"Thừa Tập?"

"Lục Thừa Tập?"

"Ừm, em đang nghe, anh Thủy, anh nói gì?" Lục Thừa Tập trả lời, cầm di động đi đến trước mặt Lâm Lạc Đinh, ánh mắt không chớp lấy một cái nhìn thẳng hắn, giống như đang im lặng hỏi ý.

Cậu mặc quần áo lao động màu đậm, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, ngũ quan tuấn tú, mỗi một tấc đều có thể nói là kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa hoàn mỹ.

Lồng ngực rộng lớn lại không sồ sề, hai chân thon dài lại không dị dạng, dáng người cao gầy, thẳng tắp lại không có vẻ gầy gò của kỳ dậy thì như bạn cùng lứa.

Bàn tay đã tháo bao tay làm việc ra cầm lấy di động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Lạc Đinh.

Lâm Lạc Đinh hơi nghiêng đầu, khẽ cười, cũng tương tự không phát ra tiếng động trả lời cậu, hắn chính là cố ý.

"A, không có gì, chỉ là hỏi xem cậu dã dọn đi đâu," Không gian yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Chu Miểu vang lên, nói hết lời dò xét, "Vừa rồi hình như anh nghe thấy có người gọi cậu?"

Lục Thừa Tập: "Ừm, người thân trong nhà của bạn em, em dọn đến nhà của bạn ở."

Người thân của bạn? Quan hệ này có hơi xa nha, tiếng gọi kia nghe vào lại vô cùng ngọt ngấy, còn rất thuận miệng.

Chu Miễu ngờ vực trong lòng, đóng cửa, đi ra khỏi ký túc xá, "Sao lại đột nhiên muốn dọn ra ngoài?"

Lục Thừa Tập: "Bạn của em ra nước ngoài, bảo em tới trông nhà cho cậu ấy."

Chu Miểu: "Vậy còn người thân của cậu ta?"

Lục Thừa Tập: "Không an tâm, qua đây xem tình hình một chút." Trả lời trôi chảy, không lộ chút sơ hở.

Chu Miểu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không thể nói rõ, "Cũng được thôi, có điều cậu hiện giờ tốt xấu gì cũng là một nghệ sĩ rồi, ở lại trong thời gian ngắn còn được, về sau có tên tuổi rồi, vẫn là phải tìm nhà có tính bảo mật tốt một chút."

"Em biết." Lục Thừa Tập không muốn nói nhiều, "Anh nói có tin tức tốt?"

Tính toán thời gian một chút, hẳn là kết quả thử vai của đoàn làm phim <Mối Tình Đầu> đã có thông báo rồi. Nam số 3 hay là nam số 1?

"Là!" Chu Miểu phấn khởi, nhắc tới việc này, lại một lần nữa trở nên kích động, vừa rồi bị giọng nói kia chen vào, thiếu chút nữa đã quên rồi.

"Đoàn làm phim <Mối Tình Đầu> mới gọi điện cho anh," Anh ta ôm lấy di động, đè thấp cuống họng, "Cậu đoán xem?"

Lục Thừa Tập: "Được chọn rồi?"

Chu Miểu: "Đúng, còn là nam số 1!"

Hơi thở nghẹn lại, Lục Thừa Tập thả nhẹ giọng nói, "Nam số 1?"

Chu Miễu: "Đúng, chính là nam số 1!" Bên kia ha ha ha cười lớn.

Hơi thở nghẹn lại nặng nề phun ra, Lục Thừa Tập nhếch nhếch môi, cậu đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vì tin tức tốt này mà hơi hơi hưng phấn.

Chu Miểu ở bên kia cũng cùng cậu cao hứng một hồi, "Hiện giờ vai diễn lớn nhỏ trong kịch bản đều đã xác định rồi, thời gian đoàn làm phim mở máy đã quyết định vào trung tuần tháng tư, cũng không còn mấy ngày nữa, chúng ta cần đi qua trước, vừa lúc ký hợp đồng."

Lục Thừa Tập: "Dạ."

Hai người trò chuyện không bao lâu thì đã trao đổi xong, chủ yếu là Chu Miểu phải bận thay Lục Thừa Tập đi bàn bạc thù lao đóng phim (tiền cát sê/cachet).

Lục Thừa Tập cất di động đi, nụ cười chậm rãi thu lại, lại khôi phục về bộ dáng lạnh lùng bình thường lúc không cười.

