Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 47-1


10 tháng

trướctiếp

CP "Lục Lâm" hiện giờ vẫn chỉ là cuộn mình trong một góc nhỏ nhoi tự sướng, phần lớn mọi người cơ bản đều chưa từng nghe tới, càng đừng nói những người vốn không có thời gian chú ý tới những minh tinh này kia.

Lâm Lạc Đinh nói xong, ngoại trừ Lục Thừa Tập màu mắt thâm trầm thêm một chút, những người khác cơ bản không hiểu được thâm ý bên trong, một cô bé trong nhóm Shining còn khen ngụ ý của câu thơ này rất êm tai.

Khóe miệng Lâm Lạc Đinh mang theo ý cười, lại tiếp tục bổ sung đầy đủ bản phác thảo chỉ mới vẽ được một nửa.

Chu Chi Dĩnh đi dạo xong một vòng còn muốn lại kéo dài thêm một chút, đạo diễn Lý Hoài Lượng thúc giục, nói: "Chu Chi Dĩnh, còn hai mươi phút để cho cô vẽ."

"Hai mươi phút sao mà đủ!" Cô ta suy sụp kêu lớn, muốn đạo diễn cho thêm nhiều thời gian một chút.

Đạo diễn Lý không chút ừ hử.

Vì thế Chu Chi Dĩnh không thể không trở lại chỗ ngồi, dùng kỹ thuật vẽ tranh còn cao hơn cấp bậc linh hồn một bậc của cô vẽ một phiến lá cây.

Hai mươi phút qua đi, mọi người đều đã vẽ được tàm tạm, Đồ đại sư đi ra kiểm tra bản phác thảo do mọi người vẽ.

Lúc nhìn thấy giấy vẽ của Lâm Lạc Đinh, ông ta kinh ngạc một phen.

Phải biết rằng có nền tảng hội họa không có nghĩa là có thể vẽ tốt sơ đồ phác thảo điêu khắc gỗ, đối với những người mới mới học mà nói, thay vì ngay từ đầu đã làm những thứ cao xa, phức tạp, ông càng thích loại người tự biết chính mình, học từ giản đơn đi lên hơn.

Mà bức phác thảo trước mặt này không thể nghi ngờ chính là loại phức tạp, chủ đề hẳn là "Rừng rậm và nai".

Hoa văn vỏ cây trên cây rừng, hoa cỏ trên mặt đất, thần thái ánh mắt của nai con, tất cả đều miêu tả đến cực kỳ chi tiết, cực kỳ chuẩn xác, hiển nhiên là có trình độ ở trong đó.

Nghề điêu khắc gỗ này của bọn họ, vẽ tranh phác thảo có một câu khẩu quyết nói như thế này, "Đặc trưng nhân vật phải nắm chuẩn, sống động như thật, có tinh thần" .

Bức phác thảo này chính là nó rồi.

"Kết cấu rất tốt." Đồ đại sư cầm giấy vẽ lên, cẩn thận thưởng thức một phen.

Ống kính ở bên cạnh lập tức đẩy đến, Đồ đại sư không quan tâm đến ống kính, cảm thấy hứng thú, hỏi Lâm Lạc Đinh: "Cậu từng học qua điêu khắc gỗ?"

Thu tay lại, xoa xoa cổ tay, Lâm Lạc Đinh: "Lúc nhàm chán đã từng học qua một chút."

"Trình độ này của cậu cũng không phải là từng học qua một chút, ít nhất cũng đã có thời gian mấy năm rồi." Đồ đại sư chỉ cho rằng hắn khiêm tốn.

Hơn nữa là nghe nói Lâm Lạc Đinh còn là ông chủ của công ty, có thể là trong lúc nhàn hạ đã học một chút tài nghệ tu thân dưỡng tính, cách nhìn của ông đối với Lâm Lạc Đinh đã tốt hơn một chút.

Người xung quanh nghe Đồ đại sư nói Lâm Lạc Đinh ít nhất cũng có vài năm công phu điêu khắc gỗ, nhao nhao tiến lên vây xem.

Chu Chi Dĩnh lại lên án, nói: "Chủ tịch Lâm, ngài cũng che dấu quá sâu rồi đi? Lúc trên xe, Lục Thừa Tập nói xem video điêu khắc gỗ, nước tới chân mới nhảy, ngài vậy mà lại còn đồng ý theo!"

Vừa nói vừa nhìn về phía Lục Thừa Tập tìm kiếm đồng minh.

Lục Thừa Tập: "Có thể là xem tôi...... nước tới chân mới nhảy." Khẽ nhếch nhếch khóe miệng.

Đồ đại sư lần lượt xem qua phác họa do mọi người vẽ, phần lớn đều ra hình ra dáng.

Cho dù nhìn đến bức vẽ của Chu Chi Dĩnh, đơn sơ đến mức chỉ có một đường viền, hoa văn trên lá cây cũng chưa vẽ, Đồ đại sư cũng không nói gì.

Vẫn là câu nói kia, vẽ tốt thế nào cũng không quan trọng, có thể khắc ra mới là thật đích.

Người đầu tiên ông xem chính là Lâm Lạc Đinh, cuối cùng mới xem đến Lục Thừa Tập.

Sau khi thấy rõ nội dung trên giấy vẽ, Đồ đại sư lại dừng một chút: "Bức phác thảo này của cậu...... rất xảo diệu nha." Nói xong đưa giấy vẽ cho Lâm Lạc Đinh, đây là xem Lâm Lạc Đinh như là đồng hành để trao đổi.

Lâm Lạc Đinh nhận lấy nhìn một cái: "Quả thật xảo diệu."

Lục Thừa Tập chỉ vẽ một gốc hoa hồng.

Rễ cây, phiến lá, nụ hoa đều có, kết cấu thoạt nhìn phong phú hơn một chút, thật ra chỉ phác hoạt ra hình dáng thô sơ, giản lược, lại sẽ không làm tăng thêm bao nhiêu khó khăn khi điêu khắc.

Nhưng mà...... Lục Thừa Tập nói muốn khắc hình hắn, kết quả là vẽ một gốc hoa hồng?

Hắn dường như có chút đăm chiêu.

Sao khi xem sơ đồ phác thảo, ngay sau đó chính là khâu chọn lựa vật liệu gỗ.

Đồ đại sư đưa mọi người tới kho hàng chuyên dùng để đặt vật liệu gỗ của mình.

Trong phòng làm việc của ông ta đều là vật liệu gỗ trân quý mà ông ngàn chọn vạn tuyển mà ra, bản thân cũng luyến tiếc xuống tay, không có khả năng lấy ra cho người mới luyện tập.

Sau khi cửa kho hàng mở ra, ông ta chỉ vào một góc ở bên trái: "Những vật liệu này đều là gỗ Bạch Quả, gỗ Nhãn, gỗ Tùng, chất liệu mềm xốp, thích hợp cho người mới điêu khắc, mọi người chọn một khối đi."

Nói xong nghĩ đến Lâm Lạc Đinh không tính là người mới, cố ý hỏi: "Cậu muốn loại vật liệu gỗ nào, chỉ cần trong kho hàng này có, tôi sẽ tặng cậu một khối."

Lâm Lạc Đinh cảm ơn ý tốt của đối phương: "Không cần, chúng tôi chỉ ở lại nửa ngày, không làm được thứ tinh tế lắm, tôi tùy tiện chọn một khối là được rồi."

Đồ đại sư lúc này mới từ bỏ.

Sau khi nói xong với Đồ đại sư, Lâm Lạc Đinh đi đến góc bên cạnh Lục Thừa Tập.

Nhường chỗ cho hắn một chút, Lục Thừa Tập hỏi: "Chủ tịch Lâm biết điêu khắc gỗ? Vậy có thể giúp tôi chọn một khối hay không?"

Chu Chi Dĩnh và Hoắc Từ Thư cũng chen tới theo, muốn mời người có một chút kinh nghiệm này chọn một khối cho bọn họ.

"Kỳ sau hình như là chế tác đồ sơn mài," Lâm Lạc Đinh nói, tầm mắt đảo qua một hàng vật liệu gỗ, cầm lấy một khối gỗ tùng nhạt màu đưa cho Lục Thừa Tập, "Trong mấy loại vật liệu gỗ, gỗ Tùng thích hợp với đồ sơn mài hơn."

Đối với Chu Chi Dĩnh, Hoắc Từ Thư lại chỉ là bảo bọn họ dựa theo đặc tính của gỗ Tùng chọn là được.

Hai người Chu, Hoắc: ...... Đối đãi khác biệt thế này có phải là quá rõ ràng rồi hay không.

Hoắc Từ Thư hiếu kỳ: "Chủ tịch Lâm không phải là ngay cả sơn mài cũng biết chứ?"

Lâm Lạc Đinh lắc đầu, tóc đen tản mác theo động tác nhẹ nhàng lắc lư ở trên trán: "Sơn mài rất tốn thời gian, tôi chỉ là từng tìm hiểu một chút từ trong sách."

Bước Chế Phôi sơn mài đầu tiên cũng không phải là một ngày có thể làm xong, trên thực tế hắn cũng rất tò mò đến cùng là đội ngũ chương trình sẽ ghi hình như thế nào.

