Một tuần sau, tiết mục nghệ thuật tổng hợp <Cách Sinh Tồn> còn chưa bắt đầu ghi hình, kỳ thứ sáu của <Tay Nghệ Nhân> có Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập tham dự đã sắp phát sóng.

Kỳ thứ sáu của tiết mục từ khi công bố danh sách khách mời tới nay, độ ‘hot’ vẫn luôn duy trì rất cao, hơn nữa còn có Lâm Lạc Đinh, thân là ông chủ của Song Mộc, xuất hiện trước ống kính, lại thu hút ánh mắt tò mò của không ít người qua đường.

Cùng ngày, thời gian phát sóng còn chưa tới, ngoại trừ Hàn Mỹ Mỹ và Chu Miểu còn có không ít người gọi điện thoại tới cố ý nhắc nhở, bảo Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập nhớ xem.

Tới buổi tối, trước khi tiết mục bắt đầu, hai người đã chuẩn bị sẵn hoa quả, đồ ăn vặt, ngồi ở trên sô pha trong phòng khách. Hàn Mỹ Mỹ và nhóm người giúp việc thức thời mà giành lại không gian thế giới hai người cho bọn họ, đều tự trở về trong phòng.

Lục Thừa Tập dùng di động kết nối màn hình đến TV để tiện quan sát bình luận màn hình. Lúc này TV trên tường đang phát đoạn mở đầu của chương trình nghệ thuật tổng hợp, bình luận trên màn hình xoát xoát hiện lên.

[Vì anh Lục của tôi mà đến!]

[Vì tiểu thư nhà tôi mà đến!]

[Thịnh thế mỹ nhan của Chủ tịch Lâm do tôi bảo hộ!]

[A a a a a vì Lục Lâm của tôi mà đến!]

Đoạn mở đầu qua đi, hình ảnh phát đầu tiên chính là lúc từng khách mời đến quảng trường tập hợp. Người đến đầu tiên dĩ nhiên là MC cố định Thương Ngu và Chu Chi Dĩnh.

Sau đó là Hoắc Từ Thư, Lục Thừa Tập, Lương Dịch, mỗi khi một khách mời xuất hiện sẽ có một cái đặc tả, sau đó ở bên cạnh sẽ liệt kê ra thông tin và tác phẩm tiêu biểu của nghệ sỹ.

Lúc đến phiên Lâm Lạc Đinh, phần lớn khán giả vẫn chưa nhận ra người này đến cùng là ai, trong lòng đang nghi hoặc thì đã bị thông tin liệt kê bên cạnh dọa sợ ngây người.

Lâm Lạc Đinh, đổng sự trưởng kiêm chủ tịch Giải Trí Song Mộc, bên dưới là một chuỗi dài tên những sản phẩm phim truyền hình và điện ảnh do Song Mộc đầu tư.

[Ta phắc phắc phắc! Giới thiệu của người này ăn đứt trước đó một mảnh đi]

[Giá trị nhan sắc này, tôi yêu mất rồi!!! Chủ tịch Lâm của tôi thật trâu [Hét lớn] ]

[A a a a a thật là đẹp trai nha, vừa có tiền vừa có sắc, là người chiến thắng!]

Đặc biệt là một màn Lâm Lạc Đinh khễ nâng cằm nhìn về phía fans trong đám người gật đầu chào hỏi, cao quý, tao nhã, bình luận a a a gần như là lấp đầy màn hình rồi.

Bên trong a a a đầy khắp màn hình này còn có mấy cái bình luận đặc biệt khiến người để ý.

[Anh Lục vẫn luôn nhìn Chủ tịch Lâm ây, hắc hắc hắc]

[Chủ tịch Lâm hình như đã nhìn Lục Thừa Tập nhiều hơn mấy giây?]

Tổ đạo diễn không đưa cảnh đưa nước và phản ứng sau đó của Hoắc Từ Thư và Lục Thừa Tập lên, nếu không những bình luận màn hình này cũng không phải bình tĩnh như hiện giờ mà suy đoán "có nhìn hay không", "đã nhìn mấy giây".

Lâm Lạc Đinh xoay đầu nghi hoặc: "Tôi có nhìn cậu hay không rất quan trọng?"

"Vậy ngài có nhìn hay không?" Ghim một khối hoa quả đút vào trong miệng hắn, Lục Thừa Tập hỏi.

Lâm Lạc Đinh: "Đã nhìn." Không chỉ nhìn lúc xuống xe, trên xe cũng nhìn.

Lục Thừa Tập bật cười: "Các cô ấy thích xem chúng ta tương tác qua lại, giống như ngài thích ôm tôi vậy."

Chỉ là yêu thích đơn thuần.

Lâm Lạc Đinh thay chính mình vào một chút, thời điểm hắn ôm Lục Thừa Tập, cảm giác chính là thoải mái và thỏa mãn, cho nên những người đó là vì cái này?

Ồ, hắn vẫn là có chút không rõ ý nghĩa của ghép cp.

Hai người tiếp tục xem, tiết mục đã phát đến lúc bọn họ ngồi xe buýt đi tới rừng nhân tạo đốn cây. Trên xe, Chu Chi Dĩnh và Thương Ngu đang tìm hiểu "duyên phận" của mọi người với điêu khắc gỗ.

Một cô bé trong nhóm Shining nói: "Hình như em chưa từng tiếp xúc với điêu khắc gỗ, lúc nhỏ về nhà ông nội ở nông thôn, ông nội sẽ dùng lá trúc bện chim đỗ quyên, cái này có tính không?"

[Không tính đi]

[Ha ha ha ha, mọi người mau nhìn hàng sau, anh Lục đang cùng Chủ tịch Lâm không tập trung.]

[A a a a, dựa lên trên vai rồi! Tôi phát khóc rồi!]

[Ô ô ô, lầu trên, tôi rất hiểu cậu, vốn dĩ cho rằng đã ghép một đôi CP cực địa*, sợ là phải lạnh chết, không ngờ tới! Không ngờ tới!]

*CP cực địa: Người yêu nhau thì tình cảm ấm áp, mà vùng cực thì lạnh, ý nói CP này không có khả năng.

[Mẹ ơi, chính chủ tự mình phát đường, mau tới cho ông đây ăn!]

Bên dưới bình luận màn hình, quả nhiên Chu Chi Dĩnh ghét bỏ, lắc đầu: "Không tính, không tính, cái này thuộc về đan bện đi?"

Thương Ngu liền thuận thế giải thích định nghĩa điêu khắc gỗ.

Sau đó hình ảnh chuyển tiếp, xe chạy đến bên ngoài rừng nhân tạo, dừng lại. Thực tế buổi sáng là bọn họ đi tới nhà Đồ đại sư, nhưng thông qua cắt ghép biên tập, đem nội dung chặt cây buổi chiều gắn vào buổi sáng.

Phần chặt cây này chủ yếu là phổ cập cho khán giả quá trình xử lý thô vật liệu gỗ trước khi điêu khắc. Tổ đạo diễn yêu cầu mỗi người phải chặt một gốc cây lớn cỡ miệng chén.

Lâm Lạc Đinh cảm thấy bộ phận này quay chụp rất bình thường. Sức lực của ma cà rồng luôn sẽ lớn hơn con người bình thường, hắn là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, gần như không có trao đổi bao nhiêu với Lục Thừa Tập.

Nhưng mà được bình luận màn hình nhắc nhở, hắn phát hiện hắn vẫn là đã xem nhẹ một vài thứ.

[!!! Lục Thừa Tập thường thường sẽ ngẩng đầu đang nhìn gì đó?!]

[Phương hướng đó...... là Chủ tịch Lâm?]

[Ha ha ha ha, muốn giúp ông chủ chặt cây, ông chủ lại không cho cơ hội phải làm sao bây giờ [Tủi thân]]

Lâm Lạc Đinh: "Cậu đang nhìn cái gì?" Làm tổ trong lòng chàng trai, hắn hỏi người ở phía sau.

Lục Thừa Tập bắt lấy tay hắn, đưa đến bên môi, hôn hôn, nói: "Sợ ngài làm bị thương chính mình."

Phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc Đinh dĩ nhiên là: Bình luận màn hình đoán sai rồi.

Ngay sau đó lại nghĩ tới một việc, thời điểm lúc lắp ráp xích đu, Lục Thừa Tập cũng là không cho hắn động tay, nói miễn cho hắn bị thương.

Hắn lúc ấy hỏi Lục Thừa Tập là đang thật sự lo lắng hắn bị thương hay là kết quả do bị thương gây ra, bởi vì hắn không chắc chắn.

Lúc này Lục Thừa Tập cho ra câu trả lời tương tự, hắn lại biết đối phương là lo lắng hắn bị thương.

Tiết mục vẫn đang tiếp tục.

Cây đốn xuống cần được gọt sạch cành nhánh, tiến hành xử lý thô, tiết mục giới thiệu giản đơn ba loại phương pháp xử lý khác nhau: làm khô tự nhiên, làm khô nhân tạo và làm khô nhân tạo giản lược cùng ưu khuyết điểm.

Nếu muốn khắc ra sản phẩm khắc gỗ chất lượng tương đối tốt, dĩ nhiên phải dùng vật liệu gỗ được xử lý làm khô tự nhiên, cách thức này sẽ không là hư hỏng chất gỗ của vật liệu, chỉ là loại phương pháp này tiêu tốn thời gian rất dài, hậu kỳ liền chừa chữ lên trên màn hình, nói:

Bởi vì xử lý làm khô tự nhiên tiêu phí thời gian quá dài, vật liệu gỗ tiết mục sử dụng sẽ là vật liệu gỗ đã qua xử lý.

Đoàn người di chuyển tới nhà Đồ đại sư.

[Ha ha ha, tạo hình của Đồ đại sư thật là có hơi thở nghệ thuật]

[Xù đầu~]

[Tôi phát hiện Lục Thừa Tập vẫn luôn đi cùng Chủ tịch Lâm, đây là muốn mượn tiết mục để ôm đùi (nịnh bợ)?]

[Phi, Pháp Hải*, ngươi không biết cái gì là yêu!]

*Pháp Hải: Nhân vật trong truyền thuyết Thanh Xà, Bạch Xà

[Tình cảm giữa hai người thật là tốt đi, Lục Thừa Tập lần trước còn từng giúp Chủ tịch Lâm, trang đầu tìm kiếm, quên rồi?]

[...... Hơn nữa Chủ tịch Lâm tới gần Lục Thừa Tập có hơi nhiều đi [Đầu chó]]

Trong lúc bình luận màn hình hiển thị, Lâm Lạc Đinh ở trong khung hình liền đứng ở bên cạnh Lục Thừa Tập, hai người cùng nhau xem tác phẩm trưng bày trên kệ.

Bình luận màn hình hiếm khi lại thống nhất, nhao nhao xoát lên nội dung khen tài nghệ của Đồ đại sư.

Sau đó, tiết mục quay tới đoạn Lâm Lạc Đinh hỏi Lục Thừa Tập dự định điêu khắc tác phẩm gì.

Trong màn hình, Lục Thừa Tập nâng mắt nhìn về phía Lâm Lạc Đinh, ngũ quan nghiêm nghị ở dưới ánh sáng màu vỏ quýt hơi chút dịu dàng hơn, trầm giọng phun ra một chữ: "Ngài (Em)."

[A a a a a a a a a a]

[A a a a a, thật là hổ báo! Thật là hổ báo!]

[Ta phắc, tiết mục nghệ thuật tổng hợp này chơi lớn vậy?]

[Lục Thừa Tập điên rồi đi, cho dù quan hệ tốt với Chủ tịch Lâm cũng không thể nói như vậy ở trên tiết mục]

[Tôi mặc kệ, CP tôi ghép is real!]

Khán giả cho rằng đến đây là kết thúc rồi, nhưng mà giây tiếp theo giây Lục Thừa Tập hỏi: "Ngài thì sao?"

Lâm Lạc Đinh nghiêng đầu suy tư, giây lát sau nhìn cậu, cũng nói: "Cậu."

[???]

[??? ???][Nói thật, bầu không khí này có phải có chút không đúng hay không.......]

Lúc này hậu kỳ chèn vào mấy chữ, nói: Xin nhớ kỹ lời họ nói.

Khán giả lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy phía sau hẳn là có đảo ngược rồi.

Tham quan phòng làm việc xong, nhóm khách mời được đạo diễn nhắc nhở, đi ra bên ngoài bắt đầu thử tự mình vẽ tranh.

Một dãy bàn dài ghép lại với nhau, hai bên ngồi tổng cộng chín người, camera lần lượt quay tiến sát tới, quay chụp thành quả vẽ tranh của nhóm nghệ sỹ, có người thoải thoải mái mái mở rộng tay ra, có người che chắn không cho xem.

Chu Chi Dĩnh mang theo camera chuồn êm khỏi chỗ ngồi, lần lượt xem hết bản phát thảo đã vẽ được một nửa của mọi người, đương nhiên cũng bao gồm của Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập.

Hậu kỳ lập tức chiếu hai bức hình so sánh.

Bức thứ nhất, bên trái là Lục Thừa Tập, bên phải là bức tranh rừng rậm và lộc do Lâm Lạc Đinh vẽ.

Bức thứ hai, bên trái là Lâm Lạc Đinh, bên phải là bức tranh hoa hồng do Lục Thừa Tập vẽ.

Màn ảnh bắt đầu tuần hoàn chiếu lên đối chiếu hai bức vẽ này cùng cảnh hai người nói chắc như đinh đóng cột chữ "Ngài (Em)/Cậu" kia, nhạc đệm cực kỳ thần bí.

[Ha ha ha ha, hai người này ngay cả gù nhau cũng ăn ý như vậy]

[Có thể nhìn ra được anh Lục nhà tôi và Chủ tịch Lâm quan hệ rất tốt, vậy mà lại dám gù Chủ tịch Lâm 2333]

[Nói nhảm, rừng rậm và lộc không phải còn có một con "Lộc" có dính dáng tới Lục Thừa Tập sao, Chủ tịch Lâm của tôi gù chỗ nào [Lớn tiếng]!]

Tiết mục đã phát đến phần tiếp theo, lại vẫn còn một vài bình luận màn hình đang thảo luận nội dung của màn trước đó.

[Lâm thâm thời kiến lộc, tôi nghi ngờ Chủ tịch Lâm rình xem nhật ký của tôi.......]

[Nói tới...... Chẳng lẽ mọi người đã quên Lục Thừa Tập từng nói chuyện bản thân thích hoa hồng đỏ rồi?]

[? Hình như tôi vừa ngẫm ra cái gì đó ghê gớm?]

[Các chị em, tên nhóm thảo luận "Lục Chi Lâm"]

[!!! Phiền các vị giúp tôi gọi một chiếc xe cứu thương, tôi nằm ở trong nhà sắp không thể hít thở nữa, địa chỉ là xxxxx]

....

Tiết mục vẫn còn đang tiếp tục phát sóng, phía sau còn có nội dung mọi người bắt tay vào điêu khắc, nhưng Lâm Lạc Đinh lại đã không xem vào nữa.

Người ở trong màn hình đang vui cười đùa giỡn, âm thanh từng chút một bay xa, cho đến gần như không thể nghe thấy, chỉ có lời bình luận màn hình kia quanh quẩn ở trong đầu không đi.

Thân thể rúc xuống dưới, Lâm Lạc Đinh cuộn cả người vào trong lòng nhân loại.

Vành tai đặt trên ngực Lục Thừa Tập, nhịp tim bên dưới lồng ngực bình tĩnh, mạnh mẽ, Lâm Lạc Đinh: "Mẹ cậu thích hoa hồng đỏ?"

"Không phải," Chàng trai nói, khóe miệng lướt qua một chút ý cười cực nhạt, giọng điệu ẩn chứa thâm ý, nói, "Mẹ tôi thích hoa."

Thích hoa, chứ không phải đặc biệt chỉ riêng hoa hồng đỏ.

Lục Thừa Tập thích hoa hồng đỏ, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Hắn là gốc hoa hồng kia.

Lâm Lạc Đinh cuối cùng đã xác định.

"Cậu thích tôi?" Hắn ngẩng đầu hỏi chàng trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play