Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 53


10 tháng

trướctiếp

Thời gian ghi hình mỗi kỳ <Cách Sinh Tồn> là hai ngày một đêm.

Số khách mời là cố định, tổng cộng bảy người, năm nam hai nữ, thành viên kỳ sau có thể sẽ thay đổi, nhưng sẽ không tăng giảm số người.

Nghệ sỹ tham gia có đủ loại thân phận, có diễn viên, ca sỹ phái thực lực, gương mặt hot trên mạng... Lục Thừa Tập bởi vì <Mối Tình Đầu> mới vừa phát sóng xong, xem như một trong những diễn viên có độ ‘hot’ cao nhất gần đây.

Bọn họ chiều hôm qua thì đến hoang đảo bắt đầu ghi hình.

Sau khi phân công hợp tác, một bộ phận sẽ tốn một chút công sức dùng cành khô và lá có tán rộng dựng lên nơi nghỉ ngơi tạm thời, một bộ phận sẽ tìm kiếm đồ ăn tối lấp đầy bụng.

Đương nhiên, "cơm tối" thu thập được cũng không thể lấp đầy bụng, buổi tối bọn họ cũng sẽ không ngủ ở trong lều dựng bằng cây lộ thiên, chỉ là quay một vài tư liệu, lúc ngủ đều sẽ trở về lều trại của mình nghỉ ngơi.

Hoàn cảnh sinh tồn dã ngoại rất không tốt, tiết trời tháng mười, không khí trong rừng ẩm nóng, còn có rất nhiều muỗi, cho dù đã phun thuốc đuổi côn trùng cũng vẫn vậy.

Bản thân Lục Thừa Tập có thể là vì thể chất từ nhỏ đã không hút côn trùng, ban đêm lúc ngủ cũng không bị ảnh hưởng, nhưng mà bởi vì là ở bên ngoài nên ngủ cũng không sâu mấy.

Cho nên sáng sớm hôm sau, lúc nhân viên công tác ở bên ngoài lều trại bắt đầu kiểm tra, sắp xếp lại thiết bị, nhỏ giọng trao đổi với nhau nội dung công việc một ngày thì cậu liền tỉnh.

Mở mắt ra, ánh mắt trong sáng, hoàn toàn không nhìn ra mơ hồ của người ngủ lâu mới tỉnh.

Vừa nghiêng đầu, cuốn truyện cổ trước khi ngủ tối hôm qua đọc cho tiểu yêu tinh dính người trong nhà kia còn mở ra đặt ở bên gối, vẻ mặt thoáng chốc dịu dàng, khóe miệng cậu lộ ra nụ cười như có như không.

Sau khi sửa soạn bản thân đơn giản một chút liền kéo khóa lều trại, đi ra bên ngoài.

Hoàn cảnh sinh tồn trong rừng không tốt thì không tốt, chất lượng không khí lại thật sự rất tốt, tươi mới, mát mẻ, trong hơi thở mang theo mùi vị có cây.

Xoay trái xoay phải cần cổ có chút cứng đờ, Hàn Dịch Hề ở bên cạnh cách đó không xa đang làm nóng người buổi sáng, đối mắt với cậu, nhếch lên một nụ cười.

Lục Thừa Tập thản nhiên gật gật đầu xem như đáp lại, sau đó xoay người chào Chu Miểu đang đi tới.

Hàn Dịch Hề nhún nhún vai.

"Buổi sáng tốt lành." Chu Miểu chào hỏi hai người.

Đến gần nói với Lục Thừa Tập: "Vốn dự định tới gọi cậu dậy, vậy mà cậu đã dậy rồi, vậy thì đi ăn điểm tâm trước đi, đợi một lúc nữa sẽ quay tư liệu phần tiếp theo, các cậu thức dậy trong lều dựng bằng cây."

Trong thời gian nghe Chu Miểu nói chuyện, người đại diện hoặc là trợ lý của các nghệ sỹ khác cũng đều đi gọi nghệ sỹ do mình phụ trách dậy, buổi sáng yên tĩnh liền từ từ trở nên ồn ào, gần như đều đang than thở chuyện côn trùng.