Sau khi chọn cho Lục Thừa Tập và bản thân chất liệu gỗ Tùng thích hợp, hắn liền đi ra ngoài cho thoáng khí.

Chu Chi Dĩnh, Hoắc Từ Thư cũng không dám gọi hắn lại. Lúc này Lục Thừa Tập hào phóng nói: "Tôi có thể lấy khối của tôi cho mọi người mượn đối chiếu để tìm, có cần không?"

Ai lại không có một chút khí phách chứ?!

Giây tiếp theo, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời mở miệng: "Cần!"

Khí phách không đáng giá, không cần cũng được.

Ra hình ra dáng mà tranh chấp một phen, cảm thấy tư liệu cũng tạm đủ rồi, bọn họ liền nhận lấy khối gỗ bắt đầu tìm. Chu Chi Dĩnh lơ đãng hỏi: "Lục Thừa Tập, hình như cậu và Chủ tịch Lâm rất thân thiết?"

Lục Thừa Tập đang muốn rời đi, bước chân khựng lại một chút, không có trực diện trả lời: "Trước đó ở khách sạn từng đưa Chủ tịch Lâm té xỉu tới bệnh viện."

"Việc này tôi biết, tôi có thấy trên trang đầu tìm kiếm rồi!" Hoắc Từ Thư nói, sau đó thì thầm phổ cập cho Chu Chi Dĩnh.

Chu Chi Dĩnh không để tâm mấy, nghe một lúc, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía hai người đang nói chuyện ở cửa kho hàng một cái. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, sự việc hình như không đơn giản như vậy.

Đoàn người chọn lựa vật liệu gỗ xong, dưới sự hỗ trợ của Đồ đại sư đẽo, gọt, bào sạch vật liệu gỗ thành kích thước phù hợp. Sau đó dùng bút phác họa hoa văn cần điêu khắc lên trên vật liệu gỗ liền có thể sử dụng các loại công cụ để điêu khắc.

Lúc chính thức điêu khắc, đây mới là kỹ thuật sống.

Các loại dao hình cung, dao miệng bằng, dao chạy điện kích cỡ nhỏ, còn có các công cụ hỗ trợ, người nhìn đều hoa cả mắt, không phải người chuyên nghiệp sẽ rất khó phân rõ lúc nào thì nên sử dụng loại nào.

Lâm Lạc Đinh rất lâu trước kia đã từng học qua, ngoại trừ động tác mới đầu có không quen tay, rất nhanh liền từ từ êm đẹp. Suy xét đến vấn đề thời gian, hắn giản lược bớt nội dung phác thảo một chút, chỉ giữ lại cây rừng và nai con cơ bản nhất.

Tác phẩm hoàn chỉnh dần dần thành hình trên tay.

Kết quả cuối cùng được công bố, tác phẩm của hai người Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập có nội dung phong phú nhất, đồng thời độ hoàn thành cũng là tốt nhất.

Chu Chi Dĩnh không dám tin, vì cái gì mà hình cô vẽ chỉ có một cái đường viền còn khắc thành cái hình cục kít này, Lục Thừa Tập thì lại có thể khắc ra hoa hồng xinh đẹp?

Tuy rằng không tinh tế như của Chủ tịch Lâm, nhưng đơn giản cũng có vẻ đẹp của đơn giản nha!

Nhìn nhìn hoa hồng kia, vật liệu gỗ dùng hình chữ nhật làm đế, bên trên khắc ra đường cong nhô lên của một nửa hoa hồng, giống như được đặt ở trong hộp quà đóng gói tinh tế.

Ghi hình xong, tạm biệt Đồ đại sư, lúc ở trên xe rời đi, cô hỏi: "Hiện giờ máy quay không ghi hình, Lục Thừa Tập, cậu nói cho chị biết, có phải là đã từng lén học trước rồi không?"

Lục Thừa Tập đang dùng giấy nhám mài nhẵn bộ phận thô ráp trên hình khắc gỗ, những người khác đều là ghi hình xong liền ném đồ vật sang một bên, chỉ có cậu còn đang tiếp tục mài nhẵn.

Nghe thấy câu hỏi của Chu Chi Dĩnh, cậu ngẩng đầu, nói: "Không có."

Chu Chi Dĩnh không tin: "Vậy sao cậu khắc đẹp như vậy?"

Lục Thừa Tập: "Có thể là bởi vì trong lòng đã có một gốc hoa còn xinh đẹp hơn?"

Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Lâm Lạc Đinh tựa đầu ở trên cửa kính xe, đang híp mắt nhìn cậu, giống như đã nhìn rõ cậu.

Giữa trưa cùng nhau ăn cơm. Buổi chiều, đội ngũ chương trình đi tới khu rừng nhân tạo ghi hình tư liệu đốn gỗ, nội dung này sẽ đưa vào phần mở đầu của tiết mục, là công đoạn xử lý thô vật liệu khắc gỗ.

Thời gian ghi hình buổi chiều không dài, chừng ba bốn tiếng thì đoàn người đã ghi hình xong, quay trở về khách sạn, tạm thời nghỉ ngơi.

Suốt đoạn đường này, Chu Miểu và Hàn Mỹ Mỹ đi theo toàn bộ quá trình ghi hình.

Chu Miểu đi theo phải nói là kinh hồn bạt vía, chỉ sợ hai người ở trước ống kính bại lộ ra gì đó.

Hai người hơi đến gần nhau chút, anh ta liền căng thẳng không thôi, trái lại là đối với mấy cái "hoa hồng", "rừng rậm (sâm lâm)" và "nai con (lộc-Lục)" linh tinh trong lời nói thì không có phản ứng gì.

Hàn Mỹ Mỹ sâu kín nhìn anh ta: "Anh không hiểu."

Hì hì hì hì hì.

Trong lòng Chu Miểu lộp bộp một cái, lẽ nào anh ta đã bỏ lỡ tin tức quan trọng gì?

Vừa trở về khách sạn, anh ta liền vội vàng gõ cửa, đi vào phòng Lục Thừa Tập, hỏi Lục Thừa Tập: "Hôm nay lúc ghi hình tiết mục, cậu không có nói cái gì không nên nói chứ?" 

Lục Thừa Tập: "Cái gì?"

"Chính là, chính là," Chu Miểu chờ mong mà nhìn cậu, "Mấy cái có liên quan đến Chủ tịch Lâm, chưa nói cái gì chứ?"

Chàng trai nhớ lại một chút, nhiều lắm. Ngoài miệng lại thản nhiên trả lời: "Anh yên tâm."

Trừ phi có thể chụp được chứng cứ thực tế, nếu không những cái cậu nói hôm nay nhiều nhất chỉ có thể xem là bóng gió vu vơ.

Bảo mình yên tâm, vậy hẳn là không có?

Nhưng từng xảy ra chuyện của Chủ tịch Lâm, Chu Miểu không dám lại tin tưởng lời nói của nghệ sỹ, đang muốn đào bới truy hỏi tận gốc, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng:

"Lục Thừa Tập?"

Trên mặt liền nhăn lại thành hình, Chu Miểu: "...... Sao cậu không nhắc nhở tôi Chủ tịch Lâm cũng ở đây."

Còn có, hiện giờ mới vừa trở về khách sạn, hai người đã sáp vào với nhau?

Đối với việc giọng nói của Lâm Lạc Đinh xuất hiện trong phòng, Lục Thừa Tập cũng có chút kinh ngạc, không ai biết rõ hơn cậu, vừa rồi ở trong phòng cậu cơ bản là không có ai.

Chân mày nhíu nhíu, sau khi đuổi Chu Miểu đi, cậu trở vào phòng ngủ.

Lâm Lạc Đinh đang nhìn "Lâm thâm thì kiến lộc" do hắn điêu khắc ở trên bàn, hắn điêu xong lại lười mài nhẵn, vì thế hai hình khắc gỗ lớn cỡ bàn tay này liền được mang về đây.

Bên cạnh hình khắc gỗ của hắn là hoa hồng do Lục Thừa Tập điêu khắc.

Nghiêm khắc mà nói, tác phẩm của hai người đều thuộc loại phù điêu (chạm nổi), gốc hoa hồng này chạm trổ không tính là đẹp, lại có thể nhìn ra lúc chủ nhân điêu khắc rất dụng tâm.

Hắn nói muốn khắc hình Lục Thừa Tập, vì thế hắn đã khắc "Lâm thâm thì kiến lộc".

Lục Thừa Tập nói muốn khắc hình hắn, cuối cùng lại khắc một gốc hoa hồng.

Cửa phòng khẽ vang, là Lục Thừa Tập đẩy cửa đi vào.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa hồng, rễ cây, phiến lá, xúc cảm rất trơn nhẵn, gốc hoa hồng mới được điêu khắc ra này đã được mài nhẵn đến vô cùng êm mượt.

Lâm Lạc Đinh không quay đầu lại, hỏi: "Hoa hồng là ai?"

Nếu chàng trai không gạt hắn, câu trả lời dường như đã rất rõ ràng rồi, nhưng hắn vẫn là muốn nghe đối phương chính miệng nói ra chút gì đó.

Người ở phía sau im lặng vài giây, trả lời: ".... Là ngài." Giọng nói rất nhẹ.

Nhìn hoa hồng e ấp chờ nở dưới tay, Lâm Lạc Đinh không có lời gì để nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp