"Bộp" một tiếng, ôm chặt lấy sổ ghi chép vào trong lòng.

Phản ứng cường điệu khiến cho Lâm Lạc Đinh chú ý, tầm mắt nhìn nhìn cuốn sổ ghi chép kia, Lâm Lạc Đinh thuận miệng hỏi: "Cái gì vậy?"

Hàn Mỹ Mỹ ngượng ngùng cười, khóe miệng cứng nhắc lại không cho phép cô làm ra động tác yêu cầu độ khó cao như vậy, chỉ đành nghiêm mặt lắc đầu, đồng thời nói sang chuyện khác, "Ngài Lâm, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi."

Với hiểu biết của cô gần đây đối với ông chủ, ông chủ rất ít quan tâm những việc không liên quan đến mình.

Quả nhiên, sau khi cô nói như vậy xong, đối phương liền không dừng lại thêm chút nào mà bước đi.

Chờ sau khi Lục Thừa Tập cũng đã đi qua, Hàn Mỹ Mỹ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đặt sổ ghi chép xuống, trên trang giấy trắng nõn rõ ràng thành quả vừa rồi của cô.

Chỉ thấy phía trên sổ ghi chép viết: Ông chủ và tình nhân nhỏ bé của ông ấy - one day.

Bên dưới là một bức vẽ phác hoạ, bối cảnh bức tranh là ở trong phòng đọc sách. Một người nhỏ bé mặc áo khoác đen chặn lấy một người nhỏ mặc áo màu trắng gạo trên giá sách góc tường, một tay chống tường, một tay nâng cằm, làm ra động tác dồn tường đẹp trai.

Nhớ lại một màn mới vừa nhìn thấy, Hàn Mỹ Mỹ rối rắm lẩm bẩm, "Lẽ nào ngược couple rồi?"

Không thể nào, chàng trai A như vậy, sao có thể là Thụ chứ!

Nhìn đồng hồ xác định thời gian một chút, cô ấm ức bổ sung ở bên dưới trang giấy nội dung cuối cùng: Thư Phòng Play, dùng 1 giờ 05 phút.

Thời gian thật dài nha.

"Hàn Mỹ Mỹ." Người đi đến đầu cầu thang đột nhiên dừng chân.

Trái tim Hàn Mỹ Mỹ thiếu chút nữa bị dọa cho dừng lại, vội ngẩng đầu, "Dạ!"

Lâm Lạc Đinh: "Hợp đồng hôm qua bảo cô sửa chữa, chờ bọn tôi ăn cơm trưa xong thì lấy lại đây."

Hàn Mỹ Mỹ: "Vâng ạ, ngài Lâm."

Không chút sai sót nhìn theo ông chủ đi xuống lầu. Sau khi xác định đối phương sẽ không lại đột nhiên quay đầu lại, Hàn Mỹ Mỹ thở ra một hơi, sờ sờ ngực của chính mình, trái tim bên trong nhảy lên thình thịch, như là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim nhỏ này của mình, lại thêm một lần nữa chắc không chịu nổi mất.

Cơm trưa hôm nay làm ba mặn một canh, bởi vì không thông báo trước với ông chú nấu cơm, cơm nấu không đủ lắm.

Lâm Lạc Đinh nói với Lục Thừa Tập: "Tôi cho người nấu cho cậu một tô mỳ."

Lục Thừa Tập lắc đầu, "Không cần."

Lo lắng đối phương lại làm ra việc giống như ly nước lọc, cậu nói thêm mấy câu, "Nếu sắp tới phải vào đoàn làm phim, tôi phải kiểm soát cân nặng."

Trong giọng nói rất có niềm tin với việc mình vào đoàn làm phim.

Có điều việc này quả thật là chuyện ván đã đóng thuyền, Lâm Lạc Đinh liền không cố ép nữa.

Hai người bước sang phòng trà tiêu thực, Hàn Mỹ Mỹ đúng lúc đem hợp đồng đã in ra lên, đẩy một phần trong đó tới trước mặt Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh: "Xem một chút."

Hai năm, ước chừng chính là thời gian nhà họ Lục phát hiện ra sự tồn tại của Lục Thừa Tập.

