Sau khi mấy người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, nhóm Shining chậm trễ cuối cùng cũng đã tới. Ba cô gái cộng hết tuổi lại rồi chia đều chưa đến hai mươi, phong cách ăn mặc tinh tế, hợp thời, vừa lộ diện liền liên tục cúi đầu với mọi người, giải thích.
"Thật ngại quá, bọn em đến muộn rồi."
"Tối hôm qua có một cái thông cáo, vừa kết thúc là bọn em liền ngồi xe chạy sang bên này, không ngờ tới lúc vào đến thành phố lại bị kẹt xe."
Hai bên làm quen một chút, nhóm người Lâm Lạc Đinh đứng dậy đi tới xe buýt do tổ đạo diễn chuẩn bị.
Lúc Chu Chi Dĩnh đi ngang qua các cô nàng: "A, thật là bận rộn nha~"
Trên mặt mấy cô gái lộ ra nụ cười gượng gạo.
Lên tới trên xe, Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập tự phát ngồi vào hai vị trí kề nhau ở hàng cuối cùng, Thương Ngu muốn mời Lâm Lạc Đinh ngồi cùng anh ta.
Lâm Lạc Đinh: "Không cần, tôi ngồi chỗ này cũng rất tốt."
Thương Ngu cũng không cưỡng cầu, cùng Lương Dịch ngồi với nhau ở phía trước.
Chờ sau khi mọi người ngồi vững vàng, đạo diễn dặn dò đơn giản một chút về lịch trình kế tiếp.
Buổi sáng bọn họ sẽ tới nhà một đại sư điêu khắc gỗ, học hỏi những kiến thức và cách thức chế tác liên quan đến nghề điêu khắc gỗ. Buổi chiều sẽ ghi hình vào rừng đốn cây, học hỏi nội dung về xử lý vật liệu gỗ, hơn nữa cũng nói công cụ điêu khắc gỗ rất dễ làm tay bị thương, bảo mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Vốn là nên ghi hình đốn cây, xử lý vật liệu gỗ trước, có điều đại sư điêu khắc gỗ buổi chiều phải về quê, nên đã thay đổi trình tự một chút.
Tổ đạo diễn không có dự định bảo mọi người chú ý biểu hiện ghi hình trên xe buýt làm tư liệu, chỉ tùy ý điều một máy ghi hình đứng ở phía đầu xe.
Thương Ngu và Chu Chi Dĩnh lôi kéo tạo không khí, hỏi mọi người đã từng có trải nghiệm liên quan tới điêu khắc gỗ hay chưa.
Chu Chi Dĩnh chủ động chia sẻ: "Món đồ điêu khắc gỗ đầu tiên trong cuộc đời mà tôi có chính là chú ngựa con mà baba khắc cho tôi, lúc còn nhỏ mỗi ngày đều cưỡi, nếu nói có đẹp hay không thì cũng không có, nhưng tôi vẫn giữ cho đến bây giờ......"
Mọi người từ từ trò chuyện về đề tài này rồi mở rộng ra, Lâm Lạc Đinh ở hàng sau lại đang cùng Lục Thừa Tập nghịch di động.
Chính xác mà nói là ngắm Lục Thừa Tập nghịch di động.
Hắn hơi dựa lên vai chàng trai, hiển thị trên màn hình di động của chàng trai chính là giao diện nhóm thảo luận* "Lục Chi Lâm", Lục Thừa Tập đang dùng tài khoản con lần lượt nhấn like cho các weibo số lượng không nhiều.
*Nhóm thảo luận, chữ gốc là siêu thoại, là tên gọi tắt của chủ đề siêu cấp, một tính năng trên mạng xã hội Weibo, nó giống một nhóm thảo luận cùng chủ đề yêu thích, giống như #hashtag (nhãn dán) trên mạng xã hội.
Lâm Lạc Đinh tỉ mỉ nhìn xem nội dung weibo, bên trong nội dung thường xuyên xuất hiện mấy lời "Lâm thâm thì kiến lục, khê ngọ bát văn chung", hơn nữa còn có ảnh chụp của hắn và Lục Thừa Tập.
Phần lớn là ảnh chụp lúc trước hắn té xỉu ở khách sạn, Lục Thừa Tập ôm hắn, một phần nhỏ là tin tức Reuter hôm nay gặp mặt ở quảng trường, còn có một vài tấm bản thân hắn cũng không biết là xảy ra khi nào.
Ôm ấp, nhìn nhau mặt đối mặt, dồn tường kabedon......
Động tác đều đúng, địa điểm đều không đúng.
