Lục Thừa Tập thích hắn.
Ngoại trừ khả năng này, Lâm Lạc Đinh không nghĩ ra đáp án hợp lý nào khác.
Cẩn thận nghĩ đến, từ sau khi ở quần đảo Chadell, nhân loại mượn ý nghĩa hoa Thiên Điểu như có như không bày tỏ thái độ của mình, đối phương gần như chưa từng che dấu thay đổi của bản thân đối với hắn.
Những ôm ấp và hôn môi chủ động kia, những nhỏ giọng dỗ dành lúc không người kia, còn có đối phương nhìn hắn, đem cái mãnh liệt che dấu bên dưới đôi mắt đen bình tĩnh.
Lục Thừa Tập đang dùng hành động thẳng thắn bày tỏ yêu thích của cậu.
Nhưng mà Lâm Lạc Đinh không hiểu rõ, Lục Thừa Tập vì sao lại thích hắn?
Cái gì là thích?
Hình ảnh và âm thanh trong TV nháy mắt trở về hình nền, Lâm Lạc Đinh điều chỉnh tư thế, cùng chàng trai trực diện đối mặt.
"Cậu thích tôi?" Giọng nói rất nhẹ mang theo nghi hoặc.
Tầm mắt Lâm Lạc Đinh từng tấc, từng tấc một nhìn quét qua chân mày cứng rắn, gốc mũi và cánh mũi thẳng đứng của chàng trai, cuối cùng dừng trên ánh mắt sâu xa.
Hắn hỏi: "Vì sao?"
Lục Thừa Tập thích cái gì ở hắn?
Tài nguyên? Nguyên thân từng dùng cái này làm điều kiện muốn bao dưỡng Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập đã từ chối.
Diện mạo? Bộ dáng thân thể này hiện giờ có lẽ có chút xuất chúng, nhưng không đến mức không thể thay thế.
Thái độ của hắn đối với Lục Thừa Tập? Phải biết rằng sau khi hai người ký hợp đồng, hắn lại không chỉ một lần không để ý tới suy nghĩ của Lục Thừa Tập mà sờ soạng cậu, chạm vào cậu.
Lục Thừa Tập thích cái gì ở hắn.
Lâm Lạc Đinh đem khó hiểu hiểu của bàn thân bày ra bên ngoài, Lục Thừa Tập nhìn hắn, dịu dàng nói: "Thưởng thức thì có lý do, nhưng mà yêu thích thì không có."
*Thưởng thức # thích, nhưng mà thích này là cảm thấy hợp nhãn, hợp tâm. Ví dụ: Tôi thích bạn vì bạn đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, ăn mặc có gu...
Cậu rất thích một câu thơ kia: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm. (Tình chẳng biết từ đâu đến, cứ thế ngày một sâu)
"Nói như vậy," Chân mày xinh đẹp thản nhiên nâng lên một chút, Lâm Lạc Đinh: "Cậu thừa nhận rồi."
"Tôi chưa bao giờ phủ nhận." Chàng trai cười nhẹ.
Chỉ cần em hỏi, tôi sẽ liền thừa nhận. Mà tôi vẫn luôn chờ em hỏi.
Trên TV, tiết mục tập 1 kỳ thứ sáu của <Tay Nghệ Nhân> đã phát sóng đến đoạn cuối, hiện giờ đang phát giới thiệu kỳ sau.
Trong màn hình, Lâm Lạc Đinh mặc quần áo phòng hộ bằng cao su đang dẫm trên công cụ, cạo mủ sơn, Lục Thừa Tập ở phía sau, hai tay vẫn luôn đỡ hờ thắt lưng hắn.
Mãi đến khi trên cây xuất hiện thêm một vết dao hình trăng lưỡi liềm, nhựa sơn màu trắng sữa từ từ chảy ra, Lâm Lạc Đinh giống như nhẹ nhàng thở ra, mang theo vẻ mặt tươi cười quay đầu lại, chàng trai phía sau lộ ra nụ cười thản nhiên với hắn.
[A a a a a a a a a a a]
[Thắt lưng này! Tôi có thể chơi đùa một năm!]
[Lục Thừa Tập: Nghĩ thật đẹp :)]
[ Y ô ô y, nhìn nhau cười, thật sự rất ngọt awsl]
"Kỳ sau còn phải đợi thêm một tuần, xem tiếp cái khác không?" Vừa nhìn TV, Lục Thừa Tập vừa hỏi, giọng điệu bình tĩnh, tự nhiên, giống như đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.
Trong lòng Lâm Lạc Đinh có một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời.
Rõ ràng một giây trước còn đang nói chuyện có thích hay không, giây tiếp theo liền vô cùng bình tĩnh mà nhắc tới đề tài khác, có chút đầu voi đuôi chuột, trống trống rỗng rỗng.
"... Không xem nữa." Hắn đứng dậy, đứng dưới đất, nói. Ánh mắt thoáng nhìn hoa quả chưa ăn xong trên bàn trà, cầm lấy đĩa trái cây, ăn vào.
Động tác của hắn không nhanh không chậm, không giống vì muốn ăn mà ăn, trái lại giống như là để giết thời gian.
Không có hắn ngồi ở trên đùi, chàng trai cũng đứng lên theo, vòng qua bàn trà ở trước mặt đi tắt TV.
Ánh mắt Lâm Lạc Đinh theo sát bóng lưng chàng trai, trong đầu trước sau không thể bình tĩnh, những hình ảnh cùng tâm tình phức tạp trước đây dây dưa cùng một chỗ.
Suy nghĩ tán loạn gào thét, trong nháy mắt lướt qua trong đầu, giống như là suy nghĩ rất nhiều, lại giống như cái gì cũng chưa nghĩ.
"Đang nghĩ cái gì?" Lục Thừa Tập tắt TV xong, xoay người liền thấy hình ảnh hắn thất thần, đi tới, lấy đi đĩa trái cây trong tay hắn.
Lâm Lạc Đinh hoàn hồn, suy tư vài giây: "Cậu."
Hắn cũng không thể nói rõ bản thân đã nghĩ cái gì, nhưng không thể nghi ngờ là có liên quan đến chàng trai.
Một chữ này lại làm cho trái tim Lục Thừa Tập thật vất vả mới bình tĩnh lại lại nổi lên gợn sóng.
Cậu mang theo ý cười, thở dài, chỉ sợ bản thân sẽ vào lúc Lâm Lạc Đinh chưa hiểu rõ mà không được khống chế được, liền cầm lấy cái nĩa tựa vào bên rìa đĩa trái cây, ghim vào một miếng lê, mượn động tác này làm cho bản thân bình tĩnh.
Hoa quả đút đến bên môi Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập: "Suy nghĩ cái gì về tôi?"
"... Không biết." Dừng một chút, Lâm Lạc Đinh nói, nói xong mới ăn hoa quả vào miệng.
Làn da bên sườn mặt bóng loáng, nhẵn nhụi, bởi vì nhai nuốt hơi hơi gồ lên, làm cho trên người cậu lại thêm một chút khói lửa.
Nhóm người giúp việc đều đã trở về phòng, không có tiếng TV làm nền, phòng khách trở nên rất im lặng.
Lục Thừa Tập kiên nhẫn đút Lâm Lạc Đinh ăn hoa quả, nhìn hắn há miệng, nhìn hắn nhai cắn, nhìn hắn nuốt xuống, ánh mắt trầm tĩnh giống như nhìn bao lâu cũng sẽ không chán.
Liên tiếp ăn năm sáu miếng, lúc chàng trai một lần nữa đưa nĩa qua, Lâm Lạc Đinh nghiêng nghiêng đầu.
Rút tay về, Lục Thừa Tập: "Không ăn nữa?"
Hắn lười biếng đáp một tiếng: "Ừm."
Trong đĩa trái cây chỉ còn lại có mấy khối hoa quả, Lục Thừa Tập liền tự mình hai ba ngụm ăn hết. Cái đĩa trống không đưa vào trong phòng bếp chờ người giúp việc rửa sạch.
Lâm Lạc Đinh đứng ở tại chỗ im lặng nhìn cậu. Lục Thừa Tập từ trong phòng bếp đi ra, bị hắn nhìn, trong lòng như nhũn ra, đi đến gần, nâng thắt lưng và mông lên, ôm người ở trước mặt.
Cậu ôm người lên lầu, Lâm Lạc Đinh liền một tay ôm lấy cổ cậu, một tay nhàm chán mà gảy gảy tóc cậu.
Trong lúc bước đi, chân của chàng trai thỉnh thoảng cọ qua mông và đùi hắn, tiếng hít thở vững vàng có trật tự vang lên bên tai.
Mọi âm thanh đều im bặt, chỉ có tiếng hít thở kia.
Lâm Lạc Đinh: "Thích một người là cảm giác gì?"
Hắn vẫn là đối với việc Lục Thừa Tập thích hắn thật sự cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn có thể ý thức được thay đổi của nhân loại, nhưng mà nguyên nhân của thay đổi này lại là bởi vì yêu thích sao?
Còn là thích hắn?
Tay đỡ ở eo mông siết chặt, bước chân lên lầu của chàng trai không dừng lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, ở trong không gian im lặng vang lên trầm trầm:
"Đại khái chính là...... Lúc không nhìn thấy sẽ nhớ ngài (em), lúc có thể nhìn thấy vẫn là nhớ ngài (em)."
"Muốn bảo hộ ngài (em), ôm ngài (em), hôn ngài (em), giữ lấy ngài (em)."
"Muốn làm ngài (em) yêu thương, lại sợ em đau*."
*Yêu thương và đau đều cùng 1 chữ.
Đi lên lầu hai, chàng trai đặt hắn ngồi lên tay vịn ở một bên, hạ thấp người tới gần tầm mắt hắn, hỏi: "Sẽ mâu thuẫn với tôi sao?"
Chàng trai đứng khuất bóng, mi mắt rũ xuống, ánh mắt mờ tối không rõ.
Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu suy tư giây lát.
Hắn đối những lời này có một chút cảm xúc, hơi thở và nhịp tim hơi hơi tăng tốc, giống như là đối với những lời này có chờ mong và hưng phấn không rõ.
Cho dù loại cảm giác này là gì, hắn có thể xác định trong đó không có mâu thuẫn đối với nhân loại.
Liền khẽ lắc lắc đầu: "Không có."
Chàng trai hạ xuống trên mi mắt hắn một nụ hôn mềm nhẹ, giọng nói khàn hơn một chút: "Cũng không ghét bỏ?"
Lâm Lạc Đinh: "Cậu chỉ cái gì?"
Cúi người tới gần bên tai hắn, Lục Thừa Tập khàn giọng phun ra mấy chữ.
Hôn ngài (em).
Tiến, vào, ngài (em).
"A —" Giọng nói có chút trong trẻo, lành lạnh, hừ cười một tiếng. Lâm Lạc Đinh nhướng mắt lên nhìn thẳng ánh mắt chàng trai, giống như khiêu khích, "Nếu cậu có thể làm được, vậy đó là bản lĩnh của cậu."
Hơi thở chàng trai nghẹn lại, giây lát sau ôm chặt hắn lần nữa ôm hắn lên.
Lâm Lạc Đinh được ôm ngang đi về phía phòng ngủ, hắn vùi đầu vào bên gáy chàng trai, không chút kinh hoảng, sau khi khẽ ngửi, làm như lơ đãng nói: "Tôi thích hương vị trên người cậu."
Giống như tuyết lạnh trên đỉnh núi, giống hương thơm say người sau khi hút máu.
Ngón tay khẽ cọ qua xương quai xanh hơi gồ lên một độ cong, hướng lên trên, lướt qua cần cổ, hầu kết, dừng lại ở trên mạch máu nhảy lên ở một bên cổ.
"Cũng thích nhiệt độ trên người cậu."
Nóng rực, cháy bỏng, lúc ôm chặt lấy hắn giống như muốn hòa tan hắn.
Máu huyết giống như hơi ấm sau mùa đông, ấm áp dễ chịu hun đến thân thể hắn đều nóng lên, tê dại như nhũn ra.
"Thích mặt của cậu."
Thích chân mày sắc bén, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà gợi cảm của cậu. Thích ngũ quan sâu sắc, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của cậu.
"Thích thân thể của cậu."
Thích lồng ngực rộng lớn, ấm áp, cơ bụng căng chặt, xinh đẹp của cậu, thích mỗi một đường cong cơ thể trên người cậu.
Nhưng mà......
"Nhưng mà," Bàn tay hơi lạnh đặt lên gương mặt tuấn mỹ của chàng trai. Lâm Lạc Đinh nhìn cậu, nói, "Loại thích này với yêu thích của cậu, đại khái là không giống nhau."
Mấy cảm giác mà Lục Thừa Tập nói kia, hắn nhiều nhất chỉ đạt được điều thứ nhất.
Hai người đã tới phòng ngủ.
Dùng cánh tay thuận thế đóng cửa lại, Lục Thừa Tập ôm Lâm Lạc Đinh, đột nhiên đè ở trên cửa. Trái tim cậu đập lên rộn rã, hơi thở gấp gáp, ánh mắt nhìn Lâm Lạc Đinh sâu thẳm như mực.
"Ngài (em) đang đốt lửa, Lạc Đinh." Cậu khàn giọng nói.
Lâm Lạc Đinh thản nhiên tựa lên ván cửa, nghiêng đầu khẽ cong khóe môi: "Tôi không thích cậu, cậu không thất vọng sao?"
Lục Thừa Tập cũng cười: "Ngài (em) không hiểu."
Em không hiểu tình cảm, tôi cũng không cần em hiểu.
Tôi không cần em định nghĩa chính xác ra cái gì là thích, cũng không cần em nói thích với tôi.
Em chỉ cần như thế này là rất tốt rồi, chỉ cần nhìn chăm chú vào một mình tôi là rất tốt rồi.
Thân thể hai người dán chặt, khoảng cách quá gần, nhịp tim đập của nhau đều có thể nghe rõ.
Lâm Lạc Đinh không hiểu "Không hiểu" trong miệng chàng trai cụ thể là chỉ cái gì, lúc này hắn cũng không có quá nhiều hiếu kỳ đi giải thích.
Không chút để ý tìm tòi cổ áo chàng trai, Lâm Lạc Đinh: "Nhưng mà, tôi đối với hôn môi và làm tình không có hứng thú gì."
Những thứ cậu muốn kia e là không thể như ý rồi.
"... Ngài (em) đợi một lúc nữa sẽ thích."
Chàng trai không nói thêm gì về việc này, cúi đầu hôn hôn vành tai hắn: "Ngày hôm qua tôi đã tự học xong rồi, muốn cùng nhau tắm không?"
Lâm Lạc Đinh: "Hửm?" Có chút kinh ngạc mà khẽ nâng tầm mắt.
Đây là điều bọn họ đã sớm nói rõ, hấp dẫn này hắn không thể từ chối.
Lục Thừa Tập ôm người đi vào phòng tắm.
Cậu trước tiên xả nước vào bồn tắm lớn, Lâm Lạc Đinh liền ngồi ở trên bục rửa mặt cởi nút áo, chờ chàng trai điều chỉnh xong nhiệt độ nước, xoay người, trên người hắn cũng chỉ còn lại một cái áo sơ mi hờ hững.
Làn da trên mông và đùi dán lên gạch men lạnh băng rất lạnh, Lâm Lạc Đinh vươn tay về phía chàng trai.
Lục Thừa Tập bình ổn hơi thở, ôm hắn xuống khỏi bệ rửa mặt, đi tới vài bước, chuẩn bị thả người vào bồn tắm lớn.
Một bàn tay nắm lấy áo cậu, Lâm Lạc Đinh: "Cùng nhau."
Lục Thừa Tập nhìn hắn thật sâu: "Tôi vẫn chưa cởi quần áo."
"Ô," Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu cười cười, ánh mắt lấp lóe, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi trêu người, "Tôi có thể giúp cậu."
Mở đóng gói ra chính là món quà hắn thích, hắn thích tiết mục này.
Chàng trai khàn giọng nói: "...... Được."
Trên sàn nhà quét dọn sạch sẽ, mang theo hoa văn thô ráp nhiều thêm vài món quần áo, cùng những cái ném xuống trước đó nằm cùng nhau trên mặt đất. Rất nhanh, trên người Lục Thừa Tập cũng giống như Lâm Lạc Đinh, chỉ còn lại một cái quần lót.
Bước vào bồn tắm lớn, chậm rãi hạ thấp thân thể, ngồi xuống, chàng trai ngửa người, tựa lên thành bồn tắm lớn, Lâm Lạc Đinh điều chỉnh một tư thế thoải mái, tựa lên trên người hắn.
Dòng nước hơi nóng dâng lên che phủ phần lớn thân thể hai người, một chút vượt qua thành bồn tràn ra ngoài.
Dòng nước đè ép lồng ngực mang đến một chút cảm giác hít thở không thông, Lâm Lạc Đinh như ý mà chạm đến thứ bản thân muốn sờ tới, nhiệt độ so với nhiệt độ nước còn nóng hơn một chút, xúc cảm trong tay biến đổi, hơi thở của chàng trai phả vào bên gáy, sau tai hắn cũng rất nóng.
Trong cổ họng không thể khống chế mà thốt ra tiếng rên rỉ, khàn khàn lại trầm thấp, giống như là tĩnh điện trên áo lông lúc đầu xuân khô ráo, xuyên thấu màng tai, khiến cho lỗ tai tê dại, run rẩy.
Thịt mềm phía sau cổ hắn bị xoa nắn khi mạnh, khi nhẹ, sức lực quyết định bởi sức lực trên tay Lâm Lạc Đinh.
Lục Thừa Tập thở nặng nề hôn lên mắt, mặt sườn hắn, lưu luyến ở khóe môi không đi.
Thân thể giống như có chút nóng, Lâm Lạc Đinh chậm rãi hỏi chàng trai đang ôm hắn dưới thân: "Muốn hôn tôi?"
"Ực," Giọng nói khàn khàn, gấp gáp, "...... Ừm."
Lâm Lạc Đinh: "Nhưng mà tôi không muốn hôn môi." Ánh mắt hơi cong, xấu xa nói.
Chàng trai nhếch môi: "Ngài (em) sẽ muốn."
Lâm Lạc Đinh nhướng chân mày lên, nhìn hắn, bỗng nhiên ngửi thấy một hương vị ngọt ngào quen thuộc, hắn nhíu mày ngửi ngửi, tầm mắt rơi xuống trên đôi mơi hơi hơi nhếch lên của chàng trai.
Đối phương không chút tiếng động nhìn hắn, giống như là im lặng gọi mời.
Mà hắn tương tự không thể từ chối.
Trong đôi mắt như mây khói giữa núi sâu hiện lên màu đỏ ám trầm. Lâm Lạc Đinh khẽ híp mi mắt, cúi đầu dán môi lên.
Mặt nước bốc lên hơi nước mỏng manh, làm mơ hồ tầm mắt, cũng làm mơ hồ đi ngũ quan quá mức sắc sảo của chàng trai, để lại trên mặt hai người một chút thấm ướt.
Đôi môi chàng trai mềm mại ngoài sức tưởng tượng, nhiệt độ so với Lâm Lạc Đinh có chút cao hơn, Lâm Lạc Đinh dán lên liền hơi hơi lui lại một chút, nhìn chàng trai, nói: "Thật mềm."
Hắn cho rằng trên người Lục Thừa Tập chỉ có vành tai là mềm mại, không ngờ tới môi cũng mềm như vậy. Đó là cảm giác khác biệt với lấy tay sờ chạm vào.
Hắn giống như nhấm nháp một cái bánh ngọt có hương vị chưa từng nếm thử. Trước tiên vươn đầu lưỡi ra liếm, liếm láp vị ngọt tản mát do hoa quả để lại trên đôi môi, liếm lên kẽ môi hơi khép lại kia.
Hơi thở như có như không trái lại càng thêm mê người, đầu lưỡi như ý mà nhấm nháp được máu huyết.
Nhiệt độ trong khoang miệng rất nóng, nóng hơn lòng bàn tay, nóng hơn trong ngực, nóng hơn cả một hồ nước hơi hơi nhấp nhô này, gần như chỉ có độ ấm của thứ đang nắm trong tay mới có thể miễn cưỡng tương đương.
Lâm Lạc Đinh cảm thấy bản thân giống như bị tê dại rồi. Hoặc là nói, máu huyết kia dường như có nồng độ của rượu mạnh, kích thích giác mút nơi đầu lưỡi, khoái cảm giống như tê dại len tới sau gáy, làm cho da đầu căng chặt.
Nheo mắt lại chậc chậc lưỡi, hắn giống như đang nhấm nháp dư vị mà liếm liếm môi, cho dù là máu huyết ngọt ngào hay là nhiệt độ như mặt trời ấm áp đều làm cho hắn mê muội.
Lâm Lạc Đinh một lần nữa rũ mắt nhìn nhân loại.
Chàng trai vẫn duy trì tư thế lúc trước nâng mắt lên nhìn hắn, màu sắc đôi mắt như mực, xung quanh nổi lên tơ máu màu đỏ nhàn nhạt.
Hơi thở của cậu trầm mà chậm rãi, chỉ có trái tim trong lồng ngực đập lên nhanh chóng có thể bại lộ ra tâm tình cậu lúc này.
Liếm liếm răng nặng bởi vì muốn ăn mà dài ra, Lâm Lạc Đinh cúi người lại đem môi dán lên.
Đáng tiếc lần này Lục Thừa Tập sẽ không lại dung túng hắn chơi đùa, ngăn lấy cái cằm đang tới gần của hắn, chàng trai dỗ dành, nói: "Ngoan, thu răng nanh lại."
Lâm Lạc Đinh: "Tôi đói rồi."
"Nhanh thôi sẽ cho ngài (em) ăn no......" Bàn tay giữ lấy sau cổ dùng sức, đổi khách thành chủ, đưa hương vị ngọt ngào tràn ngập vào giữa môi hắn.
Động tác xoay người đổi vị trí dấy lên một hồi tiếng nước vang động.
Cuốn lấy đầu lưỡi nghịch ngợm kia, mút, mát, liếm láp, ánh mắt Lục Thừa Tập trước sau ngưng đọng thật sâu trong ánh mắt Lâm Lạc Đinh, nhìn thấy ở đáy đôi mắt trong suốt kia hiện lên các loại cảm xúc, sau đó thất thần, trầm mê.
Vì ngày này, cậu đã đợi quá lâu.
--------
Lời tác giả: Tuyến tình cảm: Mơ hồ động lòng, nhưng so ra không bằng mức độ thèm muốn thân thể. Tóm lại, muốn Chủ tịch Lâm ý thức được, hơn nữa thông suốt rất khó, tôi đã chuẩn bị xong liều thuốc mạnh rồi!