Giải Trí Song Mộc thuê một rạp hát ở Chử Thị tổ chức tiệc thường niên.
Gần tới cuối năm, hội trường được trang trí đến lộ ra vài phần sắc đỏ vui mừng, Thương Ngu một thân tây trang đỏ sậm, cầm micro đi lên sân khấu phát biểu khai mạc.
Nghiêm khắc mà nói, Thương Ngu không tính là người của Song Mộc, nhưng anh ta từng là, hơn nữa một năm này, tiết mục gây tiếng vang <Tay Nghệ Nhân> của Song Mộc anh ta vẫn là MC cố định, làm người chủ trì trái lại vừa hay.
Thính phòng ngồi đầy hơn phân nửa, phần lớn nghệ sỹ của Song Mộc đều đã đến góp mặt, ảnh đế, ảnh hậu trong số diễn viên phái thực lực, tiểu sinh, tiểu hoa trong phái thần tượng, người người quần áo chỉnh tề, xinh đẹp, hào quang bắn ra bốn phía.
Còn có đạo diễn, biên kịch thuộc quyền các loại, ngoại trừ những người thật sự không thể tới, dựa theo tên tuổi và kinh nghiệm, sắp xếp theo thứ tự ngồi tại chỗ.
Trong chốc lát phát biểu khai mạc kết thúc, ngày sau đó là Lâm Lạc Đinh lên sân khấu phát biểu, đơn giản chính là tổng kết một năm các loại, cổ vũ mọi người năm sau không ngừng cố gắng.
Lâm Lạc Đinh không thích những thứ này, năm rồi còn dây dây dưa dưa có thể nói đến nửa tiếng, năm nay chưa đến 5 phút đã đi xuống.
Hắn kết thúc nhanh như vậy, nhóm nghệ sỹ vẫn có chút không quen, ngây ra một lúc mới theo thư ký Lư dẫn đầu, vỗ tay vang lên một tràng.
Hơi gật đầu với người bên dưới một cái, xoay người xuống đài, Lư Hoành tiến lên nghênh đón, dẫn hắn đi đến chỗ ngồi đã sắp xếp, cũng không hỏi hẳn vì sao không dùng bản thảo đã chuẩn bị.
Yêu cầu của anh ta đối với Chủ tịch Lâm hiện giờ chính là thuận thuận lợi lợi tham gia xong tiệc thường niên mà thôi.
Ngồi gần chỗ của Lâm Lạc Đinh đều là cao tầng của công ty, trong đó, vị trí ngay kế cận hắn lại trống không, chủ nhân của vị trí đang thay hắn lên sân khấu phát biểu.
"Chủ tịch Lâm~"
"Chủ tịch Lâm hôm nay tốc chiến tốc thắng nha."
Nhóm cao tầng chào hỏi với hắn, trêu ghẹo nhắc tới chuyện hắn nói 5 phút đã kết thúc.
Ngồi xuống vị trí của mình, Lâm Lạc Đinh tùy ý cười cười, không có ý định trò chuyện.
Nhóm cao tầng liền cười cười, thu lại ánh mắt, nhìn về phía sân khấu, cũng không nhiều lời.
Tiệc thường niên không thể kết thúc trong thời gian ngắn, một lúc còn có xen kẽ tiết mục biểu diễn để khuấy động không khí.
Lư Hoành dựa theo mục đích không lãng phí cơ hội, bàn việc công với Lâm Lạc Đinh:
"Chủ tịch Lâm, thời gian khai máy của <Lạc Lối> đã xác định, vào đầu tháng hai," Cũng chính là vừa qua năm liền khai máy, "Đạo diễn Thường dự định thời gian quay chụp ước chừng phải nửa năm, chế tác hậu kỳ nếu nhanh một chút có thể kịp công chiếu vào Quốc Khánh."
Lâm Lạc Đinh vốn lơ đãng ngồi nghe, đột nhiên nghe thấy câu phía sau của Lư Hoành, trầm ngâm lặp lại một lần: "Quốc Khánh....."
Lư Hoành: "Vâng, <Lạc Lối> là chính kịch, được đông đảo người trẻ tuổi và nam trung niên chiếm đa số, Quốc Khánh là kỳ nghỉ quy định của Quốc Gia......"
