Buổi tối, Lục Thừa Tập đã trở về rồi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên nhảy ra suy nghĩ này.

Không rõ ràng lắm chuyện tối hôm qua có phải là bản thân đang nằm mơ hay không, mắt vẫn chưa mở, bàn tay dưới chăn đã bắt đầu sờ soạng xung quanh.

Sau khi vươn ra khỏi ổ chăn thì bị một bàn tay có nhiệt độ rất cao khác bao bọc lấy.

Đầu hắn chôn ở trong ổ chăn, người kia không biết hắn đã tỉnh, sau khi kéo tay hắn đến bên môi, hôn hôn, một lần nữa đặt vào trong chăn, phủ kín.

Bàn tay bị hôn nhẹ thu về trước ngực, Lâm Lạc Đinh ôm lấy tay, nhắm mắt để đó một lúc lâu.

Không nghĩ được gì, chỉ có xúc cảm mềm mại khi xương ngón tay bị hôn qua, còn có nhiệt độ của hơi thở phả lên lưng bàn tay vấn vít không rời.

Trong tai mơ hồ nghe thấy tiếng động đi lại khẽ khàng của chàng trai bên ngoài chăn ⸺ Đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, hình như đã bắt đầu lựa chọn quần áo, sau đó là tiếng động sột soạt mặc quần áo bí ẩn.

Hắn một tay xốc chăn lên.

Chàng trai mặc quần áo ở bên giường nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, áo sơ mi màu đen trên người vừa mới tròng vào.

Lâm Lạc Đinh lẳng lặng nhìn cậu.

Lục Thừa Tập: "Làm sao vậy?"

Lâm Lạc Đnh: "Sao tối hôm qua cậu đã trở về rồi?"

"Ừm," Giọng điệu chàng trai khi nói rất thản nhiên, "Nhớ ngài (em)."

Trước đây đều là hắn thường nói những lời này, đột nhiên nghe thấy nhân loại nói nhớ hắn, Lâm Lạc Đinh vẫn có chút không quen.

Thì ra nhân loại cũng sẽ nhớ hắn?

Hẳn là sẽ có, dù sao Lục Thừa Tập cũng từng nói thích hắn.

Nhưng mà Lục Thừa Tập muốn cái gì của hắn? Muốn ôm hắn, muốn hôn hắn?

Suy nghĩ thích và suy nghĩ không thích có gì khác nhau?

Hắn không nói gì, xoay người nằm sấp xuống.

Từ sau khi biết Lục Thừa Tập thích hắn, hắn liền thường xuyên bởi vì một vài việc nhỏ nhặt hoặc là đối thoại rất bình thường mà liên tưởng ra một loạt câu hỏi.

Lâm Lạc Đinh cũng không biết bản thân là bị làm sao vậy, có thể là xuất phát từ tò mò đối với thứ gọi là "Thích" mà hắn không biết này đi.

Bị nhân loại ảnh hưởng đã quen ngủ trần, phần lưng hoàn toàn lộ ra ở trong không khí, đường cong ưu mỹ, mà bản thân hắn lại không chút ý thức tới.

Lục Thừa Tập tới gần, lại cúi người hôn hôn lưng hắn, dán lên vị trí giao nhau giữa sống lưng cùng cổ, nói:

"Tôi xuống làm điểm tâm cho ngài (em), ngài (em) đợi một chút nữa, mặc xong quần áo rồi xuống?"

Hắn biết bình thường Lâm Lạc Đinh sẽ ngủ nướng thêm một lúc.

"Ừm." Người nằm úp sấp miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

Lục Thừa Tập nhận được đáp lại, đắp kín chăn cho hắn, mở cửa rời khỏi phòng.

Nhìn thấy hành lý ở cửa mới nhớ tới tối hôm qua cậu sợ đánh thức Lâm Lạc Đinh nên đã đặt hành lý ở ngoài cửa, liền nhấc hành lý vào phòng rồi mới đóng cửa, xuống lầu.

Lâm Lạc Đinh ở trên giường biếng nhác nằm úp sấp năm phút mới ngồi dậy.

Không biết Lục Thừa Tập thức dậy lúc nào, trong chăn cũng không còn độ ấm gì.

