Sau ngày hôm đó, Lâm Lạc Đinh không tiếp tục thử nghiệm liên hệ với Craig nữa, làm việc và nghỉ ngơi cũng vì vậy mà một lần nữa khôi phục lại bình thường.

Hàn Mỹ Mỹ thấy vậy, lúc này mới hơi an tâm.

Thời gian trôi qua trong lơ đãng, nháy mắt liền đã tới tháng mười hai.

<Tay Nghệ Nhân> đã phát sóng hết trên nền tảng, nhận được thành tích khá tốt. Tổ đạo diễn đang thảo luận chuẩn bị mở mùa thứ hai. Ngoài ra còn có các tiết mục nghệ thuật tổng hợp khác lên kế hoạch trình lên để Lâm Lạc Đinh xem xét.

Lâm Lạc Đinh nhìn thấy một cái xem như có ý tưởng mới mẻ, là tập hợp những người không chuyên trong lĩnh vực ca nhạc lại cùng một chỗ, tổ chức một tiết mục nghệ thuật tổng hợp thể loại ca nhạc.

Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ muốn cho Lục Thừa Tập tham gia, hiện giờ trái lại không cần đến.

Gửi bưu kiện cho Lư Hoành, dặn dò anh ta bảo người bên dưới trình lên một bản kế hoạch chi tiết hơn, nếu được thì duyệt thông qua.

Sau đó Lâm Lạc Đinh tắt máy tính, chống cằm nhìn người đối diện: Hiện giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nghe nhân loại hát cho hắn, không cần lại đặc biệt tham gia tiết mục nghệ thuật tổng hợp, hơn nữa......

Lục Thừa Tập sắp phải vào quân đội đặc huấn rồi.

<Cách Sinh Tồn> kịp thời ghi hình xong kỳ cuối cùng vào cuối tháng mười một, Lục Thừa Tập có được thời gian hai ba ngày để nghỉ ngơi, ngay sau đó sẽ tiến vào đặc huấn quân đội do đạo diễn Thường sắp xếp cho cậu.

Lục Thừa Tập ở phía đối diện bàn sách đang dựa theo cách hiểu của mình làm ra phác họa nhân vật, nhận thấy ánh mắt của hắn, nhấc mi mắt lên: "Bận rộn xong rồi?"

"Ừm." Lâm Lạc Đinh khẽ đáp một tiếng.

Tiết trời ngày càng lạnh hơn rồi, trên người hai người đều đã mặc vào áo lông hơi dày, kiểu dáng giống nhau, một đen, một trắng.

Cho dù nhân loại mặc lên người áo lông mềm mại cũng không lấn át được cả người khí chất lạnh lùng, cứng rắn.

Hắn thả suy nghĩ bay xa, ngoài miệng nói: "Ngày mai cậu phải vào quân đội rồi."

Sáng sớm thì xuất phát, buổi chiều ngồi máy bay đến thành nơi đóng quân, trước lúc chạng vạng hẳn là có thể làm xong thủ tục đăng ký.

Vừa nghe Lâm Lạc Đinh nhắc tới chuyện này, Lục Thừa Tập liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, híp mắt nghĩ nghĩ: "Trong quân đội giám sát rất nhiều, buổi tối lúc nghỉ ngơi cũng là ở cùng những đồng đội khác."

Nói đơn giản, ở trong quân đội không tiện để Lâm Lạc Đinh đi tìm cậu lắm.

Bản thân Lâm Lạc Đinh cũng biết rõ điểm này.

Đúng là khoa học kỹ thuật của xã hội loài người càng ngày càng tiến bộ, ma cà rồng mới phần lớn ở lại trong thành cổ không ra ngoài, một bộ phận nhỏ sinh hoạt trong thế giới loài người cũng sẽ cẩn thận tuân thủ quy tắc của loài người.

Có điều dù là như vậy cũng có rất nhiều người để lộ dấu vết.

Hắn từng nghe Craig nhắc tới, trong tộc có một hậu bối sốc nổi, không tin chuyện kỳ quái, tùy tiện đi tới quốc gia mẹ hắn từng sinh sống, không tới hai ngày đã bị người của cơ quan đặc thù ở quốc gia kia bắt lại.

Hắn nghi ngờ Phong Tiêu Tiêu trong hiện thực chính là người của quốc gia kia.

Hoa Quốc.

Tất cả thông tin về cổ trùng mà hắn biết được chính là xuất phát từ nơi đó, tổ quốc của mẹ hắn.

Suy nghĩ bay đi hơi xa, có điều Lâm Lạc Đinh nghĩ tới việc này cũng là bởi vì Hàn Dịch Hề. Sau khi Lục Thừa Tập vào quân đội, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian đi gặp Hàn Dịch Hề một lần.

"Cậu cảm thấy Hàn Dịch Hề có thích cậu không?" Hắn hỏi.

Lúc trước khi hắn hỏi tới vấn đề này, Lục Thừa Tập nói tiếp xúc không nhiều lắm, không rõ lắm, hiện giờ toàn bộ tiết mục nghệ thuật tổng hợp đã ghi hình xong, tiếp xúc lâu như vậy rồi, hẳn là đã biết rõ rồi đi.

Như thế nào lại hỏi tới người này rồi?

Lục Thừa Tập có chút khó hiểu, vẫn là nghĩ tới hồi đáp: "Hẳn là không thích."

"Hửm?" Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Lâm Lạc Đinh, kinh ngạc lặp lại một lần, "Không thích?"

Lục Thừa Tập sờ sờ một bàn tay khác ở trên bàn của hắn, quả nhiên là đã có chút lạnh, liền nắm vào trong lòng bàn tay, ủ ấm.

Cậu nói: "So với thích thì cô ta càng giống như một fan cuồng nhiệt hơn. Thậm chí không thể tính là cuồng nhiệt, có chút nhiệt tình, nhưng lời nói và hành động đều ở trong phạm vi hợp lý."

Phán đoán của nhân loại, Lâm Lạc Đinh cũng rất thấu hiểu, dù sao cũng sẽ không kém hơn một ma cà rồng không hiểu yêu thích như hắn.

Cho nên thì ra không phải mỗi một hồng nhan đều thích nam chính?

Hay là nói, không phải mỗi một người xuyên sách đều thích nam chính?

Phong Tiêu Tiêu nói mục đích của các cô là thống nhất, cái "thống nhất" chính là chỉ việc duy trì nội dung cốt truyện?

Vậy thì duy trì nội dung cốt truyện lại có mục đích gì?

Hắn hiếm khi thất thần, Lục Thừa Tập sắc bén ý thức được chỗ có chút không đúng, Lâm Lạc Đinh đối với Phong Tiêu Tiêu và Hàn Dịch Hề dường như quá mức để ý.

Thế này hẳn không phải là tính cách của hắn.

Lục Thừa Tập: "Vẫn đang nghĩ về Hàn Dịch Hề?" Cậu nghĩ không ra nguyên nhân phía sau sự để ý này.

Ghen? Cho dù Lâm Lạc Đinh thích cậu, dựa theo tính cách kiêu ngạo của đối phương cũng sẽ không có khả năng để Phong Tiêu Tiêu và Hàn Dịch Hề ở trong lòng.

Nghe thấy câu hỏi của cậu, Lâm Lạc Đinh lại không biết nên nói thế nào với Lục Thừa Tập về chuyện này.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vị trí địa lý của Chử Thị thiên về phía nam, quanh năm suốt tháng rất khó nhìn thấy tuyết, lúc này ở bên ngoài phòng đọc sách vẫn có thể nhìn thấy thuần một màu xanh biếc.

Hắn không đầu không đuôi mà nói một câu: "Hàn Dịch Hề vốn dĩ sẽ làm chỉ đạo võ thuật cùng đoàn làm phim <Lạc Lối>, tôi đã đánh tiếng tìm một người khác."

Lục Thừa Tập cũng không để ý cái này, chỉ cho rằng Lâm Lạc Đinh nhận được tin tức trước, nghe vậy thản nhiên gật đầu: "Ừm."

Ngày hôm sau, Lục Thừa Tập cùng người đại diện xuất phát tới quân đội.

Lâm Lạc Đinh vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để đi tìm Hàn Dịch Hề.

Hàn Dịch Hề này dường như vẫn rất bận rộn, Lâm Lạc Đinh mới đầu lúc tìm kiếm vị trí của cô ta thì hơi thở "màu đỏ" thuộc về cô ta chưa từng cố định lại, bên cạnh trước sau luôn có người mà hắn chưa từng tiếp xúc đi cùng, luôn sẽ thay đổi vị trí, đợi đến chạng vạng mới tách ra, ổn định lại.

Xác định Hàn Dịch Hề đã trở về nhà, mở hai mắt ra, Lâm Lạc Đinh ung dung đứng dậy: "Hôm nay tôi sẽ không xuống lầu nữa, cô có thể trở về nghỉ ngơi rồi."

Hắn nói với Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh, kết thúc hoạt động phơi trăng của mình, lên lầu trở về phòng ngủ.

Sau khi vào cửa, khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, thân hình biến mất.

.....

Ở một thành phố khác ở ngoài tỉnh, Hàn Dịch Hề bị cô bạn thất tình lôi kéo đi dạo một ngày, sau khi về nhà, chuyện đầu tiên chính là ừng ực, ừng ực uống một cốc nước lớn.

Khác với Phong Tiêu Tiêu xinh đẹp thanh thuần, mặt mũi của cô tươi sáng, hào phóng, động tác tùy ý lau miệng sau khi uống nước xong, có một loại thoải mái, dứt khoát không nói nên lời.

Phòng ở trang trí cũng có chút truyền thống, phần lớn là đồ dùng bằng gỗ lim.

Trong bể cá, cá kiểng tự tại vung vẩy cái đuôi, trên cái đồng hồ sát đất, kim đồng hồ tích tắc tích tắc quay vòng.

Mọi việc cùng với bình thường không có gì khác biệt.

Hàn Dịch Hề đứng ở trước bàn trong phòng khách, vươn tay đặt ly nước đã uống xong ở bên cạnh ấm nước, khép mi mắt lại, đáy mắt chợt lóe tia sắc bén rồi biến mất.

Sau đó chờ đợi vài giây, chờ "người xâm nhập" tương đối thả lỏng cảnh giác, cô đột nhiên cầm ly lên, ném về phía sau lưng, đồng thời hạ thấp người, lăn mình sang một bên, quay đầu lại.

"Choang!"

Cái ly đập lên bức tường bên cạnh cửa, phát ra một tiếng vỡ vụn giòn vang, mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, những giọt nước nhỏ vụn còn lại vảy ra xung quanh.

Chỗ đó không có một ai.

Hàn Dịch Hề thoáng chốc ngẩn ra, từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu nhìn về phía sô pha.

Trên sô pha gỗ lim, Lâm Lạc Đinh một tay đỡ sườn mặt, lộ ra với cô ta một nụ cười không có cảm xúc gì: "Hàn tiểu thư thân thủ không tệ."

Cách không xa ở trước mặt hắn, Hàn Dịch Hề chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: "Là ngươi."

Động tác hơi hơi thay đổi, cho thấy cô ta cũng không thả lỏng cảnh giác.

Phản ứng của cô ta làm cho Lâm Lạc Đinh có chút kinh ngạc, nhướng chân mày: "Cô nhận ra tôi, dường như cũng không bất ngờ lắm với sự xuất hiện của tôi."

Nhận ra hắn thì rất dễ lý giải, nhưng đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn lại phản ứng bình tĩnh......

Tầm mắt Hàn Dịch Hề dừng ở cằm của hắn, kéo căng cơ bắp toàn thân, không nói một lời.

Lâm Lạc Đinh nhỏ giọng cười cười.

"Không cần phòng bị như vậy," Hắn đứng dậy trong sự cảnh giác của Hàn Dịch Hề, "Dù sao......"

Thân hình biến mất, nháy mắt lại xuất hiện ở trước mặt Hàn Dịch Hề, hành động bất ngờ làm cho Hàn Dịch Hề vô thức đối diện với ánh mắt của hắn.

Trước khi mất đi ý thức, Hàn Dịch Hề thầm mắng chính mình một câu vì đã sơ ý.

Màu mắt từ từ khôi phục thành màu trà bình thường, Lâm Lạc Đinh: "Dù sao, tôi chỉ là thích nói chuyện như thế này hơn mà thôi."

Người bị thôi miên thuận theo tâm ý của hắn, thong thả gật đầu: "Vâng"

Trên mặt hắn liền hiện ra vài phần vui vẻ.

Sau khi bảo Hàn Dịch Hề mở khóa di động cho hắn, Lâm Lạc Đinh trở lại sô pha, ngồi xuống, lướt di động, thuận tiện hỏi: "Thân phận của cô trong hiện thực?"

Di động của Hàn Dịch Hề so với của Phong Tiêu Tiêu thì đơn giản, trang nhã hơn rất nhiều, gần như không có phần mềm gì, hình nền chỉ là một bức hình phong cảnh.

Hắn vừa nghe Hàn Dịch Hề trả lời, thuần thục lướt tới phầm mềm trò chuyện.

Thân phận của Hàn Dịch Hề trong hiện thực trái lại rất giống với trong sách, cũng là người xuất thân gia đình quân nhân, sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì tiến vào đơn vị đặc thù công tác.

Lâm Lạc Đinh nghe thấy một cái tên quen tai: "Đơn vị đặc thù".

Người công tác ở chỗ này quen biết cổ nữ mới hợp lý.

Thu lại suy nghĩ, tiếp tục xem di động.

Lịch sử ghi chép trong nhóm trò chuyện cũng tương tự bị xóa, bao gồm cả trò chuyện riêng với hai người khác, cũng chính là Phong Tiêu Tiêu và Giang Chiếu Nguyệt, cũng là như vậy. Hắn nghĩ nghĩ, đơn độc gửi tin nhắn cho hai người.

[Việc lần trước nói có tiến triển gì không?]

Sau đó trong thời gian chờ đợi trả lời, hỏi Hàn Dịch Hề vấn đề khác.

Tâm lý phòng bị của Hàn Dịch Hề mạnh hơn so với Phong Tiêu Tiêu, vấn đề Lâm Lạc Đinh hỏi có một nửa sẽ khiến cho cô ta đấu tranh, mà một nửa này gần như đều có liên quan đến Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh rất khó từ trong miệng đối phương lấy được thông tin trực tiếp về Lục Thừa Tập.

Hắn liền bỏ qua suy nghĩ thăm dò từ chỗ Hàn Dịch Hề này.

Về sau lại đi tìm Phong Tiêu Tiêu một chuyến đi, cô ta có chút "dễ nói chuyện" hơn.

Hoặc là Giang Chiếu Nguyệt cũng được.

Người này hắn vẫn chưa từng tiếp xúc, phỏng chừng phải chờ đến sau khi nhân loại được nhà họ Lục nhận về rồi.

"Ting ting."

Di động cuối cùng cũng nhận được trả lời từ Phong Tiêu Tiêu.

Lâm Lạc Đinh cúi đầu nhìn xem.

[Phong Tiêu Tiêu: Có thể có tiến triển gì! Xích Cổ* nói thế nào cũng không đẻ trứng, tôi trấn an như thế nào cũng vô dụng, không biết lần trước Lâm Lạc Đinh kia đến cùng đã làm gì với Xích Cổ, phiền chết đi được!]

*Xích Cổ: cổ trùng màu đỏ

Hửm? Phong Tiêu Tiêu đã biết chuyện hắn từng xuất hiện?

Chẳng trách Hàn Dịch Hề không kỳ quái với sự xuất hiện của hắn, hẳn là do Phong Tiêu Tiêu nói.

Nhưng mà vì sao Phong Tiêu Tiêu lại biết?

Ung dung chậm rãi gửi tin nhắn:

[Hàn Dịch Hề: Cô kể lại tỉ mỉ một chút tình hình lúc ấy là thế nào.]

Nếu như Phong Tiêu Tiêu vẫn nhớ rõ mình từng động tay vào di động của cô ta, như vậy cô ta hơn phân nửa sẽ gửi một tin nhắn thăm dò.

Nếu như không biết, vậy nói rõ đối phương vẻn vẹn chỉ là biết hắn từng xuất hiện mà thôi, đối với tình hình cụ thể hoàn toàn không biết.

Di động dừng ở giao diện trò chuyện, đặt ở trên bàn, Lâm Lạc Đinh thản nhiên gõ mặt bàn chờ đợi.

"Ting ting." Lại là một tiếng âm báo nhắc nhở, người khẽ gõ mặt bàn hài lòng nhếch môi.

Phong Tiêu Tiêu không có thăm dò, mà lần trả lời này cũng đã nói với hắn nguyên nhân.

[Phong Tiêu Tiêu: Không phải đã từng nói với cô rồi sao, nửa tháng trước Xích Cổ đại thành, tôi đã bảo nó đẻ trứng, nó lại làm thế nào cũng không chịu!]

[Phong Tiêu Tiêu: Cổ đã nhận tôi làm chủ không có khả năng vô cớ làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, tôi nhiều lần trò chuyện, trấn an, nó mới nói cho tôi biết nguyên nhân.]

[Phong Tiêu Tiêu: Thì ra trước khi nó trưởng thành từng cảm nhận được một hơi thở xa lạ lại mạnh mẽ, người nọ không cho phép nó đẻ trứng!]

[Phong Tiêu Tiêu: Tôi bảo nó miêu tả là ai, nó nói chỉ nhớ rõ ánh mắt màu trà và màu đỏ, ánh mắt màu trà không phải là Lâm Lạc Đinh sao?!]

Con sâu này thật sự là......

Lâm Lạc Đinh xem xong tin nhắn thì im lặng không nói gì, bảo nó không đẻ trứng, trái lại rất nghe lời, lại trực tiếp tiết lộ ra tin tức của hắn ra ngoài.

Nhưng đối với hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Cho nên Phong Tiêu Tiêu dựa theo việc hắn từng xuất hiện, bản thân lại không có ký ức mà phán đoán ra hắn có năng lực thuộc loại thôi miên, sau đó nói với những người khác trong nhóm, Hàn Dịch Hề mới có thể nhạy bén mà không nhìn vào mắt hắn?

Trong lúc hắn suy nghĩ, Phong Tiêu Tiêu lại gửi đến một tin nhắn.

[Phong Tiêu Tiêu: Nhiệm vụ lần này rõ ràng chỉ có bốn người chúng ta tiến vào! Phía Lưu Sương vẫn chưa làm rõ, Lâm Lạc Đinh lại là chuyện gì?]

Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên phát hiện một biện pháp tốt để thăm dò tin tức.

Phong Tiêu Tiêu không biết được người cầm di động chính là hắn, nếu hắn hỏi về Lục Thừa Tập hoặc là việc khác, đối phương đại khái sẽ không phát hiện?

Đang tràn đầy hứng thú suy xét tìm từ như thế nào sẽ không gây nghi ngờ, một tin nhắn khác gửi đi trước đó đã nhận được phản hồi.

Lâm Lạc Đinh vừa tự hỏi vừa rời khỏi giao diện trò chuyện với Phong Tiêu Tiêu, nhìn xem.

[Giang Chiếu Nguyệt: Có một chút tiến triển, đang muốn nói với các cô~]

[Giang Chiếu Nguyệt: Tôi đã tiếp xúc cùng Lưu Sương của hiện tại một khoảng thời gian, gần như có thể khẳng định, cô ta là NPC* trong sách, không phải Lưu Sương mà chúng ta quen biết kia!]

*NPC: Non-player character, thuật ngữ trong game, nhân vật không phải người chơi, nhân vật hệ thống.

[Giang Chiếu Nguyệt: Tôi nghi ngờ là liên kết trong hiện thực đã xuất hiện vấn đề gì đó, Lưu Sương thích Lục Thừa Tập như vậy, không có khả năng không tiến vào.]

Hắn đã nói Giang Chiếu Nguyệt này sao lại chậm chạp không xuất hiện ở bên cạnh nhân loại như vậy, thì ra là ra nước ngoài tìm Lưu Sương?

Ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai chữ "liên kết" trên màn hình, Lâm Lạc Đinh bình tĩnh hỏi: "Liên kết xuyên sách là gì?"

Thân thể Hàn Dịch Hề đột nhiên run lên, giống như là sắp tỉnh lại, cuối cùng đấu tranh cũng không thể tỉnh lại.

Cơ bắp trên mặt có chút vặn vẹo, cô ta khó khăn nói: "...... Là, là sách...... <Tinh thần>."

<Tinh Thần Đại Hải>.

Lời tác giả: Chương trước chỉ là một lá chắn bằng tay, ngoài ra, quản gia và Tiểu Lục không phải cùng một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play