Ngày hôm sau, trong phòng chụp ảnh tạp chí. Vừa sáng sớm, Chu Miểu đã mang theo Lục Thừa Tập đến phòng chụp.
Trong phòng chụp, ngoại trừ thầy chụp ảnh Adam đang điều chỉnh tham số cameras, nhóm nhân viên công tác đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thừa Tập người thật. Dù đã nhìn quen minh tinh trong giới, bọn họ cũng không nhịn được tán thưởng chàng trai này có được sức hấp dẫn trời phú.
Vai rộng, eo thon, chân dài, sau khi tháo khẩu trang xuống, ngũ quan sắc sảo, đường nét rõ ràng, đôi mắt đen đặc trầm tĩnh như vực sâu, lại còn đẹp hơn mấy phần so với trên TV.
Adam ban đầu cũng hướng ánh mắt lên trên người Lục Thừa Tập, nhưng nhìn được vài giây lại chú ý tới ở phía sau Lục Thừa Tập, một người đội mũ bucket, đeo khẩu trang, che chắn bản thân càng kín kẽ hơn.
Đánh giá trên dưới một phen, trước mắt anh ta sáng ngời, đi đến bên cạnh, trực tiếp hỏi: "Vị này chính là......?"
Bản thân Adam là con lai, da trắng, mắt nâu, cho dù trên mặt giữ lại bộ râu quai nón cũng có thể nhận ra mặt mũi bên dưới không tệ.
Lục Thừa Tập được thợ hóa trang dẫn đi trang điểm, Chu Miểu liền gánh vác trách nhiệm săn sóc Chủ tịch Lâm, miễn cưỡng ngăn cách ánh nhìn chăm chú của thầy chụp ảnh, khó xử nói: "Đây là...... a, trợ lý của chúng tôi."
Trợ lý chân chính, Tiếu Quý, im lặng như thóc.
Trong lúc Adam quan sát Lâm Lạc Đinh, Lâm Lạc Đinh cũng đang quan sát anh ta.
Mặt mũi, tướng mạo đối phương không tệ, nhưng Lâm Lạc Đinh không thích người để râu, xúc cảm sờ vào chắc chắn không tốt, liền không có hứng thú mà dời tầm mắt đi nhìn Lục Thừa Tập, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lục Thừa Tập nhìn hắn từ trong gương.
Hắn chớp chớp mắt, sắc mặt chàng trai thả lỏng.
Phản ứng và biểu hiện này lại không giống dáng vẻ một trợ lý nên có, Adam nghĩ thầm.
Có điều anh ta cũng không vạch trần, ánh mắt của chàng trai đối diện này thật sự rất đẹp, giống như nước trong nơi khe núi, lại giống như mây khói bao phủ núi sông, mê người không thôi.
Anh ta có suy nghĩ muốn nhìn một chút dáng vẻ bên dưới khẩu trang của đối phương, vừa muốn mở miệng, Lâm Lạc Đinh đã quay đầu lại nói với anh ta: "Anh nên đi làm việc rồi."
Adam ngẩn người, cảm thấy trong tầm mắt của bản thân dường như đã để lại một vệt sắc đỏ cực kỳ xinh đẹp.
Vừa rồi anh định làm cái gì? Đúng rồi, anh nên làm việc rồi, liền không nói một lời mà trở về vị trí vốn dĩ của bản thân.
Hành động này nhìn vào trong mắt nhóm nhân viên công tác âm thầm quan sát xung quanh vô cùng quái lạ.
Chính là cái này? Chính là cái này?
Nhìn phát triển trước đó còn cho rằng Adam lại muốn khai quật ra một nhân tố đặc sắc đây, không ngờ tới lại là đầu voi đuôi chuột.
Chu Miểu cũng không hiểu rõ là đã xảy ra cái gì, nhưng mà chỉ cần đối phương không dây dưa với thân phận của Chủ tịch Lâm thì đã là chuyện tốt rồi.
Một người đại diện như anh lại giáng cấp xuống làm chân chạy vặt, tranh việc với Tiếu Quý, tự mình đi chuyển ghế cho Chủ tịch Lâm ngồi.
"Trợ lý" Lâm Lạc Đinh liền vô cùng thoải mái ngồi lên trên ghế.
Hắn điệu bộ thả lỏng, tựa hờ ở trên lưng ghế, khí chất biếng nhác, động tác tao nhã, cho dù là ai nhìn thấy cũng không dám nói chỉ là một trợ lý nho nhỏ.
Lục Thừa Tập còn đang hoá trang, làm tạo hình, Lâm Lạc Đinh lấy di động ra, liên hệ Hàn Mỹ Mỹ, dặn dò đối phương tra tin tức của Phong Tiêu Tiêu một phen.
Chủ yếu là tra rõ giữa Phong Tiêu Tiêu cùng thân phận cổ nữ trại người Miêu ở Nam Lĩnh đến cùng là có liên hệ gì hay không.
