Tiết mục xem phim điện ảnh buổi tối của hai người cuối cùng cũng không xem được.
Ở trong phòng tập thể hình dây dưa khoảng chừng một lúc, Lục Thừa Tập cưỡng ép bản thân kịp thời thoát khỏi tâm tình xúc động, cố tình Lâm Lạc Đinh ôm lấy không buông, nói muốn nếm thử một chút mùi vị nhìn thấy ở trong phim điện ảnh lúc trước.
Suýt chút nữa đã làm lý trí của Lục Thừa Tập đứt phựt.
Lâm Lạc Đinh là tò mò và ham vui, đối với cậu lại là hai tầng tra tấn cả sinh lý lẫn tâm lý.
Cậu không có thể lập tức cự tuyệt, trì hoãn thật lâu mới ôm người đứng dậy, khàn giọng nói: "Nơi này không thích hợp."
Không gian trong phòng tập thể hình cũng rất rộng rãi, ba mặt là tường, một mặt còn lại thì là cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy nhà kính ở bên ngoài, máy chạy bộ kia chính là đặt ở trước cửa sổ sát đất.
Trời đã vào thu, buổi tối cũng ngày càng sớm hơn, hiện giờ còn chưa đến 8 giờ tối, sắc trời bên ngoài lại đã không thể nhìn thấy ánh sáng gì.
Đèn chiếu sáng ở trong nhà kính tới buổi tối sẽ tự động mở lên, được Lâm Lạc Đinh yêu cầu, đặc biệt đổi thành ánh đèn màu vàng quýt, chiếu lên từng bụi, từng bụi hoa hồng nở rộ.
Màu đỏ thuần túy cùng màu da cam đan xen, ở trên lá cây điểm xuyết ra vẻ an bình duy mỹ đến từng centimet.
Dục vọng muốn ôm người trở về phòng nghỉ ngơi một chút, một ít khát vọng bí ẩn mà sốt sắng dâng lên tự đáy lòng, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng một đóa hoa hồng.
Hoa hồng rất đẹp, bao gồm cả cánh hoa bị gió thổi rơi trên mặt đất kia.
Lục Thừa Tập phỉ nhổ sự đê tiện của chính mình, rồi lại không thể không thừa nhận cậu thật sự động lòng với loại khát vọng này, cho dù chỉ là một phần hình ảnh tưởng tượng ở trong đầu đều làm cho tim cậu đập gia tốc, máu huyết cuộn trào.
Người ôm lấy mình hồi lâu không có hành động, Lâm Lạc Đinh nâng mắt lên, hỏi: "Không trở về phòng sao?" Giọng nói sau khi bị hôn sâu cũng có chút khàn, là một loại mê hoặc không lời khác biệt.
Lục Thừa Tập không đáp lời.
Cậu nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của đối phương, trong mắt nhuốm lên sắc dục giống như sương mù lượn lờ vấn vít trong núi, nhiều thêm vài phần phong tình mơ hồ không thể nói rõ.
Mà bản thân ở đáy mắt giống như con thú bị giam cầm trong một mảnh trời đất kia, ở bên bờ kiềm chế và phóng túng.
Cúi đầu hôn một cái cực nhẹ, cực nhạt lên đôi mắt kia, dừng lại bất động thật lâu.
Ánh mắt dịu dàng nhắm lại một lúc, giây lát sau hé mở ra, lông mi quét qua đôi môi chàng trai, mang đến ngứa ngáy vụn vặt.
Giọng nói hơi khàn càng thêm trêu người thúc giục: "Nhanh một chút."
Lục Thừa Tập ôm hắn đi tới trước cửa sổ sát đất.
Hướng mặt người kia về phía nhà kính, đặt xuống đất, Lục Thừa Tập từ phía sau ôm lấy hắn, trái tim căng phồng rõ ràng như sắp nổ tung, trong miệng còn muốn dịu giọng vỗ về: "Chúng ta từ từ sẽ đến."
Không biết đến cùng là đang nói với ai.
Chân mày của người ở trước mặt nhíu lại, liếc xéo, quay đầu lại nhìn cậu, thẳng thắn bày tỏ ra bất mãn của bản thân.
Chàng trai thở dài trong lòng, càng thêm dịu dàng dỗ dành: "Cho ngài (em) cái khác trước có được không....."
Nhiệt độ lòng bàn tay dán lên phần bụng bằng phẳng của hắn có chút nóng bỏng.
"Nhìn."
Giọng nói và hơi thở cùng nhau truyền đến giác quan sâu sảo.
Ngón tay linh hoạt, động tác lại chậm rãi, chàng trai đem thân thể từ phía sau dán chặt tới.
"Nhìn thấy rồi chứ?" Lục Thừa Tập vừa nhỏ giọng hỏi, vừa dùng một tay khác nâng cằm Lâm Lạc Đinh lên.
Hai người cùng nhau nhìn hoa hồng phía bên ngoài nhà kính. Hoa hồng dưới ngọn đèn vẫn như trước đỏ đến đơn thuần, nhiệt liệt.
Hôn lên vành tai, sườn mặt hắn, Lục Thừa Tập nói: "...... Hoa hồng rất đẹp đúng không?"
Lâm Lạc Đinh không biết mục đích hành động này của cậu, nhìn hoa hồng có chút khó hiểu, không phải không khác mấy so với lúc bình thường sao?
Đột nhiên, đôi mắt trong suốt thất thần chớp mắt một cái, môi hơi hơi mở ra, hơi thở gấp gáp hơn một chút.
"Lục, Lục Thừa Tập....." Hắn trầm giọng gọi một tiếng, tay phải yếu ớt chống lên kính thủy tinh trong suốt của cửa sổ sát đất.
Hoa hồng rất đẹp, ngoài cửa sổ gió nhẹ dần nổi lên, thổi đến nụ hoa cùng cành lá nhẹ nhàng lay động.
Giống như có một bàn tay không thể nhìn thấy cầm lấy cành lá khẽ vuốt ve, vì thế bóng hoa kia liền lay động ra một độ cong động lòng người.
Cảm giác chưa từng trải nghiệm qua làm cho Lâm Lạc Đinh thoáng chốc liền quên đi vấn đề vừa rồi.
Nụ hôn bên tai càng thêm có xu hướng đi xuống, hắn tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, để lộ ra mảng lớn trắng nõn nơi cổ, mơ hồ đến bản thân cũng không rõ là đang hỏi cái gì.
"Cậu cũng muốn...... mở quà sao?"
Chàng trai cũng vô cùng tự nhiên mà cúi người, vùi đầu vào cổ hắn, đem lời nói che giấu trong nụ hôn vấn vít.
".... Tôi muốn dạy ngài (em), cái gì mới là mở quà thật sự."
Tôi muốn em, nhưng mà tôi còn muốn càng nhiều hơn.
.........
Từ phòng tập thể hình đến phòng ngủ, buổi tối, Lâm Lạc Đinh nằm mơ rồi.
Bởi vì vận động trước khi ngủ, đêm nay hắn ngủ đến vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng bay bổng, giống như đang ngao du trong biển mây.
Tầm nhìn có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa, bốn phương tám hướng trong biển mây truyền đến dò hỏi mơ hồ, giống như cơn gió thổi qua, không thể tìm ra dấu vết.
Giọng nói kia hỏi hắn:
"Điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?"
Hắn nghe thấy chính mình nhẹ nhàng trả lời: "Craig, ta rất tốt, ta đã nuôi một nhân loại rất xinh đẹp."
Giọng nói liền dịu dàng cười cười, nói: "Vậy chúc điện hạ chơi đùa vui vẻ."
"Đương nhiên."
Tiếp theo hắn lại bị gió đẩy đi, lắc la lắc lư không chỗ hạ xuống.
Đánh thức Lâm Lạc Đinh từ trong cảm giác nhởn nhơ này chính là giọng nói ẩn chứa lo lắng của nhân loại cùng từng nụ hôn rơi xuống mi mắt.
"Lạc Đinh..."
"Nên rời giường rồi......"
Chậm rãi mở mắt ra, Lục Thừa Tập nửa quỳ ở trước giường, khoảng cách rất gần, cùng trán của hắn tựa vào nhau.
Thân thể dường như còn đắm chìm trong biển mây mềm mại như kẹo bông kia, mềm rũ phát lười.
"Lục Thừa Tập," Hắn gọi tên nhân loại, trần thuật nói, "Tôi nghe thấy cậu đang gọi tôi."
"Ừm, là tôi," Bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn một chút, vẻ mặt Lục Thừa Tập thoáng thả lỏng, "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Cậu lo lắng Lâm Lạc Đinh tối hôm qua ở phòng tập thể hình bị lạnh.
Lâm Lạc Đinh: "Tôi rất khỏe."
Ba chữ này làm cho hắn bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ trước đó.
Ma cà rồng gần như trước giờ sẽ không nằm mơ.
Ma cà rồng có thiên phú Tiên Tri mới có thể sẽ vô tình mơ thấy một đoạn ngắn của tương lai, hoặc là ma cà rồng không có thiên phú Tiên Tri cũng sẽ thông qua hình thức tương tự để biết được một loại nguy hiểm nào đó ảnh hưởng cực lớn đối với bản thân, đương nhiên tình huống thứ hai rất ít.
Lâm Lạc Đinh hiển nhiên là cả hai loại đều không phải, bởi vì hắn nhớ rõ đó là giọng nói quản gia của hắn.
Craig đã dùng cách thức nào đó liên hệ với hắn?
Bảo hắn chơi đùa vui vẻ, nói cách khác, Craig đại khái đã biết việc xuyên sách, hơn nữa xác định hắn sẽ không gặp nguy hiểm.
Cho dù có thì cũng ở trong phạm vi hắn có thể ứng phó.
"Đang nghĩ gì?" Giọng nói của chàng trai cắt ngang suy tư của hắn.
Lâm Lạc Đinh hoàn hồn, giấu đi tin tức mấu chốt, nói: "Suy nghĩ giấc mơ tối hôm qua."
Lục Thừa Tập: "Giấc mơ gì?"
"Mơ thấy tôi trôi trong biển mây," Nghĩ nghĩ, dùng một ẩn dụ không đâu ra đâu, "Cảm giác có chút giống việc tối hôm qua cậu làm với tôi, rất thoải mái."
Lục Thừa Tập: "..... Cái này không giống"
Lâm Lạc Đinh mới không quan tâm nhiều như vậy: "Tôi đã ngủ rất lâu?"
Lục Thừa Tập: "Ừm, gần mười một giờ rồi." Ngẩng đầu, lùi ra một chút.
Lâm Lạc Đinh làm việc và nghỉ ngơi cơ bản là ổn định, mười giờ ngủ, tám giờ dậy, hôm nay rõ ràng trễ hơn rất nhiều, thấy hắn đột nhiên ngủ lâu không tỉnh, Lục Thừa Tập mới có chút lo lắng.
Bản thân Lâm Lạc Đinh cũng không nghĩ tới vậy mà lại đã trễ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là bởi vì giữa chừng trò chuyện vài câu với Craig kia?
Tay hắn chống giường ngồi dậy, tấm chăn theo làn da trơn mịn trượt xuống, dừng lại ở bên eo.
Tầm mắt cố định trên mặt hắn của chàng trai khựng lại một chút, sau đó dời xuống trước ngực hắn.
Lâm Lạc Đinh cúi đầu nhìn nhìn theo, phát hiện bên trên lồng ngực vậy mà lại lưu lại mấy vệt đỏ nhàn nhạt hiếm thấy, ở trên cổ, trên xương quai xanh mà hắn nhìn không thấy cũng có.
Đầu ngón tay sờ sờ, không có cảm giác gì.
"Ồ, chắc chắn là tối hôm qua cậu rất dùng sức." Hắn rất chắc chắn, nói.
Đều đã để lại dấu vết, nếu không, dựa theo tốc độ khôi phục của ma cà rồng, ngày hôm sau cũng sẽ không để lại cái gì.
Lục Thừa Tập liền khàn giọng nói: "Nhưng mà ngài (em) rất thích."
"Ừm hửm~" Lâm Lạc Đinh cong môi, cũng không phủ nhận.
Xem thời gian nói chuyện phiếm tính vào thời gian ngủ nướng, trò chuyện xong hắn liền mặc quần áo, rời giường, sau khi rửa mặt thì cùng nhân loại xuống lầu dùng điểm tâm và cơm trưa.