Lục Thừa Tập lại nhớ tới Lâm Lạc Đinh, may mắn không để em ấy tới đây, nếu không còn không biết sẽ cáu kỉnh như thế nào.

Lục Thừa Tập thức dậy rất sớm, có thể ăn trước một chút lấp bụng, những nghệ sỹ khác thức dậy muộn chỉ có thể sau khi ghi hình xong nội dung "rời giường" mới ăn, bằng không lại kéo dài thêm một chút thì trời đã sáng rồi.

Quay xong phân cảnh thức dậy vào sáng sớm, sau đó chính là quay một ngày tìm kiếm đồ ăn.

Đội ngũ này tạm thời là do một ca sỹ lâu năm có một chút trải nghiệm dẫn đầu, anh ta ngồi ở trên lớp lá lót trên mặt đất, nói: "Chúng ta vẫn là phân công nhau hành động."

Ngày hôm qua lúc tìm kiếm đồ có thể ăn, có người đã phát hiện một dòng suối nhỏ, vì thế liền sắp xếp vài người đi lấy nước ngọt, thuận tiện nhìn xem trong suối có cá hay không.

Lại sắp xếp vài người ở bên ngoài hoang đảo thu thập đồ ăn.

"Hòn đảo này rất lớn, ở phía sâu bên trong hẳn là còn có rất nhiều tài nguyên," Người ca sĩ lâu năm nói, "Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là vào xem có thứ gì có thể dùng được hay không, mọi người cảm thấy thế nào?"

Nhóm khách mời xung quanh đều đồng tình gật đầu.

Người ca sĩ lâu năm lại hỏi: "Vậy ai tình nguyện đi?"

Ai tình nguyện đi? Đó chính là chỗ sâu ngoài hoang dã, không chừng còn có côn trùng độc, rắn độc linh tinh, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng.

Lục Thừa Tập nói: "Để tôi đi đi." Cậu đứng dậy.

Mọi người trong lòng đều có tính toán, nhẹ nhàng thở ra. Người ca sỹ lâu năm cũng rất hài lòng với việc lời mình nói ra có người nghe theo, liền nói: "Tìm thêm một người đi cùng với cậu."

"Không cần, " Lục Thừa Tập nói, "Tôi chỉ đi vào xem một chút, nếu có thứ hữu dụng tôi sẽ ghi nhớ vị trí trở ra nói với mọi ngươi."

Cậu cầm lên một cây rựa phát cỏ mang theo thợ quay cùng đi vào trong rừng.

Rừng cây không rậm rạp lắm, cây cối mọc lên cũng không che trời lấp đất giống như trong rừng rậm, vẫn có ánh sáng chiếu vào đầy đủ, trái lại là trên mặt đất có rất nhiều cỏ dại mọc thành bụi.

Cậu giơ tay chém xuống, cỏ dại chặn đường rào rào ngã xuống.

Thợ quay đi cùng vác camera chính diện của cậu lại lui ra sau quay sau lưng Lục Thừa Tập, bỗng nhiên cảm thấy bả vai bị người vỗ vỗ, ngạc nhiên quay đầu lại.

Ý thức cuối cùng là một mảnh màu đỏ khiến người khác thất thần.

Nhìn theo người vác camera đi xa, Lâm Lạc Đinh chớp chớp mắt, chờ ánh mắt khôi phục thành màu trà bình thường, gọi chàng trai ở phía trước cách đó không xa: "Lục Thừa Tập."

Bóng lưng chàng trai phía trước dừng lại, nhất thời không có quay đầu lại.

Lâm Lạc Đinh mi mắt cong lên.

Thật ra hắn đến đây đã được một lúc, chỉ là khi đó Lục Thừa Tập vừa mới đi vào rừng cây, cách chỗ cắm trại rất gần, hắn liền lẳng lặng thay đổi vị trí ở trên những ngọn cây, theo sát không xa không gần.

Chờ đi xa một chút mới xuống dưới thôi miên thợ quay đi cùng, để cho anh ta đi xung quanh chụp phong cảnh khác.

Thấy nhân loại dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự thật là hắn xuất hiện, Lâm Lạc Đinh đến gần thêm vài bước, lại gọi một tiếng: "Lục Thừa Tập."

Lục Thừa Tập hít vào một hơi thật sâu, xoay người, ở phía sau cách vài bước quả nhiên là người trong tưởng tượng của cậu đang đứng đó.

Quần áo đẹp đẽ, cùng hoàn cảnh xung quanh không chút phù hợp.

Đi trở về, thẳng đến khi đứng ở trước mặt Lâm Lạc Đinh, ánh mắt cậu tinh tế miêu tả đường nét ngũ quan của Lâm Lạc Đinh, cuối cùng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia.

Nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Ừm."

Lâm Lạc Đinh tiến lên hai bước, vươn tay ra liền muốn ôm cậu.

"Đừng," Lục Thừa Tập đè vai hắn lại, "Trên người tôi bẩn."

Đi ở trong bụi cỏ dại một vòng rồi, khó tránh khỏi dính lên một chút tro bụi, lá rụng.

Lâm Lạc Đinh nhíu mày lại, Lục Thừa Tập cúi đầu khẽ hôn hắn xem như dỗ dành, nói: "Tôi tìm xem xung quanh có nguồn nước hay không, tẩy sạch trước rồi lại ôm ngài (em)."

Nguồn nước?

Lâm Lạc Đinh: "Tôi biết ở đâu có." Vừa rồi ở trên cây hình như đã thấy.

Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong, hắn mang theo Lục Thừa Tập tìm được một thác nước cỡ nhỏ.

Là loại thật rất nhỏ, dòng nước dài chừng cánh tay từ chỗ cao lắm là hai thước chảy xuống, ở dưới đáy tụ thành một một hồ nước không lớn lắm.

Nước là nước chảy, nước hồ trong suốt, có thể thấy đá vụn xếp đống dưới đáy.

Lục Thừa Tập cởi áo, trải lên tảng đá ở bên cạnh hồ nước, bảo Lâm Lạc Đinh ngồi chờ cậu, cậu tới bờ hồ tẩy rửa.

Vài tia sáng mặt trời từ phía đông chiếu xiên lại đây, màu vàng nhàn nhạt chiếu lên cơ bắp rõ ràng trên lưng chàng trai.

Lâm Lạc Đinh hơi nghiêng đầu thưởng thức một lúc, hỏi: "Hàn Dịch Hề sao lại không đi theo cậu?"

".... Cô ta đi theo đội, không đi theo nghệ sỹ." Đưa lưng về phía người của cậu, nói.

Qua loa rửa mặt và trên người một lần, Lục Thừa Tập xoay người đi đến trước mặt hắn, ghìm thấp chân mày, "Cô ta so với tôi thì hấp dẫn ngài (em) hơn?"

Giọt nước dính lên còn chưa làm khô, dưới tác dụng của trọng lực, chậm rãi lướt qua đường nét tuấn mỹ sắc sảo của chàng trai.

Lâm Lạc Đinh vươn tay ra sờ, vừa không chút để ý: "Hửm?" Đầu ngón tay thấm ướt.

"Tối hôm qua lúc gọi điện hỏi tới cô ta, hôm nay gặp mặt cũng hỏi cô ta," Chàng trai nắm lấy bàn tay làm loạn trên sườn mặt cậu, tiến đến bên môi, hôn hôn, giọng điệu lại không có lùi bước, "Hàn Dịch Hề so với tôi còn hấp dẫn ngài hơn?"

Lâm Lạc Đinh vô thức nghĩ tới mặt mũi Hàn Dịch Hề, phát hiện hắn cơ bản còn chưa từng gặp người này.

"Không phải," Đối với yêu thích trong lòng, hắn từ trước đến nay luôn là thẳng thắn bộc trực, "Trước mắt không có ai hấp dẫn tôi hơn cậu."

Sắc mặt Lục Thừa Tập lúc này mới dịu đi.

Không muốn lúc hai người ở chung lại nhắc tới những người khác: "Vừa sáng sớm đã tới đây, có phải nhớ tôi rồi hay không?"

"Ừm," Bàn tay bị chàng trai cầm lấy động động, thuận thế chơi đùa ngón tay thon dài của cậu, Lâm Lạc Đinh lại hỏi: "Vậy vì sao cô ta không đi theo cậu?"

Lúc trước khi Phong Tiêu Tiêu quay phim chính là có thời gian rảnh đều sáp tới bên cạnh nhân loại.

Lục Thừa Tập: "..."

"Sao lại cảm thấy hứng thú với Hàn Dịch Hề như vậy?" Lục Thừa Tập cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu không muốn nhắc đến người ngoài quấy rầy, vậy mà bản thân Lâm Lạc Đinh lại không tự giác.

Thật sự là giận cũng giận không được, cười lại cười không được.

Lâm Lạc Đinh không biết suy nghĩ trong lòng cậu, nghĩ nghĩ, nói: "Cô ta quen biết Phong Tiêu Tiêu."

Lục Thừa Tập: "Phong Tiêu Tiêu?"

Người này gần đây trái lại không liên hệ gì với cậu nữa.

Chân mày nhíu nhíu, nâng người nhảy lên ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc Đinh, cậu hỏi: "Thế nên, Hàn Dịch Hề quen biết với Phong Tiêu Tiêu cùng với việc cô ta phải đi theo tôi có liên quan gì?"

Ngón tay để chơi đùa không còn nữa, bàn tay trống không rơi xuống trên đùi chàng trai, giống như đánh đàn dương cầm, chầm chậm nhún nhảy đầu ngón tay.

Lâm Lạc Đinh rũ tầm mắt xuống nhìn chằm chằm tay của chính mình, giọng điệu chậm rì rì: "Phong Tiêu Tiêu tiếp cận cậu là bởi vì muốn làm cho cậu thích cô ta, mà mục đích của Hàn Dịch Hề cũng giống như Phong Tiêu Tiêu."

Còn có duy trì nội dung cốt truyện, có điều điểm này hắn tạm thời sẽ không nói với nhân loại, về sau có thể nói hay không thì lại xem tình hình.

Lục Thừa Tập đè lại bàn tay càng ngày càng hướng lên trên của hắn, bật cười.

Thời gian cậu tiếp xúc với Hàn Dịch Hề ngắn ngủi, không biết đối phương có thích cậu như lời Lâm Lạc Đinh nói hay không, nhưng mà có một chút:

"Ngài (em) chắc chắn muốn lãng phí thời gian ở trên người Hàn Dịch Hề?"

Lời này đã nhắc nhở Lâm Lạc Đinh.

Rõ ràng tới nhìn Hàn Dịch Hề một chút chỉ là chuyện thuận tiện.

"Không nhắc tới cô ta nữa," Nói xong liền thả lỏng tâm thần, nằm lên trên tảng đá, ánh mắt bởi vì ánh sáng lắc lư mà hơi hơi nheo lại, nhìn chàng trai ở phía trên, nhẹ giọng nói, "Tôi còn chưa ăn điểm tâm."

"Hôn tôi (anh)."

Lục Thừa Tập cùng người thợ quay sau khi tỉnh lại không hề nhận ra khác thường trở lại nơi cắm trại, thời gian đã gần giữa trưa.

Cậu mang về một ít quả dại tìm được ở sâu trong rừng, tất cả đều là bẻ cả cành.

Ống kính hướng tới bắt đầu quay đặc tả, Hàn Dịch Hề tiến lên chuẩn bị kiểm tra có phải không có độc, có thể dùng để ăn hay không.

Nhưng trước khi kiểm tra quả dại, cô ta trước tiên liền chú ý tới dấu vết xuất hiện thêm trên cổ Lục Thừa Tập.

"Cổ của anh......"

Rất giống dấu hôn, nhưng ở chỗ này dấu hôn hiển nhiên là không có khả năng, Hàn Dịch Hề lo lắng có phải bị côn trùng độc gì cắn hay không.

Cô ta muốn vươn tay ra nhìn kỹ, bỗng nhiên nhận thấy gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó.

Phía rừng cây xa xa hơi lắc lư, giống như có gió nhẹ thổi một đám chim bay lên.

"Không có gì." Lục Thừa Tập chú ý tới phản ứng của cô ta, qua loa nói một tiếng, cắt ngang động tác tiếp tục nhìn xem của Hàn Dịch Hề.

Chử Thị, nhà họ Lâm.

Trên ban công, Lâm Lạc Đinh nhìn ra phía xa, nhếch nhếch môi, phản ứng của Hàn Dịch Hề trái lại sắc bén hơn nhiều so với Phong Tiêu Tiêu.

Dưới tàng cây đa, một con chim bay tới trên xích đu, vươn ra cái chân nhỏ ngắn, thỉnh thoảng mổ lên thứ gì đó trong mắt nhân loại, hắn im lặng nhìn một lúc.

Buổi chiều hôm nay Lục Thừa Tập đã kết thúc ghi hình tiết mục kỳ này, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai thành phố không gần, hơn phân nửa là phải ngày mai mới có thể trở về.

Tiếp theo có một tuần thời gian rảnh, làm cho hắn suy nghĩ một chút, cùng nhân loại làm một chút gì đó thì tốt đây.

Muốn làm cái gì, tạm thời chưa nghĩ ra. Thời điểm chạng vạng, sau khi một mình dùng cơm tối, hắn nhận được điện thoại của Lư Hoành.

Hai loại huyết mạch trong thân thể Lâm Lạc Đinh hiện giờ cơ bản đã dung hợp gần như hoàn toàn, nhu cầu đối với đồ ăn của loài người giảm bớt rất nhiều.

Sở dĩ còn giữ lại thói quen ăn cơm, một là tránh cho việc "tuyệt thực" gây ra phiền toái không cần thiết, hai là nếm thử thứ mới lạ.

Lư Hoành gọi điện thoại đến chủ yếu là báo với hắn một việc, việc <Lạc Lối> đã được duyệt và tuyển vai đêm nay sẽ công bố trên mạng, đến lúc đó bọn họ sẽ mua điểm tuyên truyền để đưa lên trang đầu tìm kiếm.

Ngoài ra còn có một vài người cũ có kỹ thuật diễn xuất và kinh nghiệm không tệ trong công ty đã nghe ngóng được trước chuyện phim điện ảnh, thông qua Lư Hoành hỏi tình hình tuyển vai.

Đối với việc này, câu trả lời của Lâm Lạc Đinh là: "Bên phía đạo diễn Thường muốn người như thế nào thì bảo bọn họ tự mình hỏi, tôi không quản những việc này."

Lư Hoành: Vâng, ngài chỉ để ý một mình Lục Thừa Tập là đủ rồi.

Lư Hoành nhắc tới trên mạng làm cho Lâm Lạc Đinh nhớ tới đã hai ngày chưa nhìn đến tài khoản nhỏ trên weibo, liền lấy di động ra, đăng nhập vào xem.

Nhật ký đã cập nhật đến ngày Lục Thừa Tập rời đi ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp. Ảnh trong topic là bóng lưng của một người nhỏ mang theo valy rời đi.

Hắn nghĩ nghĩ, chuyện đi gặp nhân loại hôm nay có nên cập nhật lên hay không?

Do dự cùng lắm hai giây liền gửi một tin nhắn cho Lục Thừa Tập.

[Lâm Lạc Đinh: Cậu có ảnh chụp bên hồ nước không? Nếu có thì gửi một tấm sang.]

Mãi đến khi hắn chờ lâu rồi, đi lên lầu mới nhận được phản hồi.

[Lục Thừa Tập: [Hình ảnh] [Hình ảnh] ]

[Lục Thừa Tập: Ảnh tìm thợ quay đi cùng để hỏi.]

Hai bức ảnh này chỉ là hình phong cảnh đơn giản, không người vật gì ở bên trong.

Lâm Lạc Đinh gửi ảnh chụp cho Hàn Mỹ Mỹ, đồng thời nhắn nhủ:

[Lâm Lạc Đinh: Trên tảng đá, hôn môi.]

Hàn Mỹ Mỹ đột nhiên nhận được tin nhắn: ???

Còn nói mình thích tưởng tượng, bản thân ông chủ không phải cũng tưởng tượng rất vui vẻ sao, rõ ràng hôm nay chưa từng ra khỏi cửa!!!

Sau khi giao việc cho Hàn Mỹ Mỹ xong, Lâm Lạc Đinh lại cùng Lục Thừa Tập xác định thời gian về tới.

Lục Thừa Tập nói bọn họ đã kết thúc ghi hình, rời khỏi đảo hoang rồi, ngày mai mới có thể trở về, sau đó lại bảo Lâm Lạc Đinh lên giường, dỗ hắn ngủ.

Trên xe, Chu Miểu cố gắng chịu đựng chua răng nghe cậu đọc xong, không ngờ tới thì ra Chủ tịch Lâm còn nghe chuyện cổ trước khi ngủ, trẻ con như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn bên ngoài.

Quay đầu lại liếc nhìn Lục Thừa Tập tắt di động, anh hỏi: "Sao không nói cho Chủ tịch Lâm biết cậu đi suốt đêm để trở về?"

Lục Thừa Tập thản nhiên nói: "Ngài (em) ấy bình thường vào giờ này sẽ đi ngủ, biết em trở về sẽ chờ em."

Chu Miểu khó hiểu, chờ cậu còn không tốt sao?

Chuyện của hai người, Chu Miểu và trợ lý gần như đều đã biết được kha khá, bởi vậy lần này đưa Lục Thừa Tập trở về, xe liền trực tiếp chạy đến khu nhà.

Đêm đã khuya, Lục Thừa Tập sau khi tạm biệt người đại diện và trợ lý thì mang theo valy vào nhà, Hàn Mỹ Mỹ thức dậy mở cửa cho cậu, nhỏ giọng nói: "Ngài Lâm đã ngủ rồi."

"Tôi biết," Lục Thừa Tập gật gật đầu, "Cô đi ngủ đi."

Hàn Mỹ Mỹ mặc áo ngủ, che miệng, nhìn theo cậu mang theo hành lý lên lầu, hai mắt sáng ngời tràn đầy tinh thần. A a a a thế này bảo cô còn ngủ thế nào được!

Đặt valy ở cửa, Lục Thừa Tập đẩy cửa im lặng vào phòng.

Tầm nhìn trong phòng ngủ có chút mờ tối, ánh trăng từ cửa sổ sát đất chưa kéo rèm chiếu vào, rọi sáng ánh sáng mù mờ của ngọn đèn không khí trên trần nhà.

Người trên giường nghiêng người ngủ ở bên giường, quấn chặt chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, tóc mái tản mát, mặt mũi tinh xảo, an bình.

Cậu ngồi xuống, tay khe khẽ vén tóc rũ ở trên trán lên, ánh mắt rơi trên mặt Lâm Lạc Đinh dịu dàng như ánh trăng.

Ngôi sao đã trở lại rồi.

Cúi người hôn lên vầng trán.

"Lục Thừa Tập."

Lục Thừa Tập lui lại một chút, rũ mắt đối diện với một mắt ánh sáng trong suốt, nhỏ giọng hỏi: "Đánh thức ngài (em)?"

Lâm Lạc Đinh lắc đầu.

Lúc nghe thấy tiếng nhân loại ở dưới lầu nói chuyện với Hàn Mỹ Mỹ thì hắn cũng đã tỉnh rồi, cùng giảm bớt với nhu cầu ăn uống, còn có nhu cầu với giấc ngủ của hắn.

"Lên đi." Hắn xốc chăn lên.

Lục Thừa Tập cởi quần áo, lên giường, ôm hắn, hôn hôn sau tai hắn: "Tôi ôm ngài (em), ngủ đi."

"Ngủ không được."

"Lại nghe một đoạn chuyện xưa?"

"Không," Chăn kéo qua đỉnh đầu, bao bọc hoàn toàn thân thể hai người, “Hôn một chút rồi ngủ tiếp......”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp