Buổi tối, lúc đi ngủ, Lâm Lạc Đinh ở cách một bức tường lại dịch chuyển vào trong phòng Lục Thừa Tập, lần này Lục Thừa Tập cuối cùng cũng đã xác định được "bất ngờ" ở trong khách sạn lần trước là như thế nào.

Cậu lúc đó cho rằng đối phương đã tìm tới nhân viên công tác của khách sạn, nghĩ biện pháp lấy được thẻ phòng, lại không ngờ chính là như thế này.

Ôm người ngủ một đêm, ngày hôm sau trước khi đội ngũ chương trình xuất phát, Lục Thừa Tập đánh thức người dỗ dành trở về phòng.

Sau đó mọi người tập hợp ở dưới lầu khách sạn, sau khi dùng điểm tâm thì ngồi xe tới địa điểm ghi hình kế tiếp.

Ở trên xe buýt Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập vẫn là ngồi ở hàng cuối cùng, giống như hỏi đáp chiều ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Đạo diễn ở trước xe nói: "Chế tác đồ sơn mài chủ yếu chia làm sáu bước Chế Phôi, Chọn Sơn, Phủ Sơn, Vẽ Hình, Chạm Khắc, Đánh Bóng. Trong đó, bởi vì ba bước sau tính chuyên nghiệp hơi cao, bọn tôi sẽ không yêu cầu khách mời đi làm, đến lúc đó sẽ xem đại sư làm mẫu."

"Hôm nay cần khách mời làm chủ yếu là ba bước đầu, Chế Phôi và Chọn Sơn sẽ chia nhóm đồng thời tiến hành, lần lượt phải đi tới hai địa điểm khác nhau."

Chế Phôi chính là chế tác khuôn đúc sơn mài, lại chia làm Phôi Gỗ và Tháo Khuôn, hình khắc gỗ hôm qua bọn họ khắc ra, hôm nay sẽ được dùng làm Phôi Gỗ.

Chọn Sơn lại là lựa chọn sơn sống điều chế thành các loại màu sắc cần thiết.

Giải thích đại khái một chút hàm nghĩa của mấy bước, đạo diễn Lý hỏi: "Hiện giờ tiến hành chia nhóm, có ai dị ứng với sơn sống hay không?"

Một cô bé trong nhóm Shining hỏi: "Bọn em cũng không biết bản thân có dị ứng hay không, làm sao bây giờ?"

Không chỉ các cô, các khách mời khác ngoại trừ người từng tiếp xúc, cơ bản đều không biết bản thân có dị ứng hay không.

May mắn điểm này tổ đạo diễn đã sớm có chuẩn bị, phát cho nhóm khách mời không chắc chắn một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy đã quét sơn sống pha loãng, bảo mọi người sau khi tiếp xúc thì xem da có phản ứng đỏ lên, ngứa ngáy hay không.

Trang giấy mỏng manh được nhân viên công tác phát đến tay Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập.

Lâm Lạc Đinh giơ lên quan sát một chút, không có gì đặc biệt, liền đưa tới gần xem có ngửi thấy mùi chua thoang thoảng hay không.

Hắn vẫn là thích hương vị trên người nhân loại hơn.

Sau khi hai người thử xong, không có dấu hiệu của dị ứng, cuối cùng Chu Chi Dĩnh, Hoắc Từ Thư bị dị ứng, bôi thuốc xong đều tới nhóm Chế Phôi. Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập, Thương Ngu cùng với một cô bé của Shining tạo thành nhóm Chọn Sơn.

Chia nhóm xong, đoàn người Lâm Lạc Đinh đổi xe đi tới xưởng sơn ở ngoại ô, xe chạy mấy tiếng mới đến địa điểm cuối cùng.

Thời gian lúc này đã là chín giờ, tổ đạo diễn đã tìm xong người hướng dẫn Chọn Sơn, đang ở dưới chân núi chờ bọn họ. Chọn Sơn cần phải chọn xong trước khi mặt trời chiếu thẳng xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng tới chất lượng sơn sống.