Xoa xoa trán, đứng dậy, quần áo đã gấp sẵn đặt trên tủ đầu giường, hắn tiện tay cầm lấy, nhìn nhìn.

Tương tự là áo thun màu đen, chỉ có hoa văn trước ngực có chút khác biệt với cái Lục Thừa Tập mặc kia.

Hắn nhớ rõ hai cái áo này là mua vào thời điểm bọn họ nghỉ phép ở quần đảo Chadell. Lúc đó người bán hàng ngoại quốc kia còn khen bọn họ đẹp.

Hình như còn nói bọn họ đẹp đôi gì đó? Ừm, hắn chỉ nhớ được là khen hắn đẹp.

Cho nên sở dĩ vừa rồi Lục Thừa Tập có thể kịp thời phát hiện tay của hắn và đặt trở về trong chăn là bởi vì lấy quần áo muốn hắn mặc qua để trước?

Thờ ơ suy nghĩ, Lâm Lạc Đinh mặc quần áo, rửa mặt, sau đó đi xuống dưới lầu.

Sáng sớm Hàn Mỹ Mỹ đã báo cho mọi người biết chuyện Lục Thừa Tập trở về tối hôm qua, dưới lầu cũng không có những người khác đến quấy rầy.

Sau khi xuống lầu, Lâm Lạc Đinh không thấy người ở trong phòng khách, nhấc chân lập tức đi vào phòng bếp.

Ở trong phòng bếp, máy hút khói khẽ kêu vù vù, chàng trai đeo tạp dề, đưa lưng về phía hắn đang chiên trứng. Bóng dáng rộng lớn, thẳng tắp, làm cho hắn đột nhiên nhớ tới hình nền di động của Phong Tiêu Tiêu.

Bức ảnh kia phỏng chừng là do bản thân Phong Tiêu Tiêu chụp lén, trong số ảnh chụp của Lục Thừa Tập, hắn chưa từng thấy bức ảnh kia.

Lâm Lạc Đinh không khỏi nghĩ tới một khả năng. Nếu như hắn không xuyên sách, Lục Thừa Tập có thể nào sẽ giống như nội dung cốt truyện trong nguyên tác tiểu thuyết, cùng bốn hồng nhan của cậu càng ngày càng gần hay không?

Hắn lại bắt đầu liên tưởng, Thích đến cùng là cái gì?

Vòng lấy eo, từ sau lưng ôm lấy chàng trai, cằm đặt lên trên vai đối phương, Lâm Lạc Đinh: "Lục Thừa Tập."

Chàng trai đã sớm nghe thấy tiếng động hắn đi vào, nghe vậy cũng không bất ngờ mà "Ừm" một tiếng: "Hửm?"

Lâm Lạc Đinh: "Cậu có thể nào sẽ thích người khác hay không?"

Lục Thừa Tập quay đầu lại, kỳ quái vì sao Lâm Lạc Đinh lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này.

Trong ánh mắt của người ở phía sau nhìn cậu hơi hơi lộ ra nghi hoặc, hiển nhiên chỉ là tò mò.

Cậu có chút mất mát, lại không muốn bỏ qua. Thấy trứng chiên đã gần chín, trở tay tắt lửa, nghĩ nghĩ.

Nếu không gặp Lâm Lạc Đinh trước, cậu vẫn không thể trả lời, nhưng sau khi gặp Lâm Lạc Đinh, cậu gần như có thể khẳng định chắc chắn: "Sẽ không."

"Vì sao?" Người cái gì cũng không hiểu còn muốn truy hỏi.

Bởi vì sẽ không có thêm một ai có thể giống như em, đem dục vọng và đơn thuần thể hiện tinh tế đến như vậy.

Em là dung hòa của hai loại vẻ đẹp cực đoan có một không hai.

Lục Thừa Tập híp mắt lại, hôn hôn lên mắt hắn, nói: "Từng thấy biển lớn há kể sông hồ."

Từng nhìn thấy màu đỏ xinh đẹp đến tận cùng của hoa hồng nở rộ, tất cả những hoa cỏ khác đều mất đi màu sắc.

Lâm Lạc Đinh cái hiểu cái không, trực giác nhận thấy là đối phương đang khen hắn.

Tâm tình lại tốt hơn rồi.

Nâng cằm chàng trai lên, giống như khen thưởng, hôn hôn: "Nhớ kỹ lời cậu nói, nếu đã thích tôi, lại còn làm cho tôi biết được thì đừng để cho tôi biết cậu thay lòng đổi dạ."

Như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy bị đánh bại bởi người khác.

Ngoại trừ trứng chiên, Lục Thừa Tập còn chuẩn bị cho hai người sữa bò, soup trứng và thịt xông khói.

Tất cả đồ ăn đều bày trên một cái khay, mang vào nhà ăn, dụng cụ ăn mỗi món hai phần, hai người chia nhau ăn.

Lâm Lạc Đinh hiện giờ sức ăn ít, ăn gì cũng chỉ để đỡ thèm, chỉ nếm qua một chút như nhau, rất nhanh liền buông thìa xuống, hỏi: "Dùng điểm tâm xong thì làm gì?"

Đã qua một ngày rồi, hắn vẫn chưa nghĩ ra tuần này nên làm cái gì, ở nhà hay là đi ra bên ngoài.

Súp trứng trước mặt hắn chỉ mới ăn một nửa, thấy hắn không có dự định ăn tiếp, Lục Thừa Tập vô cùng tự nhiên cầm lấy phần còn lại tới trước mặt mình.

Nghe vậy: "Bên phía đạo diễn Thường đã sửa xong kịch bản rồi, tôi phải tìm hiểu kịch bản."

Lâm Lạc Đinh nghĩ nghĩ tới chính mình, hộp thư trong máy tính hình như còn có một số? Quên đi, xử lý công việc một chút đi vậy.

Hai ba cái giải quyết xong phần điểm tâm còn lại của Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập dọn đồ ăn vào phòng bếp, hai người đi tới dưới tàng cây đa, mỗi người bận rộn việc của mình.

Dưới tàng cây bàn ghế dùng để uống trà chiều, lúc trước Lâm Lạc Đinh muốn đổi nó thành xích đu, hiện giờ xích đu đã làm xong, bàn ghế lại vẫn chưa đổi.

Hai người ngồi mặt đối mặt ở trước bàn, một người tìm hiểu kịch bản, một người xử lý công việc.

Tối hôm qua, tin tức <Lạc Lối> được xét duyệt và tuyển vai đã công bố ra ngoài, lại thêm đã mua điểm tuyên truyền lên trang đầu tìm kiếm. Tin tức này treo ở trên trang đầu tìm kiếm một đêm, hiện giờ bình luận bên dưới weibo vẫn đều là thảo luận.

Bởi vì tin tức xác định nhân vật nam chính vẫn chưa tung ra ngoài, cho nên nội dung thảo luận hoặc là dự đoán đạo diễn Thường vì sao rời núi, hoặc là dự đoán nội dung kịch bản.

Đương nhiên còn có fans của Chủ tịch Lâm:

[Chủ tịch Lâm của tôi siêu đỉnh, vậy mà lại có thể mời đạo diễn Thường rời núi! [Hét lớn]]

Về việc này, tin tức mới nhất Lư Hoành gửi đến, nói đạo diễn Thường vào đầu năm sau sẽ bắt tay vào khai máy quay chụp, thời gian khai máy trễ nhất sẽ không kéo tới tháng ba.

Kỳ nghỉ Tết năm nay có hơi sớm, cuối tháng một chính là giao thừa và mùng một, thời gian còn chưa đến bốn tháng.

Trừ việc này ra, Lư Hoành còn có một vấn đề cần Lâm Lạc Đinh xác nhận, chính là tiệc tất niên năm nay phải bắt đầu chuẩn bị rồi, hỏi hắn có tham gia hay không?

Giải Trí Song Mộc hàng năm sẽ tổ chức tiệc tất niên, tổng kết và khen thưởng đối với nghệ sỹ đã cống hiến cho công ty trong một năm, những năm trước Lâm Lạc Đinh đều sẽ tự mình tham dự.

Không phải nửa năm gần đây Chủ tịch Lâm bỗng nhiên "tiêu cực trốn việc" sao, cho nên Lư Hoành mới có những câu hỏi này.

