Trong phòng khách một lần nữa yên tĩnh trở lại, Phong Tiêu Tiêu đứng ở cửa, trên người còn mặc trang phục quay quảng cáo, trên mặt vẫn còn lớp hóa trang hơi đậm, cũng chưa kịp tẩy.

Lâm Lạc Đinh đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, chậm rãi đánh giá một cái, đưa ra bình luận: "Trang điểm thế này chẳng đẹp gì cả."

Không giống như nhân loại của hắn, không hoá trang đẹp, hóa trang rồi lại là một vẻ đẹp khác.

Xoay người thưởng thức bình hoa đặt dưới đất chỗ huyền quan, trong bình hoa cắm mấy nhánh thực vật giống như nhánh lúa khô vàng, có vài phần hàm xúc khác biệt.

"Cô là cảm thấy dị động của cổ trùng nên trở về?" Hắn hỏi.

Hắn không quên cảnh tượng vừa rồi lúc Phong Tiêu Tiêu mở cửa thì chuẩn xác nhìn về phía hộp gỗ.

Phong Tiêu Tiêu: "Đúng vậy, cổ trùng và tôi có liên kết tâm thần, tôi cho rằng người dọn vệ sinh động vào đồ của tôi."

Người dọn vệ sinh? Lâm Lạc Đinh nhướng mày.

"Nói như vậy," Thu lại bàn tay gảy đùa nhị hoa, hắn quay đầu lại, "Trùng điểu khác cô cũng có thể khống chế?"

Phong Tiêu Tiêu: "Chưa qua luyện chế chỉ có thể khống chế ngắn ngủi, nhưng mà rất thương tổn tinh thần."

Lúc cô ta trả lời, cảm xúc ổn định, hiển nhiên những thông tin này không trong phạm vi cô ta phải giữ bí mật.

Lâm Lạc Đinh tiếp tục hỏi cô ta: "Cô từng khống chế một con chim, ở gần Tân Thị Ngũ Cao, dùng để rình coi Lâm Lạc Đinh hoặc là Lục Thừa Tập, phải không?"

Phong Tiêu Tiêu trả lời: "Phải."

Quả nhiên.

Hắn đã nói lúc trước biểu hiện của con chim kia cực kỳ quái dị, chỉ tiếc lúc hắn bắt lấy con chim thì loại cảm giác kỳ quái kia lại biến mất.

Làm rõ nghi hoặc để lại từ lâu về trước, Lâm Lạc Đinh khẽ nhếch khóe miệng, bắt đầu tiến vào vấn đề chính, đi đến trước mặt Phong Tiêu Tiêu: "Đưa di động của cô cho ta, mở khóa."

Động tác của người bị khống chế có chút chậm chạp, nhưng không chút do dự mà lấy ra di động từ trong túi áo, sau khi mở khóa thì đưa tới.

Lâm Lạc Đinh lấy di động đi, lại trở về sô pha, ngồi xuống.

Hình nền trên màn hình di động mở ra là bóng lưng của một người đàn ông, hắn rất quen thuộc, là loại từng nằm úp sấp, từng ôm qua vô số lần.

Chân mày hơi nhíu lại, hắn không chú ý quá nhiều, nhấn vào một phần mềm xã giao duy nhất.

Trong phần mềm ghim lại một nhóm, tên nhóm là: Phân Đội Cưa Cẩm Nam Thần.

Nhân số tổng cộng ba người, hắn tiếp tục nhấn vào.

Đáng tiếc Phong Tiêu Tiêu làm việc vẫn coi như cẩn thận, lịch sử trò chuyện đều đã xóa, Lâm Lạc Đinh chỉ có thể nhìn thấy thành viên nhóm.

Sau khi thấy rõ tên ghi chú của mấy thành viên, ánh mắt hắn nheo lại.

Tổng cộng có 3 người trong nhóm, ngoại trừ Phong Tiêu Tiêu, hai người còn lại lần lượt là: Hàn Dịch Hề Giang Chiếu Nguyệt.

Thì ra "Dịch Hề" lần trước gọi điện với Phong Tiêu Tiêu ở trong quán trà là Dịch Hề này.

Tên đầy đủ là Hàn Dịch Hề, hồng nhan tri kỷ thứ hai của Lục Thừa Tập trong nguyên tác tiểu thuyết.

Mà Giang Chiếu Nguyệt, người này lại càng không được rồi, đây chính là người mà sau khi Lục Thừa Tập được nhà họ Lục nhận về, vô cùng có khả năng trở thành vị hôn thê của cậu.

Ba người này hiện giờ vậy mà đã quen biết?

Không, không đúng, trong tiểu thuyết kể lại nhân vật nữ thích hợp hẳn là có bốn người.

Nếu hiện giờ các cô ta đã quen biết mà nói, còn một người nữa đi đâu rồi?

Trong đầu giống như xoắn loạn một đoàn, tin tức trong giây lát ồ ạt ùa tới xoắn xít vào nhau không tìm ra đầu mối.

Vốn dĩ Lâm Lạc Đinh nghi ngờ Phong Tiêu Tiêu giống như hắn là một người xuyên sách, hơn nữa tình huống biết được có lẽ nhiều hơn một chút so với hắn, nghĩ đến nghĩ lui một lúc phải chăng giống như hắn dự đoán.

Nếu là phải, xuyên sách lại là chuyện thế nào.

Không ngờ tới lại kéo ra một bí ẩn còn lớn hơn nữa.

Buồn bực lắc đầu, cười một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Cô cùng Hàn Dịch Hề và Giang Chiếu Nguyệt quen nhau khi nào?"

Phong Tiêu Tiêu cho Lâm Lạc Đinh một câu trả lời làm cho hắn càng thêm khó hiểu.

Phong Tiêu Tiêu nói: "Lúc sư phụ cùng bạn bè họp mặt thì quen nhau."

Lại thêm ra sư phụ và bạn bè.

Lâm Lạc Đinh cảm thấy bản thân tạm thời không thể lại hỏi tới từ mặt này, hắn còn chưa lý giải ra được đầu mối, biết được càng nhiều sẽ chỉ làm hắn càng thêm rối mà thôi.

Liền thay đổi một vấn đề khác: "Cô có quen Lưu Sương không?"

Đây là hồng nhan thứ tư, trong nguyên tác, thời gian xuất hiện khá trễ, là con cháu của một gia tộc thế giao nào đó với nhà họ Lục ở nước ngoài.

Phong Tiêu Tiêu: "Quen."

Lại là một câu trả lời trong dự đoán Lâm Lạc Đinh: "Vì sao cô ta không ở trong nhóm?"

"Không biết," Phong Tiêu Tiêu bị thôi miên vậy mà lại buồn rầu mím mím môi, "Bọn tôi không liên hệ được với cô ta."

Cho nên, bốn người này, bốn hồng nhan tri kỷ trong nguyên tác của Lục Thừa Tập vậy mà lại là ngay từ đầu đã quen biết?

Trả di động trở về nguyên dạng, Lâm Lạc Đinh: "Mục đích các cô tiếp cận Lục Thừa Tập cũng giống với cô?"

Phong Tiêu Tiêu: "Phải."

Làm cho Lục Thừa Tập thích các cô?

Nhưng mà Lục Thừa Tập tuần trước mới tỏ tình với hắn.

Vừa nghĩ như vậy, Lâm Lạc Đinh lại không tức giận mấy, các cô có mục đích riêng thì đã sao, dù sao cũng sẽ không thành công.

Lục Thừa Tập là của hắn.

Lâm Lạc Đinh: "Cô cùng người trong nhóm, bao gồm cả Lưu Sương hiện giờ chưa liên hệ được, đều là người xuyên sách?"

Nói xong điều khiển Phong Tiêu Tiêu đi đến gần lấy lại di động.

Di động được đặt lại vào trong túi áo, Phong Tiêu Tiêu nói: "Phải."

Trùng khớp với suy đoán của hắn.

Trước khi rời đi, hắn hỏi một câu cuối cùng đã nghĩ kỹ, làm thế nào trở lại thế giới ban đầu.

Phong Tiêu Tiêu dừng một chút, sau đó nói ra một câu, có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Hiển nhiên câu hỏi này đối với cô ta mà nói có chút quan trọng, nhưng lại không liên quan đến mục đích tiếp cận Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh sau khi nghe xong như có chút đăm chiêu.

Đứng dậy chuẩn bị về nhà, khóe mắt lướt đến bọ cánh cứng giả chết trên bàn trà, thuận tiện lại hỏi một câu: "Cô luyện cổ làm gì?"

Phong Tiêu Tiêu: "Phòng thân, chờ sau khi nó trưởng thành, đẻ trứng thì cho Lâm Lạc Đinh dùng, làm cho Lâm Lạc Đinh đồng ý thả Lục Thừa Tập rời đi, nó là Mê Tâm Cổ."

Động tác nhấc chân muốn đi thoáng chốc dừng lại.

Thản nhiên quay đầu cho con sâu trên bàn trà một cái liếc mắt, Lâm Lạc Đinh híp híp mắt, cười nói: "Ngươi dám đẻ trứng thử xem."

Sâu: "......"

Hắn từng nghĩ trực tiếp xử lý con sâu, nhưng nếu như vậy chắc chắn sẽ khiến cho Phong Tiêu Tiêu nghi ngờ, không bằng thuận theo tự nhiên, đến lúc đó chú ý nhiều một chút là được.

Điều khiển cổ trùng tự mình bò lại vào trong hộp, đóng nắp lại, tiếp theo nói với Phong Tiêu Tiêu hắn chưa từng xuất hiện, cổ trùng dị động là do bản thân nó.

Bóng dáng Lâm Lạc Đinh ở trong phòng khách biến mất, qua vài giây, Phong Tiêu Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô ta hoàn toàn không nhận thấy có chỗ không đúng, bước nhanh tới trước bàn trà, mở hộp gỗ ra.

Bọ cánh cứng màu đỏ lẳng lặng nằm ở đáy hộp, sau khi thấy cô ta thì vù vù bò kêu trên lưng bàn tay của cô ta, không ngừng xoay vòng, dáng vẻ mơ hồ có chút xao động.

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vỗ về giáp xác của nó, trấn an: "Làm sao vậy, vừa rồi có phải có người đi vào hay không?" Cô ta hỏi chính là người dọn vệ sinh.

Nhưng mà sau khi cô ta hỏi xong, bọ cánh cứng trái lại chậm rãi yên tĩnh lại, cũng không bò quanh nữa, nằm nhoài trên lưng bàn tay, tự bế một lát, chà xát hai cái râu.

Phong Tiêu Tiêu nhận được thông tin do nó truyền tới, kinh ngạc: "Muốn ra ngoài chơi?"

Sâu: "Vù......" Đúng vậy, là một con sâu, ta sợ bị đại ma vương giết sâu diệt khẩu.

Lâm Lạc Đinh trở về nhà.

Phòng đọc sách vẫn là dáng vẻ trước khi hắn rời đi, nói rõ trong lúc hắn rời đi, Hàn Mỹ Mỹ và người giúp việc đều rất nghe lời mà không đi lên quấy rầy.

Hắn ra khỏi phòng đọc sách, xuống lầu, Hàn Mỹ Mỹ ở dưới lầu hình như đang ở trên di động nói chuyện phiếm cùng bạn, thấy hắn vội vàng đứng lên.

"Ngài Lâm muốn ra ngoài?"

"Không," Lâm Lạc Đinh lắc đầu, "Tôi ra ngoài ngồi một lúc."

Hàn Mỹ Mỹ liền đi theo hắn ra bên ngoài, thấy ông chủ ngồi trên xích đu giống như đang suy nghĩ gì đó, liền đứng ở chỗ xa hơn một chút, không quấy rầy.

Ông chủ có phải hay không suy nghĩ tiểu Lục?

Khóe miệng điên cuồng nhếch lên, mãi đến khi giọng nói của bạn gọi tới trò chuyện cô mới đè ép khóe miệng, thoáng thu liễm.

Trên xích đu, Lâm Lạc Đinh còn đang suy nghĩ tin tức lấy được từ chỗ Phong Tiêu Tiêu.

Phong Tiêu Tiêu là người xuyên sách, ba người có cùng thân phận hồng nhan tri kỷ khác giống như cô ta cũng là người xuyên sách, mục đích đều là vì duy trì nội dung cốt truyện.

Nhưng mà cho dù hắn chưa xem hết tiểu thuyết, cũng biết trong sách bốn người Phong, Hàn, Giang, Lưu là người thích Lục Thừa Tập.

Nói cách khác, cho dù các cô không xuyên vào sách, cốt truyện của bốn người này cũng thống nhất với miêu tả trong tiểu thuyết.

Cốt truyện của bốn người thay đổi không lớn, biến số duy nhất là hắn.

Đây chính là điểm làm cho Lâm Lạc Đinh nghi hoặc, hắn là biến số, duy trì cốt truyện không phải là nên giải quyết thật tốt "biến số" như hắn đây sao. Nhưng mục đích của mấy người này hình như trước sau đều ở trên người Lục Thừa Tập.

A, thật ra cũng không phải không đưa ra ứng đối gì, không phải Phong Tiêu Tiêu đã chuẩn bị Mê Tâm Cổ cho hắn sao?

Chỉ là trọng điểm chú ý của các cô vẫn là Lục Thừa Tập mà thôi.

Hắn trăm ngàn suy nghĩ không thể hiểu được.

Lẽ nào điểm mấu chốt là ở chỗ làm cho Lục Thừa Tập thích bọn họ?

Tiểu thuyết vốn dĩ đã có bốn hồng nhan tri kỷ hay là sau khi xuyên sách mới có?

Tiểu thuyết mà hắn xem đến cùng là bản nguyên tác hay là bản xuyên sách?

Trong lòng có quá nhiều điểm nghi ngờ, Lâm Lạc Đinh không ép buộc bản thân hiện giờ phải nghĩ thông suốt, liền tạm thời đặt chuyện này sang một bên.

Hiện giờ đại khái là ba bốn giờ chiều, thời gian đã gần tháng mười, thời tiết đã không còn nóng như lắm, gió nhẹ khẽ thổi tới tiếng chim hót líu lo trên ngọn cây.

".... Chính là cuốn tiểu thuyết xuyên sách đó đó, là loại sảng văn, ngọt, sủng*, nữ chính siêu đẹp, mang theo nhiệm vụ xuyên thành nữ phụ ác độc, tiếp cận nam chính mới có thể giữ mạng!"

*Sảng văn: Truyện có cốt truyện nhẹ nhàng, vui vẻ. Ngọt văn: Nội dung tình cảm thắm thiết ngọt ngào. Sủng văn: Nhân vật chính được cung chiều. Trái với ngược văn là truyện nhân vật chính chịu nhiều đau khổ.

Sau khi tĩnh tâm lại, nghe thấy câu này, Lâm Lạc Đinh: "Hàn Mỹ Mỹ."

Hàn Mỹ Mỹ ở dưới tàng cây đang cùng chị em bạn dì trò chuyện cả kinh, che miệng, nhanh chóng nói hết một câu: "Không nói với cậu nữa, ông chủ gọi tôi rồi."

Sau đó ngắt điện thoại, đi đến bên cạnh Lâm Lạc Đinh, sắc mặt nghiêm trang, bộ dạng nghiêm túc: "Ngài Lâm?"

Lâm Lạc Đinh mang theo hứng thú quét mắt nhìn cô một cái, không ngớ tới tính cách của tiểu trợ lý này lại rất hoạt bát.

Hắn không phải quan tâm lắm những thứ này, hỏi: "Biết về xuyên sách?"

Có phải ông chủ nghe lén mình gọi điện thoại hay không?

Vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, Hàn Mỹ Mỹ hơi cúi đầu, nói: "Lúc một mình đọc sách có biết một chút."

Lúc một mình đọc, không ảnh hưởng công việc.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Lạc Đinh nói thế này, "Cho cô thời gian mấy ngày, sắp xếp lại một phần tất cả các khả năng tiếp cận nam chính sau khi xuyên sách."

Hàn Mỹ Mỹ: "???"

Tốt nghiệp đã mấy năm còn phải viết tiểu luận?

Lâm Lạc Đinh chưa từng nghĩ phần tư liệu này chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến.

Hiện giờ hắn cũng không có đầu mối gì, muốn xem nhiều án lệ một chút để tìm một chút linh cảm cũng tốt, hơn nữa giao việc xuống cũng không cần tự hắn ra tay.

Dặn dò xong, hắn xuống khỏi xích đu, trở về phòng đọc sách, dự định xử lý công việc còn tồn đọng, vừa đi vừa nhớ lại nguyên tác tiểu thuyết hiện giờ đã tiến hành tới giai đoạn nào rồi.

Buổi tối, dùng xong cơm tối, lúc hắn cùng Lục Thừa Tập trò chuyện thì tán gẫu tới vấn đề này: "Trong tiết mục nghệ thuật tổng hợp của các cậu có người nào tên là Hàn Dịch Hề hay không?"

Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết hắn xem, Hàn Dịch Hề xuất thân từ gia đình quân nhân này, hiện giờ hẳn là đang trong đội ghi hình <Cách Sinh Tồn>.

Lúc này Lâm Lạc Đinh mới vừa tắm xong, nằm ở trên ghế nằm bên ngoài ban công phòng ngủ, nhìn lên bầu trời dày đặc ánh sao.

Lục Thừa Tập cũng đã kết thúc ghi hình sinh tồn một ngày, ngồi ở dưới tàng cây ăn những đồ ăn khác bổ sung thể lực.

<Cách Sinh Tồn> là một tiết mục nghệ thuật tổng hợp sinh tồn nơi hoang dã, trên lý thuyết, nghệ sỹ tham gia chỉ có thể tự mình tìm kiếm đồ ăn từ thiên nhiên, nhưng đóng cameras rồi, sao có thể không âm thầm ăn gì đó.

"Hàn Dịch Hề?" Lục Thừa Tập hơi có chút kỳ quái, lặp lại một lần, "Ai?"

Chu Miểu ở bên cạnh cùng cậu ăn đồ ăn, thuận tiện chú ý có người tới gần hay không, nghe vậy vô thức nói: "Không phải là Chỉ đạo Hàn sao, hôm nay còn tìm cậu so tài."

Lục Thừa Tập nhìn về phía anh ta: "Anh là nói Chỉ đạo sinh tồn dã ngoại do tổ đạo diễn mời tới?"

Chu Miểu gật đầu.

Dáng vẻ Chỉ đạo Hàn này xinh đẹp giống như đại minh tinh, vừa hoang dã lại sắc sảo, liếc mắt một cái liền nhìn ra nghệ sỹ nhà anh lúc nhỏ từng luyện qua, một mực muốn cùng nhau so tài một chút.

Tuy nhiên sau khi thi xong, anh cũng cũng không nhìn ra hai người đến cùng là ai lợi hại hơn một chút.

"Vậy là có người này?" Trong di động, Lâm Lạc Đinh hỏi.

Lục Thừa Tập: "Ừm, sao ngài (em) biết cô ta?"

Trên danh sách khách mời sẽ không công bố tên Chỉ đạo sinh tồn.

Lâm Lạc Đinh: "Bởi vì nhân loại của tôi luôn trêu hoa ghẹo nguyệt nha~" cũng không trực tiếp trả lời.

"Điều tôi muốn từ trước tới giờ chỉ có một gốc hoa hồng." Chàng trai bình tĩnh nói, cũng không truy hỏi, "Là ngài (em) không chịu cho."

Lâm Lạc Đinh liền lời lẽ hùng hồn, nói: "Tôi sao lại không cho chứ."

Xoay người một cái nằm xuống, hắn gối lên cánh tay của mình nhìn ghế lười cách cánh cửa sổ trong phòng, nơi đó Lục Thừa Tập từng sấy tóc cho hắn.

"Thời tiết chuyển lạnh rồi......" Hắn nói, "Đêm nay không ai ôm tôi ngủ."

Thế này thì bảo Lục Thừa Tập nhịn thế nào? Chuyện nhiệt độ cơ thể của Lâm Lạc Đinh thiên về thấp cậu biết rõ, ban đêm chỉ có cậu ôm ngủ mới có thể ấm áp hơn một chút.

Thời gian thoáng cái trở nên khó khăn, rõ ràng mới rời đi một ngày.

Cậu bình ổn lại cảm xúc một chút, nhỏ giọng nói một chút về tình hình ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp, vừa trấn an Lâm Lạc Đinh cũng là trấn an chính mình.

<Cách Sinh Tồn> tổng cộng sẽ đi đến năm địa điểm ghi hình, mỗi lần sẽ ghi hình hai ngày một đêm, cách một tuần sẽ ghi hình một lần.

So với quay phim không thể đi đâu, mười ngày nửa tháng không thể gặp được thì tốt hơn nhiều rồi.

Ở dưới tàng cây khi có khi không trò chuyện gần nửa giờ.

"Đến thời gian ngài (em) ngủ rồi," Nâng cổ tay nhìn đồng hồ một cái, Lục Thừa Tập nói, "Lên giường nằm đàng hoàng, tôi đọc cho ngài (em) chuyện cổ trước khi ngủ."

Nói xong dặn dò với Chu Miểu một chút, đứng dậy quay về lều trại của chính mình.

Chu Miểu nghe hai người trò chuyện đã sớm chua răng, ước gì cậu trở về sớm một chút, thấy Lục Thừa Tập xoay người đi về phía lều trại, bản thân cũng vỗ vỗ mông đi lên xe Van nghỉ ngơi.

Điều kiện rừng cây dã ngoại chính là không tốt ở điểm này, hoặc là ngủ trên xe hoặc là ngủ trong lều trại.

Lục Thừa Tập tại thời điểm trước khi tiến vào lều trại thì đụng phải Hàn Dịch Hề.

Nếu là trước khi Lâm Lạc Đinh hỏi tới, cậu không có cảm giác gì, nhưng cố tình Lâm Lạc Đinh chỉ tên gọi họ nhắc tới người này, cậu liền chú ý nhiều một chút.

Hàn Dịch Hề hào phóng mà nhếch lên một nụ cười với cậu, bên dưới áo thun ngắn tay bó sát người là làn da màu vàng nhạt khỏe mạnh, giống như vừa mới vận động, hơi thở hơi có chút gấp gáp.

Cô ta tự nhiên hỏi: "Gọi điện thoại với người nhà sao?"

Trong tình huống hai người mới vừa quen biết, chưa có nhiều giao tiếp, cô ta hỏi ra vấn đề này có chút thất lễ.

Lục Thừa Tập thản nhiên gật đầu: "Ừm." Cúi đầu đi vào trong lều.

Lâm Lạc Đinh cũng từ ghế nằm ngoài ban công chuyển đến trên giường trong phòng ngủ. Đối thoại ngắn gọn giữa hai người Lục Thừa Tập và Hàn Dịch Hề, hắn nghe thấy, lại không hỏi gì.

Âm thanh sột soạt trong loa hoàn toàn kết thúc, hắn nghiêng người, quấn chăn, hỏi: "Buổi tối các cậu nghỉ ngơi như thế nào?"

Mở đèn trong lều lên, Lục Thừa Tập: "Ngủ trong lều."

Lâm Lạc Đinh: "Tôi qua đó ngủ thì sao? Buổi sáng cậu thức dậy thì tôi trở về."

Lục Thừa Tập ngăn cản: "Đừng, ở đây điều kiện không tốt, không khí oi bức ẩm ướt, còn có rất nhiều sâu nhỏ."

"Ngài (em) ngoan một chút, qua hai ngày là tôi trở về rồi," Lấy sách truyện cổ trước khi ngủ ra, cậu nhỏ giọng, "Nhắm mắt."

Lâm Lạc Đinh liền không nói nữa, hắn hưởng thụ quen rồi, quả thật không chịu nổi điều kiện này.

Có điều tối nay không tới, ngày mai hắn cũng phải tới một chuyến, đi gặp Hàn Dịch Hề một lần, để tiện sau đó tìm cô ta "trò chuyện một chút".

Tắt bớt ánh sáng chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, di động đặt ở bên gối đầu, hắn nhắm mắt lại.

Giọng nói trầm tĩnh, chậm rãi rất nhanh truyền ra từ trong loa:

"Buổi tối, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Ngôi sao tôi ở quá nhỏ, tôi không thể tìm được vị trí của nó để chỉ cho cậu. Có lẽ như vậy rất tốt, cậu có thể cho rằng ngôi sao đó ở ngay trong những ngôi sao kia......"

Thời gian cứ thế trôi đi, tiếng đồng hồ tíc tắc, giọng nói chàng trai giống như gió đêm nhẹ nhàng lướt qua bụi hoa hồng, nhẹ nhành, chậm rãi làm người khác say mê.

Tôi ở trên ngôi sao, nguyện em tối nay có một giấc mơ ngàn sao.

Lời tác giả: Truyện cổ tích trước khi ngủ <Hoàng Tử Bé>

Giới thiệu truyện:

<Sau Khi Chết Tôi Chạy Tới Người Đứng Đầu Địa Phủ> 

[Giới Thiệu] Lúc Hứa Tiểu Niên xếp hàng uống Canh Mạnh Bà thì nhìn thấy bạn trai đã chết nhiều năm của cậu.

Người đàn ông vừa cao vừa đẹp troai, nghiêm mặt, dáng vẻ mười phần uy nghi, được một đám quỷ vây quanh ở giữa.

Cậu hô lớn một tiếng: "Anh!"

Chúng quỷ vây xem: Lại là một kẻ phát điên muốn kéo quan hệ với Đế Quân của bọn họ, cũng không biết dùng cái cớ gì mới mẻ, quan hệ anh em đã có quỷ dùng hơn trăm ngàn lần rồi.

Mới vừa nghĩ xong như vậy, giây tiếp theo liền thấy con quỷ gọi anh kia xông tới, nhảy lên người Đế Quân của bọn họ.

Hứa Tiểu Niên hai chân vòng lấy thắt lưng người đàn ông, vô cùng thân thiết mà hôn một cái lên mặt người đàn ông đang nhíu mày, nói: "Anh, em rất nhớ anh~"

Chúng quỷ: Thật, thật mới mẻ......

Thụ tinh quái, bám người, làm nũng vs Công đại lão địa phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play