<Mối Tình Đầu> thử vai ở Tân Thị. Lục Thừa Tập vào tối ngày hôm qua đi gấp suốt đêm để trở về, vì vậy mà còn nói dối với Chu Miểu là trong nhà có việc.
Chu Miểu không trở về cùng cậu, Lục Thừa Tập ở lại ký túc xá nhân viên do công ty sắp xếp nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm nay dựa theo địa chỉ Lâm Lạc Đinh đưa cho mà bắt xe tới đây.
Kết quả là bị bảo vệ chặn lại ở cửa.
Trang phục cậu mặc hôm nay rất đơn giản, đứng quay lưng về phía bức tường vây xây bằng đá cuội. Gió nhẹ thổi tới từ trước mặt, thổi bay tóc mái trên trán, lộ ra một đôi mắt đen vô cùng tịch mịch bên dưới.
Lục Thừa Tập không thể nói rõ bản thân đến cùng là vì cái gì lại lựa chọn đi tới đây một chuyến, chờ lúc cậu có thể bình tĩnh suy nghĩ lại từ trong những tâm tình phức tạp kia, tin nhắn đã gửi đi.
Hiện giờ cậu đứng ở nơi này, trên mặt không có một chút gợn sóng sợ hãi, trong lòng lại như gió xuân trong tiết trời tháng tư này, nhẹ nhàng, dịu dàng, lại lộ ra cái lạnh se se.
"Ngài Lục."
Phía sau truyền đến giọng nữ thánh thót.
Lục Thừa Tập xoay người lại. Người lên tiếng chính là một cô gái cao chừng một thước sáu, tóc dài, tết thành đuôi ngựa, ngũ quan sáng sủa, xinh đẹp, có đôi chút cứng nhắc khác thường, ánh mắt thẳng tăm tắp nhìn cậu.
"Trợ lý Hàn?" Bước chân đi qua lối đi được bảo vệ mở ra, Lục Thừa Tập giống như xác nhận lên tiếng hỏi thăm.
"Là tôi." Hàn Mỹ Mỹ gật đầu, tầm mắt quét ở trên người chàng trai một vòng, tự cho là ánh mắt rất kín đáo.
Chết mất, Lục Thừa Tập người thật đối với trên ảnh chụp còn đẹp trai hơn, ngao! Vừa cứng vừa A, khí chất này thật sự là TUYỆT, cho dù biểu hiện có lạnh lùng hơn nữa cũng không che mờ được cả người toát ra hormone khiêu gợi này có được không!
A, mình chết đây!
Cố nhịn xuống kích động trong lòng, xoay người lại dẫn đường, Hàn Mỹ Mỹ: "Đi theo tôi."
Độ bảo mật của khu biệt thự này rất tốt, nhà đầu tư vì đảm bảo tính riêng tư của mỗi chủ hộ, khoảng cách giữa các hộ thật sự rất xa, ở giữa còn trồng lượng lớn cây cối rậm rạp che khuất tầm mắt.
Người đi lại trên con đường nhỏ uốn lượn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một góc kiến trúc thấp thoáng ở giữa cây rừng, không thể nhìn rõ toàn cảnh.
Dọc đường Lục Thừa Tập không nói gì, cậu nhớ lại thông tin về Lâm Lạc Đinh mà cậu hỏi thăm được từ chỗ người đại diện Chu Miểu ngày hôm qua.
"Chủ tịch Lâm là người có bản lĩnh..."
"Nghe nói năm xưa thủ đoạn rất quyết đoán, sau khi công ty ổn định lại mới ôn hòa hơn một chút..."
"Loại chuyện quy tắc ngầm kia công ty nào cũng có, công ty chúng ta xem như đã tốt rồi, không ép cậu, nếu cậu vui vẻ thì cũng không ai ngăn cản..."
"Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm của chúng ta có tiếng cuồng công tác nha, chưa nghe nói ông ấy từng coi trọng nghệ sĩ nào..."
Trong im lặng, hai người bước lên mấy bậc thang bằng đá xanh, kiến trúc mang đầy phong cách hiện đại ánh vào trong mắt.
Lục Thừa Tập giương mắt nhìn tới, một bóng người thon dài đứng trước cửa sổ sát đất trên lầu hai của tòa kiến trúc ở xa xa, dường như đang nhìn chăm chú về phía bên này.
Lâm Lạc Đinh?
Hàn Mỹ Mỹ không chú ý tới, hiện giờ trong đầu cô toàn là tiểu nhân, muốn quay đầu lại nhìn soái ca một chút lại không dám, rối rắm mãi không thôi.
Cô dẫn người vào nhà, vốn tưởng rằng phải đưa người tới phòng đọc sách ở lầu hai mới có thể xong việc lui xuống, không ngờ tới sau khi vào nhà liền phát hiện ông chủ đã đi ra rồi, đang đứng ở trên hành lang lầu hai.
Oa, ông chủ ngay cả chờ thêm một phút cũng không được sao!
Cô im hơi lặng tiếng lui ra một chút, miễn cho che đi tầm mắt của ông chủ.
Lục Thừa Tập cúi người đổi giày, Lâm Lạc Đinh liền thích ý dựa lên lan can thủy tinh nhìn xuống phía cậu, tầm mắt di chuyển từ trên xuống dưới, mặt, cổ, ngực, eo, mông, đùi, chân, không có một chút che giấu.
Tác phong ngay thẳng?
Ánh mắt càng rõ ràng cậu càng phản cảm, trong lòng Lục Thừa Tập khẽ mỉm cười, vì mấy chữ "ý trên mặt chữ" mà dằn xuống chán ghét một lần nữa cuồn cuộn dâng trào.
Từ lúc vào nhà đến khi đổi xong giày, đứng thẳng, Lâm Lạc Đinh vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Lục Thừa Tập.
Lục Thừa Tập hôm nay mặc áo thun chữ T màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác thuần một màu đen, bên dưới là quần bò bó sát màu đen, toàn thân lộ ra nét gọn gàng lại kiên cường.
Chỉ là màu đen nhìn hơi gầy, dáng người vốn cân xứng hoàn mỹ, thoạt nhìn lại có chút gầy ốm.
Nhớ tới ảnh chụp trong đồng phục bóng rổ từng thấy, Lâm Lạc Đinh có chút không hài lòng, "Lục Thừa Tập."
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng xen lẫn nhấn nhá, đọc rõ từng chữ, ủ thành một loại nhịp điệu kỳ lạ, Lục Thừa Tập hơi khẽ ngẩng đầu lên, đối diện cùng người trên lầu.
Cậu từng tìm kiếm ảnh chụp của Lâm Lạc Đinh ở trên mạng, cảm giác mà người trước mặt này mang tới cho cậu lại không có một chút nào của bộ dáng mà Chủ tịch Lâm của Giải Trí Song Mộc nên có.
Cậu cho rằng thương nhân nên là bộ dạng con buôn, khôn khéo, mưu mẹo.
Cảm giác mà người này mang tới cho cậu là gì? Tạm thời cậu không thể nói rõ.
"Lên đây." Lâm Lạc Đinh lại nói.
Không dự định trở mặt với Lâm Lạc Đinh vào lúc này, có một số việc nhân cơ hội này nói rõ ràng cũng tốt, Lục Thừa Tập bước lên cầu thang dẫn tới lầu hai.
Lâm Lạc Đinh hỏi hắn, "Muốn uống gì?"
Lục Thừa Tập: "Không cần." Cậu không dự định ở lại lâu, nói xong việc sẽ đi ngay.
Giọng nói chàng trai trầm thấp mang chút sức hút, giống như một cái lông chim nhẹ nhàng khuấy động bên màng tai, trêu chọc cho vành tai người ta ngứa ngáy.
Giọng nói như vậy... dùng để ngâm thơ, hát tình ca chắc chắn sẽ rất êm tai.
Trên danh sách nguyện vọng lại nhiều thêm một nội dung chờ thực hiện rồi.
"Chuẩn bị cho cậu ấy một ly nước lọc." Lâm Lạc Đinh tự mình quyết định, nói với Hàn Mỹ Mỹ, sau đó dẫn đầu đi vào trong phòng đọc sách. Lục Thừa Tập cách ở phía sau hắn mấy bước.
Lúc Hàn Mỹ Mỹ đưa nước lên, trong phòng rất im lặng, không khí căng thẳng một cách kỳ lạ.
Hai người một ngồi một đứng, khung cửa của cửa sổ sát đất mở ra một khe hở, bức màn như lụa mỏng khe khẽ nhấp nhô.
Lục Thừa Tập lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá diện mạo của Lâm Lạc Đinh.
So với trong tưởng tượng của cậu thì trẻ hơn rất nhiều, đồng tử màu nhạt, ngũ quan có một loại cảm giác thanh lệ, tinh xảo, tư thế ngồi trên sô pha vừa thả lỏng lại biếng nhác.
Rất có tính lừa gạt, chỉ đơn giản nhìn vào diện mạo, cơ bản không thể nhìn ra người này hiện giờ còn sống chết không buông muốn bao dưỡng cậu.
Cửa phòng được trợ lý cuộc sống chu đáo khép lại từ bên ngoài. Lâm Lạc Đinh khẽ nâng cằm, nghiêng đầu nhìn người đối diện. Đối phương không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng, đứng dậy đi đến trước mặt người kia.
Mùi hương linh sam, tùng hương hỗn hợp cùng rượu Rhum nhàn nhạt.
Lâm Lạc Đinh tò mò dựa tới gần hơn một chút, người trước mặt lại lui về sau một bước.
Hắn giương mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong như cười như không, "Cậu sợ tôi?"
Lục Thừa Tập mím môi không nói, ánh mắt lạnh lùng tránh đi, hoàn toàn không nhìn hắn.
"Tôi cho rằng hôm nay cậu đứng ở đây, trong lòng hẳn là đã có quyết định," Lâm Lạc Đinh không tức giận, đánh giá sườn mặt người kia, "Cậu đang băn khoăn việc gì?"
Giọng nói nhẹ dần, "Nói thử nghe xem, có lẽ tôi sẽ giúp cậu cũng không chừng..."
Mấy chữ kia giống như là lời nguyền rủa hiện lên trong đầu.