Đồ ăn làm xong lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại lạnh, buổi tối hôm đó Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập lại trước sau không có xuống lầu. Hàn Mỹ Mỹ đã dặn dò nhóm người giúp việc thu dọn xong bàn ăn thì không cần đợi, sau đó nhìn lên tầng lầu yên tĩnh, lắc đầu thở dài.
Khóe môi nhếch lên nụ cười mê hoặc.
Bên trong phòng ngủ cách âm rất tốt trên lầu hai, gần nửa đêm mới nghe thấy phòng tắm truyền ra tiếng nước mơ hồ.
Lục Thừa Tập không thả người xuống lầu ăn cơm, nhưng đồng thời cũng đã nhận danh hiệu "Không Được".
Trước khi ngủ, Lâm Lạc Đinh làm tổ ở trong lòng chàng trai, Lục Thừa Tập từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể hai người dán chặt không có một chút kẽ hở.
"Lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi," Bàn tay bị bàn tay của chàng trai vòng tới từ phía sau cầm lấy. Hắn trở tay bắt lấy, đưa đến bên miệng cắn một cái, giọng điệu biếng nhác, "Còn không phải ỷ vào tôi cưng chiều cậu~"
"Ừm," Chàng trai cười nhỏ nói, cánh tay siết chặt, "Ngài (em) có thể lại cưng chiều anh thêm một chút."
Thời gian có chút trễ, đã gần 12 giờ, Lục Thừa Tập vẫn là đọc truyện cổ trước khi ngủ tiện dỗ dành hoa hồng nhỏ của chính mình ngủ ⸺
Chỉ là lúc đọc đến đoạn thứ hai, hơi thở của người trong lòng đã vù vù bình ổn.
Ngủ rồi.
Cậu khẽ tiếng đặt sách xuống, tắt đi ánh đèn, cũng chìm vào cơn buồn ngủ.
.....
Bởi vì buổi tối ngày hôm trước lăn qua lăn lại muộn một chút, ngày hôm sau Lâm Lạc Đinh hiếm khi ngủ dậy trễ.
Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, tuy rằng bức màn kéo chặt đã che đi phần lớn ánh sáng, chỉ có thể từ kẽ hở chiếu vào một tia ánh sáng biểu thị thời gian.
"Mấy giờ rồi?" Nhận ra nhân loại vẫn chưa rời giường, Lâm Lạc Đinh dùng giọng nói khàn khàn khi vừa tỉnh dậy hỏi.
Lục Thừa Tập từ trên đỉnh đầu trả lời: "Tám giờ năm mươi."
Lâm Lạc Đinh: "Sao chưa rời giường?" Nghe giọng nói liền biết chàng trai đã sớm tỉnh dậy.
Lục Thừa Tập: "Tối hôm qua ngủ trễ quá, để ngài (em) ngủ nhiều thêm một lúc."
Có một vài lời không cần phải nói rõ, giữa hai người vẫn có thể hiểu được đối phương đến cùng là muốn bày tỏ ý gì.
Chính là giống như Lục Thừa Tập hiểu được Lâm Lạc Đinh thật ra là hỏi cậu vì sao đã sớm tỉnh dậy vẫn chưa rời giường.
Chính là giống như Lâm Lạc Đinh hiểu được ý tứ những lời này của Lục Thừa Tập là đối phương biết hắn cần nhân loại làm ấm giường mới có thể ngủ say hơn một chút.
Biếng nhác hừ một tiếng, Lâm Lạc Đinh xoay người một cái, vùi vào trong lòng chàng trai.
Lục Thừa Tập cùng hắn ở trên giường cọ xát một lúc, chín giờ hai người mới mặc quần áo rời giường, sau khi rửa mặt đi xuống dưới lầu ăn bữa điểm tâm không tính là sớm này.
Dùng xong điểm tâm, chàng trai quay về phòng ngủ sắp xếp hành lý tối hôm qua chưa kịp thu dọn, Lâm Lạc Đinh ở dưới lầu cho cá ăn.
