thành cổ trồng đều là hoa hồng, quen rồi mà thôi.

Ma cà rồng một khi ngủ say thì gần như là lấy năm làm đơn vị tính, cho nên mỗi lần lão quản gia gọi hắn dậy đều vừa lúc là mùa hoa hồng. Mà loài người ngủ một giấc nhiều nhất là một ngày, lúc thức dậy, nói không chừng ngay cả một phiến lá cũng chưa mọc.

Nghĩ đến đây, hắn tùy ý chọn lựa một vài giống hoa màu đỏ, hoa hồng và Nguyệt Quý đều có.

Hàn Mỹ Mỹ làm bản ghi chép lại.

Những giống hoa còn lại, Lâm Lạc Đinh để cho cô tự mình xử lý. Hàn Mỹ Mỹ liền chọn một vài loại khá đẹp mắt, để cho người hầu cắm vào bình hoa bày ở các phòng, những cây còn lại cùng với những bồn hoa trong nhà kính đều đóng gói giá rẻ cho cửa hàng bán hoa.

Buổi tối lúc Lục Thừa Tập trở về, chào đón cậu chính là cả căn nhà tràn ngập mùi hoa, cùng với một người ở trước bình hoa, chống cằm nhàm chán gảy gảy cánh hoa.

"Tôi đã đổi hoa ở trong nhà kính, qua mấy ngày nữa cùng tôi trồng hoa."

Người kia nhẹ nhàng quay đầu lại nói với cậu, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, đóa hoa đỏ tươi như lửa, sắc môi cùng đóa hoa kiều diễm như nhau.

Lục Thừa Tập hờ hững gật đầu, "Ừm." Nhấc chân bước đi.

Đảo mắt thời gian đã qua mấy ngày.

Lục Thừa Tập mỗi ngày sáng sớm rời đi, tối muộn trở về, chỉ đồng ý với yêu cầu buổi chiều trở về đọc sách một chút, trước khi ngủ thì làm ấm giường của Lâm Lạc Đinh, hiển nhiên xem nơi này trở thành ký túc xá thứ hai của công ty.

Lâm Lạc Đinh cũng để cậu tùy ý, làm việc thì ba ngày chài cá, năm ngày phơi lưới*.

*Ba ngày chài cá, năm ngày phơi lưới: Thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn làm việc.

Hai người cứ như vậy duy trì một loại quan hệ bao dưỡng mà theo con mắt của "người hiểu rõ" Hàn Mỹ Mỹ là vô cùng căng thẳng.

Vừa phải lo lắng ông chủ không kiên nhẫn mà bùng nổ, vừa phải lo lắng Lục Thừa Tập không nhịn được mà trở mặt, công việc này thật là mệt mỏi mà.

Nhưng mà trên thực tế, nhiều ngày như vậy rồi, tâm tình của Lục Thừa Tập cũng càng ngày càng thả lỏng, ít nhất những lúc Lâm Lạc Đinh không mở miệng, cậu có thể xem đối phương như bạn cùng phòng mà khác sáo đối đãi.

Ở chung một khoảng thời gian khiến cho Lục Thừa Tập ý thức được, Lâm Lạc Đinh thật sự như lời hắn nói, chỉ là thích cái mặt và thân thể của cậu, hoặc còn có thể tính thêm giọng nói.

Đối phương chính là tên nhan khống và thanh khống*, xem cậu là công cụ hình người hoàn mỹ. Cứ nghĩ như vậy, mâu thuẫn lúc ở chung cùng Lâm Lạc Đinh cũng ít đi một chút.

Cũng chỉ là một chút mà thôi.

Mấy ngày sau, nhà kính trồng hoa hoàn toàn được cải tạo xong, đất trồng cũng đã đổi một lần, Lâm Lạc Đinh bảo Lục Thừa Tập cùng hắn trồng hoa.

Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, vạn dặm không mây, ánh nắng rạng rỡ.

Hoa giống đã được cắt tỉa cành lá, rễ cây được đặt ở trong rổ, xếp ở một bên, hai người thay quần áo lao động.

Quét mắt nhìn kết cấu nhà kính một vòng, một lối đi uốn khúc, hai bên trái phải là nền đất, Lục Thừa Tập: "Tôi trái, ngài phải."

Nói xong liền cầm một cái xẻng nhỏ lên đi về bên trái lối đi.

Cậu không nói lời nào, chỉ vùi đầu làm việc, đào hố, chôn cây, lấp đất, trên trán rất nhanh liền chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, tôn cho gương mặt khí phách kia càng thêm chết người.

Lại đào xong một hố đất, còn chưa vươn tay ra, một cái rễ cây màu xanh biếc đã đưa tới trước mặt. Động tác dừng lại một chút, Lục Thừa Tập quay đầu lại, mặt mũi sắc bén.

Lâm Lạc Đinh ở trên sườn mặt dính đất lem luốc đang nhìn chằm chằm mặt cậu, thấy cậu quay đầu lại, nghi hoặc mà "Hửm?"

Lục Thừa Tập: ".... Có việc?"

Lâm Lạc Đinh: "Không có."

Kia đến bên này của cậu làm gì.

"Tu~ tu~" Di động trong túi rung lên.

Lục Thừa Tập đứng dậy đi qua một bên, nhận cuộc gọi. Đầu bên kia biện thoại là giọng nói đang kiềm nén kích động của Chu Miễu, "Thừa Tập, anh có một tin tức cực kỳ tốt muốn nói với cậu!"

"Anh hiện giờ đang ở ký túc xá công ty của cậu, cậu mau tới đây đi!"

"Ê, có việc gì thế này, đồ đạc trong phòng của cậu đâu?"

Híp híp mắt, Lục Thừa Tập: "Anh Thủy, em dọn ra khỏi ký túc xá rồi."

"Dọn ra ngoài rồi?" Chu Miểu kinh ngạc, trái lại không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu, "Dọn đi đâu rồi?"

"Lục Thừa Tập," Lâm Lạc Đinh ở phía sau bỗng nhiên mở miệng, "Tôi mệt rồi."

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, biếng nhác, tự nhiên.

"???" Im lặng vài giây, Chu Miếu dùng giọng điệu kỳ quái hỏi, “Thừa Tập à, đến cùng là cậu dọn đi đâu vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play