Lục Thừa Tập có chút buồn cười, một việc không tính là vẻ vang vậy mà lại biến thành giống hợp tác đứng đắn, còn phải ký hợp đồng. Cậu lật xem nội dung một chút, mấy chỗ bản thân để ý đều đã đánh dấu rõ ràng ở bên trong, lúc này mới cầm lấy bút ký vào tên của mình.

Chữ viết rồng bay phượng múa, thiết câu ngân họa*.

*Thiết câu ngân họa: Nét bút mạnh mẽ, có lực.

Sau đó cậu đóng nắp bút lại, giương mắt, giọng điệu cứng rắn, nói: "Tôi phải tới công ty rồi."

Bày tỏ sắp đặt, không phải thương lượng và trưng cầu ý kiến.

Lâm Lạc Đinh đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược của cậu. Ánh mắt nhìn thẳng người kia, chỉ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Hàn Mỹ Mỹ, sắp xếp xe tới công ty."

Hắn lui một bước, sợi dây căng chặt trong lòng Lục Thừa Tập thả lỏng một chút. Cậu đồng ý bản hợp đồng này không có nghĩa là cậu phải lãng phí tất cả thời gian với người này.

Một chiếc Maybach màu đen khiêm tốn rất nhanh liền dừng lại bên dưới bậc thang trên sân trước nhà họ Lâm, Lục Thừa Tập đổi giày xong liền rời đi, biểu hiện từ đầu tới cuối vừa không kiêu ngạo, lại cũng không tính là khách sáo.

Một chút tự giác của tiểu tình nhân được bao dưỡng nên có cũng không có.

Hàn Mỹ Mỹ có chút thấp thỏm mà lén nhìn trộm phản ứng của ông chủ.

Lâm Lạc Đinh thong thả ung dung đổi giày, trước khi ra khỏi cửa chậm rãi nói một câu, "Người đẹp luôn có một vài đặc quyền, đúng không?"

Ngài là ông chủ, lời ngài nói đều đúng.

Thời tiết đầu tháng tư vẫn chưa nóng lắm, Hàn Mỹ Mỹ không cùng hắn tới công ty, Lâm Lạc Đinh bước lên ánh mặt trời đi ra khỏi cửa, lúc đi đến chỗ đỗ xe, vừa lúc nhìn thấy Lục Thừa Tập từ trên xe đi xuống.

Ô, Lục Thừa Tập lúc này mới phản ứng được, hắn muốn cùng đi tới công ty.

Bên môi hiện lên một vệt ý cười, Lâm Lạc Đinh: "Lên xe."

Lục Thừa Tập lạnh nhạt liếc hắn một cái.

Hai người ngồi song song ở ghế sau, tấm chắn phía trước được nâng lên, người phía trước không nhìn thấy chuyện xảy ra phía sau.

Đầu gối lên vai chàng trai, Lâm Lạc Đinh buồn ngủ nhắm mắt lại, trong hơi thở ngửi được một làn hương trộn lẫn giữa linh sam, tùng hương và rượu Rhum nhàn nhạt.

Cơn buồn ngủ càng thêm sâu.

Thân thể bên dưới tai lại căng lên như một tảng đá, hắn vỗ vỗ nhẹ chân chàng trai, giọng điệu không hài lòng, "Cứng quá rồi, không thoải mái."

Đến cùng là Lục Thừa Tập bình tĩnh lại lúc nào, Lâm Lạc Đinh không biết, sau khi nói xong câu kia, hắn liền ngủ mất.

Khi tỉnh lại lần nữa, bên tai nghe thấy lại là một giọng nam nịnh nọt lại xen lẫn cẩn thận, "Chủ tịch Lâm, tới rồi."

Lâm Lạc Đinh nhíu mày, mở mắt ra. Ghế sau rộng rãi chỉ còn một mình hắn, hắn dựa lên lưng ghế mềm mại, chàng trai hẳn nên đảm nhiệm vai trò gối dựa bên cạnh đã không thấy đâu nữa.

Xoa xoa cái cổ cứng đờ, vươn tay ấn xuống nút điều khiển tấm chắn.

Tài xế ngồi nghiêm chỉnh trên ghế lái, Lâm Lạc Đinh mở miệng, "Cậu ta đã đi bao lâu rồi."

Tài xế cẩn thận trả lời, "Khoảng chừng hai ba phút." Nói xong, nhanh chóng nháy mắt vào kính chiếu hậu, "Cậu ấy bảo tôi chờ cậu ấy rời khỏi rồi đánh thức ngài."

