Ghi hình xong tiết mục nghệ thuật tổng hợp <Tay Nghệ Nhân>, thông cáo kế tiếp của Lục Thừa Tập ước chừng là hai tuần sau, cũng chính là ghi hình <Cách Sinh Tồn> vào đầu tháng mười.
Vì vậy, dùng điểm tâm xong, sau khi Lục Thừa Tập nói lời từ biệt cùng Chu Miểu và Tiếu Quý, liền cùng Lâm Lạc Đinh cùng nhau rời khỏi. Hai người lại thêm một Hàn Mỹ Mỹ ngồi xe trở lại Chử Thị.
Trở về với hoàn cảnh quen thuộc, tâm tình của Lâm Lạc Đinh mắt thường cũng có thể thấy được đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên Lâm Lạc Đinh ở bất cứ chỗ nào khác, vào bất cứ thời điểm nào cũng đều là ung dung, bình tĩnh, loại ung dung này đến từ tự tin tuyệt đối của hắn đối với bản thân, không lo nghĩ có bất cứ thứ gì ở bên ngoài có thể ảnh hưởng đến hắn, uy hiếp hắn.
Nhưng mà xét đến tận cùng gốc rễ, hắn là cái người rất trạch*.
*Trạch: Chỉ những người suốt ngày thích ru rú trong nhà.
Hắn sẽ bởi vì không có việc gì để làm mà cảm thấy nhàm chán, lại sẽ không bởi vì ở lâu một chỗ mà cảm thấy chán ngán.
Đặc biệt là ở hoàn cảnh hắn quen thuộc nhất. Giống như lúc ở ngoài sách vậy, hắn ở trong thành cổ hơn một ngàn năm. Trong sách, bên trong khu nhà này, tạm thời được hắn gọi là nhà.
Trên xe, Hàn Mỹ Mỹ gửi tin nhắn nói việc điều tra tin tức của Phong Tiêu Tiêu đã có kết quả. Vừa đến nhà, Lâm Lạc Đinh liền đuổi chàng trai tới phòng đọc sách: "Cho cậu một tuần, có đủ hay không?"
Hắn muốn Lục Thừa Tập trong vòng một tuần học hết nội dung lớp chuyên ngành còn lại, hắn muốn mở quà rồi.
Nhưng mà Lâm Lạc Đinh không biết, tiến độ mở quà cho tới hiện giờ cũng không nằm ở trong tay Lục Thừa Tập nữa, Lục Thừa Tập đã giao quyền lựa chọn cho hắn.
Cậu đáp lời đi vào phòng đọc sách, Lâm Lạc Đinh xuống lầu tìm Hàn Mỹ Mỹ.
Hai người đứng ở ngoài phòng.
Nhìn ra gốc đa phía xa xa, Lâm Lạc Đinh: "Là tình hình thế nào?"
Hàn Mỹ Mỹ nhỏ giọng trả lời: "Phạm vi Nam Lĩnh miêu tả quá lớn, Phong Tiêu Tiêu ba năm trước về nước, sau khi ra mắt, bởi vì các loại nguyên nhân như quay phim, làm thông cáo mới từng đi qua thành thị phía nam, hơn nữa chỉ là ở nội thành, chưa từng tiếp xúc với dân tộc thiểu số trong núi."
Lâm Lạc Đinh không tính lá quá bất ngờ: "Khi nào thì cô ta bắt đầu chú ý tới Lục Thừa Tập?"
Nói đến cái này, Hàn Mỹ Mỹ cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì Phong Tiêu Tiêu vậy mà lại không sai biệt lắm chú ý tới Lục Thừa Tập vào cùng một khoảng thời gian với ông chủ.
Cô nói: "Đại khái là đầu tháng tư. Trước đó Phong Tiêu Tiêu và ngài Lục chưa từng cùng xuất hiện. Khoảng thời gian đầu tháng tư, cô ta tìm kiếm tin tức của ngài Lục ở trên mạng, lúc đó ngài Lục vẫn chưa chính thức ra mắt, tin tức cô ta tìm được hẳn là không nhiều lắm."
Lâm Lạc Đinh: "Sau đó cô ta đã làm gì?"