"Cái này xảy ra vào lúc nào?" Hắn nhíu mày hỏi.
Hắn không nhớ được bản thân có từng cùng Lục Thừa Tập đi qua những chỗ này, cũng không cảm thấy lúc đó có người ở gần đó chụp ảnh lại có thể thoát khỏi tai của hắn.
Lục Thừa Tập mỉm cười: "Đây là ảnh photoshop."
"Ồ," Hắn nghĩ ra rồi, "Ghép cp?"
Lục Thừa Tập: "Ừm."
"Cậu cũng ghép cp?" Lâm Lạc Đinh không hiểu lắm, nhướng mắt lên nhìn cậu.
Chàng trai liền nói: "Không có ghép, tôi có thật."
Cầm chỉ chỉ màn hình di động, Lâm Lạc Đinh: "Vậy đây là cái gì......"
Đối với nửa câu sau lại không có để ý quá nhiều.
Lục Thừa Tập trầm ngâm giây lát, nói: "Giảm nghèo khoa học *?"
*Giảm nghèo khoa học, từ gốc là Tinh chuẩn phù bần: Là chính sách giảm nghèo cân đối trên diện rộng, dựa trên các quy trình khoa học và hiệu quả để xác định chính xác,
hỗ trợ và quản lý các mục tiêu giảm nghèo. Có thể hiểu là giúp đỡ những người thật sự cần giúp.
Số lượng fans bốn chữ số thưa thớt kia, không ủng hộ một chút, nói không chừng sẽ rớt về ba chữ số.
Hai người đầu tựa bên đầu, nhỏ giọng nói chuyện, ống kính bỗng nhiên chĩa đến trước mặt.
Chu Chi Dĩnh ngồi ở phía trước cách mấy hàng, nhón chân, lớn tiếng hỏi bọn họ: "Nói mau, Chủ tịch Lâm ngài đang cùng Lục Thừa Tập nói bí mật nho nhỏ gì!"
Ống kính có ý đồ tới quay màn hình di động, Lục Thừa Tập bình tĩnh tắt di động đi, ngẩng đầu nói: "Là nước tới chân mới nhảy, xem một chút mấy video dạy về điêu khắc gỗ."
Lâm Lạc Đinh ở bên cạnh: "Ừm~"
"Sao mà giống dáng vẻ trước kỳ thi vậy." Chu Chi Dĩnh thở dài lắc đầu.
Thương Ngu cười nói: "Bọn tôi đang nói về trải nghiệm với điêu khắc gỗ, Chủ tịch Lâm, Lục Thừa Tập từng có không?"
Hai người tự nhiên trả lời: "Điêu khắc rễ cây."
Điêu khắc rễ cây cũng coi như một loại điêu khắc gỗ.
Người xung quanh: "???"
Lục Thừa Tập: "Bàn trà điêu khắc từ rễ cây cổ thụ, ông ngoại tôi thích uống trà."
Có người âm thầm bừng tỉnh, vừa mới rồi đồng thanh một lời, còn tưởng rằng đang nói cùng một đồ vật.
Xe vẫn đang chạy về phía trước, Chu Chi Dĩnh hỏi xong một vòng, một lần nữa ngồi xuống, yên tĩnh lại.
Lâm Lạc Đinh ở ghế sau nhỏ giọng hỏi: "Trong nhà ông ngoại của cậu cũng có điêu khắc rễ cây?"
Chàng trai nắm lấy tay hắn ở trong tay, vuốt ve, dịu dàng nói: "Ngài đoán xem."
Lại chạy hơn nửa giờ, xe dừng lại ở bên ngoài một tòa nhà theo kết cấu tứ hợp viện*.
*Tứ hợp viện: Một kiểu kiến trúc cũ của TQ, nhà xây thành 4 gian, vây quanh một cái sân ở giữa.
Ghi hình chính thức đã bắt đầu, đạo diễn tiến lên gõ cửa, không bao lâu liền có một người đàn ông trung niên để tóc dài lưng lửng mở cửa ra.
Người đàn ông trung niên này chính là đại sư điêu khắc gỗ sẽ dạy bọn họ vào buổi sáng, họ Đồ, làn da hơi vàng, nhìn có chút nghiêm nghị.
Ánh mắt của Đồ đại sư đầu tiên là nhìn một vòng trên mặt mọi người, sau đó xoay người dẫn đường ở phía trước, nói: "Tôi trước tiên dẫn mọi ngươi đi tham quan phòng làm việc một chút."
Phòng làm việc của Đồ đại sư rất lớn, rộng rãi, sáng sủa, bên trong không chỉ có bàn làm việc, kệ trưng bày, còn có rất nhiều vật liệu gỗ bày ở trên kệ.
Lâm Lạc Đinh cũng từng học qua điêu khắc gỗ, biết được những vật liệu gỗ này đều đã qua xử lý thô, xếp ở trên kệ là để tránh cho bị ẩm làm ảnh hưởng tới chất liệu gỗ.
Ở cách đó không xa, Thương Ngu cùng với Lương Dịch cảm thấy hứng thú, mấy người Chu Chi Dĩnh đang trao đổi cùng Đồ đại sư, Hoắc Từ Thư, nhóm Shining đang mang theo thợ quay phim tham quan phòng làm việc, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng xuýt xoa cường điệu.
Lúc này Lâm Lạc Đinh đang cùng Lục Thừa Tập sóng vai đứng ở trước kệ trưng bày xem tượng điêu khắc gỗ.
Đồ đại sư không hổ là người từng mấy lần đạt được giải thưởng thế giới, tác phẩm qua tay sinh động, phong phú, sống động như thật. Có Phật Di Lặc dáng điệu vui vẻ chất phác, có Trăm Hoa Khoe Sắc kiều diễm lộng lẫy, còn có phục khắc* Phi Thiên Bích Hoạ, Bách Điểu Triều Phượng....
*Sản phẩm khắc gỗ mô phỏng lại hình ảnh trên các chất liệu khác như tranh vẽ, bích họa (tranh vẽ/khắc trên tường)
Dựa theo lịch trình tiếp theo của tiết mục, các khách mời bọn họ sẽ cùng Đồ đại sư học tập kỹ xảo điêu khắc đơn giản, sau đó chia làm hai tổ chọn lựa vật liệu gỗ, tự mình vẽ hình, tự mình thử nghiệm điêu khắc, cuối cùng sẽ do Đồ đại sư đánh giá, xem tác phẩm của tổ nào đủ tư cách hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Lạc Đinh hỏi người bên cạnh: "Cậu đã nghĩ xong muốn điêu khắc cái gì chưa?"
Thu hồi tầm mắt từ trên tác phẩm "Trăm Hoa Khoe Sắc", Lục Thừa Tập: "Đã nghĩ xong rồi."
Lâm Lạc Đinh: "Là cái gì?"
Lục Thừa Tập quay đầu nhìn hắn: "Ngài (Em)."
Lâm Lạc Đinh: "???"
Hai thợ quay phim đi theo ghi hình ở phía sau cũng kinh ngạc, Lục Thừa Tập này lá gan lớn như vậy sao, vậy mà lại trực tiếp ở trước ống kính đùa giỡn Chủ tịch Lâm? Đến cùng là vì nịnh bợ hay là vì tranh giành ống kính?
"Ngài thì sao?" Trả lời xong, Lục Thừa Tập hỏi.
Lâm Lạc Đinh vốn vẫn chưa nghĩ xong nội dung muốn điêu khắc, nghe xong câu trả lời mới vừa rồi của chàng trai, hơi nhếch khóe miệng lên, cũng trả lại một chữ: "Cậu."
Thợ quay phim cũng sắp ngơ luôn rồi, nhìn nhau một cái, cái này...... tiết tấu có phải không đúng lắm hay không?
Sau đó, Đồ đại sư giảng giải xong, còn chỉ điểm (chỉ dạy) mọi người vẽ bản phác thảo, biểu diễn kỹ xảo điêu khắc một chút. Cả đoàn người liền đi ra bên ngoài, ở trên bàn dài do tổ đạo diễn chuẩn bị, bắt đầu vẽ bản phác thảo của chính mình.
Chu Chi Dĩnh ngồi ở trước bàn suy sụp nắm lấy tóc của chính mình, kêu to: "A a a! Tôi cảm thấy trước khi học điêu khắc gỗ, tôi còn phải đi một khóa vẽ tranh trước!"
Thương Ngu ở bên cạnh cười: "Trước đó không phải đã đi qua rồi sao?"
Chu Chi Dĩnh: "Đó là Quốc Hoạ, dùng bút lông, không giống với cái này!"
"Hơn nữa Quốc Họa em cũng không học được a," Cô ta vô cùng đáng thương nhoài lên trên bàn, "Cái miệng của em nói là em biết rồi, đầu óc và tay của em lại nói với em: Thúi lắm, cô không có!"
Người xung quanh ha ha cười lớn.
Dù sao không cần biết bạn có biết hay không, vẽ hình là không thể trốn. Người có chút nền tảng hội họa thì đã nâng bút phác họa, người không biết cũng phải miễn cưỡng phác họa.
Hoắc Từ Thư nói với cô ta: "Chị Dĩnh, có cần em giúp chị hay không? Em vẽ tranh vô cùng lợi hại!"
Ánh mắt Chu Chi Dĩnh sáng lên, sáp tới nhìn tác phẩm của cậu ta, sau đó nụ cười từ từ biến mất: "A, quả nhiên lợi hại, cấp bậc linh hồn học thủ."
Xem xong cô cũng không quay về vị trí của mình, liền dạo quanh xem xét thành quả của những người khác, phát hiện phần lớn mọi người đều lựa chọn phác thảo giống với nội dung Đồ đại sư dạy, một phiến lá cây đơn giản.
Mãi đến khi đi tới phía sau Lục Thừa Tập, Chu Chi Dĩnh kinh ngạc, đây là chuyên nghiệp sao?
"Hoa hồng của cậu thật đẹp." Cô khen ngợi.
Lục Thừa Tập nghe vậy khẽ "Ừm" một tiếng: "Là rất đẹp."
Cậu cũng không khiêm tốn một chút sao?
Chu Chi Dĩnh lại đi tới phía sau Lâm Lạc Đinh, vươn đầu nhìn một cái, lại là một người chuyên nghiệp?
Emmm, bộ dáng giống như toàn bộ thế giới chỉ có cô không biết vẽ tranh.
Bức vẽ này so với bức kia của Lục Thừa Tập phức tạp hơn một chút, cô nhìn tỉ mỉ nội dung, không chắc chắn, hỏi: "Là nai con trong rừng?"
Bàn tay vẽ tranh của Lục Thừa Tập ở đối diện dừng lại một chút, ngẩng đầu.
Lâm Lạc Đinh nhìn cậu, tròng mắt như khói lam khẽ cong, giọng nói ẩn chứa ý cười: "Lâm thâm thì kiến lộc."
Phía sau hai người đều có quay phim đi theo, nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, còn thật sự cho là Chủ tịch Lâm và Lục Thừa Tập muốn khắc hình đối phương, thì ra đều là gù* nhau.
*Gù: Tiếng chim bồ câu gọi nhau. Nghĩa bóng mọi người tự suy diễn nha.
Lời tác giả:
Hàn Mỹ Mỹ: Là các ngươi không hiểu, cạn lời!
Bài thơ Phỏng Đới Thiên Sơn Đạo Sĩ Bất Ngộ - Thăm đạo sĩ núi Đới Thiên không gặp
Khuyển phệ thuỷ thanh trung,
Đào hoa đới lộ nùng.
Thụ thâm thì kiến lộc,
Khê ngọ bất văn chung.
Dã trúc phân thanh ái,
Phi tuyền quải bích phong.
Vô nhân tri sở khứ,
Sầu ỷ lưỡng tam tùng.
Dịch nghĩa:
Tiếng nước chảy xen lẫn tiếng chó sủa
Hoa đào còn nồng đẫm mùi sương
Trong chốn rừng sâu, thỉnh thoảng sẽ thấy hươu
Buổi trưa ngoài khe suối sẽ không nghe tiếng chuông
Bụi tre hoang chia đám mây xanh
Suối chảy vắt ngang đá núi
Không ai biết đi đâu
Buồn bã dựa vào hai ba gốc cây tùng
Bản dịch của Ngô Văn Phú, NXB Lao động, 2005
Chó sủa hòa tiếng suối,
Hoa đào thắm dưới mưa.
Bóng hươu trong cây rậm,
Chuông bặt giữa khe trưa.
Trúc hoang cách sương biếc,
Núi tím, suối đong đưa.
Thầy đi đâu chẳng biết,
Tựa thông đứng thẫn thờ.
Bản phóng dịch:
Chó sủa hòa tiếng suối
Hoa đào đượm hơi sương
Rừng sâu hươu lấp ló
Suối trưa bặt tiếng chuông
Tre xanh vươn trời thắm
Thác biếc vắt núi lam
Về đâu nào ai biết
Buồn tựa gốc tùng sầu.
Khúc cuối khá ẩn ý, theo tiêu đề thì có thể hiểu là tác giả tới thăm đạo sĩ nhưng không gặp, nhưng nếu bỏ tiêu đề ra, thì câu “Về đâu nào ai biết” có thể hiểu là những câu ở phía trên rồi sẽ đi về đâu, mang nỗi buồn thế cuộc đổi thay, biến đổi vô thường.