Buổi chiều Lục Thừa Tập tiếp tục làm quen với kịch bản, xem mệt rồi thì nhìn ra xa giây lát để thả lỏng mắt, hoặc là tới phòng tập thể hình rèn luyện.
Lâm Lạc Đinh đối với việc cậu rèn luyện tiếp nhận rất tốt, bởi vì cho dù Lục Thừa Tập làm vận động gì hắn đều có thể tìm được cách đùa giỡn thích hợp cho chính mình.
Plank thì không cần nói nữa, nếu là chống đẩy, hắn sẽ nằm nhoài trên người nhân loại tăng thêm sức nặng cho cậu, lúc gập bụng (crunch) thì ngồi ở trên chân nhân loại, vừa đếm số vừa đòi hôn.
Buổi tối thì xem tâm tình mà lựa chọn mở quà hay là xem phim điện ảnh, cũng có thể là hai cái cùng lúc.
Trong mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ ngẫu nhiên ra ngoài một chuyến, hai người gần như đều là trải qua như vậy.
Ma cà rồng là chủng tộc trung thành với dục vọng của bản thân, mà đặc tính này sau khi Lục Thừa Tập làm mẫu cho Lâm Lạc Đinh cái gì là "mở quà" thật sự liền thăng lên tới một tầng bậc khác.
Trước đó Lâm Lạc Đinh chỉ là quấn quít đòi hôn, hiện giờ hôn môi đã không thể thỏa mãn hắn nữa.
Lục Thừa Tập sau khi để hắn tùy ý vài lần cũng không thể lại tiếp tục thỏa mãn hắn, bởi vì: "Tiết nhiều hại thân."
Lâm Lạc Đinh có chút buồn bực, nhưng mà phải thừa nhận lời nhân loại nói là sự thật, sau khi xong việc hắn luôn sẽ đói nhanh hơn một chút.
Vốn dĩ hút máu huyết hoàn toàn không nhất thiết đòi hỏi, lúc hứng khởi có thể hai ba ngày hút máu một lần, mỗi lần một ngụm thì đã đủ, hiện giờ hắn đã liên tục hai ngày hút máu nhân loại rồi.
Tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng suy nghĩ cho thân thể của nhân loại, hắn cũng cần tiết chế.
Hắn rất phiền não, có biện pháp gì có thể khiến hắn không đói nhanh như vậy hay không?
Đáng tiếc, biện pháp còn chưa nghĩ ra, thời gian nghỉ ngơi một tuần liền đã kết thúc, Lục Thừa Tập lại phải rời đi vài ngày để ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp.
Lâm Lạc Đinh liền tạm thời buông xuống vấn đề phiền não, dự định làm một vài thứ khác.
Đi tìm Hàn Dịch Hề?
Lục Thừa Tập ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp, cô ta làm chỉ đạo sinh tồn dã ngoại cũng phải đi, địa điểm không thuận tiện.
Thời điểm Lục Thừa Tập không ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp, hắn càng tình nguyện ở cùng nhân loại hơn, không muốn lãng phí thời gian ở trên người Hàn Dịch Hề.
Việc này phỏng chừng cũng chỉ có thể chờ hoàn toàn ghi hình xong tiết mục nghệ thuật tổng hợp lại nói.
Lâm Lạc Đinh từng thử liên hệ với quản gia Craig, chỉ là sự tình nói thì đơn giản, làm được mới khó.
Hắn và Craig có khế ước chủ tớ gắn bó hơn một ngàn năm, đây là do phụ thân trước khi rời đi đặc biệt để lại cho hắn.
Nhưng cho dù có liên hệ môi giới này, khi hắn thử nghiệm cũng chưa từng thành công. Liên hệ giữa hắn và Craig giống như bị một bức tường không thể nhìn thấy ngăn chặn hoàn toàn.
Không chỉ triệu hoán không có một chút phản ứng, mỗi lần hắn thử nghiệm triệu hoán còn không thể phát hiện được thời gian trôi đi.
Biểu hiện cụ thể chính là mỗi khi Lục Thừa Tập vừa rời đi hắn liền trở nên đặc biệt mê ngủ.
Ở trong ấn tượng của hắn là sau khi thử nghiệm triệu hoán, chờ đợi đáp lại, thời gian có thể chỉ là vài phút, thực tế lại là hắn ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều.
Hàn Mỹ Mỹ cũng âm thầm nói nhỏ, có phải Tiểu Lục nghĩ rằng sắp phải đi nên gây sức ép với ông chủ đến kiệt sức rồi hay không.
Chờ đến khi có một lần Lâm Lạc Đinh đến giờ cơm trưa cũng chưa xuất hiện, các cô gõ cửa không nghe thấy tiếng động, sau khi đi vào phát hiện Lâm Lạc Đinh "mê man" ở trên giường, Hàn Mĩ Mỹ mới nhận ra tính nghiêm trọng.
"Ngài Lâm, có cần em liên hệ người tới làm kiểm tra thân thể cho ngài hay không?" Một lần nào đó, lúc Lâm Lạc Đinh vào trước giờ cơm trưa xoa trán xuống lầu, Hàn Mỹ Mỹ cuối cùng lên tiếng hỏi.
Thời gian lúc này đã vào tháng mười một, Lục Thừa Tập ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp đã đến địa điểm thứ ba, trên người Lâm Lạc Đinh cũng đã thay áo len dày hơn một chút.
Nghe xong lời Hàn Mỹ Mỹ nói, sau khi hắn hơi giật mình thì lắc đầu: "Không cần, tôi rất khỏe."
Hàn Mỹ Mỹ trong lòng sốt ruột, ông chủ sao lại còn giấu bệnh sợ thầy, đột nhiên mê ngủ như vậy hiển nhiên là rất không bình thường nha!
Cũng không phải là phụ nữ mà có thể là vì mang thai.
Cô cân nhắc có cần "không cẩn thận" nói ra việc này với Lục Thừa Tập hay không.
Lời cô nói, ông chủ không nghe, lời Tiểu Lục nói, ông chủ hẳn là sẽ nghe đi?
Lâm Lạc Đinh chỉ trong nháy mắt liền đoán được suy nghĩ của cô, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn: "Ba tháng trừ lương qua rồi?"
Hàn Mỹ Mỹ: "..."
Thái độ của cô nghiêm chỉnh lại, nói: "Ngài Lâm, chiều hôm nay ngài Lục hẳn là sẽ kết thúc ghi hình, có điều bởi vì địa điểm lần này có hơi xa, có thể ngày mai mới có thể về tới."
Từ trên cao nhìn xuống người bên dưới, Lâm Lạc Đinh giọng điệu chậm rãi: "Cậu ấy đã nói với tôi rồi, nói cái gì tôi không biết ấy."
Hàn Mỹ Mỹ: "..."
Cái này..... Ông chủ, chuyện mà ngài cũng không biết, em sẽ càng không có khả năng biết được a!
Thật khó nha, mình vẫn là trở về vẽ ra cảnh gập bụng play đi.
Khuyên đi khám bệnh thất bại, nhưng mà lời Hàn Mỹ Mỹ nói, đối với Lâm Lạc Định cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Giấc mơ đêm đó quả thật đã làm cho hắn có chút chú ý quá mức, gần đây ngoại trừ nhân loại thì vẫn luôn lăn qua lăn lại với cái này.
Công việc không kịp thời xử lý, Lư Hoành cũng đã gọi điện thoại thúc giục mấy lần rồi.
Nghĩ đến thư ký Lư cần cù chăm chỉ làm việc cho hắn, Lâm Lạc Đinh hiếm có bộc phát lương tâm, kịp thời phê duyệt bưu kiện, cũng âm thầm nói với chính mình:
Nhân loại ngày mai về tới, tối nay hắn sẽ lại thử một lần cuối cùng.
Sau đó, vào buổi tối cùng ngày, trong lúc theo lệ thường thử nghiệm, Lâm Lạc Đinh liền mơ hồ cảm nhận được tầng ngăn cách kia.
"Điện hạ," Giọng nói của Craig vẫn thuần hậu, ôn hòa như trước, dặn dò, nói, "Nếu thích thì vui vẻ chơi đùa, thường xuyên liên hệ sẽ tăng tốc độ sụp đổ thế giới."
Lâm Lạc Đinh đột nhiên nhớ tới câu trả lời "hỏi" được từ chỗ Phong Tiêu Tiêu kia, thế giới sụp đổ có thể trở về.