Chỉ cần là có, luôn có thể tra ra một chút dấu vết.
[Lâm Lạc Đinh: Còn có, ngày hôm qua tôi đã đến chỗ Lục Thừa Tập, nhớ bổ sung tranh ngày hôm qua gửi cho tôi]
[Hàn Mỹ Mỹ: ...... Nhưng mà ngày hôm qua em không ở đó, không biết ngài Lâm và ngài Lục......]
[Lâm Lạc Đinh: Vậy sao? Trước đó không phải tưởng tượng rất tự nhiên.]
Hàn Mỹ Mỹ trong lòng khóc ròng, lại không dám gửi tin nhắn nói với ông chủ.
Lâm Lạc Đinh quyết đoán cũng không định làm khó cô, gợi ý mấy câu.
[Lâm Lạc Đinh: Đại khái có hai địa điểm. Ở huyền quan tôi cắn cổ cậu ấy. Ở trên giường tôi cắn đầu ngón tay cậu ấy]
Hàn Mỹ Mỹ: Kích, kích thích!
Cơm chó nóng sốt làm cho cô bùng nổ rồi, vậy mà lại dám đánh bạo hỏi:
[Hàn Mỹ Mỹ: Vậy ngài Lục là phản ứng gì?]
Thấy rõ nội dung tin nhắn, Lâm Lạc Đinh nhíu mày nhớ lại giây lát.
[Lâm Lạc Đinh: Hôn trán tôi, cắn tai tôi]
Tiếp xúc thân thể khác thì phát huy thiên phú tự động tưởng tượng đi.
Hàn Mỹ Mỹ: A a a a a a a a a! Tôi khỏe rồi! Tôi lại có thể rồi!
Lúc Lâm Lạc Đinh xử lý xong việc vặt, Lục Thừa Tập đã tạo hình xong, đã bắt đầu quay chụp.
Thầy chụp ảnh nâng cameras "Răng rắc, răng rắc" không ngừng ấn xuống màn trập, chàng trai tùy ý ngồi trên bậc thang đạo cụ, tay chống ở phía sau, lơ đãng nâng mắt nhìn sang.
Tư thế cực kỳ giống như mời gọi hắn tới ngồi lên người đối phương, Lâm Lạc Đinh nghĩ thầm.
Sau đó chàng trai lại thay đổi một bộ tạo hình khác, là nhất áo sơ mi trắng rộng rãi, trên cổ đeo một cái cravat.
Chàng trai hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra tuyến cằm cùng cần cổ xinh đẹp, chân mày không kiên nhẫn mà nhíu lại, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy nút thắt, có chút thô bạo mà kéo ra, hầu kết hơi hơi di động, gợi cảm đến cực điểm.
Lâm Lạc Đinh mở to mắt, không chớp một cái nhìn cậu. Tầm mắt chàng trai khẽ liếc sang, khóe miệng như có như không mà nhếch lên.
Cổ, muốn cắn.
....
Thay đổi bốn năm bộ tạo hình, việc quay chụp vẫn luôn kéo dài đến tám, chín giờ tối mới hoàn toàn kết thúc.
Lúc này thời gian đã hơi trễ, nhưng vẫn còn phỏng vấn độc quyền chưa làm.
Hai bên ai cũng không muốn lại vì việc này mà kéo dài thêm một ngày, liền sau khi kết thúc quay chụp, dùng nửa giờ để làm một buổi phỏng vấn ngắn gọn.
Sau đó Lâm Lạc Đinh lại đuổi thầy nhiếp ảnh chú ý tới hắn, muốn theo chân bọn họ mời cơm đi. Đoàn người lúc này mới rời khỏi phòng chụp, ngồi xe rời đi tìm chỗ ăn cơm.
Trợ lý Tiếu Quý lái xe. Trên ghế phó lái, Chu Miểu vô thức nói với Lục Thừa Tập sắp xếp lịch trình kế tiếp:
"<Tay Nghệ Nhân> hai ngày nữa ghi hình, hai ngày này trên weibo chính phỏng chừng sẽ đăng danh sách khách mời tham dự ghi hình. Chờ weibo chính đăng rồi anh sẽ nhắc nhở cậu chuyển tiếp."
Nói xong vô ý quay đầu lại, Lục Thừa Tập dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta, thấy anh ta ngừng lại không nói, chân mày dò hỏi nhíu nhíu.
Những lời phổ cập về khách mời cùng kỳ còn lại nuốt ngược trở về trong bụng, Chu Miểu yếu ớt xoay người lại.
Tay của nghệ sỹ nhà anh thật là đẹp nha, Chủ tịch Lâm còn đang nâng niu lật qua lật lại, yêu thích không buông tay kìa......
Tính cả trợ lý Tiếu Quý, một đoàn bốn người tìm một tiệm Haidilao hoàn cảnh không tệ.
Dựa theo lệ thường, sau khi kết thúc công việc, Lục Thừa Tập bình thường đều là cùng người đại diện và trợ lý ăn cùng nhau. Nhưng mà hiện giờ có thêm một Lâm Lạc Đinh, Chu Miểu và Tiếu Quý cũng không dám cùng Chủ tịch Lâm ngồi cùng bàn.
Hơn nữa, loại quan hệ này của hai người, bọn họ xen vào làm gì?
Vì thế Chu Miểu thay hai người đặt một phòng riêng trước.
Phòng riêng có nhân viên đặc trách phục vụ, Chu Miểu dặn riêng nhân viên phục vụ: "Lúc bọn họ ăn cơm không quen có người ở bên cạnh, sau khi đưa xe đồ ăn lên, chỉ cần không gọi thì cậu cũng đừng đi vào quấy rầy."
Dù sao thân phận của Lục Thừa Tập và Chủ tịch Lâm không tiện để cho người khác biết được, hơn nữa hai người bây giờ còn có thêm một tầng quan hệ.
Bản thân Chu Miểu và Tiếu Quý thì không có nhiều chú ý như vậy, hai người tùy tiện tìm một chỗ trống ở phòng lớn bên ngoài ngồi xuống.
Trong lúc cho đồ ăn vào, chờ đồ ăn chín, Chu Miểu lấy di động ra lướt weibo chính của <Tay Nghệ Nhân>, cũng trùng hợp, danh sách khách quý kỳ thứ sáu vừa mới công bố.
Anh ta liền thuận tiện nhìn danh sách khách quý một cái.
Tuy nói đã từ chỗ tổ đạo diễn tìm hiểu trước có ai tham gia, nhưng xác định lại một chút cũng không phí bao nhiêu công phu.
Cầm lấy nước ô mai đưa đến bên miệng, tầm mắt Chu Miểu thả lỏng, đảo qua một loạt tên người, mãi đến khi nhìn thấy cái tên nào đó.
"Phụt ⸺" Một ngụm nước ô mai phun ra.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Tiếu Quý ở đối diện vội vàng rút khăn tay đưa cho anh, giúp anh vỗ lưng, thuận khí: "Anh Thủy, anh không sao chứ?"
Chu Miểu cả mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, vừa xua tay vừa dán mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.
Cái tên kia!
Tôi, Chu Miểu, tuổi còn trẻ mới hơn ba mươi, vì sao phải trải qua những cái này!
Không dễ dàng mới ngừng được ho khan, ánh mắt anh mệt mỏi nhìn Tiếu Quý ở phía đối diện, sâu kín thở dài một tiếng: "Aizzzz."
Trong nháy mắt dường như già đi mười tuổi.
Vài phút sau, trong phòng.
Chủ quán Haidilao đưa nước ô mai lên, hương vị không tệ, Lục Thừa Tập sau khi nếm thử thì rót một ly, đưa tới bên miệng Lâm Lạc Đinh.
Lúc này di động bỗng nhiên rung lên, truyền tới tin nhắn nhắc nhở, cậu dùng tay còn rảnh ấn mở nhìn nhìn.
[Chu Miểu: Weibo của <Tay Nghệ Nhân> đã đăng rồi, nhớ chuyển tiếp, còn có...... Chủ tịch Lâm là khách mời đặc biệt lần này.]
Tầm mắt Lục Thừa Tập tập trung trên mấy chữ "Chủ tịch Lâm" không rời, nghiêng đầu hỏi: "Ngài tham gia ghi hình tiết mục nghệ thuật tổng hợp, là bởi vì tôi?"
Lâm Lạc Đinh uống xong một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi: "Trừ cậu ra còn có thể có ai?"
"Phía weibo chính đã đăng thông báo?" Thư ký Lư làm việc rất nhanh lẹ.
Lục Thừa Tập: "Ừm, Chu Miểu mới vừa gửi tin nhắn nói cho tôi biết."
Trái tim cậu phồng lên, nhũn ra, nếu không phải còn chút lý trí, gần như đã muốn hỏi một chút, có phải Lâm Lạc Đinh đã có chút động lòng với cậu hay không?
Rời đi quá lâu sẽ nhớ cậu, sẽ so với bình thường càng thêm làm nũng, dính người, cũng sẽ vì không muốn tách ra mà cùng cậu tham gia tiết mục nghệ thuật tổng hợp.
Cái người này luôn có biện pháp qua mỗi một giây đều khiến cậu yêu thích nhiều hơn một phần.
Ngón tay nhấn mở bình luận, nhưng mà cảm xúc vẫn đang cuồn cuộn, không chịu bình ổn, va đụng muốn tìm lối ra.
Màu mắt sâu đắm như mực, Lục Thừa Tập thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Bên môi ngài dính nước trái cây."
Lâm Lạc Đinh: "Hửm?"
Chàng trai híp mắt, cúi đầu hôn lên khóe môi hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên đều còn, nói cho cùng Tiểu Lục Nhẫn Giả Thần Công [Kiêu Ngạo]