"Ta từng bảy lần khinh bỉ linh hồn của chính mình."
"Lần đầu tiên, là lúc nhìn thấy nàng vì bay lên mà ra vẻ khiêm nhường."
"Lần thứ hai, là lúc nhìn thấy nàng đi khập khiễng trước mặt người tàn tật."
"Lần thứ ba, là khi để nàng lựa chọn giữa khó và dễ, nàng đã lựa chọn dễ dàng."
Giọng nam trầm thấp vững vàng, trầm tĩnh vang lên trong căn phòng trống trải, chàng trai ngồi trên sô pha quay lưng về phía ánh sáng, tia sáng để lại trên đường nét thân thể cậu một đường viền sáng ngời.
Mi mắt chàng trai rũ xuống, tầm mắt chuyên chú đặt trên câu từ giấy trắng mực đen, giọng đọc chậm rãi che dấu đi tâm tình dư thừa trong giọng nói, chỉ có từng câu, từng câu thơ một thông qua rung động của dây thanh quản, vang lên theo tiết tấu:
"... Nàng phạm phải lỗi, lại tự mình an ủi, nói rằng ai khác cũng sẽ phạm sai như vậy..."
"... Nàng khoan dung sự yếu đuối, còn cho rằng khoan dung này là việc kiên cường..."
"... Nàng chán ghét một gương mặt khó coi, lại không biết đó lại là một mặt nạ khác của bản thân nàng..."
"... Nàng hát vang lời ca tụng, lại tự cho rằng đây là một điều tốt đẹp..."
Hắn phạm phải lỗi, lại tự mình an ủi, nói rằng ai khác cũng sẽ phạm sai như vậy.
Hắn khoan dung sự yếu đuối, còn cho rằng khoan dung này là việc kiên cường.
Lục Thừa Tập hờ hững nhìn chăm chú mấy dòng chữ ngắn ngủi này, trong con người đen sâu thẳm hoàn toàn phẳng lặng. Giây lát sau, cậu đưa tay đặt lên trang sách, chuyển dời tầm mắt nhìn về phía người ở bên kia sô pha.
Lâm Lạc Đinh biếng nhác ngồi nghiêng phía đó, hai bàn chân để trần, cẳng chân khoát lên trên đùi chàng trai, khép hờ mi mắt, tầm mắt xa xăm dừng trên hầu kết chuyển động lên xuống của Lục Thừa Tập.
Bài thơ kết thúc, hầu kết dừng lại.
Lâm Lạc Đinh giống như hoàn hồn mà mở mắt ra, "Đọc xong rồi sao?"
Lục Thừa Tập: "Ừm."
"<Ta từng bảy lần khinh bỉ linh hồn của chính mình> của Kahlil," Hắn thích thú hỏi, "Vì sao lại chọn bài này?"
Lục Thừa Tập châm biếm nhếch nhếch khóe miệng, lạnh lùng nhìn hắn, "Ngài nói xem."
"Tôi nói," Lâm Lạc Đinh đáp lại bằng một nụ cười nhạt vui vẻ, "Cậu đã đưa ra một quyết định làm ta vui vẻ."
Một lần giao dịch không thể bình thường hơn, ngươi tình ta nguyện, ai cũng có nhu cầu. Hắn thật sự không hiểu lắm suy xét cá nhân của đối phương.
Xoay người, vươn tay về phía bản nhỏ cách đó không xa, cánh áo màu trắng gạo bởi vì động tác mà kéo lên một đoạn, da thịt bên dưới trơn bóng, nhẵn nhụi, so với màu áo còn trắng hơn mấy lần.
Lục Thừa Tập nhíu mày không thoải mái dời tầm mắt đi.
"Ừ."
Một bàn tay vươn tới trước mặt cậu.
Ly thủy tinh rót đầy bảy phần, bên trong rót nước lọc lúc trước khi vào cậu nói "Không cần", mà Lâm Lạc Đinh lại tự mình quyết định chọn cho cậu.
Lục Thừa Tập ngẩn ra một chút, nhìn về phía người đưa nước. Đối phương chống cằm, ánh mắt biếng nhác nhìn cậu, lúc đối diện với tầm mắt của cậu liền kỳ quái mà nghiêng đầu đi, lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Cậu nhận lấy ly nước nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ, người này thật sự không giống một ông chủ công ty dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trái lại giống một tiểu thiếu gia sống an nhàn sung sướng, tùy hứng làm bậy.
Trên đùi còn đang bị chân người kia gác lên, uống nước xong, cậu cầm lấy ly, tư thế thân thể có hơi mất tự nhiên.
"Tôi phải đi rồi." Nhìn đồng hồ treo trên tường, Lục Thừa Tập nói
Lâm Lạc Đinh: "Đi? Đi đâu." Chân mày khẽ nhíu, ngay cả vui thích khi vừa rồi nhìn thấy loài người kia ngoan ngoãn uống nước cũng giảm đi mấy phần.
Lục Thừa Tập không quan tâm hắn có vui vẻ hay không, nói giống như đang báo cáo công tác, "Hôm qua tôi đã thử xong một vai nam số 3, muốn nhân mấy ngày này tới công ty luyện tập đài từ và kỹ thuật diễn xuất một chút."
Lâm Lạc Đinh xốc lại tinh thần một chút, "Phim của Phương Nhất Minh?"
Lục Thừa Tập: "Ừm."
Thì ra hôm qua Lục Thừa Tập đã cùng Phương Nhất Minh thiết lập quan hệ rồi?
Nam chính Lục Thừa Tập trong tiểu thuyết sau khi từ chối vật hi sinh phản diện bao dưỡng, rơi vào uy hiếp, chính là nhận được khen ngợi của Phương Nhất Minh, đóng vai nam số 1, một lần là nổi tiếng.
Lâm Lạc Đinh trái lại không phải sợ Lục Thừa Tập nổi tiếng. Trong tay hắn nắm giữ nhược điểm của đối phương, Lục Thừa Tập còn chưa được nhà họ Lục nhận về một ngày, hắn sẽ còn một ngày nắm giữ lợi thế tất thắng.
Về phần chuyện sau khi Lục Thừa Tập được nhận về... Thời gian còn dài như vậy, nói không chừng khi đó hắn đã chán rồi.
Lâm Lạc Đinh: "Nhận được thông báo rồi?"
Lục Thừa Tập: "Chưa có."
Nói cách khác, Lục Thừa Tập hiện giờ vẫn chưa biết bản thân được chọn làm nam số 1.
May mà thời gian hắn lề mề không lâu, bằng không chờ Lục Thừa Tập nhận được tin tức rồi, đối phương không chắc sẽ dễ dàng đồng ý với điều kiện của hắn như vậy.
"Đi học có thể để buổi chiều rồi đi," Lâm Lạc Đinh nói, rút lại cái chân để ở trên đùi người kia, mang dép lê vào, đứng dậy, "Nên cùng tôi ăn cơm trưa rồi, buổi chiều đi học xong, thuận tiện chuyển hành lý của cậu lại đây."
Giọng điệu không cho từ chối, hiển nhiên là không định cò kè mặc cả cùng Lục Thừa Tập.
Lục Thừa Tập rũ mắt tự hỏi giây lát, cậu vừa mới ký hợp đồng vào công ty, không có bạn bè gì, sẽ không ai để ý hắn đi đâu về đâu. Người trong nhà lại không quan tâm đến chuyện giới giải trí, tạm thời không cần lo lắng, diều duy nhất cần lo lắng chính là Chu Miểu.
Vào lúc cậu cùng đường vì chi phí trị liệu đắt đỏ, là Chu Miểu kéo cậu một cái, quan hệ với Lâm Lạc Đinh, cậu không muốn để cho Chu Miểu biết.
Nghĩ rõ nên đối phó như thế nào, Lục Thừa Tập đặt sách và ly xuống, đi theo người phía trước.
Trong lúc Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập "nói chuyện" trong phòng đọc sách, Hàn Mỹ Mỹ vẫn tận chức tận trách chờ ở cửa phòng đọc sách, để phòng lúc ông chủ đột nhiên gọi tới.
Phòng đọc sách cách âm rất tốt, cho dù Hàn Mỹ Mỹ nín thở, vểnh tai cũng không nghe thấy một chút tiếng động bên trong, thời gian lâu rồi, cô chờ đến mức nhàm chán, liền tự tìm việc cho mình để giết thời gian.
Vì thế sau khi Lâm Lạc Đinh mở cửa liền nhìn thấy quản gia tạm thời của hắn đứng ở bên tường, ôm một cái cuốn sổ ghi chép, đang cúi đầu viết đến say sưa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra dọa cho Hàn Mỹ Mỹ nhảy dựng, cô ngẩng đầu nhìn ông chủ trước mặt, bước chân vững vàng, mặt mày hớn hở...
Lại nhìn nhìn Lục Thừa Tập đi ở phía sau mấy bước, cũng là đi lại vững vàng, nhưng mà vẻ mặt "tối sầm, chán nản"…