Đồ ăn vê thành từng viên, lác đác rắc vào trong nước, trong chốc lát liền có một đám cá nhỏ đủ mọi màu sắc quẫy đuôi bơi tới, con lớn cùng lắm dài cỡ ngón tay, con nhỏ chỉ lớn cỡ móng tay.
Cá là làm thế nào để tìm kiếm đồ ăn, khứu giác?
"Cá hình như đã nhiều hơn một chút?" Trong lúc hắn thất thần suy tư, Lục Thừa Tập đã đến gần hỏi.
Lâm Lạc Đinh liền nhìn những con cá tranh ăn trong nước một cái. Trong khoảng thời gian này hắn nhàn rỗi không có việc gì, số lần cho cá ăn nhiều hơn một chút, đối với số lượng cá thay đổi trái lại không có cảm giác gì.
Lâm Lạc Đinh: "Cậu thu dọn xong rồi?"
Lục Thừa Tập: "Ừm." Nhận lấy đồ ăn trong tay hắn, giúp cho ăn.
Không bao lâu, Hàn Mỹ Mỹ ôm sổ ghi chép đi tới, nói: "Ngài Lâm, có một số việc phải báo với ngài một tiếng."
"Nói." Hắn tùy ý trả lời, đầu cũng chưa quay về.
Hàn Mỹ Mỹ: "Còn nửa tháng sẽ đến lễ mừng năm mới, người giúp việc trong nhà muốn nghỉ phép về nhà sớm vài ngày, nhờ em tới hỏi ngài một chút."
Nghe xong lời Hàn Mỹ Mỹ nói, Lâm Lạc Đinh mới bỗng nhiên ý thức được việc này.
Bối cảnh của quốc gia này ở trong sách hẳn là tham khảo Hoa Quốc, rất xem trọng đối với lễ mừng năm mới.
Hắn nhớ lại một chút cách giải quyết của nguyên chủ, trước khi chưa rời khỏi nhà thì trải qua cùng cha mẹ, sau khi rời khỏi nhà, cơ bản là chưa từng trở về, tự mình trải qua.
Liền gật đầu nói: "Giống như trước đây, cho nghỉ phép sớm năm ngày, cô cũng vậy, lúc tính tiền lương thì phát cho mọi người một phần tiền thưởng."
"Vậy em thay mọi người cám ơn ngài Lâm trước." Hàn Mỹ Mỹ đè nén cao hứng trong lòng, nói. Mọi người này chắc chắn cũng bao gồm cả cô nha!
"Còn có một việc, năm rồi ngài tự mình đón lễ mừng năm mới đều là gọi cơm từ nhà hàng, năm nay......"
Năm nay có thểm một Tiểu Lục! Tiểu Lục biết làm cơm mà, cho nên có muốn thay đổi một chút hay không?
Không đợi Lâm Lạc Đinh trả lời, Lục Thừa Tập đã mở miệng trước, nói: "Năm nay để tôi nấu cơm, không cần liên hệ nhà hàng nữa."
Hắc hắc hắc, cô đã biết là Tiểu Lục không nỡ để ông chủ một mình đón năm mới mà.
Hàn Mỹ Mỹ: "Vâng ạ, nếu hai người dự định tự mình làm cơm thì nhớ chuẩn bị đồ tết trước vài ngày, mấy ngày lễ mừng năm mới này rất nhiều cửa hàng không mở cửa."
Trước khi cô nghỉ phép còn phải giúp ông chủ chuẩn bị sẵn quà cần gửi vào ngày tết, việc này phải đi hỏi thư ký Lư có nhiều năm kinh nghiệm một chút.
Hàn Mỹ Mỹ ôm lấy sổ ghi chép đã ghi chú kỹ của mình rời đi.
Cho ăn xong một chút thức ăn cuối cùng, Lâm Lạc Đinh vỗ vỗ mẩu vụn trên tay, nghiêng đầu hỏi: "Lễ mừng năm mới cậu không về nhà?"
"Về." Lục Thừa Tập nói, tương tự cũng cho ăn hết đồ ăn trong tay, kéo người vào nhà rửa tay.
Lâm Lạc Đinh nghe xong câu trả lời liền không nói gì.
Đáp án này hắn hoàn toàn không hài lòng, nhưng hắn lại không thể không để nhân loại trở về đón lễ mừng năm mới. Lễ mừng năm mới đối với người Hoa Quốc mà nói là rất quan trọng, ở cùng người nhà đối với Lục Thừa Tập mà nói cũng rất quan trọng.
Dòng nước từ trong vòi tràn ra, Lục Thừa Tập cẩn thận tẩy sạch và hong khô tay hai người, sau đó kéo bàn tay trắng nõn, khô ráo kia đến bên môi, khẽ hôn: "Cùng tôi trở về?"
Lâm Lạc Đinh có chút động tâm.
Nếu hắn đồng ý, vậy thì chắc chắn là vì Lục Thừa Tập.
Nâng mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, sau khi hắn nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu từ chối, nói: "Không được, không thích hợp."
Dẫn người về nhà đón lễ mừng năm mới, cái này có ý nghĩa gì hắn ít nhiều cũng biết được một chút.
Vẫn là câu nói kia, hắn "thích" Lục Thừa Tập, nhưng cái thích này không giống với cái thích của Lục Thừa Tập đối với hắn.
Lục Thừa Tập nghe xong nhưng không giận và mất mát, trái lại, khóe miệng cậu mơ hồ có chút ý cười.
"Lạc Đinh," Sau khi đối phương ừm một tiếng đáp lại, cậu nói, "Nếu ngài (em) không thích tôi, yêu cầu này ngài (em) sẽ không từ chối."
Nếu Lâm Lạc Đinh không thích cậu, đối phương sẽ chỉ chú ý có thể ở cùng một chỗ với cậu hay không mà thôi, chứ không phải cái gì khác.
Lâm Lạc Đinh: "?" Chân mày khe khẽ nhíu lại.
Lục Thừa Tập dùng lòng bàn tay vuốt ve sườn mặt của hắn: "...... Không có gì."
Cậu vì sao vẫn không chịu làm đến cuối cùng? Cho dù Lâm Lạc Đinh ác ý treo cho cậu một cái danh hiệu "Không Được".
Bởi vì cậu hy vọng hai người hoàn toàn kết hợp là cùng nhau vui vẻ, chứ không phải ham vui.
Ôm lấy Lâm Lạc Đinh, thật lâu không nói gì, lâu đến mức Lâm Lạc Đinh đều bị ôm đến nhàm chán muốn đẩy ra, Lục Thừa Tập mới trầm giọng nói: "Đi cùng tôi một chuyến đến bệnh viện trung tâm Giang Thị đi."
Vừa mới từng nhắc đến về nhà đón lễ mừng năm mới làm cho Lâm Lạc Đinh do dự giây lát, nói: "Tôi ở bên ngoài chờ cậu."
Lục Thừa Tập: "Được."
Lục Thừa Tập đã một khoảng thời gian chưa tới bệnh viện thăm mẹ Lục rồi, lần trước đi chính là trước lúc tập huấn đặc biệt, vội vàng đi một chuyến.
Lần này có thời gian rảnh, cậu cố ý ở lại Giang Thị thêm vài ngày, bởi vậy thu dọn cho hai người thêm mấy bộ quần áo thay đổi.
Hai người sáng sớm xuất phát, trước buổi trưa thì đến khách sạn gần bệnh viện trung tâm, thuê phòng, sau khi sắp xếp xong hành lý thì thuận tiện ở trong khách sạn dùng cơm trưa.
Lâm Lạc Đinh: "Buổi chiều cậu tới bệnh viện?"
Lục Thừa Tập: "Ừm."
Nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng hút một ngụm nước trái cây, Lâm Lạc Đinh: "Vậy tôi trở về phòng." Nói xong đứng lên.
Lục Thừa Tập: "Cùng nhau."
"Tới bệnh viện chờ tôi," Cậu nói, đứng dậy lôi kéo Lâm Lạc Đinh đi ra ngoài, che giấu cố chấp trong giọng nói vững vàng, chậm rãi, "Tối nay tôi mang ngài (em) ra ngoài đi dạo."
Ở trong phòng đọc sách với cùng nhân loại ra ngoài đi dạo, Lâm Lạc Đinh đương nhiên chọn cái sau.
Khách sạn cách bệnh viện thật sự không xa, hai người đi bộ gần mười phút đến cửa bên của bệnh viện, từ cửa bên đi vào chính là khu nội trú, so với đi vào từ cửa chính thì tiện hơn.
Thời tiết giữa đông càng thêm rét lạnh, mọi người ở cửa ra vào của bệnh viện đều đã thay quần áo mùa đông dày cộp.
Lâm Lạc Đinh không sợ lạnh, nhưng vẫn bị chàng trai yêu cầu mặc thêm áo lông tơ, bên ngoài còn bọc một cái áo lông giữ ấm.
Bản thân Lục Thừa Tập tuổi trẻ, chịu lạnh tốt, chỉ mặc một ái áo lông cừu hơi mỏng, áo khoác là áo gió loại dày.
"Giang thị so với Chử Thị hình như lạnh hơn một chút." Lục Thừa Tập đeo khẩu trang, nói. Tay cậu bọc ở trong túi, ủ ấm bàn tay người ở bên cạnh, có chút hối hận không mua cho Lâm Lạc Đinh bao tay và khăn quàng cổ.
Lâm Lạc Đinh: "Có sao?" Hắn không nhạy cảm lắm với nhiệt độ thấp.
Lục Thừa Tập: "Ừm, chờ một lúc nữa đi mua."
Hai người đứng sóng vai nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thang máy chậm rãi đi lên, thỉnh thoảng dừng lại đón người mới đi vào.
Người đi vào đại đa số sẽ vô thức quét mắt nhìn một cái tình hình trong thang máy, nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở tận trong cùng, tư thế thân mật, cũng chỉ là liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái liền không để ý mà thu lại ánh mắt.
Trong bệnh viện có nhiều thứ khác đáng để quan tâm hơn, cũng phần nhiều là không đáng quan tâm.
Thang máy cứ như vậy đi đi, dừng dừng, tốc độ so với trong tưởng tượng chậm hơn rất nhiều, mỗi lần cửa thang máy vừa mở ra liền có thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, đều là động tĩnh do những người nhà của người bệnh nói chuyện với nhau phát ra.
Bọn họ không hẳn là cố ý ồn ào, chỉ là nhiều người, khó tránh khỏi ồn ào.
Mãi đến khi thang máy dừng lại ở tầng dành cho VIP, tiếng động mới nhỏ lại.
Lục Thừa Tập đã tới rất nhiều lần, sau khi ra khỏi thang máy, dắt theo Lâm Lạc Đinh, có mục đích rõ ràng mà đi về phía phòng bệnh của mẹ Lục.
Trên hành lang ngẫu nhiên sẽ có y tá và hộ lý đi ngang qua, đều nhẹ chân nhẹ tay, cố hết sức không phát ra tiếng động quá lớn.
Lục Thừa Tập nhìn thấy hộ lý cậu mời đến chăm sóc cho mẹ Lục, đối phương và mẹ Lục tuổi tác không khác biệt lắm, người có chút sồ sề, mang theo ấm nước cũng đi về phía phòng bệnh.
"Dì Lưu," Cậu gọi đối phương lại, chờ đối phương xoay người, "Dì đi rửa ấm nước?"
Dì Lưu mở to đôi mắt nhỏ, cẩn thận quan sát người nói chuyện, càng nhìn càng giống Lục Thừa Tập, giọng nói cũng giống, đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Là Tiểu Lục à?"
Nhất thời không chú ý tới người bên cạnh Lục Thừa Tập, cũng không chú ý tới tay của hai người bọc trong cùng một túi.
Bà quen thuộc nói: "Gần đây công việc không bận, đến thăm chị Lục?"
"Dạ," Lục Thừa Tập ôn hòa lên tiếng trả lời, giới thiệu Lâm Lạc Đinh ở bên cạnh, "Đây là...... bạn của con."
Lâm Lạc Đinh thản nhiên gật đầu, xem như chào hỏi.
Thái độ này, người để ý sẽ cảm thấy cao ngạo không dễ tiếp cận, tuy rằng sự thật cũng là như vậy, có điều dì Lưu tính tình xởi lởi không chú ý đến chi tiết.