Mấy người nhanh chóng thay trang phục phòng hộ bằng cao su, cùng người hướng dẫn lên núi. Đường núi khó đi, những chỗ dốc đứng gần như phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể bò lên. Lục Thừa Tập sợ Lâm Lạc Đinh ngã xuống, dọc đường vẫn luôn dắt tay hắn.

Cũng may Thương Ngu cũng nắm tay cô bé trong nhóm Shining, hành vi của bọn họ lúc này mới không tính là quá nổi bật.

Bọn họ bên này Chọn Sơn không thoải mái, nội dung của nhóm Chế Phôi cũng không đơn giản. Lúc nhân lực hai bên tập hợp tại điểm Quét Sơn vào buổi chiều, Chu Chi Dĩnh víu lấy người hợp tác Thương Ngu tố khổ: "Anh trai ơi, em sợ là không xong rồi, công việc buổi chiều phải giao cho anh rồi."

Đạo diễn ở một bên, nói: "Quét Sơn cần dùng đến hình khắc gỗ ngày hôm qua mọi người tự mình điêu khắc."

Chu Chi Dĩnh kiên cường chống đỡ thân thể: "... Em vẫn có thể kiên trì thêm một chút." Tuy rằng khắc ra xấu, nhưng dù sao cũng là tự mình khắc.

Đồ sơn mài cổ đại dùng nhiều nhất là hai màu đen đỏ, mà Quét Sơn xem như là bước tốn thời gian nhất trong chế tác đồ sơn mài.

Bởi vì mỗi lần quét một lớp sơn thì cần đặt nó ở đó một ngày để tự oxy hoá, tổng cộng cần quét cả trăm lớp sơn mới có thể đạt đủ độ dày và màu sắc của đồ sơn mài.

Ghi hình tiết mục dĩ nhiên không thể chờ được thời gian dài như vậy, cho nên dưới sự hướng dẫn của nhóm công nhân công xưởng, sau khi hiểu được thao tác Quét Sơn cụ thể, nhóm khách mời sẽ bắt đầu quét sơn cho tác phẩm của mình.

Công đoạn này chủ yếu nhấn mạnh vai trò tham gia của nhóm khách mời, hình khắc gỗ của bọn họ chưa trải qua xử lý chuyên nghiệp, đến cuối cùng chắc chắn sẽ không làm ra được đồ sơn mài đạt chuẩn.

Nhóm nghệ sỹ cũng biết điểm này.

Nhưng mà công đoạn Quét Sơn kết thúc, nếu nhóm khách mời vẫn muốn sơn mài cho tượng khắc gỗ của chính mình chế tác, có thể để hình khắc gỗ lại cho người của công xưởng hoàn thành quá trình còn lại.

Sau khi làm ra thành phẩm có thể giữ lại làm kỷ niệm.

Sau đó mọi người lại đi tìm sư phụ sơn mài quan sát quá trình Vẽ Tranh, Điêu Khắc và Đánh Bóng còn lại, trong thời gian này còn phải xen kẽ các loại hoạt động so tài gây cười, ghi hình xong tiết mục một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi không thôi.

Lúc đi ra khỏi xưởng sơn mài thì sắc trời đã tối. Lâm Lạc Đinh đứng ở giữa một nhóm nghệ sỹ sáng sủa, hào nhoáng, thần thái khí chất đặc biệt xuất chúng.

Hàn Mỹ Mỹ liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông chủ của mình ở trong đám người, vội vàng tiến lên đưa cho hắn một ly nước ấm.

Chu Miểu cùng nhóm trợ lý của những nghệ sỹ khác cũng tiến lên theo.

Ghi hình tiết mục kỳ này đến đây xem như đã hoàn toàn kết thúc. Nhóm nhân viên công tác đang thu dọn thiết bị, đạo diễn nói với Lâm Lạc Đinh: "Chủ tịch Lâm vất vả rồi, cảm thấy như thế nào?"