Anh ta bla bla giải thích một thôi một hồi, điều Lâm Lạc Đinh nghĩ lại là Lục Thừa Tập.
Hắn nhớ rõ, trong sách, Lục Thừa Tập chính là vào thời điểm <Lạc Lối> công chiếu thì được nhà họ Lục tìm được, sau đó âm thầm rời khỏi giới.
Ngay sau đó phim điện ảnh gây tiếng vang, thu hoạch nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, làm cho Lục Thừa Tập chỉ một bộ phim điện ảnh liền bước lên vị trí ảnh để.
Đồng thời cũng bởi vì đây là tác phẩm cuối cùng của Lục Thừa Tập trong giới giải trí, khiến độ ‘hot’ tăng lên rất cao.
Hiện giờ, bởi vì hắn nhúng tay vào, làm cho <Lạc Lối> được đẩy nhanh phê duyệt, quay chụp, thời gian này được đẩy nhanh hơn một chút.
Lúc này mục tiêu của phim điện ảnh là công chiếu vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, trong sách lại công chiếu vào dịp tết âm lịch.
Quốc Khánh đến tết âm lịch, thời gian chênh lệch mấy tháng, Lâm Lạc Đinh không xác định lần này khi nào thì nhà họ Lục sẽ tìm tới Lục Thừa Tập.
"<Lạc Lối> là hạng mục trọng điểm chú ý của công ty vào năm sau, Chủ tịch Lâm, nghi thức khai máy ngài xem......" Lư Hoành ở bên cạnh lót đường xong, dò hỏi.
Lâm Lạc Đinh hoàn hồn: "Tôi sẽ tham gia."
Lư Hoành cười bí hiểm, kết quả này cũng không ngoài dự đoán.
Dù sao chỗ nào có Lục Thừa Tập, Chủ tịch Lâm cho ra quyết định gì anh ta cũng không bất ngờ.
Tiệc thường niên tiến hành đến giai đoạn nửa sau, cuối cùng cũng đến lượt giải thưởng của Lục Thừa Tập, là một giải thưởng Tiềm Năng Nhất lấy cổ vũ là chính.
Làm đến màu mè hoa hòe hoa sói cũng không tác dụng gì.
Lâm Lạc Đinh lên sân khấu nhận thay Lục Thừa Tập, sau đó tránh đi khoản mời rượu, giao lưu sau tiết mục, rời khỏi buổi tiệc sớm, làm cho một vài nam nam nữ nữ có chút suy nghĩ nho nhỏ tiếc nuối không thôi.
Chủ tịch Lâm nửa năm gần đây hay đi chung với một nam nghệ sỹ "nào đó" của công ty nha, cũng đã được nhét vào tác phẩm lớn......
Lâm Lạc Đinh không biết bản thân vừa rời đi đã đánh nát bao nhiêu vọng tưởng.
Tài xế đưa hắn trở về Bích Thủy Giang Đinh. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, đồng thời cũng rất im lặng, mãi đến khi hắn cất bước đi vào mới dâng lên vài phần khói lửa.
Người giúp việc bưng nước trà tới, Hàn Mỹ Mỹ rời khỏi trò chơi, đứng ở bên cạnh hắn, chờ dặn dò.
Lâm Lạc Đinh yên lặng nhìn hết thảy những thứ này, suy tư trong lòng không phải nên đối phó với người nhà họ Lục như thế nào, mà là có nên nói với nhân loại chuyện xuyên sách hay không.
Vấn đề này đã quấy nhiễu Lâm Lạc Đinh suốt một đường.
Hắn không đặt nhà họ Lục ở trong lòng cho lắm, vốn liếng có lợi hại hơn nữa thì đã thế nào? Muốn một ma cà rồng kiêng kị người thường không có một chút năng lực thật sự là có chút khó khăn.
Hắn rất muốn trực tiếp nói ra sự việc, mang Lục Thừa Tập trở về thành cổ, nhưng lại bởi vì việc Lục Thừa Tập có thể là đang ở trong sách dưỡng thương kia mà sợ đầu sợ đuôi.
Loại cảm giác có điều cố kỵ này thật sự là đã rất lâu chưa từng trải nghiệm qua.