Lâm Lạc Đinh nhìn cậu, tiếc nuối ở trong lòng mà chậc chậc lưỡi, cười và không cười, hai loại cảnh sắc khác biệt.

"Người thân trong nhà bạn?" Hắn cong chân ngồi ở trên ghế cao bên cạnh, híp mắt, như cười như không, "Bạn nào? Người thân thế nào?"

Giọng điệu chàng trai bình tĩnh, "Quan hệ giữa ngài và tôi, tôi không muốn người ở bên cạnh tôi biết được."

Lâm Lạc Đinh: "Cho nên thế nào, cậu đang yêu cầu tôi?" Hắn nhếch nhếch môi, giống như là nghe thấy lời gì buồn cười.

Lục Thừa Tập thả tay xuống, nhíu mày lại, tỏ rõ chủ nhân đang không kiên nhẫn, trầm giọng hỏi: "Ngài đến cùng là muốn thế nào?"

Vấn đề này hỏi cho Lâm Lạc Đinh nghẹn rồi.

Hắn khẽ nhíu mày, muốn nói để cho Lục Thừa Tập bình thường phối hợp một chút, nhưng nhìn chung đối phương vẫn luôn phối hợp.

Tròng mắt sâu thẳm của người kia bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, hốc mắt hơi sâu, lông mi dày rậm, sâu sắc lại mê người.

Thấy hắn không nói, "Chúng ta mỗi người lui một bước." Lục Thừa Tập nói.

Lâm Lạc Đinh hừ ra từ trong khoang mũi một tiếng, "Hửm?"

Một bàn tay thon dài, mạnh mẽ bỗng nhiên vươn tới, đặt lên trên mặt hắn, phần thịt ngón tay nhẹ nhàng chà xát một chút.

Lục Thừa Tập thản nhiên nói: "Có bùn."

Làn da trơn bóng, rất mềm.

Kinh ngạc, ngây ngẩn, mờ mịt qua đi, Lâm Lạc Đinh buồn cười, "Đây là lui một bước của cậu?"

Lục Thừa Tập: "Với tôi mà nói, phải."

Xoay người đi, dùng sức chà xát đầu ngón tay, hận không thể chà xát luôn cả cảm xúc vừa rồi theo.

Cậu nói với chính mình, cả hai đều là đàn ông, không có gì ghê gớm, nay mai sẽ vào đoàn làm phim, lúc đó cố hết sức đừng cùng Lâm Lạc Đinh xảy ra mâu thuẫn, ám thị chính mình như vậy mấy lần mới xem như không có gì.

Lui một bước chính là chủ động? Thú vị.

Lâm Lạc Đinh không hiểu được suy nghĩ của Lục Thừa Tập, cũng không để ý, công cụ hình người không cần suy nghĩ, chỉ nhìn cậu ta làm thế nào là đủ rồi.

Hiển nhiên, sự chủ động của Lục Thừa Tập đã lấy được lòng hắn.

"Được thôi," Hắn hào phóng nói, "Chúng ta mỗi người lui một bước, bản thân cậu đừng quên là được rồi."

Lục Thừa Tập quay lưng về phía hắn, đeo bao tay vào, "Sẽ không "

Câu chuyện cứ như vậy mà gác qua một bên, Lục Thừa Tập cuối cùng có thể tiếp tục làm việc rồi. Người phía sau lại cùng đi lên, ác ý trêu chọc, "Làm việc nhanh một chút a, nếu lười biếng thì tôi sẽ nói với bạn của cậu "

Thể hiện trọn vẹn bộ dáng một người thân thích lo lắng.

Bên trong phần đất trồng bên kia chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo cắm mấy gốc hoa, Lục Thừa Tập: "Sao lại không trực tiếp tìm người trồng cho khỏe?"

"Muốn thử tự mình trồng một chút." Lâm Lạc Đinh ngồi xổm phía sau cậu nói. Giọng điệu và vẻ mặt vô cùng tự nhiên, ngụ ý giống như đang than trách vì sao trồng hoa lại phải mệt như vậy.

"..." Lục Thừa Tập không biết nên nói gì.

Thở dài trong lòng một hơi, cậu mở miệng, "Quên đi, để tôi đi." Trồng hoa dù sao cũng tốt hơn so với làm ấm giường.

Cậu vừa làm vừa nói: "Nếu ngài muốn tự mình động tay, có thể tìm người trồng xong sau đó tự mình cắt tỉa cành lá, loại cây này phải đợi một khoảng thời gian rất dài mới có thể nở hoa."

Lâm Lạc Đinh: "Là như vậy sao?" Thoáng có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

Hắn nhạy bén nhận thấy Lục Thừa Tập giờ phút này đặc biệt dễ nói chuyện, dù rằng không rõ nguyên nhân. Trên tay không thể yên tĩnh mà chọc chọc cây hoa vừa chôn xong, cành hoa bị chọc nghiêng đi một đoạn.

"Ừm," Lục Thừa Tập thấy thế, trực tiếp tìm một cái bình tưới cây, đổ nước vào, đưa cho hắn, miễn cho hắn nhàn rỗi làm phiền, "Thời gian trồng cây cũng hơi trễ rồi, tốt nhất là vào tháng ba đến tháng tư."

Lâm Lạc Đinh: "Sao cậu lại biết rõ như vậy?" Hắn tràn đầy hứng thú, hỏi.

Lục Thừa Tập im lặng một lát, sau một hồi mới nhỏ giọng nói: "Mẹ của tôi rất thích trồng hoa."

...

Một người ở phía trước trồng hoa, một người mang theo bình nước nhỏ ở phía sau tưới nước, không khí hài hòa hiếm thấy.

Hàn Mỹ Mỹ ở bên ngoài nhà kính, sắc mặt nghiêm túc cầm sổ ghi chép, bên trong kẹp theo một trang giấy rời, một bức phác họa lấy nhà kính làm bối cảnh rất nhanh đã thành hình ở dưới ngòi bút của cô.

Bên trong nhà kính trống trải, một người nhỏ bé vóc người gầy nhỏ một chút là ông chủ, người nhỏ bé có thân hình cao lớn hơn một chút là Lục Thừa Tập. Ông chủ ngồi ở trên ghế cao ngẩng đầu, Lục Thừa Tập cúi người nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, hai người thâm tình nhìn nhau.

Nhà kính play, thời gian 2 giờ.

Hi hi hi.

Vẽ xuống nét bút cuối cùng, Hàn Mỹ Mỹ thong thả ung dung khép sổ lại, bấm đóng bút. Phía đối diện, ông chủ và tiểu tình nhân của ông ấy sóng vai đi ra từ trong nhà kính, một người trán ướt mồ hôi, một người toàn thân nhẹ nhàng, khoan khoái.

Cô âm thầm cười khẽ trong lòng.

Cô đã không còn là Hàn Mỹ Mỹ tay hoảng chân loạn lúc trước nữa, cô hiện giờ là Hàn • Nữu Hỗ Lộc* • Mỹ Mỹ.

*Nữu Hỗ Lộc: Một họ của người Nữ Chân, học của Chân Hoàn trong Hậu Cung Chân Hoàn Truyện.

Hoa trong nhà kính chưa trồng xong, đại khái chỉ trồng chưa đến một phần tư diện tích, đều là thành quả của Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh chê trồng hoa phiền toái, dự định giao phần còn lại cho người chuyên nghiệp xử lý, hắn chỉ cần nghe theo đề nghị của Lục Thừa Tập động tay cắt cành một chút là được rồi.

Hắn nói lại dự định với Hàn Mỹ Mỹ, "Hiện giờ mấy giờ rồi?"

Hàn Mỹ Mỹ ghi chép xong, nâng cổ tay xem thời gian một cái, "Sắp mười một giờ rồi thưa ngài Lâm."

"Sắp phải ăn cơm trưa rồi à," Lâm Lạc Đinh giật mình, nói với người bên cạnh, "Ở lại cùng ăn cơm trưa."

Người bên cạnh giọng điệu hơi dừng lại, không quá kháng cự, "Ừm."

Trở về phòng tắm rửa, thay quần áo, sau khi làm cho trên người sạch sẽ trở lại một lần nữa vừa lúc là thời gian cùng cơm trưa.

Đầu bếp đã quen làm theo sức ăn của hai người. Hai người ngồi mặt đối mặt ở trước bàn ăn. Ăn xong cơm trưa, Lâm Lạc Đinh lấy đồ ăn cho cá đi vào trong sân.

Dưới dù che nắng, một cái ghế nằm được đặt ở bên hồ cá, Lâm Lạc Đinh ngồi ở bên bờ hồ chốc chốc ném đồ ăn cho cá vào trong nước.

Những con cá hoặc đỏ, hoặc trắng, hoặc đen hoạt bát bơi đến trước mặt hắn, hắn lại không hứng thú lắm.

Trong nhà, dì giúp việc đã cắt một đĩa trái cây tươi mát, nhìn thấy một màn này, do dự không dám tiến lên, Lục Thừa Tập liền nhận lấy đĩa trái cây đi tới, đặt đĩa trái cây lên bàn trà ở bên cạnh ghế nằm.

Nhìn nhìn bàn tay dính đồ ăn cho cá của chính mình, cằm của Lâm Lạc Đinh khẽ nâng lên, "Đút cho tôi."

Lục Thừa Tập cắm một miếng dâu tây đưa tới bên miệng hắn, hắn hé môi ăn vào trong miệng, híp mắt lại, "Có hơi chua."

Lục Thừa Tập: "Qua mấy ngày nữa tôi phải tới Tân Thị quay phim."

Lâm Lạc Đinh nhấm nháp miếng dâu tây thứ hai, có hơi ngọt, hai má hơi hơi phồng lên.

Lục Thừa Tập: "Lúc ngài muốn nghe đọc sách thì gọi điện cho tôi."

Nuốt miếng đồ ăn xuống, Lâm Lạc Đinh vẻ mặt miễn cưỡng, "Làm ấm giường thì sao?"

"..." Động tác cắm hoa quả tạm dừng giây lát, đổi sang một miếng táo, Lục Thừa Tập: "Tôi có thời gian sẽ trở về."

"Vậy chẳng phải đãi ngộ của tôi giảm xuống rồi sao," Lâm Lạc Đinh nói, hừ cười, bất mãn liếc nhìn cậu, "Nếu đã như vậy, cậu làm một chút việc khiến tôi vui vẻ đi."

Hắn lười biếng đưa hai tay ra, "Bẩn rồi."

So với động một chút là bảo cậu cởi quần áo làm ấm giường, lau tay không đáng kể chút nào, lúc ở bệnh viện cậu cũng không ít lần lau tay cho mẹ mình. Lục Thừa Tập quay về phía Hàn Mỹ Mỹ muốn lấy một túi giấy ướt, xé đóng gói ra, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Lạc Đinh.

Bàn tay trắng mảnh, mười ngón thon dài, xương thịt cân xứng, chỉ có chỗ thịt ngón tay dính một chút bột phấn màu vàng nhạt của đồ ăn cho cá, sau khi lau khô thì tỏa ra mùi hương hoa lài nhàn nhạt.

"Tay cậu nóng quá," Lâm Lạc Đinh nói, không biết có phải bởi vì huyết mạch thức tỉnh hay không, nhiệt độ cơ thể của hắn dường như có hơi thấp, "Tôi hơi mệt, cậu ôm tôi ngủ đi."

Đặt khăn ướt đã dùng sang một bên, Lục Thừa Tập quét mắt một vòng hoàn cảnh xung quanh, "Ở đây?"

Lâm Lạc Đinh vuốt cằm, "Ừm, ở đây ấm áp."

Hít sâu, Lục Thừa Tập nằm lên ghế dựa.

Không khí ấm áp, khô ráo hong cho trên người vô cùng ấm áp. Lúc sáng cậu tắm rửa xong đã thay một cái áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở rộng, hầu kết và một phần xương quai xanh lộ ra, trong giọng nói có thêm mấy phần gợi cảm.

Lâm Lạc Đinh biếng nhác rúc vào trong lồng ngực cậu, hai tay vòng ôm lấy thắt lưng gầy chắc của chàng trai, mặt gối lên lồng ngực, thoải mái nhắm mắt lại.

Trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, hùng hồn. Chóp mũi quẩn quanh mùi hương đặc thù trên người đối phương, giống như mùi rượu Rhum nhàn nhạt, hun cho hắn mơ màng thiếp đi.

Trong lúc mơ hồ nhớ tới lý do đối phương rời đi, "Nam số 1... Chúc mừng."

"... Cám ơn?" Tâm tình Lục Thừa Tập vi diệu, ấn đường nhíu lại từ đầu tới cuối, hai tay đặt ở bên người, cố hết sức không chạm vào người ở trên người, "Ngày mai thứ hai, tôi phải tới trường học một chuyến làm thủ tục bảo lưu."

Lâm Lạc Đinh: "Biết rồi."

Lục Thừa Tập: "Ngày hôm sau trở về."

Lâm Lạc Đinh: "Được, đi cùng cậu."

Lục Thừa Tập: "?"

Ghế nằm play, thời gian đã dùng không biết.

Hì hì hì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play