Khẽ nhấp mấy ngụm nước giải khát, Lâm Lạc Đinh: "Rất là thú vị."

Đạo diễn Lý: "Vậy hoan nghênh Chủ tịch Lâm lần sau lại đến!" Tiết mục do Chủ tịch Lâm tự mình tham gia còn sợ không có kinh phí sao!

"Tôi thấy đạo diễn ngài là muốn Chủ tịch Lâm làm quảng cáo miễn phí cho ngài đi," Hoắc Từ Thư đánh mắt một cái, nói đùa, "Chủ tịch Lâm của chúng ta hiện giờ ở trên mạng độ ‘hot’ rất cao ~"

"Đúng vậy!" Chu Chi Dĩnh phụ họa theo, nói xong còn chớp chớp mắt, "Nói tới, Chủ tịch Lâm ghi hình tiết mục kỳ này, các ngài có trả tiền cát-xê không?"

"Cái này....." Đạo diễn Lý nghẹn lời, cái này bảo ông ta nói thế nào đây.

Thương Ngu bật cười, giải vây: "Trả tiền cát-xê cho Chủ tịch Lâm không phải là đem tiền từ túi bên trái bỏ sang túi bên phải sao?"

"Nói cũng đúng ha!" Mọi người ồn ào cười lớn.

Lâm Lạc Đinh nhàn hạ nghe mọi người lấy hắn ra trêu ghẹo, tâm tình thả lỏng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhân loại của hắn một cái, cũng không tham gia vào.

Cười đùa xong, nhóm nghệ sỹ còn có công việc phải chạy đua cùng người đại diện hoặc trợ lý đi suốt đêm rời khỏi Yến Thị, ngay cả bữa cơm giải tán cũng chưa ăn.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại Thương Ngu vừa tái xuất, chỉ nhận tiết mục nghệ thuật tổng hợp này, cùng Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập dùng cơm tối cùng nhau.

Đương nhiên, cho dù những người khác không vội đi, Lâm Lạc Đinh cũng không muốn cùng bọn họ ăn cơm. Cùng lắm là tính thêm Thương Ngu rất thân thiết với nguyên thân.

Sau khi dùng cơm tối, trở lại phòng khách sạn, Lâm Lạc Đinh lười biếng ôm lấy Lục Thừa Tập ấp một hồi.

"Mệt rồi?" Xoa ấn sau gáy hắn, Lục Thừa Tập nói: "Đi ngâm nước ấm một chút, tôi châm nước cho ngài (em)."

Lâm Lạc Đinh ôm cậu không buông: "Cùng nhau."

"......" Lục Thừa Tập bất đắc dĩ, "Đã hứa xong rồi, chờ tôi tự học xong lớp chuyên ngành."

"Đến lúc đó ngài (em) muốn mở quà hay là cùng nhau tắm, đều nghe theo ngài (em)."

"Vì sao phải tự học xong?" Lâm Lạc Đinh nhíu mày.

Chàng trai không nói gì, thầm nghĩ: Bởi vì đại khái chỉ có đến lúc đó em mới có thể xác định là em thích tôi.

Cậu thật sự không dự định chỉ dùng lời nói để dạy Lâm Lạc Đinh hiểu, nhưng việc này cũng không đại biểu cậu sẽ ở trong tình huống đối phương không chút nhận biết mà buông thả cho sự tình nào đó phát sinh.

"Không chờ được nữa?" Giọng nói cố ý đè thấp, từ tính, trầm thấp.

Lục Thừa Tập biết làm thế nào mới có thể khiến Lâm Lạc Đinh vui vẻ, cúi đầu hôn hôn đỉnh vành tai hắn, dùng giọng nói hắn thích dỗ dành: "Nhiều nhất chỉ cần nửa tháng, đừng gấp."

Mà Lâm Lạc Đinh quả thật cũng thích giọng nói khàn khàn giống như xen lẫn dục tình này.