Vấn đề này liền cứ thế trực tiếp xoắn xít tới một tháng sau, ngày 10 tháng 1, thời gian huấn luyện đặc biệt vốn chỉ có một tháng đã vượt quá gần 10 ngày.
"Nhật Ký Nuôi Dưỡng" cũng đã ngừng cập nhật một tháng, thế nên nhóm fans theo dõi tài khoản nhỏ của Lâm Lạc Đinh ở bên dưới một weibo điên cuồng để lại lời nhắn thúc giục, còn có người nghi ngờ chủ weibo có phải đã chia tay với bạn trai hay không.
Lâm Lạc Đinh đang xem tin nhắn riêng.
[Xin chào chủ nhà, xin hỏi anh và bạn trai của anh đã chia tay rồi sao? Nếu đã chia tay, có thể nói cho em biết một chút thông tin liên hệ với đối phương hay không? Em vô tình mạo phạm, hy vọng anh có thể hiểu cho nổi khổ nhiều 0 thiếu 1* của chúng ta. [Mong chờ] ]
*Nhiều 0 thiếu 1: 0 là thụ, 1 là công
Đây cũng không phải trường hợp cá biệt, bên dưới còn có rất nhiều nội dung cùng loại.
[Chủ nhà, xin thông tin liên hệ của tiểu công, 1 là tài nguyên khan hiếm nha! Cầu chia sẻ!]
[Nếu đã chia tay, làm phiền cho biết một chút thông tin liên hệ của tiểu công có được không!]
[Cái này, chủ nhà có muốn thử làm công không? Tôi rất mềm! Thông tin liên hệ của tôi xxxxxx]
.....
Thật là khó hiểu.
Hắn tắt di động, ném sang một bên, cũng đang nhớ Lục Thừa Tập.
Trên bàn sách bày ra mấy chữ thư pháp vừa mới viết xong, lúc này nét mực đã hong khô, Lâm Lạc Đinh lại lười thu thập.
Hắn biết một ít cầm kỳ thư họa của Hoa Quốc, lúc nhỏ mẫu thân đã dạy cho hắn, hắn cảm thấy rất thích hợp để giết thời gian, nhưng hiện giờ ngay cả thư pháp hắn cũng có chút chán rồi.
Lục Thừa Tập vẫn chưa trở về.
Lâm Lạc Đinh biết lý do, gần mười ngày trước, Chu Miểu gọi điện thoại nói huấn luyện viên huấn luyện Lục Thừa Tập rất thích cậu, thăm hỏi biết được Lục Thừa Tập trong thời gian gần đây không công tác liền giữ người lại huấn luyện thêm.
Ngày nhận được điện thoại là hai ngày trước thời gian Lục Thừa Tập trở về đã định ra lúc trước, Lâm Lạc Đinh nghe xong liền cười nhạo một tiếng, thiếu chút nữa đã trực tiếp dịch chuyển tới quân đội.
Chu Miểu ấp a ấp úng truyền đạt hết một câu cuối cùng: Thừa Tập nói, trở về sẽ bồi thường cho ngài thật tốt.
Sau khi nói xong, bản thân không chịu nổi mà run lên.
Nhưng những lời này đã thành công làm cho Lâm Lạc Đinh bình tĩnh lại.
Nghĩ đến một khi chính mình bị quay chụp được việc đột nhiên xuất hiện trong quân đội, tất nhiên sẽ gây ra một loạt phiền toái, lúc này mới không tình nguyện mà bỏ qua suy nghĩ trong đầu.
"Ngài Lâm, ngài Lục ngay lập tức sẽ về tới......" Trong lúc thất thần, Hàn Mỹ Mỹ đến gõ gõ cửa, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thu lại tâm tình thích thú không rõ liếc một cái về phía cửa, Lâm Lạc Đinh đứng dậy từ trên giường nệm đi trở về trước bàn học, chậm rãi bắt đầu sắp xếp lại mấy trang giấy có chút hỗn độn.
Hắn không nói một lời, tiểu trợ lý đợi một lúc đành phải kiên trì hỏi: "Ngài không ra cửa......" Trước đây không phải mỗi lần ông chủ đều gấp gáp ra cửa chờ sao?
