Sau khi giúp ông chủ làm việc hơn nửa năm, nhìn ông chủ và Tiểu Lục phát cơm chó gần nửa năm, trong một ngày ánh nắng tươi sáng này, Hàn Mỹ Mỹ cuối cùng cũng có được lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh hai người hôn môi.
Cô đứng ở một chỗ không dễ bị chú ý ở bên ngoài nhà kính, xuyên qua thủy tinh trong suốt, xuyên qua trùng trùng bóng hoa, nhìn thấy ở giữa hoa hồng, trên dài ghế, hai người ôm hôn.
Tim đập gia tốc, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ lên, cô nín thở, ôm lấy gương mặt nóng lên của chính mình, quả thật là so với hai đương sự còn kích động hơn!
A a a a a a a a a a!
Vì sao mình lại kích động như vậy chứ!
Ngại ngùng lại liếc mắt nhìn một cái, y, đổi tư thế rồi, hiện tại là Tiểu Lục ở bên trên, hoàn toàn che chắn ông chủ, cô cũng không nhìn thấy.
Cô nghi ngờ Tiểu Lục là cố ý không cho cô nhìn.
Hừ, cả người ông chủ đều là của cậu rồi, còn sợ tôi nhìn thêm mấy cái sao? Sau đó kéo ra nụ cười bà thím, mở sổ ghi chép ra ⸺ "Phụng chỉ vẽ tranh"!
Bị đè ở trên ghế dài hôn sâu một hồi, lúc Lục Thừa Tập cõng Lâm Lạc Đinh rời khỏi nhà kính, đầu Lâm Lạc Đinh còn có chút choáng váng sau khi hít thở không thông lưu lại.
Đôi môi hơi sưng lên, giống như là nóng lên, lại có chút tê dại như châm chích lưu lại.
Hắn mím mím môi, thả lỏng mà tựa lên vai chàng trai, vừa nâng mắt liền có thể nhìn thấy sườn mặt sắc bén cùng cái cằm kiên nghị của nhân loại, trong hơi thở đều là hương vị trên người đối phương.
"Lục Thừa Tập."
"Hửm?"
"Lục Thừa Tập."
"Ừm."
Hắn ôm chặt cổ nhân loại, môi dán chặt chỗ mạch máu phập phồng bên gáy, mím miệng, giọng điệu biếng nhác, giống như nói chuyện phiếm, nói: "Thì ra hôn môi thật sự thoải mái giống như trong phim điện ảnh diễn vậy."
Chẳng trách đồng loại của hắn sẽ thích.
Có điều hắn cũng không hối hận trước đây chưa từng tham dự, những đồng tộc và nhân loại kia đều không đẹp bằng hắn, cũng không đẹp bằng Lục Thừa Tập, nếu cho lựa chọn lại lần nữa, hắn cũng không có hứng thú.
Nếu hôn môi đã thoải mái như vậy, vậy cái còn lại thì sao? Không biết cùng nhân loại làm tình là cảm giác gì.
Suy nghĩ trong đầu bay xa không biên giới, hai người tới trên xích đu chọn địa điểm nghỉ phép.
Xích đu đón lấy hai người từ từ lắc lư, Lục Thừa Tập ôm lấy người trong lòng cùng nhau xem di động.
Lục Thừa Tập: "Ra nước ngoài?"
"Ừm," Lướt qua mấy bức ảnh phong cảnh, Lâm Lạc Đinh: "Nước ngoài không ai nhận ra cậu."
Chàng trai không bất ngờ.
Lâm Lạc Đinh thích bên cạnh cậu mọi lúc, mọi chỗ, nhưng mà ở trong nước bởi vì thân phận của cậu luôn có rất nhiều kiêng kỵ.
Nói thật, Lâm Lạc Đinh có thể ở trên phương diện này thu liễm tính tình, Lục Thừa Tập có chút kinh ngạc.
Từ lúc mới vừa tiếp xúc cậu đã biết Lâm Lạc Đinh là một người tính tình tùy tiện, hắn có vốn liếng để tùy hứng, cho nên đã quen với việc tất cả mọi việc đều vây quanh hắn.
Nhưng mà một người tùy hứng như vậy, vậy mà lại thật sự vẫn luôn thực hiện rất tốt ước hẹn với cậu, không để cho chuyện của hai người truyền ra ngoài.
Lục Thừa Tập không rõ ràng lắm nguyên nhân khiến Lâm Lạc Đinh làm như vậy. Cậu nghĩ, chờ thời cơ ổn thỏa một chút, có lẽ cậu có thể tìm một công việc khác, tiếp tục học tập máy tính cũng được, gây dựng sự nghiệp cũng tốt, rời khỏi giới giải trí.
Cậu hy vọng tình cảm của bọn họ có thể quang minh chính đại, không cần né tránh.
Hiện giờ, những thứ này chỉ là suy nghĩ nhạt nhòa trong đầu cậu. Lục Thừa Tập không nói với Lâm Lạc Đinh, dẹp đi suy nghĩ, dựa theo điều kiện Lâm Lạc Đinh muốn tới núi tuyết và suối nước nóng mà chọn lựa ra mấy địa điểm thích hợp.
Cuối cùng hai người bàn bạc, lựa chọn Tiểu Cách Hương Sơn ở nước ngoài. Tên đầy đủ rất dài, Tiểu Cách Hương Sơn là tên do người trong nước vì tiện lợi mà đặt ra.
"Vé máy bay sớm nhất đi Tiểu Cách Hương Sơn là một giờ chiều hôm nay cất cánh, chuyến tiếp theo chính là chín giờ sáng ngày hôm sau." Hàn Mỹ Mỹ sau khi kiểm tra, nhỏ giọng nói với hai người ở trên xích đu.
"Hôm nay hay là ngày mai?" Vuốt ve làn da nhẵn nhụi mát lạnh dưới tay, Lục Thừa Tập hỏi, "Nếu đi chuyến một giờ chiều thì bây giờ phải đi sắp xếp hành lý rồi, bằng không sẽ không kịp thời gian."
Lâm Lạc Đinh dùng gò má cọ cọ lòng bàn tay chàng trai, nói: "Hôm nay."
Cuối cùng bổ sung một câu: "Dù sao cũng không phải tôi sắp xếp."
Lục Thừa Tập cũng không tức giận, vẻ mặt ôn hòa, rất tự nhiên, nói: "Ừm, ngài (em) nhìn tôi là được rồi."
Lâm Lạc Đinh liền cúi đầu hôn nhẹ lòng bàn tay cậu.
.....
Hàn Mỹ Mỹ làm trợ lý đời sống của Lâm Lạc Đinh cùng họa sỹ tùy thân của hai người, dĩ nhiên cũng theo chân bọn họ xuất phát.
Thu dọn xong hành lý, một hàng ba người trước hai tiếng ngồi xe đi tới sân bay, ước chừng hơn mười phút cuối cùng tới kịp.
Phi cơ bay trên bầu trời năm sáu tiếng, trước khi sắp đến sân bay Tiểu Cách Hương Sơn, tiếp viên hàng không từ trong loa phát thanh thông báo nhiệt độ mặt đất ở Tiểu Cách Hương Sơn, nhắc nhở mọi người thay quần áo ấm trước.
Ba người đều mặc áo lông vào, lại ngồi một chuyến xe thêm mấy tiếng mới tới khách sạn dừng chân.
Vẫn như trước là khách sạn loại biệt thự, tọa lạc ở trong núi.
Lúc mới vừa xuống máy bay, trên trời còn có tuyết nhỏ bay bay, hiện giờ hai người đến phòng khách sạn, tuyết ở bên ngoài càng lớn hơn, nhìn ra ngoài, một mảnh trắng xoá.
Tùy ý cởi áo khoác ném sang một bên, Lâm Lạc Đinh mặc một cái áo len cổ rộng đi đến phía trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết phất pha phất phới như sợi bông, mặt đất ở gần đó, tuyết đã đọng lại thật dày, Tiểu Cách Hương Sơn ở xa xa được tuyết trang điểm thành một vệt loang lổ.
Giờ địa phương hiện tại là hai giờ chiều, khoảng chừng tám giờ tối ở trong nước.
Lục Thừa Tập sắp xếp xong hành lý của hai người liền kéo người đang ở trước cửa sổ ngắm tuyết trở về.
Hai người ngồi ở trên sô pha, Lục Thừa Tập ở tra xem địa điểm tham quan gần đó, lâm thời sắp xếp hoạt động nghỉ dưỡng, Lâm Lạc Đinh lại là tựa vào trong lòng cậu nhận điện thoại của Lư Hoành.
Nguyên thân của thân thể mà Lâm Lạc Đinh xuyên vào này là cái người cuồng công việc, sự vụ lớn nhỏ đều phải qua tay chính mình xử lý.
Sau khi hắn xuyên vào liền không kiên nhẫn xử lý cái này.
Trước đây sản nghiệp của hắn đều là quản gia sắp xếp xong rồi cho hắn xem qua là được, hắn chỉ cần đưa ra yêu cầu của bản thân, bên dưới tự nhiên có người giúp hắn hoàn thành.
Hiện giờ hắn liền thực hiện thói quen rất tốt, đem đa số sự vụ giao cho thư ký Lư, hắn chỉ phụ trách định hướng phát triển của công ty, đồng thời một vài sự việc hắn có chút để ý cũng sẽ giao cho thư ký Lư lưu ý nhiều hơn một chút.
Ví dụ như Kim Lân.
Trong di động, Lư Hoành nói: "Mới vừa nhận được tin tức, Kim Lân có vài người cấp cao đã bị tóm đi rồi."
Lâm Lạc Đinh biết rất rõ đây chỉ là mới là mở đầu, một khi việc liên quan đến ma túy được kiểm chứng là thật, Kim Lân ở trong giới giải trí không nói là hoàn toàn mai danh ẩn tích thì cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Ngẫm lại kết cục của Giải Trí Song Mộc ở trong nguyên tác, chỉ là cùng Kim Lân ký hợp đồng hợp tác dài hạn mà thôi, thời gian phát sóng của tất cả kịch bản đầu tư quay phim đều bị kéo dài vô thời hạn.
Tài chính không thể xoay vòng, nghệ sỹ bỏ đi, phá sản cũng là chuyện sớm muộn.
Thứ Lâm Lạc Đinh muốn cũng chính là tin tức xác thực liên quan đến ma túy này, tiếp sau đó Kim Lân có xuống dốc hay là phá sản hay không, hắn không có hứng thú tiếp tục chú ý.
Bởi vậy nói: "Phát triển về sau không cần nói cho tôi biết nữa."
"Vâng." Lư Hoành lên tiếng trả lời, đáy lòng cũng đang cảm thấy may mắn một chút là Chủ tịch Lâm tin tức nhanh nhạy, bằng không lúc trước bọn họ vội vàng hợp tác cùng Kim Lân, chẳng phải chính là tự mình nhảy vào hố lửa?
Lư Hoành: "Còn có một việc, đầu tư cơ bản cho <Lạc Lối> đã làm xong, bên phía đạo diễn Thường đã đang chuẩn bị tuyển vai rồi."
Nhà đầu tư lớn nhất của <Lạc Lối> chính là Giải Trí Song Mộc, tiếp theo là phòng làm việc của Thường Nhạc, cho nên chuyện này chỉ cần Lâm Lạc Đinh không có ý kiến, đạo diễn Thường muốn chọn như thế nào thì chọn như thế đó.
Vai nam số 1 cũng đã xác định với đạo diễn Thường rồi, Lâm Lạc Đinh dĩ nhiên không có ý kiến.
Lâm Lạc Đinh: "Ừm, tôi biết rồi."
Sau đó lại cùng Lư Hoành trò chuyện một chút về công việc mới ngắt điện thoại.
Lúc hắn nhận điện thoại chính là dựa vào trong lòng chàng trai, Lục Thừa Tập cách rất gần, mơ hồ nghe thấy nội dung đối thoại của hai người, liền hỏi: "Kim Lân đã xảy ra chuyện?"
"Ừm," Lâm Lạc Đinh ừm một tiếng, "Trịnh Phi Diệp trước đó không phải đã bị cảnh sát mang đi sao? Là bởi vì hút ma túy, Kim Lân liên quan đến ma túy, bị điều tra."
Nói xong hỏi: "Đúng rồi, <Lạc Lối> chuẩn bị tuyển vai rồi, cậu đã ký hợp đồng với <Lạc Lối> chưa, khi nào thì vào đoàn?"
Lần trước thử vai xong, đạo diễn Thường chỉ nói mơ hồ nửa đầu năm, nhưng mà tháng một cũng tính là nửa đầu năm, tháng năm miễn cưỡng một chút cũng có thể tính là nửa đầu năm, rốt cuộc khi nào vào đoàn cũng không rõ.
"Hợp đồng đại khái sẽ ký vào thời điểm tuyển vai, thời gian vào đoàn vẫn chưa có thông báo." Lục Thừa Tập nói, nghe hắn nói tới chuyện tuyển vai liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Miểu.
Nếu đoàn làm phim đã bắt đầu tuyển vai, vậy phỏng chừng cách thời điểm ký hợp đồng cũng không xa nữa, chuyện này cậu vẫn chưa lộ ra với Chu Miểu.
Đặt máy tính bảng xuống, lấy di động ra, đang muốn gọi tới số của Chu Miểu, không ngờ tới đối phương đã gọi tới trước.
Điện thoại vừa được nhận, giọng điệu không nén được hưng phấn của Chu Miểu lập tức truyền ra: "Thừa Tập! Cậu móc nối với đạo diễn Thường từ lúc nào vậy! Đệt, cậu có biết tâm tình của anh không?!"
"Anh mới vừa thấy trên mạng truyền tin tức phim mới của đạo diễn Thường tuyển vai liền nhận được điện thoại từ trợ lý của đạo diễn Thường, hỏi chúng ta khi nào thì hẹn thời gian ký hợp đồng, anh lúc đó ngơ luôn, hỏi vài lần mới dám tin là thật, thật sự là giống như nằm mơ vậy!"
"Còn có một việc lớn như vậy sao cậu chưa từng nói cho anh biết? Được rồi, ở trong điện thoại không nói nhiều với cậu, cậu hiện giờ ở đâu, chúng ta gặp mặt một lần?"
Có thể nghe ra được là Chu Miểu thật sự rất kích động, bằng không sao có thể quên Lục Thừa Tập hiện giờ còn ở nhà của Lâm Lạc Đinh chứ?
Lâm Lạc Đinh ở rất gần, tương tự cũng có thể nghe thấy giọng nói trong di động của Lục Thừa Tập, hơn nữa thính giác của hắn còn nhạy bén, nghe được rất rõ ràng.
Liền kề sát vào nói thay nhân loại: "Bọn tôi đang ở Tiểu Cách Hương Sơn nha~"
Chu Miểu: "???"
"Lạch cạch!" Mấy giây sau, phía đối diện dường như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, Ngay sau đó là Chu Miểu lắp bắp nói: "Lâm, Chủ tịch Lâm?" Giọng nói cũng nhỏ đi hai độ.
"Ừm hửm~" Chủ tịch Lâm tâm tình không tệ đáp lại anh ta.
Lục Thừa Tập ở phía sau đưa điện thoại di động ra xa một chút, nói với Chu Miểu: "Anh Thủy, bọn em hiện giờ ở nước ngoài, có chuyện gì nói qua điện thoại đi."
Sau đó vạch trần cố ý trêu đùa của người nào: "Đừng trêu anh Thủy nữa."
"Làm gì có," Lâm Lạc Đinh không thừa nhận, "Tôi rõ ràng chỉ thích đùa giỡn cậu."
Hơn nữa lúc trước hắn muốn mở quà, nhân loại không chịu, lại không thể từ chối.
Tối hôm qua hắn mở quà rồi, tỉ mỉ thưởng thức, nhân loại nhíu mày chịu đựng.
Hắn rõ ràng chỉ thích đùa giỡn Lục Thừa Tập.
Chu Miểu: Ách, cảm ơn, cảm ơn, thật sự không cần nói thêm nữa, tôi đã no rồi.
Chu Miểu: "Hai người lại ra nước ngoài nghỉ phép rồi?" Cuối cùng không nhịn được hỏi một câu.
"Ừm, nhân lúc hiện giờ có thời gian ở cùng ngài (em) ấy một chút," Lục Thừa Tập nói, "Bằng không sau khi vào đoàn, quay phim, lại là một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt."
Lời này Chu Miểu không tin, thời điểm quay <Mối Tình Đầu>, hai người rõ ràng chính là đã gặp ước chừng hai lần, những lần lén lút mà anh không biết còn không biết là bao nhiêu lần.
Có điều, nhắc tới việc vào đoàn phim <Lạc Lối> anh ta liền trở nên cao hứng, cũng không có công sức nghĩ chuyện hai người có gặp mặt hay không.
Lục Thừa Tập cùng Chu Miểu trò chuyện một, đơn giản nói rõ một chút chuyện thử vai.
Chu Miểu lúc này mới biết thì ra kịch bản <Lạc Lối> cũng không phải hoàn toàn đều là công lao của Chủ tịch Lâm, nghệ sỹ nhà anh từ lúc đóng máy <Mối Tình Đầu> thì đã cùng đạo diễn Thường gặp mặt rồi, hơn nữa đạo diễn Thường còn rất khen ngợi.
Lần này anh vô cùng lo lắng, xác định chờ Lục Thừa Tập về nước, lúc ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp <Cách Sinh Tồn> sẽ nói chuyện ký hợp đồng với đoàn làm phim liền kết thúc cuộc gọi.
Sau khi Lục Thừa Tập đặt di động xuống cũng không tiếp tục tra hướng dẫn nữa, sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của Lâm Lạc Đinh: "Phía sau phòng có hồ nước nóng, đi ngâm trước một chút?"
Vừa lúc ngồi máy bay lâu như vậy sẽ mệt mỏi, ngâm nước nóng có thể đỡ mệt.
Lâm Lạc Đinh: "Trong nhà hay là bên ngoài?"
Lục Thừa Tập ôm lấy hắn: "Bên ngoài, tuyết ngừng rồi."
.......
Hai người Lâm Lạc Đinh cùng Lục Thừa Tập ở Tiểu Cách Hương Sơn chơi một tuần.
Những địa điểm tham quan nổi tiếng gần đó đều đi qua một lần, đi núi tuyết cũng đã ngâm suối nước nóng, xem tập sau của <Tay Nghệ Nhân> kỳ thứ sáu, Đồ Sơn Mài. Ba người vào hai ngày trước khi ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp bắt đầu thì bay về nước.
Tổ đạo diện của tiết mục nghệ thuật tổng hợp <Cách Sinh Tồn> đề xuất muốn quay một phần tư liệu nghệ sỹ ở nhà thu dọn hành lý trước khi xuất phát.
Lục Thừa Tập không đồng ý lắm việc cho người ngoài tới nhà Lâm Lạc Đinh, liền thương lượng với tổ đạo diễn hẹn địa điểm ghi hình ở một khách sạn.
Sau khi quay xong phần tư liệu này cậu sẽ cùng người đại diện trực tiếp đi tới địa điểm ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp. Cậu xuất phát vào sáng sớm, trước khi rời đi còn gọi điện thoại cùng Lâm Lạc Đinh.
Sau khi Lục Thừa Tập rời đi, Lâm Lạc Đinh liền chuẩn bị đi tìm Phong Tiêu Tiêu.
Nói với Hàn Mỹ Mỹ cùng người giúp việc không có việc gì đừng đến quấy rầy, hắn đứng dậy trở về phòng đọc sách trên lầu.
Ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt lại, thả lỏng suy nghĩ, dựa theo hơi thở từng tiếp xúc qua, tìm kiếm vị trí của Phong Tiêu Tiêu.
Lâm Lạc Đinh hiện giờ dù sao chỉ tính là hỗn huyết, cho dù một nửa dòng máu ma cà rồng khác là cấp bậc Thân Vương cũng không thể bỏ qua sự thật huyết mạch loài người hạn chế năng lực của hắn.
Lưới tinh thần trải ra chỉ có thể bao phủ phạm vi hai tỉnh tầm trung, lấy hắn làm tâm điểm. Nói cách khác, lưới tinh thần của hắn chỉ có thể miễn cưỡng bao trùm trong quốc gia nơi hắn trú.
So với vốn dĩ thì yếu đi một chút, nhưng tìm một Phong Tiêu Tiêu không xuất ngoại cũng đã đủ rồi.
Hơi thở của Phong Tiêu Tiêu hiện ra ở trong tầm nhìn khi lưới tinh thần trải ra là những chỗ xanh thẳm u u, tản mác lung tung, có đậm có nhạt.
Lâm Lạc Đinh cẩn thận phân biệt một chút, chỗ nồng đậm nhất là vị trí hiện tại của Phong Tiêu Tiêu.
Hàn Mỹ Mỹ nói hôm nay Phong Tiêu Tiêu sẽ quay một mẩu quảng cáo, phỏng chừng là hiện trường quay phim, hắn liền hướng lực chú ý đến chỗ nồng đậm thứ hai ở gần đó.
Duy trì trạng thái nhắm mắt, đứng dậy, hắn đi tới phía trước một bước, bóng người biến mất.
Cùng thời điểm, trong một căn phòng nào đó trên tầng cao của một khách sạn ngoài tỉnh, bóng dáng Lâm Lạc Đinh từ từ hiện ra ở trong phòng khách.
Mở mắt nhìn xung quanh đánh giá một chút, khóe môi Lâm Lạc Đinh cong lên một nụ cười hài lòng.
Quả nhiên, nơi này là chỗ Phong Tiêu Tiêu dừng chân tạm thời.
Chỗ Phong Tiêu Tiêu ở điều kiện dĩ nhiên là rất tốt, sô pha phong cách Âu châu thoải mái, không gian rộng thoáng, đối diện là một cửa sổ sát đất, tầm nhìn sáng sủa, thông suốt.
Hắn nhấc chân tùy ý dạo quanh ở trong phòng một vòng.
"Vù vù vù......"
Âm thanh đập cánh mơ mơ hồ hồ, rất trầm, giống như là bị cái gì che đậy lại.
Tầm mắt Lâm Lạc Đinh hướng về phía bàn trà trước sô pha.
Trên bàn trà thủy tinh cường lực, ngoại trừ tạp chí, hoa quả cùng rượu đỏ, còn đặt một cái hộp gỗ lớn chừng cỡ bàn tay, âm thanh chính là truyền ra từ chỗ đó.
Đi qua cầm hộp gỗ lên, lắc lắc, âm thanh bên trong như dự đoán biến mất, lúc này hắn mới quan sát tới mặt ngoài của hộp gỗ.
Hộp gỗ hình hộp vuông, bốn góc có khảm bạch ngọc, mà trên mặt hộp gỗ điêu khắc rất nhiều hoa văn nhìn không hiểu, tất cả đều dùng nước thép giội qua một lần.
"Cổ?" Lâm Lạc Đinh tự nói.
Hắn đối với cổ có hiểu biết sơ lược một chút, chính là thứ dùng các loại sâu độc luyện chế ra. Cho nên thứ đựng ở trong cái hộp này chính là cổ của Phong Tiêu Tiêu luyện?
Kiểm tra cấu tạo cái hộp một lúc, hắn mở hộp gỗ ra.
Không gian bên trong hộp gỗ chỉ lớn chừng một nửa chỉnh thể, dưới đáy đang có một con bọ cánh cứng lớn chừng ngón cái nằm úp sấp, toàn thân màu đỏ, đã không thể nhận ra chủng loại ban đầu.
Ngoài cái đó ra, trong hộp còn có một ít xác côn trùng ăn còn sót lại.
Trong lúc Lâm Lạc Đinh quan sát, bọ cánh cứng màu đỏ chậm rãi bò lên vành hộp, bò về phía tay hắn đặt ở bên cạnh.
Cười nhạo một tiếng, hắn tiện tay búng bay bọ cánh cứng: "Lá gan thật lớn nha, chủ nhân của ngươi đến cũng là cầu xin tha mạng."
Hắn tốt xấu cũng đã sống hơn một ngàn năm, cho dù trừ đi thì cũng có năm trăm năm, sẽ sợ một con sâu nhỏ vẻn vẹn còn chưa luyện đến đại thành?
Bọ cánh cứng bị bắn lui lốc cốc cốc rơi xuống bàn trà, chân, bụng hướng lên trời, lăn qua lăn lại một lúc, lật người lại, sau đó liền nằm bất động tại chỗ.
Chậm rãi thu lại ánh mắt, Lâm Lạc Đinh đặt cái hộp xuống, ngồi xuống sô pha, tao nhã mà sửa sang lại cổ tay áo một chút.
Một tay chống đầu, nhìn cửa phòng khóa chặt ở đối diện: "3, 2, 1....."
"Lách cách!" Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Phong Tiêu Tiêu vừa đi vào phòng, ánh mắt liền chuẩn xác nhìn về phía vị trí hộp gỗ, vẻ mặt mơ hồ có chút lo lắng: "Đã nói đừng động vào đồ của tôi —"
Sau đó liền chú ý tới người ung dung thong thả ngồi ở trên sô pha, người nọ tròng mắt màu trà, tràn đầy ý cười.
Cô biến sắc, hỏi: "Ông vào bằng cách nào?"
"Cái này tôi tạm thời không muốn nói cho cô biết." Màu mắt từ xanh chuyển sang đỏ, không nhanh không chậm mà ngồi thẳng thân thể, Lâm Lạc Đinh tươi cười, nhẹ giọng nói, "Bình tĩnh một chút, đóng cửa."
Chỉ đấu tranh không đến nửa giây, Phong Tiêu Tiêu liền rơi vào trong thôi miên của Lâm Lạc Đinh, giống như rối gỗ bị giật dây, im lặng đóng cửa lại.
Trên bàn trà, bọ cánh cứng màu đỏ vốn còn có chút xao động, thấy thế liền tiếp tục nằm úp sấp giả chết.
Lâm Lạc Đinh liếc mắt nhìn nó một cái, khen ngợi: "Rất tốt, ta thích người thức thời,"
"Ồ, sâu."
Sâu: "......"
Lời tác giả:
Lục Thừa Tập: Ngươi chết rồi : )