"Lá gan của cậu càng lúc càng lớn rồi," Hắn khẽ hừ một tiếng, nói, "Tắm rửa xong tôi muốn mát xa."

Lục Thừa Tập dịu giọng: "Được."

Nửa giờ sau, hai người đều tự tắm rửa xong.

Mang theo hơi ẩm nhàn nhạt cùng mùi thơm sau khi tắm rửa, Lâm Lạc Đinh nằm nhoài trên giường, để mặc nhân loại xoa ấn sau eo, vai, gáy cho hắn.

Hơi ấm trong lòng bàn tay chàng trai không có bất cứ ngăn cách gì truyền lên trên làn da lành lạnh, có chút nóng, lại rất thoải mái.

Lâm Lạc Đinh nhắm mắt, im lặng, trong đầu so sánh biểu hiện của nhân loại mấy tháng trước và hiện giờ.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên bảo Lục Thừa Tập mát xa cho hắn, lúc đó đối phương đứng ở bên giường không chịu lên, hiện tại lại sẽ ngồi ở trên người hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, thời gian chưa qua tám giờ sáng.

Trên đường ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ô tô chạy qua, nắng sớm cách một bức màn mơ hồ len vào.

Trên giường, hai người ngủ say từ từ bị đồng hồ sinh học gọi dậy.

Ở trong ổ chăn, Lâm Lạc Đinh nhíu nhíu mày, chui vào trong lòng chàng trai, ý thức một nửa tỉnh táo, một nửa mơ hồ. Thân thể dưới chăn của hai người trần trụi, xúc cảm làn da chạm nhau so với tơ lụa tốt nhất còn trơn nhẵn hơn.

Lục Thừa Tập nhắm mắt khẽ vuốt ve lưng hắn, khàn giọng mở miệng: "Nên rời giường dùng điểm tâm rồi."

"Ô." Người chôn ở trước ngực ậm ừ đáp lại một tiếng, tiếp đó liền lại không còn động tĩnh.

Lục Thừa Tập không thúc giục hắn, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng hắn từng chút, từng chút.

Lâm Lạc Đinh có thói quen ngủ nướng, thời gian bình thường là từ vài phút đến mười mấy phút không giống nhau, cái này là xem tối hôm trước ngủ có thoải mái hay không quyết định.

Hôm nay Lâm Lạc Đinh ngủ nướng đến mười lăm phút.

Năm phút cuối cùng, cho dù hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, vẫn là nằm nhoài trên người chàng trai không chịu dậy, tay trái véo một cái, phải sờ một cái.

Lục Thừa Tập cũng thuận theo hắn, lúc bàn tay làm loạn kia muốn lén lút chạm vào vị trí không nên chạm mới vươn tay ra bắt lấy, sau đó đưa tới bên môi khẽ hôn một cái.

Lâm Lạc Đinh tựa trên ngực cậu, mi mắt nửa khép, tầm mắt lười biếng khẽ liếc qua, chăm chú nhìn động tác của chàng trai.

Không dò hỏi, không ngăn cản.

Sau khi ở trên giường ôn tồn một lúc, hai người rời giường rửa mặt, thay xong quần áo ra khỏi cửa. Nhận được tin nhắn bọn họ đã chuẩn bị xong, Chu Miểu và Hàn Mỹ Mỹ đã chờ ở cửa.

Chu Miểu đứng ở cửa phòng Lục Thừa Tập, Hàn Mỹ Mỹ đứng ở cửa phòng Lâm Lạc Đinh, hai người ăn ý mà không nói cái gì, lại thường thường giao lưu ánh mắt.

Chu Miểu: Nghệ sỹ của tôi đến cùng là ở cùng một chỗ với Chủ tịch Lâm từ khi nào?

Hàn Mỹ Mỹ: Đó là một chuyện xưa rất lâu về trước......

Chu Miểu: Dù sao cũng là đồng nghiệp, sao cô cũng không hé lộ cho tôi một tiếng!

Hàn Mỹ Mỹ: ??? Không, chúng ta không giống nhau......