Lâm Lạc Đinh rất nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời khẳng định. Tiệc tất niên cũng chỉ tốn của hắn thời gian một buổi tối, lại nói còn có Lục Thừa Tập.

Dùng gần mười phút để nói chuyện xong với Lư Hoành, hắn nâng tầm mắt lên nhìn về phía Hàn Mỹ Mỹ ở bên cạnh, đã đến một lúc nhưng không tới gần: "Có việc?"

"Ngài Lâm," Lục Thừa Tập đang xem kịch bản, Hàn Mỹ Mỹ nhỏ giọng đến gần, "Thứ ngày hôm qua ngài bảo em chuẩn bị em đã sắp xếp lại xong rồi."

Phần tất cả các khả năng tiếp cận nam chính sau khi xuyên sách kia?

Lâm Lạc Đinh: "Nhanh như vậy?"

Nói xong liền nhận lấy sổ ghi chép từ trong tay Hàn Mỹ Mỹ, lật ra, bên trong liệt kê ra trọn cả hai trang.

"Có một vài cái là em dựa theo tiểu thuyết đã có để sắp xếp lại, có một ít là do bản thân em suy đoán, cho rằng nó hợp lý." Hàn Mỹ Mỹ thành thật khai báo.

Yêu cầu này của ông chủ quả thật là đột nhiên vô lý, là vô cùng khó hiểu, có điều cô là trợ lý, nghiêm túc hoàn thành là được rồi, ông chủ muốn dùng để làm gì cô quan tâm nhiều như vậy để làm chi.

Lâm Lạc Đinh: "Ừm." Gật đầu đáp lời, tầm mắt đảo qua trang giấy.

Các loại vô tình xuyên sách:

1. Nhân vật nam chính đều là con cưng của trời, tiếp cận và ôm đùi hợp lý cũng là vì giành lợi ích cho mình.

2. Bởi vị bị thiết lập của nam chính hấp dẫn, đơn thuần là muốn cùng nam chính nói chuyện yêu đương.

......

Loại hệ thống xuyên sách:

32. Được hệ thống yêu cầu tiếp cận tìm kiếm giá trị sinh mệnh.

.....

Cũng rất là toàn diện.

Lâm Lạc Đinh cảm thấy về sau lúc đi tìm Hàn Dịch Hề có thể mang theo hai trang giấy này, đến lúc đó nhất nhất hỏi ra để đối chiếu.

"Là cái gì?" Hắn xem đến chăm chú, Lục Thừa Tập ở đối diện hỏi hắn.

Đuổi Hàn Mỹ Mỹ đi, Lâm Lạc Đinh nghĩ nghĩ, đưa sổ ghi chép cho đối phương.

Lục Thừa Tập nhận lấy xem một chút, nổi bật nhất chính là hai loại "xuyên sách" được tô đậm, tiếp đó chính là "nam chính" khắp cả trang giấy.

Cậu cả đầu mông lung: "?"

Chống cằm quan sát phản ứng của cậu, Lâm Lạc Đinh mỉm cười.

Lục Thừa Tập cũng dứt khoát không đặt lực chú ý trên phương diện này, đóng sổ ghi chép lại, nói: "Đạo diễn Thường giao cho tôi một nhiệm vụ."

Lâm Lạc Đinh: "Hửm~ Nhiệm vụ gì?"

Lục Thừa Tập: "Bối cảnh thân phận của Trần Tịch trong kịch bản là cảnh sát nằm vùng được bí mật bồi dưỡng, thân thủ nhanh nhẹn, thông thạo các loại vũ khí."

Lâm Lạc Đinh: "Cho nên cậu phải đi tiếp nhận huấn luyện đặc biệt?"

Trong thân thể nguyên chủ có ký ức cùng loại. Lúc trước Thương Ngu phải quay một bộ phim truyền hình về bộ đội đặc chủng, liền từng bị nhét vào quân đội để huấn luyện đặc biệt.

"Cái này là chuyện sau đó," Chàng trai nói, "Trước đó tôi cần dựa theo yêu cầu thể hình chuyên biệt để rèn luyện thân thể."

Bên phía đạo diễn Thường đã sắp xếp cho hắn đặc huấn vào tháng mười hai, phỏng chừng là lo lắng lượng vận động bình thường của cậu không theo kịp sẽ quá sức nên cho cậu rèn luyện trước một chút.

Bản thân Lục Thừa Tập cũng không nắm được cường độ huấn luyện của quân đội, bình thường cậu cũng sẽ tập thể dục, nhưng chắc chắn kém hơn so với trong quân đội.

Tóm lại, có thời gian, luyện thì luyện đi.

"Ồ." Sau khi nghe xong, Lâm Lạc Đinh nhẹ nhàng sờ sờ môi dưới, trọng điểm của hắn tất cả đều đặt trên kịch bản và Trần Tịch.

Nhướng mi mắt lên nhìn người ở đối diện, khẽ nâng cao âm cuối: "Nói tới..... Cậu đã rất lâu chưa để Trần Tịch đi ra ở cùng với tôi."

Ánh mắt Lục Thừa Tập hơi tối lại: "Khóa học đã học xong rồi, không có bài thi."

Lâm Lạc Đinh liền nghiêng đầu nhìn cậu, không nói lời nào.

Lục Thừa Tập: "....... Buổi tối xem phim điện ảnh đi."

Bởi vì nhân loại làm bài kiểm tra luôn được 80 điểm, đóng vai và xem phim điện ảnh gần như đều là đi cùng nhau.

Ứng với yêu cầu của đạo diễn Thường, buổi chiều Lục Thừa Tập ra ngoài tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp lập ra kế hoạch tập thể lực.

Lâm Lạc Đinh thuận tiện tới công ty dạo quanh một vòng, dùng xong cơm tối, hai người lại cùng nhau trở về.

"Có cần thêm một vài dụng cụ hay không?" Thời điểm đánh giá phòng tập thể hình, Lâm Lạc Đinh hỏi.

Bên trong phòng tập thể hình chỉ có một cái máy chạy bộ, sau khi hắn xuyên vào, cơ bản là chưa từng dùng tới, bởi vì huyết mạch huyết tộc sẽ làm cho thân thể của hắn vĩnh viễn duy trì ở trạng thái hoàn mỹ nhất.

Trái lại là nhân loại ngẫu nhiên sẽ chạy vài vòng, nhưng mà không dùng máy chạy bộ, Lục Thừa Tập thích ra bên ngoài chạy vòng quanh mặt cỏ trong sân hoặc là vòng quanh trong khu nhà.

Lục Thừa Tập: "Cái khác không cần, có thể mua một tấm thảm yoga."

Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu chân mày, khó hiểu nhìn về phía cậu.

Lục Thừa Tập: "Tôi chỉ luyện gập bụng và chống đẩy, còn có plank."

Cậu chỉ là muốn luyện cơ bắp rắn chắc hơn một chút, không cần phát triển cơ bắp.

"Lục Thừa Tập," Giọng nói Lâm Lạc Đinh rất nhẹ, "Cậu làm cho tôi xem xem."

Chàng trai quét mắt nhìn mặt đất, sàn nhà được quét dọn mỗi ngày, rất là sạch sẽ, liền nằm sấp xuống mặt đất: "Đây là plank."

Cậu cho rằng Lâm Lạc Đinh không biết rõ mấy cách thức rèn luyện mà cậu nói làm như thế nào.

Lâm Lạc Đinh quả thật không rõ ràng lắm, có điều thứ hắn chú ý hoàn toàn không phải là cái này, đá rơi dép lê, bàn chân để trần đạp lên lưng chàng trai.

Hắn có thể cảm giác được thân thể dưới chân cứng lại một chút, môi cong cong.

Màu sắc trắng lạnh cùng áo thun màu đen đối lập rõ ràng, dần dần, bàn chân hoạt động vén màu đen lên.

Khác biệt màu sắc không còn rõ ràng nữa, thứ đối lập càng thêm rõ ràng chính là nhiệt độ trên thân thể hai người.

Chân từng cái, từng cái nhẹ nhàng ấn lên thắt lưng rắn chắc, Lâm Lạc Đinh đơn giản chơi đùa một lúc liền thu chân lại, tiêu phí sức lực của tư thế này hắn vẫn biết được.