Đây là có ý gì?

Lâm Lạc Đinh tùy ý gật gật đầu, sau khi dặn dò tài xế tan tầm tới đón thì xuống xe đi vào công ty.

Thư ký Lư Hoành nhận được tin tức liền đi thang máy xuống dưới đón hắn, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Lạc Đinh hiện giờ không khỏi ngẩn người.

Chủ tịch Lâm tuần trước té xỉu về nhà, sau đó thì vẫn chưa từng tới công ty, đây là lần đầu tiên Lư Hoành nhìn thấy hắn.

Chủ tịch Lâm thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất chính là càng trẻ hơn, cũng càng đẹp hơn, ăn mặc rất đơn giản, dáng vẻ còn không thua kém một vài nghệ sĩ nào đó dựa vào mặt kiếm cơm trong công ty.

Chỉ là chủ tịch Lâm không phải người dựa vào mặt kiếm cơm, anh ta so sánh như vậy cũng là xem nhẹ đối phương rồi.

Tiến vào văn phòng chủ tịch, thư ký Lư Hoành một bộ trang phục tinh anh, cấm dục, đẩy đẩy mắt kính, "Chủ tịch Lâm, có một hạng mục hợp tác với công ty điện ảnh Kim Lân cần ngài tự mình xem xét."

Một tuần này chủ tịch Lâm ở nhà luyện tiên pháp gì phải không? Tư duy không thể khống chế mà tràn ra một hồi.

"Công ty điện ảnh Kim Lân?" Dường như có chút quen tai, Lâm Lạc Đinh gõ gõ mặt bàn, "Tạm thời không nói này, đi lấy hợp đồng của một người cho tôi xem."

Thư ký Lư: "Tên là gì ạ?"

Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập, người đại diện là Chu Miểu."

Thư ký Lư năng lực nghiệp vụ xuất sắc rất nhanh đã tìm được tài liệu Lâm Lạc Đinh cần, đứng ở trước bàn làm việc, "Lục Thừa Tập, 20 tuổi, tháng này mới vừa ký vào, hợp đồng loại C, a, còn là sinh viên xuất sắc của đại học T, về mặt bằng cấp có thể làm việc một phen."

Anh ta phân tích theo bản năng.

Lâm Lạc Đinh: "Chuẩn bị cho cậu ấy ký một bản loại A."

"Chủ tịch Lâm?" Thư ký Lư kinh ngạc.

Anh ta nhìn kỹ tài liệu trong tay một hồi, đến một tác phẩm cũng không có, ngoại trừ cái mặt, Lục Thừa Tập này đến cùng là có chỗ nào hơn người, khiến cho chủ tịch Lâm đối xử khác biệt?

Điều anh ta không biết chính là, Lâm Lạc Đinh chính là xem trọng cái mặt của Lục Thừa Tập.

Trên màn hình máy tính là ảnh công chứng gọn gàng của Lục Thừa Tập, Lâm Lạc Đinh: "Cậu ta trước đó đã đi thử vai phim mới của Phương Nhất Minh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ diễn vai nam số 1, chờ đến khi tin tức truyền ra lại đưa hợp đồng tới cho cậu ta."

Thư ký Lư bừng tỉnh ngộ, thì ra là nhìn trúng "tiềm lực", "Vâng, chủ tịch Lâm."

Sau đó nhanh tay nhanh mắt mà đem một chồng hồ sơ đưa tới trước mặt Lâm Lạc Đinh, khe khẽ nhếch môi, thư ký Lư cười hiền lành, "Chủ tịch Lâm, những thứ này là hồ sơ cần ngài phản hồi ý kiến."

Lâm Lạc Đinh: "..." Ảnh chụp công chứng cũng không có thể cứu vớt được tâm tình tồi tệ của hắn.

Nếu là người thật thì trái lại có thể xem xét một chút.

Nhưng mà Lục Thừa Tập hiện giờ đang ở lầu dưới lên lớp, ước gì vĩnh viễn không phải gặp hắn.

Cả người tỏa ra áp suất thấp ở trong văn phòng làm việc cả buổi chiều, lúc sắp tan làm thì tâm tình Lâm Lạc Đinh mới tốt lên, đẩy công việc ra, nhẹ nhàng đứng dậy, hắn phải tới dẫn nhân loại của hắn về nhà làm ấm giường rồi~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play