Hàn Mỹ Mỹ: "...... Không có làm gì, a, chính là nghĩ cách vào đoàn làm phim <Mối Tình Đầu> ."
Hàn Mỹ Mỹ: "Ngoài ra còn có một tin tức không biết có tính là quan trọng hay không, lúc thám tử tư điều tra tin tức tìm người giúp việc trong nhà Phong Tiêu Tiêu hỏi thăm, người giúp việc kia đã nhắc tới một việc kỳ quái."
"Bà ấy nói trong nhà có một khoảng thời gian thường xuyên thu hút các loại sâu, mỗi lần đều là trong lúc dọn dẹp vệ sinh thì phát hiện xác nằm đầy đất, bình thường cơ bản là không nhìn thấy. Hơn nữa, qua một khoảng thời gian sau thì trong nhà liền không còn thấy sâu nữa."
Tin tức sâu hơn nữa, ví dụ như tình hình giao tiếp xã hội của Phong Tiêu Tiêu, cô không yêu cầu thám tử tiếp tục điều tra, bởi vì phạm pháp.
Cổ nữ.
Tay phải vịn lấy cửa sổ sát đất bên cạnh, Lâm Lạc Đinh im lặng suy tư trong chốc lát, sau đó nói với Hàn Mỹ Mỹ: "Tôi biết rồi, chuyện này cô không cần chú ý thêm nữa."
Hàn Mỹ Mỹ len lén nhìn hắn một cái, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng: "Dạ, ngài Lâm." Vô thức thả nhẹ hơi thở, vô cùng cẩn thận mà rời đi.
Lâm Lạc Đinh ngẩng đầu nhìn nhìn ảnh chiếu của chính mình trên kính.
Bóng người mờ nhạt trẻ tuổi, tinh tế, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần diện mạo nguyên bản khi hắn là ma cà rồng.
Đặc biệt là màu mắt.
Hắn nhớ lại lời Hàn Mỹ Mỹ nói, trước đó chưa từng cùng xuất hiện, đầu tháng tư đột nhiên bắt đầu chú ý.
Khóe môi thoáng nhếch lên một độ cong lạnh lùng, hắn có lý do nghi ngờ Phong Tiêu Tiêu và hắn là cùng một loại người.
Nhưng hắn và Phong Tiêu Tiêu lại không giống nhau.
Một trong những mục đích Phong Tiêu Tiêu tiếp cận Lục Thừa Tập là nhắc nhở Lục Thừa Tập duy trì nội dung cốt truyện, cái này nói rõ đối phương đại khái hiểu biết một ít tình hình xuyên sách?
Hắn nghĩ bản thân có cần lựa thời gian lại tới tìm Phong Tiêu Tiêu "hỏi một câu" hay không.
Đốt ngón tay vịn trên cửa sổ sát đất khẽ gõ lên mặt kính trơn bóng, phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe.
Lâm Lạc Đinh thu lại suy nghĩ, xoay người lên lầu.
Cửa phòng đọc sách trên lầu không đóng, dường như cố ý để mở chờ người đi vào.
Người trong phòng đang ngồi ở trước máy tính gõ bàn phím, mười ngón thon dài linh hoạt nhảy nhót ở trên bàn phím màu đen, bên dưới ngón tay vang lên tiếng lộc cộc rất nhỏ có nhịp điệu.
Lâm Lạc Đinh liền đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại, đi tới, nhoài lên lưng chàng trai, ánh mắt lơ đãng quét về phía màn hình.
Hắn cho rằng nhân loại đang học tập, nhưng trên thực tế lại không có, bởi vì trong ô tìm kiếm trên màn hình hiện rõ mấy chữ "ma cà rồng".
Lục Thừa Tập đang tìm kiếm tin tức liên quan đến ma cà rồng, hơn nữa không ngại bị hắn phát hiện.
Lâm Lạc Đinh trái lại không có cảm giác bị mạo phạm, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, còn cho rằng nhân loại thật sự không để ý chút nào tới thân phận của hắn, thì ra trong âm thầm vẫn có thể len lén điều tra tin tức?
"Tra được cái gì rồi?" Ngắm nhìn hầu kết của cậu, hỏi.
Đọc nhanh như gió quét xong mấy dòng giải thích cuối cùng, Lục Thừa Tập kéo người ở sau lưng đến trước mặt, ôm ngang ngồi ở trên đùi mình.
Lục Thừa Tập: "Ngài là bị chuyển hóa?"
Trên tư liệu, ma cà rồng sinh ra do bị chuyển hóa chỉ có thể là sau khi bị một con ma cà rồng khác hút máu thì tiến hành Sơ Ủng, nghi thức Sơ Ủng cậu vừa mới xem qua, có chút cực đoan và tàn nhẫn.
Ánh mắt nhìn chăm chú ở bên gáy Lâm Lạc Đinh, làn da nơi đó hiện ra sắc trắng lạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh nhạt, Lục Thừa Tập dùng tay sờ sờ.
Nơi đây có phải đã từng bị rạch ra, gần như hút cạn máu, sau đó dung hợp vào máu của một người khác?
"Không phải," Lâm Lạc Đinh vì suy đoán của cậu mà nhíu nhíu mày. Hắn sao lại là những ma cà rồng cấp thấp cần Sơ Ủng kia chứ, "Có thể cậu biết được một vài biến hóa trên người của tôi, nhưng biến hóa này không phải Sơ Ủng."
Thần sắc chàng trai thả lỏng, không phải thì tốt rồi.
Lâm Lạc Đinh nắm lấy bàn tay vuốt ve ở trên cổ mình của cậu.
Tay của Lục Thừa Tập so với hắn hơi lớn hơn một chút, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Hiện giờ, trên đôi tay xinh đẹp này lại có thêm rất nhiều vết đỏ tinh tế.
Đây là do hôm trước lúc ghi hình nội dung điêu khắc gỗ kia không cẩn thận làm bị thương, hôm nay vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Nước bọt của ma cà rồng có thể làm khép miệng ngoại thương rõ ràng, loại dấu vết bầm xanh này, ví dụ như dấu hôn, trái lại không có biện pháp.
Thay đổi một cái tư thế, ngồi dậy khóa trên đùi chàng trai.
Không biết vì sao, hắn lại đặc biệt để ý gốc hoa hồng được điêu khắc ra kia.
Bên trong có lẽ là ẩn chứa bí mật hắn muốn biết.
Lâm Lạc Đinh mi mắt rũ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sắc đỏ trong lòng bàn tay, mở miệng: "Lục Thừa Tập, có phải là cậu đã có người mình thích rồi không?"
Câu hỏi này, lúc ở quần đảo Chadell hắn đã muốn hỏi, lại bị nhân loại dùng tay chặn lại, không thể hỏi ra.
Trong không khí có giây lát im lặng, câu hỏi này làm cho chàng trai có chút bất ngờ.
Lục Thừa Tập rũ mắt, chăm chú nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt có một loại tình cảm nói không nên lời đang lắng đọng, lớn lên.
Cậu không định trốn tránh, hoặc là nói cậu vẫn luôn chờ Lâm Lạc Đinh hỏi, nghe vậy trầm trầm đáp một tiếng: "Ừm."
Đầu ngón tay trượt trên lòng bàn tay dừng lại, ánh mắt trong suốt nâng lên, tầm mắt Lâm Lạc Đinh cùng đối diện cùng ánh mắt trầm tĩnh của chàng trai.
Cậu thích ai?
Hắn hẳn là nên hỏi, lại ngay trước lúc hỏi ra khỏi miệng, vô thức biết được đáp án của câu hỏi.
Một cái đáp án trên thực tế vô cùng có khả năng, trong lòng lại làm cho hắn cảm thấy vô lý, không thể tin tưởng.
Cuối cùng vẫn là đôi mắt màu trà kia né tránh ánh mắt trước: ".... Đừng lười biếng, mau học." Nói một câu như vậy, Lâm Lạc Đinh nhắm mắt lại, chôn đầu trên vai chàng trai.
Lục Thừa Tập: "......"
Đáy mắt bỗng dưng lóe lên ý cười, cậu đem người ôm chặt, mở video bài học trên mạng ra.
Cậu biết bản thân sẽ không chờ quá lâu nữa.
Cậu đã tới trước mặt hoa hồng, chỉ chờ hoa hồng ngẩng đầu nhìn thấy cậu.