Lục Thừa Tập biết rõ bản thân không nên tin tưởng, có nhà ai bao dưỡng sẽ đơn thuần? Lâm Lạc Đinh có thể đề xuất bao dưỡng cậu, đã nói rõ đối phương cơ bản không sạch sẽ giống như lời đồn đãi.
Nhưng mà...
Lục Thừa Tập: "Tôi không chấp nhận quan hệ tình dục." Có phải ý trên mặt chữ hay không, hỏi rõ ràng cũng tốt.
Sau khi Lâm Lạc Đinh nghe xong thì ngẩn người.
Nói như thế nào nhỉ, có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Hắn còn đang sầu não điều kiện của chính mình đến cùng là có vấn đề ở chỗ nào.
Thủ đoạn ép buộc người khác không ngoài hai loại, cưỡng ép và dùng lợi ích mê hoặc. Nhược điểm của Lục Thừa Tập là mẹ của cậu ta, nguyên chủ cưỡng ép, kết quả là thất bại, hắn dùng lợi ích mê hoặc, tóm lại sẽ không sai lầm đi? Ai ngờ Lục Thừa Tập vẫn không chịu đèn.
Thì ra là thế.
Tìm được chỗ mấu chốt, Lâm Lạc Đinh hoàn toàn bình tĩnh lại, đồng tử màu trà chậm rãi dâng lên ý cười, giọng điệu của hắn thoải mái, mang theo ba phần ý vị trêu đùa, "Tôi nghĩ chúng ta hẳn là không phát triển đến loại quan hệ này."
Hắn quả thật đối với loại hoạt động cần trao đổi thể, dịch này không có hứng thú lớn.
Vẻ mặt đóng băng ngẩn ra.
Cho dù biểu hiện bên ngoài có bình tĩnh hơn nữa, Lục Thừa Tập cùng lắm cũng chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, còn là sinh viên, không có khả năng không để lộ sơ hở.
Ánh mắt cậu kinh ngạc, lúc nhìn về phía Lâm Lạc Đinh thì lộ ra mấy phần tâm tình thật sự nơi đáy mắt, "Vậy ngài muốn tôi làm cái gì?"
Bao dưỡng cậu, lại không cần quan hệ tính dục, cậu không nghĩ ra đối phương đến cùng có thể bảo cậu làm cái gì.
Làm ấm giường? Nghe tới thật sự hoang đường, giống như một trò đùa.
Lâm Lạc Đinh: "Tôi đã nói rồi, rất nhiều." Lại lặp lại hai chữ kia.
Vì để cho con mồi mắc câu, Lâm Lạc Đinh không ngại nói nhiều một chút.
Xoay người đi đến trước giá sách, bên trên là thành quả ngày hôm qua hắn sắp xếp gọn gàng, ngón trỏ lướt qua gáy sách cứng cáp được bao bọc cẩn thận bên ngoài, hắn nói giống như thương lượng: "Hôm nay đọc thơ đi?"
Không đợi trả lời, đầu ngón tay dừng lại ở trên một quyển sách nào đó, nhẹ dùng lực một chút liền rút quyển sách trên mặt bìa có in hoa văn kỳ lạ kia ra.
Hắn đặt sách lên bàn, ngay bên cạnh ly thủy tinh đã được rót nước lọc kia, ánh sáng xuyên qua dụng cụ thủy tinh trong suốt, in xuống ở trên mặt bìa một vệt nước sáng ngời.
Lục Thừa Tập: "Chính là những việc này?"
"Đương nhiên không," Lâm Lạc Đinh nói, dáng đi ung dung một lần nữa đi trở về trước mặt người kia, nở một nụ cười không rõ ý tứ, "Có lẽ còn có một vài tiếp xúc tay chân."
Ánh mắt lướt qua từng tấc, từng tấc ngũ quan của người kia, ánh sáng rạng ngời chiếu rọi đến mức có thể thấy rõ từng lông tơ cực nhỏ trên mặt, chân mày nhô cao, gốc mũi dựng thẳng, sống mũi cao thẳng, cùng với bờ môi có chút mỏng manh bên dưới.
"Giống như vậy..."
Hắn nhỏ giọng lẩm nhẩm, vươn tay miêu tả, phần thịt ngón tay mềm mại phác họa đường viền cằm khêu gợi.
Sau đó chuyển vào phía dưới cổ, phủ bên trên hầu kết gồ lên.
Nếu không phải trong mắt Lâm Lạc Đinh không có cảm xúc dư thừa, Lục Thừa Tập sẽ ngay lập tức nắm lấy cái tay kia, đem người quăng ra xa. Dù vậy, chân mày cậu cũng vẫn luôn nhíu lại thật chặt, rất không quen với việc người khác đụng chạm.
Lục Thừa Tập: "Vì sao lại là tôi?" Cậu kiềm nén cảm xúc.
Vì sao lại là cậu, cậu chỉ muốn đóng phim kiếm tiền mà thôi, vì sao lại là cậu, vì sao lại nhìn trúng cậu!
"Tôi rất thích gương mặt của cậu," Lâm Lạc Đinh nói, giọng điệu bay bổng, "Ưm, còn có thân thể."
Ngón cái vòng vo ở trên hầu kết một vòng, lưu luyến không thôi mà tiếp tục đi xuống dưới, xương quai xanh, lồng ngực, cuối cùng dừng lại ở phần bụng căng chặt.
Nhiệt độ cơ thể thuộc về giống đực loài người cách một lớp quần áo truyền đến lòng bàn tay, vuốt ve vài lần, cơ bắp càng trở nên căng ra, hắn khẽ cười thành tiếng, "Cậu đang căng thẳng."
Lục Thừa Tập không nói gì, hơi thở trầm trầm, lồng ngực phập phồng nhanh chóng, giống như đang ở bên lằn ranh bùng nổ.
Che dấu bên dưới cơ bắp căng chặt này chính là khối thân thể có sức bật đáng sợ kia, huyết mạch của Lâm Lạc Đinh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nếu lúc này Lục Thừa Tập vùng lên phản kháng, hắn sẽ không có phần thắng.
Nhưng mà hắn không có một chút sợ hãi.
Đây là một con sói, hắn đã nắm được cổ họng.
"Thứ cậu có thể chấp nhận." Lâm Lạc Đinh càng tới gần cậu thêm.
Tầm mắt hai người quấn quýt vào với nhau, một bên chịu đựng, một bên càn rỡ.
Bàn tay rũ ở bên người siết chặt thành nắm đấm, bởi vì quá dùng sức mà khẽ run, Lục Thừa Tập nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhìn một màn trước mắt này.
Cậu sợ bản thân không thể khống chế được.
Một chút sức nặng đè lên trên vai, là Lâm Lạc Đinh tựa trán lên trên vai cậu.
Mùi hương linh sam, tùng hương, hỗn hợp cùng rượu Rhum nhàn nhạt.
Thân thể dưới tay càng căng chặt hơn nữa, giống như tên đã lên dây, vận sức chở phát động.
"Cậu có thể chấp nhận," Lâm Lạc Đinh cong môi, trán đặt lên vai người kia, ánh mắt rơi trên ngón tay đang vẽ vòng tròn của chính mình, vui thích lại xấu xa mà nói ra một câu cuối cùng, “... Nghĩ về mẹ của cậu một chút.”