Không bảo Lục Thừa Tập đứng lên, hắn nằm xuống, len vào bên dưới thân thể chàng trai.

Gương mặt lạnh lùng gần ngay trước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm kia không hề chớp nhìn hắn, có một chút cưng chiều, lại có chút bất đắc dĩ.

Hắn nâng cằm lên, chụt một cái lên đôi môi mỏng phía trên, nhếch lên khóe miệng, trêu đùa, nói: "Tôi đếm đến sáu mươi cậu mới có thể thả lỏng."

Lục Thừa Tập: "..."

Cậu đại khái đã biết đối phương muốn làm cái gì, lại vẫn chỉ có thể trầm trầm nói một tiếng: "Được."

Lâm Lạc Đinh tâm tình vui sướng, ngẩng đầu hôn một cái, đếm số: "1......"

Ngẩng đầu hôn cái thứ hai, đếm số: "2....

Ngẩng đầu hôn cái thứ ba, đếm số: "3....."

Ban đầu Lục Thừa Tập còn có thể giữ vững, nhưng mà dần dần, người bên dưới thân không còn chỉ là đơn giản hôn một cái mà thôi, sẽ nhẹ nhàng liếm cậu, môi ngậm lấy môi cậu mút mát, mỗi khi cậu muốn đổi khách thành chủ thì lại nghịch ngợm mà lui ra.

Sau đó tiếp theo báo số: "31......"

Hầu kết chuyển động, Lục Thừa Tập nuốt nuốt cổ họng khát khô, hít thở thật sâu.

Những thứ này cậu đều nhịn.

Thấy vậy, Lâm Lạc Đinh liền lặng lẽ vươn tay ra, bàn tay sờ soạng xung quanh, vừa ngẩng đầu hôn cái thứ 32.

"32......"

Cái thứ 33 hắn không thể báo ra, bởi vì chàng trai không thể nhịn được nữa mà thả người xuống hôn lấy hắn.

Hai tay đốt lửa giơ lên quá đầu, bị một tay khống chế. Lục Thừa Tập quỳ lên một chân, tránh cho toàn bộ sức nặng đè lên trên người Lâm Lạc Đinh, nắm lấy cằm hắn không cho hắn né tránh.

Lâm Lạc Đinh cười khẽ một tiếng, vô cùng tự nhiên mà nhắm mắt lại, giống như vì bản thân đánh vỡ kiềm chế của chàng trai mà rất đắc ý.

Mãi đến khi Lục Thừa Tập hôn đủ rồi, lui ra một chút, hắn miễn cưỡng nhướng tầm mắt lên, nói: "Cậu nói mà không giữ lời."

"Ừm, tôi nói mà không giữ lời," Lục Thừa Tập không xem là gì thừa nhận, nhẹ nhàng hôn hắn, hàm hồ nói, "...... Nhịn không được."

Lâm Lạc Đinh nhất thời có chút ngạc nhiên, Lục Thừa Tập cũng sẽ có lúc nhịn không được?

Thấy rõ tâm tình nơi đáy mắt của hắn, Lục Thừa Tập: "...... Tôi là một người đàn ông bình thường."

"Ừm hửm~ Nhưng mà cậu chỉ có khi là Trần Tịch mới có thể phóng túng một chút," Nói đến đây, Lâm Lạc Đinh nhớ tới một việc, "Cậu nói, Trần Tịch mà cậu đóng vai không phải người trong kịch bản, vậy anh ta là ai?"

Thân thể Lục Thừa Tập hơi khựng lại, khàn giọng nói: "Ngài (em) biết cậu ấy là ai."

Đúng, lúc trước không nghĩ sâu, hiện giờ hắn quả thật đã đoán được là ai rồi.

Bàn tay tránh khỏi khống chế, vòng lên cổ chàng trai, Lâm Lạc Đinh nâng thắt lưng, cọ cọ thân thể phía trên, chủ động vươn tới hôn lấy nhân loại, nhỏ giọng ra lệnh, nói: "Không xem phim điện ảnh nữa.... chỉ như hiện giờ."

Tôi muốn nhìn thấy bộ dạng phóng túng của cậu.

Lời tác giả: Đây không phải là tuyến tình cảm ngọt ngào sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play