Dì Lưu đã phát hiện tay hai người bọc trong cùng một túi.
Nói chính xác hơn, là tay của bạn của Tiểu Lục bọc ở trong túi của Tiểu Lục.
Nhưng mà chỉ là nghi hoặc một chút liền ném điểm này sang một bên, hình ảnh hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp bà đã thấy nhiều ở trên máy tính của con gái, con gái nói hiện giờ con trai đều là như vậy.
Đây là quan hệ tốt, là gần gũi.
"Chị Lục biết con đến rồi chắc chắn là rất vui," Bà vui tươi hớn hở nói, "Ngày hôm qua chị Lục còn nhắc tới con với bà Lục. Nói sắp tới lễ mừng năm mới rồi, không biết con có thời gian về nhà hay không......"
Bà Lục trong miệng dì Lưu là chỉ bà ngoại của Lục Thừa Tập.
Dì Lưu đối với Lục Thừa Tập hiện giờ là rất quen thuộc, trước đây không quen thuộc, có một đứa con gái theo đuổi ngôi sao cũng không thể không quen thuộc.
Bà biết Lục Thừa Tập là con gia đình đơn thân, theo họ mẹ, hiếm có sau khi lớn lên hiểu chuyện lại hiếu thảo, trước khi chưa làm minh tinh đã muốn chuyên tâm học tập, còn phải gánh vác tiền thuốc men của chị Lục, cũng
không dễ dàng.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới bên ngoài phòng bệnh, dì Lưu đẩy cửa phòng ra, cười với người phụ nữa ở trên giường bệnh bên trong, nói: "Chị Lục, chị xem xem ai đến đây?"
Mẹ Lục đang xem TV, nghe tiếng quay đầu nhìn ra, tầm mắt đảo quanh ở cửa một vòng, nghi hoặc hỏi: "Ai?"
"Tiểu Lục a!" Dì Lưu nói, vừa quay đầu lại mới phát hiện phía sau không một bóng người.
Không hiểu được đầu cua tai nheo, bản thân bà đã gấp gáp trước: "Ô, vừa rồi rõ ràng Tiểu Lục đi đến cùng với em, còn có bạn của nó, hai người chính là đi ở phía sau em......" Vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Mẹ Lục biết dì Lưu có tính nóng vội, gọi bà đi vào trước, kiên nhẫn từ trong lời lải nhải nghe ra trọng điểm: "Thừa Tập mang theo bạn đến đây?"
"Đúng vậy," Đặt ấm nước đã rửa sạch tới bên cạnh máy lọc nước, dì Lưu nói, "Thoạt nhìn quan hệ rất tốt~"
Bà quen thuộc với Lục Thừa Tập, nhưng tuyệt đối không tính là hiểu rõ, nếu không sẽ không bình thản như vậy mà nói ra Lục Thừa Tập dẫn theo bạn bè thân thiết đến bệnh viện.
Mẹ Lục trái lại có chút suy đoán, trên mặt mang theo một chút tươi cười, hỏi: "Bọn nó ở chung như thế nào?"
Dì Lưu thuận miệng nói: "Rất tốt, đứng chung một chỗ rất xứng, còn bọc chung cùng một túi nữa."
Chiều cao không chênh lệch lắm, nhìn mặt mũi lộ ra ở bên ngoài liền biết bộ dạng không tệ, còn không phải là xứng sao.
Mẹ Lục còn muốn truy hỏi chi tiết, nhưng dì Lưu thật sự không nhìn thấy gì, không thể nói ra cái gì khác.
Chờ thêm một lúc, Lục Thừa Tập tự mình đẩy cửa đi vào, mẹ Lục lòng tràn đầy chờ mong vừa thấy ở phía sau cậu không có ai đi theo, nụ cười giảm đi đôi chút, thở dài: "Lần đầu tiên thấy con không được nha~"
Lục Thừa Tập: "?"
Cậu nghi ngờ bản thân bị gắn thẻ rồi.
Lời tác giả:
Lục Thừa Tập: Cảm ơn, đã bị gắn thẻ.