Lâm Lạc Đinh: "Không đi, bảo cậu ta tự mình đi vào."
Giọng nói nhẹ bẫng xuyên qua khe cửa để mở, đúng lúc truyền vào trong tai chàng trai.
Lục Thừa Tập mang theo hành lý đi đến bên ngoài cửa phòng đọc sách, bước chân dừng lại một chút. Cậu biết với thính giác sắc bén của Lâm Lạc Đinh chắc chắn đã nghe thấy âm thanh cậu tới gần, đây là nói cho cậu nghe.
Khóe miệng mơ hồ có chút ý cười, cậu vỗ vỗ Hàn Mỹ Mỹ che ở phía trước, ý bảo đối phương có thể rời đi.
Bị người đột nhiên vỗ vai từ phía sau, Hàn Mỹ Mỹ cả kinh, thiếu chút đã kêu ra thành tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Lục Thừa Tập xa cách hơn một tháng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
Thật là, thật là A, thật là cứng nha!
Nội dung huấn luyện của Tiểu Lục lẽ nào là rèn luyện hormone sao!
Giao hành lý cho Hàn Mỹ Mỹ, bảo cô mang tới phòng ngủ, Lục Thừa Tập lướt qua cô, đi vào phòng đọc sách, thuận tiện đóng cửa lại.
Ở trong quân đội hơn một tháng, hiển nhiên đối với cậu ảnh hưởng rất lớn, khí chất quanh người càng thêm lạnh lùng, cứng rắn, sắc bén, giống một thanh bảo kiếm đã qua mài giũa, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ uống máu.
Nhưng mà thanh bảo kiếm này vào lúc đối diện với người mình thích lại sẽ thu liễm sắc bén của mình.
Sải ra bước chân dài, mục tiêu rõ ràng, đi đến gần phía trước, Lục Thừa Tập đè lại bàn tay đang sắp xếp trên bàn của Lâm Lạc Đinh, vô thức vuốt ve một chút cái nhẵn nhụi quen thuộc kia.
"Giận rồi?" Giọng nói chàng trai trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm không chớp một cái nhìn vào ánh mắt Lâm Lạc Đinh.
"Không có." Lâm Lạc Đinh nói.
Nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Lục Thừa Tập cười, một hơi ôm lấy người vào trong lòng.
Cậu không ngại Lâm Lạc Đinh vì việc cậu về trễ mà tức giận, cậu hận không thể khiến đối phương tức giận nhiều hơn một chút, để ý nhiều hơn một chút mới tốt, một mặt khác lại sợ người này đem chính mình tức giận đến hỏng mất.
"Huấn luyện thêm là ngoài ý muốn," Cậu đơn giản giải thích mấy câu, hỏi tình hình của Lâm Lạc Đinh trong khoảng thời gian này, "Buổi tối ngủ như thế nào, vẫn là lạnh?"
Lâm Lạc Đinh: "Không lạnh." Chỉ là không ấm áp, thoải mái bằng lúc có nhân loại làm ấm giường mà thôi.
Nói xong khép nửa mắt lại, tựa vào trong lòng chàng trai, bàn tay thuần thục mà sờ vào dưới áo. Thời tiết vừa lạnh, quần áo đã mặc dày hơn một chút, ngay cả trình tự vói vào trong áo cũng phải phức tạp hơn một chút.
Vốn dĩ chỉ cần vén một cái, hiện giờ phải vén ba cái.
Sau đó bàn tay lạnh băng băng như ý mà vói vào nơi ấm áp quen thuộc.
Cơ bắp bị cái lạnh băng băng bất thình lình kích thích đến vô thức căng thẳng, Lâm Lạc Đinh thuận thế sờ một cái, ấn một cái, nói: "Hình như lại cứng thêm một chút rồi?"
Lúc nhân loại ở nhà rèn luyện cũng không có thay đổi này.
Biết hắn nghi hoặc cái gì, Lục Thừa Tập: "Ừm, cường độ huấn luyện trong quân đội cao hơn một chút." Thời điểm cứng rắn đối luyện mới không đến nỗi quá đau.
Cậu cho rằng Lâm Lạc Đinh có lẽ sẽ tò mò nội dung cậu huấn luyện ở trong quân đội, ai ngờ Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Cậu lạnh không?"
Lục Thừa Tập: "?"
"Không lạnh." Cậu nói.
Trong phòng đã mở điều hòa, trước sau duy trì ở nhiệt độ thích hợp, bộ quần áo mặc ra ngoài này của cậu chỉ mới cởi áo khoác, ở trong phòng một lúc thật ra còn có chút nóng.
Nghe xong, Lâm Lạc Đinh liền tránh khỏi ôm ấp của chàng trai, lui lại hai bước, tràn đầy hứng thú, nói: "Vậy thì cậu cởi quần áo."
Lục Thừa Tập: "?"
Lâm Lạc Đinh: "Tôi muốn xem xem có gì khác biệt với trước đó."
Lục Thừa Tập: "......"
Cậu bật cười, yêu cầu ở trong dự đoán.
Vì thế hôm nay Lâm Lạc Đinh không chỉ có mở mang được từng vị trí trên người nhân loại có cái gì khác biệt, ngay cả "quà" có gì khác biệt cũng đồng thời hiểu biết rồi.
Mỏi tay rồi lại mỏi chân, nếu không phải năng lực tự chữa lành của ma cà rồng tốt, phần thịt mềm giữa hai chân e là phải cọ đến rách da rồi.
Lục Thừa Tập trở về lúc hai ba giờ chiều, đến chạng vạng, động tĩnh trong phòng ngủ mới dần dần dừng lại, sau đó trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước tì rà rì rào.
Thân thể Lâm Lạc Đinh mềm nhũn để mặc nhân loại tẩy rửa cho hắn.
Khoái cảm còn sót lại ẩn nấp trong mỗi một tấc da thịt, mỗi khi bàn tay có chút vết chai mỏng cọ qua đều sẽ kích thích lên một phen run rẩy rất nhẹ.
Trên làn da trơn nhẵn nổi lên từng mảng da gà nho nhỏ, một hồi lâu, sau khi cảm giác rút đi mới có thể biến mất.
Loại cảm giác này thật sự có chút giày vò người ta, Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập."
Hắn quyết định dùng cách nói chuyện để dời đi lực chú ý của chính mình.
"Hửm?" Lục Thừa Tập vô cùng tự nhiên mà lên tiếng trả lời, vừa sờ soạng kiểm tra trên người hắn còn lưu lại thứ gì khác thường hay không.
Lâm Lạc Đinh miễn cưỡng tựa vào vai cậu, để mặc cậu hành động, làm như không chút nhận biết mà quẳng ra một câu: "Có phải cậu không được hay không?"
Lục Thừa Tập rất rõ ràng hàm nghĩa ẩn trong những lời này của Lâm Lạc Đinh.
"....." Im lặng một lúc, vẫn là nói: "..... Đừng kích thích tôi."
Lâm Lạc Đinh sẽ nghe theo sao?
Ngón tay nhàm chán vẽ loạn trên chỗ xương quai xanh của chàng trai, hỏi: "Vì sao không làm đến cùng?"
Thở dài thật sâu, chàng trai lẳng lặng tắt nước, dừng lại việc tắm rửa.
"Sao không tắm nữa?" Người trong lòng nghiêng đầu hỏi, ý cười bên khóe miệng như có như không, giống như thật sự không rõ vì cái gì, nói: "Mau tắm đi a, tôi đói rồi."
Ôm người tới bệ rửa mặt, nghiêng đầu lộ ra cần cổ, Lục Thừa Tập: "..... Tạm thời ăn cái khác trước đi."
Về phần bản thân cậu? Không ăn một bữa cũng không có gì.
Dự cảm được chính mình lại sắp đau chân, Lâm Lạc Đinh nhíu mày: "Thứ tôi muốn không phải cái này."
Lục Thừa Tập: "Không muốn?" Làm động tác muốn đi mở vòi sen.
Lâm Lạc Đinh: ".... Muốn."
Nói xong còn uy hiếp hừ hừ ở bên tai chàng trai bổ sung một câu: "Trừ phi làm đến cuối cùng, bằng không, cậu chính là không được."
Lời tác giả:
Hàn Mỹ Mỹ: Ông chủ có thể vì yêu mà làm 1!
Chủ tịch Lâm: ? Lười động~