Loại trao đổi này vẫn luôn kéo dài đến khi cửa phòng Lục Thừa Tập mở ra.

Chu Miểu nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một màn nghệ sỹ nhà anh nắm tay Chủ tịch Lâm đứng ở trước mặt anh, thậm chí Chủ tịch Lâm còn lười biếng mà tựa đầu lên trên vai nghệ sỹ của anh.

Hàn Mỹ Mỹ: Oa ha~

Hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Chu Miểu.

Chú ý tới phản ứng của cô, Chu Miểu cho Hàn Mỹ Mỹ một cái liếc mắt sắc như dao, cười lạnh: Có gì không giống nhau!

Trợ lý Tiếu Quý đã đặt xong chỗ ở một tiệm điểm tâm gần đó, một hàng bốn người xuất phát đi tới tiệm điểm tâm.

Cửa tiệm này là một cửa hiệu lâu đời nổi tiếng ở Yến Thị, buôn bán phát đạt. Ngoài cửa, hơi nóng đồ ăn bốc lên tản ra các loại mùi vị mê người, đội ngũ xếp hàng sắp thành một hàng dài.

Ở trong hoàn cảnh ồn ào, náo nhiệt thế này, gần như ai ai cũng đeo khẩu trang, hai người Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập phục trang như vậy trái lại không quá nổi bật.

Chàng trai che chở hắn xuyên qua đám người đi vào trong tiệm, theo Tiếu Quý ra hiệu, đi lên lầu tìm được vị trí ngồi xuống.

Tầm nhìn ở lầu hai thông suốt bốn phía, vị trí của bọn họ ở vào trong góc, hai mặt gần đường lớn, xung quanh còn có màn trúc rũ xuống che chắn tầm mắt.

Nhân viên cửa hàng rất nhanh đã đưa các loại đồ ăn lên, bánh bao canh thịt cua, thiêu mạch (há cảo), bánh cuộn, đậu hủ sốt...... Còn có cháo hải sản, sữa đậu nành, bún, mỳ sợi....... bày đầy một bàn.

Chủng loại tuy nhiều, nhưng phân lượng ít, trong năm người bọn họ có bốn đàn ông, còn lại một Hàn Mỹ Mỹ sức ăn cũng không nhỏ, không cần lo lắng ăn không hết.

Bánh bao canh thịt cua vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, trong suốt óng ánh, bốc lên hơi nóng hôi hổi. Hàn Mỹ Mỹ thòm thèm không thôi, vươn đũa ra ⸺

Gắp một cái bánh bao canh đặt vào trong chén trước mặt Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập: "Thổi nguội trước một chút, có hơi nóng."

Tiếu Quý vươn đũa tới thiêu mạch. Lớp vỏ mỏng manh bọc lấy hạt cơm màu nâu bên trong, hình dáng như quả lựu, bên trên hé ra một cái miệng nhỏ, mùi thơm toát ra.

Chiếc đĩa ăn đặt vào một cái bánh bao canh rất nhanh lại có thêm một cái thiêu mạch, Lục Thừa Tập: "Ăn cái này trước, nhiệt độ hẳn là vừa phải."

Chu Miểu trái phải nhìn nhìn Tiếu Quý và Hàn Mỹ Mỹ, thăm dò mà vươn tay phía phía đậu hủ sốt.

Bên cạnh đĩa ăn liền lại nhiều thêm một chén đậu hủ sốt nhỏ, Lục Thừa Tập: "Nếu bị nghẹn thì ăn cái này."

Lâm Lạc Đinh nhìn về phía chàng trai, cong môi lộ ra một nụ cười, không chút để ý những người lúng túng xung quanh.

Chu Miểu sờ sờ bụng, tuy nói trên bàn không phải không còn lại bánh bao canh, thiêu mạch, đậu hủ sốt, nhưng còn chưa ăn mà đã có chút no rồi là chuyện thế nào. (Ăn cơm chó no rồi đó)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play